Hôm qua đợi mõi mòn Trăng đi vắng
Để buồn giăng mưa trắng xóa trời đêm
Rượu chẳng nhìn ly cứ trút khẽ môi mềm
Loay hoay mãi trở trăn thơ bặt bóng
Printable View
Hôm qua đợi mõi mòn Trăng đi vắng
Để buồn giăng mưa trắng xóa trời đêm
Rượu chẳng nhìn ly cứ trút khẽ môi mềm
Loay hoay mãi trở trăn thơ bặt bóng
Say
Cái hôm thử rượu
mà say
Tỉnh ra ngơ ngác
đêm ngày là đâu
Ngỡ rằng qua một bể dâu
Vượt trần gian đến kiếp sau
tìm mình...
PL
Oa Nữ nghe thơ cũng giật mình
Hái giang sơn chất chứa men tình
Càn khôn tóm thả trong ly rượu
Hào khí đàn bà thấy thất kinh.
**ối PL và NLơi. Ko có rượu trong thơ mà dũng khí hừng hực thế kia. ON xin bái phục.
Đời người ai biết ai dối gian
Tàn tro phố cũ đâu bạn hiền
Rượu mời, rượu uống càng thêm cay
Cay cho thế sự lắm kẻ điên ...!
Vào đọc thơ chị Pha Lê
Nghiền đi ngẫm lại là phê luôn rồi
Cần chi phải rượu phải mồi
Say thơ say mãi say rồi còn say
Đôi khi thấy đất trời nghiêng ngả
Uống thật say để rũ hết muộn phiền.
Đôi khi nhớ một đôi lần vấp ngã
Rồi gồng mình để tự đứng lên
Gió ngạo ân tình bảo tớ say
Môi mềm má đỏ nhấm tháng ngày
Trăng mờ nước cạn bình vung vít
Chất chứa càn khôn trách tớ mày
Một chén lung linh giọt đắng say
Trời nghiêng đất ngã gió ngang mày
Giang sơn nữa gánh hồn phiêu lãng
Thánh thót pha lê tiếng vỡ dài
Đêm vắng buồn tênh ai có hay
Một bóng tìm quên với rượu đầy
Không khách tri âm mời chén tạc
Riêng mình tự chuốc tự mình say...
Không rượu mà vẫn cứ say
Siêu đến thế này chắc mỗi em thôi
Người ta uống, em nhấm mồi
Thế mà say trước ôi thôi ai bằng...
Ta say lên cõi chị Hằng
Để xem chú Cuội là thằng nào đây
Mà sao may mắn thế này
Được ngắm người đẹp ngày ngày đêm đêm...
Chú Cuội nghe hỏi vênh vênh
Cái này bí kíp gia truyền thực thi
Muốn tìm hiểu hả? Quên đi...
Thế thì trần thế AQ cũng nhiều
Hậu Nghệ còn tấm lòng yêu
Nhắc đến gã Cuội, một điều hỏi tên
Người say bên ai có biết không
Có kẻ đang trông mong mỗi ngày
Vẫn biết tình ta đã là quá khứ
Mà sao tôi vẫn mãi đợi người
KHÔNG ĐỀ
Một bài thơ. Em đốt
Bóng mưa ngồi. Rưng rưng
Bàn tay em. Vấp ngã
Lật hai mặt. Dửng dưng
Một câu thề. Em lỡ
Nụ hôn buốt. Mùa Đông
Nốt đàn rơi. Dang dở
Gió lạc bầy. Hư không
Một gánh sầu. Em bán
Vui muồn muộn. Đủ mua
Còn hơn ta. Ngần ngại
Đời giấc nửa. Lạnh lùa..
Một lần yêu. Ảo mộng
Say vạn lần. Men chua..!
07.12.2009
SAY VỚI TIỀN NHÂN.
Nguyễn Du say một nàng Kiều
Còn tôi say một tình yêu bẽ bàng
Nguyễn Bính say chuyến đò ngang
Còn tôi say những thiên đàng lỡ tay
Tản Đà say mộng đỏ gay
Còn tôi tím tái mà say nỗi đời
Chu Thần say đến đầu rơi
Còn tôi say đến tơi bời óc tim
Ức Trai say Lệ Chi Viên
Còn tôi say gánh oan khiên kiếp người
Tam Nguyên say cứ cười ruồi
Còn tôi say lại khóc vùi thế nhân
Trạng Trình say ngủ Bạch vân
Còn tôi say lẽ giả chân của đời
Tú Xương say chốn ăn chơi
Còn tôi say giữa trần ai nhọc nhằn
Say mà vẫn sống nhăn răng
Bực mình tôi rủ tiền nhân say hoài.!
-NGỖ XUYÊN-
BÀI THƠ XÉ LÒNG
Chén đời chưa cạn đã say
Chừng như trong rượu chứa đầy bóng em
Ngón tình cắn giữa môi thơm
Ngiêng nghiêng tóc xõa gợi hồn liêu trai
Nhớ thương cạn hết chén này
Cạn thêm chén nữa cho dài nhớ thương
Say rồi lòng cứ vấn vương
Tình em muôn dặm trùng dương mịt mờ
Chập chờn như tỉnh như mơ
Xót đau viết vội bài thơ xé lòng
Những là chín đợi mười mong
Mười thương chín đợi vẫn không hết sầu
Ngoài kia nắng sớm lên mau
Sao tình anh đã nhuốm màu hoàng hôn
Xa xôi em chắc cũng buồn
Đá mòn sông cạn chẳng còn thề xưa
Nên anh cứ mãi say sưa
Bao nhiêu chén rượu cho vừa nhớ thương?
-NGỖ XUYÊN-
Cuối tuần nhớ vợ. Đường xa
Thôi ta đành phải sa đà nhậu chơi
Nhậu cho say cả ông Trời
Say cho nỗi nhớ chưa vơi lại đầy...
Ta cố sống để nhấp vơi men đắng
Men cuộc đời....hương vị quá chua cay
Bao ngày qua thân mình như chếnh choáng
Nhìn đất trời bằng đôi mắt cuồng quay
Tỉnh và Say
Ta nghiêng ngả hay đất trời nghiêng ngả
Ta quay cuồng hay thiên hạ cuồng quay
Ôi đường đời ai tỉnh ai say?
Cõi trần ai, ai say ai tỉnh?
Ta say khướt từng đường cong rạo rực
Ta tỉnh queo với thế thái nhân tình
Ai mê say thâu danh lợi vô mình
Ai tỉnh rụi trước cảnh đời cơ cực!
Bờ môi em ta say một thuở
Đôi mắt em ta lạc nẻo đi về
Vòng tay nào cháy bỏng đam mê
Lời yêu nào chất men đắm đuối.
Bỡi ta tỉnh nên nghèo tiền nghèo bạc
Bỡi ta say nên nặng nghĩa nặng tình
Tỉnh hay say khi độc thoại một mình?
Say mất rồi!
Say thật rồi!
Ta nói quàng chuyện tỉnh say, say tỉnh!
SAY!
Tôi sợ nắng say
Ngả nghiêng đồng rạ
Trán em lã chã
Mặn đắng môi cười
Tôi sợ mây say
Kéo mưa làm hội
Bàn chân em vội
Tránh giọt nước lòng
Tôi sợ đêm say
Để ngày ngắn ngủi
Giọt sương thui thủi
Lắng đậu mắt huyền
Tôi sợ tôi say
Bàn tay buồn tủi
Đem hết tháng ngày
Ngâm thành gió bụi
Tôi sợ em say
Chảy tan vũ trụ
Cuộc đời không đủ
Cho hạt nảy mầm...
...
Em không là rượu
Mà sao tôi say?
19.12.2009
Ngày lại ngày say - tỉnh
Chẳng có ai cạnh mình
Ngày lại ngày quá chén
Rượu chảy tràn bình minh...
Ngày lại ngày say-tỉnh
Chạnh hỏi: rượu hay tình
Ngày nối ngày lơ đễnh
Nhuốm buồn cả bình minh
Ta nằm trong gió bão
Ta nằm trong u hoài
Nghe đêm trường khắc khoải
Tiếng thời gian phôi phai
Em say trong nắng sớm
Ta say cơn mưa chiều
Rét chưa mà giá lạnh
Hai tâm hồn cô liêu
EM KHÔNG LÀ RƯỢU
MÀ SAO TÔI SAY..?
Duyên phận chạm vào duyên phận
Khi ta mới lần đầu gặp nhau
Nhớ gối nhớ
Trải dài bất tận
Đêm nối đêm
Mong lời ước nhiệm màu
Cứ ngỡ mình sẽ chẳng có được nhau
Tôi lặng thầm tàng trữ buồn vui
Đầu cơ kiếp sau nguyện vẹn
Khi trái tim em mở toang ước hẹn
Đất trời loạng choạng
Tôi say!
29.12.2009
QUÊN SAY.
Có phải không? Dường như lâu lắm nhỉ
Ta chưa từng chạm cốc với chạm ly
Chơ chỏng đây rượu lăn lóc buồn thì...
Hơi thỉnh thoảng bay mùi thơm não nuột
Ta quên bẵng những ngày say tuốt tuột
Để câu thơ vất vưởng nét bi ai
Có còn ngông hất mặt ngạo u hoài
Cười cợt nhả và hất hàm nghinh sự thế
Có còn không gió ngàn và sóng bể
Có còn không nguyệt gác mái lều thơ
Có còn không ngơ ngẩn gặp ngẩn ngơ
Say hay tỉnh? Mặc người, ta chẳng để....
Hồn thơ bay níu mồ hôi nhãi nhệ
Uhm thì bay cho lạc lõng vần gieo
Cho nỗi buồn cuộn xếp xó chèo queo
Cho thơ thẫn thẫn thờ buông tiếng thán.
Không say!
Em bảo rằng: anh thèm bia, thèm rượu!!!
Em sai rồi,
sai quá em ơi!
Em nên hiểu cuộc đời là men đắng...
Cả thế gian,
ai còn tỉnh hỡi người?!
Nhân thế say, ta tỉnh để mà chi?!
Nốc cạn nghĩa tình,
nốc vơi khổ ải!
Anh xin em, hãy qua đi khờ dại!
Uống cùng anh,
đừng nói nữa thêm phiền!
Anh không say,
Tâm hồn chỉ đảo điên...
Say!
Sao nhận thấy nhân tình như bọt nước!
Say!
Sao mà anh lại biết!!!
Đường về nhà, rêu phủ cả lối đi?!
Say,say ư?ta đang tỉnh hay say
Ta chẳng biết mình nên say hay tỉnh
Nào bạn ơi cùng nâng ly chút đỉnh
Để được say để quên hết sự đời
Nào cùng nhau ta uống tiếp bạn ơi
Hãy nâng ly ta cạn cho say nhé
Ta không say lòng ta như tự sé
Muốn quên người nên ta phải say thôi
Một chén buông sầu lạc chốn mơ
Thêm nào dốc cạn kẻo ai chờ
Chung này hội ngộ mừng đông quá
Ngẫu hứng tràn về dâng ý thơ.
Say thật ư ? ta sẽ phải say thôi
Ta phải say cho quên đời sầu muộn
Con sóng tình đang nổi lên cuồn cuồn
Lý trí này đã khuất phục từ lâu
Ta sẽ say để ta được quên sầu
Ta mong say cho tình đầu dang dở
Ta đã say một người con gái nhỏ
Say muôn đời ta sẽ chẳng tỉnh đâu
Ai người còn tỉnh để ta say
Thơ thẩn đi hoang bóng ngắn dài
Cạn dòng lá thắm chỉ phai
Loay hoay chén rượu đắng cay đọa đày
Lâu lắm mới tìm thấy được chùm thơ say của mình, ko ngờ nó trôi nổi đến tận trang ba...
Thôi từ nay cứ phải say tiếp thôi, để còn làm thơ say.:D
Có một thời, thơ say đem ép sách
Đợi đêm về, men thấm đượm từng trang
Lời tình si như nốt nhạc nhặt khoan
Khúc mùa thu sao nồng nàn quá đỗi.
Màu thời gian biến hóa đến vô ngần
Trang sách gấp nhưng chưa là hồi kết
Mùa giao mùa, trời đất vẫn giao thoa
Chim én lượn, vẫy mùa xuân đang tới.
Nào bây giờ, ta chạm cốc, chạm ly
Chạm khúc đời xanh , ngân nga tiếng hát
Chạm ngọn gió lành, thổi mới hồn thơ
Chạm những yêu thương, tương lai bát ngát
...Giờ ta say , mặc trần gian nhân thế
Rượu tưới đêm bùng cháy những nụ hôn
….Sóng tiếp sóng ko bao giờ gặp gỡ
Nhưng xô bờ làm vỡ cả đại dương
Nhân gian tiếu lý tàng đao
Giang hồ tiếu ngạo nghêu ngao tháng ngày
Trăm năm gom đắng nuốt cay
Mấy ai qua được dằng dai kiếp người