Lạt mềm buộc chặt mà em
Dẫu biết vậy vẫn ưa thêm ngọt ngào
Printable View
VÌ ĐÂU
Vì đâu em má cứ hồng
Làn môi cứ thắm cho lòng tương tư
Vì đâu anh tập làm thơ
Trái tim anh hóa dại khờ
Vì đâu.
Quê nhà trắng những đêm thâu
Chân trời góc bể vẫn đau đáu lòng
Vẫn mơ một mái trùng phùng
Đợi anh em nhé
Xin đừng quên nhau.
12.3.2010
XA ANH
Xa anh đôi má ngại hồng
Môi không muốn thắm, tóc không muốn dài
Xa anh vóc dáng hao gầy
Bởi đêm đêm thao thức, bởi ngày biếng ăn.
Đêm nay trống chỗ anh nằm
Lược gương với cả chiếu chăn hoá thừa
Trăng nhòm qua mảnh rèm thưa
Em xinh đẹp thế để vừa lòng ai.
Xa anh thêm một đêm dài
Em tìm sao kết tên hai đứa mình.
13.3.2010
TT
đọc thơ của anh em thấy mình cũng lâng lâng, cứ như mình đang iu
cám ơn anh nhé
ĐỐI ẨM
Chén rượu còn lưu vị ngọt ngào
Ngày đầy nắng gió tối đầy sao
(TT)
Anh đón ly rượu đầy
Thấy tình em sóng sánh
Thấy gì như men say
Trong mắt em lóng lánh.
Ly này ta chung nhau
Lấp những ngày xa cách
Ly này xoa vết đau
Thôi ghen tuông hờn trách.
Ly này ta chung đôi
Chiều không còn cô quạnh
Ly này ta chung môi
Màn đêm về bớt lạnh.
Em thổn thức ngậm ngùi
Anh lau dòng lệ ứa
- “Anh yêu ai được nữa”
- “Em chỉ mình anh thôi”.
14/3/2010
TT
xin lỗi các bạn, TT xóa bài này (vì gây tai nạn nghề nghiệp) :D:D
xin lỗi các bạn, TT xóa bài này
LẠC NHAU
Một ánh giao tình trên mắt ai
Cho anh thao thức mấy canh dài
Đêm qua chờ mãi em không tới
Để bẽ bàng anh mộng ước hoài.
Sớm nay gặp lại biết lạc nhau
Anh đợi đầu thôn em đợi đâu
Ái tình dẫn lối đưa em tới
Cặp mắt đen còn đọng giọt châu.
16/3/2010
TT
Thôi, đã lạc rồi vì sao đêm.
Có phải sao rơi vào mắt em?
Hay sao đi lạc vào nhung nhớ
Hay sao ngủ quên trên môi mềm?
Có hai ông sao đi lạc hồi phia. Nó lạc dzô đâu hả chú?
Hhahhaa, tự dưng giờ HNHu chỉ thích đi ghẹo chú.
EM NHÉ
Rồi chúng mình cũng sẽ phải xa thôi
Khi biển cả vẫn bao la sóng nước
Anh cầm lái
mái chèo thì khua ngược
Đêm mênh mông, ai định hướng la bàn.
Em mong manh như một hạt vàng
Anh trân trọng nâng niu và gìn giữ
Nhưng biển lớn thì càng nhiều bão tố
Anh sợ có ngày chẳng níu nổi em đâu.
Anh biết điều này sẽ đến, đã từ lâu
Nhưng chẳng đủ gan chịu tiếng người bỏ cuộc
Thôi cứ để mình anh cùng sóng, nước
Em hãy quay về, tìm lại chốn bình yên.
Đừng nghĩ đàn ông không thể yếu mềm
Đau đớn chứ.
Nhưng thôi đành chấp nhận
Xin đừng trách anh
và đừng than số phận
Em hãy vững tin rồi sẽ thấy mặt trời.
Phải xa thôi em
Chiều giữa buổi mất rồi
Em đi nhé. May ra thì còn kịp
Đến khi nào biết tin
như anh dặn trước
Em hãy làm
như thế nhé
cho anh.
19/3/2010
TT
Trích dẫn:
Em đã thức cùng trăng sao
Sáng ra được cất tiếng chào ... anh ơi
Phút gặp tuy ngắn ngủi thôi
Phút chờ phút đợi bồi hồi nhớ thương
Hỏi trời sao lại ....vấn vương ....???
Đêm qua em được theo anh
Về nơi cát trắng biển xanh hiền hòa
Trong tay trên dặm đường xa
Đây thôn Vĩ Dạ đôi ta cùng vào
Ngọt ngào một giấc chiêm bao
Đắng cay thức giấc … anh nào thấy đâu
CÁNH BUỒM ĐỎ THẮM
Có phải em là cô bé A xôn
Đang mơ ước tới cánh buồm đỏ thắm
Anh vào đọc thơ em buổi sáng
Thấy nao nao. Giấc mơ đẹp quá chừng.
Như nắm lá cây đắp vết thương lòng
Em đã ước cho hồn anh dịu lại
Em đã sưởi nỗi buồn anh tê tái
Cho ý thơ gom góp chắp thành vần.
Em thơ ngây và ánh mắt trong ngần
Nên giấc mơ em bao giờ cũng đẹp
Đời tươi xanh thôi thúc em tìm kiếm
Em hãy đi, theo hướng ánh mặt trời.
Lòng tin em tuyệt đối với con người
Thì mơ ước đâu chỉ trong cổ tích
Em sẽ có những gì em yêu thích
Có cả cuộc đời đang ngọt trái thơm hoa.
Giấc mơ xưa của cô bé nước Nga
Là giấc mơ nay, đêm qua em chìm đắm
Rồi sẽ một ngày cánh buồm đỏ thắm
Đến từ bờ hanh phúc đón em đi.
19/3/2010
TƯỜNG THUỴ
Ps: Mấy dòng về thiên truyện “Cánh buồm đỏ thắm”:
Truyện “Cánh buồm đỏ thắm của nhà văn Grin (A-lếch-xan-đrơ Grin-nhép-xki) mất khoảng tháng Bảy năm 1932 ở thành phố Xta-rưi Crưm (Nga). Nội dung truyện giống như một chuyện cổ tích. Truyện kể về cô bé có tên là A xôn. Cô mồ côi mẹ từ nhỏ, lớn lên với cha trong sự ghẻ lạnh đố kỵ của mọi người. Cô bé có lòng tin mãnh liệt sau này sẽ có một chàng hoàng tử tuấn tú đi trên chiếc thuyền có cánh buồm đỏ thắm đến rước nàng A-xôn xinh đẹp.
Và hiện thực xảy ra đúng như những gì cô tưởng tượng
Một cô gái cô đơn cũng có thể trở thành nàng công chúa. Một chàng trai có tâm hồn bay bổng cũng có thể trở thành hoàng tử.
Mọi người đều có quyền ước mơ và mơ ước đều có thể trở thành hiện thực, miễn là con người có lòng tin.
Thiên truyện tuyệt vời "Cánh buồm đỏ thắm" chan hòa ánh sáng mặt trời và thấm đượm tình người được viết vào năm 1920-1921. Truyện đã được dựng thành phim và giới thiệu rộng rãi ở Việt Nam.
BĂNG KHUÂNG
Người về có trở lại không
Ai gieo nhớ, rắc tơ vương thế này
Rượu thì thêm uống thêm say
Người thì thêm gặp, thêm day dứt lòng.
TT
MỘT MÌNH
Gạn từ trong giấc chiêm bao
Chắt kỷ niệm tự khi nào thành thơ
Cứ đâu là chuyện bây giờ
Mà em hờn dỗi mà ngờ vực nhau
Thật vàng ai nỡ bảo thau
Tình em chân chất anh đâu dám đùa
Làm sao gọi để em thưa
Hay không viết nữa cho vừa lòng em.
Hôm qua lễ hội tàn đêm
Càng tìm em lại càng thêm bẽ bàng
Biết đâu ở tận cuối làng
Mình em với lệ hai hàng, lẻ loi.
Em ngồi nhặt cánh hoa rơi
Mình anh với nỗi đơn côi.
Một mình.
18/3/2010
TT
Lâu ngày không thăm chú, thơ của chú càng ngày càng hay. Thích ghê
Người thầy
Thầy tôi tóc đã chấm sương
Vẫn cặm cụi bên ánh đèn leo lét
Năm mươi mấy cái xuân mà dòng đời vẫn kẹt
Ki bo một lối đi về
Chẳng được ở bên con cháu đề huề
Nếp nhà vắng te nỗi buồn se mái
Tuổi trẻ mang đi một mối tình hoang hoải
Lãng quên vào khe nứt thời gian
Tôi gặp thầy lòng thấy rất thân quen
Suy ngẫm mãi mà không sao hiểu được
Như chiếc lá trôi trên mình con nước
Chẳng hiểu vì sao lại rất êm đềm...!
NGHIỆP THƠ
Thơ anh xếp ở bên đàng
Tặng người không đắt, dại quàng vào thân
Bán ra mấy cắc một vần
Mà mong đổi lấy bạc gần vàng xa.
Đành đem về cất góc nhà
Rồi quăng bút, sợ người ta chê cười
Sợ thêm tai họa vào người
Bấy nhiêu chưa khổ một đời hay sao.
Có cơn gió mới xôn xao
Mang theo em tự phương nào tới đây
Tìm thơ anh, đọc khen hay
Em yêu từng chữ em say từng lời.
Chắc là em động viên thôi
Mà sao lại thấy bồi hồi trong tim
Hình như mình cũng thích khen
Muốn đem thơ đổi từ em nụ cười.
Nghiệp gì đeo mãi không thôi
Anh ra nhặt bút lại ngồi làm thơ.
23/3/2010
TT
SG nắng nóng, vào góc thu của anh trốn nắng.
Cho em xin chiếc lá thu
Về làm chiếc quạt, quạt ru nỗi niềm
Nơi này mùa hạ đến tìm
Nắng như lửa đốt cháy tim... bỏng lòng
Cho em góc nhỏ ngồi cùng
Đem thơ se sợi chỉ hồng vu vơ...:D:nguong:
NAY ANH ĐI RỒI
Nay anh đi rồi, em có buồn không
Sẽ thưa đi những vần thơ nóng bỏng.
Điện thoại sẽ ngoài vùng phủ sóng
Rong ruổi trên đường, đâu dễ chỗ online.
Những vui buồn biết chia sẻ cùng ai
Em đau yếu ai là người săn sóc
Học sinh ở giảng đường ngơ ngác
Có em nào nghĩ được đến thăm cô.
Nay anh đi, mong tìm những vần thơ
Gửi về em kịp lúc mình minh nở
Anh muốn nói: Tình yêu là thế đó
Sẽ đến với ai biết tin tưởng đợi chờ.
Thôi anh đi, chuyến bay sắp đến giờ
Chỉ lát nữa thôi, bao bạn bè họp mặt
Nhưng anh sẽ nghĩ về em nhiều nhất
Hẳn ở nhà cũng thế, phải không em.
26/3/2010
TT
NHẬT KÝ
26/3/2010
I
Trên đường anh ra sân bay
Là hướng về phương em đấy
Qua mỗi mét đường anh thấy
Chúng mình đang gần nhau hơn.
II
Anh nhìn đám người đưa tiễn
Ước trong số đó có em
Ơ hay sao mình vô duyên
Làm như … Nhưng thôi, chẳng nói.
III
Anh hòa vào bầu trời xanh
Nhìn về về phương em lần nữa
Thấy tình yêu thương chan chứa
Con sông Cà Lồ quanh quanh.
IV
Anh thắp thay em nén hương trên đồi Hàn Mặc Tử
Gió rì rào kể mãi chuyện xa xưa
"Mùa xuân chín" say hồn người lữ thứ
Bỗng thấy mình bé nhỏ, lại ngây thơ.
TT
LY DƯ TỬU
Hôm qua đủ mặt bạn gần xa
Bây giờ tất cả chỉ còn ta
Một mình ngồi nhấp ly dư tửu
Nỗi nhớ sao mà thấy diết da.
Dõi bước người xuôi tận Hải Phòng
Rượu Hà Nội uống có say không
Người về ta biết còn lưu luyến
Kẻ ở bao giờ hết nhớ mong.
Lòng thấy bâng khâng đến lạ kỳ
Dùng dằng chi mãi phút chia ly
Sài Gòn thôi thúc chân ta bước
Chỉ sợ ngày mai lạc lối về.
Chén rượu còn lưu vị ngọt ngào
Ngày đầy nắng gió tối đầy sao
Bao giờ lại gặp nhau đây nhỉ
Tiễn bạn đi rồi vẫn ước ao.
TT
(Gom về)
THƠ VIẾT Ở QUÁN NET
I/
Không onl thì nhớ cùng mong
Mà vào quán net sợ không là mình
Trẻ chơi gem trố mắt nhìn
Lạc vào một gã thất tình làm thơ. :D
II/
Hỏi em chẳng thấy em thưa
Chắc là em phạt cho chừa hứa quanh
- Hàng ngày em đợi thơ anh
Mà không kết nổi thơ thành tên em
- Đường vào ngày một xa thêm
Chớ vui với bạn mà quên ngày về.
Biên Hoà 2/4/2010
TT
SÀI GÒN THƯƠNG MẾN
Sài gòn xưa “Hòn ngọc Viễn Đông”
Bây giờ Viễn Đông thành phố nào là hòn ngọc
Tôi nghĩ thế thấy thương yêu da diết
Một Sài Gòn rực rỡ nét hào hoa.
Tôi đến Sài Gòn ngày ấy chưa xa
Thấy ngơ ngác trước đô thành lộng lẫy
Tôi thương Sài Gòn bằng những gì tôi thấy
Cố đô một thời tráng lệ kiêu sa.
Tôi gặp những người dân khoáng đạt chan hòa
Phố thị khác những gì tôi tưởng tượng
Tôi ở Bắc lớn lên trong thiếu thốn
Vẫn ngỡ đang đi tới cửa thiên đường.
Chân dép cao su đi khắp nẻo phố phường
Tôi trăn trở, hoang mang và nghi hoặc
Người Sài Gòn với Sài Gòn là vậy
Tôi trở về thao thức, ưu tư.
Tôi đến Sài Gòn ngày ba mươi tháng tư
Bằng tư thế của những người chiến thắng
Trở ra Bắc mang theo bao quà tặng
Con búp bê, khung xe đạp, chiếc đài …
Thủ trưởng bảo tôi ta thiếu cứ xài
Nhưng đó chỉ là phồn vinh giả tạo
Tôi gặp trẻ con, chúng khoanh tay thưa dạ
Nền giáo dục trong này chắc cũng giả tạo ư.
Hai mươi năm đất nước cắt chia
Bằng phần mười cuộc phân tranh Trịnh Nguyễn
Mà máu đổ, biết lấy gì đong đếm
Có chiến thắng nào đắt giá thế này không
Hàng triệu thanh niên hy sinh tuổi thanh xuân
Vết thương chiến tranh đến bao giờ hàn miệng.
Tôi hỏi đến người anh bên kia chiến tuyến
Được tin anh tử trận trước một tuần
Và Sài Gòn với làn sóng thuyền nhân
Bao nhiêu người đi không tới nơi định đến
Họ hàng tôi bỏ dần sang Mỹ
Thương người ở nhà, đôi lúc có quà thăm.
Đất nước tiêu điều, rồi lại hồi sinh
Tôi biết tới một Sài Gòn năng động
Là đầu tàu giữa trùng khơi vượt sóng
Trên con đường đưa Tổ quốc đến phồn vinh.
Sài Gòn bây giờ thành phố đã đổi tên
Tôi vẫn muốn gọi bằng cái tên thương mến cũ
Và ao ước Sài Gòn hoa lệ
Sẽ đến lúc lại là “Hòn ngọc Viễn đông”.
TT
(Gom về nhân dịp gặp lại SG Tháng 4/2010)
Lần sau chắc chẳng dám thềTrích dẫn:
Hỏi em chẳng thấy em thưa
Chắc là em phạt cho chừa hứa quanh
- Hàng ngày em đợi thơ anh
Mà không kết nổi thơ thành tên em
- Đường vào ngày một xa thêm
Chớ vui với bạn mà quên ngày về.
Kẻo mà lỡ hẹn ngày về ... biết tay
Rượu nào mà rượu chẳng say
Đã yêu ai chẳng đợi ngày đợi năm.
Hứa rằng " anh chỉ ghé thăm
Đôi ba đứa bạn qua rằm mà thôi
Ai dè ...từ ấy xa xôi
Anh về mùa đã qua rồi ... tháng ba
:botay:
@ hii
Tưởng anh lạc lối SG không về lại HN được chứ...:D:nguong:
Tưởng anh lạc giữa Sài Gòn
Hóa ra rượu đổ, vẫn còn chẳng ăn thua
Đích danh sư phụ giỏi đùa
Thế mà em tưởng... về thêu thùa tương tư
Thế là anh đã tạ từ
Sài Gòn ở lại...buồn dư dả buồn
Bây chừ biền biệt hai phương
Biết khi mô mới chung đường đây anh? :nguong::nguong:
p/s: Ai nhéo anh, anh chịu nha... Em chạyyyyyy đây.
Hành phương nam bước chân người lính
Tư thế bây giờ, anh : Nguyễn Bính của ngày xưa
Lục bát ngọt ngào ai thả mộng vào mơ
Vùng ký ức bỗng sôi trào trong huyết quản
Đọc vần thơ anh nghe chiều trôi lãng đãng
Thấp thoáng đó đây một chân lý hiện sinh
Đất nước bốn ngàn năm tạo dựng chẳng riêng mình
Ta khiêm tốn như giọt mưa tháp dòng trôi biển cả
Lịch sử ơi! Chớ thêu thùa vội vã
Chớ ôm vào lòng tất cả những tôn vinh
Hãy khiêm nhường như nắng gọi bình minh
Mỗi hạt cát cũng nghiêng mình tươm máu đỏ
Ôi bài học máu xương. Ôi hoang tàn còn đó
Cuộc chiến qua rồi ngọn gió thoảng mùi tanh.
Rất thích bài : Sài Gòn Thương Mến! Một cách nhìn rất hiện thực, sinh động. Thể hiện gần như một thời của cái ngày xưa. Bộc lộ được cả tâm tình của mình đọc mà nghe xốn xang. Cám ơn Bác.
Rất vui mừng khi được kehotro đồng cảm về bài thơ "Sài Gòn thương mến". Bài này cùng với bài "Đặc sản nhà quê" đã gây nên những dư luận trái chiều. Có ý kiến cho mình là "bất mãn", thậm chí "phản động". Có lẽ họ quen với lối suy nghĩ đơn giản và quen để người khác nghĩ hộ.
Nhưng mình thì vẫn viết trung thành với suy nghĩ của mình.
Đọc bài này, chắc kehotro hiểu tại sao mình yêu thương Sài Gòn đến thế.
Cảm ơn kehotro nhiều.