Có vẻ đúng! Một cuộc đời đầy... bận rộn ..... và khổ ... mấy bồ!
Printable View
Đúng là đã không yêu thì chẳng cố được, nhưng..... Hì.... bất kỳ ở đâu ông trời cũng có thể nhét chữ "nhưng" vào được. ... nhưng nếu như chẳng phải là không yêu được mà là chưa yêu được (nghĩa là có tình cảm nhưng chưa thể gọi là yêu chẳng hạn) nhưng vì nguời kia có... quá nhiều cái tốt, có... quá nhiều ân tình, yêu... quá nhiều thì ở 1 thời điểm nào đó sẽ rơi vào cái chữ "cố". Và sau đó, 1 là cố mãi mà chả được, 2 là cố mãi thì thành hết "cố"...
:haha: tầm xàm tý cho vui nhà vui cửa... :haha:
Bởi nếu như chưa yêu thì sẽ ko dùng từ cố đúng hong anh PS ? nên em mới hỏi chị Oa đó :D
Nhưng mà chị ơi, ko phải đi khám chi cho mệt ... bs ( :p ) có lẽ vì chị là một người biết vượt qua hoàn cảnh, biết tìm niềm vui, biết đưa cuộc sống của mình đến hạnh phúc :D
***
Những ngày cuối năm bận rộn nhiều, mà bận rộn thường bắt tay với bực dọc.
Chiều nay nghỉ tranh thủ chạy vù đi sắm đồ biếu nội ngoại hai bên. Hì hụi nhặt rồi sắp, loanh quanh 1 hồi mỏi dừ chân hai mẹ con tạm nghỉ tại quầy KFC, thằng bé vẫn chọn khoai tây chiên và cánh gà rán như thường còn mình ngồi nhâm nhi những phút rảnh rang bằng ly trà túi nóng hổi và nhìn ngắm xung quanh.
Cuối tuần siêu thị đông và nhốn nháo , hàng hóa chất cao ngất, người xen người bàn bạc trao đổi nào là cái này giảm giá cái kia khuyến mại ( thực ra tất cả đều tăng giá, khuyến mại chỉ là 1 cách mị dân thôi ) . Sắp Tết rồi ai cũng như bị thời gian rượt đuổi ... rượt đuổi từ nụ cười đến bước chân đi ... Đang vào phút hồn lơ lửng bà cụ mới bước vào níu tay hỏi :
- Cô ơi chai dầu ăn này bao nhiêu ?
- 205 nghìn bác ạ !
- Lên thế kia à ? Bằng gần một nửa lương hưu của tôi rồi. Hôm qua mới có 179 nghìn mà . Cảm ơn cô !
Nói xong bà cụ đặt can dầu vào vị trí cũ , lụi cụi kéo giỏ hàng đi ... nhìn thấy thương ghê . Cả đời người là 1 chuỗi những lo toan ko dứt ... - nghĩ vậy tự yên nhớ lúc đùa nhau lập kế hoạch khi về già với anh, nào là mua 1 hay 2 hàm răng giả, nào là đến lúc í con cái trưởng thành rồi sẽ đi nơi này sẽ làm cái kia ... vv ... Nói vậy thôi, " cuộc sống là món nợ đồng lần ko bao giờ trả hết " ... biết đến bao giờ mới được hết lo ?
Mấy hôm trước vào NR thấy anh PS băn khoăn gì đó . Muốn gợi ý với anh một chén trà xanh nóng, một bản guitar ko lời và vài phút thảnh thơi ngắm cuộc sống nhưng thấy nhà anh khóa cửa ... Hôm nay vào khóa vẫn treo ... Thấy hơi buồn . Mong rằng anh đã vượt qua được những băn khoăn đó ...
http://www.youtube.com/watch?v=kS8eVFq1ZdU
BN rất thích bản nhạc này mời ACE cùng nghe nhé !
Chúc mọi người có 1 cuối tuần hạnh phúc .
PS phân tích sâu sắc hay ghê. Bạn hiền chắc cũng giống như Bout nên mở một topic về cố vấn tâm lý đi nhỉ để mọi người tham khảo.
Thui OA NỮ ko cần phải cố nữa đâu.Than thở tí cho có vẻ vô lý thui mà. Hì hì
OA NỮ rất tin mọi điều trong cõi vô thường này rồi cũng sẽ rất vô thường ngoài tầm kiểm soát của mình, nên cái gì mình đang nắm giữ trong tầm tay thì nên tận dụng và làm cho tốt nhất. (Kẻo rồi của mình lại biến có thành ko...)
Được trở về cùng căn phòng nhỏ quen thuộc sau 1 tuần xa cách . Mở tung cửa sổ đón nắng hít một hơi thật sâu ... thấy mình dần sống lại . Chiếc ghế da hơi sờn nơi tay vịn, bàn phím đen và tập tài liệu nằm chờ , đôi khi ngắm nhìn cái phòng làm việc nhỏ này thấy mình luôn quên mất một lọ hoa tươi ...
Những ngày Tết như dài lê thê trong mệt mỏi mang vị hơi ngái đắng đã ở lại đằng sau . Niềm vui duy nhất mình có là ngày mùng 5 Tết - về với mẹ, ngồi quây quần cùng anh chị em bên nồi lẩu thơm phức . Trong lúc mọi người đang cười nói ồn ào chợt im phắc bởi cậu con trai bé bỏng 1 tuổi 11 ngày bỗng nhiên gọi " mẹ " . Ngơ ngác nhìn nhau trong im lặng, ai cũng thấy bất ngờ ...
" con gọi nữa đi ... mẹ "
" mẹ " - rồi đôi bàn tay bé huơ huơ, cái miệng xinh xinh toe toét cười .
Xúc động đến lặng người và mắt đỏ hoe ...
" Cô ko sợ kháng sinh mà cô sợ cháu cúm lâu thế này sẽ ảnh hưởng lắm . Ko nên đâu cháu ạ ! "
Phải rồi . Trăm ngàn cái ko nên, chẳng riêng gì tại bệnh ... biết thế nhưng chẳng khỏi đau lòng . Vừa mới có một ý định, vừa mới có 1 hi vọng ...vậy mà ... Dường như mỗi lần tưởng chạm được tay vào hạnh phúc thì nó lại bị ngăn chặn, ko thể thực hiện ... Hình như anh cũng cảm nhận được nên sau bao ngày im lặng đột nhiên nhắn tin .
Gió thổi ào ào như chuyển lạnh, đêm co ro ko thể nào ngủ nổi, nc mắt nuốt ngược vào lòng... lần về từng ngày tháng, từng kỷ niệm ... ngơ ngác thương mình ... ngơ ngác thương anh ...
Đêm 10 ngày 11 tháng 02 năm 2011
Bây giờ là mùa xuân...
Anh thương !
Lần đầu tiên thấy cô bé, em đã linh cảm rằng cô bé đến vì anh . Một cô bé đáng yêu luôn cố gắng tỏ ra mình già hơn tuổi và đầy mơ mộng như thế em đã thầm mong những linh cảm của mình mãi chỉ là vơ vẩn ... Em là một người chỉ có đến giác quan thứ 5 rưỡi không tròn 6 vậy mà ngày qua đi anh biết không, ngày chứng minh điều em e sợ lại thành sự thật .
Bây giờ ngồi trước những tâm sự của cô bé em thấy lòng bối rối lạ thường. Và em buồn nữa ...
Em nhìn thấy rõ nỗi buồn đầu tiên lướt qua. Em vẫn gặp nó mỗi lần có thêm 1 người đem thương nhớ gửi nơi anh như thế. Nhưng cái buồn lớn hơn đọng lại là em biết trái tim đa mang của anh rồi sẽ chẳng bình yên...
Cô bé làm em nhớ đến cô bé 19 tuổi . Đã nhiều năm qua đi và em biết em vẫn không thể làm anh có 1 cái nhìn khác về chuyện đó để thôi tự nhận lỗi về mình . Anh có trăm ngàn điều tốt chỉ trừ không biết tốt với chính mình . Tệ quá ! ...
Hi vọng chuyện xưa chẳng lặp lại thêm lần nào . Hi vọng cô bé này đã đủ lớn, có 1 sự hiểu biết hơn và biết yêu thương bản thân mình . Hi vọng mọi chuyện thật nhẹ nhàng ...
Dạ Khúc
Quốc Bảo
Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
Cần thêm anh hỏi han cho giấc trưa em yên lành
Cần thêm những lần hẹn như cuối cùng
Cần tay níu để thấy anh còn gần
Cần môi nóng để biết lòng còn ấm cúng
Cần thêm anh , cần thêm cho những khi em lo sợ, cần thêm yêu , hay cần thôi biết yêu
Đã cần thế, thương thật rồi, vẫn như anh còn xa rất xa
Vì đã vùi hết, nhưng ước mơ dịu ngọt
Em thêm cần anh đến muôn lần
Thế tình nhé xin về gần
Nối thêm yêu thương vào với nhau
Tình có dậy sóng, vẫn cứ xin tình nồng.
Nối anh vào em chiếc hôn nồng.
Nối anh vào em chiếc hôn nồng...
Sáng ... chiều ... rồi tối, mỗi một lần nghe máy báo tin lại thấy mình thêm một lần mừng hụt ...
Bây giờ là đêm ... bây giờ vẫn không một dòng tin, dù ngắn ...
Kỷ niệm ơi ! Chỉ còn ta với mi
Đêm nay lật lại trang thời gian cũ
Quán xưa ... hoàng hôn ... những tầng lá rủ ...
Mắt trao ngại ngùng ấp ủ ngàn câu …
Kỷ niệm ơi ! Đọng mãi … chiếc hôn đầu …
Dẫu năm tháng cứ nối nhau mê mải
Dẫu bây giờ một mình ta ngồi lại
Nắm tay mình … mà ngỡ nắm tay ai …
Ngày nhìn ta… ngày ngao ngán, thở dài
Tần ngần đứng chờ hoài dòng tin nhắn
Ta nhìn ngày, sống mũi cay, nghẹn đắng
Nỗi buồn chẳng nguôi lắng … cứ trào lên …
Kỷ niệm ơi ! Chỉ còn mi ở bên
Đêm với ta lật trang thời gian cũ
Say mèm rồi, chúng mình ôm nhau ngủ
Ta ôm mi này… đừng khóc … kỷ niệm ơi …
23.04.11
Lâu lắm mới thấy em quay trở về nhà!
Anh PS, em tệ đúng ko ạ ? Vui thì đi mãi có chuyện mới về nấp ở nhà :p
Thời gian này bỗng nhiên em bị bận, cả cái riêng lẫn cái chung cứ túm áo em lôi kéo :( Nếu anh PS có thói quen cà phê sáng và đang ngồi nhâm nhi đâu đó uống dùm em 1 ly nha . :p
Không tệ lắm vì thường khi buồn người ta mới tìm về để chia sẻ với bạn bè... Nhưng cũng chịu khó về nhé Bình Nguyên. Vẫn ngong ngóng đón dọc những bài viết của bạn!
Nhiều khi em thấy giạn chính mình - như lúc này đây ... khi không thấy anh về ...
Tin nhắn đi không trở lại, đêm đã khuya lắm rồi . Hết lang thang trên net, nhìn đồng hồ , liếc điện thoại, ngó trời lại ngồi bó gối co ro ... nỗi buồn như một giọt nước vô tình rơi xuống mặt hồ đang yên ả ... cứ lan ra ... lan rộng mãi ...
Giai điệu thật hay, mang 1 chút buồn man mác.... yên ả.... nhẹ nhàng.... như thể lời thì thầm của gió trên thảo nguyên....
DOWN BY SALLY'S GARDENS - Irish poem
Down by the sally's gardens my love and I did meet;
She passed the sally's gardens with little snow-white feet.
She bid me take love easy, as the leaves grow on the tree;
But I, being young and foolish, with her did not agree.
In a field by the river my love and I did stand,
And on my leaning shoulder she placed her snow-white hand.
She bid me take life easy, as the grass grows on the weirs;
But I was young and foolish, and now am full of tears.
31.05.11
http://www.youtube.com/watch?v=BI7OjcGoorY?fs
Người hỏi tôi yêu người yêu người đến đâu
Người hỏi tình này sâu đến nhường nào
Trái tim tôi trao người chân thật
Tình này tôi trao người chân thật
Ánh trăng kia nói hộ lòng tôi .
Người hỏi tôi yêu người yêu người đến đâu
Người hỏi tình này sâu đến nhường nào
Trái tim tôi trao người chân thật
Tình này tôi trao người chân thật, mãi không dời
Ánh trăng kia nói hộ lòng tôi .
Trái tim rộn rã
Với nụ hôn người trao
Tình này sâu biết bao
Liệu tôi có thể nào quên lãng
Người hỏi tôi yêu người yêu người đến đâu
Người hỏi tình này sâu đến nhường nào
Hãy nghĩ đi
Và hãy nhìn đi
Ánh trăng kia nói hộ lòng tôi
Đôi khi vẫn bắt gặp mình chưa đủ tự tin
... Như lúc này, em cũng muốn hỏi ...
Dỗ !...
À ơi !
Nào ngủ đi đêm
Đông ghé bên thềm lặng lẽ...
À ơi !
Hạt mưa nhỏ bé
Cớ sao thổn thức mãi thôi ?
À ơi !
Giọt nước mắt trôi
Nghiêng về triền môi mằn mặn
À ơi !
Nỗi buồn đo đắn
Nối nhau những sợi ngắn dài
Ngủ đi
Để đón sớm mai
Quên chuyện bi - hài nhân thế
À ơi !
Ta ru lòng để
Sớm quen, thôi nhớ vỗ về
Ngủ ngoan đi hỡi cơn mê
Cổ tích hẹn thề đã kết
Bước chân dường như đã mệt
À ơi !
Nào ngủ ... thật ngoan ...
...
22.11.11
Nửa năm rồi mới thấy em về nhà em nhỉ. Một mùa hè đã lặng lẽ trôi qua. Nốt lặng của em đã và đang đọng ở đâu sâu lắng nhất hả em. Chị và cả nhà vẫn luôn luôn nhớ những giòng tự sự day dứt, khắc khoải của em như nút buộc trên sợi dây cứ dài thêm mãi mà ko biết bao giờ mới tháo gỡ ra được.
Năng về nhà chơi em nhá. Chúc em và gia đình mọi sự bình an như những :nốt lặng rolleyes:...
Chị treo vào nhà em hai bức tranh mặt hồ thu rất chi là phẳng lặng này nhé.
http://i1188.photobucket.com/albums/...DSC_3211xl.jpg
http://i1188.photobucket.com/albums/...DSC_3458xl.jpg
Nơi đây chính là nốt lặng của em rùi chị à . Công việc của em giờ chiếm nhiều thời gian hơn trước, nên cái niềm riêng của em cũng bị co nhỏ lại theo ...
Em thấy cảm động lắm chị, khi mà dù em ít về và chẳng có đóng góp gì cho NR nhưng các anh các chị vẫn đón chào và yêu quý . Chị ui ! Cảm ơn chị mang sắc thu đến cho góc bé bé này của em thêm ấm cúng
Cảm ơn mọi người đã luôn ở bên và chia sẻ với em. Chúc cả nhà mình một CN thanh bình và 1 tuần mới nhiều thuận lợi
BN
* Đàn bà *
Truyện ngắn của Sương Minh Nguyệt
1 Mặt hơi xanh. Cổ dài ngẳng ra. Xương ức hõm xuống. Con bé đứng dựa hẳn vào cánh cổng lớn, rụt rè vê tà áo mỏng, ngập ngừng mãi vẫn không cất thành lời. Giọt nắng lọt qua tán hoa giấy rắc loang lổ lên mái tóc và bờ vai gầy bé bỏng. Đôi môi mắm lại và mi mắt chớp chớp mọng nước.
“Cô ơi! Đây có phải nhà… anh…” .
Nói chưa hết, con bé đã giật mình, y như vừa lỡ lời, muốn thu lại câu hỏi vừa thả ra gió mà bất lực. Tay nó nắm chặt lại tấm các vi dít, mà thoáng qua chị cũng biết là của chồng mình. Chị bắt gặp cái nhìn cầu cứu của con bé. Tội nghiệp! Đũng quần nó ướt đẫm, hình như là máu? Chị nhận ra tình cảnh lê lết của mình hai chục năm về trước cũng giống y hệt thế này. Bằng sự nhạy cảm của người đàn bà đã qua thời sinh nở, chị nghĩ con bé đang đến bước đường cùng. Chị bảo:
“Cháu có chuyện gì quan trọng phải không?”.
“Dạ…”. Vẫn e dè, con bé ngập ngừng.
“Cô cũng là người chân lấm tay bùn ở nhà quê ra phố. Cháu đừng ngại, có điều gì cứ nói. Cô sẽ giúp”.
Con bé lưỡng lự: “Cô là…”.
“Cô là ô sin nhà bác Nam Lê”. Rất nhanh chóng, chị biết chị cần phải làm gì. Phải nói dối con bé. Nói dối một cách trôi chảy và tự nhiên. “Nhưng, về quan hệ dòng tộc, cô là em họ. Cùng làng ở ngoài Bắc vào đất Sài Gòn này giúp việc gia đình bác ấy mà”.
“Thế ạ? Anh Nam Lê luôn tắt máy… Con không biết xoay xở thế nào” - mắt con bé lấp lánh.
“Bác Nam Lê nhận được công trình xây dựng thủy điện ở bên Lào. Bác gái thì sang bên Anh quốc thăm đứa con gái lớn đang học ở đó rồi. Có lẽ tháng sau mới về”. Chị lại nói dối. Nói dối một cách trơn tru, nhẫn tâm với con bé ngây thơ, ngờ nghệch và khốn cùng. “Bác Nam Lê dặn, ở nhà xảy ra mọi việc đột xuất thì cô thay mặt bác ấy giải quyết”.
“Cô ơi!... Con… con không còn nơi nương tựa…”.
Hai gối nó khuỵu dần. Người lả đi. Đổ sập xuống. May mà chị đỡ kịp. Chị dìu con bé vào đi văng. Máu đỏ dây ra cả mặt da màu huyết dụ làm chị lo sợ và lóng ngóng. Nó khóc thật sự. Khóc như mưa như gió. Khóc như khi manh áo cuối cùng vừa bị đánh mất thì ông Bụt hiện ra.
2 Bây giờ thì con bé nằm kia. Cảm giác như nó chui gọn vào trong bộ quần áo ngủ của chị. Như con mèo con. Co ro trong căn phòng nhỏ tầng trệt dành cho người giúp việc.
Bây giờ thì nó đã ăn được nửa bát cháo tim gan, chị mua vội ngoài ngõ.
Bây giờ thì cái áo thun vàng, bộ đồ underwear hiệu Triumph màu đỏ và quần bò đũng đẫm máu… đang quay trong máy giặt.
Bây giờ thì, còn việc gì chị chưa kịp làm cho nó nhỉ? Nó chỉ bằng tuổi con chị. Có lẽ chỉ bằng tuổi thằng bé đang học ở Pháp. Không! Phải bằng tuổi đứa con gái lớn đang học ở Anh quốc. Vậy là, anh cũng đáng tuổi cha mẹ nó rồi.
Nó - con bé gặp chồng chị trong một buổi anh đọc thơ ở trường đại học X. Anh là doanh nghiệp xây dựng mà vẫn làm thơ. Thiên hạ lắm gã có tiền bạc, biệt thự, xe hơi, có quyền chức… vẫn phấn đấu làm nhà thơ. Cái loại thơ này bỏ tiền túi ra in chất đống ở góc nhà, quẳng hàng bao tải trong cốp xe, đi đến đâu tặng đấy, gặp ai cũng tặng. Tặng từ ông sếp trên cao ngất ngưởng trong nhà đầy tranh thuê sinh viên mỹ thuật chép và hầm rượu, không một quyển sách…; đến chị công nhân trộn vữa trong nhà chỉ toàn vật liệu làm vàng mã bán kiếm thêm tiền cho con ăn sáng.
Nhưng, anh không thuộc loại nhà thơ rởm đời này. Anh là nghệ sĩ thật sự. Anh có đẳng cấp thơ toàn quốc. Anh xây ngôi nhà tình yêu không chỉ bằng cát sỏi, sắt đá xi măng mà cả bằng hồn thơ và sự lãng mạn cần có của một nghệ sĩ. Chị cảm anh, yêu anh bắt đầu từ những bài thơ nồng nàn hoa phượng cháy tặng chị từ thời sinh viên. Anh mài đũng quần, hoa mắt với bản vẽ công trình ở Đại học Xây dựng, còn chị đang mơ mộng với các vần thơ đồng quê của E xê nhin, thơ tình đắm say của Xuân Diệu và mênh mông vũ trụ của Huy Cận… ở Văn khoa. Anh là niềm tự hào của chị, là tình yêu của chị. Vậy mà anh đã phụ tình chị.
“Má ơi!...”.
Con bé rên khe khẽ, kêu má nó. Lúc ngủ êm ái, lúc mê, lúc đau. Âm thanh nhỏ và chìm tõm vào đêm tối.
“Con buốt lắm…, má ơi!”.
Lại tiếng kêu đau như xé ruột. Chị lần đến bên con bé. Trán nóng hầm hập. Sốt quá. Có lẽ nạo hút thai bị sót rồi.
Chị thay đồ. Chị mở ga ra, đánh ô tô ra ngoài. Chị quay lại dìu con bé.
Đường phố khuya khoắt. Người và xe thưa thớt. Chị vẫn hình dung ra gương mặt con bé nằm còng queo ở ghế sau. Môi mắm chặt, không chịu nổi đau thì kêu. Lúc nó hôn chồng chị thì sao không kêu đau? Con bé gồng mình, chảy nước mắt, cẳng chân co lại và khép chặt đùi, thỉnh thoảng lại kêu: “Con khổ quá cô ơi”. Lúc dạng háng ra ôm chồng chị, sao nó không kêu khổ? Con bé - tình địch của chị. Con bé cùng đường lê lết gục ngay cổng nhà chị. Con bé vô tình hay cố ý là bệnh nhân bất đắc dĩ của chị. Con bé đánh cắp tình yêu của chị, nhưng chị đang phải chăm sóc hầu hạ. Sao lại ngẫu nhiên thế này? Sao lại trớ trêu bẽ bàng như vậy?
3 Trong phòng phụ sản.
Bà y tá già không chồng đang trong cơn ngái ngủ bị dựng dậy, gắt gỏng.
“Tụt quần ra để còn tiêm vào đùi”.
“…”
“Mặt non choẹt thế này mà đã đú đởn. Bụng kễnh ra thì lại lén lút đến phòng mạch tư nhân. Nó nạo hút tầm bậy tầm bạ bị sót, đau đớn mới mò đến đây”.
“…”
Sao bà ta cứ mắng sa sả thế nhỉ? Ngồi ghế chờ ở bên ngoài, chị cảm thấy như mình bị xúc phạm và ngượng ngùng. Khổ thân con bé, nó ngây thơ bảo:
“Dạ… hổng phải. Con mắc cỡ nên đi lén đến…”.
“Mắc cỡ? Thế cái lúc dạng háng ra cho trai… có mắc cỡ không?”.
Con bé im lặng chịu trận. Chắc thế. Chắc cũng ngượng nữa.
“Tên?”.
“Mót ạ”.
“Cái gì?” - Bà y tá già quát to.
“À quên. Thưa… con tên là Mai ạ”. Con bé sẽ sợ dúm người lại cho mà xem. Chị đoán vậy.
“Lúc thì Mót, lúc thì Mai. Biết ghi bệnh án thế nào?”.
“Lúc ở nhà ba con đặt tên là Chín Mót. Chả là má con đẻ tám trai. Má thèm con gái, cứ cố mãi rồi cũng tòi thêm con. Khi lên thành phố học, con đổi thành Mót thành Mai”.
Bà ta dịu giọng:
“Họ? Đã khai thì khai cho đầy đủ chứ”.
“Dạ. Trần Thị Hoàng Mai”.
“Hoàng Mai có nghĩa là mai vàng. Phú quý, sang trọng, no đủ đây. Lại đến nông nỗi này. Nghề nghiệp?”.
“Con đang sinh viên năm thứ nhất?”
“Tuổi?”.
“Mười tám ạ”.
“Trẻ thế này mà đã phải nạo hút thì có mà tịt đẻ. Khốn khổ. Có người muốn giữ thì trời không cho”. Chị nghe rõ tiếng thở dài của bà ta. Hình như cũng không phải loại người quá tệ. “Có thai tuần thứ mấy?”.
“Dạ con hổng biết”.
“Hổng biết! Ngủ với nhau lần cuối bao giờ?”.
“Hai tuần trước ạ”.
“Trước nữa?”.
“Một ngày ạ”.
“Trước nữa?”.
“Cũng một ngày ạ?”.
“Mất kinh lúc nào?”.
“Tháng trước. À... tháng trước nữa. Hổng phải. Hình như...”.
Con bé hoang mang, bắt đầu nói lung tung. Chị hình dung cái mặt nó méo xệch đi.
“Làm con người ta ễnh bụng ra rồi bỏ của chạy lấy người. Dại cho chết”.
Con bé sụt sịt. Anh bác sĩ trẻ có vẻ không hài lòng.
“Thôi mà, chị”.
“Tôi phải kiểm tra lại coi có đúng tên ghi trong bệnh án không. Nhiều đứa trơ trẽn nói dối như cuội. Tên một đằng khai một nẻo, tôi là chúa ghét”.
Bà y tá già còn cố lẩm bẩm với thêm một vài câu gì đó nghe không rõ. Chị rủa thầm trong bụng.
Tiếng máy hút thai chạy ro ro. Tiếng panh, kéo loảng xoảng trên khay i nốc. Ớn lạnh. Ghê người. Bỗng chốc bụng chị cũng trồi lên. Có cảm giác như có trăm ngàn lưỡi kéo cắt và mũi kim đâm trong dạ con.
4 Chị đã kịp cất bức ảnh chị chụp chung với anh, bức ảnh cả nhà chụp lúc hai thằng con chưa đi nước ngoài học. Con bé sẽ không hề biết bóng dáng chị là bà chủ căn biệt thự này.
Và lạy trời! Con bé đã tai qua nạn khỏi. Da thịt đã hồng hào trở lại. Mặt mũi tươi tỉnh. Lúc này, chị cũng chột dạ. Giá không may, cái đêm khủng khiếp ấy, con bé có mệnh hệ gì xấu ở ngay tại ngôi nhà mình thì chị biết giải thích, thanh minh với ai. Chị hỏi:
“Bây giờ cháu tính sao?”.
Con bé bối rối:
“Con cũng hổng biết tính thế nào. Con nợ tiền mấy tháng, chủ nhà hổng cho ở nữa rồi. Tiền học phí kỳ hai cũng chưa có để đóng nữa. Tiền ăn tuần này là nhuận bút mấy bài thơ con in ở báo Sinh viên. Mà thơ thì cũng in lúc chắc lúc lép. Chắc con phải bỏ học về quê quá”.
“Cái bác Nam Lê này hư đốn thật. Tình ái… rồi ngủ với con gái người ta đến có thai mà vô trách nhiệm”.
“Cô đừng trách anh ấy. Anh có nói, anh nuôi con ăn học hết đại học, anh xin việc cho. Nhưng con hổng nhận. Con biểu: “Em cám ơn anh. Anh giúp em làm thơ là nhất rồi. Anh là nhà thơ nổi tiếng yêu em, em cực kỳ hạnh phúc. Thật quá sức tưởng tượng rồi. Em con nhà nghèo, lợi dụng lòng tốt của anh là hổng có được. Em đi gia sư cũng đủ tiền ăn học”.
“Tự trọng và nghị lực thế là tốt. Cô tin. Nhưng, sao lại dám đến gõ cổng nhà này. Cháu không nghĩ là sẽ gặp bác gái à?”.
“Con liều thân, cô ơi. Không một xu dính túi, trước còn trông vào đi gia sư. Nhưng, vài tuần nay cái thằng nhóc con cứ đòi yêu con. Học trò đòi yêu cô giáo, kỳ cục thấy mồ. Con bỏ”.
“Khổ thân cháu”.
“Vả lại, anh Nam Lê cũng biểu, chờ khi vợ anh đi Anh quốc thăm con trai, ảnh sẽ đưa con đi du lịch Thái Lan. Con nghĩ thời gian này vợ anh ấy đã lên máy bay rồi. Vậy mà, trúng phóc, cô ạ”.
“Cô thì không có gan đàn bà như cháu đâu”.
“Thì anh Nam Lê cứ tắt điện thoại hoài. Con nghĩ anh ấy phụ tình. Con đi phòng mạch tư nhân bỏ phắt cái thai. Bỏ xong, tự dưng thấy tủi thân quá, cô à. Người ta lường gạt mình dễ dàng vậy cà. Chả lẽ chịu. Con tính tìm đến nhà anh ấy quậy cho một trận tơi bời rồi ra sao thì ra. May con gặp cô”.
“Thì cô là người nhà mà. Ngày xưa, cô và bác Nam Lê học chung một lớp...”.
“Hóa ra anh ấy chưa đến mức tệ bỏ con. Người làm thơ bao giờ cũng tốt vậy, cô ạ”.
Con bé nói một thôi một hồi. Nói như chưa bao giờ được nói, được tâm sự cởi mở, chia sẻ. Lòng nó đã thanh thản. Còn chị, buốt giá tận sâu thẳm tâm can.
“Cô biết cháu đã cùng đường. Cô sẽ tìm thuê phòng trọ cho cháu. Hoặc nếu cháu muốn, cô sẽ thu xếp cho cháu ở lại nhà này, vừa giúp việc vừa có chỗ ở, vừa đi học”.
“Ấy chết. Hổng có được, cô ơi. Vợ anh Nam Lê về, chị ấy biết có mà chôn sống con. Cũng đâu còn mặt mũi nào mà nhìn chị ấy. Con chỉ xin trú vài hôm rồi đi học và tìm nhà trọ, cô à”.
“Cháu tính thế cũng phải. Cô sẽ đi tìm phòng trọ cho cháu. Nhưng, dứt khoát phải chờ bằng được bác Nam Lê về, cháu mới ra khỏi cái nhà này. Cháu mà đi, ông ấy về đuổi việc cô đó”.
“Dạ”.
Con bé “dạ” thật dễ thương. Mười tám tuổi đầu, như con chim ra ràng bị mưa chan bão dập. Y như chị hơn hai mươi năm về trước.
Dạo ấy, anh chưa gặp chị. Hắn chạy làng. Chị vác cái bụng lùm lùm tìm đến nhà hắn thì gục ngay ở cổng. Bà mẹ hắn nhai trầu bõm bẽm dìu thân xác chị tã tượi vào trong nhà. Nhà mái ngói âm dương âm u u âm âm, sặc mùi thuốc đông y. Dao cầu. Cân đĩa. Máng nghiền. Các ô ngăn kéo đựng thuốc rế cây, củ quả, ghi nắn nót: đỗ trọng, đại hồi, phục linh, đương quy, hà thủ ô…
Mẹ hắn gọi chồng:
“Ông ơi! Hình như con bé nó động thai”.
Bố hắn mặc áo the khăn xếp, ngấm mùi thuốc bắc, bảo:
“Để tôi xem...”.
Bắt mạch. Kê đơn. Sai
người nhà sắc thuốc. Chị uống. Về nhà. Rồi nửa đêm về sáng, chị sổ thai…
Thật khó mà yêu thương được lần thứ hai với người mà mình đã hết yêu thương. Chị dứt tình với hắn. Hơn hai mươi năm rồi mà chị chẳng thể quên. Cứ nghĩ đến cái mùi thuốc Đông y ấy là chị lại nôn khan. Cái ngày lê lết đó cứ ám ảnh mãi không thôi.
5 Ba ngày sau.
Bạn chị đến chơi. Con bé đang hí hoáy lau cầu thang dẫn lên tầng trên. Nó mặc quần soọc trắng của chị. Cái áo thun màu mỡ gà cũng của chị nốt. Hai đùi nó trắng nuột nà. Ngực căng nhức áo chỉ muốn tuột chỉ. Cặp vú vẫn đang mưng to. Đôi mắt con bé ngời ngời sáng. Cổ tròn trịa, da mịn màng và cái cằm hơi xẻ gợi cảm. Bạn chị thì thào:
“Con bé vú nẩy mông to. Tướng mạo “Hồng diện đa dâm thủy. Trường túc bất chi lao” thế này nên ông Nam Lê nhà mày chết là phải”.
“Ừ, “Mi trường hộ tố mao” nữa chứ. Kể ra thì con bé cũng đẹp, cũng đáng thương thật”.
Chị thấy nhói buốt trong lòng. Da chị đã bắt đầu khô. Tóc bắt đầu xơ. Đuôi mắt có nhiều đường chân chim. Vú đã bắt đầu nhão… Chị cảm thấy mình đang thua trận. Tình địch lợi thế hơn hẳn chị. Nhưng, còn hai đứa con, kết quả tình yêu của anh. Còn ký ức nồng nàn. Còn những bài thơ tình anh tặng chị…
“Mày cũng đừng quá đau đớn. Chồng mình còn có con bé trẻ đẹp yêu, chứng tỏ chồng mình có đai có đẳng”.
Chị bảo bạn:
“Mày không đùa đấy chứ?”.
“Thật. Tao nói thật lòng. Thế tao hỏi mày: Bây giờ chỉ có một sự lựa chọn: Hoặc lão chồng doanh nghiệp giàu có, làm thơ hay lại lãng mạn trót có nhân tình như chồng mày bây giờ; hoặc thằng chồng cù lần, nghèo rớt mùng tơi, mặc quần ông bô suốt ngày lau nhà, chổng mông thổi bếp than tổ ong phù phù… mà chung tình, hầu vợ. Mày chọn thằng nào?”.
“Tất nhiên là tao chọn chồng tao bây giờ”.
Bạn chị cười nghiêng ngả:
“Té ra, trong nhiều cái tệ, nàng chọn cái bớt tệ hơn”.
Bỗng nhiên, bạn chị không cười nữa. Như chợt nhớ ra điều gì ai oán.
“Phận đàn bà chúng mình thì lúc nào cũng thiệt thòi, cũng khốn khổ…”.
Vẫn chưa thấy lối thoát, chưa thấy ánh sáng leo lét cuối đường hầm, bạn chị hỏi:
“Thế mày định cho con bé ở luôn nhà này làm ô sin à? Hay chờ ông Nam Lê về rồi nhường phắt chồng cho nó?”.
Chị bảo:
“Tao đang nẫu ruột lên, chưa biết giải quyết thế nào?”.
“Tống cổ con bé ra khỏi đường. Dắt tay nó về miền Tây giao cho ba má nó. Hoặc ra lên tận giảng đường nó học, làm toáng lên”.
“Không ổn. Làm thế tội nó”.
Bạn chị gân cổ lên: “Loại gái cướp chồng mình, mà lại tha? Thế còn lão kia, mày định thế nào?”.
Chị trầm ngâm nghĩ:
“Cũng chưa biết làm sao. Hai đứa con mình biết được thì… chúng nó còn coi bố ra gì”.
“Cắt đất. Ra tòa. Không tha thứ gì hết. Anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Tình nghĩa đôi ta có thế thôi”.
“…Tình nghĩa đôi ta có thế thôi!”. Bạn chị - một người đàn bà đáo để. Bạn chị - một người đàn bà tuyệt vời. Bạn chị tình cờ thấy chồng mình dắt gái vào nhà, lại trai trên gái dưới mới lộn ruột chứ. “Xin lỗi… tôi xin lỗi. Hai người cứ tự nhiên”. Nàng bình tĩnh khép cửa lại rồi lạnh lùng đi. Chồng nàng và cô bạn tình hoảng hốt mặc quần áo, chạy xuống phòng khách, quỳ trước mặt nàng xin. “Cả hai đứng dậy. Người tử tế không bao giờ biết quỳ. Anh đánh ô tô đưa cô ấy về đi, khi nào hết ngượng với tôi thì hãy quay trở về”. Hai ngày sau, nàng điện thoại cho chồng: “Hết ngượng chưa? Em đang chờ ở nhà”. “Anh xin em. Ngượng chưa hết, nên anh chưa dám về với em”. Nàng nhã nhặn: “Ừ. Thôi anh ạ. Đừng về nữa. Tôi đã có thằng trai nhảy, bằng tuổi con trai lớn của anh rồi. Anh về, đâm ngượng thêm”. Rồi cúp máy. Chồng nàng tức điên người, lao xe ô tô với tốc độ 120 km về nhà, sầm sầm lao lên tầng hai, chuẩn bị ăn sống nuốt tươi vợ. Chàng trai trẻ mặc quần sịp, cởi trần nằm ngáy khò khò trên giường... đập vào mắt thằng chồng đang cơn ghen tột đỉnh. “A. Con vợ lăng loàn. Chồng đi vắng đưa trai về nằm ngay trên cái giường đã từng ân ái với chồng”. Chàng trai trẻ giật mình thức dậy, chẳng biết nguồn cơn ra làm sao. Chồng nàng quát tiếp: “A. Con đàn bà lừa dối, trơ trẽn...”.
Chồng nàng giơ tay định tát vợ thì chàng trai trẻ bẻ quặt bàn tay anh ta ra đằng sau. “Ông không được đánh dì tôi”. Chồng nàng ngơ ngác nhìn chàng trai, anh bắt gặp hình ảnh trẻ trung của mình hai mươi năm về trước. Nàng nhẹ nhàng bảo: “Thôi, anh bình tĩnh để em trình bày. Em đã tìm được đứa con rơi của anh 10 năm rồi đó”. Chồng nàng bảo: “Cô diễn cái trò gì đấy?”. “Em đang làm ơn làm phúc cho anh lần cuối cùng đấy”. Nàng quay sang chàng trai trẻ: “Xin lỗi cháu, dì đã phải mượn từ “trai nhảy” chọc tức để bố cháu quay về. Cháu ơi. Cháu lấy cái ảnh chụp mẹ cháu và bố mặc đồ tắm biển ôm nhau bên cái phao ra mà nhận nhau”. Chồng nàng càng ngơ ngác, ngạc nhiên. Nàng lại bảo: “Thôi nhé, tình nghĩa đôi ta chỉ thế thôi. Em đi đến trường đón con gái rồi đi luôn. Đừng tìm em nữa”. Rồi nàng xách va li ra khỏi nhà.
“Nhưng không có cách nào khác giải quyết à? Mày ghê gớm thật!”.
“Chứ sao. Hắn cạch gái đến già nhé. Ngoan ngoãn, tránh xa chuyện bồ bịch rồi. Hắn đón đứa con trai bỏ rơi ấy về nuôi, vì mẹ nó mất năm ngoái. Hai bố con cứ năn nỉ mẹ con tao quay về. Nhưng, đừng hòng. Hắn sẽ cứ ám ảnh tội lỗi đến hết đời...”.
Chị dựa hẳn lưng vào đi văng, hai tay dang rộng đặt trên thành ghế, mặt ngửa lên nhìn trần nhà có cái quạt đang quay tít. Đúng là đàn bà dễ có mấy tay… Bạn chị có thể làm thế được. Còn chị?
6 Bây giờ thì anh về thật. Anh về đúng vào ngày chủ nhật.
Nước da đen sạm vì cháy nắng. Nhớ chị quá, chỉ thiếu ôm chầm lấy hôn. Nhưng, anh đã kịp nhìn thấy con bé đang gập người lau sàn phòng khách. Anh bàng hoàng không tin ở mắt mình. Anh bối rối. Anh đần mặt ra.
Là người tình đầu tiên của người đàn ông phỏng có ý nghĩa gì, khi chị luôn muốn làm người tình - người vợ cuối cùng của chồng. Huống hồ là con bé này còn không được làm người đầu tiên của anh. Ranh con. Vắt mũi chưa sạch. Chị nhã nhặn bảo anh:
“Mình ạ. Em mới kiếm được con bé giúp việc”. Đã chuẩn bị trước cho tình huống này, chị nói nhỏ vừa đủ cho anh nghe. “Con bé học năm thứ nhất Văn khoa, nó thông minh, chăm chỉ, chịu khó ra phết. Một buổi đi học, một buổi giúp nhà mình. Cửa nhà rộng rãi, em cho con bé ăn ngủ ở đây luôn, mình ạ”.
Anh chống chế một cách yếu ớt:
“Sao em không hỏi anh một tiếng?”.
“Chuyện nhỏ mà, anh”.
Chị đóng cánh cổng rồi quay mặt vào trong nhà kêu con bé:
“Hoàng Mai ơi! Bác Nam Lê về rồi nè. Cháu ra giúp bác ấy một tay đưa đồ lên tầng hai đi”.
Con bé dạ ran trước khi ngẩng mặt lên.
Nó đứng chết trân.
Cán chổi lau nhà rời khỏi tay rơi đánh cạch một tiếng khô khốc.
(Nguồn: vn.nang.yahoo)
---
20.06.2012
- Em đọc rồi thấy sao
- Lại bắt em nhận xét. Đề tài ko mới, lỗi viết truyện ko mới, mâu thuẫn cũng ko mới ... Truyện dã man thế dìm hàng cả bà lẫn ông.
- ...
- Muốn rì nói đi
- Trong số 2 người đàn bà ấy ai là người được yêu ?
- Phải chăng là bạn đang tự kỷ ???
- Trả lời đê
- Cả 2, nếu xét theo tính tương đối. Ko ai, nếu xét về tính tuyệt đối.
Nay rảnh rỗi giở ra nhớ lại...
Đừng yêu cầu tuyệt đối bạn ạ ! Như thế hạnh phúc hơn.
Ta về tìm vỏ ốc cũ ngày xưa
Rêu loang kín, một chiều mưa đã bỏ
Áp lên tai nghe sóng thầm hỏi nhỏ
Muôn ngả bước rồi, có được bao vui?
Ta về tìm con còng gió ngủ vùi
Trong ngôi nhà sần sùi trên triền cát
Có một lần trót nghe lời biển hát
Nên miệt mài xây trát những ước mơ
Ta về tìm lại những vần thơ
Cần mẫn chở tiếng lòng ta lặng lẽ
Có một thời ta là con còng bé
Lỡ bước chân tới cửa bể xa xăm
Ta về tìm lại những tháng năm
Bình yên đón ngày lên, đêm xuống
Rúc rích cười khi vầng trăng luống cuống
Thẹn thùng soi trong mắt biển long lanh
Ta về làm làm lại rặng thông xanh
Chỉ biết reo suốt bốn mùa cùng gió.
Dẫu muôn nỗi niềm ...
... cũng thôi...
... bỏ ngỏ ...
Ta về làm lại chính ta.
____05.06.12 - 13:06
Không tuyệt đối... nhưng không thể chấp nhận hạnh phúc nửa vời... Đọc xong chỉ thấy ghét đàn ông và thương cho phận đàn bà luôn ở cái cảnh thụ động, sẵn sàng bị bỏ rơi khi yếm thế... Đạo đức suy đồi, tình vợ chồng ngày càng thiếu lửa, thiếu trách nhiệm... CHÁN!!!
Thấy BN nhỏ nhắn, xinh xắn, nhưng lành lạnh,... không ngờ là người tâm hồn lãng mạn vậy.
NR có các mem đa số giống nhau ở điểm này chăng?
TZ cũng có thơ, khá hay.
Nay thấy BN cũng vậy, TTT giật mình.
Cứ ngỡ chỉ có anh TT, chị TP, PL, TAT. Ai ngờ lại cả BN nữa.
Thế mới thấy diễn đàn mình hay thật.
Thơ TZ hào sảng, chất đàn ông.
Thơ anh TT trào phúng, vui.
Thơ chị TP sâu sắc, ý nhị.
Thơ PL thì chuyên nghiệp, kiểu thi sĩ, tựa Hồ Xuân Hương.
Mới đọc, thấy thơ BN gần gũi, nhiều tâm tư.
....
Nếu chúng ta chọn lọc bài hay, tập hợp lại, sẽ có một tập thơ NR phong phú, giàu tính nghệ thuật, nội dung hấp dẫn, phản ánh tài năng và tâm hồn của các mem NR.
Thành công của một tác phẩm là sự đồng cảm của độc giả với nhân vật trong truyện. Và thành công của tác phẩm chỉ dừng lại ở đó thôi. Cũng như ko thể lấy một cá nhân hay một nhóm cá nhân phản ánh cả một tập thể. ( Đại loại thế ạ ! :eek: ) Sự yêu quý tác phẩm để lại với tác phẩm và lời khen tặng cho tác giả. Những câu chuyện kể của nhà văn ko thể vận dụng vào đời sống thực được, bởi truyện được viết thường bao giờ cũng có sự hư cấu của nghề nghiệp mà.
Em chỉ muốn bạn hiểu điều đó thôi ...
Em làm chị Bou đón ngày mới với tâm trạng thế này thật có lỗi quá ạ ! Chị tin được ko ? Bạn lúc nào cũng bị chi phối quá đà bởi những cảm xúc từ những truyện ngắn như thế ...
Hơi khó gần - đa số mọi người lần đầu gặp cũng đều nhận xét BN thế.:o
Anh Toitimtoi có biết ko ? NR có thêm tấm chân tình và sự nhiệt tình của anh là một điều rất tuyệt ạ ! Tuyển tập thơ NR theo em biết từ trước đây cũng đã có và tới nay các anh các chị vẫn đang duy trì hoạt động này. Thơ em sần sùi, có khi cả năm mới nặn được một bài, mà chủ yếu là để tâm sự, được anh và ACE khác đọc, đồng cảm, chia sẻ là quý lắm rồi ạ.
"Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ", điều này nghe có vẻ cao siêu, nhưng mà rất thật.
Thơ có thể giúp chúng ta tìm người tri kỷ đấy!
Hiển nhiên, tâm tư của mỗi người, không thể giãi bày, hiểu thấu hết.
Những khi gặp điều băn khoăn hay khi có tâm trạng gì đó, giãi bày được, người ta thấy nhẹ lòng. Tâm sự với người khác, cũng cốt được nhẹ lòng và thoải mái. Từ anh hùng chưa phỉ chí, đến người tức cảnh sinh tình, người có tâm trạng...; khi làm thơ, họ được gửi gắm tư tưởng, ý nghĩ, tâm sự.... Ngoài ra, thơ cũng mang vóc dáng tâm hồn, chí khí; thơ để tìm tâm giao, đồng cảm,...Tuy ngắn gọn, cô đọng, thơ vẫn giúp chúng ta chuyển tải một hay nhiều thông điệp. Khi làm thơ, chia sẻ với các mem, chúng ta sẽ hiểu và quý trọng nhau hơn! BN nhớ chia sẻ với mọi người các bài thơ khác nữa nhé.
Trước đây NR có số lượng mem đông và gần như tất cả đều viết thơ có nhiều cây thơ viết rất hay nhưng thời gian trôi qua vật đổi sao dời, bát đũa cũng có khi xô nữa là... cho nên NR có những thời gian lặng lẽ, NR cũng đã in thơ vào lần sinh nhật thứ 2. Thời gian đó quyết định vội quá cho nên tập thơ chưa được mỹ mãn như BTC mong muốn nhưng cũng là mang kỷ niệm một thời cho mọi người đã từng sinh hoạt nơi đây. TP cũng k rõ phần bài chọn lựa cho TT nằm ở phần nào, cái này chắc phải nhờ anh Phù Sinh chỉ ra để anh Toitimtoi có thể đọc những bài đã chọn lựa để in trong TT nhân dịp sinh nhật NR2.
SN Niềm Riêng 3 cũng định in nhưng thời gian gấp quá vả lại số lượng bài vở cũng ít chắc tới SN 4 thì sẽ in tiếp 1 tập đấy ạ.
TP chờ đọc thơ của anh Toitimtoi ha.
Chị TP rất thích đọc thơ Bình Nguyên. Chờ đọc thơ em nha.
:nguong: Đúng kiểu "Anh hát em khen hay" đây!
Em và chị Oa không động viên thì anh vẫn tham gia nhiệt tình mà!
Chiều nay, a về gặp bố Minh Anh. Chú em anh cảm ơn anh rối rít.
Anh bảo: "Con gái chú thấy ai cũng quý nó khi biết đây là con gái Rượu của bố S, nó vui lắm".
Chú em ngượng ngịu bảo: "Cảm ơn anh, con em bị đau dạ dày lâu rồi".
Nó (S) nói chuyện với anh một lúc rồi chia tay.
A thấy vẻ mặt "nó" buồn buồn, thế nên chả nói gì nữa.
Biết chú ấy 21 năm, chưa bao giờ thấy "nó" có vẻ như vậy. Chắc đi công tác về bị mệt.
Cũng có thể "nó" nghĩ ngợi. Cuộc đời là thế mà. Có ai mà không có nỗi đau!
Lâu rồi mới về tìm Trịnh... và có cảm giác thèm hương cà phê lạ lùng, dù với cà phê chưa bao giờ kết bạn thành công cả. Lục tủ chẳng còn gói nào, thế mới chán ! ...
Hồ sơ chứng từ còn vài chục tập, người đã thấy mệt nhoài...
Giá như bây giờ ko phải đêm. Mình sẽ alo vài người hẹn đi tán gẫu, hoặc chat chit, cop cho nhau những mẩu truyện tiếu lâm hay trao đổi thông tin, bàn tán về một vấn đề nào đấy ... nói chung rất nhiều việc để làm vào ban ngày. Rất nhiều việc để tâm trí ko bị lang thang . Mình thích ngày hơn.
Đêm thăm thẳm và lạnh lùng trong yên lặng. Cộng thêm vài sợi sét lằng ngoằng xẻ ngang trời nữa thì ko gì đáng sợ bằng... Nỗi buồn rơi tõm vào đêm, rình rập nhìn ngó. Chỉ cần mình lơ đễnh sẽ lạc với nó luôn. Kinh lắm !
Nước mắt đồng hành với đêm ... ấm và mặn...
Giấc ngủ cũng như trên. Cứ vài ba tháng lại có 1 đến 2,3 đêm tự yên ko thể nào ngủ được. Lúc đó đêm càng dài và khó ưa.
" ...
Có đường phố nào vui, cho ta qua một ngày
Có sợi tóc nào bay, trong trí nhớ nhỏ nhoi
Không còn, không còn ai, ta trôi trong cuộc đời
Không chờ, không chờ ai
Em về, hãy về đi, ta phiêu du một đờị
Hương trầm có còn đây, ta thắp nốt chiều nay
Xin ngủ trong vòng nôi, ta ru ta ngậm ngùi,
Xin ngủ dưới vòm cây "
...
" Xin chờ những rạng đông " ...
. Đọc và cảm nhận được "nốt lặng" trong đêm của em. Chợt thấy hình bóng mình ngày nào phảng phất bên ly rượu trong những đêm dài thăm thẳm đó ...
Bây giờ thì ko hiểu tai sao những cảm xúc đó hàng đêm chưa kịp đến thì giấc ngủ đã kéo mình trôi nổi về miền đất hứa nào rôi...Chán ghê cơ em à. :rolleyes:
Có đôi khi nỗi buồn đồng cảm cùng với quá khứ vì một hình bóng xa xưa chợt hiện chợt tan. Phải chăng đó là nguyên do của những giọt "Nước mắt đồng hành với đêm"
Hay có những lúc nỗi buồn đồng tình với niềm cô đơn vì những giọt sương đêm chợt đọng lại trên những ngọn mầm tương tư trĩu nặng?. :rolleyes:
Hi vọng những nỗi buồn trong đêm của em chỉ là "Tức cảnh sinh tình" chợt đến chợt đi nhưng những vị giác của tâm hồn, chứ đừng để nó trở thành nỗi đau để gặm nhấm hồn mình thành những mảnh tả tơi...Như chị. Hì hì. Để đến bây giờ chị khó buồn ...Vì tình quá cơ...:nguong:
Có một lần nghe bản nhạc hát về những đứa trẻ lang thang có câu" Nhiều lúc nó khóc trong mơ...Bao giờ cho đến bao giờ" chị nghe thương tâm quá nước mắt chảy giàn giụa. Buồn đến nao lòng. Con trai nhìn thấy cứ ngó nghiêng mẹ rồi lấy ngón tay quệt má hỏi tại sao má khóc...