Huynh ghẹo hai tay kia thôi. Không phải chuyện gì lớn lao đâu. Chỉ là chuyện riêng của đàn ông.
Printable View
Tháng mấy rồi đây tháng mấy rồi
Bên ngoài từng vạt ấy mưa rơi
Lá run bần bật thương thân lá
Người ướt tèm lem trách gã trời
Có phải mùa ngâu vừa đến độ
Cầu ô ai bắc để sang chơi
Hay thể vu lan hoa nở rộ
Sắc trắng còn lưu kỷ niệm thời...
Thỉnh thoảng ngoài đường kia lũ trẻ
Vây quanh mâm cúng dạ bồi hồi
Nhang vừa tỏa khói ào vô giật
Cô hồn các đảng chẳng kịp xơi
Tôi buồn ngơ ngẫn ngắm trời mưa
Rơi vào trong dạ buổi ban trưa
Lòng nghe hoang hoải điều chi lạ
Nỗi nhớ về em ấy chợt vừa...
Mưa bong bóng
Có một vì sao đi lạc
Bơ vơ giữa chốn chợ đời
Những buổi hàng hiên nhạt nắng
Vết sầu lan tỏa trùng khơi
Hôm nay ngày không buổi nắng
Xám mây giăng mắc khung trời
Gió buồn ai mà đi vắng
Mưa thầm tí tách hạt rơi
Tôi ngồi ngắm mưa buồn mãi
Trông kia bong bóng bập bồng
Câu ca dao xưa vẳng lại
Lấy chồng con ở với ai
Tuổi thơ nông suy cạn nghĩ
Khăng khăng mẹ chỉ riêng con
Mẹ cười xoa đâu con trẻ
Mẹ đây riêng mãi vẫn còn
Thời gian thoi đưa vùn vụt
Mẹ vui cháu bế cháu bồng
Nếp già dường như trẻ lại
Xem kìa dép có dép không
Ấy những khi nhà có giỗ
Cháu con có dịp tụ về
Tết nhất cũng vài ba bữa
Còn thì ngày tháng lê thê
Người già như buồng chuối chín
Gió lay chẳng biết một ngày
Mùa vu lan về gõ cửa
Hoa hồng cài ngực con đây
Ngoài kia bập bòng bong bóng
Lòng con cũng nhuốm sụt sùi
Ước gì thời gian trở lại
Con tìm cho mẹ niềm vui.
KHT
Thơ
Chẳng biết tự khi nào, thơ góp mặt nhân gian
Để em, anh và những người yêu thơ thành ra người ngơ ngẩn
Ta hỏi nhỏ thơ ơi, chứa điều chi bí ẩn
Mà nao lòng, bật vỡ những buồn vui
Thơ là gì, mà tha thiết quá, thơ ơi
Lúc lặng lẽ bồi hồi, lúc cuồng phong bão dậy
Thầm thì vào tai em, những điều chi chi ấy
Để em ngồi, mắt vô định cõi mờ xa
Thơ là gì, mà xa xót trái tim ta
Như muối xát, như rộp da, như mũi tên xuyên vào nơi sâu thẳm
Và em, em ngồi như chìm đắm
Nắng cuối ngày, đổ bóng, tượng dài thêm
Thơ là gì, mà gọi sớm ngày lên
Đem mây mưa, gọi gió mơn triền lá
Thắp trời sao, bỡn trăng kia già quá
Trăng khẽ cười, này chớ, bán vầng trăng
Thơ làm sao mà chuốc rượu chị hằng
Say hửng má, trông kìa, yêu yêu quá
Thơ thắp nến lung linh huyền diệu cả
Gác nhỏ cô đơn, em trông bóng, bảo anh về
Thơ níu ngày, vào những phút đam mê
Em và anh, đôi bờ yêu khoảng nhớ
Những lời trao nhau thơ âm thầm nức nở
Và người thơ cũng cảm thấy nao lòng
Thơ là vòm trời là mặt biển mênh mông
Là vũ trụ là khoảng không vô tận
Là ước mơ cháy bùng lên khát vọng
Là em, anh là cả những người thơ
Thơ là gì ,chỉ biết, rất là thơ!
KHT
Đọc thơ sư huynh seo thấy giống sư huynh vừa tìm được một... tình iu mới quá :nguong:
Phù du
Giàu thì cũng mỗi ngày ba bữa
Có nào đâu xơi được mảnh gan trời
Nghèo thì cũng tang tình ba bữa
Nằm nghêu ngao kẽo kẹt hát à ơi
Ai bảo giàu kia sung sướng
Cơm ăn chẳng đặng đã người kêu
Có thời gian đâu để thưởng thức cái mỹ miều
Vội vội vàng vàng như chàng Trư xơi quả đào nuốt chửng
Ấy giàu lắm chớ vội mà hí hửng
Nghiệp trái ngang cũng kéo cũng theo
Trên là quan cứ chực hở mè nheo
Dưới là lũ chờ thời mà ăn vạ
Dăm thằng nhà báo
Cũng mắt lém mày la
Mấy ả chân dài
Nọ khéo những gần xa
Đem cái hồng nhan để đổi thành nhà lầu xế hộp
Vài phút thăng thiên biến hình con ngáo ộp
Nhân gian ào ạt vỗ tay cười
Đã là giàu thì phải biết đường chơi
Phải xứng tiếng đại gia cho nở mày nở mặt
Chẳng nhẽ hầu bao thắt chặt
Ô danh xấu hổ với đời
Đàn em gì một lũ đứa dở hơi
Ấy thớt chẳng tanh tao kia ruồi nào bu bám
Đệ tử gì một phường quân hôi hám
Gan không mật mỡ kiến bò chi
Tai nghe quen lời nịnh hót chả ích gì
Tựa lũ thợ may choàng áo vô hình cho khổ chủ
Đêm nằm chẳng ngủ
Nghĩ suy cái chuyện làm ăn
Bực thằng kia lấn bãi khó mà nhằn
Tức thằng nọ chen chân tranh mối bở
Mưu ma chước quỷ khéo bịt đầu sơ hở
Tiêu diệt cạnh tranh giữ vững giá thị trường
Một mình mình chẳng kẻ xót người thương
Lên càng cao càng thấy mình cô độc
Ấy chả dám bảo này ai chàng ngốc
Bởi tiền tài sẽ để lại cháu con
Để mai kia chúng nó có chỗ còn
Vênh váo tung tiền qua cửa sổ
Cũng hả hê cười kiếp này ráng làm trâu làm ngựa
Tạo nên gia sản
Khắc tên mình gia phả mãi trường danh
Liêu trai chí dị một bức tranh
Giấc mộng trưa hè tỉnh mình ôi giấc mộng
Kiếp phù du trống vỗ
Tang tình
KHT
Thơ cứ ngỡ chỉ có mảng thơ trữ tình là nổi trội, nhưng thấy thơ của bác giàu chất triết lý, đọc vào thấy "độc" và chua chát kinh !
:naonao::naonao::naonao::naonao::thodai::thodai::t hodai:
Nửa kia
Kìa phận gái trong nhờ đục chịu
Hỏi trăm năm ai hiểu mà mong
Lòng riêng, riêng tái tê lòng
Vắn dài mấy giọt má hồng tủi thân
Ai chẳng biết phong trần một kiếp
Ai chẳng hay cái nghiệp làm hoa
Thoảng thơm ngắn ngủi thôi mà
Nâng niu thưởng thức lọ là phút giây
Nặng thiên chức tháng ngày vất vả
Phải chăm con tất tả lo chồng
Nhạt phai má thắm môi hồng
Mình riêng chiếc bóng cô phòng đợi ai
Gái một con trông hoài chửa chán
Gái hai con đã ngán tận hầu
Da khô sương điểm mái đầu
Chân chim khóe mắt quầng sâu thâm quầng
Kìa đồi núi bâng khuâng thuở trước
Chọc trời mây sóng nước dập dồn
Mà nay bến bãi Thu Bồn
Phẳng phiu mà khát nụ hôn ngọt ngào
Ai ấy bảo trời sao sẽ hái
Tặng cho em mãi mãi riêng em
Gió phơ lay khẽ bức rèm
Ngoài trời sao lặn ngọn đèn hắt hiu
Thời gian phủ tiêu điều phế tích
Tháp chàm nghiêng tịch mịch sầu lên
Hoàng hôn chừ khéo đặt tên
Bóng nàng Tô Thị in nền trời xa
Con khôn lớn ngỡ già thanh thản
Có ngờ đâu kiếp nạn chửa qua
Vú em áo khoác cho bà
Cháu oe oe khóc bà ru ví dầu
Con mấy đứa ngõ hầu thành đạt
Chỉ mỗi thằng thất bát liên miên
Lòng kia lại nhuốm ưu phiền
Trăm vui chẳng đổi được phiên chợ chiều
Ai đong đếm những điều cực khó
Ai nào đâu hiểu rõ bằng ai
Nghiệt oan một kiếp bi hài
Khối sầu mang xuống tuyền đài chửa tan!
KHT
http://www.upnhanh.sieuthinhanh.com/...yj4993917.jpeg
Tháp cổ
Miên miên cô tịch
Chiều gọi chiều tan vỡ bóng chiều phai
Nằm cô đơn quạnh quẽ khóc canh dài
Nghe thời gian đẽo mòn từng xớ thịt
Những viên gạch nhăn nheo đầy vết tích
Lở lói rêu phong vết dấu thăng trầm
Buồn gục đầu than thở với dòng sông
Mà con nước năm xưa giờ đã trôi, trôi về đâu biền biệt
Trên đồi cao trơ gan cùng tuế nguyệt
Phơi mình với nắng gió sương sa
Những rét run với bão tố quật thân già
Rỉa rói những đốt xương trơ còn lại
Cỏ cây bụi phủ
Một thời thịnh trải cả miền Trung
Giờ đây còn đâu những phút hào hùng
Những lễ tế những con người ngực trần phơi điệu vũ
Đôi bầu ngực tròn căng quyến rũ
Điệu múa Apsara chân dạng bước vĩnh hằng
Bàn tay nàng dẻo dệt dưới ánh trăng
Gọi thần Shiva về gọi thần Brahma đến
Tất cả những cùng say choáng chếnh
Cùng ngả nghiêng lạc bước cõi siêu nhiên
Cùng đêm đen tỏa sáng nét diệu huyền
Đất vẫn còn như in dấu chân người thuở ấy
Bức phù điêu khéo tạc
Lưu giữ lại này một chút của ngày xưa
Chỉ tiếc rằng thời gian vốn chẳng ưa
Mặc sức ra tay tàn phá
Thân ta giờ rệu rã
Mấy tàn hơi nữa sẽ ra đi
Đã hết thời vinh quang thì gục ngã chẳng xót gì
Nhưng bào lần giết mòn thì dẫu là trời kia cũng gào lên oán thán
Bể dâu có khi rồi cũng cạn
Vạn tuế thì sao mà thiên tuế thì sao
Dẫu bao niên cũng chẳng lẽ vĩnh hằng
Đừng tơ tưởng làm ta cười sặc ra từng viên gạch
Tháp chàm ơi! cổ nhuế rêu phong
Tạm biệt này một chiều dừng chân tháp cổ.
KHT
Đau!
Đất và trời gần lại
U ám phủ muôn trùng
Ừm tháng này giông bão
Dày vò quãng miền trung
Vùng quê nghèo tan tác
Đây đó những xác người
Bập bềnh trong nước lũ
Tang tóc về nơi nơi
Mái lá nghèo năm cũ
Bụi chuối nép sau hè
Vết dấu còn đâu nữa
Trắng mảng trời mây che
Ôi đau thương nghèn nghẹn
Ôi dạ xót lệ nhòe
Mảnh khăn kìa ai đội
Nát lòng đâu mình tôi.
KHT
Biệt tích lâu vậy sư huynh, lâu lắm ko thấy sư huynh đâu hết ^^
.
Lâu quá k thấy em về NR.
Thu tàn, tuyết phủ trắng nhành đông
Quân tử co ro…khó vẽ Rồng
Lạc thú bây chừ dăm chén rượu
Khề khà sớm tối... đỡ...lông nhông
Dòng thời gian................
"thời gian đang.. cuộn sóng.. nhạc trời
biển đời đang.. cuộn sóng.. lên khơi
người ơi trong.. những tháng năm này
là dịp may.. vạn cổ muôn đời..."
Nghe ca khúc có đọan thơ trên tại đây: http://hathaykhongbanghayhat.org/node/7053
Có Còn Xuân?
Liệu ta có nhiều thời gian không em?
Liệu người dưng có chần chừ bước chân ngoái nhìn ta một chút
Ôi! guồng quay vùn vụt
Ánh mắt yêu thương dỗi trách kẻ hững hờ
Em là khung trời dệt đẫm những mộng mơ
Và anh một con người thực dụng
Anh thống kê nhoẻn cười đây đáp số
Cuộc sống trụi trần giữa đôi bến lợi danh
Em ước gì mình là một bức tranh
Càng năm tháng phủ phàng nghĩa là thêm có giá
Nghịch lý cuộc đời
Vâng! Này em biết cả
Xót xa cho một đóa vô thường
Mai đào chỉ xuân về anh mới cảm thấy thương
Dăm bữa tết chễm chệ trưng phòng khách
Rồi ra tết dọn phòng anh quét sạch
Ai bảo này xuân trẻ mãi không già?
Xuân, tân xuân, xuân mãi miết hoan ca
Chẳng ai bảo xuân là xưa là cũ
Chỉ có con tim người phụ nữ
Mỗi độ xuân về lại hỏi có còn xuân!
KHT
Xuân Vắng
Ai gánh chiều mà thổn thức hoàng hôn
Tia nắng nhạt cuối ngày bàn chân chẳng nỡ...
Kìa mê nón rách
Dáng liêu xiêu kẽo kẹt ráng chiều tà
Đôi vai gầy giọng rao vẳng gần xa
Trên mẹt bày dăm bơ củ lạc
Một dúm khoai từ khoai lang da nhợt nhạt
Chuối nấu gầy như ngón của bàn tay
Gánh hàng quê lạc bước giữa xưa nay
Bức tranh quê in hình trên cung đường tráng lệ
Gió lay tà áo
Khung trời mờ trong mắt ánh đèn đêm
Chỉ Xuân về người ấy lại có tên
Chốn quê ấy có chồng con khẽ gọi
Chỉ còn tôi tự hỏi
Ngày xuân quang gánh lạc nơi nào
KHT
Xuân qua
Ta ươm mầm từ thuở
Môi chúm chím nụ cười
Mắt nhìn nhau cứ ngỡ
Quen lắm chừ ai ơi
Gặp nhau ừ bẽn lẽn
Chăm sóc chỉ nhẹ nhàng
Bàn tay còn khoảng lặng
Chưa nối mùa yêu sang
Những đêm dài thao thức
Thơ trăn trở nỗi niềm
Dấu yêu vào con chữ
Con chữ buồn mênh mang
Lời yêu không dám ngỏ
Nên đằng ấy chẳng tường
Xuân đến xuân nào đợi
Chỉ ráng chiều tơ vương
Con ong vờn hoa nhỏ
Con bướm múa chập chờn
Con ve đàn nức nở
Gió thì thầm yêu thương
Đôi ba dòng tin nhắn
Dăm bài thơ trải lòng
Xôn xao rồi tim nhỏ
Mắt biếc giờ thêm trong
Mùa xuân về bên ấy
Nhưng mùa hạ mưa vùi
Thu về gom xác lá
Đông níu buồn chơi vơi
Ủ ê choàng ai ấy
Đêm buông tiếng thở dài
Mắt xưa giờ ngấn lệ
Đầy trời sương khói bay.
KHT
Em đã là kỷ niệm
Vâng có lẽ em đã là kỷ niệm
Đan vào nhau một khoảnh khắc cuộc đời
Vâng có lẽ em chỉ là bến đợi
Con tàu nào tiếng rít biệt mù khơi
Ngồi thơ thẩn em giở buồn khẽ gặm
Buồn cũng hanh hao và buồn cũng gầy còm
Giọt nước mắt lưng tròng em chẳng nỡ
Thôi thế thì em lại gói vào trong
Anh phương trời bên ấy một khoảng không
Cho em hỏi có mùi hương ngày cũ
Có ánh trăng dịu huyền đầy quyến rũ
Và ánh sao trời anh hái có còn chăng
Em trả lại rồi trên sóng nước lăn tăn
Sóng gợn sóng và sóng đi đâu nhỉ
Hàng trăm vạn triệu năm và hằng bao thế kỷ
Sóng chạm bờ rồi bọt sóng vỡ còn đâu
Chúng ta con người hai nửa mãi tìm nhau
Cũng khao khát như sóng ôm triền cát
Cũng vụn vỡ khi men nồng đã đạt
Thoáng say xưa nay chắc chợt tỉnh rồi
Mai anh về anh về với trùng khơi
Cho em gởi chút hoàng hôn vào mắt
Em chẳng khóc nhưng có gì bóp chặt
Con tim đơn côi thổn thức cõi riêng mình
Khi anh về bên ấy sẽ bình minh
Ngày đã qua sẽ gọi là kỷ niệm
Chỉ có em một mảnh trời tim tím
Tóc gió thôi bay từ độ gió không về...
KHT
Điều không thể mất
Em gởi gì cho anh?
Một tình yêu, vô bờ chẳng bến
Và anh, con thuyền chợt đến
Để bến xôn xao, chào đón bước chân người.
Những cánh buồm, đón gió tận trùng khơi
Phả vào em, lời thì thầm cháy bỏng
Em cảm nhận, từ anh hơi nóng
Để tim buồn, chợt ấm giữa ngày đông
Đây lời yêu, anh thốt tự đáy lòng
Dâng em cả, con tim cùng nhịp thở
Em nghe thấy, cả bầu trời vụn vỡ
Chỉ em anh, tồn tại giữa vô cùng
Hai con đường, giờ tìm được điểm chung
Em hạnh phúc như chưa từng như thế
Em bảo anh, này tình yêu chẳng dễ
Hãy nâng niu, như nhịp thở nhé anh
Ta chụm vào, đôi mái đầu xanh
Giờ ngoảnh lại đã hoa râm điểm tóc
Em khẽ cười rồi bỗng nhiên bật khóc
Liệu mai này sẽ vẫn mãi thế không?
Liệu mai này, anh đổi dạ thay lòng
Khi nhan sắc đã qua bên bờ dốc
Da nhăn nheo, vết hằn tua tủa mọc
Anh có giã từ, để tìm kiếm những mùa xuân?
Anh nhâm nhi, giọt nước mắt trong ngần
Nghe khoảng lặng, vang lên từng nhịp đập
Biết trả lời sao, khi lòng đương tràn ngập
Một bóng hình em: Duyên chẳng mất bao giờ!
KHT
Còn đâu đó
Cơn mưa sớm, khẽ gọi tên mùa hạ
Hay là Xuân, nức nở khóc ngày qua?
Giọt nước mắt, không màu nghe buồn bã
Nhuộm vào thơ thảm thiết buốt trăng già
Ngoài kia gió, cũng dường pha sắc lạnh
Thổi từng cơn, chầm chậm rét run hồn
Ngồi nhẩm đọc, những vần thơ tình ái
Bỗng nao lòng, mang mác tím hoàng hôn
Đây nấm mộ, em vùi chôn kỷ niệm
Cỏ lên xanh, khuất lấp khoảng bia mờ
Ôi con chữ, có làm chi nên tội
Nỡ vô tình, em giết nó bằng thơ
Đàn réo rắt, dây tơ ngân tiếng bổng
Lúc xuống trầm, lúc im lặng buồn vui?
Đừng khép lại, em ơi chừ nới lỏng
Có nghe chăng? Còn đâu đó ngọt bùi
KHT
Chiều nay ai rảnh nhịp chân
Ghé về chốn cũ bần thần đứng trông
Khi xưa chung chén rượu nồng
Mà nay em đã theo chồng nơi xa
Mở lòng anh lấy cánh hoa
Thả theo dòng nước nhạt nhoà hình em.
* bro KHT khoẻ chứ ạ, lâu quá rồi không ghé lại thăm nhau, thành thật cáo lỗi với các anh, hẹn dịp hội ngộ gần nhất anh nhé.
La :D
Chớm hạ
Trời ươm lửa nắng hun hàng phượng vĩ
Tháng tư về lác đác nở rồi chăng
Gom góp nhựa khơi mào bừng tiết hạ
Tiếng ve đâu chưa trổi khúc thăng trầm?
Tà áo trắng tóc ai khua triền gió
Đưa tôi về một thuở của ngày xưa
Nghe như cả một trời dâng kỷ niệm
Ngày xưa ơi! Tha thiết mãi tận giờ
KHT
Chỉ là thơ
Đời quanh quẩn trên bước chân vô định
Đi về đâu và dõi mắt về đâu
Con tim nhỏ hỏi bao lần loạn nhịp
Bến bờ yêu chửa thấy tóc phai màu!
Uyên ương hỡi những hoài mong cổ tích
Đá vọng phu từ đấy đến nay còn
Chỉ có sóng vẫn bao đời hôn cát
Ta ước tình mãi mãi vẫn là non
Trăng và gió đa tình ai chẳng biết
Bướm và hoa hoan hỉ thoáng phù du
Vui một chốc rồi không lời giã biệt
Thoáng cười ai bảo khẽ ngắn xuân thì
Uhm có lẽ em vội vàng có lẽ
Bởi thời gian đâu đứng lại bao giờ
Sóng và cát ôi dào không có tuổi
Vĩnh cửu tình điều ấy chỉ là thơ
KHT
Khúc hoài yêu
Ta lại về với biển cả mênh mông
Đứng trước biển mà nghe lòng thanh thản
Những đợt sóng rì rào êm lời hát
Giục giã con tim bằng những khúc tự tình
Từ chân trời nắng vẫy gọi bình minh
Sắc hồng ửng in mây, xinh như em ấy nhỉ
Ta bảo khẽ ngoan này anh nựng tí
Chẳng hiểu vì sao hồng ấy vẫn thêm hồng
Nhấp nhô thuyền những đốm nhỏ xa xăm
Cưỡi trên sóng cợt đùa nghiêng ngả nắng
Thuyền ì ạch trở mình như mang nặng
Một chuyến bội thu, cá bạc trắng khoang thuyền
Ta chìm vào tiếng gió thổi man miên
Dưới rặng phi lao chân trần nghe cát thở
Ta hỏi cát sao em hồi hộp thế
Xột xoạt lời thưa vâng nỗi nhớ cồn cào
Câu chuyện tình thi vị biết bao
Gặp mặt từng giây mà ngọt ngào như mới thuở…
Sóng và cát ai nhường ai nỗi nhớ
Để mãi muôn đời vọng lại khúc hoài yêu.
KHT
HIhi, chú Năm Sì Gòn là chú kehoctro! :ngoaymui::ngoaymui::ngoaymui::ngoaymui:
Đầy lắm vẫn chưa tràn!
Tình vỗ cánh cho buồn rơi ở lại
Hóa giọt sầu bê bết tóc em tôi
Người có hiểu có thương này phận gái
Mỗi lần yêu là nhớ mãi muôn đời
Vâng có lẽ em khéo vừa lại ngã
Áo trắng tinh lại lem lấm mất rồi
Ai chẳng biết áo thay rồi lại mới
Nhưng nỗi buồn đâu biết thuở nào vơi
Em trao cả chẳng ngại ngần trao cả
Anh đáng yêu điều ấy chẳng cần bàn
Nhưng anh mãi chỉ là cơn gió thoảng
Bến đò chiều chân lữ khách vừa sang
Em quỳ mọp mong anh quay trở lại
Những nhớ thương quay quắt ở trong lòng
Như dã tràng xe cát lấp biển đông
Thân rệu rã vẫn chưa tàn hy vọng
Đời thì chóng mà xuân kia bất tái
Ủ ê hoa từ độ bướm không về
Em muốn thét muốn gào nhưng chỉ khẽ...
Co mình về nép vỏ ốc trăm năm
Ai bảo thời gian là viên thuốc thần tiên
Sẽ xoa dịu những nỗi đau và vết cắt
Em chỉ biết nỗi buồn không muốn nhặt
Chẳng hiểu vì sao đầy lắm vẫn chưa tràn
KHT
LEN LÉN …
Đau vạn nỗi cát hóa thành hạt ngọc
Bao nhiêu ngày là từng ấy trở trăn
Ngọc dẫu quý nhưng đừng nên đánh đổi
Kẻo hồn ta nhiều vết dấu chai hằn
Em con gái tuổi đương xuân nhiều mộng
Bước vào yêu con tim nhỏ bềnh bồng
Anh mở cửa cho vườn yêu rực rỡ
Nụ hôn đầu hạnh phúc chợt mênh mông
Anh chăm sóc vỗ về từng giấc ngủ
Bảnh mắt thôi là chào nhỏ… lòng anh
Dòng tin nhắn cuối hàng đều bỏ lửng…
Muốn ghì em cho nỗi nhớ tan tành
Anh thường hỏi em có là tiên giáng
Mà long lanh rực sáng cả bầu trời
Anh thường bảo em kết tinh của đất
Để hương nồng chao đảo trái tim côi
Rồi một buổi mưa đêm về giăng lối
Em co ro trong tay ấm nồng nàn
Bờ môi nhỏ mơn man bờ môi nhỏ
Anh trở về tư thế của A Đam
Trong đêm đen tiếng xé vỡ ngàn vàng
Giọt nước mắt trinh nguyên lăn vào gối
Bến trong đục thân cò giờ đã lội
Đóa Trà My sóng soải giữa đời thường
Em trở về với bao nỗi vấn vương
Nửa nhớ anh nửa giận mình nông nỗi
Trong cơn mơ hộc hằn ai vấn tội
Hốt hoảng giật mình len lén một niềm đau
KHT
TIỄN HỒN
Có những lúc ngồi, với hoang hoải chiều tan
Nghe chiếc lá nhẹ rơi, như chạm vào nỗi nhớ
Nỗi nhớ không màu, nên lẽ thường chẳng nhạt
Chỉ có hoàng hôn, là rụng cuối chân trời
Có những lúc ngồi, mà buồn vẩn buồn vơ
Nào muốn nghĩ đâu, nhưng kỷ niệm thầm len vào trong dạ
Một ảo ảnh bóng em, sao giờ mờ mịt quá
Bàn tay nào, vuột mất một bàn tay
Có những lúc ngồi, mà choáng chếnh cơn say
Ta chẳng giữ nổi mình, khi lưng tròng nước mắt
Ruột xoắn từng cơn, con tim ai bóp chặt
Ta lóp ngóp giữa đời, gào hai tiếng: Em ơi!
Chân bước lang thang, vô định ngả nghiêng đời
Đời vẫn thế! Và ta, ta kẻ cuồng thế kỷ
Cơn mưa hạ đâu về, như bạn bè tri kỷ
Khóc cùng ta và đau xót cùng ta
Nàng của tôi và nàng của chúng ta
Giờ biệt về đâu, chốn bi ai đầy tiếc hận?
Để cho tôi và bóng hoài ngơ ngẩn
Thắp nén nhang trầm tôi đưa tiễn hồn tôi!
Hồn đã theo nàng đến một cõi xa xôi.
KHT