Không cần phải quá lo xa
Cuộc đời thay đổi bên ta từng ngày
Biết đâu như thế lại hay
Tạo đà phát triển tương lai nước nhà
Printable View
Không cần phải quá lo xa
Cuộc đời thay đổi bên ta từng ngày
Biết đâu như thế lại hay
Tạo đà phát triển tương lai nước nhà
Nhưng sao lại thấy xót xa
Cuộc sống hằng ngày vất vả lắm thay
Bây giờ lo chuyện hằng ngày
Nào cơm, nào nước, sao hoài thiếu chi
Tính toán sao cho chi li
Không thôi thiếu hụt phải ghi nợ người
Mấy lời xin ai chớ cười
Vì em đây vốn người làng chốn quê!!!
Cuộc sống đâu có đề huề
Anh đây cũng chẳng tính về tính đi
Em lo lắng quá làm gì
Cho già tuổi trẻ được chi mà buồn ?
Bên anh em hãy ở luôn
Cùng nhau chia sẽ vui buồn thế gian
Quên đi tất cả sầu mang
Hát lên những khúc hoan ca cuộc đời
Tình yêu chưa kịp trao lời
Nhưng giờ em bỏ đi rồi còn đâu
Ta thiết tha mối tình đầu
Còn em duyên mới qua cầu là xong
Giá cả đắt đỏ phiền lòng
Vần thơ dang dở nên không nghĩ gì
Chỉ lo tính toán chi li
Cân, đo, đong, đếm mua gì cho xong
Tình yêu chẳng dám đợi trông
Lòng riêng cứ mãi lo không vẹn toàn!
Gía mà hai đứa ta thành
Nên duyên trọn kiếp em anh một đời
Gía mà chỉ có em thôi
Thì giờ ta chẳng còn ngồi tiếc thương
Ta yêu em mãi một đời
Hỡi người xưa cũ của tôi đâu rồi??
Cuộc đời vẫn lặng lẽ trôi
Tình xưa như thế tôi ngồi xót đau
Tình thơ cứ gởi cứ trao
Đến khi hiểu rõ thế nào hỡi ai?
Nhớ trang "Học trò" gặp hoài
Lần đầu tiếp nối thơ ai trao mình
Nhưng sao lòng thấy bất bình
Khi nghe ai đó tường trình cùng mod!
Trang thơ "xin lỗi" góp cho
Cớ sao người lại...lò dò phía sau!
Bây giờ thất vọng biết bao
Khi hay người đã viết trao...mod sầu!
Bao nhiêu tình cảm ban đầu
Giờ như gió cuốn qua cầu mất thôi!
Vì sao người lại ghét tôi
Vì sao gút mắc...hỡi ôi từng lời?
Tôi giờ hiểu rõ tình đời
Nhân tình thế thái hỡi ơi...một người!
Chẳng biết nên khóc hay cười
Thôi thì đành cứ giả lười để quên!
Nỗi buồn sao mãi lênh đênh
Giờ tôi chẳng hiểu mình nên thế nào?
Lòng buồn thất vọng biết bao
"Học trò" định mở riêng vào một trang
Gởi ngay Duy Cảnh vài hàng
Nhưng rồi suy nghĩ chẳng màng mở ra!
Lòng đâu sao cứ xót xa
Người yêu thơ đó sao mà...gởi trao
Vần thơ mãi tiếp chữ "nhau"
Không ngờ trong dạ...phía sau khác người...
Yêu thơ tình nghĩa vẹn mười
Ai ngờ có kẻ...mỉm cười..."đâm" nhau!
Vài lời nhưng vẫn xót đau
Lời thơ góp nhặt gởi trao chán chường!
Dò sông dò biển tỏ tường
Nào ai lấy thước để lường lòng ai?
Không nói dạ cứ u hoài
"Niềm riêng" mượn tí cho ai biết lòng!
Cứ coi như thế là xong
Bây giờ ta cứ như không quen người
Lời thơ nói chín...làm mười
Bao nhiêu thất vọng ...ta cười để quên!
Vần thơ dang dở không tên
Đôi lời vay mượn...cho nên lạc vần!
Bến sông em đã dừng chân
Em tắm nước lợ một lần còn đâu
Em tôi giờ đã qua cầu
Con sông chia cách tình đầu chúng ta
Yêu thơ thì đã một nhà
Tỏ tường chưa rõ dần dà mắng anh
Thôi thì anh phải làm lành
Em đừng hờn giận cho anh thêm buồn