Bé bị chấn thương não nhẹ may mà không sao cả. Giờ phải nằm ở nhà 1 tuần tới 10 ngày. Có lẽ ông trời còn thương xót em.
Printable View
Bé bị chấn thương não nhẹ may mà không sao cả. Giờ phải nằm ở nhà 1 tuần tới 10 ngày. Có lẽ ông trời còn thương xót em.
Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
Đã lâu lắm rồi nó mới bị cái cảm giác thức khuya mà chong chong không thể ngủ nổi. Nó vẫn còn nhớ cái cảm giác khi vào nick chát ở ẩn... nó sung sướng ngắm nghía khi thấy có biết bao người bạn cũng đang thức như nó. Hôm nay nó vào lại nick chát giờ này... Vắng tanh không 1 cái nick đỏ đèn. Lạ nhỉ? Hóa ra thiên hạ đều đã ngon giấc nồng, cả cái anh bạn thức khuya nhất nổi tiếng cũng lặn mất... Kể ra cái thời gian ngủ đó con người ta có thể làm nhiều điều thật. Yên tĩnh để viết, yên tĩnh để suy nghĩ, yên tĩnh để tĩnh lặng lòng mình... Mai rồi sẽ phải sống khác thôi... Nó có thể cười được không nhỉ? Hãy nuôi cho mình nụ cười đi tôi ơi! Bởi khi bạn cười được nghĩa là bạn vượt lên được tất cả đúng không nhỉ? Tối nay, nó ngồi chuyện trò với 2 người bạn cấp 3, 1 trai - 1 gái. chúng ở bên nó lăng nghe nó và hiểu nó. Để rồi ông bạn cấp 3 đúc kết 1 câu: Không tiếc. Mày nghỉ đi. Tiếc là mày đã để phí phạm một khoảng thời gian khá lớn. Và lẽ ra thời gian đó mày đã làm được khớ nhiều điều thú vị.
Ke ke... Nó thích bộ phim Cuộc sống tươi đẹp lắm! Lúc này nó cần 1 người bạn ở bên nó và nói với nó rằng: Cuộc sống tươi đẹp lắm. Và nó nhận được câu nói đó nhận được câu nói đó vừa mới đây thôi từ cô em xinh đẹp nổi tiếng trong làng báo.
Nào giờ phải ngủ để lấy sức thôi. Come on!!!
Con ốm phải ở nhà cả tuần. Gọi điện thoại xin cô giáo chủ nhiệm cho con nghỉ cả tuần. Cô nghe tin vậy rất lo lắng và động viên: "Mẹ MA bình tĩnh, mọi việc sẽ ổn, con gái sẽ không sao. Cô sẽ tới thăm con". Tưởng cô nói thế lấy lệ khi nó từ chối thì chắc thôi, trưa nay cô giáo chủ nhiệm và cậu con trai của cô cũng chỉ hơn con nó khoảng 4 tuổi tới thăm con gái thật. Cô mua sữa và kem Marino cho con gái ăn.
Nó đứng nhìn cảnh cô giáo âu yếm nói chuyện với con gái. Nó thấy vui. Vì nền giáo dục bị lên án, thầy cô chỉ thích phong bì mà chẳng quan tâm gì tới trò. Nhưng với cô giáo chủ nhiệm cấp 2 của con gái. Năm nay là năm thứ 2 cô làm chủ nhiệm, nó đã cảm nhận rất khác về người giáo viên.
Khi con bị chuyển từ lớp chọn nhất về lớp chọn hạng nhì, con bức xúc gặp thẳng cô giáo chủ nhiệm bây giờ và hỏi: "Thưa cô, có phải vì kết quả thi của con kém nên con phải chuyển sang lớp cô không ạ?" Cô kể lại lúc đó cô bảo rằng cô cũng không biết còn kết quả thi của con không kém. Cô vẫn nhớ như in cái ánh mắt nhìn trung thực và sáng của con gái rọi vào cô. Những ngày đầu, nó không hề tiếp cận cô giáo... để lấy lòng. Thế nhưng, con gái sang lớp cô trở thành 1 sao khá nổi bật, cho tới bây giờ con được phân công đủ các vai trò : Lớp phó, Chi đội phó, Cán sự văn của lớp. Có lẽ vì thành phần "cốt cán" nên cô mới thân chinh tới thăm và thủ thỉ hai cô cháu nói chuyện. Ánh mắt con nhìn cô lấp lánh niềm vui, còn nụ cười của cô với con gái cũng thật cởi mở. Nó lặng lẽ ngắm hai cô cháu nói chuyện, nó vui vì niềm tin vào con người, vào người giáo viên nhân dân đôi khi đã không bị mất...
Khi tiễn cô ra về, nó cười và nói với con: "Con hạnh phúc hơn mẹ là được cô giáo chủ nhiệm lớp 1 mình thân chinh tới thăm con đấy. Cả đời đi học mẹ chưa được thầy cô nào tới thăm mẹ khi ốm cả!"
Tự nhiên đọc trong topic của chị TP nhắc tới niềm tin. Nó góp thêm 1 niềm tin để cuộc đời này còn có cái để vui.
1 lời mời đi cà phê sao khó khăn với nó thế. Đã 2 năm qua, nó không hề ngồi cà phê với 1 người bạn khác giới nào cả. Giờ trong hoàn cảnh "dở hơi" như bây giờ nó lại nhận tới tấp 1 lời mời ngọt ngào mà lời đó có hiệu lực triền miên... Nó mệt mỏi, nó thấy nó bước vào những cuộc vui giờ sao xa lạ thế? Nó không muốn đi đâu, không muốn làm gì, nó chỉ muốn ngủ... Giấc ngủ làm cho nó nhẹ nhàng hơn. Đầu nó vẫn đau quay cuồng, người vẫn nhức mỏi... Sao nó thấy nó khác nó quá. Con người hoạt bát, năng nổ đã biến mất, nó trở nên già nua, cũ kỹ và cả mất đi sự hào hứng. Nó nhận được tin cả 3 môn thi của nó và cả đề cương luận án đều đã được điểm tốt và nó nghiễm nhiên sẽ lại bước chân vào ghế nhà trường, để ngồi mòn đít vài năm trên chiếc ghế mà xem ra quá bé nhỏ so với hình thể của nó. Vui không nhỉ? Phấn đấu đủ đường vậy nhưng cuộc sống lại không như mình mong ước... Nó lại lên đường đi công tác... Mỗi lần nó buồn, nó chỉ thích đi công tác thôi, để trốn tránh hiện tại và cũng không để cô bé yêu quý của nó thấy nó không yêu đời lắm. Nó vẫn gắng gượng cười và công việc thì nó làm với tần suất kinh khủng. 2 hôm nay nó viết tới 4 bài cho 4 tờ báo. Kể ra là nó cũng "ngoan cường" thật, lẽ ra thời điểm này như nhiều người chắc sẽ phải chật vật lắm cơ đấy. Phụ nữ Việt Nam anh hùng, dũng cảm và cả bất khuất nữa cơ mà...:D
Ai đó nói hãy dùng 1 người này để quên 1 người khác. Ngày đó, nó tới với anh cũng là vì như vậy. Để rồi khi con người đau khổ chỉ cần thấy 1 cái cọc là bấu víu vào. Cái cọc đó chiều chuộng, nâng niu, chăm sóc, vì cái cọc cũng đã có quá nhiều kinh nghiệm về đàn bà. Nó đơn độc, lạc lõng, nó đau khổ, khóc lóc... Cái cọc đó chứng minh là 1 người đàn ông tốt nhất hiếm hoi nhất, thánh thiện nhất, lăn xả vào chiến đấu để vạch trần bộ mặt của người đàn ông tới với nó khi trước... Người đàn ông đó cũng bất ngờ khi mất nó nhanh như điện vào tay cái cọc. Và bây giờ, nó cố gắng để đứng lên 1 mình, không cần 1 sự trợ giúp của cái cọc nào nữa. Bởi lẽ, sau 1 cuộc trầm luân, nó ngộ ra 1 điều chẳng ai là cọc của ai cả. Đó chỉ là sự giả dối, đó chỉ là sự ngộ nhận của nó mà thôi. Ngày hôm nay, nó đang lặn ngụp để đi tiếp... con đường với nó cũng dài thật dài... Nhìn lại nó chẳng còn cảm giác ân hận. Cay đắng có, hạnh phúc có, cái gì cũng dường như đã tới bước tột đỉnh rồi... Hạ cánh an toàn đi tìm sự bình yên cho mình. Anh trai nó muốn bay từ bên Đức trở về để giúp nó "xử lý" cái cọc vì tội đã không làm cọc cho nó mà còn chọc nó đau... Nó không muốn một cái gì uất hận nữa. 1 ngày cũng là nghĩa là tình, không sống được với nhau thì chí ít cũng nên đối đãi tử tế với nhau. Mặc dù nó nhận được không ít những đối đãi chẳng tử tế, thậm chí là đểu giả nữa cơ đấy. Đểu giả thì ông trời có mắt ấy mà. Có lẽ ông trời muốn nó sống như vậy, muốn nó dứt điểm mọi việc để còn định cho nó 1 con đường đi mới hơn, bình yên hơn. Nó chỉ biết rằng ngày hôm nay, nó vẫn vượt lên mọi khó khăn để làm được những điều mà ngay cả bạn bè nó cũng chưa thể làm được. Nó líu bíu hết chuyện bố mẹ ốm, rồi mẹ mất, rồi lo cho con nhỏ, rồi lo cả chuyện hỉ cho tới chuyện buồn của nó... Tất cả chỉ có 1 mình nó. Mấy hôm trước đầu nó đau ê ẩm, người nó thật trì trệ... Nó không muốn nghe điện thoại, nó không muốn làm 1 cái gì... nhưng rồi thì vẫn cứ phải làm vì công việc của nó đâu có cho nó ngưng nghỉ. Giờ thì nó đang cố gắng để mình khỏe khoắn hơn, tươi tắn hơn và trở lại với phong độ khi nào của nó. Nó nhìn vào những chị em trong NR, thấy chị Oa, chị Triplec, chị Thu Phong... tự tin, mạnh mẽ và cũng rất đàn bà... Có những lúc nó đau khổ lắm, nó thấy nó thua kém các chị quá... thua kém ngay từ trong cái suy nghĩ và sự tự tin của người đàn bà. Ai đó nói nó thiếu nữ tính, thiếu đàn bà vì nó bướng bỉnh và nó chẳng bao giờ biết thua ai bao giờ. Đó chỉ là cái biểu hiện bề ngoài của nó mà thôi. Thua hay thắng thì được cái gì nhỉ? Phù du hết mà thôi!
Mỗi lần đi xem về là nó cắm đầu cắm cổ về nhà, nhưng hôm nay, sau khi xem vở kịch hình thể ở Nhà hát Tuổi Trẻ... Thấy nó nhởn nhơ và thong dong vỗ tay rầm rầm chào mừng các nghệ sĩ, anh phó GĐ NH Tuổi Trẻ, anh Phó Cục trưởng Cục NTBD, và tác giả kiêm đạo diễn chương trình tối ngày 2.9 đã dắt nó theo đi cà phê. Ke ke... Lâu lắm lắm rồi nó mới đi thưởng thức cà phê đúng nghĩa là cà phê xịn buổi tối... Vì nếu có uống cũng chỉ là nước hoa quả thôi. Lần này thấy cà phê chơi luôn... Mùi cà phê luôn quyến rũ nó 1 cách kỳ lạ, nhưng nó chẳng dám uống vì rất hay bị say cà phê... Say khiến nó chẳng tỉnh táo ra mà lại nôn nao, chộn rộn. Hôm nay, máu phát cho đời thử lâng lâng... Rốt cuộc là chẳng lâng lâng mấy gì cả. Nhưng mà vui. Nó lại đang hòa nhập lại với cái thế giới mà lâu nay nó chẳng dám la cà, buôn dưa lê, dưa cải... Mà có buôn thì mới ra chuyện, ra vấn đề để có thể giúp nó cày kéo ra những chuyện "hậu trường" trong làng nghệ thuật... Chuyện anh chàng tác giả ký nhiều hợp đồng với các chương trình nghệ thuật lớn nhưng chẳng qua số tiền anh ta nhận cũng phải chia chác các khoản ngoại giao tới chẳng còn là bao, lương của 1 quan chức quản lý ngành nghệ thuật biểu diễn thì cũng nhì nhằng nhỉnh hơn nó chút chút vì giờ cũng chẳng có bổng lộc gì mấy... Còn mọi người hỏi về nó... ke ke... Hỏi nhiều quá, nó toàn tránh, toàn lảng... Nó cũng có hơn gì đâu mà nói. Những cuộc như thế này nó chỉ đóng vai trò "châm chích" và nghe là chủ yếu, để có thể nạp đủ thứ chuyện của làng văn nghệ mà thôi.
Trời mùa thu se se lạnh, lại hơi mưa lâm thâm nữa... Cái lạnh khiến nó trở về nhà thấy sướng và khoan khoái. Ngày mai xa Hà Nội để tới Khách sạn Hải Âu khu 2 Đồ Sơn Hải Phòng để an dưỡng và tĩnh tại. Kể cũng hay. Đi cho thư giãn sau một loạt những căng thẳng và áp lực về mọi thứ. Nó vừa tậu quả USB 3G của Viettel rồi, giờ thì lúc nào cũng có thể ngồi đâu cũng online được... Thế thì nó mới đi.
:D
Những người phụ nữ bên ngoài thường tỏ ra bướng bỉnh, ngang tàng...Nhưng tận sâu thăm thẳm tâm hồn của họ, ai cũng thầm ước được có một bờ vai vững chắc để tựa vào. (Oa Nữ là một ví dụ điển hinh:youarethewoman:0.
Mai nó đi Hải Phòng dự hội nghị bàn về thông tư hướng dẫn luật phòng chống bạo lực gia đình. ke ke... Trớ trêu và éo le thật !
:botay: