Hi... Hi... Phải công nhận bác TT viết hay đấy chứ, em thì em cứ là im như thóc thôi!
Hì... Hì... Chắc là do vụ chuyển nghề nên biến mất tăm dăm bữa trước phải không bác TT? :D
Printable View
Hi... Hi... Phải công nhận bác TT viết hay đấy chứ, em thì em cứ là im như thóc thôi!
Hì... Hì... Chắc là do vụ chuyển nghề nên biến mất tăm dăm bữa trước phải không bác TT? :D
Tình cờ nhớ bài hát ngày xưa hay quá post tặng bác, hơi dài bác ráng xem hết nhé!
http://www.youtube.com/watch?v=uk4s_...eature=related
.
Về vấn đề HNV thực chất TP không quan tâm nhưng tối qua có cậu bé gọi hỏi:" chị ơi, em muốn viết về chuyện đang ì xèo về Đại hội Hội nhà văn. sao mọi người xấu tính thế nhỉ những người viết văn thơ họ cũng trăn trở trước mỗi tác phẩm đó là tâm huyết, họ cũng cần phải sống. 20 tỷ một năm nói thì to nhưng chia ra cả nước chẳng đáng là bao "
Thế là mình mới đọc lại xem nó là vấn đề gì. Câu chuyện bao cấp hay không nó thực sự động chạm đến cuộc sống của các nhà văn, mình băn khoăn k hiểu nhà văn sống bằng gì nhỉ? và đồng ý với những suy nghĩ của Boulevard.
Ở VN hình như chưa có thói quen tôn trọng lao động trí óc.
.
Nếu bạn tưởng tượng rằng bạn là hội viên Hội nhà văn thì bạn sẽ hiểu bạn sống như thế nào. Về cơ bản vẫn là như bây giờ. Nhà văn (hay nhà thơ v.v...) họ đều đảm nhận một vị trí với công việc nào đó trong biên chế nhà nước, họ hưởng lương nhà nước (hoặc lương hưu). Số viết tự do mà ăn nhờ gia đình rất ít. Ngân sách nhà nước cấp cho Hội nhà văn thưc ra nó tới trực tiếp tay nhà văn một phần rất nhỏ đó là trợ cấp sáng tác (cũng có những nhà không nhận), hoặc bao cho cái khoản chi phí giới thiệu sách chẳng hạn. Kinh phí chủ yếu chi vào những việc chung. Cho nên nếu Nhà nước cắt kinh phí thì họ gần như chẳng ảnh hưởng. Mình cũng đồng ý rằng chẳng đâu chữ nghĩa bị rẻ rúng như ở nước ta.
Đây là con số trên báo SGGP:
“Những con số thống kê cho thấy, từ năm 2005-2010, Hội Nhà văn đã được Nhà nước cấp 86,6 tỷ đồng, trong đó có 14,7 tỷ đồng tài trợ sáng tác, hơn 5 tỷ đồng tài trợ tác phẩm chất lượng cao cho 235 nhà văn, hơn 4,2 tỷ đồng tài trợ công bố tác phẩm cho 802 lượt nhà văn.”
Hiện nay Hội NVVN có 922 hội viên.
Làm một con tính nhỏ sẽ thấy trung bình mỗi năm Hội được cấp trên 17 tỉ, trong đó chi trực tiếp cho nhà văn chừng 24%, nếu tính trung bình mỗi hội viên được khoảng 4 triệu rưỡi, tất nhiên có những bác nhiều hơn và nhiều bác chẳng được cái gì, nếu đi họp hành chắc được bữa ăn không phải căm pu chia. Hi hi
Điều này trước đó anh đã viết:
Kết cục là vì thì giờ quá eo hẹp nên nhóm 27 anh em khởi xướng Kiến nghị Hội Nhà văn bỏ chế độ xin tiền Nhà nước chuyển sang tự lực cánh sinh tuy đã đăng ký từ sớm vẫn bị Chủ tịch đoàn bỏ qua vì không làm sao “sắp xếp được lịch”.
Hóa ra là mình đúng! Thực ra Boulevard thường xuyên tiếp cận và gần gũi với giới văn nghệ sĩ. Bou biết rằng về tình yêu nghề, niềm say mê sáng tạo của họ thì vô bờ bến, nhưng về thu nhập của họ thì có khi chẳng bằng 1 công chức đi làm bình thường. Bou đã viết rất nhiều bài kêu tài trợ cho giới văn nghệ sĩ rùi nhưng giờ mới chỉ là đang nhúc nhích, chưa có gì biến chuyển lớn cả... "Có thực mới vực được đạo" mà các bác nhà văn, nhà thơ của ta lại chưa có thực mà đã phải vực đạo, lãnh trách nhiệm hướng dẫn tư tưởng...
:imdead::imdead:
ANH TRUNG QUỐC GHEN?
Phiếm đàm
Em Việt Nam là một cô gái xinh đẹp nên khối anh muốn chim. Những anh giàu có, nhà mặt đại dương, làm to (ở Liên hợp quốc) như Trung Quốc, Nga, Pháp, Mỹ đều thích em cả.
Em như thế sao lai không thích cơ chứ. Này nhé: gương mặt em rực rỡ như một bông hoa buổi sớm, các anh đi trên máy bay nhìn xuống em có cảm giác như đi trên một rừng hoa. Dáng em lại tuyệt vời, lộ rõ đường cong mềm mại hình chữ S trông thật hấp dẫn, gợi tình. Em nằm xõa tóc, tênh hênh bên bờ Biển Đông thơ mộng, hai núm bồng đảo Lưỡng Sa (Hoàng Sa, Trường Sa) ưỡn ra Thái Bình Dương, anh nào đi qua trông thấy chẳng nao lòng mà nhớ đến mấy câu thơ của Hồ Xuân Hương:
Lược trúc chải dài trên mái tóc
Yếm đào trễ xuống dưới nương long
Đôi gò bồng đảo sương còn ngậm
Nhà em VN ở giữa cái chợ phồn thịnh và sôi động nhất địa cầu. Nếu lấy chính điện nhà em (Hà Nội) làm tâm, quay một vòng tròn thì sẽ bao gọn cả xóm Đông Nam Á. Cha mẹ em lại để cho em bao nhiêu của hồi môn nên em có của ăn của để. Vàng cha mẹ em giấu ở Quảng Nam, than ở Quảng Ninh, sắt ở Thái Nguyên, thiếc ở Quì Hợp, boxit ở Tây Nguyên ... Lúa gạo thì nhiều vô kể từ hai thửa ruộng to nhất là đồng bằng sông Hồng và đồng bằng sông Cửu Long. Em ăn không hết, mang ra chợ bán bốn năm triệu tấn một năm. Riêng dầu mỏ cha mẹ em chôn ngoài khơi Vũng Tàu và còn cẩn thận giấu ở chỗ ít ai để ý là vùng biển Hoàng Sa, Trường Sa (nói ít ai để ý là hồi trước cơ). Thiên hạ còn xì xào rằng nếu hút hết dầu trong ao nhà em thì dầu của các anh Trung Đông, Nam Dương ... tự nhiên lại dồn đến, làm cho mấy anh Ô-pếc đừng nhìn, tức mà ứ làm gì được. Nghĩa là các túi dầu dưới ao nhà em là túi dầu Thạch Sanh.
Tuy vậy, em không thích sống xa hoa, chỉ cần mo cơm quả cà là xong bữa, có thể khai phá con đường đi lên thiên đường chủ nghĩa cộng sản được rồi. Cái chính em cần là cái tình, một tình yêu đích thực không vụ lợi.
Xinh đẹp, hiền thục và có nhiều lợi thế khác nên việc em VN bị những thằng đàn ông tìm cách chiếm hữu cũng là lẽ đương nhiên. Hồng nhan thường là trắc trở về đường tình duyên. Cái đận 1954, sau khi đi hội nghị Giơ-ne-vơ về, em VN bị hai anh mê liền một lúc. Anh TQ cậy gần nhà, chỉ cách nhau cái giậu mồng tơi nên nhanh tay yêu được phần trên, tha hồ hôn hít xoa bóp. Anh Mỹ thì ở xa, đến chậm hơn thì yêu phần dưới. Nhưng ai cũng bảo anh Mỹ chiếm phần dưới là vớ bở, là thực dụng, chứ phần trên thì ăn thua gì. He he. Ấy là chưa kể phần dưới em còn hòn ngọc Viễn Đông nữa.
Anh TQ dèm pha rằng thằng Mỹ tuy giàu và đẹp trai (thế mới gọi là Mỹ) làm ra vẻ hào phóng nhưng thực dụng, không hào hoa lãng mạn, thiếu chung thủy. Của nả nhà nó toàn do bóc lột giá trị thặng dư từ mồ hôi nước mắt của công nhân mà có. Phải như ở phe ta thì nó đã bị tịch thu hết tài sản, đem bắn từ lâu rồi. Nó lại là thằng đa tình, thấy cô gái nào cũng sán đến tán tỉnh. Nhà nào có con gái bị chèn ép, đối xử bất công nó cũng tìm cách nhúng mũi vào bênh vực hộ nên người ta mới gọi nó là sen đầm quốc tế.
Còn anh Mỹ thì bảo thằng TQ nghèo, nghe thằng Nga suỵt chó vào bụi rậm, đi quàng đi xiên, lấy nó rồi khổ một đời. Bây giờ có tí của đã khoe nhặng lên mà giàu xổi thì không bền. Ấy là chưa kể đến tính nó hung hăng, cục súc. Nó chuyên dùng sức mạnh để bắt người ta yêu nó. Nó cho rằng tình yêu đẻ ra từ nòng súng, đầu tiên dẫu có bị cưỡng bức nhưng mãi rồi sẽ quen, tình yêu thực sự sẽ dần dần nảy nở.
Nhưng em VN vốn là người có tình nghĩa, thấy anh TQ cho nhiều quá, khi thì bát gạo, lúc thì phong lương khô, đôi khi lại mảnh vải may quần áo trong khi nhà anh cũng chẳng khá giả gì nên sinh ra nể. Mặt khác, tuy hay thượng cẳng chân hạ cẳng tay là vậy nhưng anh TQ cũng dẻo mỏ ra phết. Anh nóng tính đấm em một quả xong xoa dịu, bảo rằng chuyện vặt ấy mà, bát đĩa còn xô nhau huống chi bồ bịch (mà bồ thì phải bịch chứ nhỉ), hai đứa hãy khép lại quá khứ hướng tới hôn nhân, chớ để tụi đế quốc nó lợi dụng. Em VN ấm ức: "Anh khôn thế, không nhắc lại thì chỉ có lợi cho anh thôi bởi anh ra tay thì anh xấu, chứ em bị ăn hiếp thì xấu chi, kêu ra ai người ta chẳng bênh em". Nhưng đến khi anh TQ mang 16 chữ vàng với bốn cái tốt ra tán thì em VN lại mê tít. Em vốn bao dung, vị tha mà.
Trong tình trường, người ta có câu: "Nhất cự ly, nhì cường độ" nên em VN sau này ngả hẳn vào vòng tay anh TQ không cho anh Mỹ yêu phần dưới nữa cũng là dễ hiểu. Nhưng qua thời gian tìm hiểu mấy chục năm (may mà chưa cưới), càng ngày em VN càng thấy anh TQ không thật lòng, có nhiều cái rất đáng khả nghi mà kẻ độc miệng gọi là mưu mô, nham hiểm.
Anh TQ sang giữ nhà hộ em VN nhưng lại tranh thủ nghiên cứu đường đi lối lại để sau này sang ăn trộm. Nhà em hở hang ra cái gì là anh tìm cách chôm hay xâm lấn theo kiểu chó sói gửi chân. Anh sang nhà em đào ngạch khoét núi nói là làm trận địa nhưng thực ra là tìm của nả tổ tiên anh giấu, cho vào ô tô bịt kín chạy thẳng về, em không dám kiểm tra. Anh rất hay để ý đến cái giậu mồng tơi, thấy chỗ nào tiện là anh nhổ cọc giậu cắm lùi sang nhà em một tí. Anh mượn vườn nhà em làm lối đi, sau anh cãi đường anh làm nghĩa là đất của anh. Ấy vậy mà cuối cùng cũng được nhiều phết, toàn chỗ trọng yếu cả. Thác Bản Giốc trước khi các cụ nhà em mất, nó nằm hẳn bên này giậu mồng tơi. Hàng ngày em vẫn ra tắm và soi gương xuống suối. Thế mà anh vẫn đòi em chia cho một nửa rồi đòi tắm chung (thẹn chết đi được). Lối đi sang nhà anh, có cái cổng gọi là ái tình quan anh cũng bắt em dịch vào mấy trăm mét.
Nhà em với nhà anh chung một cái ao con, góc ao có bến tắm Tục Lãm, trước đây các cụ hai bên đã thống nhất chia rồi, nay anh bắt chia lại sao cho anh được lợi hơn. Anh xoa dịu: chia thế, nhưng cá bên anh sang bên em, em cứ việc bắt. Nói thế thì ai chả nói được. Em lè lưỡi.
Hai cái cồn ngoài khơi của nhà em VN, anh TQ ra chiếm mất, nói là đất nhà anh vì có xương tổ tiên của anh ở đó. Em VN tức quá bảo vậy ở Gò Đống Đa có ối xương cụ tổ nhà anh, thế thì Hà Nội cũng là của nhà anh chắc. Anh TQ cay lắm nhưng không cãi được.
Cứ thế, vừa yêu nhau, vừa cãi nhau, vừa đánh nhau nhưng vẫn chả đứa nào bỏ được đứa nào. Em VN muốn khép lại quá khứ lắm nhưng nhưng cứ định khép thì lại phát hiện ra anh TQ ngày càng tỏ ra tham lam, muốn dỡ hẳn cái giậu mồng tơi đi để "tớ sang ở với mình cho vui".
Anh Mỹ thì tinh quái, thấy đôi tình nhân trục trặc, biết là cơ hội đã đến nên lại ra sức tìm cách ve vãn tán tỉnh em VN. Còn em VN trước đây chê đứng chê ngồi anh Mỹ bây giờ cũng liếc mắt đưa tình vì em đã chán thằng tình nhân kia rồi.
Tháng trước, anh Mỹ đến nhà em VN chơi nhân dịp 15 năm hai đứa không ghét nhau nữa. Anh ngồi ở giữa nhà lớn tiếng phản đối đứa nào âm mưu dùng vũ lực chiếm cái hồ xóm em làm anh TQ tức điên lên vì anh cho rằng cái hồ ấy là "lợi ích cốt lõi" của anh (khoản nhận vơ là anh TQ nhất). Anh Mỹ cho rằng anh í cũng có lợi ích ở đấy (chắc anh muốn khoe là anh sắp chiếm được trái tim em VN rồi). Điều này làm cho em VN can đảm hơn, hình như em đang muốn thoát khỏi cái bóng của anh TQ. Tuy em vẫn còn yêu nhưng em muốn yêu bình đẳng hơn chứ không phải vừa yêu vừa sợ. Những nhà gần em thấy vậy thích lắm vì nhà nào cũng đã từng bị anh TQ chim chuột và bắt nạt, thậm chí bị cưỡng hiếp lấy mất một cái gò bồng đảo như chị Phi Luật Tân chẳng hạn. Họ đồng thanh cùng em VN đưa vấn đề tranh giành cái hồ xóm em ra làng hóa chứ không muốn để anh TQ tán tỉnh và áp đặt cho từng em một mà anh gọi là đàm phán song phương.
Anh TQ thấy thế nhảy dựng lên, tuyên bố, đe dọa đủ thứ, chắc là vừa ghen vừa sợ đụng chạm đến quyền lợi của anh. Anh mắng anh Mỹ xúi giục em VN và hàng xóm của em chống anh. Anh mang tàu với súng đạn ra khơi bắn ầm ầm để diễu võ giương oai. Anh cho đem cả phi đạn Đông Phong-21D ra khoe, nói là đó là loại hoả tiễn bắn chính xác tới 1500 cây lô mếch để diệt tàu sân bay (ý là của anh Mỹ tình địch). Anh Mỹ thì vẫn nhởn nhơ hát karaoke, coi như không có chuyện gì: "Em yên tâm, ba thứ vặt vãnh đó trước khi đụng vào tầu của bọn anh thì nó đã tan xác rồi". Khi lên tiếng, anh TQ không dám dọa trừng phạt xóm em về quân sự nhưng dọa trả đũa về kinh tế. Em VN và mấy chị hàng xóm cười hic hic, yên trí, có gì đã có anh Mỹ bao. Xóm em thừa biết anh TQ tuy hung hăng là vậy nhưng vẫn khiếp anh Mỹ vì anh ấy khỏe hơn, giàu có hơn và nói năng mọi người dễ nghe hơn, nhất là anh chẳng thèm tơ hào của nhà ai cái gì. Họ bảo anh này đúng là Lục Vân Tiên ở Tây bán cầu.
Mấy hôm sau, anh Mỹ còn mang tàu sân bay đến gần ao nhà em VN, cho máy bay rước em ra chơi để khoe giàu khoe mạnh và để ... chim cho kín đáo. Anh còn mang tàu khu trục vào tận bờ ao nhà em VN tán tỉnh, lại mang cả bệnh viện hàng không đến chữa bệnh cho em nữa:
Cho mái tóc em xanh lại ngày xuân
Cho thịt da em lại nở trắng ngần
(Chắc không phải là bênh giang mai, he he mặc dù bị anh TQ cưỡng hiếp ba lần, một lần ở giậu mồng tơi, một lần ở Hoàng Sa và một lần ở Trường Sa).
Việc em VN đầu mày cuối mắt với anh Mỹ, tất nhiên anh TQ theo dõi từng ly từng tí nên biết cả nhưng có đứa nào dèm pha kích đểu thì anh cay đắng nói chuyện đó là chuyện của hai đứa chúng nó. Nhưng cô con gái yêu kiều xinh đẹp mà anh đã từng độc quyền ve vuốt ngót năm chục năm (đã trừ hơn 10 năm giận nhau ra) bây giờ để thằng khác chim chuột trước mặt mình sao lại không ghen cơ chứ. Tuy anh TQ không đặt nặng nề về khái niệm trinh tuyết nhưng cú nhất là em VN muốn thoát khỏi vòng cương tỏa của anh. Cứ đà này rồi bồ bịch của anh TQ trong cái xóm ấy phản lại anh hết, cuối cùng chỉ còn trơ lại anh với thằng Bắc Hàn chơi với nhau, mà thằng Bắc Hàn thì cả làng người ta ghét. Bụng nghĩ vậy nhưng lại không có lý do gì nên anh TQ đành phải nói chúng nó ôm ấp nhau ứ liên quan gì đến mềnh.
Bạn bè của anh Mỹ thấy thế thì rào rào vỗ tay cổ vũ, bạn bè anh TQ (ít hơn) thì ấm ức. Còn mấy chị ở tận Bắc Âu trung lập như Thụy Điển, Đan Mạch, Phần Lan chẳng nói gì, quay sang ru con:
Thân em như tấm lụa đào
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai.
12/8/2010
Nguyễn Tường Thụy
Hay quá, bác TT chọn cách viết gai góc nhưng không kém phần hài hước. Chúc bác ngày càng có nhiều cảm hứng và tiến xa hơn nữa với sự nghiệp văn chương hihi
CON ƠI!
Bố chỉ biết gọi con như thế, đau xót đến chừng nào.
Bố chưa đặt tên cho con, chưa biết con là trai hay gái vì con chỉ nằm trong bụng mẹ có 3 tháng.
Chiều nay, nói chuyện với con ở bàn thờ, bố nói rằng bố mẹ có tội với con, bố không dám xin con tha tội.
Lẽ ra con phải được làm người, nhưng bố mẹ đã không giữ được con, nói đúng hơn là bố mẹ đã từ chối nuôi con vào cái thời kỳ đầy khó khăn đó.
Mẹ 21 tuổi, vừa tốt nghiệp trung cấp kế toán, mấy tháng sau thì mang thai con. Hồi ấy, học sinh ra trường, con gái có chồng xin việc đã khó, nói gì đến đàn bà đã mang thai hay đã có con. Chẳng hiểu sao người ta lại có lối cư xử phi nhân bản và quái đản như thế. Mà không đi làm Nhà nước thì biết trông cậy vào đâu trong cái thời chỉ có thành phần kinh tế nhà nước hay tập thể.
Bố đưa mẹ đến bệnh viện Hà Đông xin giải quyết. Thoạt đầu bác sĩ nghĩ bố mẹ là đôi tình nhân, bị lỡ. Họ hỏi, bố mẹ trả lời tất cả. Họ nhìn, biết bố mẹ nói thật. Bác sĩ bảo thai lớn rồi, không làm được, thôi, con đầu thì cứ để mà sinh. Nhưng bố hiểu, nếu bố mẹ không phải là chính thức thì họ đã giải quyết. Đằng này mang thai hợp pháp lại là con đầu, họ không muốn.
26 cây số đèo nhau bằng xe đạp về nhà, bố động viên mẹ, may mà mình kể thật, bác sĩ không nỡ. Thôi cứ để, sinh con ra đã rồi công việc muốn sao thì sao. Mẹ đã yên lòng và vui lên. Vừa đi, bố mẹ vừa bàn đến chuyện sinh con ra, sẽ yêu quí và chăm con như thế nào. Rồi còn tưởng tượng ra con sẽ đẹp và thông minh nữa.
Nhưng chỉ 3 ngày sau, đến một đêm, mẹ đau bụng suốt buổi tối, đến qua nửa đêm thì không giữ được con.
Sau khi ở bệnh viện về, mẹ xách nước nhiều hơn, cố tình trượt chân để ngã dúi ngã dụi nên mới động thai. Đó là theo lời mẹ kể lại mấy ngày sau đó. Thì ra, mẹ vẫn lo xin việc không ai người ta nhận, mà có con rồi thì coi như không bao giờ có việc làm. Mẹ thì không muốn để mình bố lo mãi.
Bố nhặt chút hình hài của con gói vào mảnh vải, bỏ vào cái hộp sắt tây rồi mang chôn, đau như xé ruột.
30 tuổi, đủ tầm nghĩ để bố xác định trách nhiệm và thấm nỗi đau đớn của người cha. Hàng ngày, bố mang chậu ra hồ giặt. Bố vừa giặt vừa lẩm bẩm thành mấy câu thơ cho con:
Mẹ con còn trẻ dại con ơi
Đau đớn lắm, xin con đừng trách mẹ.
Bà Thu hay bác Bích hàng xóm (bố không nhớ là ai) sau này kể lại rằng trông thấy bố đi giặt, nước mắt ròng ròng.
Từ đấy, bố không bao giờ nguôi thương tiếc con.
Cách đây năm ngày, mẹ đi gọi hồn ông bà không được. Nhưng đột nhiên, nhà ngoại cảm hỏi mẹ: "Chị có đứa bé nào theo đằng sau ấy, chị có bị sảy hay nạo thai bao giờ không?". Rồi cô ấy bảo: "Nó đầy đủ, không thiếu thứ gì đâu, nó đi theo chỉ xin cái kẹo mút thôi"
Bố lại nhớ đến chuyện mẹ kể ngay hồi ấy, mẹ mơ thấy có đứa bé bay qua nóc nhà, bảo mẹ: mẹ không muốn nuôi con thì con đi.
Chiều nay, mẹ mua thị, mua cam và cả kẹo mút cho con nữa, đặt vào một đĩa riêng. Bố đã nói chuyện với con rất lâu. Bố định đặt tên cho con nhưng mẹ bảo nếu có tên rồi thì con không đầu thai được. Lại nhớ hồi mất con, người ta thấy bố đau buồn quá mới bảo bố là đừng thương tiếc nó nhiều quá, để nó còn đầu thai, chẳng biết thế nào. Chẳng lẽ bây giờ con chưa được đầu thai hay sao? Mẹ thì bảo còn phải xếp hàng chứ.
Bây giờ con ra sao, con là trai hay gái? Bố tin chắc rằng sẽ có lúc nào đó con tìm cách gặp bố, như ở trong giấc mơ chẳng hạn. Bố biết rằng con hiểu lòng bố lúc nào cũng đau đáu nghĩ về con.
Câu chuyện của nhà ngoại cảm hôm trước đã làm cho nỗi đau của bố vốn không bao giờ nguôi ngoai được lại ám ảnh bố nhiều hơn..
Một sinh linh đã hình thành nên phải được quyền làm người. Thế mà bố không giữ được con. Không bao giờ bố dứt được mặc cảm có tội với con.
Khó khăn của nhà mình dần dần qua đi. Bây giờ nhà mình yên ổn, đầy đủ, các em ngoan giỏi, đó là nhờ có sự hy sinh của con. Bố vẫn nói chuyện với mẹ và các em như thế. Bố tin rằng các em sẽ hiểu và thấm thía điều đó để sống sao cho có nhân bản.
Không bao giờ bố quên được ngày 22 tháng Giêng năm ấy.
Bố có tội và phải chịu trách nhiệm về con. Bố không dám xin con tha tội đâu, đứa con bất hạnh của bố ạ, bố thương xót con vô cùng.
Ngày xá tội vong nhân năm Canh Dần.
Oài... Hôm rồi vào chùa tụng kinh, có thấy mà giờ lại quên mất cái từ ấy rùi, hôm qua và hôm nay là 2 ngày ở chùa Vĩnh Nghiêm có dựng trai đàn rất trọng thể làm đại lễ cầu siêu cho những hài nhi sản nạn, "yểu duyên". Hic... Hãy coi như là duyên nợ chỉ có từng ấy thôi!
Haiz đọc chuyện của Bác thấy bác quả là người có trách nhiệm. Nhưng bác nên nhớ là tuỳ do cơ địa của từng người chứ không phải muốn nó ra là đuợc đâu, Người ta ai cũng có số. Nỗi đau mất mát luôn trong lòng mỗi khi ai lại gợi nó lên
Câu chuyện của bác làm em rất đau lòng và nhớ lại cách đây 8 năm. Bà chị nhà em mang thai sinh đôi, đi qua cầu Khánh Hội ngồi sau xe máy nghe điện thoại bị bọn bất nhân giật văng ra khỏi xe ngã xuống, thân thể thì không có gì lớn. Nhưng đã bị động thai phải nằm viện hơn 1 tháng để dưỡng. Khổ cho cả nhà cứ ra vào chăm sóc. Được đến tháng thứ 5 thì không giữ được nữa phải sanh non. Chúng sanh ra bé tẹo mỗi đứa chỉ có 600g. Bác sĩ đưa vào lồng ấp nhưng chúng bé quá chỉ chịu nổi vài ngày trên duơng thế rồi lần lượt đi ra. Bố của chúng như ngây dại, còn em phải làm công việc hậu sự. Đau lòng lắm bác ạ
Đem chúng lên chùa cho chúng 1 cái tên rồi người lớn cũng quên đi nhưng mới đây cũng nhà ngoại cảm lại nhắc nhỏ bố mẹ phải lo cho chúng sách vở để đến trường.
Năm nào cũng ngày này gần đến lúc khai giảng lại nghĩ đến việc này. Mong cho hai cháu ở trên thiên đường bớt nghịch phá và bình anh nhé !!!!
Viết đến đây nước mắt tuôn trào...
.
Thực ra ngày xưa có nhiều quy định quái đản, bọn mình hồi đó còn trẻ con mới ra trường đâu có biết gì nhiều... Thấy cái gì cũng sợ, nói cái gì cũng chỉ biết nghe theo...
Cho nên có rất nhiều chuyện đáng tiếc. Có những quy định khiến đổi cả mạng người... Ngày đó mình nhìn thấy tận mắt nên ám ảnh đến tận giờ.
Âu cũng là sai lầm lịch sử để lại.
.
Xin chia sẻ nỗi đau thương tâm của anh TT và gđ. OA đọc đến đâu, cả giác xót xa và ngẹn ngào cứ dâng ngập trong lòng.
OA tự hỏi? Vợ của anh TT có can đảm đó ư? Cố tình trượt chân để ngã...? Xin lỗi anh TT, ON thật tình ko hình dung ra nổi tâm trạng đau khổ của người me tự mình giết đứa con đó đau khổ có bằng khi nhờ bs làm hộ ko? Đau xót quá.
Oa Nữ ạ, có lẽ mình mượn thêm lời của Thuphong để trao đổi về chuyện này.
Thực ra, chuyện ấy, từ trước đến nay, người ta coi là chuyện bình thường, không có gì để nói. Nó vẫn xảy ra hàng ngày và hầu như người ta chẳng băn khoăn gì. Có lẽ do mình cả nghĩ nên bài viết đã gây nên sự xúc động cho người đọc.
Hồi mình viết "Khúc ru con mùa xuân, khúc ru thứ nhất", Thuphong cũng đã góp ý với mình là cháu nó đi học chứ có phải đi lao động vất vả kiếm tiền đâu mà bạn viết như thế. Nhưng mình cứ hay nghĩ.
Mình không quen với lối nghĩ đơn giản, không dễ quên cái gì. Chỉ vì một cách cư xử sơ suất nào đó, mình cứ nghĩ mãi mặc dù có khi chẳng ai để ý đến.
Về bà xã nhà mình, khách quan mà nói, cô ấy là người tận tụy và hy sinh tất cả vì chồng con, vì người khác. Anh em nhà mình bênh cô ấy chằm chặp mỗi khi hai đứa có chuyện gì. Nhưng có những điều cô ấy quen với lối suy nghĩ đơn giản.
Vừa qua, mình có đọc một bài báo nói rằng, việc đặt vòng tránh thai nhưng không phải là tránh thai mà là thai vẫn hình thành nhưng gặp phải vòng nhựa là bị tiêu tan. Nếu đúng thế thì đây là một vấn đề cần xem xét lại.
Cảm ơn sự đồng cảm của Oa.
Thực ra bạn và mình đều trải qua những hoàn cảnh lịch sử như nhau... Tại thời điểm đó có những quy định và suy nghĩ rất ấu trĩ mà sau này khi trưởng thành hơn rồi mình mới nhận thấy những vô lý và khe khắt của nó. Chính mình cũng là nạn nhân của một số quy định đó...
Mình cảm thông với cô ấy. Thời điểm đó có nhiều người làm như cô ấy bạn ạ.
Khi bạn bắt đầu viết tạp văn thì mình hiểu bạn nhiều hơn chứ trước đây có nhiều chuyện mình trách bạn.
Có thể một lúc nào đó mình cũng sẽ viết văn nhưng hiện giờ thì chưa vì mình thực sự ghét viết văn. Mình k có khả năng viết văn Hihihihi... nên ghét luôn.
Chuyện về cái vòng theo mình hiểu thì đúng là thế bào thai đã được hình thành nhưng cái vòng khiến cho nó k có chỗ làm tổ nên phải ra đi...
.
Trời. Anh tôi lại chuyển nghề sang làm nhà chính trị! Thế thì em sao nói chuyện được với anh cơ chứ?
:acac::acac::acac:
Hờ hờ "ai đó Bá quyền thì mặc kệ, việc của Vịnh thì Vịnh cứ làm":acac::acac::acac:
Mấy bác ngoài ấy thì thừa biết anh Vịnh nhà mình thía nèo từ hồi đi học roài coàn giè!
Đã 20 ngày rồi, không thấy 1 truyện ngắn hay thơ nào của anh TT xuất hiện... Anh TT mải mê nơi đâu mà bỏ cho Tạp văn nhện giăng rồi...
Ừ, cũng định lên hỏi anh TT đi đâu mà lâu lắm rồi không thấy anh. Ngày thơ Lục bát Việt Nam hôm 12/9 vừa rồi anh có tham gia không?
Nghe anh TT nói vào được NR mà ko sao đăng nhập được, nên chịu chết...
Cái lý do này không thể chấp nhận được... hihi, nhưng có lẽ admin cũng phải kiểm tra xem sao vì Bou có 2 đường vào thì 1 đường vào từ internet explorer k thể log in vào nick được, còn 1 từ google chrome thì vào được. Cũng không hiểu tại sao nữa kể từ ngày NR có diện mạo mới!
Ha ha ha. Gần một tháng không đăng nhập được. Bao nhiêu bạn hỏi thăm.
May quá, hôm nay nàng Bou dạy cho cách xử lý. thế là lại hiện hữu ở đây rồi.
Cám ơn em Bou yêu quí nhé.
Chào cả nhà nhé. Giờ thì TT đi dạo diễn đàn một lúc rồi viết bài sau.
Chúc mừng bác TT đã vượt qua mọi rào cản để quay về với NR :)
Chúc mừng sự trở lại của anh. Có ngòi bút của anh diễn đàn tăng thêm chất lượng và uy tín. Viết khỏe vào anh nhé!
TÔI VIẾT BÀI THI
- Anh làm gì mà cứ thập thập thò thò thế?
Tôi giật mình ngoảnh lại, thấy vợ đứng đằng sau từ lúc nào.
- Có gì đâu. Bên "Áo trắng" họ phát động cuộc thi chào đón xuân mới. Anh đang tính tham gia, may ra kiếm được cái giải gì đấy.
Nghe nói đến giải, chắc vợ tôi cũng đủ thông minh để đoán ra là nó liên quan đến tiền hay một thứ tặng phẩm nào đó. Nàng tỏ ra dễ dãi:
- Thế thì việc gì mà phải lấm la lấm lét như buôn bạc giả vậy, hễ thấy em vội chuyển sang trang khác là sao.
- Thì anh vừa viết, vừa phải xem lại thể lệ, nhỡ viết chệch tiêu chí đi có phải mất công không.
- Đưa em xem thể lệ thế nào nào.
Tôi mở trang thông báo về cuộc thi truyện ngắn và thơ xuân Tân Mão trong diễn đàn, hướng dẫn vợ cách chuyển trang, rê chuột cẩn thận rồi nhường chỗ cho nàng, lánh sang bàn tranh thủ uống nước.
Bỗng nàng hỏi giật giọng:
- Nắng Xuân là con bé nào? Tên đẹp thế này chắc xinh lắm đây. Thảo nào suốt ngày cứ thậm thậm thụt thụt.
Tôi cuống quýt, giải thích:
- Không phải đâu em. Đấy là một thầy giáo giảng dạy ở Đại học Cần Thơ, người sáng lập ra diễn đàn này.
Nàng không tin:
- Anh nói dễ nghe nhỉ, cứ làm như em ngu lắm ấy. Con trai chẳng ai đặt tên như thế bao giờ cả.
Tôi gãi đầu, tìm cách nói sao cho nàng dễ hiểu:
- Đấy không phải là tên người mà chỉ là tên hiệu, nó gần như cái bút danh ý. Cũng giống như anh viết báo, có lúc không muốn ký tên mình mà ký tên em thì chả tên phụ nữ là gì.
Rồi tôi lại lục tất cả các thông tin về Nắng Xuân cho nàng đọc, nàng mới thôi căn vặn, yên tâm "nghiên cứu" tiếp.
Chợt nàng bảo:
- Này, anh thi truyện ngắn được đấy. Ẵm giải là cái chắc.
- Sao chắc?
- Có thế mà anh không nghĩ ra à. Truyện ngắn có ma nào nó gửi bài đâu. Mới có nhõn hai cái. Vậy mà vẫn được năm giải như hai "thằng thơ". Cứ cho rằng có thêm ba truyện nữa đi thì năm "đứa" chia nhau năm giải, vui vẻ cả. Anh dốt cũng cầm chắc giải khuyến khích.
Hai "thằng thơ" mà nàng nhắc tới là mảng thơ Đường luật với mảng thơ truyền thống và hiện đại khác nói trong thể lệ cuộc thi. Tôi giải thích cho nàng rằng không hẳn như thế. Không phải cứ ít bài dự thi thì muốn viết hươu vượn gì người ta cũng trao đủ năm giải đâu.
Nàng ngẩn ra:
- Ừ, thế cũng phải. Chứ cứ viết linh ta linh tinh như anh mà cũng trao giải thì còn gì là uy tín cuộc thi nữa.
*
Dù sao thì vợ tôi cũng có lý phần nào. Tôi nghe nàng, bắt tay vào viết một cái truyện ngắn. Hàng ngày, thường là chừng mười giờ đêm, nàng chờ tôi không được, đi ngủ trước. Còn tôi ngồi đánh vật với chữ nghĩa tới hai, ba giờ sáng, mặc cho nàng hết trở mình lại ngồi dậy đập muỗi.
Thấy tôi viết mãi không xong được cái truyện ngắn, vợ tôi tỏ ra thương hại:
- Hay anh đừng viết truyện nữa. Viết truyện phải gõ nhiều mà giá trị giải thưởng lại không cao hơn. Anh nên chuyển sang làm thơ, chỉ cần nhởn nhơ gõ nửa trang cũng bằng "thằng" hùng hục viết năm, sáu trang truyện. Tha hồ nhàn.
Tôi xếp cái truyện ngắn chưa rõ hình hài lại, chuyển sang làm thơ. Nhưng thật khốn khổ thân tôi. Viết ê a chắc giám khảo chỉ đủ kiên nhẫn đọc mấy câu đầu. Mà viết cho thành thơ thì tôi đâu sẵn chữ. Tôi định làm bài thơ khoảng mười lăm câu, tính ra chừng một trăm chữ, cần ba bốn trăm nhát gõ. Nhưng tôi gõ đi gõ lại thành vạn nhát rồi mà nó vẫn chưa hình thành.
Cuối cùng tôi cũng hoàn thành được bài thơ lục bát sáu câu. Tôi hí hửng đưa cho vợ duyệt trước, cũng là để khoe với nàng:
- Hay rồi em ạ. Thế nào cũng được Ban giám khảo để mắt tới.
Rồi tôi gại giọng, đọc sao cho diễn cảm. Xong, lại phân tích cho vợ hiểu cái hay của câu này, cái đắc địa của chữ nọ.
Nàng liếc qua, dửng dưng:
- Ngắn quá, làm sao người ta trao giải. Họ sẽ đánh giá là anh lười biếng, gõ mấy chữ mà cũng ngại, thiếu tôn trọng giám khảo. Muốn đoạt giải thì anh phải viết được hăm tám, ba mươi câu, miễn là đừng quá giới hạn. Còn thơ có mỗi sáu câu như của anh thì giải khuyến khích cũng không đáng. Em biết đánh máy á, chỉ cần ngồi gõ một tẹo có mà ra cả trang.
Tôi đã cảm thấy mệt mỏi. Nhưng tâm lý tôi lại muốn cố tham gia cuộc thi, mong được phần thưởng gì đó để làm vui lòng vợ nhân dịp xuân mới. Tôi nghĩ phải làm được cái gì cho xứng với công nàng suốt ngày canh mấy đứa trẻ con vừa nghịch như quỷ sứ, vừa hay trốn học để tôi yên tâm ngồi viết và tụ tập bạn bè. Còn có được hay không lại tùy vào cái đầu của tôi nó tối tăm hay sáng láng nữa chứ.
*
Thấy tôi lọ mọ quá, vợ tôi bảo mở thể lệ cuộc thi cho nàng xem lại.
Nàng hỏi:
- Thế thơ Đường luật là cái gì?
Tôi trả lời đó là thể thơ làm theo luật thơ thời Đường bên Trung Quốc, mỗi bài tám câu, mỗi câu có bảy chữ ...
Như Ác-si-mét khi phát hiện ra định luật về lực đẩy của nước, nàng reo lên:
- Thế mà anh không bảo em ngay từ đầu. Thôi, chuyển ngay sang thơ Đường luật đi. Khỏi phải cạnh tranh với bố con đứa nào. "Chúng nó" muốn viết dài hơn anh cũng không thể được.
Tôi nhăn nhó:
- Nhưng anh chưa học về thơ Đường luật, làm sao có thể thi.
- Thì cứ nhìn người khác viết thế nào rồi bắt chước làm theo. Có năm mươi sáu chữ, khó gì. Như em đây này, ngày xưa đi làm "hợp tác", có ai dạy đâu mà mỗi ngày cũng cuốc được mười luống đất.
Tường Thụy
Hihi, lâu lắm mới được đọc bài của bác Tường Thụy. Đọc đến câu cuối Triplec không kìm được tiếng cười bật ra. Tếu quá, cảm ơn anh!
Ko biết anh TT viết cường điệu cho hài ước thôi chứ vợ nhà thơ sao đơn giản thế được. Phải ko anh TT?
Bài này tôi đã xoá theo yêu cầu của một người bạn
(chiều em thôi nhé)
Báo Tiền Phong mù mờ xúc phạm chị Tuyền?
Được đăng bởi miso vào lúc: 11:33 chiều ngày 13/05/2011 104 lượt xem 0 Bình luận
NGUYỄN TƯỜNG THỤY
http://upnhanh.sieuthinhanh.com/tmpi...zhmz11614.jpeg
Ảnh: Chị Tuyền đi kiện
Báo Tiềnphong online thứ tư, ngày 11/5/2011 có bài “Xử lý hành vi ‘nói đùa’ gạ tình của điều tra viên” của tác giả Hữu Vinh.
Đường dẫn: http://www.tienphong.vn/Phap-Luat/53...-tra-vien.html
Tuy tít báo như thế nhưng nội dung chủ yếu là nói về việc công ty Kumho mất lốp ô tô, anh Nguyễn Công Nhựt được mời phối hợp điều tra, rồi khai báo, rồi tự tử.
Việc kết luận, giải thích của cơ quan công an không làm thoả mãn dư luận như anh chết là do tự tử, thư tuyệt mệnh đúng là chữ anh viết, anh tự nguyện ở lại trụ sở công an …
Những nghi hoặc về vấn đề này đầy rẫy trên các trang báo trong những ngày qua nên tôi không bàn đến. Tôi chỉ muốn nói đến một cách đưa tin khó hiểu trong bài báo nói trên mà thôi.
Phần cuối, bài báo viết:
“Nguồn tin của Tiền phong cho biết, về hành vi gạ tình của điều tra viên P. (thuộc Công an thị xã Thủ Dầu Một, được cử hỗ trợ điều tra vụ án) với chị Nguyễn Thị Thanh Tuyền (vợ ông Nhựt), Công an tỉnh Bình Dương có chỉ đạo xử lý hành vi nói không đúng chỗ của ông P.
Có ít nhất 3 lần ông P. hẹn hò chị Tuyền đến khách sạn nhưng đều không thực hiện. Ông P. giải trình là ông ta… nói đùa. Điều nữa đáng chú ý: Trong những buổi làm việc với ông P., ông Nhựt có hứa tặng cho ông P. miếng đất và ông P. có báo cáo điều này với cấp trên. Hiện cơ quan CA vẫn đang tiếp tục điều tra”.
Cách đưa tin này, có mấy điều cần suy ngẫm:
Kẻ gạ tình mà tác giả viết tắt là P. đã đươc công khai danh tính là thiếu tá Nguyễn Thành Phú – cán bộ đội điều tra tổng hợp Công an Thị xã Thuận An được tăng cường vào Ban chuyên án phục vụ điều tra vụ mất trộm vỏ xe tại Cty Kumho. Vì vậy việc gì đến lúc này, tên của ông Phú còn phải giấu.
Khi tác giả viết: “Có ít nhất 3 lần ông P. hẹn hò chị Tuyền đến khách sạn nhưng đều không thực hiện”.
Viết như thế là không đúng bản chất sự việc. Nghe đoạn băng gạ tình, chúng ta ai cũng nhận ra ông Phú gạ chị Tuyền đi khách sạn nhưng không được. Chị có đồng ý đâu mà thực hiện. Người đọc nếu thiếu thông tin sẽ hiểu rằng ông Phú đã hẹn được chị Tuyền đi khách sạn nhưng ông ta không đến. Điều này là xúc phạm đến nhân phẩm của chị Tuyền và càng không được phép khi chị đang chịu một cái tang đau đớn, chồng vừa chết khi còn quá trẻ.
Thử hỏi, nếu chị Tuyền đồng ý thì ông Phú có đến không và sự việc xảy ra theo hướng nào?
Phải viết là: “Có ít nhất 3 lần ông P. gạ chị Tuyền đến khách sạn nhưng đều bị chị Tuyền từ chối” thì mới đúng bản chất sự việc.
Phải chăng đây là một sự lập lờ có dụng ý của tác giả.
Thẻ: Nguyễn Tường Thụy
Nguồn nguyentrongtao.org