Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
MÙA TRĂNG VU LAN VẪN BIỀN BIỆT MẸ
Thượng tuần tháng giêng trăng dẫn mẹ ra đi
Đóa hồng đỏ trên ngực con hóa thành hoa trắng
Vu Lan nầy trăng về trong mưa xám
Trăng trở lại một mình, hoa vẫn trắng màu tang
Con tìm mãi không nguôi bóng mẹ ngoài sân
Trong đêm mưa đầy, trăng buồn đi mất
Mẹ không trăng mà lòng trăng vằng vặc
Mẹ không nguồn mà biển cả bao dung
Mẹ không mây mà tóc trắng như bông
Mẹ không hoa mà hương hoa thơm ngát
Trăng có về ngang, xin ghé vào một giây một phút
Xin gởi lại đây màu đỏ sắc hoa hồng
Xin mang về biển lòng mẹ bao dung
Xin mang lại màu tóc mây mẹ bạc
Xin mang theo tình mẹ thơm ngan ngát
Cảm ơn bóng trăng nhân hậu trên cao
Vu Lan nầy không về, mẹ ở tận nơi đâu?
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
MẸ HIỀN YÊU DẤU
Tôi sinh ra lớn trong dòng sữa mẹ
Bầu vú nuôi tôi lớn cạnh bờ tre.
Lòng tôi sao nhớ vào hè năm ấy .
Mẹ tôi ngồi lẫy tóc dưới bờ trăng
Ôi ! nhớ sao tình mẹ tôi yêu dấu
Chắt từng dòng sữa ngọt ơn sâu .
Nuôi con khôn lớn dù dâu bể
Vì con thơ mẹ gian khổ cơ cầu .
Tóc mẹ tôi đầu thu nay trắng tuyết
Đã tàn phai năm tháng chiết lời ru.
Mẹ ru con từng đêm không ngừng nghĩ
Mặc cho đời thay đổi hay chia ly .
Tôi lớn lên ghi niềm yêu thương ấy
Nên trong lòng đau vấy lúc mẹ đi .
Trên nơi kia thắm thiết đoá trà my
Mẹ của tôi vì con đến muôn đời .
Tôi sinh ra lớn vơi giòng sữa mẹ
Nhớ từng giờ khi nhỏ vuốt ve tôi .
Tôi khóc cho ngày trôi qua quá sớm
Mẹ đi rồi ai đơm áo cho tôi .
Rồi ngày mai tôi không còn thấy mẹ
Di ảnh buồn lòng trẻ khóc không lời .
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
TỰ HỐI
Sắp đến mùa đông trời rất lạnh
Nhớ mẹ già trong áo mỏng manh
Tranh đơn chiếc vách thưa luồn gió
Từng chiều mòn vàng võ đầy vơi.
Đã mấy trùng khơi chưa vơi nhớ.
Dáng mẹ xưa , ôi ! những ngày thơ
Tóc điểm sương khói mờ đôi mắt
Chân tay run ai dắt bước chân.
Tôi chợt khóc bâng khuâng thương nhớ
Nhớ ngày xưa bé nhỏ ngây thơ
Hai mùa mưa vất vả từng giờ
Chờ năm tháng trong niềm hy vọng.
Hy vọng ấy đeo chân mẹ mãi
Mong từng ngày dù có đổi thay
Nuôi con thơ vươn lớn hình hài
Mai sẽ lớn vinh thân giúp nước .
Nhưng thời gian đi không nói trước
Thước trời đo cho số phận con
Sự nghiệp kia con chẳng làm tròn
Để đáp trọn thâm tình mẫu tử .
Mẹ ơi ! thương yêu người từ mẫu
Mẹ đi rồi sầu thảm biển dâu
Giọt lệ đâu ! đau xót vô cùng
khi thương nhớ não nùng khôn xiết .
Khi ngồi đây lời tay con viết
Xiết nỗi lòng trung hiếu đa mang
Con oán than khi lỡ vận rồi
Đành thôi để kiếp sau đáp trả .
__________________
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
Mẹ đi xa (st)
Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc
Tôi im lặng sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là bớt khổ đi rồi
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa nhẹ rơi
Tôi thấy tôi mất Mẹ
Mất cả một bầu trời
Mất cả cuộc đời tôi
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
HẠNH PHÚC ĐƠN SƠ
Còn gì hạnh phúc hơn!
Con lớn lên trong tình thương của mẹ
Nghe điệu hò mẹ vẳng những đêm trăng
Mẹ ru con bằng tình yêu lặng lẽ
Con nhủ nồng bằng giấc ngủ con thơ
Ôi con nhớ những chiều ra đón mẹ
Giữa đồng làng gió mát mẹ cong lưng
Mẹ nuôi con bằng tình yêu hạt gạo
Mẹ nuôi con bằng dòng sữa ngọt ngào
Mẹ đạy con bao điều con chưa hiểu
Tiếng Việt Nam mỹ miều quá mẹ ơi
Có dấu sắc, dấu huyền, dấu phẩy
Dấu ngã này, dấu nặng nữa con ơi
Đã qua rồi một thời là trẻ nhỏ
Sao với con mẹ bảo vẫn còn thơ
Bao vấp ngã trên đường đời con trải
Con ngậm ngụi hiểu thấu lời mẹ răn
Con đã khóc bên bờ vai mẹ
Bờ vai hiền nâng đỡ con lên
Xoá nước mắt con rơi ngày yếu đuối
Giúp con nhiều vững bước con đi
Bờ vai mẹ là một ngàn điểm tựa
Chứa yêu thương và toả những yêu thương
Bờ vai mẹ là trời, là biển
Là tất cả những gì ấm với êm
Còn gì đau khổ hơn!
Mẹ nhắm mắt, nhắm mắt thật rồi
Đi vào giấc ngủ mãi ngàn năm
Nơi nấm mồ là giường mẹ ngủ
Đất với trời là nhà cửa mẹ đi
Con lay mẹ dậy mấy đêm trời
Mẹ hãy dậy đi, dậy mẹ ơi
Đây bát cơm canh đã nguội rồi
Sao mẹ nằm đó chẳng ngồi dậy ăn
Cho con nghe lại câu hò
Cho con nghe lại một lời thương yêu
Mẹ ơi giọt lệ con vương
Không còn mẹ nữa ai thương con nhiều
Hạnh phúc ơi giờ tôi mới hiểu
Đơn sơ thôi, bình thường thôi
Chỉ là một túp lều tranh
Có con, có mẹ, có cha ở cùng
Chỉ là những bữa cơm chung
Tiếng cười đầm ấm lung linh diệu kỳ
Giờ thì mẹ đã đi xa
Vẳng nghe đâu đó điệu hò mẹ ru
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
TIN MẸ MẤT
(Thích Phước Huệ)
"Thân tặng Phương Khanh"
Đau khổ sầu thương trong tuyệt vọng
Mẹ mất rồi thôi hỡi còn đâu
Trong đớn đau tay chấp nguyện cầu
Xin cho mẹ sớm về cõi Phật!
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
CHIÊU NIỆM MẸ HIỀN
(Thích nữ Tuệ Đăng)
Con còn nhớ chuyện xưa người con hiếu
Xuống tận cùng hỏa ngục cứu mẫu thân !
Mẹ của con nay sống giữa dương trần
Niềm đớn thống thuốc thần nào xoa dịu !
Từng khoảnh khắc dòng đời nghe nặng trĩu
Gánh sao kham trên vai yếu mẹ hiền
Những cơn đau quằn quại khắp mọi miền
Từ nhục thể tận buồng tim buốt nhói
Hơi thở mẹ đang đi vào mòn mỏi
Mắt đau thương là tiếng nói sau cùng
Vĩnh biệt đời với nỗi khổ mênh mông
Môi tê tái giá băng tràn giấc ngủ.
Mùa đông (của) mẹ dài thiên thu, có phải ?
Chuyến đi này sao chẳng gọi con theo ?
Khuôn mặt thương ! Con tìm gặp nơi nào ?
Mù sương kín, tóc tang trùm vạn nẻo.
Lòng con trẻ như giọt sương, hạt bụi
Ân mẫu từ vời vợi ngất non xanh
Biết bao giờ tấc dạ cỏ thơm non
Vươn mát tới ánh xuân nồng ấp ủ ?
Cánh hồn mẹ bay cao xa trần thế
Lắng hồn chuông siêu độ buổi hoàng hôn
Hồn thảnh thơi phủi sạch nợ u buồn
Mẹ an nghỉ nơi đài sen thanh khiết
Giọt lệ mẹ nở hàng ngàn sao biếc
Muôn mắt nhìn tha thiết ánh thương yêu
Cõi người ta chan chứa đắng cay nhiều
Máu tim mẹ thắm tươi nguồn bất tuyệt.
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
NHỚ MẸ
Thích Phước Tiến
(Thân tặng những người con mất Mẹ)
Hoa trắng tang thương nhớ mẹ hiền
Người cài trên áo đoá trinh nguyên
Mùa Thu lá rụng sầu nhung nhớ
Nhớ dáng thân yêu của mẹ hiền.
Mẹ hãy cho con dòng lệ chảy
Tỏ lòng thương mẹ, khổ triền miên
Công mẹ sanh thành như đại hải
Bủa khắp trăm sông khắp mọi miền.
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
VU LAN NHỚ MẸ
(Thích nữ Huệ Hiệp)
Con cài hoa trắng, bâng khuâng
Nỗi lòng nghe đắng mấy lần thu qua
Chứa chan dòng lệ tuôn sa
Trong màu hoa trắng mẹ đà xa khơi
Chập chờn giấc ngủ mồ côi
Nửa đêm thức giấc bồi hồi, “Mẹ ơi!”
Bơ vơ lạc lõng đường đời
Tìm đâu bóng mẹ dòng đời nổi trôi
Cánh chim phiêu bạt phương trời
Nơi đâu tổ ấm sưởi phơi nắng hồng
Cuộc đời dâu bể ai trông
Ai nâng bước nhỏ, ai mong mỗi chiều
Mẹ còn đâu nữa, quạnh hiu
Đời như một đóa hoa chiều trắng in
In trong giấc ngủ trong tình
Tình con hoa trắng là tình mẹ yêu
Con yêu mẹ với cánh diều
Cây cam, gốc bưởi mỗi chiều con chơi
Vu lan giọt lệ đầy vơi
Nỗi hoài nhớ mẹ vạn lời tiếc thương
Biết ai kể nỗi đoạn trường
Mẹ ơi! thôi mẹ đôi đường đành cam.
__________________
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
Tiếng mẹ ru
Ầu ơ, nhớ tiếng mẹ ru
Cho con yên giấc mẹ lo chuyện nhà.
Lời mẹ ru như tiếng ca
Thấm sâu tâm thức con đà quên đâu.
Lời mẹ ru có trước sau
Có trăng, có gió, có sao, có trời
Có nhân bản, có tình người
Có chung thủy, ôi vẹn mười nhân gian
Lời mẹ ru mãi ngân vang
Cho con thẳng bước thênh thang con đường
Nhớ mẹ ru, nhớ quê hương
Nhớ đời đau khổ, nhớ thương đạo vàng.
Rằm tháng bảy, lễ vu-lan
Bâng khuâng nhớ mẹ bên đàng mưa rơi
Dù cho đi hết đất trời
Ơn sâu nghĩa cả ngàn đời khôn quên!