Chúc mừng sinh nhật chị Thu Phong. Triplec chúc chị luôn mạnh khoẻ, vui và hạnh phúc và luôn tràn thi hứng để làm thơ!
Printable View
Chúc mừng sinh nhật chị Thu Phong. Triplec chúc chị luôn mạnh khoẻ, vui và hạnh phúc và luôn tràn thi hứng để làm thơ!
Chào Triplec, Chị rất vui có em qua chơi.
Chị vẫn đọc blog của em, nghe rất nhiều người ở Niềm Riêng nhắc tên em và nhiều người khen thơ em nhưng chị chưa được đọc, lúc nào em mở topic thơ cho chị đọc ké nhé.
Thơ với chị là thú vui thôi em à. Thi hứng cũng hiếm khi có được, thỉnh thoảng viết vu vơ cho vui, thế thôi.
Chị cũng chúc em luôn vui, may mắn và hạnh phúc nhé.
Chúc mừng sinh nhật chị Thu Phong, em lúc này lang thang khắp nơi. Hôm nay, mới biết SN chị. Chúc chị luôn vui, khỏe và có nhiều vần thơ hay.
.
Ghê thật.
Đúng là thời gian.
Mình dường như quên biến mất. Ngoảnh đi ngoảnh lại đã thấy 30 năm.
Thời gian ko chờ đợi ai, thời gian luôn khiến mỗi ng chúng ta luôn phải vội vã, đôi lúc ko còn có cả tjan dành cho bản thân...đôi khi tiếc nuối về những gì đã qua, ước gì thời gian quay trở lại chị nhỉ :nguong::nguong:
Chị ơi, mọi người nhắc nhiều cũng vì em và nhiều người ở NR đã quen biết nhau từ trước mà thôi chứ em cũng như các thành viên khác ở NR thôi chị ạ. Còn thơ thì, bao lo toan thường nhật đã làm thi hứng của em lụi tàn rùi chị ơi. Đôi lúc cũng ước bao giờ cho đến... ngày xưa.
À, Triplec thích "Một góc đời" của chị lắm. Hạnh phúc thật đơn sơ mà cũng thật mong manh chị nhỉ
Triplec thân mến.
Chị biết Niềm Riêng xuất phát từ đâu và phần lớn là những người đã quen nhau từ trước, dẫu vậy lúc đầu tiên vào sinh hoạt ở NR chị vẫn thấy rất lạc lõng khi nghe mọi người cứ nhắc:”Ngày xưa…” mãi mới quen đấy.
Thơ thì nó vậy mà em, có khi viết liên tục, có khi cả mấy tháng chẳng viết. Chị nói với bạn chị là chị bỏ viết thơ anh ấy lại bảo quá muộn để bạn bỏ thơ rồi…. Oài, thì thôi kệ nó lúc nào ưng viết thì viết. Em cũng vậy nha chừng nào thấy thích thì lại viết.
Thực ra chị ngại và rất ghét viết văn ( cái gì mình dốt thì ghét luôn cho rồi :D)
Cái hôm thi văn ấy ít bài quá, có cậu em trong NR cứ hỏi chị :”Bài của chị đâu?” thế là chị mới quyết định viết. Viết thì chỉ ít phút nhưng ghét mở lại những gì mình đã quyết định cất đi rồi cho nên “Một góc đời” chị dự định viết 4 phần nhưng mới được 1 phần chắc bỏ luôn không viết nữa.
Quả là tất cả mọi thứ trên đời đều mong manh nhất là niềm vui và hạnh phúc vì “Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt”
Khi mình có niềm vui và hạnh phúc trong tay thì ráng trân trọng phải không em.
.
.
Mang một góc đời về cất.
.
MỘT GÓC ĐỜI
- Vào Nha Trang với anh đi. Anh và đám học sinh tại chức đang ngồi bên bờ biển và nhắc tới em đây này.
- Không được đâu anh. Em muốn đi chơi với anh lắm nhưng còn phải đi làm và con còn nhỏ mà anh, mình đâu có thể bỏ mặc nó được…
- Em gửi bà đi, vào với anh thứ 7 chủ nhật rồi ra cũng được. Đồng ý thì anh bảo học trò nó đi mua vé cho em luôn đây này…nhé?
- Thôi anh ạ, bà cũng già yếu rồi em chẳng nỡ bắt tội bà. Ngày thường mình đi làm có một mình bà lo 2 đứa cháu đã quá mệt rồi.
- Từ ngày có con hình như em quên mất anh rồi…Chẳng được đi chơi bao giờ…
Anh nói dỗi rồi cúp điện thoại. Tôi bâng khuâng.
Ừ nhỉ từ ngày chúng tôi cưới nhau tới giờ không còn thời gian đi chơi như hồi son trẻ. Anh hay đi giảng các tỉnh và mỗi lần đi công tác anh lại rủ tôi đi chơi cùng nhưng làm sao mà đi được với 2 cái rơmooc kèm theo nhỉ. Anh chẳng hiểu em gì cả…
Anh hay trách tôi không dành thời gian cho anh, có một bức thư làm tôi nhớ mãi :” Anh Do đi giảng cùng với anh mà 1 tuần có 3 lá thư mà cô vợ trẻ của anh chẳng nhớ gì tới anh cả. Tủi thân quá đi…” Lúc đó tôi đổ tội cho quá bận bịu với công việc và con cái và trách anh: “Mình cưới nhau rồi, đâu còn như hồi yêu nhau nữa, anh hãy thực tế một chút đi”.
Cũng có những buổi vào trường anh, đứng ngoài cửa lớp đợi anh, xem anh giảng bài, đang giờ giảng toán mà anh lại đọc thơ, không biết có phải vì do thấy tôi đứng bên ngoài cửa sổ đang nhìn anh hay không mà anh lại đọc bài thơ anh viết tặng tôi:
“ Không phải đời anh còn chỗ trống
Em đến lấp giúp anh
Mùa đông không màu xanh
Chỉ trái tim đỏ hồng rực cháy…”
Cả lớp vỗ tay rầm rầm. Tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Mỗi ngày đối với tôi thật bận rộn công việc, con cái, gia đình hai bên.
Nhưng rồi cuộc đời là vậy. Những niềm vui nhỏ bé hay to lớn giờ đây chỉ còn trong kỷ niệm. Ừ thì có gì được trọn vẹn đâu. Tôi thường tự nhủ mỗi con người được một lần yêu say đắm, hết mình thì cũng đã là hạnh phúc lắm rồi. Lần đi Nha Trang đó là lần cuối cùng anh gọi điện thoại rủ tôi đi chơi với anh.
Những kỷ niệm vẫn tròn đầy trong tôi, trong các con nhưng anh thì không bao giờ về nữa. Ngày đứa con trai cầm di ảnh ba trên tay mới 5 tuổi đầu…nó đâu hiểu cái gì là vĩnh viễn không bao giờ có nữa. Bản thân tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ không trở về… dường như anh chỉ đi công tác tỉnh nào đó thôi. Anh sẽ trở về… lẽ nào anh bỏ mặc tôi với những trách nhiệm nặng nề thế này.
Nhưng nụ cười tươi rói của anh, giờ đây chỉ còn in dáng trên môi con… Giọng nói của anh giờ cả nhà không ai còn nói nữa.
Tôi vào trường bâng khuâng trước hàng cây bằng lăng mỗi tháng năm vẫn tím ngắt hoa… Dáng anh vẫn đâu đó trong lời nhắc nhở của bạn bè. Mỗi 20/11 nhà vẫn đầy hoa của đám học sinh cũ giờ đã trưởng thành bay đi khắp bốn phương trời…
Nhưng tôi thì đã mất anh thật rồi.
Hà Nội 04/2010
.
Lạ là cứ mỗi lần cái topic "Những điều không muốn nói..." xuất hiện trong top bài mới... Mềnh lại thấy chộn rộn muốn mò vào để xem những điều không muốn nói... Nhưng "độc giả" như Boulevard thì lại muốn nghe...
:nguong::nguong::nguong:
Hì...Tò mò là bản tính của phụ nữ mà lại nhưng chắc sẽ làm Boul thất vọng mất vì "Những điều không muốn nói đến" thực chất chỉ là những chuyện rất vu vơ đời thường mà chị gói ghém lại k muốn nhắc đến nữa mà thôi
:nguong::nguong:
.
Không hề chị ơi! Em rất thích đọc những suy nghĩ và nhìn nhận mọi vấn đề của chị. Những gì đao to búa lớn, Bou "bị" nghe quá nhiều rồi, thích những cái đời thường vu vơ... Nhưng lại chẳng vu vơ, nó giúp mình có thêm không ít những kinh nghiệm về cuộc sống. Chị viết tiếp đi nhé. Chẳng chịu chăm sóc topic blog này gì cả... Làm Bou và mọi người cứ đi ra rồi lại đi vào không thấy chủ nhà đâu. Hic. Chỉ tiếc là NR chưa có dịp off ở Hà Nội để em được ra mắt và nói chuyện với chị ạ!
:tungtang::tungtang::tungtang:
.....
:haha::haha::haha::haha::haha:Hị hị... Em mà còn trẻ ấy à??? Gần 40 rồi chị ơi! Chị à, Bạn bè trong công việc của Boulevard toàn là các bậc cha, chú thôi ạ... Em toàn "kết" người già thôi. Người già là những người có nhiều kinh nghiệm và có thể giúp cho mình khai thác được nhiều vấn đề cần hiểu biết. Chị TP chưa đủ già đâu nếu nói về "tầm cỡ" già mà Bou thường gặp hàng ngày ạ. Em đề nghị chị không được dùng từ "già" cho mình đâu đấy. "Gừng càng già càng cay" và vấn đề là có thể nhan sắc và tuổi tác già nhưng tâm hồn thì vẫn rất trẻ trung, rất yêu đời thì đáng trân trọng chứ ạ. Như bác TT của nhà mình đấy chị, bác ấy làm thơ tình nồng nàn như 1 nhà thơ trẻ vậy. Nếu không đọc văn của bác ấy mà đọc thơ tình thì tưởng bác ấy ít tuổi hơn cả Boulevard...
:haha::haha:
Em nhận thức đúng vấn đề đấy. Nếu biết trân trọng những mối quan hệ em có thể nhận được rất nhiều từ sự hiểu biết và kinh nghiệm của những người lớn tuổi, những kinh nghiệm mà bản thân họ đã phải đổi rất nhiều thời gian, công sức mới có được. Khi chị mới đi làm cũng được các anh chị ấy quý và giúp nhiệt tình lắm, sau này chị cũng giúp lại nhiều người nhưng giới trẻ hiện nay thì lại quá thực dụng và nhiều nguời không có sự ham mê nghề nghiệp chỉ lấy mục đích kiếm tiền là chính tới mức bất chấp khả năng gây ra những hậu quả nghiêm trọng. Vả lại vấn đề giáo dục của mình có nhiều điểm chưa ổn cho nên sinh viên ra trường kiến thức ban đầu kém quá. Hihihi...
Chết thật, chỉ là những suy nghĩ rất đời thường của chị thôi nhé. Chúc em 1 tháng mới thật vui và may mắn.
:huytsao: :tungtang:
.
T yêu! Một tháng mới thật may mắn nghe con.
Ráng lên.
Mẹ không thích công việc mà con lựa chọn nhưng mẹ tôn trọng và ủng hộ con
:hongio:
Tháng này đặc biệt quan trọng với Boulevard nên cảm ơn lời chúc tốt đẹp của chị TP. Em cũng chúc chị 1 tháng vui vẻ và suôn sẻ chị nhé! Chúc T yêu của chị cũng thật may mắn! Hì, tới cơ quan em thấy ai cũng cười tươi như hoa... Chắc sợ cãi nhau thì cả tháng cãi nhau ! Tối qua tới tận 11g30 em còn cãi nhau nốt với sư phụ em về chuyện đề tài cho luận án, 12 giờ em mới được về tới nhà... Hôm nay thì tránh đối đầu
:haha::haha::haha::haha:
Một tuần nhiều suôn sẻ chị nhé! :eek:
.
Hic... viết 1 bài thơ tặng cho con. Các bạn vào com, đọc và trả lời một hồi tự nhiên thấy trách nhiệm của mình sao mà lớn thế.
Khiếp thật
.
Hà Nội trong tôi
-Alo, phải số đt của D không đó?
-Tôi đây. Ai ở đầu dây đấy ạ?
-M đây.
-Oh, xin chào, lâu quá mới gặp bạn.
Dạo này mình bận quá chẳng thơ phú gì. Bạn dạo này ra sao?
-Thì cũng vẫn vậy thôi… công việc, gia đình, cơm nước hihihi… chẳng có gì mới
- mình mới đọc mấy bài thơ viết về Hà Nội của bạn định họa nhưng không họa được
- Sao vậy? Nó lan man quá à?
- Không phải mà mấy lão phá Hà Nội quá, ngay cái vụ nghìn năm Thăng Long cũng thế cho nên không viết nổi, viết dễ bị động chạm quá
- oh, vậy hả.
Thế rồi hai người đi từ chuyện cổng chào nghìn năm Thăng Long, hệ thống hè đường, việc cải tạo hệ thống thoát nước của Hà Nội, tại sao ta lại nhập muối trong khi dân làm muối còn tồn muối k thể tiêu thụ, xây dựng nhà máy sản xuất soda để giải quyết vấn đề nhập khẩu và các vấn đề của việc định hướng cho những nhà máy xi măng hiện đang lỗi thời…
Hết 30’ cả 2 phá lên cười. Bỏ qua chuyện đó đi bạn…
Buông điện thoại rồi tôi ngồi im lặng một lúc lâu… Đúng vậy Hà Nội không còn vẻ yên tĩnh, thanh bình như ngày xưa, rất nhiều chuyện bức xúc hàng ngày mà k thể giải quyết, rất nhiều câu hỏi tại sao và tại sao… chúng tôi chẳng phải nhà thơ, nhà văn cũng chẳng phải nhà Hà Nội học chỉ là những người dân bình thường yêu quý Hà Nội và coi Hà Nội như một phần cuộc sống mà mình rất yêu quý và trân trọng. Tôi vẫn thấy những nét riêng Hà Nội luôn còn và hiện diện đâu đó quanh ta, nó như ăn vào máu thịt của từng người đã sống ở Hà Nội nhiều năm tuy rằng mọi nét đó không còn như xưa nữa, ta vẫn bắt gặp những chiều đàu hè lá sấu rơi ngập lối, những đoạn đường đầy cánh hoa ngọc lan rụng trắng mỗi sớm tinh mơ đang cố tỏa hương thơm lần cuối…
Đầu hè vào buổi sớm tinh mơ hoặc tối muộn đi bộ trên đường Phan Đình Phùng vẫn thấy hương hoa sấu thơm nồng trên mỗi bước qua…
Sen Tây Hồ vẫn lấp ló trên những gánh hàng hoa, buổi chiều muộn vẫn những làn sương mỏng mảnh mơ hồ như có như không lan trên mặt Hồ Tây.
Mọi cái không như xưa, chúng ta cũng thay đổi chẳng còn là cô bé mắt tròn trong veo ngày nào nhìn đời không chút gợn đục. Nhưng mỗi lần đứng trước Hồ Tây buổi chiều tôi lại thấy lòng mình thật bình lặng…
Tôi vẫn yêu những nét đẹp cổ kính vốn có khi qua nhà thờ Cửa Bắc, thành Cửa Bắc… tuy rằng cái cầu thang sắt bên cạnh thành có làm mất đi một chút cái vẻ cổ xưa mà thành vốn có…
Dường như đâu đó đã có hương thu…
Hà Nội 10/08/2010
Thu Phong
.
.
Bạn có nhớ sông Hồng không?
Mùa này nước lớn lắm...
:acac:
.
Cứ mỗi lần bị sự cố với máy tính xong là lại tự nhủ lòng. Nhất định lần sau mình sẽ cẩn thận... nhất định sẽ sao lưu những gì mình vừa làm xong vào đâu đó ổ cứng lưu động chẳng hạn... và mình đã rất chăm chỉ được 1 thời gian... khi mình bắt đầu quen với việc tìm là có mở ra là thấy... thì bắt đầu lơ là ... thế rồi vào một buổi đẹp trời bỗng nhiên tất cả đã biến mất k còn tăm tích gì.
Chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa khi mà có rất nhiều thứ đã k thể lấy lại được. Vâng, cái gì cũng có duyên hết... âu là cái số bắt mình phải viết lại những báo cáo này cho nhuyễn như cháo chăng...
Lục lọi 1 hồi thấy bài thơ viết trêu trong 1 lần bị hỏng ổ cứng còn lưu trong usb đọc thấy tức cười quá
Tài liệu...ơ ơ tài liệu
Cứ tưởng mày đã mất tiêu
Bỗng dưng lại được tìm thấy
Ôi! ta mừng biết bao nhiêu
Thôi ta xin thề xin hứa
Rằng ta sẽ nhớ sẽ lưu
Sẽ cất vào trong ổ cứng
Giữ gìn như giữ…người yêu ! :D
Người yêu…Ừ thôi, manh áo
Hễ mất coi như gửi diều
Còn ngươi nếu mà bị mất
Chắc là khỏi ngủ…hồn phiêu
Trời ơi. Chị mặc định mydocument vào ổ D là ổ không bao giờ bị xóa, để rồi tất cả các dư liệu chị đánh đều chui vào ổ D chứ không phải ổ C nữa. Như vậy chị sẽ không bao giờ bị mất cả. Chị nhờ người hoặc nhờ One dạy cho dễ lắm mà chị! Còn nữa cứ mỗi 1 năm hoặc nửa năm, chị lại sao lưu những dữ liệu của năm đó vào đĩa CD để giữ làm tư liệu sẽ tốt hơn. Trong máy tính Bou thường lưu dữ liệu theo từng năm và cứ như vậy mỗi năm lại sao lưu ra 1 đĩa như vậy sẽ không bao giờ có cảnh bị mất trắng '
.
Chị cất ổ E đấy chứ, nhưng cái ổ của chị bị hỏng bo mạch nên nó k cho log vào để copy ra. Đưa thợ 1 tuần rồi vẫn chưa tìm ra linh kiện vì cái laptop của chị đời cũ quá rồi lại là hàng xách tay nên chưa biết làm thế nào...
Chị mà để 1 năm có mà tiêu. Máy bàn cũng chẳng biết sao ổ cũng hay hỏng thế năm ngoái sự cố 2 lần... cứu mãi cũng chỉ được 1 nửa tài liệu thôi... Sau đó thì làm cái ổ cứng di động nhưng cơ thì là mà...thấy nó chạy ngon lành mình lại lười copy sang :D:D:D
:botay:
Các file tài liệu của Triplec thường có dung lượng không lớn nên lâu lâu Triplec lại gửi vào tài khoản gmail hay yahoo của mình. Trong đó cũng mở từng kho, từng ngăn chứa như trong ổ cứng vậy. Triplec đã thực hiện như thế từ nhiều năm nay rồi và không bao giờ lo bị mất tài liệu nữa, đi đâu có internet thì cũng có thể lấy được tài liệu ra dùng. Bây giờ có USB 3G thì lại càng tiện.
Sau lần bị mất tài liệu đầu tiên chị cũng hay gửi lên mail để lưu nhưng rồi cứ 1 thời gian mình lại lười vì cứ thấy máy tính chạy ngon lành.... Với lại những tài liệu này của chị thay đổi dữ liệu và cập nhật liên tục thành ra cứ sửa chút rồi lại lưu thì ngại
Mỗi lần sự cố máy lại hô quyết tâm... hic...hic...
Chị làm cả cái ổ cứng lưu động to đùng nhưng cái tội lười thành ra tài liệu lưu cách đây tận mấy tháng...
.
Hôm nay buồn quá. cuộc đời chẳng phải lúc nào cũng như ý để ngưòi ta cứ luôn phải nói giá như, giá như...
Mà thôi tất cả là số mà, chỉ cần cố gắng hết sức mình, sống k hổ thẹn với lương tâm mình là được.
Tạ lỗi
Cơn mưa loang trời đất
Ướt từ mầm cây con
Những mắt lá xoe tròn
Dầm dề buông giọt lệ
Lênh đênh nhiều dâu bể
Để nguyện ước chưa thành
Khiến hồn con mong manh
Phải về nơi cát bụi
Những buồn vui tiếp nối
Chẳng còn ai đợi mong
Nhưng chiếc gai vẫn nằm
Trong tim mẹ buốt nhói
Ngày vong nhân xá tội
Mẹ thắp thêm nén nhang
Theo làn khói trầm thơm
Gửi con lời tạ lỗi
Ở nơi nào sớm tối
Thì cũng vui nhiều nghe
Lúc nào cần chở che
Nhớ tìm cha thủ thỉ
24/08/2010
Thu Phong
Cũng biết vậy mà nhiều khi buồn ghê gớm... Buồn vì mình lực bất tòng tâm, vì dao sắc k gọt được chuôi, vì rất nhiều những chữ lẽ ra... mình chẳng nên làm như thế... Lẽ ra mình làm thế kia thì tốt hơn... Em còn trẻ gắng sống thật tốt nhé, cho mình, cho những người thân...
Ừ cũng lâu lâu chị ít mang thơ về NR
Nghe em nói tới thơ... chị mang về khoe một bài thơ mới viết.
.
A: lạ nhỉ đường PĐP thuộc hàng đẹp nhất Hà Nội vừa tốn bao nhiêu tiền lát lại mà sao nó gồ ghề, lồi lõm thế nhỉ?
B: Thế mà cậu cũng phải hỏi.
Đây là công trình mừng đại lễ nghìn năm Thăng Long cho nên đường phải làm uốn lượn như rồng mới đạt yêu cầu.
:botay:
Chị ơi bài thơ này hay quá và tình yêu của người con gái (đàn bà:D) cũng đằm thắm da diết quá... Em đọc câu "Dẫu tuổi xuân dần đi trong chạng vạng. Dẫu mai này gục xuống thảm lá thu"... thấy nao hết cả lòng. Em thì em chẳng chờ "người ta" đâu nếu chẳng có hi vọng. Biết đâu mình chờ đợi thì người ta lại "ấm" ở 1 nơi nào khác... Hoặc họ để cho mình chờ tới già... em ứ chờ... Giá mà em có bài thơ này hồi trẻ nhở, em đi tán cho các anh biết mặt!
:nguong::nguong::nguong: