Giời đất! Em lại tuyên truyền "xiên tạc" rồi... lấy đâu ra mà... lắm! :nguong: :nguong: :nguong:
Printable View
Vì có cái tật mần thơ "mì xơi liền", nên Hnhu thường ít đọc lại.
Giờ đọc lại, có vài từ bị trùng. HNhu sửa lại nà chú. :D
LỤC BÁT GẦN XA.
HNhu tặng chú Thỏ.
Em như câu bát thật gần.
Anh như sóng lục tần ngần dời xa.
Chẳng hề có chút phong ba.
Sao như bão tố hải hà thơ Tôi.
Em-Anh nào có xa xôi.
Quẩn quanh đời chật một đôi mặn nồng.
Giá mà tám chữ là sông.
Xây cầu sáu nhịp, má hồng em sang.
Tìm nhanh vuông ao đầu làng.
Cởi áo vắt vội Em quàng về khâu.
Em-Anh nào có xa đâu.
Sao câu lục bát rối nhàu thơ Tôi
HNhu - 24/5/2011
(*Tôi: là lời chú Thỏ. :D)
Sông dài, cầu ngắn lửng lơTrích dẫn:
Giá mà tám chữ là sông.
Xây cầu sáu nhịp, má hồng em sang.
Làm sao sang được, đành nhờ... ông mai
:o :o :o
Sông dài, cầu ngắn lửng lơ
Làm sao sang được, đành nhờ... ông mai
Ví dầu sông ngắn, cầu dài.
Chưa sang đã đến, ông mai ăn gì?!
Hhahahaha, gì cũng khập khiễng một chút mới hay chứ chú.
Sông dài, cầu ngắn lửng lơ
Làm sao sang được, đành nhờ... ông mai
Ví dầu sông ngắn, cầu dài.
Chưa sang đã đến, ông mai ăn gì?!
Có cô gái nhỏ... hi... hi...
Muốn chồng bộn dzữ cần chi chờ cầu
Sông dài, cầu ngắn lửng lơ
Làm sao sang được, đành nhờ... ông mai
Ví dầu sông ngắn, cầu dài.
Chưa sang đã đến, ông mai ăn gì?!
Có cô gái nhỏ... hi... hi...
Muốn chồng bộn dzữ cần chi chờ cầu
Cho dù chàng ở nơi đâu.
Chẳng phải bắc cầu gái nhỏ cũng sang
Hhahahaha
LIỀU
Tại ai anh mới hoá liều
Dù thành tro giữa buổi chiều tương tư
Dù em yêu có giả vờ
Thì anh cũng được dại khờ vì em.
TT
Ví dầu sông ngắn, cầu dài.
Chưa sang đã đến, ông mai ăn gì?!
Có cô gái nhỏ... hi... hi...
Muốn chồng bộn dzữ cần chi chờ cầu
Cho dù chàng ở nơi đâu.
Chẳng phải bắc cầu gái nhỏ cũng sang
Hhahahaha
Chàng thì mặt nở mày nang
Dọn nhà, đuổi vợ, đón nàng đến chơi.
TẠI AI?
Cầm bằng em giết anh đi
Mắt, mày ...
Áo ấy ...
Khác gì hại anh.
Ai xui mà biết nói quanh
Đường tu chẳng trọn, anh thành kẻ gian.
TT
EM VÀ THƠ
Có thể trăng không sáng
Có thể xuân không sang
Có thể chim không hót
Có thể hoa úa tàn ...
Nhưng nếu không còn em
Thì thơ anh sẽ chết
Máu thôi hồng trong tim
Anh sống đời đã hết.
TT
"Lá thu phong" là bài thơ TT viết tặng TP.
Trước khi đưa vào tuyển tập, TT có sửa lại và viết thêm cho hoàn chỉnh. Vậy xin phép được post lại để TP và các bạn cùng đọc:
LÁ THU PHONG
Chầm chậm trong chiều thu gió bay
Lối nhỏ rừng hoang lá phủ dày
Tha hương đã mấy mùa phong đỏ
Tôi nén tủi hờn trong đắng cay.
Quê hương xa cách mấy sơn hà
Kỷ niệm ngày nào mãi xót xa
Nhớ chiều thu ấy hoàng hôn rụng
Nhìn lá phong rơi đỏ trước nhà.
Gió gọi sang đông, lạnh cuối mùa
Em rằng anh ạ sắp tàn thu
Ngày mai người đã nơi xa lắm
Biết có còn thương, có đợi chờ.
Kỷ vật đơn sơ cuốn sổ hồng
Ép vào hai chiếc lá thu phong
Run run nét chữ mềm như lá
Em mãi chờ anh chẳng đổi lòng.
Tôi đi rong ruổi kiếp phong trần
Mười hai bến nước chực mòn chân
Lênh đênh muôn dặm phương trời thẳm
Những cánh thư đi cũng lạnh dần.
Cặp lá phong xưa tôi vẫn giữ
E ấp tình em tuổi má đào
Nhớ nhau lại mở ra thầm ngắm
Lòng lại dâng tràn những ước ao.
Tôi về cũng một chiều thu vỡ
Bến cũ đò ngang đã giữa dòng
Ngập ngừng hỏi nhỏ người sang chợ
Biết được tin em đã lấy chồng.
Im lặng hoàng hôn, tím đáy trời
Đò còn lại một chuyến này thôi
Bơ vơ quán trọ sầu ly đắng
Bỗng thấy quê ta hoá đất người ...
Hôm nay tìm lại kỷ niệm xưa
Thấy bóng em trong mỗi dòng thư
Người xưa … năm ấy … ai còn nhớ
Có biết rằng ai vẫn đợi chờ.
NTT
NỖI NHỚ
(Ý thơ ĐDT)
Thương em rồi lại thương mình
Ngàn năm máu chảy vì tình mẹ con.
(TT)
Chợt nghe nỗi nhớ dội về
Là câu lục bát đêm hè mẹ ru
Con nằm yên giấc trẻ thơ
Gió từ tay mẹ mát như suối ngàn
À ơi con ngủ cho ngoan
Mẹ còn bao nỗi lo toan đời thường.
Một đời gom góp yêu thương
Thời gian gội tóc pha sương mỗi ngày.
Nén hương trầm thắp hôm nay
Mâm cơm cúng mẹ tự tay con làm
Ảo mờ qua dải khói lam
Ngỡ như thấy mẹ dịu dàng nhìn con
Một đời vất vả héo hon
Mẹ đi, gánh nặng như còn chực theo.
Tháng năm có mẹ chẳng nhiều
Tủi thân con những buổi chiều cút côi.
Đường về cửa Phật xa xôi
Mẹ đi.
Nước mắt đầy vơi, nhạt nhoà
Con về chăm lại cửa nhà
Vườn rau thưa lá, luống hoa khô cành
Đâu như trời đất chuyển mình
Gió heo may gọi
Mùa hanh lại về.
NTT
TRĂNG TREO
Đêm về trăng chẳng kịp theo
Bình minh dậy vẫn nán neo lưng trời
Thương em khắc khoải đứng ngồi
Hôm qua trăng muộn, anh thôi không về …
Nắng đang lên giục vào hè
Trên cành rộn tiếng con ve gọi mùa.
NTT
VÁY NGẮN
Váy em ngắn quá
Trời ơi!
Bây giờ mới biết em tôi chân dài
Ngắn thêm tóc, cao thêm giày
Trêu ngươi nhau đến thế này thì thôi.
NTT
BIỂN MƯA
Em đi chơi biển gặp mưa
Ở nhà nắng gắt.
Lại thưa gió trời.
Nắng như đốt cháy hồn người
Mưa dai dẳng quá
Như lời trái tim
Lo rằng mưa ướt áo em
Lo biển động
Lại lo đêm sớm về.
Muốn làm bóng mát chắn che
Gửi cho em chút nắng hè nơi anh.
TƯỜNG THỤY
MẸ CHUNG
Bên thềm rụng trắng hoa cau
Anh sang hỏi mẹ đi đâu vắng nhà.
Ơ kìa, mẹ của người ta
Cũng kêu mẹ, cứ như là mẹ chung.
Thấy anh tội nghiệp quá chừng
Lại thương,
Lại nghĩ giá đừng nói ra.
Muốn anh chung tất cả mà
Chung cha mẹ
Một mái nhà chung đôi.
Nghĩ đâu dám cất thành lời
Còn vờ không biết như hồi chưa quen.
Giá mà anh hiểu lòng em
Hoa cau rải trắng bên thềm
Đêm qua.
NTT
VÀO THU
Trời xanh.
Lúa đã ngậm đòng
Nghe như hương cốm quyện trong gió mùa.
Trăng treo rơi xuống ao chùa
Giếng sâu văn vắt cho vừa soi gương.
Bên nhà cây bưởi lên hương
Ngạt ngào gọi những nhớ thương đi về.
Phượng thôi thắp lửa, tiễn hè.
Lá cây chuyển sắc
Con ve ngậm hờn.
Ổi vừa độ chín, vàng ươm
Chuối như nhúng mật
Trái thơm* cũng vàng.
Na he hé mắt ngỡ ngàng
Tôi bon chen ở đầu làng đợi em.
TT
=========
* Trái thơm (trái khóm): từ Nam Bộ, miền Bắc gọi là quả dứa.
RƯỢU XUÂN
Dẫu bao cám dỗ rập rình
Nhớ mong nhau chẳng chúng mình thì ai.
Kể từ cái độ Giêng, Hai
Cứ mơn mởn mãi những ngày sang xuân.
Đón từ em chén ái ân
Nhấp chung nhau, thấy môi gần thêm môi
Xuân như đã đến thật rồi
Trên đôi má thắm, nụ cười, nét duyên
Hà thành bất chợt chao nghiêng
Rượu xuân say với tình riêng say cùng.
NTT
Mưa xuân – Bài thơ viết về mùa xuân và tình yêu hay nhất của Nguyễn Bính
NGUYỄN TƯỜNG THỤY
Thơ Nguyễn Bính hay hơn ở những sáng tác trước năm 1945, tức là khi ông chưa sáng tác theo phương pháp hiện thực XHCN, chưa có tính đảng. Đây cũng là nét chung của các nhà thơ trong phong trào thơ mới như Xuân Diệu, Tế Hanh, Huy Cận, Chế Lan Viên.
Trong giai đoạn này thì thời kỳ 1936-1940 là thời kỳ rực rỡ nhất của thơ Nguyễn Bính, trong dó thành công hơn cả là mảng mùa xuân – làng quê – tình yêu. Sau đó thì đuối dần.
Trong đợt tuyển chọn 100 bài thơ hay nhất thế kỷ 20, chọn 100 tác giả, mỗi tác giả 1 bài thì với Nguyễn Bính, người ta chọn bài “Những bóng người trên sân ga”. Không ai phủ nhận đấy là một bài thơ hay nhưng nếu được quyền, tôi sẽ chọn bài “Mưa xuân”
Mưa xuân
Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa.
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: “Thôn Đoài hát tối nay”.
Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh.
Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa chấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!
Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe.
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Đoài cách có một thôi đê.
Thôn Đoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em.
Chờ mãi anh sang anh chẳng sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Để cả mùa xuân cũng bẽ bàng!
Mình em lầm lụi trên đường về
Có ngắn gì đâu một dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya.
Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Đặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: “Mùa xuân đã cạn ngày”.
Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
Để mẹ em rằng hát tối nay?
(Các bản chép có 2 chỗ dị bản: “Em ngừng tay lại giữa thoi xinh/ Em ngừng thoi lại giữa tay xinh” và “Để cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng/Để cả mùa cuân cũng bẽ bàng”. Trong bài, tôi chọn theo cảm thụ).
Bài thơ tả cảnh, tả tình rất tuyệt vời. Đã có nhiều bài bình về bài thơ này, mỗi người cảm thụ một vẻ, nhưng cũng có những phần giao thoa.
Mùa xuân trong bài thơ có mưa bụi, có hoa xoan, có hội chèo. Ba nét ấy là những nét chấm phá nói về mùa xuân ở làng quê. Bức tranh làng quê sống động hẳn qua ngòi bút của ông. Cách dùng chữ của ông thật tài tình. Mùa xuân đẹp đến hạt mưa cũng bay một cách phơi phới, như nỗi lòng con gái dậy thì, đầy nhựa sống và xúc cảm. Tác giả đã thổi hồn vào hạt mưa thật đẹp. Hoa xoan trăng trắng, tim tím rơi từng lớp, từng lớp, rải khắp đường làng, ngỡ như chỉ cần cơn gió nhẹ là tung bay như xác pháo.
Qua hình ảnh hoa xoan rụng, ta biết bối cảnh trong bài thơ là vào tháng 3. Lúc này, ở làng quê đang tiếp tục mùa lễ hội. Trong các lễ hội thường có diễn chèo, diễn tuồng, gọi chung là đi xem hát, chứ không nói là xem chèo hay xem tuồng. Hát ở đây không phải là chương trình ca nhạc như bây giờ. Các đôi trai gái đang yêu vụng nhớ thầm thường mượn những nơi hội hè, phiên chợ để tìm cơ hội gặp nhau. Nhưng cũng chỉ là lúc mới thương thương nhớ nhớ mơ hồ thôi, chứ còn khi họ đã thuộc về nhau rồi thì chẳng dại gì đem nhau ra những nơi ấy. Họ có bờ ao, góc cây riêng của họ.
Cô gái trong bài thơ cũng thế, cô đi xem hát là để hy vọng gặp chàng trai chứ thiết gì xem. Qua câu "Thế nào anh ấy chả sang xem", ta biết đây không phải là cuộc hẹn mà cô gái phỏng đoán, là hy vọng đấy thôi. Nhưng cũng đáng trách chàng trai là trước đó có hứa, có hẹn gì đấy nhưng không cụ thể, theo kiểu sẽ thế này, sẽ thế nọ.
Cô gái ở đây là con nhà bình dân làn nghề canh cửi, có khuôn phép. Cô là cô gái mới lớn còn trong trắng, ví như "cây lụa trắng" mà quyền bán là của người mẹ. Ấy thế nhưng không thể đóng khao khát yêu đương của cô vào một cái khuôn nào đó
Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh.
Hai chữ "hình như" và "có lẽ" đặt vào tâm trạng cô gái lúc này là rất chính xác. Cắt nghĩa ra thì nó không mang tính khẳng định nhưng ai cũng biết má cô bừng đỏ thật, cô đang nghĩ đến người yêu thật. Cô vừa muốn thừa nhận lại vừa sợ người khác biết nên chỉ lấp lửng như vậy thôi. Nó còn nói lên tâm trạng phân tâm, nên đi hay không đi.
Cuối cùng thì cô đã bị tình cảm lấn át:
Em xin phép mẹ vội vàng đi.
Tác giả tả tình thật tuyệt vời. Người và cảnh hòa quyện đến độ con đê, hạt mưa, hoa xoan cũng biết vui, biết buồn.
Sau khi "chờ mãi anh sang anh chẳng sang", cô gái "lầm lụi trên đường về". Nguyễn Bính diễn tả tâm lý cô gái khi đi và khi về rất tinh tế. Ông sử dụng thủ pháp tương phản rất hiệu quả:
Hãy đọc lại những cặp câu tương phản sau:
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay/ Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy/ Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Mưa bụi nên em không ướt áo/ Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Thôn đoài cách có một thôi đê/ Có ngắn gì đâu một dải đê
Mẹ bảo thôn Đoài hát tối nay/ Mẹ bảo mùa xuân đã cạn ngày.
Tình cảm của cô gái đã rõ, còn tình cảm chàng trai đối với cô gái như thế nào? Chàng ta được nhắc đến hai lần:
... hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Và:
Chờ mãi anh sang anh chẳng sang.
Có thể nói anh chàng này rất khả nghi. Còn tình cảm cô gái rất mãnh liệt. Mặc dù việc không gặp được người yêu làm cho "cả mùa xuân cũng bẽ bàng" nhưng cô gái vẫn thiết tha, mòn mỏi chờ đợi, hy vọng. Qua đó ta còn thấy ở cô một tấm lòng bao dung rất cao cả:
Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ hội Đặng đi ngang ngõ
Để mẹ em rằng hát tối nay?
Khi yêu, thường là người con trai chủ động hơn người con gái. Nói như thế, không phải là tình yêu của con trai mãnh liệt hơn. Cô gái ở đây chỉ có một hành động duy nhất là sang hội chèo xem có gặp người ta không, rồi về, thế thôi. Nếu như chàng trai cũng sang xem hát, chắc là cô sẽ không hỏi trước, không tỏ ra vồn vã. Đó là sự kín đáo của con gái, nhất là con gái nhà quê. Nhưng ai bảo là tình yêu của cô không mãnh liệt.
Kể ra, bài thơ có thể thay nhân vật cô gái bằng chàng trai. Như vậy có vẻ hợp với lẽ thường hơn. Nhưng nếu thế, có lẽ bài thơ kém hay đi nhiều. Chợt nhớ Huy Thục, ít nhất đã có 2 lần đổi ngôi anh thành ngôi em khi phổ nhạc, đó là bài "Đợi" của Vũ Quần Phương, "Trăng khuyết" của Phi Tuyết Ba, và cái sự có vẻ trái khoáy ấy làm cho bài hát thành công hơn hẳn:
Anh ngỏ lời yêu em => Em ngỏ lời yêu anh
Anh đứng trên cầu đợi em => Em đứng trên cầu đợi anh.
Trở lại bài "Mưa xuân". Bài thơ được bố cục rất chặt chẽ. Ta không thể thay đổi vị trí các câu, các khổ thơ cho nhau, cũng không thể bỏ đi hay thêm vào một khổ thơ nào. Từ ngữ được sử dụng đầy dụng ý, không có một chữ nào khiên cưỡng. Khó có thể thò bút chữa đi một chữ mà không làm suy giảm giá trị của bài thơ. "Những bóng người trên sân ga" cũng được bố cục rất chặt chẽ nhưng ở "Mưa xuân", ý và chữ nghĩa hay hơn. Có thể nói, "Mưa xuân" là một bài thơ toàn bích.
Nguyễn Bính không cố đi tìm những từ lạ, lối diễn đạt lạ. Ông chỉ sử dụng ngôn ngữ bình dân nhưng với ngòi bút tài hoa, ông đã để lại cho đời nhiều bài thơ xuất sắc, trong đó "Mưa xuân" - một bài thơ tuyệt đẹp là ví dụ điển hình.
Giao thừa Quý Tỵ
KHÔNG ĐỀ
Vợ đem sắp nhỏ về bà
Giận nhau bếp núc, cửa nhà bỏ không
Ngoài sân dè dặt bóng hồng
Người yêu cũ mới bỏ chồng sang chơi.
NTT
ÁO ĐỎ
Em đừng đỏ nữa được không
Nhỡ tim thổn thức, nhỡ lòng tương tư
Nhỡ về, đêm lại nằm mơ
Nhỡ khi tỉnh giấc mà chưa thấy người.
23/11/13
NTT
GHEN VỚI HẠ LONG
Thấy người đi biển mà ghen
Anh không quyến rũ nổi em, thế mà
Một vùng sơn thủy giao thoa
Và ai nữa đón em ra chuyến này.
Vừa xa Hà Nội một ngày
Đã đe ở mãi nơi đây không về.
Lẽ nào biển lắm đam mê
Nước non kỳ vĩ, em chê Hà Thành
Rộn ràng áo đỏ váy xanh
Em xinh đẹp quá cho anh bồn chồn
Nơi mong đá cũng mỏi mòn
Nơi vui liệu biết ai còn nhớ ai.
NTT
=========