Hôm qua mới thấy, hôm nay có liền! Hay nhỉ nhưng mà "người ta" thì có động lực, lão huynh hổng có động lực nào hết nên .... đành chấp nhận.... đau tim vậy! :botay:
Printable View
Hôm qua mới thấy, hôm nay có liền! Hay nhỉ nhưng mà "người ta" thì có động lực, lão huynh hổng có động lực nào hết nên .... đành chấp nhận.... đau tim vậy! :botay:
Động lực của TY thiệt mạnh mẽ. Như một viên thuốc thần màu nhiệm. Mgậm nó trong miệng, có thể chiến thắng tất cả. ko ngờ cô út bé bỏng thế mà làm cho "người ta" cai thuốc được, giỏi thiệt.
deleted
Mình đến ở nhà trọ mới cũng 9 tháng rồi. Hàng tháng, mấy anh thu tiền điện, nước, đến đưa hoá đơn thì mình cứ đều đặn đóng, chưa bao giờ mình nhìn thử cái đồng hồ điện, nước lấy 1 lần xem là số mấy, có đúng hay không. Vì mình chưa từng nghĩ ai lại ăn gian mình mấy chuyện như thế.
Trưa nay về nhà ăn cơm, nhỏ em mình bảo:
- Sáng nay người ta mới thu tiền nước, mà lạ lắm chế, em để ý 4 tháng rồi, tháng nào nhà mình cũng xài đúng 200.000, hay thiệt.
Mình cũng thấy lạ...
Lò dò ra cổng mở đồng hồ nước lên xem (Vì đồng hồ nước nằm bên ngoài cổng rào, ko nằm trong nhà), phát hiện 1 điều thú vị :D
- Giấy báo ghi là chỉ số đồng hồ nước ngày 31/8 là 204.
- Hôm nay ngày 16/9 => Con số đồng hồ nước mình thấy là... 178... :D
Chắc tháng này mình phải xem lại số trên cái đồng hồ điện luôn :rolleyes:
Hee nhà Giggs lên gần 500k mấy tháng liền, Cứ tưởng đường ống bị dò rỉ gọi cho XN cung cấp nước đến sửa nhưng ko việc gì. Hoá ra téc nước trên tầng thượng hỏng cái phao. Khổ nỗi mấy hôm lên kiểm tra thì tối hôm trc toàn mưa lên thấy sân ướt ko nghĩ là nước tràn. Thế là ngày nào cũng xả nước vô tội vạ
Kền kền chờ đợi - 1994 của Kevin Carter
Được trao giải Pulitzer 1994, bức ảnh ghi lại khoảnh khắc một em bé ở Sudan sắp chết đói đang cố lết về phía trại phân phát lương thực của Liên Hợp Quốc cách đó khoảng một km. Cách đó không xa, một con kền kền đang chờ em bé chết để ăn thịt. Bức ảnh khiến cả thế giới bàng hoàng.
Không ai biết điều gì xảy ra với em bé sau đó. Cả nhiếp ảnh gia cũng không biết bởi anh rời đi ngay sau khi chụp ảnh. Nhiều người lên án sự lạnh lùng sau ống kính của tác giả. Ba tháng sau khi chụp bức ảnh này, nhà nhiếp ảnh Kevin Carter đã tự tử vì trầm cảm.
=> Xem tấm ảnh mà thấy quá đau thương, tại sao ng chụp ảnh sau khi chụp xong có thể nhẫn tâm bỏ đi? Sao ko cho thằng bé chút gì để ăn hay ít ra là ẵm nó đến trại phân phát lương thực giúp? Không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau khi người chụp ảnh bỏ đi nữa...
Đang ngồi đọc báo, đt reo:
- Alo..
- M ơi, bà có chồng chưa?
- Sặc.c.c.. Bữa nay uống thuốc chưa kưng?
- Thì bà trả lời đi!
- Quánh chít giờ, ko bít tui võ công cao lại nóng tính hả :D
- Vậy là M chưa có chồng. "M con, con có đồng ý lấy anh T làm chồng ko? Anh T xin hứa sẽ chọn đời chăm sóc, nâng niu, chiều chuộng con hết mực."
- Ặc.c..ặc.c.. Xui cho kưng, mình ko có đạo :D
...
Sáng nay nhìu chuyện dzui thật :D
Tối qua về nhà, nằm ngủ 1 tiếng xong ko ngủ được nữa, chạy qua bãi xe, xong xa quá lười về nhà, tắt máy vô ks đối diện bãi xe ngủ, sáng vừa vô cty mờ máy lên là mami đt liền ^^, bảo là qua nhà bạn chơi rùi ngủ lại, bị dzũa 1 tăng :D(Làm cái gì mà ko cho ngta bít cũng khổ)
deleted
Hôm qua, tự dưng muốn ăn gà nướng, định đi ăn cùng nhỏ... nhưng cuối cùng có 2 đứa thấy cũng... buồn nên ko đi...
Khoảng 20h thì trời mưa tầm tã, tự cười với mình: "ý trời", nt cho nhỏ: "May mà mình ko đi..."...
Khoảng 21h mưa nhẹ hạt, Y sang chơi... Mình vu vơ:
- Phải giờ ai mua gà nướng cho mình ăn nhỉ?
- P muốn ăn hả, để Y đi mua.
- Mua về nhà ăn thì P chỉ thích mua mỗi 1 chỗ bên Q4... xa lắm...
- Trời, đúng là p, ăn cái gì cũng phải đúng chỗ mới chịu. Kệ, chỉ chổ đi, Y đi mua.
Tự dưng mình hứng bất tử:
- Vậy 2 đứa mình đi.
Thế là 2 đứa trùm áo mưa, toe toét lao ra phố...
... Mưa lại ào ào trút nước...
Mưa làm 2 chân mình ướt, hơi lạnh. Mình choàng tay qua eo Y:
- Ôm cái coi! Coi có cảm giác ko.
Y ko nói, chỉ cười nhẹ. Mình nửa đùa nửa thật:
- Đừng kể cho anh H nghe nhé ^^, nghe chắc ổng... chém p...
Y lại cười...
- Ko biết sao từ ngày Y thành...gay, tự nhiên p cảm thấy ko có khoảng cách với Y nữa.
- Ờ, chị em ko mà ha!
2 đứa cùng cười. Tự nhiên mình thấy... ngại ngại... bỏ tay ra...
- Ko ôm nữa hả?
- Ôm chút chút thấy bình thường, ôm lâu lâu thì lại nghĩ Y là... đàn ông.
Y lại cười.
- P nghĩ sau này Y có vợ ko?
- Cũng có thể... P luôn có cảm giác Y chỉ gay 1 tgian thôi, vì 1 lý do vô hình nào đó, rồi cũng sẽ trở lại bình thường.
- P thích Y có vợ hơn, hay là như bây giờ hơn?
- Lúc Y chưa là gay, thật tình tuy ko yêu Y, chỉ xem Y như 1 ng bạn thân... rất thân... nhưng p ko muốn Y có vợ... 1 chút gì đó ít kỷ, 1 chút gì đó... chiếm hữu... Nhưng, khi Y bỗng dưng thành gay... p lại muốn thà Y có vợ đi...
Y ko trả lời... chỉ cười...(sao luôn cười lặng lẽ thế...)
...
1 mớ bòng bong...
Đúng là một mớ bòng bong. Gì mà hiện giờ là gay, sau này sẽ ko phải là gay,vì một lý do nào đó trở thành gay. Lý do đó ko còn ám ảnh nữa thì bệnh gay cũng tan theo...
Như thế này gọi là gay tạm thời, gay giai đoạn, gay đột suất....Phải ko em gái ơi?
Bỗng dưng thèm 1 ai đó để mình nhõng nhẽo... 1 ai đó để mình có thể nói vu vơ những câu vô nghĩa bất cứ lúc nào... 1 ai đó ôm mình vào lòng với vòng tay nồng ấm... với nụ cười dịu dàng... với ánh nhìn tình tứ... 1 ai đó để gối đầu... những lúc muốn tìm một thoáng bình yên...
Bỗng nhiên thèm được là mình...
Mình sống là mình được ngày nào trong 365 ngày mỗi năm qua đi ko nhỉ? Đã từ lâu lắm rồi...
Uh, cũng có lúc là chính mình... khi mình cô đơn. Còn khi mình vui... hình như ko thể... Vui với ai? Ai san sẻ niềm vui? Có những niềm vui không riêng tư và những niềm vui riêng tư...
Có những lúc đi trên đường cứ mỉm cười 1 mình... rồi giật mình thấy mình sao tội nghiệp...
Bỗng dưng thèm 1 ai đó quan tâm, 1 ai đó đi bên cạnh cuộc đời đôi lúc... chỉ thế thôi...
http://i224.photobucket.com/albums/d...8092009222.jpg
Biển động xô ghềnh đá
Cuốn trời mây nghiêng nghiêng
http://i224.photobucket.com/albums/d...8092009223.jpg
Đời ta là ốc đảo
Soi trùng dương muộn phiền...
Bạn bè, bạn đọc... hỏi mình, "cỏ hát" lâu rồi ko "hát" nữa... đợi mãi rồi... viết tiếp đi... hứa viết xong sẽ in ra mà chờ hoài ko xong, tự in để đầu nằm rồi nè...(Cỏ hát là tên tự truyện của mình).
Mình chẳng biết mình sao nữa, đúng ra còn vài phần nữa là xong tự truyện, rồi tự dưng ko còn cảm giác gì để viết tiếp...
Kịch bản phim nữa... cũng chẳng có mong muốn dựng thành phim gì, chỉ là đã viết thì viết cho hoàn thành tác phẩm để làm kỷ niệm, mà còn vài đoạn nữa kết thúc cũng ko còn cảm giác để viết tiếp...
Sao cái gì mình cũng làm nửa chừng thế nhỉ...
Hi..Hi... Chắc có lẽ do cái tựa đề, muội vẫn còn con đường dài để đi nên chưa có thể hoàn thành được đó thôi.
Vd như "Cỏ hát", khi nào hát lại thì chắc mới viết tiếp được. Còn đã "nửa chừng..." thì tốt nhất nên cho nửa chừng luôn đi, đợi 1 cái kết có hậu chắc mãi chẳng xong! Hị...Hị.. :rolleyes: :botay:
Sáng sớm được một phen lên ruột...
7h - Đang nằm ngủ ngon lành, đt reo:
- Alo.
- Alo, em lên trường của K ngay, có chuyện cần giải quyết gấp với phụ huynh nhé!...cạch...
- Ặc.c... Ko nói lý do gì hết, thằng nhóc đi học chưa lâu, chuyện gì nhỉ?
Bật dậy, vừa đánh răng, rửa mặt, thay đồ... mà trong đầu vừa nghĩ: "Chuyện gì? Chuyện gì? Chuyện gì?..."
Ko kịp chải đầu, quơ cây trâm quấn tóc lên, phóng như bay đến trường thằng em, trong đầu ko ngừng cầu nguyện: "Chuyện gì cũng được, chỉ cần thằng nhóc ko bị tai nạn, ko bị ai đánh..."
Vừa tới cổng có người... đón mình ngay: "Em vào phòng giám thị đi!"
Đội nguyên nón bảo hiểm lao vào phòng giám thị, thấy thằng nhóc đang ngồi... uống sữa, vừa thở vừa hỏi: "Chuyện gì vậy? K có bị gì không?". Thằng nhóc lắc đầu: "Em không sao?".
Cô giám thị đến giờ mới lên tiếng: "Lúc K băng qua đường bị xe quẹt, bị ghi đông xe thúc vô bụng, K nói không sao nhưng cô giữ cô đó lại, đt cho gia đình đến giải quyết, mà cô đó năn nỉ là đang đi thi gì đó, nên thầy giám thị giữ CMND và ghi số đt lại rồi".
Mình lui cui xem thằng nhóc từ đầu đến chân, từ trước ra sau: "K có đau chỗ nào không? Không sao thật không?"
Thằng nhóc vẫn lắc đầu: "Em không sao, xe hư thôi".
Mình xoay qua cảm ơn thầy, cô giám thị, nhờ cô trả CMND lại cho người ta, thằng nhóc không sao là mình mừng rồi. Thầy giám thị có vẻ nghiêm túc:
- K còn nhỏ, em mua xe dỏm dỏm cho nó chạy, chứ chạy chiếc xe đẹp quá dễ bị cướp lắm.
Mình tình thật: - Dạ em cũng có dặn, nếu bị chặn cướp xe cứ ngoan ngoãn nói: " Mấy anh lấy xe cứ lấy, cho em về nhà".
Thầy và cô giám thị đều bật cười. Mình thật lòng mà ^^...
Cơ thể mình thật lạ... Mình ko hiểu được, ko kiểm soát được, không biết có ai giống mình ko... Mỗi khi trong lòng mình buồn hay suy nghĩ nhiều về 1 điều gì đó, cho dù mình cố lừa dối chính mình cũng ko lừa dối được cơ thể mình... Nó phản ứng lại bằng cách bệnh vô cớ, vô lý... Chỉ thấy trong ng chẳng còn miếng sức, sốt, đầu óc lâng lâng... uống thuốc cũng vô ích, trừ khi nó tự hết...
Tối qua đi cỗ vũ bạn trai... của nhỏ em và 1 tên tài xế đá banh. Công nhận, từ xưa đến nay mình chưa bao giờ xem trận đá banh nào vui đến thế, vì cầu thủ 2 đội đều... đá quá giở, cứ như... đi xem hài vậy: Có cầu thủ thì suốt 15p toàn... đón hụt, chân ko chạm được trái banh, chẳng những thế có lúc phản xạ tự nhiên, banh đến là... né :youarethewoman:; Cầu thủ thì đón banh hụt lỡ đà té theo kiểu... ke đầu trong hiphop - thường xuyên có những động tác đón bóng rất ư là... ngộ nghĩnh, thủ môn thì banh đến là... xuống tấn, thủ võ như karatedo,..v.v...và..v.v... ko kể hết những pha bóng cười chảy cả nước mắt. Mình và nhỏ em vừa xem, vừa cổ vũ mà vừa ôm bụng cười chịu không nổi, cười suốt hơn nửa tiếng đồng hồ gần như không nghỉ, đến nỗi mình phải níu áo trọng tài yêu cầu... dừng trận đấu cho cầu thủ nghĩ xả hơi đi :youarethewoman:. Cũng hên là sau hơn 30p có lẽ... quen banh nên tình hình đỡ hơn. (Nếu không chắc giờ cái miệng mình nó chẳng... khép lại được mất :botay:)
Trận đấu kết thúc, 4 ng kéo vào 1 quán ăn của người Hoa, mình kiu 1 món đơn giản: Hủ tiếu mực, 3 tên kia thì kiu cái gì đó mà tùm lum từa lưa, đến nổi quán phải dùng quyền trợ giúp... thay người order đến lần thứ 2 thì các món mới xuống được tới... phòng pha chế :youarethewoman:
Một buổi tối thật vui với 1 nùi... thang thuốc bổ, về nhà ngủ 1 giấc thật ngon, sáng ra thấy người khoẻ hẳn :xiho:
Đọc tường thuật trận đá bóng của em khôi hài đến nỗi chị đang ăn chén cháo mà bị sặc, phun cả cháo ra bàn phím. Chết cười.
May mà trận đấu của MSFC mà Sh tham dự cổ vũ chưa được đưa lên trang nhất topic "Ngẫu hứng" chứ nếu không thì...:nguong::nguong:
Hihi.. ấy là em mới tường thuật "sơ sơ" thui đó chị, hum qua em cười mà... chảy nước mắt luôn đó, vì cười liên tục ko ngừng được, vui lắm :D.
Có 1 cảnh, thủ môn đang... tàn tàn đi bộ (mặt quay về phía khung thành) thì từ sau lưng trái banh lăn... nhẹ nhàng vào lưới. Thủ môn quay lại hỏi: "Thằng nào đá vậy? Sao... hổng cho hay gì hết vậy? Tao đang quay về mà..." :youarethewoman:
Mưa, trên đường chạy đến cty, ngang 1 quán cafe, mình thấy 1 tên bảo vệ trẻ đang ngồi trước quán, 1 tay cầm dù, 1 tay cầm đt lim dim mắt hát say sưa mà tự nhiên bật cười, chợt nhớ 1 buổi tối trong 1 resort ở Fang thiết lúc trước...
... Lúc đó chắc cũng gần 1h đêm, mình không ngủ được nên lang thang ra bờ biển nằm nghe sóng vỗ. Gần chổ mình có anh bảo vệ nọ đang say sưa nói chuyện với ai đó qua bộ đàm, nói 1 lúc rồi hát, hát 1 lúc rồi lại nói... cứ thế, mình thấy lạ nên cười khúc khích. Anh bảo vệ có vẻ bối rối:
- Khuya rồi sao cô chưa ngủ đi? Ngoài này lạnh lắm.
- Em thích nghe tiếng sóng, với lại chưa buồn ngủ.
- Tui hát có phiền cô không?
- Dạ không, anh cứ hát đi.
- Buổi tối trực buồn lắm, mỗi thằng 1 khu, đâu có ai nói chuyện đâu, nên mấy anh em thường mở bộ đàm thay nhau hát nghe chơi. Cô thích nghe bài gì ko? Tui hát cho cô nghe?
Bên kia bộ đàm vọng qua:
- Ê, nói chuyện với ai vậy mày?
- Với khách.
- Hát đi mày ơi! Hát cho cổ nghe luôn, hỏi cổ thích nghe vọng cổ không?
Mình phì cười. Bên kia lại vọng qua:
- Cô gì ơi cô hát cho anh em tụi tui nghe 1 bài đi!
Mình xua tay với anh ngồi cạnh:
- Mấy anh hát đi! Em ngồi nghe thôi.
... Tiếng sóng biển rì rào, tiếng hát vang khe khẽ... Đêm thổi vào lòng mình những cảm xúc mênh mông...
deleted