Con lần tìm những bức ảnh gần đây về bố mới chợt nhớ lâu lắm rồi con đã không chụp chân dung bố, con đành phải gọi anh chị gửi ảnh của bố đi chơi ở bên Đức với anh chị về để cho chồng cũ lựa chọn ảnh rửa một bức chân dung bố đẹp nhất để tiễn đưa bố lên cõi vĩnh hằng. Những bức hình của một gương mặt hiền hậu, vẫn đang có cảm giác như bố đang cười với con bên cạnh... vậy mà sáng nay, bố đã vĩnh viễn ra đi. Con hẫng hụt, con chống chếnh và không nghĩ rằng bố có thể xa con nhanh đến như vậy. Khi biết bố ra đi, các bác, các chú, các anh chị mỗi người đã nhanh chóng nhận một việc để rồi bây giờ con không còn một viêc gì nữa, chỉ biết chờ đợi xem lịch anh chị và cháu về ngày nào để phích ngày giờ để mọi người tiễn đưa bố của con.
Con thật là có tội khi Hội Nghệ sĩ Sân khấu hỏi con về lý lịch của bố, con lần tìm lại những thành tích, những tấm huân huy chương dày đặc và tấm huy hiệu, Huy hiệu 60 năm tuổi đảng, Huy chương vì sự nghiệp báo chí VN, Huy chương vì sự nghiệp Sân khấu VN, Huân chương chống Mỹ cứu nước hạng nhất... Con đâu có ngờ bố của con vĩ đại nhiều như vậy, bố không như người ta treo huân, huy chương đầy nhà mà lặng lẽ cất vào chiếc cặp nhỏ...
Mới hôm qua bố đã khỏe hơn rất nhiều, con đã mang hi vọng sẽ có ngày bố nở nụ cười để chứng kiến hạnh phúc muộn mằn mà con có được... Vậy mà rồi con không thể ngờ rằng bố lại ra đi nhanh như vậy... Con có lỗi khi mới hôm qua còn cãi nhau với bố, nói bố không ăn thì bố sẽ chết... bố phải ăn... Bố mắng con: "Tao không phải gà vịt mà mày và con giúp việc nhồi nhét như vậy!". Bố ơi, con tiếc là những lời đối đáp gần lúc chia xa với bố lại không phải là những lời ngọt ngào con giành cho bố mà những lời tranh luận căng thẳng... Điện thoại của con từ sáng tới giờ liên tục phải xạc pịn... và giờ thì con vào mạng ngắm nhìn lại những bức ảnh của bố. Bố của con thật hiền, bố đã thay mẹ nuôi dạy con lên người.
Con nhận vô vàn lời tiếc thương và chia sẻ tình cảm của mọi người giành cho bố, cô bạn gái báo Nhân dân thân nhất con kéo đi công tác đã bắt taxi đưa con từ Thái Bình về bên bố để có thể gặp bố lần cuối. Con cứ nghĩ đi 2 ngày công tác thôi, sáng nay về với bố chắc là không có gì, ai ngờ chuyện lại không như vậy. Bạn về và nhắn tin: "Tao vẫn thấy bàng hoàng cứ nhắm mắt lại là hình dung thấy ông rất rõ. Cũng may là tao còn kịp gặp cụ trước khi cụ mất, nếu không thì sẽ ân hận lắm", "Mày cũng đã làm hết sức rồi, mày là một đứa con rất có hiếu, không phải ai trong hoàn cảnh ấy cũng làm được như mày đâu". Và bạn đâu biết rằng không phải ai cũng có sự may mắn khi có một người bố yêu thương con gái mình hết mực như bố của con không? Con nợ bố của con nhiều quá, con nợ lớn nhất là chưa thể cho bố nhìn thấy con bố có 1 gia đình đầm ấm - 1 ước mơ tưởng như đơn giản của bất kỳ một con người nào... Con đã cố, rất cố để đi tiếp mong sẽ mang lại cho bố nụ cười, nhưng mỗi lần con bước thì lại là một lần con thất bại... Con không mang lại cho bố niềm vui mà chỉ mang lại cho bố con nỗi buồn thôi.
Bố ơi, chưa bao giờ con cảm thấy con bất lực và buồn như lúc này, kể cả khi con bỏ chồng, con cũng không có cái cảm giác đau đớn như bây giờ... Đó là lý do con không thể làm gì trong lúc này và muốn viết vài dòng khóc bố. Cả ngày nay con đã không hề khóc, con đã cùng trao đổi phân công công việc cho từng người trong gia đình và bây giờ con tự cho phép con được khóc như 1 đứa trẻ... Bởi vì từ nay, con biết rằng mỗi khi con trở về sẽ thiếu vắng những câu hỏi han lo lắng của bố con, mỗi sáng đi chợ con không còn được nhăm nhăm đi tìm các đồ ăn mà bố ưa thích nữa... Còn vẫn biết bố luôn dạy con một câu "Mục hạ vô nhân", không bao giờ chịu thất bại và cúi đầu trước bất kỳ khó khăn nào... nhưng sao bây giờ , lúc này bố cho con một khoảng thời gian để khóc bởi nỗi buồn tràn ngập này bố nhé... Chỉ hôm nay thôi...
(Các anh chị à, đừng ai comment lại nhé, em không muốn Những khoảnh khắc của em chỉ là những dòng chia buồn, tiếc thương...)
30-11-2011, 10:17 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Boulevard em không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn chân thành tới các anh chị em trong Niềm riêng đã gọi điện thoại, nhắn tin, email và tới trực tiếp chia buồn cùng với gia đình em. Vẫn biết “sinh lão bệnh tử” là quy luật của cuộc đời con người nhưng tới lúc phải chia xa người bố kính yêu, em vẫn không khỏi cảm giác hẫng hụt khi mất đi điểm tựa lớn về tinh thần cho mình. Điều mà em ân hận nhất là đã luôn là nỗi lo cho bố về chuyện gia đình không toàn vẹn. Em mong rằng người bố đáng kính đã khuất của em sẽ phù hộ cho em vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống để đi tới một cái kết thật bình yên, thật đẹp. 1 năm rưỡi gắn bó với Niềm riêng, em đã thấy đây như 1 ngôi nhà để em chia sẻ những vui buồn, và em đã có những người bạn tốt thật sự. Mong rằng, thời gian sẽ giúp diễn đàn phát triển hơn, vui hơn, và nếu có thể em sẽ giành nhiều thời gian hơn để cùng với ban quan trị để Niềm riêng ngày càng quy tụ các anh tài và vực dậy cho Niềm riêng một sinh khí mới!
Giờ mới biết bạn có chuyện buồn như thế. Có gắng lên bạn nhé!!!
10-12-2011, 09:05 AM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Em đặt tên hạnh phúc
Hạnh phúc là gì mà thế gian tìm kiếm
Gần gũi bên mình hay xa tít mãi đâu
Có phải khi ngóng chờ bóng áo nâu
Mẹ về chợ có quà dăm quyển sách
Có phải là giữa rất nhiều khoảng cách
Cảnh giầu nghèo bao cung bậc nhọc nhằn
Em ngô nghê lạc trong những khó khăn
Cánh thiên thần anh ghé thăm bất chợt
Có phải là lần đầu em bật khóc
Khi cầm tờ phiếu điểm báo đỗ thi
Là chuyến tầu trên đó mình ra đi
Vùng đất mới tựa chân trời cổ tích
Có phải lần đầu biết mình hữu ích
Trong mắt ai hóa thân thật diệu kỳ
Suối tóc mềm bàn tay nhỏ như ri
Được che chở yêu chiều như công chúa
Biết bao điều trong buồn vui muôn thuở
Viên gạch đầu xây tổ ấm con con
Đôi môi hồng của bé nhận sữa non
Là tiếng chào ríu ran chiều ngõ nhỏ
Em nâng niu từng niềm vui thế đó
Dẫu thoảng qua, dẫu kề cận bên mình
Hai chúng ta trên sông đời lênh đênh
Những góp nhặt em đặt tên hạnh phúc
14/06/2011
Thu Phong
12-12-2011, 12:22 PM
monkeybuon
Re: Những khoảnh khắc...
Lâu lắm mới quay lại Niềm riêng và đọc những dòng nhật ký của BOU. Xin được chia sẻ nỗi đau cũng như niềm riêng của em. Mong em vuọt qua và có một tương lai tươi sáng với tất cả của mình. Chúc em một mùa Noel vui vẻ và HP
13-12-2011, 05:53 PM
sơn_nữ83
Re: Những khoảnh khắc...
Lâu lắm không vào niềm riêng. Gặp chị từ hôm đi off sinh nhật NR 2 tuổi,...Mới có hơn nửa năm mà cuộc sống của chị có nhiều thay đổi quá . Dù thế nào, vẫn chân thành chúc chị có một cuộc sống bình yên! Mong có dịp gặp lại chị :)
13-12-2011, 07:23 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Những giấc mơ hạnh phúc
Những ngày qua là những ngày nó thật buồn và trống trải... 3 ngày trước anh trai nó lên đường sang Đức, về với cuộc sống của anh. Nó ở lại, một mình trơ trọi không một điểm tựa...và đằng sau nó là con gái và cô bé giúp việc (nó giữ cô bé lại và nuôi cho cô bé ăn học tử tế để có 1 cái nghề rồi mới cho cô bé về quê như tâm nguyện của bố nó, bởi cô bé đã cùng chia sẻ với gia đình nó những lúc đau thương nhất, cùng với nó chứng kiến 2 cuộc ra đi vĩnh viễn của cả mẹ và bố nó, và cũng là cô bé và nó lau rửa, mặc bộ quần áo cuối cùng lần lượt cho từng người)... Nó sẽ phải cố gắng bước tiếp con đường của mình 1 cách bản lĩnh... Cuộc đời nó có nhiều giấc mơ lắm. Có những giấc mơ lấp lánh ánh hào quang hạnh phúc, có những giấc mơ khiến con người tưởng như không còn con đường nào để đi tiếp... Vậy mà rồi nó vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn làm điểm tựa cho mọi người... Gánh nặng lo cho bố và mẹ qua đi... Không hiểu sao nó không thấy mệt nhọc mà chỉ thấy lòng ấm áp... Để rồi bây giờ không được lo nữa nó cảm thấy hẫng hụt, chống chếnh...Nó lại cảm thấy trăn trở, lo lắng như 1 đứa trẻ bơ vơ không có bố mẹ để dựa dẫm... Nó không dám thức quá khuya vì sợ sẽ mệt cho ngày hôm sau, nó có chút gì bất ổn trong sức khỏe lập tức phải bò đi khám... Nó sợ rằng một ngày nào đó nó không thể đứng dậy được thì ai sẽ là người lo cho con gái bé bỏng của nó?
Họ hàng gia đình, bạn bè ai cũng thấy nó là người may mắn khi có những người bạn luôn kề vai sát cánh nó bên những lúc khó khăn, những lúc đau thương nhất. Nhưng nó không muốn cứ sống mãi mà phải để bạn bè nó giúp đỡ nó như thế này, nó muốn tìm 1 người đàn ông ở bên nó, cùng sánh vai san sẻ bớt chút nhọc nhằn của đời thường...
Căn nhà 4 tầng trống vắng hẳn khi không còn bố. 2 tầng trên hầu như không ai đặt chân vào chỉ có cô bé giúp việc leo lên leo xuống phơi quần áo. Mọi sinh hoạt chỉ tập trung vào tầng 2 quy tụ 3 con người. Nó chỉ cảm thấy không khí ấm cúng khi cả 3 người cùng ngồi vào mâm cơm, hai cô bé cùng thi nhau hướng về ảnh ông và mời ông ăn cơm. Ánh mắt hiền từ và nụ cười của bố khiến nó có cảm giác bố vẫn quanh quẩn đâu đây bên nó, lặng lẽ ngắm nhìn những diễn biến xung quanh cuộc đời của con gái mình, chia sẻ với con gái những khó khăn... Mỗi buổi sáng nó bước ra khỏi nhà, đứng lặng trước bàn thờ bố và nói: "Bố ơi. Hôm nay bố phù hộ cho con thật may mắn bố nhé. Bố yêu con nhất mà bố!", và hôm đó nó cảm giác như mọi việc suôn sẻ hơn, may mắn hơn... chỉ trong vòng 4 ngày nó đã kí liên tiếp được 7 cái quảng cáo (1 con số kỉ lục về số lượng đối với cơ quan nó và kỉ lục với năng suất lao động trong 1 ngày). Bài vở tết nhận tùm lum rốt cuộc nó chỉ có thể viết cho 3 tờ báo. Thực tình thì nó chẳng muốn viết gì trong lúc này vì tâm trạng nó thật khó có thể viết lên những điều gì tâm huyết.
Anh bạn bác sĩ trưởng khoa chữa bênh cho bố gặp nó hôm nay nói: "Người này lên truyền hình ăn nói mạnh mẽ, sắc sảo quá. Các lĩnh vực khác em cũng như 1 chuyên gia như vậy sao?". Nó cười và nói: "Em viết về nhiều lĩnh vực, nhưng chuyên sâu về sân khấu. Vì bố em khi còn công tác, công việc cuối cùng của ông là phụ trách tờ Tạp chí sân khấu, chuyên viết các vấn đề về sân khấu. Cái này gọi là con nối nghiệp cha anh ạ!". Nó yêu con người bố và đó là lý do nó kiên quyết bám trụ cái lĩnh vực mà bố nó đeo đuổi. Nó còn nhớ như in bài điếu văn của NSUT Lê Chức - Phó chủ tịch Hội Nghệ sĩ Sân khấu VN viết về bố nó và còn kèo theo cả nó: "Trong đời sống bình thường – Ông là người không sa vào sự ồn ào, mà ông ẩn vào chính mình, vào kiến thức và sự đam mê, vào sự khát khao nhận thức và truyền dậy. Khi là giáo viên trong quân đội, khi là tay bút “bậc thầy” của Lý luận Phê bình Sân khấu. Hai tập sách “Tiểu luận và Phê bình Sân khấu” mà Ông là tác giả - là một chỗ tựa về kiến thức, sự rèn luyện nhân cách của một người cầm bút trong Văn học Nghệ thuật đối với những cây bút trẻ sau này. Đó là sự chắt cốt của một thời Sân khấu mà không phải ai cũng nhìn thấy được bản chất và hiện tượng của nó. Và .. phải chăng là từ tảng nền đó của người Cha mà xuất hiện được Nhà báo, Nhà phê bình sân khấu trẻ là Nguyễn Thúy Hiền – con gái Ông – đang tiếp tục công việc của thân sinh và Cô đã trở thành một “tay bút” có bản lĩnh chắc chắn như Cha và suy tư, phản ánh những vấn đề của Sân khấu hôm nay theo phong cách viết của riêng mình.Nhiều ân đức lắm lắm trong cuộc đời người Chiến sĩ – Nghệ sĩ với 62 năm tuổi Đảng, với cả một sự nghiệp Văn chương, mà theo đó là bề dầy của kiến thức tự thân và sức ảnh hựởng lan tỏa trong nhiều năm với đời sống Sân khấu Việt Nam đựơng đại và trong những năm tháng tới.Còn điều gì trăn trở cho sự nghiệp đã như là lẽ sống – cháu Nguyễn Thúy Hiền và thế hệ Sân khấu hôm nay sẽ chung tay, dồn tâm trí tiếp nối – để Ông không mất đi nụ cười lành hiền khi sống, mà từ nay vẫn là nụ cười ấy ở nơi tĩnh lặng".
Nó biết cuộc đời còn lắm thử thách và gian truân, nó cũng đã bước qua những cung bậc hỉ nộ ái ố của cuộc đời và giờ nó sẽ vẫn sống thật tốt để bố nó sẽ mãi cười ở nơi tĩnh lặng như người đồng nghiệp của bố nó đã viết. Bố ơi, con sẽ tiếp tục xây dựng những giấc mơ thành hiện thực. Có những giấc mơ ngày hôm nay thật đẹp nhưng ngày mai nó sẽ lại tan tành... Nhưng con hứa với bố,con sẽ không yếu đuối, con sẽ mãi là con gái yêu của bố từ ngòi bút cho tới nhân phẩm của 1 đời người... và con sẽ không ngừng nuôi ước mơ
14-12-2011, 09:05 AM
Dung_SHA
Re: Những khoảnh khắc...
Thời gian vừa rồi, có lý do riêng nên chị không vào diễn đàn, hôm nay mới biết được tin buồn của gia đình BouLevard. Chân thành chia sẻ những mất mát của Bou nhé ! Chúc Bou nhiều nghị lực để vượt qua những nỗi đau này !
15-12-2011, 04:18 PM
tanthinh
Re: Những khoảnh khắc...
Hãy cố gắng lên H nhé. Cho anh được thắp một nén hương cho Bác. Tuy mới được gặp Bác một lần, được nắm tay bác, cảm nhận đó chắc không bao giờ anh quên được.
Bên cạnh em còn rất nhiều bạn tốt, cầu mong Bác ở cõi vĩnh hằng sẽ phù hộ cho em.
16-12-2011, 12:25 AM
Sheiran
Re: Những khoảnh khắc...
Bác đã bình yên nơi cõi khác, chị cũng hãy sớm để tâm hồn mình bình yên hơn chị nhé, bác sẽ luôn dõi theo bước chân của chị!
25-12-2011, 11:25 PM
Boulevard
Khoảnh khắc đời người
Noel ấm áp bên những người bạn... Cảm ơn các bạn đã giúp mình vượt qua những lúc khó khăn nhất của đời người...
Boulevard ngày càng trẻ trung xinh đẹp ra! Em thật là một cô gái đầy nghị lực, chị khâm phục em lắm. Hôm trước chị nhắn tin cho Bouleverd vào số máy 012xxxx781 không biết em có nhận được không?
Chị chúc năm cũ qua đi mang theo cùng những ưu tư, nỗi buồn và cô đơn, năm mới 2012 sẽ mang lại cho em thêm nhiều niềm vui, những người bạn tốt và một tình yêu chân thành.
Thân mến,
Chị Triplec
26-12-2011, 10:48 AM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Trích dẫn:
Trích dẫn của Triplec
Chị chúc năm cũ qua đi mang theo cùng những ưu tư, nỗi buồn và cô đơn, năm mới 2012 sẽ mang lại cho em thêm nhiều niềm vui, những người bạn tốt và một tình yêu chân thành.
Chị Triplec
Tỷ Tri à, cảm ơn lời động viên của chị và những dòng thư của mọi người gửi cho em trong mail... Khóc khóc, cười cười... đời người như giấc mộng... Em biết chị vẫn theo sát em từ xa như một người chị lo lắng và vui mừng với một cô em gái...Để nước mắt lẩn vào câu chữ, để nỗi buồn trong tâm khảm... Bạn bè thường mắng em sống cả tin, sống quá thật... mà nhiều khi cuộc đời và con người lại quá phức tạp, khiến 1 người luôn khao khát hạnh phúc bị chơi vơi... Nhưng sẽ qua thôi... chỉ có điều mỗi lần như vậy em phải rất cố gắng. Công việc dồn nén, trách nhiệm nặng nề... Niềm riêng là nơi em xả xì trét... rồi bước vào cuộc sống, em của chị vẫn là 1 người sống tự tin, vui vẻ, đôi khi lại phải làm chỗ dựa cho bạn bè mình... Em sẽ lại relax và bắt đầu cho mình 1 cuộc sống mới. Lâu rồi em vẫn có bố là điểm tựa, giờ đây em phải làm điểm tựa cho chính mình... Ôi mệt quá...............................
26-12-2011, 11:27 AM
Triplec
Re: Khoảnh khắc đời người
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Tỷ Tri à, cảm ơn lời động viên của chị và những dòng thư của mọi người gửi cho em trong mail... Khóc khóc, cười cười... đời người như giấc mộng... Em biết chị vẫn theo sát em từ xa như một người chị lo lắng và vui mừng với một cô em gái...Để nước mắt lẩn vào câu chữ, để nỗi buồn trong tâm khảm... Bạn bè thường mắng em sống cả tin, sống quá thật... mà nhiều khi cuộc đời và con người lại quá phức tạp, khiến 1 người luôn khao khát hạnh phúc bị chơi vơi... Nhưng sẽ qua thôi... chỉ có điều mỗi lần như vậy em phải rất cố gắng. Công việc dồn nén, trách nhiệm nặng nề... Niềm riêng là nơi em xả xì trét... rồi bước vào cuộc sống, em của chị vẫn là 1 người sống tự tin, vui vẻ, đôi khi lại phải làm chỗ dựa cho bạn bè mình... Em sẽ lại relax và bắt đầu cho mình 1 cuộc sống mới. Lâu rồi em vẫn có bố là điểm tựa, giờ đây em phải làm điểm tựa cho chính mình... Ôi mệt quá...............................
Cố gắng lên em nhé. Khi nào rảnh nhắn tin cho chị, chị em mình đi uống cà phê. Chị không chắc sẽ giúp được em điều gì nhưng đôi khi mình chỉ cần một chiều thanh thản bên bạn bè phải không em?
27-12-2011, 01:17 PM
LaoÁi
Re: Khoảnh khắc đời người
Chào Bou !
Giờ này mới biết tin của papa em, Lá thành kính xin được thắp nén nhang cho Bác, cầu cho cụ thanh thản siêu thoát cõi vĩnh hằng và phù hộ cho con cháu, gia đình, người thân !
Thành kính phân ưu !
La
31-12-2011, 11:37 AM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Cô bé giúp việc đã về
Khuân kìn kịt tới 3 ngày mới đủ lễ cúng vàng mã và 6 lễ hoa quả, 3 mâm mặn, chay cho việc 35 ngày của bố. Đúng tới lúc cần người thì đúng thật là "chó cắn áo rách"... Cô bé giúp việc về nhà thăm bà ngoại ốm sắp mất và bố bị mổ dạ dày đúng vào dịp này... buồn tê tái mất đi 1 tay trợ thủ nấu ăn cực giỏi, hơn cả mềnh... vì mấy năm nay cô bé đã lĩnh hội được toàn bộ các độc chiêu nấu ăn của nó, cộng thêm khả năng nấu ăn tốt, món gì cô bé làm cũng làm bạn bè và họ hàng nức nở nào chuối ốc đậu, chả cá Lã Vọng, bò sốt cà ri bơ, xào bóng thập cẩm, chim quay, gà rán cho tới những món cực kỳ đơn giản nhưng cũng rất tinh tế như canh cua, thịt kho tàu với trứng...Nhà nó mỗi gia đình có độc nhõn 1 cô con gái. Cấp tốc gọi điện thoại cho cô em con ông chú, cô chú xin lỗi vì không thể cho cô em ra được vì con trưởng của cô chú cũng đang ở tình trạng ung thư gan nguy kịch, mọi người phải túc trực thay nhau trông, cô em llàm y tá phải tiêm cho anh nên khó mà dứt ra để đi giúp cho nó. Bà chị con bác ruột thì xếp lịch 31.12 sang giúp nó thì nó lại đổi sang 1.1 thế là dính luôn vào lịch đi Quảng Trị của chị. Xong đành 1 mình lụi hụi tha mọi thứ về dần dần như kiểu năng nhặt chặt bị...Cô vợ ông bạn cấp 3 sẽ sang làm giúp từ 6g sang mâm cỗ chay. Còn 2 mâm cỗ mặn nó tự phải lo liệu.
Buổi sáng nay, 2 mẹ con ì ạch ôm về bao nhiều đồ, xếp đầy cả 1 góc nhà với đủ các lễ vàng, mã, ngựa, quan thiên sư, quần áo chúng sinh, vong... để làm lễ tứ cửu và lễ Nam Phương Sứ giả... Chưa kể 6 cái lễ hoa quả cũng la liệt.... không kém... Con gái bị mẹ dựng dậy đi chợ sớm bị choáng bởi một loạt những thứ mẹ mua nặng è cổ: 2 cái chiếu cỡ to, 7 quả bưởi, 3 nải chuối, cam, quýt, thanh long.... ôi thôi thì đủ loại... Xanh mắt kêu: "Mẹ ơi giờ con mới biết làm cỗ vất vả như thế. Mẹ mang về nhiêu thứ như vậy làm sao mà mẹ nhớ cho nổi.".. hic... Mẹ con tính hay quên nên đã ghi rất tường tận thứ 7 sẽ mua gì, chủ nhật sẽ làm gì... để cứ thế mà làm theo chỉ dẫn sẵn... Con gái nhìn vào lễ cúng và tròn xoe mắt khi thấy mẹ tha về cái gì cũng có 5 thứ: 5 gương, 5 lược, 5 quạt, 5 bật lửa, 5 dao, 5 kéo, 5 vở, 5 bút... . Tối qua tranh thủ sắp xếp lại bát đĩa để phục vụ 3 mâm cỗ cùng đĩa để bày biện hoa quả, đồ chay, bỏng, khoai... Lau 2 tầng nhà (chỉ dám lau 2 tầng vì sức lực có hạn), lau bếp núc, rồi giặt 1 lũ quần áo tồn đọng, đổ 1 lũ rác rưởi trong nhà... Thở đánh phào nhẹ nhõm sau 1 ngày làm việc vất vả. Lâu lắm rồi mới phải làm cỗ và rửa bát, quét nhà... Những công việc ngày xưa vẫn làm, giờ làm lại thấy ngại ghê gớm... Trời... tới lúc đi ngủ mới thấy "choáng" người đau ê ẩm, chân tê nhức, tay tê mỏi... và trằn trọc mãi không thể ngủ nổi... Bắt con gái massage chân cho đỡ mỏi... thế rồi cơn ngủ cũng tới vào lúc 11g30 và rồi lại bật dậy vào 5g sáng, nằm ngong ngóng trời sáng để đi chợ mua đồ tiếp...
Sư thầy hẹn 7g sáng ngày mai đã phải làm lễ, quả là một bài toán khó cho 1 đứa quen dậy muộn và chỉ thích nằm nhác trên giường kể cả khi đã dậy... Thế nên phải nghĩ kế làm trước các món từ măng ninh móng giò, xào thập cẩm bóng thì trần trước ngô non, nấm, đậu hà lan, súp lơ, cà rốt, bóc tôm sẵn, thái tim sẵn... để ngày mai a lê hấp chỉ cần 1 phát là xong 1 món xào... Nem cuốn sẵn và rán sơ qua cho chín để hôm sau cũng chỉ cần 1 động tác làm nóng cho vàng là ổn... Gà, nộm, xôi, giò, nem chua đặt luôn vào sáng sớm 6g30 sáng họ sẽ làm sẵn tất cả...
Trời ui, lại nghĩ tới tối ngồi tỉa hoa rồi làm các món, sáng mai lại dậy sớm để xào xào nấu nấu, chạy đi chợ lấy đồ đặt, lấy hoa tươi... Ngại ghê gớm... Ngoài cô vợ bạn sẽ tới từ 6g làm cỗ chay, cô em gái cùng cơ quan gần nhà hẹn em sẽ sang giúp chị từ 6g sáng, rồi 2 ông bạn cấp 3, 2 anh bạn cụt cánh... cơ số là ai cũng muốn "ra tay" giúp... chỉ có điều là để làm những thứ lặt vặt này chỉ có cô bé giúp việc là nó mới yên tâm thôi, còn không phải tự tay nó làm mới yên tâm... nên nó cancel tất cả những lời đề nghị giúp đỡ...
Mua sắm xong mọi thứ, 10g tin nhắn điện thoại của cô bé giúp việc: "Cô ơi. Trưa nay cháu ra!"... "Ok. Tốt roài!". Nó mừng húm vì cứ nghĩ cô bé giúp việc khó có thể ra khi bà vừa mất đúng hôm nay là ngày thứ 3, bố vừa mổ dạ dày, mẹ thì yếu ... Khi mẹ con cô bé giúp việc gọi thông báo không thể ra vì nhà có người mất, nó thấy chơi vơi quá... Lo lắng sẽ không ôm xuể và có sức để làm được cái gì... Việc đầu tiên khi nhận được tin là nó chạy ngay đi khám và nội soi tai mũi họng vì bị lai rai đến 30 ngày rồi không khỏi. Thở phào nhẹ nhõm khi bác sĩ thông báo không phải xoang mà bị dị ứng viêm họng thường, lại dịt thêm đợt kháng sinh thứ 3... Ấy vậy mà, tới giờ phút đỉnh điểm thì gia đình cô bé giúp việc đã rất nghĩa tình bố trí để cô bé ra giúp cho nó. Vì cô bé lâu nay đã là 1 thành viên không thể thiếu trong gia đình ít người của nó, cô bé là tay nấu bếp chủ lực trong các ngày có giỗ, tết... 3 năm ở với nó rồi cô bé lúc nào cũng ngoan ngoãn, răm rắp làm theo nó không sai 1 lệnh gì...
Người ta bảo nuôi người giúp việc cũng phải có tay nuôi. Và mọi người ai cũng khen nó như vậy. Thế cho nên khi bố mất biết nó không còn nhu cầu người giúp việc có tới 7 lời đề nghị từ bạn bè, họ hàng của nó mời cô bé làm giúp việc. Ngay cả đức ông chồng cũ cũng "Anh muốn con bé về trông cửa hàng giúp cho anh, anh cần người thật thà"... Nếu ai đã từng chứng kiến cảnh cô bé cùng sát cánh bên nó lo cho bố mẹ ốm, chịu đựng sự khó tính, trái tró trở chiều của người già, cùng chứng kiến giây phút ra đi của cả hai người... sẽ không khỏi yêu quý con bé. Liệu có mấy người đổ những giọt nước mắt chân thành khóc như khóc cha, khóc mẹ như cô bé giúp việc khóc bố mẹ nó hay không?... Sau tết, nó quyết định sẽ bỏ tiền ra cho cô bé đi học nghề để trở về quê có 1 cái nghề ổn định, tự nuôi sống bản thân mình. Nếu gia đình cô bé chưa muốn cô bé về và vẫn cần tiền thì sẽ bố trí cho cô bé làm giúp việc tiếp, tiền học sẽ để giành khi nào họ quyết định cho con bé không đi giúp việc nữa... Nó sẽ để cô bé đi bán fast food cho cô bạn thân ở gần nhà, tiền bán hàng sẽ nhiều hơn tiền giúp việc, để buổi tối cô bé về ăn cơm và sinh hoạt cùng hai mẹ con nó cho nhà đỡ trống trải... Gia đình cô bé giúp việc chưa lựa chọn 1 phương án nào cả nhưng cái quan trọng là họ vẫn cho cô bé ra giúp nó những lúc nó đang rất cần người giúp đỡ. Con gái nói: "Mẹ ơi sao mẹ hào phóng thế mẹ bỏ ra hơn chục triệu đồng cho chị Mai đi học!". 1 ngày cũng là nghĩa là tình, mà cô bé giúp việc đã ở bên nó giúp đỡ cho nó như 1 người thân ruột thịt, không có lý gì mà không lo cho cô bé có một chỗ làm tốt, 1 nghề nghiệp tốt... Nó còn nói cô bé: "Quê Thanh Hóa của cháu nghèo vậy. Ở đây cô nuôi, cô coi cháu như con, cho cháu đi học nghề, rồi kiếm cho 1 chỗ làm ổn định. Sau đó, cô sẽ giúp cháu tìm 1 tấm chồng... Hoặc lấy cháu trai của cô nhé!".
Cuộc sống của nó nhiều khi mọi việc căng như dây đàn, để rồi nó lại phải gỡ rối dần dần... Ngày hôm qua 1 trang nội dung quảng cáo đổ vì đối tác đòi thay nội dung, họp báo về chương trình nghệ thuật mới, 2 bài viết cho báo, rồi lên trường nộp đơn xin chuyển từ nghiên cứu sinh thành thạc sĩ... Nó đã phải cancel vụ đi an táng bố của anh bạn đêm hôm trước vì nó sợ nếu đi, nó sẽ không còn sức để lo cỗ cúng cho bố... Chà... Giờ thì tự tin rồi. Cô bé giúp việc sẽ về!
05-01-2012, 08:57 PM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Sao cuộc đời ít niềm vui và nỗi buồn thì nhiều tới vậy. Nó cảm thấy thật sự mệt mỏi sau hàng loạt những khó khăn từ công việc cho tới tình cảm. Nó chấp nhận tất cả mọi sự rủi ro để đi tiếp... Thất bại kèm theo những thất bại nhưng nó lại cố gắng lấy hơi và bước đi... Những bước đi chơi vơi và mang theo những giọt nước mắt chảy vào tim... Chỉ có 1 điều, nó không chấp nhận những tình cảm qua đường, có lẽ vì vậy mà nó luôn găp thất bại vì trên đời này con người ta buông lời yêu và nói lời chia tay một cách rất hời hợt... Nhưng nó chỉ biết 1 điều, đã tới với nhau là phải bằng tất cả tấm lòng và 1 trái tim nóng chứ không nguội... Những loại tình cảm dư thừa và nguội... nó sẽ không bao giờ chấp nhận và đó là lý do để nó lại phải bứt phá và vượt lên...
1 ngày đầy rẫy những khó khăn từ áp lực công việc, học hành cho tới tình cảm... Nó chấp nhận 1 ngày không có hiệu quả để ngày mai sẽ bước những cú bước chắc chắn hơn. Hôm nay nó nhận được tin 1 người bạn trai sắp lấy vợ. Nó biết anh là 1 người tốt nhưng nó và anh chẳng có duyên hơn 1 chữ bạn... Nó mong anh sẽ hạnh phúc bởi anh là 1 người thật tốt (ở trên đời tìm được 1 người tốt không phải là dễ)... còn nó, lại phải đi tiếp 1 mình đơn lẻ nhưng không sao, thà đơn lẻ chứ không chấp nhận 1 tình cảm lạt lẽo, thứ tình cảm mà nó vẫn cảm thấy ở một số người đàn ông đã từng tiếp cận với nó...
Nó cần 1 người đàn ông vị tha, làm cho nó cảm thấy phục, cảm thấy dễ chịu, cảm thấy được yêu thương, chiều chuộng và trân trọng, nó đúng hay sai góp ý cho nó nhẹ nhàng bằng tình yêu thương, chia sẻ cho nó những gánh nặng cuộc sống chứ không phải làm cho cuộc sống của nó trở nên rắc rối, phức tạp hơn... những ngày qua nó đã thử đi tìm và đã gặp biết bao chuyện cười ra nước mắt bởi cái sự trái khoáy trong lối sống của 1 số người... Mệt và mệt! Mai sẽ khác đúng không nhỉ?
06-01-2012, 10:51 AM
Phu sinh
Re: Khoảnh khắc đời người
Tầm phào một tý về chuyện nóng nguội, muốn nóng phải có lửa, muốn có lửa phải có mồi lửa, muốn lửa đượm phải có gió, muốn có gió phải có người hà hơi, tự mình hà hơi 1 hồi sẽ hụt hơi nên rất cần người tiếp sức.
Lại tầm phào một tý về nhân và quả, muốn có quả ngọt phải bỏ công bỏ sức ra chăm còn chuyện có được quả ngọt hay đắng thì vẫn còn tùy. Càng bỏ công sức nhiều bao nhiêu thì càng có hy vọng sẽ được quả ngọt nhiều bấy nhiêu, chỉ hy vọng thôi nhá. Nếu như kết quả không như ý thì hãy tự nhủ rằng mình đã làm hết sức, ý trời chỉ cho mình hưởng nhiêu đó thôi!
Tầm phào tý tý, muốn bao giờ cũng thích tuyệt đối - được bao giờ cũng thích tương đối!!!!Hì... Hì... :rolleyes:
06-01-2012, 10:13 PM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Trích dẫn:
Trích dẫn của Phu sinh
Tầm phào một tý về chuyện nóng nguội, muốn nóng phải có lửa, muốn có lửa phải có mồi lửa, muốn lửa đượm phải có gió, muốn có gió phải có người hà hơi, tự mình hà hơi 1 hồi sẽ hụt hơi nên rất cần người tiếp sức.
Tầm phào tý tý, muốn bao giờ cũng thích tuyệt đối - được bao giờ cũng thích tương đối!!!!Hì... Hì... :rolleyes:
Đúng rồi đại ca của em. Nhất định phải tìm người tiếp sức cho mình chạy chứ ạ. Nhưng mà phải từ từ rồi khoai... sẽ nhừ ạ! Em đang than thở, thở than, sáng mai Hà Nội trời lạnh lắm mà em phải đi thực tế ở Đường Lâm từ sớm tinh mơ... he he, đang phàn nàn tí teo đã có người nhận đón xe ô tô, nhận cho đi ăn sáng rồi sẽ đưa thẳng Bou em tới trường... Ui hạnh phúc ghê gớm vì bên mình luôn có "xe ôm" chuyên nghiệp, nghĩa là vưỡn “còn duyên kẻ đón người đưa”, chưa bị đi sớm về trưa 1 minh... Lạnh quá phàn nàn tí thui đại ca ơi... Em đã nói rồi, sẽ giành cho mình cái gì tốt nhất, mà nếu không giành được thì em vẫn cứ vui như tết mà... Mấy ngày tết, em bơ vơ 1 mình không đi đâu, thì đã có 3 cái hẹn tụ tập của 3 nhóm bạn vào 3 ngày rồi... Hôm qua em ức chế tí... giờ thì ổn rồi... Nhất là mai nhận được lời mời đi "ăn phở"... ka ka...
Đường Lâm (Sơn Tây) - một trong những làng cổ đầu tiên của Việt Nam được nhà nước trao bằng di tích lịch sử quốc gia. Ngày nay vẫn giữ được hầu hết các đặc trưng cơ bản của một ngôi làng người Việt với cổng làng, cây đa, bến nước, sân đình, chùa, miếu điếm canh... 1 ngày thả hồn vào các ngôi nhà cổ, tường đá ong, cổng đá ong có cách đây 200 - 300 năm nhưng vẫn giữ nguyên vẹn màu... Thư thái và lãng đãng... http://farm8.staticflickr.com/7008/6...1c4a20d0_z.jpg
Lạnh tê tái cho nên nhà em trang bị nai nịt quá khủng...
http://farm8.staticflickr.com/7022/6...64fd879ee5.jpg
Bốc thăm không phải chủ đề nhà cổ, đền đình hay tường đá ong, chúng tôi trúng vào đề tài làng nghề và đời sống của người dân Đường Lâm hiện tại. Đó là lý do chúng tôi lọ mọ chui vào những ngôi nhà làm tương bần qua bao đời, làm kẹo dồi, kẹo lạc, kẹo vừng, làm bánh tẻ... Túm lại được tận hưởng 1 không khí ẩm thực ở Đường Lâm vô cùng thú vị...
Đây là nhóm cộng sự chuyên hợp tác để làm các bài chuyên đề theo nhóm... Cả lớp gọi đây là đội tuyển ISO chất lượng cao... vì nhiều lý do. Thứ nhất là nhóm luôn giành được điểm cao nhất trong các môn, thứ 2 là quy tụ những thành viên 'cá tính" với tiếng nói "to mồm" có trọng lượng nhất trong lớp, thứ 3 là mỗi khi ban cán sự cần sự "trợ giúp" từ ngoại giao và cả "mỹ nhân kế" và "mỹ nam kế" đều phải nhờ vả nhóm. Mềnh già nhất nhưng không phải ai cũng tuyển, tiêu chí là phải gái xinh, gái thông minh với được vào nhóm... Trong nhóm già nhất là mềnh, còn trẻ nhất là cô bé áo đỏ xinh đẹp sinh 1986 chưa chồng, kém mềnh 13 tuổi lận... Nó đì bốt cao cổ mà phóng phăm phăm chỉ có cậu em trẻ là đi theo kịp, còn 3 cô nàng kia ì ạch leo theo bị bỏ sau tới cả 1 đoạn đường dài... Cậu em bẩu: "Bà là còn phải tốn giai nhiều nữa... Đi như ngựa. Khỏe kinh dị!" http://farm8.staticflickr.com/7006/6...0f745377_z.jpg
Ông chủ cửa hàng kẹo nổi tiếng Đường Lâm rót nước trà mời khách trong một gian nhà bài trí khá ấn tượng, đẹp mắt... Những người dân làng nghề truyền thống đã biết các chiêu để hấp dẫn khách như làm không gian truyền thống, thậm chí còn nấu cơm mời khách ngay tại nhà, vừa được xem các công đoạn làm nghề truyền thống, khách vừa tận hưởng những món thức ăn dân dã, bình dị ở vùng quê này...
Em bé xinh xắn đáng iu như thế này mà bị bố hoặc mẹ bỏ lại từ khi mới lọt lòng trước cửa Chùa Mía. Em đã được các nhà sư bao bọc nuôi nấng cùng với 4 em bé nữa lớn hơn...
Vậy là nó lại trở lại với những chuyến đi về những vùng quê mới, những phong cảnh hữu tình... Có lẽ cái điều mà nó thích nhất đó là vừa đi chơi, vừa kết hợp để viết bài và thu gom những tư liệu cho mình...Nghĩ về thời gian ở phía trước, nhìn lại chặng đường đã qua nó thấy lòng mình thanh thản lạ...
09-01-2012, 08:45 AM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Chỉ Anh Hiểu Em
Anh nhớ những ngày, mà mình còn bên cạnh nhau. Thật đẹp biết mấy khoảnh khắc yêu thương này. Thật đẹp biết mấy những lúc ta vừa quen nhau. Thật đẹp biết mấy lúc ta mới yêu nhau.
Khi đôi ta mới yêu nhau thường hay mộng mơ lắm. Mình từng hẹn ước sẽ mãi luôn bên nhau.
Mình từng đã hứa sẽ mãi không bao giờ xa cách rời.
Mà nay giờ đây hai đứa hai nơi.
Có bao giờ em nhớ nhớ về anh như ngày xưa.
Có bao giờ em nghĩ nghĩ về anh bây giờ.
Có bao giờ em thấy thật tiếc cho tình yêu của đôi mình .
Và khi em gặp người mới chắc gì đã hơn anh.
Có bao giờ em nghĩ không ai hiểu em bằng anh.
Lúc em cần nũng nĩu trên bờ vai anh này.
Lúc em cần ai đó ôm em thật lâu từ đằng sau lưng em này. Chỉ anh mới biết, chỉ anh mới hiểu được em
10-01-2012, 11:54 PM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Em đang say, say 1 ánh mắt, 1 nụ cười hiền hậu, 1 gương mặt cương nghị và đầy quyết đoán...1 buổi tối thật đẹp... nó làm cho em thấy ấm áp...
Những câu chuyện dường như không muốn dứt...có những giọt nước mắt, có những nụ cười ấm áp... ngồi thêm 1 tý ở trong xe trên đoạn đường về, ngồi thêm tý nữa bên lề đường nhà em... Em chỉ có 1 bước chân là vào nhà rùi.... còn anh mới phải đi một đoạn đường nữa cơ mà... Lâu lắm rồi em mới nhớ lại những bộ phim kinh điển mà anh và em cũng đều đã xem... Em nói em thích cả phim Lời đề nghị khiếm nhã nữa... ka ka...Anh sẽ nói Lời đề nghị khiếm nhã sau 4 tháng nữa em nhé! (quãng thời gian mà em nói người ta dùng để tán em đổ)... Không, em muốn xem một bộ phim mới với tựa đề : Lời đề nghi ngọt ngào cơ... Và em muốn con người đến với nhau bằng sự chân tình, với những xúc cảm tự nhiên không gò ép theo một công thức nào cả...
11g11 pm, bước ra khỏi xe ô tô... Trong nó trào dâng một cảm xúc khó tả... Nó cảm thấy những gì đã qua thật nhỏ bé... Và nó hi vọng cái mới sẽ vĩ đại hơn ... Nó muốn những ấn tượng đã qua phải bé như con kiến và ấn tượng mới phải như 1 con khủng long, để cuốn nó vào những bờ cảm xúc mới... Ngày hôm nay nó thấy anh "đẹp trai" hơn so với ngày hôm qua... Em được bạn bè yêu quý và trân trọng cũng bởi cái sự nhiệt tình không đo đếm thiệt hơn... Đã làm gì cũng hết lòng vì điều mà mình làm... Em ghét những sự tính toán thiệt hơn trong tình cảm, càng ghét khi người ta cứ buông ra những lời hứa hẹn để rồi chẳng làm được cái gì cho nhau.
Bạn nói đúng, con người nó lúc nào cũng ồ ạt, mạnh mẽ và trong nó luôn nuôi được những cảm xúc... Nó sẵn sàng delete quá khứ để đi tìm hạnh phúc ở tương lai. Nó không như người khác, ngồi gặm nhấm quá khứ, nó sẽ chỉ cho khi nó được nhận nhiều hơn...Khao khát sống, khao khát yêu, khao khát được là đàn bà khiến nó không muốn kiềm nén những cảm xúc... phải chăng điều đó chính là điều khiến nó khác với những con người khác... Chỉ biết rằng, khoảnh khắc này, nó cảm thấy nó vui... và nó đã sẵn sàng đi một bước đi thật mới mẻ... Phải sống! Sống không chỉ tồn tại! Anh thích câu blast của em... Và đó cũng là câu nói của nó mỗi khi nó thất bại..."Chim cu ơi hãy để đại bàng bay thật cao, thật xa nhé bằng tình thương và sự trân trọng"
Anh sẽ là dòng sông
Để em là biển rộng
Anh sẽ là gió lộng
Để em là mây bay
Anh sẽ là nắng mai
Để em là hoa đỏ
Anh sẽ là Lối Nhỏ
Để em bước vào đời
Đời em là chim én bay
Đời em là hương tỏa đâu đây
Đời em là bình minh rực cháy
Đời em là hạnh phúc tràn đầy
Đời em là câu hát ru
Đời em là sáo diều vi vu
Đời em là tình yêu bốc cháy
Anh đã cho em mùa xuân này
11-01-2012, 08:53 AM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Chọn những bông hoa và những nụ cười
Tôi nhặt gió trời mời em giữ lấy
Để mắt em cười tựa lá bay
Mỗi ngày tôi chọn đường mình đi
Đường đến anh em đường đến bạn bè
Tôi đợi em về bàn chân quen quá
Thảm lá me vàng lại bước qua
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui
Cùng với anh em tìm đến mọi người
Tôi chọn nơi này cùng nhau ca hát
Để thấy tiếng cười rộn rã bay
Mỗi ngày tôi chọn một lần thôi
Chọn tiếng ru con nhẹ bước vào đời
Tôi chọn nắng đầy, chọn cơn mưa tới
Để lúa reo mừng tựa vẫy tay
Và như thế tôi sống vui từng ngày
Và như thế tôi đến trong cuộc đời
Đã yêu cuộc đời này bằng trái tim của tôi
Mỗi ngày tôi chọn ngồi thật yên
Nhìn rõ quê hương, ngồi nghĩ lại mình
Tôi chợt biết rằng vì sao tôi sống
Vì đất nước cần một trái tim !
11-01-2012, 09:00 PM
Phu sinh
Re: Khoảnh khắc đời người
He... He... Bou nhà mình đang trên....... Hì... Hì...
13-01-2012, 06:52 AM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
[B]Hãy thay đổi cuộc đời bằng chính suy nghĩ và hành động của mình hơn là ngồi im và sợ chết...
14-01-2012, 03:21 AM
OA _ NỮ
Re: Khoảnh khắc đời người
B nhà mình đang iu lên câu chữ dạo này cực kì bay bổng. Chị đọc thích lắm, cảm xúc cùng bềnh bồng theo. Ôi ước gì...:rolleyes:
14-01-2012, 02:18 PM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Chị à. Em chỉ biết rằng cuộc đời thật ngắn nếu chúng ta không biết nắm giữ lấy cơ hội và không biết tận hưởng những niềm vui, dư vị của cuộc sống thì tiếc lắm... Em sẽ sống và yêu hết mình cho tới khi trái tim em còn biết rung rinh vì ai đó và cho tới khi trái tim ai đó ngừng hết yêu em...
15-01-2012, 02:14 AM
OA _ NỮ
Re: Khoảnh khắc đời người
Em có biết, điều bất hạnh nhất trên cõi đời này ở con người ko phải là bệnh tật, nghèo đói... mà điều bất hạnh nhất chính là sự vô cảm của trái tim. Nên một khi trái tim mình còn biết rung rinh thì cứ lắc cho nó dữ dội vào em à. Hì hì. :rolleyes:
16-01-2012, 08:22 AM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
"Ghen
Giận anh, em ném niềm vui lên trời
Giận anh, em ném bình yên vào núi
Muốn bao la như biển cả
Khái tinh khôi ông già cười
Xin anh ở yên đấy
Em giận anh em hận em
Em ném em đi
Anh là con trai người ta nuôi lấy ngọc
Anh là con thú người ta nuôi lấy thân
Em làm giai nhân em đứng em mỉm cười
Em làm em ngoan em đành giấu nỗi ghen
A ha ha...
Theo kế hoạch dự định từ tối mùng 2 tết, Boulevard em sẽ thẳng tiến Sapa... Cảnh vật cũ, kỷ niệm cũ giờ sẽ là người mới, ấn tượng mới ... Hi vọng vụ đặt vé ok... Đây là lần đầu tiên em ăn 1 cái tết ở nơi xa không bên những người thân trong gia đình...
18-01-2012, 11:31 PM
thuphong
Re: Khoảnh khắc đời người
.
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Theo kế hoạch dự định từ tối mùng 2 tết, Boulevard em sẽ thẳng tiến Sapa... Cảnh vật cũ, kỷ niệm cũ giờ sẽ là người mới, ấn tượng mới ... Hi vọng vụ đặt vé ok... Đây là lần đầu tiên em ăn 1 cái tết ở nơi xa không bên những người thân trong gia đình...
Chúc kế hoạch thành công tốt đẹp nha. :D:D:D
20-01-2012, 06:36 AM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Tết về với những con chim ‘cụt cánh”
9 ngày tết Nguyên đán dường như quá ngắn ngủi đối với mọi người nhưng với những con chim “cụt cánh” (gọi tắt là 3C - chỉ những người ly hôn) mà dân cư trên mạng thường gọi thì quả là một bài toán nan giản. Làm sao để tiêu hết những ngày nghỉ... Cứ nghĩ tới ngày tết là ai cũng nghĩ ngay tới cảnh gia đình đầm ấm, quây quần vui vẻ, đủ đầy chồng vợ, con cái... thì họ - những con chim “cụt cánh” – những kẻ thiếu hụt một nửa tìm niềm vui ở đâu trong những ngày tết? Cái tết của những người ly hôn khác gì với cái tết của những người có gia đình yên ấm ?
Nơi đó có bếp lửa hồng...
Dạo quanh những chủ đề vào ngày tết âm lịch trên các diễn đàn như Webtretho.com, gio.vn, lamchame.com... sẽ thấy cánh 3C cũng vui đáo để. Những lời hò hẹn tập hợp cùng chung vui giao thừa, rồi những lịch đi offline, đi chơi xa của từng diễn đàn lớn hàng trăm người cho tới những nhóm bạn nhỏ dăm ba người.
Một bạn trên diễn đàn gio.vn chia sẻ: “4 năm bước vào cuộc sống của một bà mẹ độc thân (single mum) của tôi là: Năm đầu tiên, mẹ con tôi buồn bã chẳng dám đi đâu vì xấu hổ khi bước vào cuộc sống của những người ly dị, những ngày tết trở nên thừa thãi... Năm thứ 2, mua vé mẹ con bà cháu vào TPHCM chơi với bác họ. Cho tới năm thứ 3 tôi bước vào diễn đàn với tập hợp một hội bạn rất “dị” tên là 3C trên Gio.vn. Lần đầu tiên đi offine là để đóng tiền rồi 1 tháng sau gặp lần thứ 2 để đi sapa ăn tết. Cuộc đời đã sang một trang khác từ ngày đó, những ngày lễ tết, mẹ con tôi không còn buồn bã nữa... Lịch năm nay sẽ không đi du lịch nhưng ngoài mùng 1 đi tết họ hàng thì mỗi thành viên trong hội bạn đã đăng ký lịch mời chiêu đãi bạn bè tới đón tết. Chúng tôi đều đã có một đại gia đình lớn với những người đồng cảnh chia sẻ buồn vui, và dĩ nhiên chẳng còn thời gian để buồn như trước nữa...”. Một bạn gái khác thì lại rất hồ hởi khi đón nhận sự “độc thân” bất đắc dĩ của mình: “Cuộc đời em chẳng như có được ngày tết nào cả từ khi sinh con. Những cuộc đánh đập triền miên của người chồng nát rượu đã khiến hai mẹ con em có những chuỗi ngày thật buồn. Ngày tết nhìn nhà cửa tanh bành bởi sự đập phá, hai mẹ con chỉ còn biết ôm nhau khóc. 2 tết rồi bước vào cuộc sống ly hôn, em thấy thật nhẹ nhõm và bình yên”.
Được tham dự một cuộc đón tết năm mới của một nhóm bạn ly dị trên Trái tim Việt Namonline (http://ttvnol.com) chúng tôi đã có một cách nhìn hoàn toàn khác về những con người ly dị. Cứ nghĩ những người ly dị thiếu hụt tình cảm họ sẽ có cách sống lặng lẽ và khép kín thì những diễn đàn mở cửa như Trái tim Việt Nam đã giúp cho những con chim 3C được vợi đi nỗi buồn. Những trái tim cô đơn tự tìm tới nhau chia sẻ đã khiến họ gắn bó với nhau như anh em ruột thịt một nhà. Anh Trần Văn Thưởng, Phó giám đốc Công ty xây dựng Safico chia sẻ: “Tham gia các diễn đàn và cùng chia sẻ những tâm tư của mình đối với những người đồng cảnh. Chúng tôi muốn cùng giúp đỡ nhau để cùng chứng minh với gia đình và xã hội rằng: “Những con chim “cụt cánh” tuy có thiếu hụt một nửa, cuộc sống gia đình không vẹn toàn nhưng không vì thế mà chúng tôi không sống tốt, sống có ý nghĩa. Con trai tôi ở TPHCM với vợ cũ, tôi sống và làm việc ở HN nhưng nhờ có đám bạn và tham gia diễn đàn tôi cảm thấy rất ấm áp mỗi khi xuân về, tết đến. Nhìn các con vui chơi, nhận lì xì, quà tết của các bố các mẹ, và ngồi bên những nồi lẩu ấm áp tình người. Chúng tôi cảm thấy cái giá lạnh của mùa đông không còn làm mỗi con người thấy cô đơn nữa!”. Đặc biệt, có những nhóm bạn lại hứng thú đón tết bằng du lịch. Ly hôn đã 5 năm, nuôi cô con gái 6 tuổi xinh đẹp, Linh, cô bạn sinh 1980 là kế toán trưởng của một công ty ngành dầu khí. Xinh xắn, tự tin và luôn biết làm vui vẻ cuộc sống bằng việc chăm lo cho ‘gái nhỏ”, bố mẹ và công việc. Linh chia sẻ: “Đắn đo mãi giữa Ai Cập và Ấn Độ, em và cô bạn cũng hoàn cảnh 3C quyết định cùng 2 con đi đón tết ở Ấn Độ. Em đã đi các nước Đông Nam Á như Thái Lan, Trung Quốc, Singapore và giờ quyết định chọn Ấn Độ và tết nguyên đán năm nay. Đầu xuân hành hương về Ấn Độ - nơi đạo Phật phát sinh và phát triển thành một trong những tôn giáo lớn trên thế giới là điều mà chúng em vô cùng tâm đắc. Chỉ có những dịp nghỉ dài như tết nguyên đán, em mới có cơ hội đi du lịch xa với thời gian dài ngày. Gia đình, họ hàng mọi người đều cổ vũ cho mẹ con em đi chơi. Vì các cụ đều muốn con cái của mình được vui vẻ, không cứ gì phải đầu tắt mặt tối cơm nước trong dịp tết”. Một cô giáo 3C trên webtretho chia sẻ: “Tết năm đầu mới ly hôn, thật là buồn khi mà thấy nhà người ta đi chơi đông đủ, còn mình thì bế con lủi thủi , chả dám đi đâu vì sợ họ lại hỏi đến chuyện buồn, và sợ lây đen đủi sang cho người mà mình đến chơi. Bây giờ không còn buồn nhưng cũng tránh xông nhà bất cứ ai. Bây giờ thì Tết là những ngày xả láng nhất để mỗi năm đi một nước vì hè còn phải đáp ứng bao yêu cầu luyện thi chuyên chọn của học sinh và hè nắng nóng đi chơi không thích bằng đi vào dịp tết”.
Tết Nguyên đán năm nay, cánh 3c miền Bắc thì hứng thú nhiều với việc du hí lên Sa Pa để ngắm cánh sắc thiên nhiên của mùa xuân, bước lên đỉnh ngọn Fansipan hùng vĩ, dạo trên thung lũng Mường Hoa... Một điểm du lịch đầy hứng thú đó là Vịnh Hạ Long để cảm nhận hơn cảnh đẹp và niềm tự hào của người Việt Nam khi Vịnh Hạ Long được bầu chọn là kỳ quan thiên nhiên mới của thế giới. Cánh 3c miền Nam thì lại hứng thú với các chuyến du hí ở dọc đồng bằng sông Cửu Long hoặc lên Đà Lạt ngắm hoa rực rỡ đua sắc màu vào mùa xuân....
Có những nhóm bạn thì chọn đi chơi tết ở quanh các tụ điểm văn hóa ở Hà Nội. Nhiều bạn nói, quanh năm bị chen vai thích cánh bởi giao thông Hà Nội ùn tắc, khói xe máy, ô tô nghi ngút. Cái cảm giác đi lang thang trên khắp các con phố Hà Nội vắng lặng vào dịp tết lại mang tới cho họ những cảm xúc thật tuyệt vời về một Hà Nội trầm lắng, cổ kính. Một trưởng nhóm hội cha mẹ đơn thân trên webtretho chia sẻ: “Năm nay nhóm chúng tôi chọn xuất hành đầu tiên là tới chùa Bồ Đề, Gia Lâm. Chùa Bồ Đề, nơi nuôi dưỡng hơn cả trăm em nhỏ mồ côi và người già không nơi nượng tựa. Đến và chia sẻ với những mảnh đời kém may mắn, thiếu tình thương yêu, chúng tôi cảm thấy mình vẫn còn may mắn và hạnh phúc hơn họ”. Một số nhóm bạn còn dự định khởi đầu năm mới bằng chương trình từ thiện ủng hộ xóm chạy thận ở gần bệnh viện Bạch mai đã tồn tại hàng chục năm với những con người mòn mỏi sống đợi khoảnh khắc ra đi. Mối lo chi phí chạy thận khiến những con người ở xóm này không hề nghĩ tới cái tết.
Những con chim “cụt cánh” bao giờ được lắp cánh để có được đón một cái tết bên một gia đình đầm ấm vẫn là mong muốn và khao khát của nhiều ông bố bà mẹ đơn thân. Cái tết năm nay cũng là niềm hạnh phúc của những đôi tân lang, tân nương là những người mà xã hội vẫn quen gọi “rổ rá cạp lại”. Tuy nhiên, “rổ rá cạp lại” mà lại bền vững, hạnh phúc thì lại là điều đáng mừng, đáng được chia sẻ. Sẽ ấm áp hơn nhiều bởi mỗi độ xuân về tết đến, dân cư 3C lại có thêm những tin vui bởi những con chim liền cánh... Sẽ tốt đẹp hơn nhiều nếu ngày tết mỗi người đều có đôi có lứa để cùng chung vui ngày tết nhưng không phải vì thế mà những con chim “cụt cánh” không biết tạo cho mình niềm vui trong ngày tết và hơn thế đó là họ xóa đi những mặc cảm là người ly hôn để tự tin khẳng định mình trong cuộc sống và xã hội. Mô hình gia đình truyền thống một vợ, một chồng suốt đời không còn vị trí độc tôn nữa mà đã thay đổi và xuất hiện những mô hình gia đình mới như Single mom, Single dad, vợ chồng “rổ rá cạp lại”… Những gia đình kiểu này đã và đang tồn tại và góc nhìn của xã hội với những người ly hôn cũng đã cởi mở hơn, chia sẻ và đồng cảm hơn với sự bất hạnh của họ.
(Đợt viết báo tết nhà em bận quá nên lôi chính chuyện của đồng bọn cụt cánh ra viết cho có bài trang gia đình, em nghĩ là nó cũng phù hợp, khi cái tết sum vầy cũng có những cái tết cô đơn lẻ bóng)
22-01-2012, 08:36 PM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
[COLOR="blue"]
He he... Năm nay đi họp báo với các lãnh đạo nhận một túi quà có bao nhiêu lời chúc của các nguyên thủ quốc gia... Rinh về nhà mình lấy hên nè...
Phút giao thừa lặng lẽ
Từng giọt mưa đêm nay ngập ngừng
Đậu trên áo em rưng rưng
Cầm tay em, tay em liễu xanh mềm mại
Lặng nghe sớm xuân đang vê
Từng giọt mưa đêm nay thật buồn
Mặt hồ sao bỗng như lung linh
Và một năm qua đi với bao kỷ niệm
Để ta nhớ mãi không quên
Lặng lẽ mùa đông như câu hát cuối cùng
Những gì đã qua, sẽ còn lại trong chúng ta
Lặng lẽ mùa xuân như câu hát bắt đầu
Từ giây phút giao thừa, thì thầm bao ước ao
Mùa xuân...một nhành lá xanh tươi lộc xuân
Một nhành lá non
Một tình yêu chưa biết đến...
Mùa xuân...để ta hái đem trao tặng nhau
Lòng tin yêu mãi xanh rờn sống trong ta mãi muôn đời
Kìa mùa xuân về giao thừa đã qua
(Từng giọt mưa đêm....
Kìa mùa xuân về giao thừa đã qua)
Đêm qua đi và ngày đang tới
Hát câu chuyện tình mùa xuân
Còn vang mãi trong lòng ta bao năm tháng ngọt ngào
Để nơi tim ta mãi mãi vẫn là tiếng hát quyến rũ mùa xuân
Từng giọt mưa cuối đông....
Và ta lắng nghe
( Mùa xuân....giao thừa đã qua)
Wow wow wow...Chỉ biết thốt lên hai từ "ngưỡng mộ". Ko phải ngưỡng mộ vì hàng của B chất lượng cao, mà ngưỡng mộ về hình ảnh đẹp của một đôi tình nhân tay trong tay, vai kề vai đang ấp ủ nhau trong màn sương mù mờ ảo và giá lạnh của thành phố SP. Nhìn thật lãng mạn, thơ mộng và hạnh phúc. Ước gì...:rolleyes:
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Chị ơi, "hàng" này phải xem trực tiếp chứ xem qua ảnh thì khó có thể cảm nhận hết... Chờ chị về VN em sẽ trình làng ngay thui ạ. Ra tết nhất định sẽ bàn với các đại ca làm 1 cuộc off đầu xuân, lúc đó có cơ hội ra mắt ngay thui mà... Em hi vọng em sẽ thay tâm đổi tính, kiềm chế bớt cái tôi to đùng của em và cái tính có phần hơi ngang như cua để mềm mại hơn, có thể tìm tới 1 tiếng nói chung với người ta. :)
Đọc câu này của em là chị chợt cảm động khi nhớ đến bộ phim nào mình đã coi có câu "I can be anyone you want". Nói lên sự nhiệm mầu của TY có thể khơi dậy mọi sức mạnh tiềm ẩn của một con người và cho họ những nội lực phi phàm để thay đổi chính bản thân họ. Một nửa của em thật là lucky Man.
28-01-2012, 11:20 AM
Phu sinh
Re: Khoảnh khắc đời người
Hi... Hi... Cũng cùng thời mờ giả sử đứng cạnh chàng của Bou thì lại thành ông già mất,:acac: :acac: Nhìn phong độ tràn đầy nờ!!! :acac: :acac:
Biến hy vọng thành hiện thực thì... tiếng nói chung .... sẽ có nà!!!! Hi... Hi...
28-01-2012, 11:56 AM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Trích dẫn:
Trích dẫn của Phu sinh
Hi... Hi... Cũng cùng thời mờ giả sử đứng cạnh chàng của Bou thì lại thành ông già mất,:acac: :acac: Nhìn phong độ tràn đầy nờ!!! :acac: :acac:
Ông già... nờ ăn nói cứ như teen vậy nờ... thía mà lại lo già nờ...Bou cũng già rồi nờ... nhưng thấy mình lúc nào cũng như đang teen nờ...
:haha: :haha: :haha:
29-01-2012, 03:50 PM
Boulevard
Re: Khoảnh khắc đời người
Anh muốn được gọi em là vợ
Phải ! chắc anh bướng bỉnh hơn tất cả Anh không nghe thiên hạ đặt điều
Và không đếm trên ngón tay những kẻ
Gọi em bằng hai chữ em yêu
Anh không gọi em là thiếu nữ
Không giữa đường bứt hoa tặng em
Trong mắt em anh không tìm kiếm
Những ánh cười thời con gái trinh nguyên
Anh không tiếc một thời dằng dặc
Em chẳng đợi chờ anh trong giấc mơ
Cũng không tiếc khi gặp anh em đã
Qua mất rồi năm tháng ngây thơ ...
Và nếu như số phận rồi gắn bó
Cho chúng mình hai đứa thành đôi
Thì không phải vì em không được biết
Bao nhiêu người gần gũi xa xôi ...
Anh muốn được gọi em là vợ
Không phải để rồi loan báo khắp nơi
Không phải bởi từ lâu em đã
Luôn bên anh trong mọi sự trên đời
Nhan sắc và danh tiếng tuổi tên em
Đâu phải điều đã khiến anh mê đắm
Anh chỉ cần em dịu dàng bí ẩn
Tới cùng anh như thầm lặng bao lần ...
K.Simonov