Nó còn nghe bạn nó bảo người đàn ông của nó còn bật nick online suốt ngày và còn trưng biển khoe thân thiết với 1 cô gái mà trước đây anh ta đã vô cùng coi thường về tư cách. Nó hỏi em gái, em gái bảo "Em delete cái nick của anh ta từ lâu rồi chị ạ. Loại người đó không đáng để nhớ làm gì". Nó cũng delete cái nick đó từ khi nhận được những lời vô tình vô nghĩa của anh ta rồi. Thực ra thì nó hơi buồn vì anh ta đang lao vào 1 con đường chẳng hay ho gì với anh ta, từ việc yêu ngay 1 cô gái khác vội vã để thế chân, sau đó lại tiếp tục đi tìm người đàn bà khác, giờ lại dính líu với nhóm bạn mà trước đây nó đã từng cùng anh ta lên án về cách hành xử thiếu văn hóa. Hơi chán cho anh ta. Và cũng hơi may cho nó. Các cụ nói câu cấm sai: Gần đèn thì rạng mà gần mực thì đen!
:botay:
26-11-2010, 07:07 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Công việc nhiều bài vở tơi tới. Nó có nhiều thời gian đầu tư những bài thời sự vấn đề mang tính chiến đấu. Sếp bớt ít ghét đi 1 chút... Có thêm nhiều bạn mới... Kể ra nó bắt dầu cảm thấy cuộc sống đã đỡ khó khăn hơn. Vui! Sống 1 mình không có ai lại thấy khỏe và có nhiều thời gian cho bạn bè và những người thân yêu của nó và làm những việc thực sự có ý nghĩa hơn...Họp chi hội bàn về 2 số đổi mới chất lượng của tờ báo. 2 bài viết của nó được coi là "mũi nhọn" đổi mới (2 trong 3 bài)... Mọi người phân tích mổ xẻ từng bài viết, từng tin bài... Và bài của nó được mang ra mổ xẻ nhiều nhất. Nhưng được thừa nhận là có đổi mới.... Tõ ràng nó đang tự đổi mới từ con người cho tới cách hành văn, hành xử... Trưởng ban không dự họp, nhưng viết thư nói với nó: "Chị đọc 2 bài của em trên 2 số bào gần đây, thấy rất hay, rất hấp dẫn. Em chịu khó khai thác đề tài theo hướng này sẽ rất ấn tượng đấy!". Nó vui ghê cơ. Phó ban cũng vừa điện thoại gọi khen. Hihi. Mất 1 thứ mà được nhiều thứ kể cũng không uổng... Tối nay lại 1 lời mời cà phê. Thì đi... sau 1 ngày làm việc mệt nhoài... he he
30-11-2010, 11:13 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Vậy là rồi bạn cũng đã nhớ tới mình... Mình cứ nghĩ không lẽ sau những tin nhắn, điện thoại dồn dập... bạn biến mất khỏi mình 1 cách không lưu luyến? Và rồi thì bạn cũng đã tìm được số điện thoại để nhắn tin cho mình từ Belarus... "Nhớ Việt Nam, nhớ em lắm!" "Anh đi làm thì em nghỉ trưa, anh đi làm về thì em lại đi ngủ rồi. Ban ngày thì anh lại bận công việc quá không thể nói chuyện với em được"... cũng vui, vì ở nơi nào đó xa lắc... vẫn còn có 1 người nhớ tới mình. Ồ. Cũng may mà nó chưa iu bạn... Không thì chắc là cũng khổ sở lắm đây...1 ngày thật mệt, nhưng được việc... Cuộc sống vẫn cứ trôi và mình vẫn cứ tồn tại... Sự biến mất của nó cũng có chí ít là 1 người nhắn tin hỏi vì sao nó lại lặn mất tích cả 1 ngày :D
30-11-2010, 11:38 PM
Boulevard
Nghe nhạc thấy nao hết cả lòng...
Anh Xin Làm
Sáng tác: Mai Anh Việt
Ca sĩ: Quang Dũng
Đừng đi em ơi
Bên kia núi đâu có trời xanh hơn
Bên kia sóng đâu vỗ về miên man
Bên kia đời đâu có gì hân hoan
Đừng xa nhau em
hạt sương cũ chan chứa tình đơn sơ
Bông hoa cũ vẫn nở trọn trong ta
Những kỷ niệm đâu dễ gì phôi pha
Đừng đi em nhé
vì những buồn vui
sẽ nối lòng ta
Thành mối dây đời trói ta từ đây
Thành mối dây đời trói ta từ đây
Anh xin làm cỏ dại đón bước chân em
Anh xin làm tàng cây che mát thân em
Đừng đi em ơi
Bên kia gió đâu có gì xôn xao
Bên kia nắng đâu có còn lung linh
Bên kia trời đâu có nhiều trăng sao
Đừng xa nhau em dòng thư cũ em có còn say mê
Chân em có khi mỏi mòn lê thê
Hãy trở về bên gối mộng đêm nao http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=B69wulAOAq
30-11-2010, 11:42 PM
thuphong
Re: Những khoảnh khắc...
. Úi giời, cuối cùng thì em Bou cũng đã tìm về nhà.
01-12-2010, 12:13 AM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Lâu rồi nó mới khóc... Tin nhắn của bạn làm nó buồn quá... Bạn cũng như những người đàn ông đã đến với nó, để lại cho nó ít nhiều cảm xúc, rồi lại lặng lẽ ra đi... có người thì để lại cho nó một nỗi đau tưởng như làm cho nó không thể đứng lên được nữa... Có người thì để lại cho nó những cảm xúc là lạ mỗi khi nhớ về với bao niềm thương, nỗi nhớ và cả sự bồi hồi... Buồn hay vui, đó là kỷ niệm và cuộc đời mỗi con người lưu giữ lại để mỗi lần nhớ lại thì trái tim trở nên dễ xúc cảm hơn... Hóa ra, cuộc đời không làm cho trái tim nó chai sạn... Chiều tối qua, nó lặng lẽ khóc bên người đàn bà 90 tuổi ở Bảo Khánh. Tiểu sử của bà: Mẹ mù, chồng chết, con gái liệt, con trai cả chết ung thư, con trai thứ tàn phế, trai út thất nghiệp, con dâu vô nghề nghiệp mắc bệnh tim bẩm sinh... đó chỉ là một phần những bất hạnh nghiệt ngã đè nặng lên số phận người đàn bà 90 tuổi này. Nhưng vượt qua tất cả, bà vẫn kiên cường sống, mưu sinh vì các con... Nó lặng lẽ đứng nghe bà chửi cánh nhà báo vì họ mà bà bị đuổi khỏi nơi bà vẫn bán nước bên lề đường... Cuộc sống có những con người khổ cực quá
01-12-2010, 12:33 AM
thuphong
Re: Những khoảnh khắc...
. Đôi khi nghe về cuộc đời những người quanh mình có thể quen có thể chỉ là thoáng qua mới thấy rằng mình đang còn có những hạnh phúc tưởng như rất bình dị mà ai cũng có quyền được có... cho nên đúng là mỗi ngày bình thường đã là một hạnh phúc rồi
02-12-2010, 12:06 AM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Mấy đêm nay tớ biết cậu đã kiên trì nghe tớ than khóc, kêu ca... Cậu nói cậu kiên quyết ở bên tớ cho tới khi tớ đuổi ra khỏi đầu cái suy nghĩ dùng hàng lởm, hàng kém chất lượng... rồi cậu sẽ rời xa tớ khi tớ hết buồn... Tớ vui vì câu nói đó. Nếu tớ vẫn cứ buồn thì cậu ở bên tớ nhé. Đã lâu lắm rồi, tớ mới sử dụng những icon trên nick chát... Và thấy sao nó ý nghĩa tới lạ lùng... Đâu là nụ cười, đâu là sự tức giận, đâu là sự diễu cợt, đâu là sự lắng nghe... Hôm nay tớ nảy ra ý định đổi bằng cách ngắm cậu qua webcam để xem cậu ra sao khi ở nhà:D... thì thấy có vẻ thú vị hơn là nói chuyện qua chiếc bàn phím và màn hình đơn điệu... Đêm qua thì tớ khóc, đêm nay thì sẽ không khóc, nụ cười sẽ vẫn còn vương trên giấc ngủ để có một giấc ngủ an lành như lời chúc của cậu.
02-12-2010, 07:53 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Lại thử thêm 1 cơ hội nữa... Trái tim sao cảm thấy buồn bã quá khi bước đi vậy? Muốn dừng lại tất cả... Ông trời ơi, sao cứ thử thách mãi tôi thế vậy? Sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của mỗi con người đều có hạn thôi... Quá rồi... thì sẽ sao ?
03-12-2010, 03:51 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Cụ bà 90 tuổi bán nước nuôi con bị bệnh: “Càng lên báo tôi càng mất chỗ kiếm sống”
http://www.baomoi.com/Info/Cu-ba-90-...39/5310537.epi
VH- Một chiều đông, bên hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội một cụ già co ro trên ghế đá, mặt buồn rượi cùng với chiếc làn cũ chơ vơ mấy món đồ của một người “bán dạo”. Vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt cụ già khi không thấy bước chân nào dừng lại. Tôi quay lại, hỏi mua một chai nước và câu chuyện bắt đầu...
20 năm qua cụ vẫn sống bằng nghề bán nước và những thứ đồ ăn khô lặt vặt cho khách qua đường. Cuộc đời của cụ thật nghiệt ngã. Cụ có tên gọi là Phan Thị Yến, là người gốc Hà Nội. Mẹ mù, bố chết sớm, cụ ở với ông bà ngoại. Được một thời gian thì ông bà mất, cụ phải đi ở đợ. Năm 20 tuổi, cụ lấy chồng và sinh được 4 người con.
Chồng cụ là thợ may, tần tảo cùng vợ nuôi các con cũng đủ sống qua ngày. Nhưng bất hạnh sập tới khi cô con gái của cụ đổ bệnh rồi bị liệt. Cùng với chồng, cụ lao vào cuộc sống với đủ mọi nghề để mong đủ tiền nuôi các con, từ bán xôi ở chợ Đồng Xuân, bán cháo dạo... để lo cho gia đình và kiếm tiền chữa bệnh cho con.
Rồi không may, chồng cụ mất, mất đi chỗ dựa cả về tinh thần và vật chất, gia đình cụ Yến càng trở nên suy sụp. Sức khỏe yếu dần, cụ không còn lang thang trên đường phố để bán hàng, đành trụ lại bên đầu phố Bảo Khánh để mở một quán nước chè.
Trước đây, cụ đã từng có nhà ở phố này, khi chồng mất, cụ đành dứt áo bán để chia tiền cho các con, rồi ở nhà thuê cùng vợ chồng người con trai út và cô con gái bị bại liệt. Người con trai cả là người được xem ra có nhiều hy vọng nhất lại chết vì bị ung thư. Anh để lại cho người vợ bị bệnh tim bẩm sinh hai con thơ dại. Người con trai thứ hai trước là công nhân nhà máy nước nhưng gặp tai nạn bị ống nước đè gãy chân trở thành tàn phế. http://static.baomoi.vn/Uploaded/201...39/5310537.jpg
Người con trai út đi bộ đội 7 năm về nhưng giờ sức khỏe yếu ở nhà chỉ trông chờ vào lương của vợ làm công nhân vệ sinh nhà máy nước. Liên tục cúi xuống để thấm nước mắt vào vạt áo, cụ kể về gia cảnh của mình... bằng những lời kể đứt đoạn.
Thì ra, cụ chính là nhân vật “cụ già bán hàng bên hè đường phố Bảo Khánh” trong một số bài báo được đăng tải cách đây không lâu. Theo cụ nói, thì chính vì những bài báo đầy cảm thông của các tác giả mà cụ bị mất chỗ bán hàng vì bán hàng rong ở phố trung tâm là không được phép.
Lâu nay, vì thương cụ nên mọi người linh động để cụ “ngoại lệ”, nay có nhiều người biết cụ “đóng đô” ở vỉa hè Trung tâm, nếu tiếp tục để cụ bán hàng sẽ bị phê bình. Do vậy, chỉ đến tối (khoảng từ 17h30 trở đi), cụ mới được ngồi bán hàng trở lại bên hè phố Bảo Khánh.
Cũng theo cụ, nửa năm khi chưa bị “đuổi” thì ngày ngày từ 6 giờ sáng đến 11 giờ đêm, cụ luôn ngồi ở bên hè đường phố Bảo Khánh. Nhưng giờ không được bán vào ban ngày, cụ vạ vật ngồi bên các ghế đá của Hồ Hoàn Kiếm để chờ tới giờ được bán hàng.
Từ ngày báo chí đăng tải về hoàn cảnh khó khăn của cụ, cũng có những người khách tìm đến biếu cụ ít tiền. Người giàu có thì vài trăm, người ít thì vài nghìn... Số tiền này cụ ki cóp để rồi lại mang về phụ đỡ tiền ăn, tiền thuê nhà cho vợ chồng người con út và đỡ tiền thuốc cho cô con gái bị liệt. Trong sự nghiệt ngã của số phận ấy thì ông trời cũng thương cụ, tuy mắt lòa nhưng cụ Yến không bị bệnh gì khiến phải nằm nhà cả. Có lẽ bởi việc ra nắng, ra gió quen từ sáng sớm tới khuya cho nên cụ trở nên khỏe mạnh lạ thường.
Khi tôi nói mình là nhà báo, muốn biết địa chỉ ngôi nhà mà gia đình cụ thuê hiện nay để mách cho những người có lòng hảo tâm tìm đến, cụ nhớn nhác lo lắng: “Cô là nhà báo à? Thôi cô đi đi. Tôi không muốn lên báo nữa đâu. Rồi họ lại đuổi tôi, không cho tôi ngồi bán hàng rong nữa để im cho tôi sống qua ngày...”.
Ra về, rồi hình ảnh cụ bà 90 tuổi hiu hắt ngồi gục trên chiếc ghế đá lề đường cứ đeo đuổi trong suy nghĩ của tôi. Trong cuộc đời con người, có người có số phận may mắn thì cuộc sống an nhàn, dễ chịu. Còn có những mảnh đời và thân phận con người như cụ Yến thì quả thật là vô cùng nghiệt ngã. Mong rằng, ai đó có chút lòng tốt, hãy ghé qua ngồi bên gánh nước chè của cụ Yến, uống với cụ chén nước trà và có một chút nào đó để ủng hộ, giúp cụ có thêm chút đỉnh để mưu sinh, và quan trọng hơn là để cụ khỏi mất lòng tin: “Tại báo chí đưa tôi lên làm gì để tôi không còn con đường mưu sinh?”.
Hiền Lương
(Đây là bài viết mà em rất thích vừa đăng trên báo em, khi tới với cụ, em đã khóc rất nhiều)