-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
thachanhtim
00:51, 12-11-2009
...Những ngày gần đây...quá nhiều đều không vui xảy đến...tôi thật sự thấy đau lòng !
Dù đã cố gắng tự tìm lấy niềm vui...cố gắng cân bằng mọi thứ...nhưng những đều không vui cứ đến dồn dập ...như một cơn bảo !
...Rồi những niềm vui cứ lần lượt trong tôi.. dần mất đi !Tôi đã buồn...lại càng buồn hơn !
Hôm nay...một người ...một người ra đi, à mà không, người ra đi lại là chính tôi cơ mà... lẳng lặng ra đi...không có từ biệt !
Một tình yêu...ừ...một người...có thể gợi cho ta 01 trái tim còn biết run...biết đập...một tình thân...hay một cảm giác gì đó "yêu, ghét " chẳng hạn !
Người ấy ...đã đi, .... ! Và Tôi nghe.. buồn !
Mất mác...!Tôi thấy mất mác nhìêu lắm !
...Dường như...cùng một lúc...tôi bị tước đi rất nhìêu...rất nhìêu....không đếm xuể !
Và có lẽ...trước khi đi ngủ...tôi sẽ rơi nước mắt !Sáng..thức giấc..tôi cũng muốn khóc !
Bắt đầu một ngày mới như vậy...thì rồi...tôi sẽ ra sao nhỉ !!!
Thôi thay khóc bằng cười...01 giọt nước mắt...= 01 nụ cười...cười như rằng điên...! cho giống!
Bên tách cà phê, căn phòng yên vắng...với tay mở đĩa nhạc...ru mình vào bình yên !
Và bình minh đã đến..! lại một ngày mới bắt đầu...cho ta chưa chợp mắt ngày đã qua..!!!
Không biết khi nào Tím mới hết chông chênh nhỉ.....?????:nguong::nguong::nguong:
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
Hoa Sen
Không biết khi nào Tím mới hết chông chênh nhỉ.....?????:nguong::nguong::nguong:
Thuyền cập bến mới hết chông chênh em à...
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
thachanhtim
00:51, 12-11-2009
...Những ngày gần đây...quá nhiều đều không vui xảy đến...tôi thật sự thấy đau lòng !
Dù đã cố gắng tự tìm lấy niềm vui...cố gắng cân bằng mọi thứ...nhưng những đều không vui cứ đến dồn dập ...như một cơn bảo !
...Rồi những niềm vui cứ lần lượt trong tôi.. dần mất đi !Tôi đã buồn...lại càng buồn hơn !
Hôm nay...một người ...một người ra đi, à mà không, người ra đi lại là chính tôi cơ mà... lẳng lặng ra đi...không có từ biệt !
Một tình yêu...ừ...một người...có thể gợi cho ta 01 trái tim còn biết run...biết đập...một tình thân...hay một cảm giác gì đó "yêu, ghét " chẳng hạn !
Người ấy ...đã đi, .... ! Và Tôi nghe.. buồn !
Mất mác...!Tôi thấy mất mác nhìêu lắm !
...Dường như...cùng một lúc...tôi bị tước đi rất nhìêu...rất nhìêu....không đếm xuể !
Và có lẽ...trước khi đi ngủ...tôi sẽ rơi nước mắt !Sáng..thức giấc..tôi cũng muốn khóc !
Bắt đầu một ngày mới như vậy...thì rồi...tôi sẽ ra sao nhỉ !!!
Thôi thay khóc bằng cười...01 giọt nước mắt...= 01 nụ cười...cười như rằng điên...! cho giống!
Bên tách cà phê, căn phòng yên vắng...với tay mở đĩa nhạc...ru mình vào bình yên !
Và bình minh đã đến..! lại một ngày mới bắt đầu...cho ta chưa chợp mắt ngày đã qua..!!!
:o Chuyện gì đang xảy ra với nhỏ dzị? :o
Tặng nhỏ câu này an ủi kiểu AQ nà: " Cái gì thuộc về mình, dẫu mình không níu giữ cũng sẽ luôn ở cạnh mình, cái gì không thuộc về mình, dù mình cố giữa cũng sẽ ra đi".
Nghĩ thế cho nhẹ lòng nhỏ ơi. Chúc nhỏ dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng luôn yêu mình, yêu người và yêu đời nhỏ nhé!
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Chông chênh, cô đơn là bản tính cố hữu của con người và thường thì người ta "cô đơn giữa biển người".
Thôi, hãy cứ làm như signature của thienma vậy.
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
phale
:o
Nghĩ thế cho nhẹ lòng nhỏ ơi. Chúc nhỏ dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng luôn yêu mình, yêu người và yêu đời nhỏ nhé!
Hôm nay thứ 6 ngày 13...
Hên hay xui đây nhỉ? Vô cảm ...cũng thế thôi...
"Thứ nhất trong đạo làm người
Dù no dù đói cho tươi mặt mày"
02 câu này nhỏ phải học từ nhỏ, học đến nhão nhẹt rồi cơ...
Cứ tưởng ghé đây chơi chốc lát
Ai ngờ đi lạc đến bây giờ
(Bùi Giáng)
Cuộc đời này có gì mà ghê gớm để phải cho mình "lạc " như thế nhỉ?
Nghịch lý..../ Nhỏ thường cho rằng nhỏ là "cuộc đời", mà "cuộc đời" lúc nào cũng có cái "nghịch lý" của nó, vì thế trong nhỏ lúc nào cũng là "nghịch lý" ...Ai cũng cho là nhỏ điên...! Ừh đành chịu bởi nghịch lý thường là điên mà.../
" Tri ngã giả, bất tri ngã giả."
Người yêu ta thì chớ, không yêu ta, ta vẫn là ta.... (dịch kiểu nì ko biết có ai sống dzậy ko nhỉ)
: : :
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
thachanhtim
Hôm nay thứ 6 ngày 13...
Hên hay xui đây nhỉ? Vô cảm ...cũng thế thôi...
"Thứ nhất trong đạo làm người
Dù no dù đói cho tươi mặt mày"
02 câu này nhỏ phải học từ nhỏ, học đến nhão nhẹt rồi cơ...
Cứ tưởng ghé đây chơi chốc lát
Ai ngờ đi lạc đến bây giờ
(Bùi Giáng)
Cuộc đời này có gì mà ghê gớm để phải cho mình "lạc " như thế nhỉ?
Nghịch lý..../ Nhỏ thường cho rằng nhỏ là "cuộc đời", mà "cuộc đời" lúc nào cũng có cái "nghịch lý" của nó, vì thế trong nhỏ lúc nào cũng là "nghịch lý" ...Ai cũng cho là nhỏ điên...! Ừh đành chịu bởi nghịch lý thường là điên mà.../
" Tri ngã giả, bất tri ngã giả."
Người yêu ta thì chớ, không yêu ta, ta vẫn là ta.... (dịch kiểu nì ko biết có ai sống dzậy ko nhỉ)
: : :
:D:D
Thế thì yên tâm với nhỏ rùi...
Nhỏ cười xinh xắn lắm cơ
Nhỏ nhăn mặt giống mắc mưa... yểu xìu :D
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Về thôi
Làm gì có trăm năm mà đợi
Làm gì có kiếp sau mà chờ
(LTV)
Kiếp sau thì có, còn trăm năm có mấy ai sống được đến, và sống đến trăm năm rồi còn gì cho nhau mà đợi .....
Quên thôi...
Làm gì sống đến trăm năm mà đợi..
Làm gì để có nhau mà mãi hoài yêu...
Quên thôi...quên đi nhé...tình tôi đã cạn rồi...người ơi...
Trăm _ Năm...
Trăm năm...
........ đâu có mà mơ!
Thế thôi!
Người ạ, cuộc đời_hư vô
Ngày qua....
.... tháng lại....
........... bay vèo
Tình rơi...rơi để...
.......ngẩn ngơ...lặng thầm...
Trăm năm...
....ai sống ...?....
........ trăm năm ?
Sao người hờ hững..
......để trăng_ khuyết _sầu...
Kiếp người....
đèn cạn ..khơi_dầu...
Chút cho, chút nhận...
....."nợ_nần" Tôi_Anh!
Trăm năm...
.......Anh có_ Tôi không?
Vèo bay nhân ảnh...
Rêu _rong....
......... đợi chờ...
Đành thôi!
..... rơi giữa cuộc đời.....
Tình rơi!
.......rơi vội...
...tại chờ...trăm_năm
12.11.09
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Dạo này bà chị của em... tình hình rất là tình hình nhẩy. Thứ 7 tuần sau em sẽ dùng nước mắt của đất trời rột rửa tâm hồn bà chị nhé :D
P/s: Mới học 1 câu khi xem Anh hùng xạ điêu tối nay: "Càng cho đi nhiều càng xót xa nhiều. Muốn sống thoải mái hơn đừng nên cho đi nhiều quá".
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
Sheiran
Dạo này bà chị của em... tình hình rất là tình hình nhẩy. Thứ 7 tuần sau em sẽ dùng nước mắt của đất trời rột rửa tâm hồn bà chị nhé :D
P/s: Mới học 1 câu khi xem Anh hùng xạ điêu tối nay: "Càng cho đi nhiều càng xót xa nhiều. Muốn sống thoải mái hơn đừng nên cho đi nhiều quá".
Phản đối!
Càng cho đi nhiều càng xót xa nhiều. Muốn sống thoải mái hơn đừng cho đi nhiều quá!
Bởi vì cho mà mong mỏi nhận thì thất vọng là chuyện đương nhiên. Ngày xưa KHT đọc đâu đó có 1 câu đại loại: Tôi đối xử tốt với 1000 người. Nhưng chỉ cần 1 người tốt với tôi thì cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
Nhiều khi cho mà không nhận lại cảm thấy rất Hạnh phúc. Tuy cái ấy hơi khác người nhưng vẫn có những người như thế!
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
kehotro
Phản đối!
Càng cho đi nhiều càng xót xa nhiều. Muốn sống thoải mái hơn đừng cho đi nhiều quá!
Bởi vì cho mà mong mỏi nhận thì thất vọng là chuyện đương nhiên. Ngày xưa KHT đọc đâu đó có 1 câu đại loại: Tôi đối xử tốt với 1000 người. Nhưng chỉ cần 1 người tốt với tôi thì cảm thấy hạnh phúc lắm rồi!
Nhiều khi cho mà không nhận lại cảm thấy rất Hạnh phúc. Tuy cái ấy hơi khác người nhưng vẫn có những người như thế!
Hoan nghinh câu này của kehotro. Cho nhiều và hạnh phúc với cái cho đi của mình thì bao giờ cũng tốt. Xót xa là tại vì khi cho đi nhưng lại kỳ vọng ở sự nhận lại nhiều hơn nên mới thế.
Cứ cho đi và đừng mong nhận lại thì tâm hồn sẽ luôn thanh thản và hạnh phúc. Trong cái cho đã có cái mình được nhận rồi nhưng tại vì mình không chiêm nghiệm ra mà thôi. :D
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
02:13, 18-11-2009 »
Con trở giấc trong tiếng hát ru về Mẹ
Bài hát muôn đời ấm tình đứa con xa
Rồi bật khóc khi "cân đo" chữ hiếu
Hơn nữa đời người, trả hiếu Mẹ gì đâu ...
Con đổ lỗi, do cuộc sống mưu sinh
Trong bể đời, nhiều lo toan tất bậc
Để lần hẹn...che lỗi trái tim mình
Mà quên đi, tuổi già đâu chờ Mẹ
.....
Nghe điện thoại của Mẹ xong lại buồn, Mẹ lúc nào cũng lo lắng cho mình, bận quá thì đừng về con à, ngày nào cũng gọi đt mà con, có gì đâu mà về, ngày nhà giáo cũng vậy thôi, mẹ nghĩ hưu rồi, lo làm ăn với con lo hạnh phúc đi...là mẹ vui hơn cả...
Ôi ...
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
20/11...
Alo: Mẹ hả?
_ Ừ Mẹ đây,
Mẹ đang ở nhà ư ?
_ Ừ, sáng giờ mấy đứa tới nhiều quá đây, hết lớp này đến lớp kia..
_ Thôi con đừng về, Mẹ hổng "tiếp món ruột" lại hờn đấy..
Hi...hi...hi...Mẹ này, vậy sáng chủ nhật con về luôn Mẹ há,
_ Ừ, à, con kêu Út mua gì tùm lum nửa vậy? Mẹ nói rồi có đi đâu mà mua cho lắm vào, cứ để đó ngắm ko thôi...
_ Thôi có học trò đến nửa kìa, Mẹ cúp đt nha, con đến thầy cô trong đấy chưa?
Dạ đến 01 người rồi, chiều nay con hẹn hò rồi đến thăm thầy Q ..
20/11...Tâm động ...
Hai mươi, tháng mười một, nắng mỏng
Nặng gánh áo cơm mãi lòng vòng
Công ơn Thầy Mẹ nằm lật gọng
Cái nghĩa ở đời cũng như không ?
Hai mươi, mười một, tết nhà giáo
Một kiếp đưa đò khách sang sông
Điểm tô cuộc sống chồi non mới
Đâu mong Lữ hành về ...đợi trông
Hai mươi, mười một ...đang qua vội
Như chẳng cho mình nghĩ viễn vông
Chiều tàn, nắng yếu ...tâm ta động
Đâu rồi nhận thức ...đời hư không
20.11.09
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trong cái không gian riêng này, tôi có thật sự ... riêng ... cho mình không chứ ? Xung quanh tôi, mọi vật đang chuyển động, thời gian không ngưng nghỉ, tâm trí mình ... có bao giờ được yên tĩnh, tinh thần vẫn chông _chênh, khoảng cách ... từ cách xa, mà tình tôi cứ níu tôi thật gần đến bên ngưởi...
Mệt mỏi với những gì lẩn thẩn xoay xoay trong đầu.
Vạch trở lại trang đời, cố moi tìm trong ký ức ...
À , thì ra ... có nhiều điều ta đã bắt đầu quên được rồi đây.
Nhưng chuyện cần quên sao lại chẳng quên được nhỉ..?
Lan man...
Có đôi lúc
tôi tự hỏi lấy mình
Sao cứ mãi xuôi
dòng "nợ kiếp"
Con đường nào
đưa em, anh điểm cuối
Dẫn dắt tình mình
dừng gót phiêu linh !!
....21.11.09
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Tất cả đều chông chênh
Vốn dĩ đời là như vậy!
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
24/11/09
Nói chuyện xong, tự nhiên ấm ức đến muốn bật khóc.
Cố kềm giữ không để nước mắt chảy ra. Tựa vào ghế, ngước nhìn lên trần nhà...nước mắt loang ra đầy khoé rồi. Thầm nhủ...đừng khóc... đừng khóc !
Vào YM mở lại đoạn chát với anh H lúc sáng, tìm đọc để được cười :
_ .....
_ Những ngày gần đây có chuyện gì sao thấy em mông mênh thế..
Úi giời ơi, em làm gì mà có mông mênh, e vẫn cười tươi với anh đây cơ
:mad::mad:
_ Ừ thì khi có mọi người e xưa nay đều thế mà, coi trời bằng vung...thì mọi người cũng chỉ là cái nắp nồi mà thôi.
Trời ạ ! hôm nay anh làm gì mà bỏ bao em tổ bố thế...
_ Mấy hôm nay rảnh, có lòng vòng đọc mấy bài thơ em, vẫn dùng " hận " vào thơ ...sao e ác với thơ em đến thế, nhờ thơ gánh vác tất cả những gì uất hận, để gặp cuộc đời thì cứ nụ cười niềm vui ..
Biết sao đây anh? thà chỉ hận đôi lúc này, để cuộc đời nhận mãi những yêu thương từ mình chứ...
Để được trạng thái cân bằng... thì nhờ thơ gánh chịu mà thôi...
Ương ương dỡ dỡ ...là tính khùng của em mà...
À mà, năm nay sao chưa thấy rụt rì gì về hết à... đang rất muốn say đây...về mau đi... rủ e đi nhậu há...
_ Thôi đi chị 2, cho tui thở dzới, năm nào cũng về, toàn đi dép lê ko thôi...
Nhậu đi dép lê là ok rùi, mang giày chi nhậu cực khổ hơn...gần tết rồi về đi, về chuyến này em ko móc túi anh đâu, dẫn anh đi đến mấy nơi ấy anh tự xử luôn...hà hà...vậy là mấy nơi ấy móc túi anh há, chứ e ko móc nha...khà khà... :eek::eek::eek:
Đọc xong có nhẹ người đi hơn ko ?
Hình như mình vẫn còn tức và như oán trách, phải mình ko ta???
Có một câu nói: "cánh cửa nầy đóng lại, thì cánh cửa khác sẽ mở ra ". Mình sẽ tự mở một cánh cửa mới cho chính mình. Phải tập quên thôi ! Phải rồi ! Phải quên thôi !
"Cuộc đời là biển cả
Ai không bơi sẽ chìm "...
...........
" Yêu anh đầy nước mắt..
Phải khóc hoài hay sao..?" ...
..............................
"Ta không nghĩ người cũng đau
Người mất ta rồi ...Có_tiếc?
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Tự _ Ngông
Tháng mười một,
ơ kìa,
.._ qua sắp hết
Tháng mười hai, thêm tuổi đủ đầy
Đôi khóe mắt_
chồng vết nhăn...
_thêm rảnh ..
Bánh xe đời ...cứ mãi vòng tháng năm
Thêm tuổi mới...
_sao nỗi buồn vẫn cũ...
Ngày qua ngày_ lòng vẫn chông_chênh
Mỗi con người đeo mang phần duyên số...
Hoán đổi được không? hay thuận xuôi dòng ?
Nợ thì trả hay để hoài là nợ ??
Trọn kiếp này...
trả gãy vụn...
trăm năm...
25.11.09
Sắp hết tháng 11, lại thêm 01 tuổi rồi đây..
Lấy chiếc gương soi đếm tìm thêm vết nhăn đuôi khóe mắt...may mắn vì dư mỡ nhiều nên chưa thấy nếp nhăn chi...
Mẹ thường bảo giai đoạn này là giai đoạn chín mùi nhất của người phụ nữ( nghe thèm ghê) đúng ko nhỉ..? có lẽ hơi đúng đúng..
Chín mùi về suy nghĩ, hành động, cân đo, chứ ko còn ngang bướng ương ương như ngày xưa...
Bản tính hiếu thắng, tự kiêu có lẽ cũng tỉ lệ thuận với thơi gian , giờ đây hình như ai chửi cũng có thể cười được, đôi khi giờ như lại đáng sợ với nụ cười của chính mình ...
Thêm 01 tuồi ...già dặn hơn...và dường như nỗi buồn cũng dai dẵng hơn...
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Thứ 6 ngày 27/11/09
Lại một ngày thứ 6 sắp đi qua như những thứ 6 cuối tuần của quá khứ.
Những lỗi lầm, nhầm lẫn, những hỉ nộ ái ố của hôm qua. Rồi cũng sẽ qua đi trong êm dịu ta nhận được, trong giọt lệ rơi trong lòng nghe mặn vị đậm đà.
Thứ 6 hôm nay, gom nhặt thêm những ấm ức, nhưng hình hài đáng ghét của người để đem cất vào gốc rương của con tim và thầm nhủ..."hãy ngủ yên như hôm qua nhé" ...
Cho tôi hỏi 01 câu? Cuộc đời này, làm con người đâu có gì là vui sướng phải ko ? Hạnh phúc bắt đầu từ những giọt lệ gom góp, và nụ cười cũng bao hàm là giọt lệ niềm vui ..
Đời người phải còn sống trong bao lâu nửa? thời gian còn dài hay ngắn cho mỗi chúng ta. Tình yêu thật sự có phải là ta muốn cho người vui dù ta đang thế này hay sao ? Yêu người thật sự là phải nhớ phải giữ gìn tình yêu này cho nhau ...?...?
Lại 01 thứ 6 qua đi, đã đếm được ko bao lần thứ 6 như thế này trong đời mình ?
Lại 01 thứ 6 của "vệt đau hạnh phúc..." sắp đi qua...
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Thứ 7/28/11/09
Một ngày cuối tuần êm ấm đến lạ thường...
Ta bình yên trong vệt dại nỗi đau...
Một mình nghiền ngẫm lon bia, như uống từng giọt sợ rơi rớt hay đang cảm nhận từng giọt sợt đắng của chất bia và so sánh nó có đắng như cuộc đời ta ko?
Giọt nước mắt rơi xuống tung té thành nhiều giọt con con...
Giọt bia đang rơi...li ti ra từng giọt nhỏ của chất men..
Giọt máu trong tim...nó đã vỡ nát nhàu, đâu còn nguyên vẹn nửa...nhưng sao ko thấy được chỉ là cảm nhận thế thôi...
Còn giọt đời duyên phận...
Cam lòng sao than trách ....
Rồi tất cả cũng tan thành hư vô ...có gì mà tồn tại ko ? kể cả những gì ta đang trách ...và những giọt men đang gọi là bia...
Cuộc đời vốn chẳng phải như là giấc mơ ngọt ngào. Bao giờ thì cũng phải có đắng cay. Chính những đắng cay, thăng trầm trong cuộc sống mới tạo nên những âm thanh kì diệu cho bài nhạc của đời người hay sao ?
Chong mắt nhìn giọt bia li ti nhỏ
So sánh đời mình có giống như bia
Đắng chát đầu môi đắng từng hơi thở
Khác chăng? bia hiện hữu, buồn vô hình
Đêm độc ẩm mong nỗi lòng êm ấm
Người đàn bà bất chợt hãi cô đơn
Nét khỉnh khi ngày thường rơi rụng mất
Để bây giờ thèm thuồng vòng tay ôm ..
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Khi tâm hồn đang chao đảo, tâm sự chất ngất, TÁT viết hay thiệt...Câu chữ như ủ lệ, mọng căng như chùm sim tím đong đưa, vô tình hay hữu ý đợi bụi gai nào đó để va vập vào...
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
OA _ NỮ
Khi tâm hồn đang chao đảo, tâm sự chất ngất, TÁT viết hay thiệt...Câu chữ như ủ lệ, mọng căng như chùm sim tím đong đưa, vô tình hay hữu ý đợi bụi gai nào đó để va vập vào...
Chắc có lẽ cảm giác một mình uống bia, rộng thời gian quá nên em ủ ê 01 tí đó, mà lần đầu uống bia 01 mình thấy cũng thú chị nhỉ, thường ngày uống đâu thấy đắng như hôm nay ...
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
thachanhtim
Thứ 7/28/11/09
Một ngày cuối tuần êm ấm đến lạ thường...
Ta bình yên trong vệt dại nỗi đau...
Một mình nghiền ngẫm lon bia, như uống từng giọt sợ rơi rớt hay đang cảm nhận từng giọt sợt đắng của chất bia và so sánh nó có đắng như cuộc đời ta ko?
Giọt nước mắt rơi xuống tung té thành nhiều giọt con con...
Giọt bia đang rơi...li ti ra từng giọt nhỏ của chất men..
Giọt máu trong tim...nó đã vỡ nát nhàu, đâu còn nguyên vẹn nửa...nhưng sao ko thấy được chỉ là cảm nhận thế thôi...
Còn giọt đời duyên phận...
Cam lòng sao than trách ....
Rồi tất cả cũng tan thành hư vô ...có gì mà tồn tại ko ? kể cả những gì ta đang trách ...và những giọt men đang gọi là bia...
Cuộc đời vốn chẳng phải như là giấc mơ ngọt ngào. Bao giờ thì cũng phải có đắng cay. Chính những đắng cay, thăng trầm trong cuộc sống mới tạo nên những âm thanh kì diệu cho bài nhạc của đời người hay sao ?
Chong mắt nhìn giọt bia li ti nhỏ
So sánh đời mình có giống như bia
Đắng chát đầu môi đắng từng hơi thở
Khác chăng? bia hiện hữu, buồn vô hình
Đêm độc ẩm mong nỗi lòng êm ấm
Người đàn bà bất chợt hãi cô đơn
Nét khỉnh khi ngày thường rơi rụng mất
Để bây giờ thèm thuồng vòng tay ôm ..
Haizzz... như một bản nhạc buồn quá nhỏ ui...
Nỗi buồn hẳn mọc rễ trong lòng nhỏ ngày càng sâu, ngày càng dài...và rồi càng đau mỗi khi cố gỡ...
Nhỏ tưới làm chi cái cội buồn ấy, cho nó trổ lá sum suê mãi thế hở nhỏ?
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Ma hay người...?
Nửa đêm rồi, nẻo đời còn đang ngủ
Chỉ mỗi mình, than thở với cô đơn
Ta là Ma, hay cũng người trần thế
Mà đêm thâu, mắt vẫn mở to tròn
Ngày đã mới, đớn đau xin gói lại
Để sáng mai, hòa nhập cõi nẻo thường
Bình minh đến, nhưng đêm còn luyến tiếc
Những muộn phiền giọt đắng lãng đãng trôi
Hãy ngủ đi, dù dây hờn thòng lọng
Trói tim em những vụn vỡ không thôi
Ngủ ngoan nhé, vài ba phút nằm mộng
Đường đời ngày mai...hun hút phiền lo...
30.11.09
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
thachanhtim
Ma hay người...?
Nửa đêm rồi, nẻo đời còn đang ngủ
Chỉ mỗi mình, than thở với cô đơn
Ta là Ma, hay cũng người trần thế
Mà đêm thâu, mắt vẫn mở to tròn
Ngày đã mới, đớn đau xin gói lại
Để sáng mai, hòa nhập cõi nẻo thường
Bình minh đến, nhưng đêm còn luyến tiếc
Những muộn phiền giọt đắng lãng đãng trôi
Hãy ngủ đi, dù dây hờn thòng lọng
Trói tim em những vụn vỡ không thôi
Ngủ ngoan nhé, vài ba phút nằm mộng
Đường đời ngày mai...hun hút phiền lo...
30.11.09
Giờ này vẫn còn nhiều người thức mà TAT? :D
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
11/12/09
Nói chuyện với V_C, Con kêu : Mẹ ơi gởi mấy cuốn Mẹ viết ngày xưa (khi chưa có nét) mà Mẹ gọi là "viết nhăng viết cuội" đó, sang cho con, V chép vào nhà V cất. V đang chép cái đoạn Mẹ viết về bà cố với "thùng nước đá"
Con nhắc mới nhớ, Cái thùng nước đá của bà mình giờ nằm đâu nhỉ, và hình như mình quên bẻn mất chuyện này, ngày xưa trong thâm tâm tự nhủ nếu sau này có điều kiện "Lìn ché" sẽ làm như bà vậy.
Nhà bà cố tôi nằm đối diện hơi xéo bệnh viện thành phố quê tôi, tiệm thuốc bắc Quảng Đắc, khi Tôi còn nhỏ, hoặc chưa sinh ra Tôi đã được nghe Mẹ và Ngoại kể lại rằng, ngày xưa Cố bán thuốc, ai nghèo khổ là Cố đều không lấy tiền, thậm chí còn cho họ thêm tiền. Khi Tôi sinh ra thì Tôi ở phía bên nội chỉ về thăm phía bên ngoại khi dịp lễ hay tết gì đó thôi.
Còn nhớ đó làm năm tôi học ở sài gòn năm thứ 2, lúc ấy Cố tôi 91 tuổi, 01 lần về thăm nhà, được Mẹ bảo (phải gọi là thế, vì tại Mẹ kêu Tôi đi, tôi mới đi, chứ Tôi đâu có ý đi) lên thăm Cố, Cố đang đau mất hôm nay đó.
Lấy xe chạy lên (nhà Tôi lên nhà Cố khoảng 7km) mà ở ngoài quê lúc ấy 7km cộng với cái nắng miền biển mặn người là khủng khiếp với bọn con gái, chứ đâu như sg bây giờ, 7km là rất bình thường. Lên đến khoảng 9g sáng thấy Cố đang lụi cụi nấu ấm nước to tổ bố, mà ngày xưa nấu bếp dầu hôi chứ đâu được nấu ga như bây giờ.
_ Cố ơi! "Lìn ché" lên thăm Cố nè
Mồ tổ tiên sư cha bây, về hồi nào, chạy lên chi giờ này nắng thế, (bời Cố biết tôi mà lên nhà cố thì thường chiều mát hay sập tối mới lên cơ)
_ Con nghe Cố bệnh con lên thăm mà,( ngày xưa tôi cũng nhõng nhẽo số dzách)
Bệnh gì con, già cả nhức mõi đó thôi.
Nước xôi thấy Cố hì hục chế vào 01 cái thau to trong đó hình như khoảng gần 50g trà thì phải.
Và Cố qua sang bảo Tôi:
Con ra trước có 1/2 cây đá nước người ta mới bỏ đó, chặt sẳn rồi con mang vô rữa bỏ vào cái thùng đá này, Cố chỉ cái thùng đá ngay trước mặt, Tôi nhìn kinh ngạc cái thùng to khiếp và không hiểu thời đó làm gì có cái thùng to như thế.
Ngạc nhiên, nhưng cũng lên nhà trước mang 1/2 cây nước đá xuống (phải mang làm 2 lần á, 1 lần 01 góc, vì cũng là tiểu thư mà) xuống vặn nước xối qua loa rồi bỏ vào thùng đá, nhìn lên thì thấy Cố đang pha nước cốt trà với nước nấu sẳn để nguội từ lúc nào (có lẽ từ tối qua). Và Cố đổ khoảng gần 1/2 đá, xong nghe Cố gọi:
Ti Tần ( cậu tôi, con của ngoại út, ổng tên Mạc Cựu Tần, mà ở nhà cứ gọi là Ti Tô hay Ti Tần thôi)
Trên lầu cậu tôi chạy xuống, rinh cả cái thùng vừa nước vừa đá to thế kia (ổng là lực lưỡng mà) đem ra để trên cái bàn được kê ngay cạnh cửa ngõ của nhà, và hình như là chuyện bình thường và chuyện thường ngày nên chỉ thấy Cố gọi, cậu xuống mang xong thì vọt lên lấu bẻ rubit (ổng giền món này hơn giền ...)ko nói ko hỏi gì lại cả.
Và ko biết từ đâu Cố mang ra khoảng hơn chục cái ca nhỏ nhỏ, xanh đỏ đủ màu, ca dùng để uống nước trà, bảo tôi:
Con rửa cho Cố mớ ca này, và lấy xô sạch kìa mang lên cho Cô xô nước nửa.
_Tôi, dạ ! Và trong đầu nghĩ rằng chắc Cố làm nước dùm cho ai
_ Lúc đó sao bệnh lười của Tôi nó khiếp thế, 2 tay cầm hết mấy tai của đóng ca, nhúng ùm 01 cái lấy lên vẩy vẩy, và liệng vô cái xô Cố chỉ để trên ván, rùi mang cái xô ra vặn nước (nước giếng bom) gần đầy xô xách mang lên cho Cố.
Cố hỏi: Sao nhanh thế "Lìn ché"
_ Tôi trả lời có dơ gì đâu mà ko nhanh Cố ơi.
Cố cười.
Xong Cố vô ngồi trên bộ ván, hỏi chuyện, còn tôi thì nịnh đấm bốp cho Cố.
Cố hỏi: Con múc nước đâu thế?
_Tôi trả lời: Dạ nước giếng đó cố
Trời, Cố la lên, sao ko lấy nước cố nấu kia, nước đó chưa nấu người ta uống vào lỡ bệnh hay đau bụng gì tội người ta sao con.
_Tôi cười, để che cái lười biếng, và hỏi: Uả mà làm thùng nước vậy cho ai uống thế cố:
Cố bảo: Thì cho người ta uống, ai có lỡ đường khát thì uống, hoạc ăn xin trẻ em gì khát thì vào uống.
_ Tôi ngạc nhiên tột độ, vì thời đó tôi còn nhớ như in, nếu đi chợ hay nơi nào đông mà có khát thì thường uống ca trà đá là 200đ.
_Tôi hỏi lại mình bán lấy tiền hả Cố?
Cố quay qua phát tôi 01 cái, tôi còn nhớ lúc ấy cố cằm cây quạt nhỏ thường ngày của cố, và bảo:
Cái con này, tiền bạc gì? giúp người ta lỡ khát chứ con.
Nhà cố trước bệnh viện, nên lượng người qua lại rất đông, đa phần người nhà của bệnh nhân ở quê xuống nuôi bệnh ...v..v.. hoặc xích lô ...
Ngạc nhiên, thắc mắc nhiều, nhưng cũng ko dám hỏi vì thấy Cố chuyện ấy như là việc bình thường phải làm hằng ngày.
Ở chơi với Cố đến trưa, ăn cháo hột bắp thảo, xong Tôi mới về, mà trong khoảng thời gian 01 buổi sáng tôi thấy cố tôi phải châm nước vào thùng đá đó mấy lần.
Và vừa về đến nhà, tôi ko thể kiềm nén thêm được nửa, liền hỏi Mẹ:
_ Uả sao hôm nay cố làm nước cho người ta uống ko vậy mẹ, hôm nay là ngày gì vậy mẹ ?
Mẹ tôi cười vào bảo: Con gái lớn trong nhà gì mà thổng thừa không biết gì cả :
Hằng ngày Cố đểu làm thế mà hơn 02 năm rồi đó con.
_Uả, lúc con chưa vô học cố đã làm rồi à, trời! thiệt tình đúng là mình...hihihi...và thật ra có lên cố thì cũng lên chiều tối mà (sau khi thùng đá mang rửa cất, khoảng 3g)
_ Mà mẹ ơi! mình ra chợ ra đường uống ca trà đá hết 200đ mà sao Cố để không thế, mẹ thấy 01 thùng to vậy biết bao nhiêu mà con thấy Cố châm nước biết bao nhiêu lần, có khi còn mua đá thêm.( ngày xưa 200đ tôi còn nhớ ăn được 1 cây cà lem)
Mẹ bảo, ừh Cố thích làm thế thì để cho cố làm, mau học ra làm kiếm tiền về cho Cố đi.
Và từ đó hình ảnh thùng nước đá của Cố cứ ám ảnh tôi, và có lẽ nhờ thế mà sau này cứ mỗi lần về thăm nhà, tôi đều tự nguyện lên thăm cố, ko để đợi mẹ sai nửa.
Và thùng nước đá của cố tôi hằng ngày cứ tồn tại như 01 điều hiển nhiên giữa dòng người cùng với cái nóng của xứ biền đến khoảng năm 2000 hay 2001 gì đó mới ko còn nửa, và cố tôi sống đến 103 tuổi thì đi. Ngày cố đi như tôi thường kể với mọi người, ăn chiều xong, Cố đòi bà ngoại út tôi (là dâu của cố) thay bộ đồ gấm trắng mới, mà cố ít hay mặc, rồi lên nằm nghĩ và đi luôn, không 01 tiếng rên hay than khóc.
Hôm nay nhớ lại, chợt muốn làm như ngày xưa mình nhủ thầm, nhưng thời nay đâu ai còn đi uống từng ca trà đá như ngày xưa, và thời nay đời sống con người cao hơn rất nhiều, và nơi trước nhà mình ở...có ai để ghé qua chữa tí khát giữa dòng sg này ko?
? ... ?
Sg_TAT_11/12/09
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Thương cố của Thachanhtim quá!
Một trái tim nhân hậu sẽ luôn như ngọn lửa sẽ tỏa ấm áp cho những người xung quanh TAT nhỉ?
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Ai cũng muốn và mong ước mình có một trái tim rộng mở, "nhân chi sơ,tính bản thiện"....nhưng....
Vì ta chưa chắc, ngày ta về cát bụi, và ngày mai sẽ ra sao.................:cool::cool:
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Tên Con !
Huỳnh Phúc Thoại Quyên
Mẹ đặt cho con cái tên ấy
Từ thưở ngày xưa,
Mẹ đã tôn thờ nàng Thoại Khanh
Một tấm lòng hiếu thảo,
trung hậu.
Nhưng tên Khanh cậu đã dùng
Thành ra Thoại Quyên
xuất hiện tên con đó....
Huỳnh Phúc
Dòng họ quan lại Cha con thời Nguyễn
Tên của con Mẹ trao tặng yêu thương
Mẹ tin con gái mẹ
hài lòng ...
Và hãnh diện cao đầu là con cưng của mẹ
Huỳnh Phúc Thoại Quyên
con sẽ thành nhân
bước đường đời...
12.12.09
Hôm nay sao lại tự nhiên hỏi mẹ, nguyên nhân ngày xưa mẹ chọn đặt cho con cái tên này ra đời. Thì ra con gái đã lớn thật rồi, lớn cả từ vóc dáng lẫn suy nghĩ, chứ ko còn to xác mà con nick như năm vừa qua.
Hôm nay nói nhiều câu khiến mẹ phải dừng lại giây lát để suy nghĩ, con mình lớn thật rồi, môi trường ấy giúp con mình tự lập và chững chạc ghê, nhưng mẹ mãi mãi mong con gái mẹ vẫn mãi là đức tính của người phụ nữ châu á con nhé.
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
13/12/09
Anh chẳng nhận ra ....ta ngày càng mất nhau, chứng tỏ trong anh em chỉ là hại bụi không tên như cái tên của chính em mà thôi, dẫu biết rằng em ko thể bắt buộc trái tim là : đừng buồn nhé ! Nhưng em vẫn buồn!
Người ta thường ví, thời gian sẽ bào mòn sự chờ đợi, sự nhớ thương và tình cảm sẽ mờ nhạc đi, thế sao lòng em vẫn còn mớ bòng bông như ngày đầu thế nhỉ?
Điều đau khổ nào hơn là khi mình đặt hạnh phúc của mình lệ thuộc người khác, Nụ cười cùa mình do người khác đem lại, tại sao mình lại thế ?
Ngày theo ngày em như đang trốn chạy ko dám đối diện với sự thật, sự thật phủ phàng đến thế sao ? mình ko thể chịu đựng Huh?
Buông!!!
Đã bao lần mình tự nhủ!
Thôi em buông nhé, chỉ như là 01 gốc thông buồn đừng giữa trời dù lộng gió cũng ko thể reo được anh nhỉ?
Có lẽ em sẽ buông, buông đi những nhọc nhằn của từng giọt nước mắt, buông cả chiếc mặt nạ cười đang bao bọc lấy em, buông đi sự chờ đợi ko đoạn kết...
Em buông nhé....!
Và ngày mai em có làm được ko anh ơi ?
Như đêm nay em vẫn ko thoát ra được cái chữ buồn lẽ nào mai em lại buông được anh hỡi ?
Ta mất nhau giữa dòng đời tấp nập
Khi lòng người còn lắm nỗi đa đoan
Tình chông_chênh trong bể đời nghiệt ngã
Dây ân tình luôn trắc trở trái ngang
Chẳng của nhau, đâu thể mà chờ đợi
Trái tim người, em đụng nó không lay
Hay tại em là người đang còn nợ
Từ những cõi nào viên miễn đây hay ?
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Noel 2009 24/12/
Nhanh thật mới đó mà lại một mùa noel nửa, Noel này cũng như Noel năm ngoái, bạn bè rũ nhau ra nhà thờ Đức bà, nghía thiên hạ rồi về đâu nhậu.
Nhưng những năm gần đây, tự nhiên lại dị ứng đám đông bè bạn, chỉ thích 01 mình nghe nhạc, hoặc lơ ngơ như thế này? Đã quá già ko chối cãi được nửa!
Năm nay đi đám cưới về, nhiều bè bạn rủ tôi đi noel với họ, nhưng chối từ quanh co rồi cũng cua xe về nhà. Tôi đang tự hỏi ở nơi đó anh có 01 mình đón noel như tôi ko ?
Em đón noel 01 mình ko có ai trong tay để sưởi ấm!
Em đang dấu nỗi buồn sau nụ cười khi gặp anh. tình yêu em là định mệnh, em vẫn hạnh phúc khi chúng ta lạc lối đời nhau.
Noel năm nay cũnh nhận quá trời lời chúc mừng, từ sáng giờ cứ để cho chất đống ko rely 01 ai, nảy trong đám cưới rà soát lại những ai đã gởi chúc mừng, tìm cả 2 cái phôn ko 01 lời chúc nào của anh.
Thế là noel năm nay mình ko nhắn trả lại 01 cái tin chúc mừng nào cho ai cả, noel năm nay chỉ nhận, ko nhắn trả...
Buồn cười! Bao nhiêu tin nhắn cũng ko bằng 01 tin anh? phải vô lý thế sao? tôi đang tự hỏi mình ?
Noel buồn!
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
25/12/2009
Những ngày khoảng khắc giao giữa năm cũ và năm mới sao lại buồn nhiều hơn!
Cuộc đời lạ lùng Cuộc đời ước mơ những điều viển vông. Lòng người lạ lùng! Lòng hay thương nhớ những điều hư không! Là mình đó sao?
Mọi thứ trôi đi thật nhanh, thời gian có thể chắp cánh, cũng như xoá tan mọi giấc mơ. Nó có thể làm lành mọi vết thương hằn sâu trong ta...lành không ?
Anh đến, anh đi chỉ khi có việc thôi sao?
Anh có đôi lần chỉ 01 phút giây dừng lại và tự hỏi? Anh vô tâm ko? hay anh ko vô tâm nhưng anh cố tình phải làm thế? để chúng mình phải lãng quên....
Còn riêng em, hằng ngày em phải lắng động tâm mình, để dấu nỗi đau sau nụ cười khi gặp anh đó, bởi em biết rằng dẫu em chỉ là 01 hạt bụi nhỏ nhoi vô danh, nhưng ít nhiều hạt bụi này sinh ra để in dấu trên cuộc sống, in dấu trong trái tim anh!
Miên man đến đây, em tự bật cười khi nghĩ đến 01 câu nói mà mình thường nghe, thường đọc: Yêu một người có nghĩa là luôn cầu mong người đó hạnh phúc dù có thể người ấy làm mình tổn thương.
Nghe có vẻ cao thượng anh nhỉ? Nhưng sao có vẽ giống em thế? và em tự bật cười cũng vì lẽ "mình chỉ là người tầm thường" mà thôi!
Anh vô tâm! Anh vô tình! đối với em...
Hay tại là em chỡ tình của mình trên con thuyền bằng giấy, mà thuyền bằng giấy thì làm sao chịu đựng được nhiều rũi ro và nước mắt, thuyền phải đắm và tình phải tan thôi!
Và anh ơi! Em lại khóc đấy!
Con người ta có thể ăn nửa bữa, ngủ nửa giấc, đi nửa đường, thậm chí chỉ sống nửa cuộc đời, thế sao em lại ko yêu anh bằng nửa trái tim mà thôi, và em chỉ buồn một nửa, chỉ khóc bằng nửa giọt nước mắt vì anh thôi nhỉ?
Người đời thường ví, Lòng người là giấy! Và em cũng thế anh ơi...
Vì là giấy nên đừng tưởng em gan lì đanh đá, là vàng mà mang tình em đi thử lửa, sao cái cần và nên làm chúng ta ko nâng niu và gìn giữ để khỏi đau nhau trong cõi đời này anh ơ!
Mà thôi, nhẹ lòng đi! Vì có lẽ cuộc tình em chỉ là tí vớ vẩn trong cuộc đời "Lãng đãng" của anh.
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Chông chênh...đó là cảm giác của em lúc này...
Em băn khoăn tự hỏi mình đang ở tình trạng nào...
Cuộc đời đôi lúc ngang trái đến vậy...Bước tiếp hay dừng lại...Nên hay ko...
Em phải quyết định tất cả...
Bản thân còn quá nhiều tham vọng...quá tham vọng và viển vông nữa...
Biết và tự nhủ nên bằng lòng với những gì đã và đang có...nhưng ko đjản...
..............................................
Ru lòng đi nhé tôi ơiiiiiiiii!!!!!!!!!
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
nhudadauyeu
Chông chênh...đó là cảm giác của em lúc này...
Em băn khoăn tự hỏi mình đang ở tình trạng nào...
Cuộc đời đôi lúc ngang trái đến vậy...Bước tiếp hay dừng lại...Nên hay ko...
Em phải quyết định tất cả...
Bản thân còn quá nhiều tham vọng...quá tham vọng và viển vông nữa...
Biết và tự nhủ nên bằng lòng với những gì đã và đang có...nhưng ko đjản...
..............................................
Ru lòng đi nhé tôi ơiiiiiiiii!!!!!!!!!
Tôi cũng đã chông chênh, hụt hẫng lẫn chới với nữa. Và đến bây giờ thì lòng đã dịu lại một cảm giác bình yên:nguong::nguong::nguong:
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Cảm giác chông chênh lại về bên em
Muốn bình yên, muốn vô lo vô nghĩ mà khó nhỉ
ôi cuộc đời........:mad::mad::mad:
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Ku Tuấn !
Ngày tiễn Ku cậu về lại bên Mỹ, sau 02 tuần về Việt Nam gặm nhắm lại kỷ niệm của nó đã qua. Kỷ niệm có cả những ngọt ngào cay đắng chan hòa giọt nước mắt.
Ku Tuấn năm nay đúng tam thập nhị, nó là thằng em con chú bác với Tôi.
Chuyện của nó diễn ra từ 6 năm về trước, mùa hè năm đó nó cũng về nhà Tôi chơi, thường thì nó về VN 1 tháng sau khi nghĩ hè, nhưng năm đó là năm nó đã đi làm nên nó về phép được 6 tuần. Ngày nó về Tôi ra đón nó, nhưng hôm ấy Tôi lại réo cả cái Thùy bạn ngoài quê mới vào chơi, ra sân bay đón nó luôn.
Có lẽ là oan nợ, nên gặp nhau, theo vai vế nó phải kêu cái Thùy bằng chị như Tôi và nó cũng nhỏ hơn cái Thùy 2t.
Thế mà không hiểu sao cái Thùy phải lòng nó, như 1 tiếng sét gì đó, từ ấy 2 đứa nó thư từ qua lại…cái Thùy như lại yêu nó thật lòng, còn Ku Tuấn, 01 thằng kỹ sư nghành điện tử, đẹp trai tài tử…hình như nó dững dưng với tình yêu cái Thùy dành cho nó thì phải..
Nó dững dưng và chỉ coi cái Thùy như 01 người bạn hay hơn tí nửa mà thôi. Có lẽ vì cái Thùy yêu nó quá nhiều, luôn là người chìu chuộng nó nhiều nhất, trong 10 chuyện thì cái Thùy đã chìu nó đến 9 chuyện rồi…Có lẽ vì thế mà Ku Tuấn nhà Tôi nó dững dưng…hình như tất cả đàn ông đều suy nghĩ mình phải là người chinh phục, còn như không khó khăn chinh phục khi phải nữ họ yêu, và tự nguyện yêu thì đàn ông họ dững dưng thế đó…
Và mùa hè năm sau, Ku Tuấn lại về VN, trong 1 lần đi nhảy nhót ở quán bar về, Tôi cũng say tưng tửng…thêm vài người bạn nửa ai cũng quấc cần câu…ai về nhà náy…Tôi cũng thế…còn Cái Thùy và Ku Tuấn …chúng nó chui vô 1 khách sạn nào trên đường NTMK
Và thế là từ đó, Thằng Ku Tuấn em Tôi, nó như dần dần lạnh nhạt chạy trốn với cái Thùy.
Thấy nó thế Tôi cũng hơi bất bình la nó:
- Ku Tuấn trả lời Tôi: Hai ơi, con gái nó dễ dãi thế, cho em được thì nó cũng sẽ cho thằng khác được. Con bồ em lúc trước cũng thế…nó yêu em cho em xong thì cũng dễ dàng yêu người khác và cho thằng khác…
- Có lẽ Ku Tuấn nhà Tôi xa lánh cái Thùy cũng vì lý do này của nó đã bị vết thương lần trước chăng?
- Con chim bị bắn trúng lúc nào chả thế!!!
Thời gian cứ vô tình thôi qua, trước 1 ngày Ku tuấn về lại Mỹ, thì cái Thùy có tìm đến, hẹn 2 chị em Tôi ra quán café. Thùy báo tin Thùy đã có thai sau lần 2 đứa ở khách sạn ấy…
Tôi ngỡ ngàng, còn Ku Tuấn nhà Tôi thì quát tháo.
- Thùy đùa chăng? Hay Thùy muốn gì? Tiền…?
- Bao nhiêu…?
- Hay Thùy muốn được đi Mỹ …
- Thùy nói đi…Thùy muốn gì….
- Tuấn đâu là thằng con nít mà tin điều Thùy nói..
- Đồ nhố nhăng…!
Tôi ko ngỡ ngàng vì cái giận của thằng em mình, bởi tôi biết xưa nay nó là thế…
Nhưng Thùy thì ngỡ ngàng nhìn nó trân trối, và sau cùng bật lên câu hỏi với nó:
- Anh ko tin Thùy ư?
- Thùy nói thật đó, Thùy ko lừa gạt anh đâu.
- Ku Tuấn nhà tôi…như chạm phải đĩa nữa:
- Cô im đi…đồ trơ trẽn…
- Cô ngủ với Tôi được thì cô ngủ với thằng khác được. Và nếu như cô có thai là thật thì chắc gì nó là con của Tôi.
Hình như trong mắt cái Thùy như có 01 cái gì đó sụp đổ, nhưng nó vội trấn tỉnh và trân người lại. Cảm giác như nó lặng đi 01 lúc, và cả 3 chúng tôi cũng như lặng đi, thời gian như lắng lại.
Ko biết là khoảng bao lâu, cái Thùy nó mới buộc miệng nói:
Vâng ! Xin lỗi anh Tuấn…
Thùy đùa với anh thôi, để muốn vòi vĩnh anh thôi…
Giờ ko được rồi, Thùy về đây, chúc anh đi bình an.
Nó quay sang Tôi:
- Xin lỗi cậu nhé, mong rằng cậu hiểu mình. Và nó đứng lên từ biệt 2 chị em tôi để ra về trước, nhìn dáng đi nó như hổng chân trên mặt đất.
Sau hôm ấy, bẵng đi thời gian thì tôi nhận được phôn của Thùy, nó bảo nó chuẩn bị đi du học thêm Thạc sĩ, ngày đó nó học Đai học Nông Lâm đã là kỹ sư rồi.
Thế là khoảng 2 năm nửa cái Thùy lại bặt tin, còn Ku Tuấn em tôi nó cũng hàng năm về đều đặn, nhưng những năm sau nó về…chúng tôi chỉ đi chơi ăn nhậu chị em ..còn dính dáng đến tình cảm nó tôi ko quan tâm, sau chuyện nó với Thùy…
Tôi còn nhớ như in ngày Thùy ẳm 1 bé trai đến thăm, thằng bé 15 tháng nhìn rất bụ bẵm, Tôi cảm nhận như ngờ ngờ…và có hỏi Thùy…
- Đây là….
Thùy như hiểu tôi muốn hỏi gì?
Nó gạt ngang và bảo:
- Không!...Mình lấy chồng và con mình đấy, ko liên quan gì cả.
Trùng hợp hôm ấy… Ku Tuấn…cũng mới vừa đi đâu đấy về…có lẽ Thùy vẫn theo dõi bước chân của Tuấn ..nên nó biết Ku Tuấn đã về VN nên có ý đến tìm.
Ku Tuấn bước vào nhìn Thùy thì ngỡ ngàng, (Theo cảm nhận của riêng Tôi, thì có lẽ thằng Ku Tuấn nhà tôi vẫn có tí tình cảm ti tí với cái Thùy, nhưng cảm giác “thứ con gái dễ dãi hư hõng” đã ăn sâu trong tâm trí nó vì con bồ trước của nó, nên nó ảm ảnh thế)
Nhìn sang tay Thùy thấy Thùy đang bế đứa bé.
- Thùy vụt trả lời…à ! Thùy đã lấy chồng và con Thùy đây…
Thế càng được dịp thằng Ku Tuấn nhà tôi nó mai mĩa, đúng thật là Thùy mà!
Giang sơn dễ đổi, bản tính Thùy là thế…tiếng nói và nụ cười của Ku Tuấn cứ như xỉa xói, chan chát …
Ngồi được tí không khí nặng nề, Thùy đứng lên bế con chào ra về.
Chiều đó khi đang ăn tối ở nhà hàng cùng Ku Tuấn thì em gái của Thùy gọi điện thoại cho Tôi, khóc nức nở nhờ Tôi đến bệnh viện 175 gấp Thùy muốn gặp chị em Tôi lần cuối.
Khi Thùy từ nhà Tôi chở con về, có lẽ Thùy suy nghĩ và mông lung quá nhiều, đầu óc ko tự chủ nên lũi nhào vào xe taxi, đầu chạm mạnh xuống lề đường chấn thương, sọ bị nứt, may là cháu bé còn kẹt ở yên trước xe, và có lẽ con níck được Mụ bà che chở nên cháu ko bị sao cả. Chỉ có Thùy là ra đi mãi mãi ...
Chúng Tôi đến nơi thì Thùy đã chờ không kịp rồi, nó ra đi nhưng mắt vẫn mở. Trong khi ngồi chờ làm thủ tục đưa xác nó về, em gái Thùy ngồi cạnh Tôi đã kể lể những chuyện xảy ra gần 3 năm vừa qua.
Đùng 01 cái Thùy có thai và xin chuyển công tác vào sài gòn để ba mẹ Thùy ko mang tai tiếng, Cả nhà Thùy và kể cả đứa em gái đang sống chung với Thùy cũng ko biết ba đứa bé ấy là ai…
Nó nói đến đây thì Tôi đã hiểu hết sự việc, Tôi từ từ bước vào đến bên Thùy mở tấm chăn đang đấp Thùy và đưa tay lên vuốt mắt nó, miệng khấn nguyện:
Thùy ơi! Tớ đã hiểu hết sự việc, cậu yên lòng nhắm mắt ra đi nhé, con cậu tức là cháu tớ, tớ sẽ có cách giải quyết và thương yêu cháu.
- Tớ xin lỗi cậu, Thùy ơi
- Tôi vừa khấn xong vuốt mắt Thùy bỏ tay ra thì nó đã nhắm mắt.
Ku Tuấn nhà Tôi chắc nó cũng giống Tôi, nó đã hiểu ra hết sự việc, nỗi ân hận giày vò nó, cái đám tang Thùy nó như cái xác và nó đội tang cho Thùy như người chồng đội tang cho vợ.
Tôi ko có khiếu viết truyện ngắn, Tôi chỉ kể lại cậu chuyện của thằng em tôi mà thôi.
Để mới biết, trong cuộc đời này, cái Tôi ai cũng có, và đánh giá hay am hiểu một con người …như thằng em tôi thật đáng trách. Còn cái Thùy chỉ vì lòng tự trọng nhưng vì tình yêu nó là thật nên nó thà 01 mình sinh con và cũng chẳng thèm phải cho đứa bé ấy có cha.
Câu chuyện này là câu chuyện thật nhưng kết cuộc rất đau lòng, đứa bé ấy năm nay đã hơn 4t rồi, ở với ông bà ngoại và gì của nó, mặc dù Ku Tuấn và gia đình chú tôi có xin mang nó về nuôi.
Mới hay cuộc đời này ..đôi khi duyên phận thật quá ngắn, những cái bên mình ngay trước mặt thì cứ ngỡ tầm thường để mãi lo đi tìm 01 cái gì đó rất ư là vô định, đến khi mất rồi mới tiếc lắm thay.
Tôi cũng thế, hình như cũng đang lãng đãng với nỗi sầu mơ ước vọng xa xăm mà tay ko với được, đâu hay mình đang dần bỏ quên mất cái hạnh phúc bình thường ngay bên mình, là “ hằng ngày vẫn bình an một mình ko có anh” Số phận ta như vậy đã là niềm hạnh phúc…thì còn mơ chi anh một cánh chim đang xa vời ta …xa vời trong tư tưởng lẫn bàn tay với.
02.04.2010
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
t7.24.04.2010
Lại 01 ngày cuối tuần trong đời rồi nhỉ...
Ta buồn, vui, ...trống rỗng lúc này...
Ta "chai" rồi... ko nhớ ra mình đang thiếu cái gì hay đang thừa cái chi...
Ngày cuối tuần hôm nay cũng giản đơn như ngày hôm qua ..trôi mau
01 giản đơn đến rợn người, giản đơn trống rỗng..chai lì cảm xúc...
Ta tự mình chọn, tự mình rối tung giữa cuộc đời, tình người với tình người...
Cần ko...? 01 chút quan tâm ân cần, hình như đã quá mệt mõi cho cần liều thuốc ấy
Thứ 7, ngày cuối tuần. Ta ghét nó!
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
thachanhtim
t7.24.04.2010
Ta "chai" rồi... ko nhớ ra mình đang thiếu cái gì hay đang thừa cái chi...
Thứ 7, ngày cuối tuần. Ta ghét nó!
Khả năng là không đủ "chai', nói cách khác là thiếu "chai"!:D
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
hahaha
Khả năng là không đủ "chai', nói cách khác là thiếu "chai"!:D
Vậy cũng giống như mình "thiếu lọ" rồi...hèn chi ..giờ cảm thấy như " hám lọ" ghê gớm lắm...
kà kà kà...
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Thứ 7 buồn thì alô bạn bè cfe tán dóc tụ tập , rồi ngày dài cũng qua. Tiếc là Hận ko có nổi 1 người bạn để làm điều đơn giản ấy . Đôi lúc nghêu ngao "Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa...bạn thân ngoảnh đi như người xa lạ....Người tình bao năm chăn gối....bây giờ còn dối gian nhau....Tiền khô cháy túi có ai hiểu ta.....hahaha"
-
Ðề: Xin Một Góc _ Chông Chênh !
Trích dẫn:
Trích dẫn của
luuthienhan
Thứ 7 buồn thì alô bạn bè cfe tán dóc tụ tập , rồi ngày dài cũng qua. Tiếc là Hận ko có nổi 1 người bạn để làm điều đơn giản ấy . Đôi lúc nghêu ngao "Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa...bạn thân ngoảnh đi như người xa lạ....Người tình bao năm chăn gối....bây giờ còn dối gian nhau....Tiền khô cháy túi có ai hiểu ta.....hahaha"
Không ai là ko có bạn, đơn giản mình có coi ng bạn đó là bạn mình hay ko thôi?
Tiền và bạn khác hẳn nhau, tiền hết mà tình bạn ko còn thì đó không phải là bạn