Đây mùa thu tới
Xuân Diệu
Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,
Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng;
Đây mùa thu tới - mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa mầu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá...
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.
Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ...
Non xa khởi sự nhạt sương mờ...
Đã nghe rét mướt luồn trong gió...
Đã vắng người sang những chuyến đò...
Mây vẩn từng không chim bay đi,
Khí trời u uất hận chia ly.
ít nhiều thiếu nữ buồn không nói
Tựa cửa nhìn ra, nghĩ ngợi gì.
Hôm nay trời trở gió mùa đông bắc, em, anh và bạn chúng ta ngồi bên nhau trong 1 quán cà phê ấm cúng. Những câu đùa dí dỏm, những tiếng cười trẻ trung khiến chúng ta cảm thấy thật thư thái. Khi em mới bước vào quán, em cứ ngỡ người ta bật điều hòa vì cảm thấy cái lành lạnh xuyên vào da thịt... Hóa ra là trời trở lạnh rồi...
Anh có biết trong các mùa thì em sợ nhất là mùa nào không? Mùa đông, cái lạnh giá khiến em chỉ co ro trên chiếc giường và loanh quanh trong nhà mà không dám bước chân ra cửa, không còn những buổi đi dạo bên Hồ Tây gió mát, không còn được ăn kem - món ăn mà em và con khoái khẩu nhất... Cái lạnh còn sợ hơn với em khi em cô đơn chưa tìm ra người đàn ông của mình... Đã có những mùa đông cô đơn đi qua như thế, và em đếm từng ngày để chờ trời nắng ấm trở lại và thầm nghĩ chờ tới khi nắng ấm mính sẽ yêu... Nắng ấm để em xúng xính mặc những chiếc váy và làm cho làn da của em thêm hồng. Cả cuộc đời em sợ nhất mùa đông giá lạnh.
Có một mùa nữa đó là mùa thu mọi người thường khen và mong chờ nhất trong năm. Còn em cũng đã có lúc cảm thấy ghét mùa thu lắm. Đơn giản vì mùa thu khiến con người em chỉ muốn rạo rực bước chân ra đường để được lang thang trên khắp các con phố về đêm... Nhưng cũng đã có những lúc đôi chân em hụt hẫng và vô định khi bên mình không có một bờ vai cho em tựa... Em không khỏi chạnh lòng khi nhìn những cặp đôi nam nữ tay trong tay sánh bước dạo bên nhau, em không khỏi chạnh lòng khi thấy nụ hôn của ai đó đặt lên môi ai đó vô tình lọt vào tầm mắt... Mùa thu làm cho em lạc lõng chơi vơi và làm cảm thấy cô đơn hơn rất nhiều... Có lẽ vì vậy mà những con chim cụt cánh như em thường gọi đây là mùa dở hơi của những kẻ mồ côi tình yêu
Có biết bao mùa đông và mùa thu cô đơn sẽ đi qua trong cuộc đời của con người nhỉ? Không biết nữa, cũng có biết bao con người mặc dù có vợ, có chồng ở bên cạnh nhưng vẫn thấy cô đơn đấy thôi. Mong lắm cuộc đời sẽ không còn những mùa cô đơn...
http://www.youtube.com/watch?v=cLkHQ...yer_detailpage