Thấy anh TT lại có truyện mới, xong Oa Nữ đợi đến tối mới đọc. Đồ ngon phải để dành nhâm nhi với rượu mùi mà.
Printable View
Thấy anh TT lại có truyện mới, xong Oa Nữ đợi đến tối mới đọc. Đồ ngon phải để dành nhâm nhi với rượu mùi mà.
Tặng anh bài hát này :
Bông Hồng Cài Áo
Một bông Hồng cho em.
Một bông Hồng cho anh
Và một bông Hồng cho những ai, cho những ai đang còn Mẹ
Đang còn Mẹ để lòng vui sướng hơn
Rủi mai này Mẹ hiền có mất đi
Như đóa hoa không mặt trời
Như trẻ thơ không nụ cười
ngỡ đời mình không lớn khôn thêm
Như bầu trời thiếu ánh sao đêm
Mẹ, Mẹ là giòng suối dịu hiền
Mẹ, Mẹ là bài hát thần tiên
Là bóng mát trên cao
Là mắt sáng trăng sao
Là ánh đuốc trong đêm khi lạc lối
Mẹ, Mẹ là lọn mía ngọt ngào
Mẹ, Mẹ là nải chuối buồng cau
Là tiếng dế đêm thâu
Là nắng ấm nương dâu
Là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời
Rồi một chiều nào đó anh về nhìn Mẹ yêu, nhìn thật lâu
Rồi nói, nói với Mẹ rằng "Mẹ ơi, Mẹ ơi, Mẹ có biết hay không ?"
-Biết gì ? "Biết là, biết là con thương Mẹ không ?"
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó anh
Đóa hoa màu hồng vừa cài lên áo đó em
Thì xin anh, thì xin em
Hãy cùng tôi vui sướng đi.
Chỉ đến lúc nào tao chết, chúng mày mới biết thương tao
Oa Nữ đọc một nèo giờ mới xong. Cả ngày và đêm mải gấp giấy origami để kịp mang ra hội chợ triển lãm vào ngày sinh nhật 1-7 Canada. Giờ mới có thời gian pha ly cf và đọc truyện của anh TT.
TRuyện anh viết rất đời thường về những mảnh đời, những góc khuất tối tăm của cuộc sống VN làm em ngộ ra được nhiều lắm. Vì những điều em đọc xảy ra trong truyện ngắn của anh rất ngỡ ngàng so với sư hiểu biết của em.
Ngòi bút của anh khi thì dí dỏm, khi thì cay ca, khi thì thật cảm động, dẫn dắt mọi người đi từ sự ngạc nhiền này, đến sự hồi hộp khác. Và điều em thích đọc truyện của anh là qua đó, em cũng học hỏi được nhiều kinh nghiệm về lối sống, cách xử thế rất đời thực của người dân VN mình.
Cám ơn anh đã bỏ công ra viết truyện cho mọi người đọc. Chúc anh luôn luôn giữ được nguồn cảm hứng dồi dào, bất tận nhé.
Cụng ly xa với anh.:D
BLV vô cùng đồng cảm với câu chuyện về mẹ mà anh TT viết. Trong cuộc đời thực, BLV đôi khi cũng đã từng phải đóng giả là một người “vô tâm” và thậm chí không quan tâm tới bố mình. Bởi 1 lẽ, người bố của em là một người rất cá tính, ông không thích phải đón nhận sự quan tâm quá của mọi người, kể cả với con cái. Đó là lý do đôi khi muốn làm gì cho bố em đều phải nghĩa ra các chiêu. Thấy bố thích về quê hay đi Từ Sơn thăm chú chơi và chỉ thích đi 1 mình, ngại nhờ vả con gái. Thế nên biết ý định của ông, thậm chí khi ông dắt xe máy ra khỏi cửa mới biết thì em đều phải giả bộ nói cũng có việc muốn đi chợ Ninh Hiệp (Từ Sơn) hay thích về quê để ăn thịt dê ở Sài Đồng cùng bố để được đi cùng. Muốn nhường bố những miếng ngon, nếu cứ phăm phăm mà gắp thì thế nào cũng bị bố tỏ vẻ khó chịu và nói : Thôi để bố tự gắp, không phải gắp! Thế là đến bữa cơm, đĩa thức ăn nào ngon nhất cũng được đặt về phía bố, miếng nào ngon nhất cũng được con gái “vô tình” để về phía bố. Đã bao lần chồng và con gái, cô bé giúp việc tủm tỉm vì “cô gái” vừa để miếng ngon ngon về phía bố là ông gắp luôn… Với người già sự quan tâm đôi khi phải tế nhị một chút. Có những người thì thích sự quan tâm vồ vập và thể hiện ra trò (giống mẹ em), típ người như mẹ thì lại quá đơn giản vì mẹ cứ yêu cầu là có thể đáp ứng. Nhưng với típ người như bố, ngại sự quan tâm của người khác thì lại phải dò ý từng đường đi nước bước. Nhân câu chuyện anh viết về mẹ. BLV cóp lại 1 entry trong blog ngoài đời của BLV về bố vào Những khoảnh khắc. Cũng là một món quà tự tặng cho mình vào ngày 28.6 – Ngày gia đình Việt Nam. Cả ngày qua BLV lang thang ở Trung tâm Triển lãm VHNT ở Vân Hồ để dự Ngày hội văn hóa gia đình Hà Nội. Ngắm nghía những gương mặt các cụ già 80 tuổi mà vẫn khéo léo, uyển chuyển trong màn đồng diễn thái cực trừơng sinh, trầm trồ thán phục tài nghệ cắm hoa của các cụ già và cả các cô con gái còn rất trẻ trong hội thi cắm hoa… Một gia đình văn hóa là một gia đình hòa thuận, mỗi thành viên đều biết quan tâm, lo lắng và chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn. Cơm ăn, áo mặc đầy đủ chưa thể gọi là một gia đình hạnh phúc. Nỗi buồn của BLV trong hôn nhân cũng chính là ở điều này mà không phải ai cũng có thể hiểu nổi, bởi họ không ở một thế giới như BLV…
NDDY:
Cảm ơn em đã tặng anh bài hát. Nhưng sao anh click mãi chỉ thấy nó quay mà không ra âm thanh nào cả vậy. Tại máy anh chăng? :D
đã xóa
TÌNH YÊU THỜI A CÒNG
Truyện ngắn
Y nhặt mấy bộ quần áo, vài thứ đồ dùng lặt vặt rồi lên công ty tìm sếp:
- Báo cáo anh, em sửa nhà. Anh cho em ở luôn cơ quan để làm việc cho tiện.
Sếp y ngạc nhiên:
- Sửa nhà à. Nhà cậu mới xây được mấy năm, sao đã phải sửa.
Y nói đầy ẩn ý:
- Nhà em trông thế thôi nhưng cũng đang xuống cấp đấy sếp ạ. Có khi nó đổ lúc nào mà không biết ấy chứ.
- Cậu thì cứ hay cường điệu hóa sự việc. Thế cô ấy với các cháu ở đâu?
- Đang nghỉ hè, em cho mẹ con nó về quê chơi một thể. Việc sửa sang đã có thằng em nó lo.
Sếp y vui vẻ:
- Thôi được, cậu ở đây cũng chẳng ảnh hưởng gì. Ngoài gờ làm việc lại có thêm người kiêm nhiệm bảo vệ mà không phải trả thêm lương cũng tốt chứ sao.
*
Thực ra, vợ chồng y vừa cãi nhau một trận kịch liệt tới mức suýt nữa thì xưng hô với nhau bằng cô, tôi. Trước khi đi, y buồn rầu bảo vợ:
- Em ạ, anh thấy chúng mình nên tách nhau ra một thời gian để mỗi bên cùng suy nghĩ lại. Nếu cả hai đều cảm thấy không thiếu được nhau, anh sẽ quay về. Nếu thấy không nên ở với nhau nữa thì em cứ viết đơn, lúc nào về qua nhà anh ký. Về con cái, tài sản, em yêu cầu thế nào anh cũng chiều, đừng lo có chuyện xảy ra tranh giành. Giải quyết xong, em có thể lấy chồng. Còn anh, khi đã mất hết lòng tin vào phụ nữ thì chẳng bao giờ có chuyện lập lại gia đình nữa đâu.
Y làm ra vẻ nghiêm trọng thế thôi chứ có cho hoa hậu y cũng chẳng dám bỏ vợ. Chẳng phải là y chê hoa hậu hay vợ y toàn mỹ nhưng vợ chồng bỏ nhau đâu dễ, nó có bao nhiêu ràng buộc và cái chính là y vẫn còn yêu vợ. Vợ chồng y hay cãi vã nhau nhưng toàn xuất phát từ những chuyện vặt vãnh. Tính y với vợ rất khác nhau. Chẳng hạn y cẩu thả luộm thuộm còn vợ y thì ngăn nắp gọn gàng, y ít nói, cần sự yên tĩnh nhưng vợ y thì lắm lời, y mê thơ trong khi vợ y lại dửng dưng. Theo cô thì thơ của y đem tặng cũng còn khó nữa là bán. Nó cũng chẳng thể đem đổi lấy gói thuốc lá hay những lon bia mà hàng ngày cô vẫn mang về cho y. Điều vợ y lo hơn cả là cứ đà này rồi y sẽ hóa hâm lúc nào không biết. Cô sợ nhất là những lúc y đi đi lại lại trong phòng, tay vung lên, hạ xuống, miệng thì lẩm bẩm như một thằng tâm thần. Dù chẳng mặn mà gì với thơ nhưng tác giả của nó lại là chồng cô, cô không thể coi chồng giống như những sản phẩm mà anh ta tạo ra. Y đi tận Sài Gòn hội ngộ với bạn thơ, cô vẫn phải đôn đáo lo vé máy bay rồi chuẩn bị tư trang hành lý cho chồng chu đáo. Những lúc y ngồi viết, cô vẫn mang đến cho y khi thì cốc nước mát, khi thì một thứ trái cây vừa mua về. Nếu chỉ thế thôi thì đã chẳng có chuyện gì nhưng đôi khi cô lại kèm theo câu: "Suốt ngày thơ với thẩn". Thế là lại nổ ra cãi nhau.
Được cái vợ chồng y chẳng giận nhau dai bao giờ. Hình như lần lâu nhất, hai đứa thi gan cũng chỉ được có ba ngày. Giận nhau nhưng vẫn ở chung phòng. Bên nào cũng chờ bên kia quay mặt vào, quàng tay sang một cái là cả hai đứa ôm riết lấy nhau như chưa hề có cuộc cãi vã nào trước đó. Những lần như thế, y hay vợ y chủ động làm lành thì tùy thuộc vào ai gan hơn. Khi ấy y lại có được cảm giác thật thú vị, nó gần giống như làn đầu tiên y tán được cô và cô đồng ý cho y ôm. Cũng thổn thức nghẹn ngào, cũng nói với nhau những câu tình tứ.
Nhưng dù sao thì cái sự cãi nhau cũng chẳng hay ho gì. Chuyện hôm qua bắt đầu bằng việc vợ y quát lũ trẻ con:
- Từ nay đứa nào mà còn vứt rác ra nhà là tao đánh chết. Tao bầy bẩn ra chúng mày cũng được quyền đánh.
Chẳng biết ngứa mồm thế nào, vợ y lại thêm câu:
- Còn bố mày ném mẩu thuốc lá ra nhà thì tao với chúng mày phân công nhau dọn.
Thế là cái ý thơ y vừa nắm bắt được bay đâu mất. Y tức điên lên. Y cho là vợ phá đám và móc máy mình nên lập tức ra lời. Thế là cãi nhau. Rồi y chủ động đẩy cuộc xung đột to hơn chút nữa để lấy lý do bỏ nhà đi như đã định từ sau lần cãi nhau trước mà y cho là chưa đủ độ. Y bỏ đi là để ép vợ phải hoàn toàn làm theo ý y. Vợ y có thể chịu đựng chồng một chút không sao chứ y không thể nhịn vợ. Không chấm dứt được tình trạng ông chẳng bà chuộc thì cái gia đình con con của y trước sau cũng dẫn đến tan vỡ. Y thấy cần thiết phải lập lại trật tự. Theo y, chỉ như thế mới tránh được những cuộc cãi vã vô tiền khoáng hậu mà chưa bao giờ có dấu hiệu sẽ không tái diễn.
Y nghĩ cùng lắm chỉ ba ngày, vợ y phải gọi điện năn nỉ y. Y sẽ ra điều kiện với vợ và cô sẽ hứa, lúc ấy y mới chịu về.
Nhưng một tuần trôi qua, trái với mong muốn, y không nhận được tin gì từ vợ. Mấy lần định gọi điện về nhưng lòng sĩ diện đàn ông đã ngăn y lại. Y muốn về nhìn vợ con một lúc song lại lo vợ máy móc làm theo lời y dặn, chìa lá đơn xin ly hôn ra bắt ký. Điều không lường trước được là cô ta gan hơn y tưởng. Mỗi lần chuông điện thoai reo là lòng y lại khấp khởi, Nhưng nó vẫn không phải là cuộc gọi từ số máy của vợ y. Đó là những cuộc điện thoại của mấy đứa bạn rủ y đi nhậu, hoặc sếp bắt y theo tiếp khách cùng. Gần đây, khi sếp có khách đột xuất chỉ có huy động y là tiện nhất vì không vướng bận gì. Kể ra thì những cuộc nhậu như thế cũng không đến nỗi tệ lắm, nó làm cho y nguôi ngoai đi phần nào nỗi thất vọng bởi vợ y có lẽ đã coi như không có y ở trên đời này.
*
Y làm thơ và giao lưu với nhiều bạn bè trên các diễn đàn. Chẳng biết thơ y hay đến đâu nhưng đôi khi cũng có người vào cổ vũ. Chắc người ta thấy trang thơ của y hoang vắng quá mới hạ cố động viên một câu. Còn những bạn thân và am hiểu thơ y thì cùng lắm chỉ nhấn nút cảm ơn rồi ra, có vẻ rất là bí hiểm.
Hàng ngày, ngoài giờ làm việc ở cơ quan, y thường chăm chăm vào những diễn đàn mà y tham gia. Y thả vào đấy vài câu tâm trạng hoặc bài thơ vừa nghĩ ra, chẳng biết hay dở thế nào, nhưng ít ra, nó cũng xả bớt nỗi lòng y đang chất chứa.
Từ hôm bỏ lên cơ quan, y quen thêm một người bạn mới là Tuyết Trinh, một cái tên mà mới chỉ thấy thôi đã muốn làm quen, chưa cần biết người đó thế nào, thậm chí là nữ hay là … nam. Nhưng trường hợp này, nếu người ấy là đàn ông thì còn đỡ tai hại cho y vạn lần.
Bắt đầu từ cái tin nhắn: "Em đọc thơ anh, em đã không cầm được nước mắt. Hẳn anh là một người đàn ông từng trải, lịch lãm và thấu hiểu tâm can những người người phụ nữ bất hạnh. Ước gì hàng ngày em được chia sẻ nỗi lòng mình với một người sâu sắc và bặt thiệp như anh để vơi đi phần nào nỗi trống trải, cô đơn ...".
Y không dám đọc nhanh, thong thả nhấm nháp từng chữ trong cái thông điệp đầy mời gọi ấy. Lòng y rạo rực và vui sướng. Truyết Trinh quả là con người nhạy cảm, tinh tế trong cảm thụ văn chương. Vợ y làm sao hiểu nổi ý tứ sâu xa trong những bài thơ y viết. Làm được bài nào tâm đắc, y không thể đem khoe vợ và có đưa thì cô ta cũng chẳng bao giờ thèm đọc, khác nào đem đàn mà gảy tai trâu.
Từ đó hàng đêm, y say sưa chat với người con gái mới quen nhưng đã như rất hiểu mình ấy. Y quên luôn cả việc mong vợ nhắn về. Nhưng gần một tháng rồi, cô vẫn chẳng thèm nhắn cho y một câu. Thế thì càng tốt chứ sao. Đã thế, y vẫn cứ lờ đi xem đứa nào gan hơn. Lúc này, y thấy cuộc sống độc thân cũng không đến nỗi nào. Y ở cơ quan, đến bữa ra phố ăn quán, tuy không hợp khẩu vị như vợ nấu nhưng được cái thích ăn thế nào tùy ý, lại có cả một đội ngũ chạy bàn khoanh tay thưa dạ và sẵn sàng làm vừa lòng y. Y không phải nghe tiếng vợ càu nhàu hoặc quát tháo lũ trẻ con như những khi ở nhà. Y không bị ai tra vấn lý do về muộn rồi dí mũi vào kiểm tra mùi lạ trên đầu tóc, trên áo y, căng mắt ra rà soát xem có vết son nào trên người y không. Và nhất là không bị thử thách xem y làm "nghĩa vụ thuế" có khác bình thường hay không.
Theo những gì Tuyết Trinh tâm sự với y, nàng là người sinh ra trong một gia đình có giáo dục. Nhưng nàng lại vớ phải người chồng vô tích sự. Anh ta suốt ngày rượu chè, cờ bạc chẳng quan tâm gì đến gia đình. Những hôm quá chén, hắn thường về chửi bới, đập phá thậm chí thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ. Nàng bảo: "Anh ơi, em khổ lắm, anh có hiểu được không?"
Nghe nàng kể, lòng y dâng lên một niềm xót xa thương cảm. Y căm ghét cái thằng đàn ông bất tài và vũ phu kia. Hắn đã làm khổ Tuyết Trinh của y. Giá là y, y sẽ làm cho nàng hạnh phúc biết bao nhiêu.
Rồi Tuyết Trinh gửi cho y xem ảnh của nàng. Đó là một phụ nữ chừng ba mươi tuổi. Người ta nói phụ nữ ở tuổi này thì nhan sắc mới thể hiện đầy đủ nhất. Một cô gái xinh đẹp, kiêu kỳ ở tuổi đôi mươi vẫn còn phải dè chừng: hãy đợi mươi năm nữa mới có thể khẳng định được vẻ đẹp của mình..
Y mê man ngắm nàng trong bức ảnh, một vẻ đẹp đằm thắm, mặn mà, viên mãn. Thế mà nàng còn bảo là em không được ăn ảnh lắm. Không hiểu sao lúc ấy, y nặn ra được một giọng cải lương cũng không đến nỗi nào: ‘Em! Hình như trời muốn bù đắp cho anh tất cả những gì mà anh đã phải chịu thua thiệt”.
*
Có một điều lạ là Tuyết Trinh không bao giờ chịu cho y số máy điện thoại. Y hỏi thì nàng khéo léo từ chối: "Em chỉ sợ nghe được giọng anh, em sẽ không làm chủ được mình". Y thích lắm và nghĩ rằng mình là mẫu người đàn ông có sức hấp dẫn phụ nữ. Điều lạ hơn là nàng tỏ ra hiểu khá rõ về y. Đại loại ngày xưa, y lưu ban những lớp mấy, đi học trường Mầm non, cô giáo dạy mãi không biết viết chữ "o,a", mẹ y phải "chạy" cho y vào lớp Một ra sao. Rồi cả tình trạng hôn nhân của y nữa chứ: "Quan hệ vợ chồng anh đang rạn nứt, khó lòng mà hàn gắn..."
Y hỏi:
- Tại sao em biết?
Nàng lấp lửng:
- Em đọc thơ anh. Thế thôi.
Trời ơi! Mấy vần thơ con cóc mà nói lên được cả cái thân thế sự nghiệp chẳng lấy gì làm vẻ vang của y ư? Trong thơ có ma, có quỉ thật sao? Hay nàng là ... người giời? Nói vậy thôi nhưng y nghĩ chắc có thằng bạn thân nào trên diễn đàn đã khai ra với nàng.
Rồi sự mong đợi của y cũng đến. Những đêm khuya ngồi trên mạng tới quá nửa đêm của y không phải là vô bổ. Những mơ tưởng tới giây phút lãng mạn lúc này không chỉ còn là ao ước nữa. Đó là hôm Tuyết Trinh hẹn y cho gặp. Niềm vui đến quá bất ngờ. Y băn khoăn:
- Nhưng làm thế nào để chúng mình nhận ra nhau?
- Đơn giản thôi, anh cứ buộc cái khăn trắng vào cổ tay trái là được.
Bây giờ thì y lại lo: nhỡ ra chuyện đi quá đà, y phải lòng Tuyết Trinh thật thì sao đây. Tuyết Trinh sẽ bỏ chồng còn Y sẽ bỏ vợ ư? Không, vợ y không có lỗi gì. Cô hay cáu bẳn cũng chỉ bởi vất vả và lo toan nhiều quá. Ngoài công việc ở cơ quan ra, cô phải làm toàn bộ việc gia đình, săn sóc chồng con từng ly từng tí. Cãi nhau với vợ thì vậy, nhưng trong thâm tâm, y vẫn cho là mình là người gặp may mắn trong hôn nhân. Trước khi lấy vợ, y đã từng yêu, tất nhiên lần nào, y cũng đều tính đến chuyện đi tới hôn nhân. Đến khi gặp vợ y bây giờ rồi ở với nhau, y không có chút nào nuối tiếc về sự đổ vỡ của những cuộc tình trước đây, thậm chí y còn cho đó là điều may mắn.
"Nhưng sao mình cứ phải rối lên nhỉ" - y nghĩ. Y đã phản bội vợ đâu. Y gặp Truyết Trinh, coi như những người bạn khác giới có nhu cầu chia sẻ tình cảm thôi. Biết đâu hai người có thể giúp nhau khai thông được những bế tắc, lấy lại niềm tin vào cuộc sống, sẽ sống tốt hơn lên thì sao. Nếu tình cảm nồng nàn quá, y nhất định sẽ kiềm chế, không để đi quá xa. Cùng lắm thì chỉ trao nhau một nụ hôn, thế thôi. Với đàn ông, một nụ hôn đặt vào môi người con gái đẹp như Tuyết Trinh là hoàn toàn có thể thông cảm được chứ.
Tự bào chữa như thế, y yên tâm phần nào. Y chọn cái áo sơ mi duy nhất có dưới hai chiếc khuy đứt diện vào người, xong vào nhà vệ sinh cơ quan lấy lọ nước hoa xịt phòng bơm lên đầu. Y tìm chiếc áo trắng chuyên dùng làm mụn vá, xé một mảnh buộc vào cánh tay trái. Rồi y tự tin nhằm hướng điểm hẹn thẳng tiến, miệng huýt sáo "cuộc đời vẫn đẹp sao ..."
Y bồn chồn. Lâu lắm kể từ khi lấy vợ, y mới lại có cái cảm giác được chờ đợi. Nhưng y không phải chờ lâu.
Vợ y xuất hiện:
- Anh đợi Tuyết Trinh?
Cô nhìn chằm chằm vào miếng vải trắng làm ám hiệu trên cánh tay trái y, như là xác minh lại vật chứng lần cuối, tránh để oan người vô tội. Rồi cô ấn lá đơn xin ly hôn đã viết sẵn vào tay y:
- Anh ký vào đây. Ký xong thì tha hồ đi mà tìm cái cô Tuyết Trinh của anh.
Y đứng như trời trồng, bỗng hiểu ra tất cả. Rồi bắt chước người xưa ngửa mặt lên trời than rằng: "Trời đã sinh ra ta, sao còn sinh ra cái mạng Internet".
1/7/2010
Truyện này được viết từ một tiểu phẩm của Tường Thụy
Nhưng mà nếu viết như em thì chỉ là để chia sẻ, còn viết như anh TT thì mới có chuyện để nói với bàn dân thiên hạ chứ ? hì
BLV là 1 người cũng hơi cực đoan 1 chút trong cuộc sống, nếu ai tốt với mình thì mình sẽ đối lại y như thế, còn nếu không thì cũng chẳng cần quan tâm làm gì. Bộc bạch riêng với anh TT và mọi người cuộc đời BLV cũng nhiều khi bị mắc cạn lắm. Chia tay chồng cũ ra đi cùng con gái về với bố mà không thèm mang theo 1 cái gì kể cả những gì mình đã từng mua sắm. Ấy vậy mà khi lấy chồng hai, chưa kịp tính sẽ hùn thế nào giúp chồng để mua 1 căn nhà nhỏ cho con anh ấy ở... thì đất chưa bán, bố chồng đã tính giữ hết tiền và chờ đợi cô vợ cũ của chồng góp tiền mua nhà cho con anh ấy và nói vào điện thoại của chồng: Tao quyết định có bán đất thì tao giữ tiền, tao mua nhà cho cháu tao, đứng tên cháu tao chứ không để cho mày và con "BLV" giữ, nó lấy hết... Ức quá. Chồng thì hiền không biết gì về "âm mưu" này. BLV gọi lại đt cho bố chồng và nói : Có thể bố không coi con là con dâu bố nữa nhưng con cũng cần phải nói rõ quan điểm của gia đình con. Con và gia đình con đã định chung tiền mua cho cháu 1 cái nhà tử tế, nếu bố nói vậy con không dính líu gì tới tiền bán đất mua nhà nữa. Như thế lại càng đỡ cho con Rốt cuộc khi bán được đất, vợ cũ của chồng không có tiền chung mua nhà giúp thêm cho con. Số tiền bán đất của chồng không đủ để mua nhà, BLV không nỡ, đành bỏ thêm tiền để giúp. Bố của BLV vô tình nghe được cuộc điện thoại của em với bố chồng. Bố ức quá nói rằng: Thôi bố bán nhà, để chia cho con tiền mua nhà riêng, còn việc gì phải khổ sở thế! Thương bố trào nước mắt, và cũng ức vì suy nghĩ quá thiển cận của gia đình chồng. Lại đi nghe cái mồm cô con dâu cũ vốn là người đàn bà chẳng ra gì đã lấy tiền chồng gửi tiết kiệm để đi đánh bài, nợ đầm đìa, rồi cặp bồ có con với người khác... Hơn thế, cái ngôi nhà bây giờ giá trị chỉ chưa bằng 1/10 cái nhà mà BLV đang sống cùng với bố. Ấy vậy mà người ta chưa gì đã nghĩ tới chuyện mình chiếm đất, chiếm nhà trong khi con trai họ đang sống ở trong nhà mình... Với gia đình chồng cũ, mọi người hiểu và trân trọng con người em. Nhưng với gia đình chồng hai, quả thực là không có thời gian và nhận thức, môi trường sống của họ quá chán.. nên em đành bất lực và chỉ cố gắng sống tốt cho gia đình mình, chồng và con chồng. Có lẽ cũng chẳng thể nào tốt với tất cả và cũng chẳng thể nào mong ai cũng yêu mình. Vậy thôi! Người phụ nữ khi bước vào cuộc hôn nhân lần hai sao lắm nỗi gian truân thế, thế nên nhiều khi BLV cứ nghĩ giá như thời gian quay ngược, em sẽ chọn con đường làm bà mẹ đơn thân thôi...
[QUOTE=Tường Thụy;93080][COLOR="DarkRed"][SIZE="3"]
TÌNH YÊU THỜI @
Truyện ngắn
Cám ơn anh cái trước. Để đêm nay rảnh em đọc lại lần nữa. em có thói quen cái gì đọc hay hay thì đọc đi đọc lại. Cuối tuần bận quá. Nhà này gọi nướng thịt, nhà kia gọi tiết canh. Em chạy sô mệt quá.:D
"Y" có phải là anh TT không ? Sao y ngây thơ quá vậy ??? Em mà là bà vợ của Y, em cho cấm vận cả tháng trời luôn... Sao Y không trả lời vợ khi tờ giấy ly hôn của vợ chìa ra: Tôi và cô đã thống nhất ly hôn thì việc tôi làm quen và cần tới người đàn bà khác là đương nhiên, cô cũng chẳng thể trách tôi. Tôi là đàn ông mà... Đó mới chỉ là có ý định chứ tôi chưa "xử lý" cô nào là may cho cô rồi đó :haha::haha::haha:
Triplec cũng thấy thế :nguong:
Cảm ơn anh Tường Thụy, đọc văn của anh viết là một cái thú của Triplec khi vào NR cho dù hôm nay Triplec mới để comment này ở Blog của anh (ích kỷ quá!). Văn của anh khi thâm trầm sâu sắc, khi hài hước hóm hỉnh. Mong anh sẽ thường có những "tạp văn" để chia sẻ cùng bạn bè.
5 ngày rồi đấy "đại ca" ơi! Mải mê làm gì mà quên sáng tác thế nhỉ ?
:nhaodzo::nhaodzo::nhaodzo:
Tìm mãi mới lại thấy cái topic "Tạp văn" của bác Tường Thụy, cả "1 góc thu" nữa... Bác định để rong rêu và bụi phủ mờ khắp nhà thế ợ !:D
:nhaodzo::nhaodzo::nhaodzo:
Lúc nào em cho anh TT dữ liệu về những mẩu chuyện nhỏ của đời em, để anh viết nhá.
Ngay như truyện mới xảy ra này. Em có cô bạn, thân với em lắm. lúc nào she cũng nói chán ghét đàn ông. Mặc dù she xinh đẹp, dịu dàng nữ tính.
On có mấy người bạn thân đàn ông, họ đang tán tỉnh em, và luôn bộc lộ sẵn sàng sống chết vì em :D
Em giới thiệu một người đi chơi chung với em và she. đi chơi mấy lần, ông bạn kia bị chất nữ tính, dịu dàng mềm mại của bạn em chinh phục.:acac:
( Làm em đau buồn mãi)
Nhưng she cho he out ngay lần hò hẹn ban đầu.
Người thứ hai em cũng giới thiêu đi chơi chung, she cũng quyễn rũ he luôn, she nói tại em lừng khừng, em ko muốn vì cành cây mà mất cả khu rừng. Còn she thì nói thà có cành cây để làm củi đốt con hơn có cả khu rừng để ngắm...
She nói là làm, she đốt he thành tro rải khắp 4 phương trời.
She nói
-2 out, còn ai giới thiệu nốt cho she. ( tức thế ko biết)
Tối hôm qua đi chơi về em đến nhà she nhậu. She nữ tính đến rợn người, she bón đồ em ăn, massa cho em...Xong rồi she nói, từ nay yên tâm rồi, em sẽ ghét đàn ông như she, đó là khởi đầu của sự tốt đẹp. She sẽ chăm sóc em nhà cửa cho em, từ mai she đến nhà lau dọn, kỳ cọ...
em cứ thấy rờn rợn, hỏi she có phải les ko, she nói she là les, tưởng em biết từ lâu...
Chít em rồi. Em cũng thích she, ko muốn mất she vì she tốt tánh, rõ ràng phân minh trong mọi chuyện.chơi với nhau cũng rất hợp.
Nhưng she là les, sao mà yêu được người cùng phái, cái gì họ có, mình cũng có.
thích thú gì mà khám phá cơ thể nhau, đúng là điên rồ.
She là người thứ 2 là les mà tỏ tình với em.
Người đàu tiên có khí chất đàn ông, em cũng quý she lắm.còn người này lại có khí chất đàn bà. Em ko phải là đồng loại với họ, họ phải hiểu điều đó nhỉ.
Từ nay làm sao có được tình bạn vô tư nữa.
Chuyện của em nội dung có thể viết được ko anh.:rolleyes:
.
Hiihi.... Oa ơi, chuyện tương tự như em là vấn đề nóng bỏng của xã hội bây giờ, là vấn đề đau đầu của nhiều gia đình, nỗi thống khổ của nhiều mối tình...
Đồng tính thật, đồng tính giả, đồng tính theo trào lưu, đồng tính vì mất lòng tin vào bạn khác phái...
Ở VN cũng nhiều trường hợp đó hả chị? Chán nhỉ, đi ra đường nhìn thấy ai đẹp trai vào được Mắt thì lại gay. Chơi được với ai hợp gu thí là les. em có anh bạn vệ sĩ thân lắm, cũng đang bị mấy gay quấn lấy.Cũng đang sợ chuyển đường bay nè chị...
Ôi đời!
Ở Việt Nam mấy năm gần đây cũng nổi lên vấn đề này như là mod mới trong giới trẻ.
Nếu thực sự bị bệnh thì đó lại là chuyện khác, mình có thể cảm thông bởi đó là điều không may của họ. Nhưng khổ nhất là nhiều người k bị bệnh mà lại bị trào lưu lôi kéo sống theo kiểu đó em ạ.
Sorry bác Tường Thụy nhé.
Thỉnh thoảng lại spam bên nhà bác những vấn đề ngoài lề nhưng thực sự TP không cố ý đâu.Mong bác không phiền lòng
Ui, em tin là bác Tường Thụy cũng khoái đề tài này. Và cũng thích chị em gái vào tám chuyện cho nhà bác vui vẻ chứ ạ! Bác vẫn đi tám ở nhà chị em mình mừ.
Trường hợp "she" của chị Oa giờ không phải là ít và họ cũng có quyền để thỏa mãn nhu cầu yêu người đồng giới của họ, miễn là tìm được người đồng cảm. Hãy thử đặt mình vào họ xem, không phải ai cũng chấp nhận làm bạn với họ, họ phải che dấu cái tôi đồng tính của mình với mọi người và chỉ dám thổ lộ với những người mà họ gần gũi, thân yêu nhất. Theo em thì chị Oa cũng đừng nên lảng tránh She mà hãy chia sẻ với she, dĩ nhiên là không thái quá :D (Oa mà les thì ối kẻ gay go...). Les - đồng tính hiện nay cũng có 1 bộ phận nhất là giới trẻ cũng đua đòi theo trào lưu chứ không phải là "bệnh" giống như trường hợp của She (bạn của Oa). Với lớp người này thì cần phải có sự giáo dục cho đầu óc khỏi lệch lạc, vì có nhiều người vì thất vọng vì tình, vì buồn chán với cuộc đời mà tìm vui trong khoái cảm les.
@ Oa Nữ:
Anh nghĩ nội chuyện ấy hoàn toàn có thể viết được thành một truyện ngắn, tuy nhiên nó lại phụ thuộc vào cái ... tài của người viết mới đau chứ. Chuyện thì có nhiều nhưng khó nhất là cấu trúc thế nào cho nó thành truyện ngắn. Nếu không khéo thì nó chỉ thành chuyện chứ không thành truyện ngắn được.
Để anh thử sắp xếp câu chuyện của ON xem sao nhé :D
Các bạn cứ vô trao đổi hoặc tám thoải mái cho vui. TP nói thế không biết gọi là cẩn thận hay khách sáo đây :D
Hi, em không bị bồ đá, không bị chồng chê... Nhưng không hiểu sao cũng tụt cả hứng viết. Anh Yeu100 nói đúng: Sống thật với mình thật khó..... "Có lẽ dần rồi sẽ chẳng ai viết gì nữa . Và cái 4 rum cũng sẽ chìm vào quên lãng ....", nhiều khi lòng thấy buồn buồn tí, muốn giãi bày tí cho nhẹ, nhưng rồi nói lại sợ có người nghĩ thế lọ thế chai... Mệt. Đành ẩn mình post ảnh, post thơ vào NR cho biết là mình vẫn chưa quên NR
:youarethewoman:
Chị vẫn ko hiểu ý em nói gì? ở cái chữ chị in đậm đó.
Em thấy chị vẫn viết đó chứ, rất thật, và đôi khi cũng rất dữ dội...Chị ko sợ bất cứ ai cả. Ở NR này cũng thế, và ở bất 4r nào. Miễn là mình đừng giả dối, đừng hoang tưởng. mình hãy cứ là chính mình. Dù mình có khuyết tật, hay khuyết điểm...Ở đời này, ko có ai hoàn toàn cả.
Chị đôi khi cất nhưng bài viết của chị đi vì ko hợp với tiêu chỉ của diễn đàn, chứ ko ngại miệng tiếng ai đâu em ạ.
Em cứ viết những gì em muốn viết...thế thôi. mình ko viết để chiều lòng thiên hạ, mình viết để trải lòng cho nhẹ nhõm. Đó cũng là một liệu pháp để trị liệu tâm lý.
Sống ở đời mà cứ phải ngó trước, ngó sau, gó lên gó xuống, ngó ngang ngó dọc để mà sống cho vừa lòng mọi người, mà mình quên đi điều trước tiên là mình phải ngó mình mà sống cho tốt trước đã.
Chị à, cái câu trong ngoặc kép đó là của bác Yeu100 có vào nói trong Những khoảnh khắc... mà B thấy đồng cảm đó là: Đôi khi sự phản ứng của ai đó về 1 cái rất riêng tư của mình, chỉ là 1 - 2 người thôi nhưng cách nói thiếu tế nhị cũng làm mình thấy không vui. Có thể điều đó làm cho mọi người ngại khi chia sẻ những suy nghĩ, tình cảm của mình trên forum.
Còn B vẫn rất yêu quý NR vẫn muốn vào đọc những bài viết, bài thơ của bạn bè... Nhưng bản thân B thì mất hết cả hứng thú khi chia sẻ về những suy nghĩ "thật" đôi khi có thể là "dở" của mình. Chẳng ai là không hoàn thiện cả, có những người yêu quá, ghét quá hoặc đau khổ quá... đôi khi khiến họ cũng trở nên có những ngôn từ thái quá không giống là họ... Hôm rồi có vào blog của 1 người bạn trời ạ, B thấy sởn da gà vì những ngôn từ nanh nọc, chửi bới... Nó khác xa với cái cách người bạn đó vẫn thể hiện ra trước bàn dân thiên hạ.Không 1 ai comment vào cả, không 1 ai hưởng ứng bạn ấy. Phải chăng đó cũng là 1 cách tế nhị của sự dồng tình hay không dồng tình? Có những lúc mình ngó đi ngó lại vẫn không thể nào nhận được hết những nhược điểm từ con người mình cơ mà. Là người có ai là hoàn hảo đâu. Những lời chia sẻ này cũng chỉ là của cá nhân em thôi. Giống như mình đang hào hứng thì có 1 gáo nước lạnh nó làm mình trở nên nguội lạnh... Mà có lẽ để hâm nó chắc phải có thời gian... Và những lời của Oa và bạn bè cũng đã từng giúp B hâm nóng được chút... nhưng để có cảm hứng thì lại phải chờ câu chữ nó hiện lên :)...
:hero: :hero: :hero:
LK bái phục cái tiết tháo "uy vũ bất năng khuất" của sĩ phu Bắc Hà Tường Thụy.
LK đọc tất cả các "Tạp văn" của bác nhưng chỉ tâm phục thôi chứ không dám có ý kiến. Các bài bác viết đều để lại những dư âm buồn cho người đọc. Viết mà sau khi người đọc xong phải mang chuyện của mình vào giấc ngủ là thành công lớn của người viết. Bác gọi những bài viết này là "tạp văn" thì thật là oan ức cho nó.
Cám ơn bác thật nhiều đã cống hiến cho NR những "tạp văn" thật hay.
.
KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC của bạn viết rất thẳng thắn và... dũng cảm :D
Mình mà là cô ấy mình cũng rất lo lắng vì ngại đụng độ với công an nhưng dẫu sao thì cũng phải có những người dám nói thẳng chứ
TT hiểu các comment của các bạn đã dành tình cảm tốt đẹp cho mình. Nhưng thực ra, với một nước có nền dân chủ đầy đủ thì những bài viết như thế là quá bình thường. Chỉ tiếc rằng đây là ở VN. Theo thống lê của Liên hợp quốc thì trong gần 200 nước được chia ra thành 3 loại, có 46 nước dân chủ đầy đủ, hơn một trăm nước dân chủ bộ phận còn Việt Nam ta nằm trong 33 nước còn lại. Chính vì vậy mà bài báo của TT mới được coi là khác thường, như là một việc làm dũng cảm.
ĐẠI HỘI NHÀ VĂN LẦN THỨ VIII
Ký
Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ VIII đã khai mạc hôm qua 4/8, nghe đâu còn ngày mai 6/8 nữa thì kết thúc. Lần nay tại hội trường Ba Đình người ta phá mất nên phải tổ chức ở Hội trường Học viện Chính trị Hành chính Quốc gia Hồ Chí Minh - 135 Nguyễn Phong Sắc, Hà Nội. Phóng viên niemrieng.com túc trực ở mấy quán bia Nghĩa Tân hóng hớt được nhiều chuyện vui đáo để. Thì ra đại hội nhà văn không khí cũng na ná như họp đội sản xuất hồi còn hợp tác xã ngày xưa, chỉ khác là hợp tác xã thì sản xuất ra lúa gạo còn hội nhà văn thì sản xuất ra những tác phẩm văn học nghệ thuật.
Đây là đại hội toàn thể chứ không phải là đại hội đại biểu như những lần trước phải qua tiết mục bầu đại biểu ở cơ sở. Nghĩa là trong 922 hội viên, ai muốn đi thì đi, anh nào không thích có thể bỏ đi chơi hay nằm ở nhà theo dõi qua ti vi hay trên mạng. Tuy nhiên số hội viên đi dự cũng được 722 người (ấy là tớ căn cứ vào số phiếu bầu phát ra trong cuộc bầu cử chiều nay).
Vui nhất có lẽ là chuyện bầu bán. Những tranh cãi xung quanh tiêu chí bầu BCH, số lượng thành viên BCH mới, tiêu chuẩn được bầu làm hội trường muốn vỡ tung ra. Nhà thơ nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo rất hách, tuyên bố: Chỉ bầu những ai biết hầu hội viên; còn ai bắt hội viên hầu thì ứ bầu. Các hội viên tranh nhau nói. Có nhiều người do giơ tay mãi mà không được đã tự đi lấy mic để... phát biểu. Có hội viên nữ khi đã giành được mic rồi, chỉ kịp nói: "Tôi xin có ý kiến" đã bị một hội viên khác cắt ngang: "Đang nói, ý kiến cái gì", đành phải ngồi xuống. Có người nói chưa xong đã bị đại hội vỗ tay bắt đi xuống. Nhà văn Phạm Thị Minh Thư kêu toáng lên: "Tại sao cứ hết anh nọ đến anh kia phát biểu, yêu cầu các anh chú ý đến tôi đi chứ ạ". Thậm chí, có hội viên còn phi thẳng lên sân khấu nói vung lên mà chẳng cần... mic, ai muốn nghe thì nghe.
Không khí náo nhiệt đến mức nhà văn Trần Mạnh Hảo lên thẳng sân khấu nói (dù chưa được mời) rằng đại hội nhà văn thì phải nói về chuyện văn chương, đằng này chỉ chăm chăm vào chuyện bầu bán...
Nhà văn Trần Mạnh Hảo đùng đùng muốn xông vào cướp lấy diễn đàn.
Nhà văn Nguyễn Xuân Diện kể:
Và kìa, Tướng quân họ Trần (Mạnh Hảo) đã đăng đàn. "Micro bỗng đâu tắt lặng! Có biến chăng? Hảo đi đi lại lại như thi hào Puskin đọc thơ: "Hãy mời Hữu Ước xuống! Không biết viết văn".
Tiếng vỗ tay rào rào. Hảo tướng quân vẫn nghễu nghện bước đi bước lại như đang thuyết pháp!
Có tiếng Hữu Việt quát lớn: Không thể làm như thế với nhà văn!
Cả hội trường như một lò lửa! Đại hội căng lên như một dây đàn.
Và Tô Nhuận Vỹ đăng đàn. Trong chốc lát đã có người lên cướp diễn đàn của ông!
Ôi ! Khủng khiếp!"
Dư Thị Hoàn kêu lên thất thanh, giọng lạc đi: Ai cứu báo Văn nghệ bây giờ. Còn hôm qua Trần Đăng Khoa cũng kêu: Ai cứu Hội nhà văn bây giờ.
Nhà thơ Vi Thùy Linh, đại biểu trẻ nhất đại hội thì đi phát tận tay các đại biểu bản photo bài viết của nàng cùng một mảnh giấy bằng nửa tờ A4 (tạm gọi là A8 hihi) ghi danh sách sách nhân sự cần chú ý để bầu vào Ban chấp hành khóa VIII Hội nhà văn Việt nam gồm 19 vị. Không biết danh sách này do Vi Thùy Linh lập ra hay do nhóm nào lập. Kể cũng lạ.
Nhà văn Ngô Thảo thấy ban tổ chức yêu cầu đi dự đại hội phải sang trọng nên rất ngạc nhiên."Theo tôi, với nhà văn, không nên quan tâm đến hình thức là anh sang hay không sang mà phải quan tâm đến những tác phẩm, sự sáng tạo mà anh có" Mấy ngày nay, người cứ thẫn thờ bên tủ áo, vì không biết tiêu chuẩn sang trọng của Hội Nhà văn là thế nào, nên cứ băn khoăn mãi. Phóng viên niemrieng.com chợt nhớ đến ngày báo chí Việt Nam 21/6 tại một tòa báo nọ có thông báo qui định các nhà báo hôm đó phải "mang quần áo đẹp". Có một nhà báo ăn mặc rách rưới hơn cả ngày thường, sếp mới hỏi sao không chấp hành qui định, nhà báo này cãi: Các anh bắt "mang quần áo đẹp" thì tôi mang theo đây, chứ có bảo tôi phải mặc đẹp đâu. Nói rồi anh hé cái túi có đựng bộ comlé đẹp nhất của anh cho sếp xem. Mà comlé thì không mặc vào mùa hè được.
Có một chuyện đáng chú ý nữa là hôm qua có 19 hội viên ký tên vào bản kiến nghị yêu cầu Đại hội VIII của Hội quyết định dứt khoát rời bỏ cơ chế bao cấp, chuyển từ hội xin tiền Nhà nước lâu nay thành hội tự nuôi tự quản nhằm giảm đóng góp của dân. Chắc là bản kiến nghị chưa lấy được đầy đủ chữ ký vì buổi sáng họp trưởng đoàn nhà văn các khu vực, các hội viên còn lại ngâm kiú tài liệu ở đâu tùy ý (mà có gì mới mà ngâm kiú). Buổi chiều thì hội nghị các nhà văn đảng viên, các nhà văn ngoài đảng không biết làm gì nên tản mạn mỗi nhóm một chỗ, chủ yếu là bia rượu hoặc thăm hỏi lẫn nhau. Nhưng dù sao thì tớ vẫn nghĩ bản kiến nghị này chắc chẳng được được thảo luận thông qua vì không phải ai cứ làm nghề viết cũng đều có chất kẻ sĩ, ngoài ra khó mà thoát được sức ép của bề trên. Đó chỉ là một cách bày tỏ thái độ mà thôi. Để đợi xem.
Thôi tớ hóng hớt biết được mấy chuyện như thế kể lại cho mọi người nghe chơi. Mai nghe ngóng có gì hay thì lại vào huyên thuyên tiếp.
Phóng viên niemrieng.com tại Đại hội nhà văn lần thứ 8
Hihi, sao các nhà văn dại thế, sao lại từ chối việc nhà nước tài trợ... Đầu tư cho chất xám là rất cần có sự hỗ trợ của nhà nước. Kinh phí đó để các nhà tổ chức các hoạt động chứ. Mình từ chối thì để kẻ khác nó nẫng mất hầu bao à? Để cho các "mạnh thường quân" đóng góp thì Hội nhà văn sẽ lại biến thiên hình vạn trạng theo kiểu kinh doanh mất. Hihi, đọc thông tin về đại hội hội nhà văn trên các báo, thấy ứ hay bằng thông tin của phóng viên Niềm riêng thật. Mai lại thông tin tiếp nhá "đại ca"! :D
"Không thể tin được"-Có lẽ lão K biết rồi, còn anh em NR ta phần lớn ít quan tâm nên chưa cập nhật, bài báo của Bác TT nhà ta sau khi lên mạng, rất nhiều trang ở VN không vào được, đã đăng lại nguyên văn bài này, chúc mừng Bác TT và luôn mong bác khoẻ mạnh.
Một trang xã hội bán chính thức cũng khá quan tâm các vấn đề này, khi rảnh rỗi mời Bác xem qua!:cool:
http://hoangsa.org/forum/forumdisplay.php?f=44
Sáng tác, là bổn phận nghĩa vụ của nhà văn hoá, nhưng trước đó nó là sở thích và đam mê của họ, nên để phục vụ cho ý thích cá nhân của mình mà lại lấy từ tiền bạc của nhân dân thì cũng hợp lý....một nửa, nhưng các tác giả tự nguyện không nhận để thể hiện tấm lòng với nhân dân thì còn gì bằng, iem ủng hộ quyết định này của một số tác giả!:D