Ðề: Dại khờ một thuở !!!!!!!!!
Gửi cho em chút nắng
Để khoảng trời thêm xanh
Gửi cho em cơn gió
Thổi qua tim ngọt lành
Gửi em một cánh buồm
Tâm hồn ra biển cả
Gửi em những hoàng hôn
Phút bên nhau vội vã
Gửi bao nhiêu sắc lá
Hàng cây vươn chồi xanh
Con đường thương đến lạ
Em bước gần bên anh
Gửi trao ánh bình minh
Tia nắng nào vừa tới
Tiếng chim hót đầu cành
Cùng em chào ngày mới
Gửi bao nhiêu chờ đợi
Ấp ủ tháng ngày qua
Cùng xôn xao niềm nhớ
Theo em về nơi xa
Gửi cho em tất cả
Hôm nay và mai sau
Anh chỉ xin giữ lại
Lời ngọt ngào em trao
Ðề: Dại khờ một thuở !!!!!!!!!
Và tôi biết cuộc sống là như thế
Chẳng bỗng dưng mà được bao giờ
Có điều này sẽ phải mất điều kia
Một quy luật muôn đời chẳng đổi
Và tôi biết có những điều giả dối
Cả nơi em và ở cả nơi tôi
Như cuộc đời xen lẫn giữa niềm vui
Là nước mắt là buồn đau, tội lỗi
Nên em nhé xin đừng quá vội
Kẻo yêu thương bỗng hóa xa vời
Kẻo hạnh phúc trở thành nông nổi
Như con thuyền lạc lõng giữa biển khơi.
Ðề: Dại khờ một thuở !!!!!!!!!
Sáng nay Sài Gòn chợt lạnh
Chân bước, rưng rưng trong lòng
Nhớ ai ngập ngừng dáng nhỏ
Ngày nào cũng một chiều đông
Ðề: Dại khờ một thuở !!!!!!!!!
Nhiều lúc nỗi buồn vô cớ
Từ đâu ùa đến trong lòng
Nhiều lúc xót xa nhung nhớ
Không ai mà vẫn chờ mong
Có nhiều khi chợt thong dong
Lang thang bước hoài trên lối
Có khi hờ hững vô cùng
Mình ta khẽ vào đêm tối
Có lúc muốn quên tất cả
Yêu thương khinh ghét trên đời
Có lúc muôn ôm tất cả
Thế gian thoả sức rong chơi
Ðề: Dại khờ một thuở !!!!!!!!!
Có bao giờ em về lại ngày xưa
Hứng hạt nắng đón hạt mưa mùa nhớ
Có bao giờ trong vu vơ tiếng gió
Em còn nghe tiếng thì thầm của anh
Đã xa rồi khoảng trời cũ ngát xanh
Cánh diều nhỏ và niềm vui cũng nhỏ
Giấc mơ ban đầu một thời vụn vỡ
Còn lại gì cho hai đứa ngày sau
Những giận hờn vô lý lúc bên nhau
Giờ nghĩ lại sao ngu ngơ quá thể
Anh vô tình, anh dại khờ đến thế
Mà sao em giữ mãi ở trong lòng
Chỉ một lời xin lỗi thế là xong
Bao giận dỗi sẽ tan như mây khói
Chỉ một lời thế thôi, mà sao anh bối rối
Em vẩn vơ chờ đợi để rồi xa
Ðề: Dại khờ một thuở !!!!!!!!!
Thơ mình làm toàn thấy
Những là tủi với hờn
Rồi lại thương với nhớ
Không có gì vui hơn
Chả hiểu ra sao nữa
Ôi những thẩn với thơ
Ta phải chăng hư ảo
Lạc giữa thực và mơ
Cuộc sống nào phải thơ
Tình yêu đâu chỉ nhạc
Nên ta hóa gã khờ
Trong nỗi buồn ngơ ngác
Ước mình thành người khác
Chạy trốn một cuộc đời
Nhưng ước nào có được
Ôi tội nghiệp ta ơi
Lẽ nào đành thả trôi
Phiêu du qua ngày tháng
Cho hết trọn kiếp người
Cho tan theo vị đắng
Khi tình là dấu lặng
Buồn vui nào cho ta
Nợ nần nào xin trả
Theo gió về nơi xa
Ta có còn là ta
Em có là em cũ
Yêu đương đã xế tà
Tiếc thương nào cho đủ
Tháng năm nào khép rủ
Bờ mi yên ngủ rồi
...............................
Ðề: Dại khờ một thuở !!!!!!!!!
Rồi một ngày ta trở thành đồ đểu
Chẳng gạt được ai, ta lừa dối chính mình
Nhưng khốn khổ làm sao lừa nổi
Vì bóng đêm rồi cũng sáng bình minh
Đối diện mình với muộn phiền ngớ ngẩn
Cầu xin đời rủ một chút lòng thương
Nhưng nhân thế mãi là vô tận
Và ta ơi chỉ một chút vô thường
Ðề: Dại khờ một thuở !!!!!!!!!
Ta lại đi tìm
Nỗi nhớ của ngày hôm trước
Nhưng nào đâu biết được
Nỗi nhớ đã thành thiên thu
Ta lại đi tìm
Kỷ niệm của ngày hôm trước
Nhưng nào đâu biết được
Kỷ niệm đã hóa rêu phong
Ta lại đi tìm
Ta, em của ngày hôm trước
Nhưng nào đâu biết được
Ta giờ đây đâu còn ta ngày trước
và em giờ đây
đã thành em của những ngày sau
Chỉ còn lại nỗi đau
chới với
Vì thời gian nào đâu chờ đợi
Một cuộc tình đã hóa mây trời!!!!!
Ðề: Dại khờ một thuở !!!!!!!!!
Trích dẫn:
Trích dẫn của
Sầu lãng tử
Có khi hờ hững vô cùng
Mình ta khẽ vào đêm tối
Quả đúng với cái tên Sầu lãng tử. em còn ít tuổi thôi a đừng gọi là huynh già chết :D
Ðề: Dại khờ một thuở !!!!!!!!!
Đời vẫn buồn như chưa vui
Lòng vẫn chưa thôi ngậm ngùi
Ta vẫn tìm điều chưa biết
Riêng mình thương nhớ nào nguôi