Nó còn nghe bạn nó bảo người đàn ông của nó còn bật nick online suốt ngày và còn trưng biển khoe thân thiết với 1 cô gái mà trước đây anh ta đã vô cùng coi thường về tư cách. Nó hỏi em gái, em gái bảo "Em delete cái nick của anh ta từ lâu rồi chị ạ. Loại người đó không đáng để nhớ làm gì". Nó cũng delete cái nick đó từ khi nhận được những lời vô tình vô nghĩa của anh ta rồi. Thực ra thì nó hơi buồn vì anh ta đang lao vào 1 con đường chẳng hay ho gì với anh ta, từ việc yêu ngay 1 cô gái khác vội vã để thế chân, sau đó lại tiếp tục đi tìm người đàn bà khác, giờ lại dính líu với nhóm bạn mà trước đây nó đã từng cùng anh ta lên án về cách hành xử thiếu văn hóa. Hơi chán cho anh ta. Và cũng hơi may cho nó. Các cụ nói câu cấm sai: Gần đèn thì rạng mà gần mực thì đen!
:botay:
26-11-2010, 07:07 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Công việc nhiều bài vở tơi tới. Nó có nhiều thời gian đầu tư những bài thời sự vấn đề mang tính chiến đấu. Sếp bớt ít ghét đi 1 chút... Có thêm nhiều bạn mới... Kể ra nó bắt dầu cảm thấy cuộc sống đã đỡ khó khăn hơn. Vui! Sống 1 mình không có ai lại thấy khỏe và có nhiều thời gian cho bạn bè và những người thân yêu của nó và làm những việc thực sự có ý nghĩa hơn...Họp chi hội bàn về 2 số đổi mới chất lượng của tờ báo. 2 bài viết của nó được coi là "mũi nhọn" đổi mới (2 trong 3 bài)... Mọi người phân tích mổ xẻ từng bài viết, từng tin bài... Và bài của nó được mang ra mổ xẻ nhiều nhất. Nhưng được thừa nhận là có đổi mới.... Tõ ràng nó đang tự đổi mới từ con người cho tới cách hành văn, hành xử... Trưởng ban không dự họp, nhưng viết thư nói với nó: "Chị đọc 2 bài của em trên 2 số bào gần đây, thấy rất hay, rất hấp dẫn. Em chịu khó khai thác đề tài theo hướng này sẽ rất ấn tượng đấy!". Nó vui ghê cơ. Phó ban cũng vừa điện thoại gọi khen. Hihi. Mất 1 thứ mà được nhiều thứ kể cũng không uổng... Tối nay lại 1 lời mời cà phê. Thì đi... sau 1 ngày làm việc mệt nhoài... he he
30-11-2010, 11:13 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Vậy là rồi bạn cũng đã nhớ tới mình... Mình cứ nghĩ không lẽ sau những tin nhắn, điện thoại dồn dập... bạn biến mất khỏi mình 1 cách không lưu luyến? Và rồi thì bạn cũng đã tìm được số điện thoại để nhắn tin cho mình từ Belarus... "Nhớ Việt Nam, nhớ em lắm!" "Anh đi làm thì em nghỉ trưa, anh đi làm về thì em lại đi ngủ rồi. Ban ngày thì anh lại bận công việc quá không thể nói chuyện với em được"... cũng vui, vì ở nơi nào đó xa lắc... vẫn còn có 1 người nhớ tới mình. Ồ. Cũng may mà nó chưa iu bạn... Không thì chắc là cũng khổ sở lắm đây...1 ngày thật mệt, nhưng được việc... Cuộc sống vẫn cứ trôi và mình vẫn cứ tồn tại... Sự biến mất của nó cũng có chí ít là 1 người nhắn tin hỏi vì sao nó lại lặn mất tích cả 1 ngày :D
30-11-2010, 11:38 PM
Boulevard
Nghe nhạc thấy nao hết cả lòng...
Anh Xin Làm
Sáng tác: Mai Anh Việt
Ca sĩ: Quang Dũng
Đừng đi em ơi
Bên kia núi đâu có trời xanh hơn
Bên kia sóng đâu vỗ về miên man
Bên kia đời đâu có gì hân hoan
Đừng xa nhau em
hạt sương cũ chan chứa tình đơn sơ
Bông hoa cũ vẫn nở trọn trong ta
Những kỷ niệm đâu dễ gì phôi pha
Đừng đi em nhé
vì những buồn vui
sẽ nối lòng ta
Thành mối dây đời trói ta từ đây
Thành mối dây đời trói ta từ đây
Anh xin làm cỏ dại đón bước chân em
Anh xin làm tàng cây che mát thân em
Đừng đi em ơi
Bên kia gió đâu có gì xôn xao
Bên kia nắng đâu có còn lung linh
Bên kia trời đâu có nhiều trăng sao
Đừng xa nhau em dòng thư cũ em có còn say mê
Chân em có khi mỏi mòn lê thê
Hãy trở về bên gối mộng đêm nao http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=B69wulAOAq
30-11-2010, 11:42 PM
thuphong
Re: Những khoảnh khắc...
. Úi giời, cuối cùng thì em Bou cũng đã tìm về nhà.
01-12-2010, 12:13 AM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Lâu rồi nó mới khóc... Tin nhắn của bạn làm nó buồn quá... Bạn cũng như những người đàn ông đã đến với nó, để lại cho nó ít nhiều cảm xúc, rồi lại lặng lẽ ra đi... có người thì để lại cho nó một nỗi đau tưởng như làm cho nó không thể đứng lên được nữa... Có người thì để lại cho nó những cảm xúc là lạ mỗi khi nhớ về với bao niềm thương, nỗi nhớ và cả sự bồi hồi... Buồn hay vui, đó là kỷ niệm và cuộc đời mỗi con người lưu giữ lại để mỗi lần nhớ lại thì trái tim trở nên dễ xúc cảm hơn... Hóa ra, cuộc đời không làm cho trái tim nó chai sạn... Chiều tối qua, nó lặng lẽ khóc bên người đàn bà 90 tuổi ở Bảo Khánh. Tiểu sử của bà: Mẹ mù, chồng chết, con gái liệt, con trai cả chết ung thư, con trai thứ tàn phế, trai út thất nghiệp, con dâu vô nghề nghiệp mắc bệnh tim bẩm sinh... đó chỉ là một phần những bất hạnh nghiệt ngã đè nặng lên số phận người đàn bà 90 tuổi này. Nhưng vượt qua tất cả, bà vẫn kiên cường sống, mưu sinh vì các con... Nó lặng lẽ đứng nghe bà chửi cánh nhà báo vì họ mà bà bị đuổi khỏi nơi bà vẫn bán nước bên lề đường... Cuộc sống có những con người khổ cực quá
01-12-2010, 12:33 AM
thuphong
Re: Những khoảnh khắc...
. Đôi khi nghe về cuộc đời những người quanh mình có thể quen có thể chỉ là thoáng qua mới thấy rằng mình đang còn có những hạnh phúc tưởng như rất bình dị mà ai cũng có quyền được có... cho nên đúng là mỗi ngày bình thường đã là một hạnh phúc rồi
02-12-2010, 12:06 AM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Mấy đêm nay tớ biết cậu đã kiên trì nghe tớ than khóc, kêu ca... Cậu nói cậu kiên quyết ở bên tớ cho tới khi tớ đuổi ra khỏi đầu cái suy nghĩ dùng hàng lởm, hàng kém chất lượng... rồi cậu sẽ rời xa tớ khi tớ hết buồn... Tớ vui vì câu nói đó. Nếu tớ vẫn cứ buồn thì cậu ở bên tớ nhé. Đã lâu lắm rồi, tớ mới sử dụng những icon trên nick chát... Và thấy sao nó ý nghĩa tới lạ lùng... Đâu là nụ cười, đâu là sự tức giận, đâu là sự diễu cợt, đâu là sự lắng nghe... Hôm nay tớ nảy ra ý định đổi bằng cách ngắm cậu qua webcam để xem cậu ra sao khi ở nhà:D... thì thấy có vẻ thú vị hơn là nói chuyện qua chiếc bàn phím và màn hình đơn điệu... Đêm qua thì tớ khóc, đêm nay thì sẽ không khóc, nụ cười sẽ vẫn còn vương trên giấc ngủ để có một giấc ngủ an lành như lời chúc của cậu.
02-12-2010, 07:53 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Lại thử thêm 1 cơ hội nữa... Trái tim sao cảm thấy buồn bã quá khi bước đi vậy? Muốn dừng lại tất cả... Ông trời ơi, sao cứ thử thách mãi tôi thế vậy? Sức chịu đựng và sự kiên nhẫn của mỗi con người đều có hạn thôi... Quá rồi... thì sẽ sao ?
03-12-2010, 03:51 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Cụ bà 90 tuổi bán nước nuôi con bị bệnh: “Càng lên báo tôi càng mất chỗ kiếm sống”
http://www.baomoi.com/Info/Cu-ba-90-...39/5310537.epi
VH- Một chiều đông, bên hồ Hoàn Kiếm, Hà Nội một cụ già co ro trên ghế đá, mặt buồn rượi cùng với chiếc làn cũ chơ vơ mấy món đồ của một người “bán dạo”. Vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt cụ già khi không thấy bước chân nào dừng lại. Tôi quay lại, hỏi mua một chai nước và câu chuyện bắt đầu...
20 năm qua cụ vẫn sống bằng nghề bán nước và những thứ đồ ăn khô lặt vặt cho khách qua đường. Cuộc đời của cụ thật nghiệt ngã. Cụ có tên gọi là Phan Thị Yến, là người gốc Hà Nội. Mẹ mù, bố chết sớm, cụ ở với ông bà ngoại. Được một thời gian thì ông bà mất, cụ phải đi ở đợ. Năm 20 tuổi, cụ lấy chồng và sinh được 4 người con.
Chồng cụ là thợ may, tần tảo cùng vợ nuôi các con cũng đủ sống qua ngày. Nhưng bất hạnh sập tới khi cô con gái của cụ đổ bệnh rồi bị liệt. Cùng với chồng, cụ lao vào cuộc sống với đủ mọi nghề để mong đủ tiền nuôi các con, từ bán xôi ở chợ Đồng Xuân, bán cháo dạo... để lo cho gia đình và kiếm tiền chữa bệnh cho con.
Rồi không may, chồng cụ mất, mất đi chỗ dựa cả về tinh thần và vật chất, gia đình cụ Yến càng trở nên suy sụp. Sức khỏe yếu dần, cụ không còn lang thang trên đường phố để bán hàng, đành trụ lại bên đầu phố Bảo Khánh để mở một quán nước chè.
Trước đây, cụ đã từng có nhà ở phố này, khi chồng mất, cụ đành dứt áo bán để chia tiền cho các con, rồi ở nhà thuê cùng vợ chồng người con trai út và cô con gái bị bại liệt. Người con trai cả là người được xem ra có nhiều hy vọng nhất lại chết vì bị ung thư. Anh để lại cho người vợ bị bệnh tim bẩm sinh hai con thơ dại. Người con trai thứ hai trước là công nhân nhà máy nước nhưng gặp tai nạn bị ống nước đè gãy chân trở thành tàn phế. http://static.baomoi.vn/Uploaded/201...39/5310537.jpg
Người con trai út đi bộ đội 7 năm về nhưng giờ sức khỏe yếu ở nhà chỉ trông chờ vào lương của vợ làm công nhân vệ sinh nhà máy nước. Liên tục cúi xuống để thấm nước mắt vào vạt áo, cụ kể về gia cảnh của mình... bằng những lời kể đứt đoạn.
Thì ra, cụ chính là nhân vật “cụ già bán hàng bên hè đường phố Bảo Khánh” trong một số bài báo được đăng tải cách đây không lâu. Theo cụ nói, thì chính vì những bài báo đầy cảm thông của các tác giả mà cụ bị mất chỗ bán hàng vì bán hàng rong ở phố trung tâm là không được phép.
Lâu nay, vì thương cụ nên mọi người linh động để cụ “ngoại lệ”, nay có nhiều người biết cụ “đóng đô” ở vỉa hè Trung tâm, nếu tiếp tục để cụ bán hàng sẽ bị phê bình. Do vậy, chỉ đến tối (khoảng từ 17h30 trở đi), cụ mới được ngồi bán hàng trở lại bên hè phố Bảo Khánh.
Cũng theo cụ, nửa năm khi chưa bị “đuổi” thì ngày ngày từ 6 giờ sáng đến 11 giờ đêm, cụ luôn ngồi ở bên hè đường phố Bảo Khánh. Nhưng giờ không được bán vào ban ngày, cụ vạ vật ngồi bên các ghế đá của Hồ Hoàn Kiếm để chờ tới giờ được bán hàng.
Từ ngày báo chí đăng tải về hoàn cảnh khó khăn của cụ, cũng có những người khách tìm đến biếu cụ ít tiền. Người giàu có thì vài trăm, người ít thì vài nghìn... Số tiền này cụ ki cóp để rồi lại mang về phụ đỡ tiền ăn, tiền thuê nhà cho vợ chồng người con út và đỡ tiền thuốc cho cô con gái bị liệt. Trong sự nghiệt ngã của số phận ấy thì ông trời cũng thương cụ, tuy mắt lòa nhưng cụ Yến không bị bệnh gì khiến phải nằm nhà cả. Có lẽ bởi việc ra nắng, ra gió quen từ sáng sớm tới khuya cho nên cụ trở nên khỏe mạnh lạ thường.
Khi tôi nói mình là nhà báo, muốn biết địa chỉ ngôi nhà mà gia đình cụ thuê hiện nay để mách cho những người có lòng hảo tâm tìm đến, cụ nhớn nhác lo lắng: “Cô là nhà báo à? Thôi cô đi đi. Tôi không muốn lên báo nữa đâu. Rồi họ lại đuổi tôi, không cho tôi ngồi bán hàng rong nữa để im cho tôi sống qua ngày...”.
Ra về, rồi hình ảnh cụ bà 90 tuổi hiu hắt ngồi gục trên chiếc ghế đá lề đường cứ đeo đuổi trong suy nghĩ của tôi. Trong cuộc đời con người, có người có số phận may mắn thì cuộc sống an nhàn, dễ chịu. Còn có những mảnh đời và thân phận con người như cụ Yến thì quả thật là vô cùng nghiệt ngã. Mong rằng, ai đó có chút lòng tốt, hãy ghé qua ngồi bên gánh nước chè của cụ Yến, uống với cụ chén nước trà và có một chút nào đó để ủng hộ, giúp cụ có thêm chút đỉnh để mưu sinh, và quan trọng hơn là để cụ khỏi mất lòng tin: “Tại báo chí đưa tôi lên làm gì để tôi không còn con đường mưu sinh?”.
Hiền Lương
(Đây là bài viết mà em rất thích vừa đăng trên báo em, khi tới với cụ, em đã khóc rất nhiều)
05-12-2010, 12:25 PM
Boulevard
Tùy duyên
Ừa. Tùy duyên... Câu nói của 1 người bạn trai mới làm mình thấy vui vui... Anh rất được. Em cũng rất được. Nhưng nếu không đúng thời điểm thì làm sao có thể chúng ta gặp nhau? Và những con người "rất được" ấy lại ra đi và họ đi với nhau như hai đường thẳng song song... Vấn đề là làm gì để gặp nhau và làm gì để giữ được đôi chân mình luôn muốn bước về nơi ấy, và hơn thế là trái tim mình luôn hướng về chỉ 1 người mà thôi... Mơ về nơi xa lắm... Nhưng không xa nếu có tấm lòng đúng không nhỉ? Anh là 1 người tốt. Em cũng là 1 người tốt. Có điều chưa phải cứ là những người tốt, có đạo đức, có địa vị trong xã hội là có thể trở thành tri kỷ... Hôm trước nó vào blog và chúc mừng cô em gái bước vào cuộc hôn nhân mới thứ 2 - MNNHQ... Đã lâu rồi nó không nói chuyện gì với em. Có tranh luận, có hờn giận, nhưng nó biết em không phải là 1 người tệ và nó cũng vậy. Có thể có những đồng cảm, có thể có những hiểu lầm, nhưng từ đáy sâu trong tâm hồn nó là mong em hạnh phúc. Nó ngắm nghía chú rể, đẹp trai và sáng lạn hơn cả những người đàn ông mà em đã từng gặp và cả những người đàn ông nó đã từng được biết trong nhóm bạn ly dị. Nó vui vì em đã tìm được bến đậu hạnh phúc thực sự. Em đã chứng minh rằng mối tình đến sau không phải là mối tình tạm, tình hờ như nhiều ngươi vẫn nghĩ như vậy!
06-12-2010, 12:17 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Đã lâu rồi lại thích nghe nhạc khi đi ngủ. Trưa nay về nhà và nằm nghe 1 loạt những bản nhạc không lời mà mình thích để thư giãn cho 1 ngày đầu tháng. El Condo Pasa, If you go away, Mio Dolce sogno, And i love her, Dreamcatcher, Autumn Leaves, Only love... Tự chúc cho mình, cho bạn bè của mình 1 tháng thật may mắn và vui vẻ! Ngày đầu tháng bật nick online đã nhận ngay 1 tin vui của cô em trị sự chị ơi mồng 1 có tin vui nhé, chị được thưởng Định mức lao động. Tiền không nhiều. Điều quan trọng là mình đã và đang cố gắng để vượt lên chính bản thân mình... Nhận được 3 lời chúc của tới 3 người bạn nhân đầu tuần và đầu tháng. Sẽ vui chứ nhỉ? Cuộc đời đẹp lắm cơ mà... Sẽ bỏ qua mọi phiền não để đi tiếp nhé.
07-12-2010, 12:22 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Bực cả mình vì đầu tháng nhận được 1 tin nhắn xui xẻo... Khoe khoang, hợm hĩnh, đúng là người hèn nên suy nghĩ cũng hèn... Sorry cả nhà. Nói cho đỡ tức!
:chetchua::chetchua:
07-12-2010, 12:44 PM
phutho
Re: Những khoảnh khắc...
Tự pha một ly cafe nhâm nhi và cười thật to cho nỗi bực tức bay đi,
07-12-2010, 12:54 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
@ Phú Thọ: Hihi, Rốt cuộc thì bạn mình cũng đã thò mặt ra rùi đấy. Không được như 1 chú rùa rụt cổ đâu nhé. Giới thiệu với cả nhà 1 người bạn trai rất manly của Boulevard. Hi vọng bạn mình sẽ hứng thủ ở nơi đây nhé! :D:D:D
Có những con người mà ta muốn họ biến khỏi sự ám ảnh của đời ta, biến ra khỏi suy nghĩ của ta... Nhưng rồi 1 ai đó lại nói về họ, rồi tự họ lại nhân 1 cái cớ gì để bỗng chốc trở về làm ta cảm thấy vô cùng bực bội. Đó là những người mà ta không muốn nhớ và muốn quên.
Còn có những con người mà đôi khi ta chỉ cần họ nhớ về ta vào 1 phút nào đó trong 1 ngày hay 1 tháng thôi, đó là ta đã cảm thấy hạnh phúc rồi, vì ta có bạn!
07-12-2010, 11:10 PM
Boulevard
Trời lạnh
Trời trở lạnh phải đi xem buổi tối. Từ hôm qua tới hôm nay không những nhận giấy mời của nhà hát, rồi điện thoại của giám đốc, rồi tin nhắn của đạo diễn... Phải đi chứ. Đã là nghiệp gắn với mình khôn đi sao được. Xem xong, lại ngồi nghe hội đồng nghệ thuật phát biểu, rồi ở lại ngồi bên quán nước cạnh nhà hát với tác giả và đạo diễn để trò chuyện. Minh trở thành vị khán giả ra về muộn nhất...Được vị tác giả mua cho bắp ngô nướng thơm lừng nên trong khi viết bài này cũng đang gặm nhắm món ngô:D, được nữ đạo diễn tặng 1 bó hoa thật đẹp mặc dù không phải là diễn viên... Ra về rồi mà vị tác giả già vẫn tấm tắc khen: Đúng là nhà báo "xịn"... ha ha, nhà báo "xịn" là nhà báo lặn lội vất vả đêm hôm khuya khoắt và lạnh giá mà phong bì và nhuận bút thì còm... Còn nhà báo "giả" thì viết salon, giờ này đang êm ấm, phong bì thì dầy cộp... Đời thế mới là đời! Chết rồi. Noel năm nay bị cô đơn buồn tủi vì chưa kịp thân nổi với đ/c nào. Bạn trêu: "Đi suốt thế thì làm gì có thời gian mà buồn?" Thực ra phải nói đúng nghĩa: "Đi suốt thế thì làm gì có thời gian mà tìm người iu"...Thế là chắc phải ôm gối và chui vào chăn ấm thui. Tình hình là rất chi tình hình...
:khoc::khoc::uong::uong::imdead:
08-12-2010, 08:19 AM
TeacherABC
Re: Trời lạnh
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Trời trở lạnh phải đi xem buổi tối. Từ hôm qua tới hôm nay không những nhận giấy mời của nhà hát, rồi điện thoại của giám đốc, rồi tin nhắn của đạo diễn... Phải đi chứ. Đã là nghiệp gắn với mình khôn đi sao được. Xem xong, lại ngồi nghe hội đồng nghệ thuật phát biểu, rồi ở lại ngồi bên quán nước cạnh nhà hát với tác giả và đạo diễn để trò chuyện. Minh trở thành vị khán giả ra về muộn nhất...Được vị tác giả mua cho bắp ngô nướng thơm lừng nên trong khi viết bài này cũng đang gặm nhắm món ngô:D, được nữ đạo diễn tặng 1 bó hoa thật đẹp mặc dù không phải là diễn viên... Ra về rồi mà vị tác giả già vẫn tấm tắc khen: Đúng là nhà báo "xịn"... ha ha, nhà báo "xịn" là nhà báo lặn lội vất vả đêm hôm khuya khoắt và lạnh giá mà phong bì và nhuận bút thì còm... Còn nhà báo "giả" thì viết salon, giờ này đang êm ấm, phong bì thì dầy cộp... Đời thế mới là đời! Chết rồi. Noel năm nay bị cô đơn buồn tủi vì chưa kịp thân nổi với đ/c nào. Bạn trêu: "Đi suốt thế thì làm gì có thời gian mà buồn?" Thực ra phải nói đúng nghĩa: "Đi suốt thế thì làm gì có thời gian mà tìm người iu"...Thế là chắc phải ôm gối và chui vào chăn ấm thui. Tình hình là rất chi tình hình...
:khoc::khoc::uong::uong::imdead:
Vậy là sướng rồi em! Được đi xem lại có bắp nướng, được tặng hoa và lời khen có kèm phong bì mai lại có nhuận bút thì nhất em rồi! Chứ anh mà đi xem thì vừa tốn tiến mua vé, mà nhiều khi còn chẳng được có bắp nướng mà ăn nữa....!!!:nguong: :acac:
08-12-2010, 07:07 PM
Boulevard
Em Chờ Anh
Em Chờ Anh
Ca sĩ: Mỹ Tâm
Sáng tác: Lê Quang
Hoàng hôn như buông về trên con phố dài
Chợt nghe cô đơn về trong đêm nhớ ai
Chợt vây quanh em là bao tiếng nói cười
Tình chưa kịp đầy mà mắt vội cay
Bỗng thấy tiếc nuối những ngày mình bên nhau
Và hạnh phúc đó phút chốc vụt qua mau
Vì sao anh?
(Vì sao anh?)
Ngày còn yêu nhau thì mình thường nói dài lâu
Ngày mình bên nhau dù là giận dỗi vẫn tìm nhau
Giờ tình đã hết, cuộc tình đã chết
Em vẫn chờ, chờ nhau đến kiếp sau
Một mình ngồi khóc, ngoài trời bão tố người đi
Vì 1 lời nói thì tình mình cũng đã chia ly
Cuộc đời là thế, tình mình là thế
Em[vẫn ngồi chờ anh, mãi chờ anh...
(Em vẫn ngồi chờ anh, chờ anh...)
"Thông báo: Thời tiết đêm nay rất lạnh! Số máy 091........ gửi tặng 1 chút ấm áp cho người đang đọc tin nhắn này". Tin nhắn đáng yêu nhất trong ngày... Mặc dù đó là tin của 1 người bạn. Cảm ơn bạn nhé. Tớ vui vì có ai đó vẫn lắng nghe tớ chia sẻ...
Em dễ đổ vỡ quá như một món đồ pha lê vậy... Câu nói của 1 người bạn về nó kể cũng đúng. Càng mất mát, càng tổn thương, nó càng trở nên co cụm. Nó mất niềm tin trầm trọng vào con người. Đã bao người ra đi bởi không thể chứng minh và bước qua được lòng tin của nó. Nó hẫng hụt, đổ vỡ, nó lại càng trở nên chua cay, nghiệt ngã... Có lẽ cuộc đời nó chưa may mắn để tìm được 1 ngươi đàn ông chỉ có nó và đạp phăng phăng những tấm rào chắn bên nó để bước vào cuộc đời nó. Nó ngại ngùng, nó để lại cho bạn 1 icon ... 1 lời nhắn... Nó lặng lẽ thi thoảng vào nick qua điện thoại để tìm 1 lời nhắn lại... Có thể với ai đó nó chẳng là cái gì trong đời họ, như 1 người đàn bà quá đát. Nhưng nếu ai đó hiểu nó thì biết đâu cuộc đời sẽ khác, nó đã từng viết những lời say đắm về tình cảm gia đình, về những mối tình rổ rá cạp lại đầy nên thơ... Nhưng rốt cuộc nó đã thất bại... Nó có sai không? Cái sai là nó đã lựa chọn nhầm người rồi. Bạn bảo buồn nhất thời thôi, tớ nghĩ ông trời sẽ thương ban mà! huhu, không biết bao giờ ông trời mới thương nhỉ? Nó mong nó sẽ qua được những tháng ngày đen tối này quá... Nó đã làm được mọi thứ, duy chỉ có 1 điều duy nhất, lớn lao nhất của 1 người đàn bà thì nó chưa thể làm được... Vì điều đó không chỉ có thể là sự nỗ lực của riêng nó...
08-12-2010, 08:07 PM
Boulevard
tình yêu sau ly hôn
Cóp lại những dòng khẩu chiến của nó trên diễn đàn chim cụt cánh của những người ly dị từ năm 2008. Sao hồi đó nó tự tin và mạnh mẽ thế. Nó muốn lấy lại được sinh khí như hồi đó để tiếp tục đi tiếp quá!
Biết là hôn nhân tập 2 sẽ gặp rất nhiều trắc trở. Thứ nhất là việc nuôi dạy và ứng xử giữa con của hai người.Thứ hai là việc phát triển gia đình sau này sẽ sống và ở ra sao. Thứ ba là ứng xử như thế nào với ông chồng cũ, bà vợ cũ của vợ (chồng) mình.... Ôi nhiều trắc trở và rất dễ dẫn tới cảnh ngang trái lắm cơ... Thế nhưng nếu cứ vật vờ sống một mình thì khổ lắm. Cái gì cũng phải lo một mình và nhỡ mình lăn quay ra ốm thì ai sẽ lo cho con mình và mình nhỉ? Thứ hai, có người đàn ông ở trong nhà sẽ giúp cho người phụ nữ an tâm hơn với những việc mà phụ nữ phải bó tay như điện, nước, đồ đạc hỏng (vẫn biết là phụ nữ đều có thể làm được, không làm được thì có thể làm bằng tiền) nhưng rõ ràng có 1 người giúp đỡ trực tiếp hay hơn là phải chờ đợi hay sao? Có 1 bộ phận bạn gái nữa lại muốn chỉ yêu, cặp bồ và sẽ sống độc thân nuôi con. Liệu khi đã quá lứa, về già rồi thì những mối tình kiểu này có tồn tại được hay không nhỉ? Đó là chưa nói rằng người phụ nữ ly dị sẽ bị quấy rối liên tục bởi những lời đề nghị quan hệ tình cảm (nếu tỉnh ra thì biết là đàn ông thường lợi dụng những chị em ở hoàn cảnh này để có những quan hệ tình dục, giải trí chứ thực sự ít có những tình cảm bền vững). Và ở thời điểm này thì ít có những mối quan hệ yêu giữa hai người độc thân lắm mà thường là người này, hay người kia có vợ, có chồng rồi. Lý do cặp bồ là để san sẻ tình cảm, những bức xúc về người bạn đời của mình không đáp ứng được. Túm lại là mình không ủng hộ quan điểm yêu chỉ để yêu mà không cưới. Nó không phù hợp với thuần phong mỹ tục và truyền thống của người Việt Nam. Còn nói riêng về cánh đàn ông thì sao nhỉ? Từ ngày có "ta" về bọn chúng sẽ có những bữa cơm thơm ngon hơn, sẽ được mặc những bộ quần áo phẳng phiu hơn và sẽ được dựa vào một vòng tay êm ái ngọt ngào của "ta":41: Có vợ sẽ bớt đi cảnh bê tha nhậu nhẹt tùm lum (đỡ tốn xiền hơn), đỡ vật vờ cái cảnh phải đi cưa gái hàng đêm lọ mọ ra về (có tuổi rồi làm gì có sức mà đi nữa)...
--------------------------------------------------------------------------------
Mình không biết bạn đã ly dị lâu chưa? mình chỉ nhìn vào thực tiễn hoàn cảnh sống của những người phụ nữ ly dị chồng rất nhiều năm rồi. Họ đều có 1 ân hận chung là vì cái lập luận "không cần lấy chồng nữa" bởi sự cô đơn đã gặm nhắm sự cô đơn quá đầy đủ rồi. Sự cân bằng sinh lý, giữa âm và dương và rất nhiều thứ sẽ giúp cho người phụ nữ sống lâu hơn, sống tươi trẻ hơn. Mình đã rơi nước mắt khi tới thăm 1 đồng nghiệp lớn tuổi, chị ấy đã từng đi thanh niên xung phong... Chị ấy mừng rơn lên khi chúng tớ tới thăm và bỏ ra cả 1 ngày để nấu nướng món phở trộn bò... Trong tủ lạnh của chị có 1 đống thịt để hàng tháng trời, có những lúc ốm đau chị phải tự lo mình tất cả. Con gái thì đều đã trưởng thành và sống ở xa. Chị bảo bà bán rau thường treo rau vào cửa của chị và bán theo tháng. Món thịt bò mà chị chiêu đãi mình đã để cả tháng trời. Chị bảo lúc ốm đau cũng phải cố bò để nấu cho mình 1 tô mì tôm. Mình không biết các bạn trẻ ở đây nghĩ ra sao. Nhưng không chỉ người chị này mà mình còn có rất nhiều người chị lớn tuổi khác rơi vào cảnh chim cụt cánh, họ đều là những phụ nữ thành đạt, xinh đẹp và cũng vô cùng hấp dẫn. Ngay cả bây giờ họ có tuổi rồi nhưng cũng cực kì hấp dẫn. Thế nhưng, họ đều có 1 cảm giác ân hận là đã bỏ qua rất nhiều cơ hội bởi vì những mặc cảm và cả sự lo lắng lấy chồng thêm nợ vào người.
Mỗi người có 1 quan điểm sống, 1 cách sống. Chưa phải những người lớn miệng kêu rằng mình không lo, chẳng sợ gì nếu không có đàn ông, cuộc sống không chồng là một may mắn... có những câu nói kiểu như vậy nhưng chưa chắc đã phải vậy, bởi vì họ chưa tự tin để đi tiếp một cuộc sống mới với 1 người đàn ông mà họ đã tìm được, hoặc họ chưa thể tìm ra mà thôi.
09-12-2010, 03:53 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Thư tình ca.... Gửi người đàn ông yêu quý nhất trong số những người đàn ông mà em đã và sẽ yêu... Chiều nay trong cái se lạnh của trời đông Hà Nội, em quyết định viết thư cho anh... Em biết giờ anh chưa thể yêu em... Vì đến giờ có thể anh chưa xuất hiện trong cuộc đời em. Nhưng rồi, sẽ có lúc chúng ta chạm mặt vào một thời khắc thiêng liêng nào đó. Em hi vọng và tin rằng sẽ có ngày em sẽ gặp được anh.
Lúc đó, anh sẽ ngay lập tức dứt bỏ khỏi suy nghĩ của anh những mối tình bọ xít mà anh đã từng có và đang có... Còn em sẽ dùng quả giầy cao gót 10cm của em để đá phăng phăng những anh chàng vật vờ như mèo vờn chuột đang ở quanh em và đá phăng đi những mối tình xưa cũ của anh... Sau bao nhiêu đau thương, cay đắng của cuộc đời, chúng ta đã tìm thấy nhau. Em sẽ chứng minh cho anh sức mạnh vô biên và tuyệt diệu với các tuyệt chiêu tinh tế, đằm thắm, mạnh mẽ, dữ dội, nồng nàn và cả sự tinh quái của một người đàn bà rất đàn bà.
Em đúng là một người đàn bà rất đàn bà... Câu nói ấy có rất nhiều kẻ đã trao tặng cho em và giờ em sẽ giành cho anh tất cả những gì tinh tế nhất, ngọt ngào nhất, đằm thắm nhất của 1 con tim khao khát yêu và được yêu... Còn anh, anh sẽ chứng minh cho cả thế giới biết rằng anh tự hào khi có em. Anh chỉ có duy nhất 1 mình em thôi, trong ý nghĩ, trong việc làm và cả trong giấc mơ của anh nữa... Anh sẽ chứng minh cho những gã đàn ông rằng trên đời này vẫn có những người đàn ông biết coi trọng sự chung thủy, chứ không lăng nhăng, có mới nới cũ...
Yêu nhau anh nhé, sống với nhau tới trên cả hai chữ "đầu bạc, răng long" anh nhé. Chúng ta sẽ cùng nuôi dưỡng và vun xới để mối tình của chúng ta ngày càng lớn, hơn vĩ đại hơn... Dĩ nhiên là mỗi người phải biết làm mới mình, đừng quá căng thẳng, đừng quá khô cứng, đừng quá chai lỳ, lãng mạn một chút, bồng bột một chút, nhiệt tình một chút ... Phải chăng là cái mà lúc nào chúng ta cũng cần để nung nấu tình cảm cho nhau?
Tình thư ca này xin mọi người gửi giúp Bou em đi khắp các phương trời góc bể nhé... Hi vọng lùa về cho em bằng được 1 người đàn ông đích thực là đàn ông. (Phóng tác trong lúc tùy hứng và cao hứng, đừng có ai cười, chê em nhá. Em đang là người điên trong vườn hoa tình ái, em đang là người say mong ai đó tìm thấy ợ)
:haha::haha::haha:
09-12-2010, 04:15 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Cô em đọc "Thư tình ca" bẩu mình hâm nặng. Nhưng không cho xóa bảo rằng cứ để thế để cho mọi người sợ, tránh... để cho bà chị được yên thân! ke ke... Hâm quá... Hay là xóa nhở ? Chị TP, anh TT đâu roài? Mấy quân sư quạt mo biến mất tiêu roài.... ????????
09-12-2010, 04:38 PM
Nhím con
Re: Những khoảnh khắc...
Một tuyệt tác Thư tình ca hay như thế này mà xóa đi thì uổng quá, hihi...
09-12-2010, 05:52 PM
thuphong
Re: Những khoảnh khắc...
. Thư vui đó chứ, xóa uổng lắm, cứ để đấy khi nào em buồn em ngồi đọc lại sẽ thấy vui lên liền.
Sáng nay chị ngồi soạn đồ thấy mấy cái thư cũ đọc vui lắm.
09-12-2010, 07:26 PM
Huyzozo
Re: Những khoảnh khắc...
Hê hê hê...Anh chàng nào may mắn thế nhỉ?????
P/s: Ước gì................!
09-12-2010, 09:44 PM
OA _ NỮ
Re: Những khoảnh khắc...
Mỗi người có 1 quan điểm sống, 1 cách sống. Chưa phải những người lớn miệng kêu rằng mình không lo, chẳng sợ gì nếu không có đàn ông, cuộc sống không chồng là một may mắn... có những câu nói kiểu như vậy nhưng chưa chắc đã phải vậy, bởi vì họ chưa tự tin để đi tiếp một cuộc sống mới với 1 người đàn ông mà họ đã tìm được, hoặc họ chưa thể tìm ra mà thôi.
Chị trước kia và bây giờ cũng đang gặp những người bạn hay phát ngôn kiểu như vậy lắm, nhưng khi họ thấy xung quanh chị luôn có những người bạn đàn ông nhiệt tình và chân tình đối với chị thì họ luôn ghen tuông đố kị. Khi mình thấy họ cô đơn quá giới thiệu cho họ một vài người thì mỗi quan hệ cũng ko tồn tại được lâu vì trong tâm lý của họ kìm hãm sự khát khao trong lâu nay bung phát ra quá mãnh liệt làm cho ai cũng phát hoảng...
Thôi chị vội đi rồi ko tám được...
10-12-2010, 11:21 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
:
Trích dẫn:
Trích dẫn của OA _ NỮ
[COLOR="blue"][B]
Thôi chị vội đi rồi ko tám được...
Ối rời. Dạo này vào cứ hùng hục bắn, rồi lại lặn mất tiêu... Bà chị tôi dạo này đi về hoạt động kiểu gì đây nhỉ? Du kích hay là vũ khí tối tân ... Thiếu thời gian tới độ ... gấp thế :D '
:youarethewoman::youarethewoman:
11-12-2010, 08:31 AM
OA _ NỮ
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
: Ối rời. Dạo này vào cứ hùng hục bắn, rồi lại lặn mất tiêu... Bà chị tôi dạo này đi về hoạt động kiểu gì đây nhỉ? Du kích hay là vũ khí tối tân ... Thiếu thời gian tới độ ... gấp thế :D '
:youarethewoman::youarethewoman:
Ối giời, Em làm chị cứ như là đàn ông ấy mà bắn hùng hục, chị lấy đâu ra súng hả em? :youarethewoman:
11-12-2010, 04:30 PM
Phu sinh
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Thư tình ca....
....(Phóng tác trong lúc tùy hứng và cao hứng, đừng có ai cười, chê em nhá. Em đang là người điên trong vườn hoa tình ái, em đang là người say mong ai đó tìm thấy ợ)
:haha::haha::haha:
:haha::haha: hôm nay mới có thời gian đọc kỹ lá "thư tình ca" của Bou. Đừng xóa, uổng lắm nờ, đọc xong cứ gọi là :haha: :haha:
Cứ ngỡ văn phong của xì teen, kiểu này hợp với chú zozo lắm nè! :haha: :haha:
11-12-2010, 06:49 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Ngày thứ 7 với nó trôi qua thật chậm chạp và buồn tẻ. Buổi sáng đi siêu thị ôm về cả đống đồ. Buổi chiều ngủ và giờ là xem bộ phim nhiều tập mà con gái đưa có tiêu đề Lord Of Study. Lần trước con gái cho nó xem bộ phim Vườn sao băng thấy mê vì thấy hay quá. Lần này bộ phim cũng thật thú vị. Nhân vật thầy giáo kiêm luật sư trong phim bằng bản lĩnh và sự can đảm đã biến những điều từ không thành có, từ những học trò dốt nát trở thành những học trò giỏi. Giá xã hội luôn có những người thầy giáo dám nghĩ, dám làm táo bạo như vậy thì thật là tuyệt vời làm sao. Xem thích và mê đi, quên cả vào mạng và chát chít...
Buồn buồn muốn cầm máy nhắn 1 cái tin hay gọi 1 cú điện thoại cho 1 ai đó... nhưng nó lại không thể vượt qua được một điều gì đó, có lẽ là "cái tôi" là đàn bà ở trong nó. Vì sao nhỉ? Đơn giản là nó là đàn bà và từ xưa tới nay, nó vẫn vậy, thụ động và không dám làm những cuộc phá cách như chủ động tấn công 1 ai đó.. Ha ha. Nó không làm mặc dù nó có thể làm... Nó vẫn vậy mà. Nó hèn lắm ấy chứ. Có thể ai đó thật giỏi giang, tài năng và có một vị trí quan trọng trong xã hội, ai đó có bao người con gái săn đón chào mời... Nhưng với nó thì không. Nó lặng lẽ, chờ đợi, nghe ngóng và có phần sống chậm như bạn nói. Nếu có duyên thì sẽ tới. Không duyên thì có cố cũng thành "quá cố" mà... Ngày mai 1 người bạn lớn tuổi muốn mời nó tới nhà ăn cơm và thăm gia đình, nhà cửa và tiếp xúc với con của anh ấy... Nó từ chối. Nó chưa muốn gây hy vọng gì cho 1 ai đó cả, bởi lòng nó chưa tỉnh cơn say. Nó biết việc mở con đường để nó tiếp cận với gia đình, bè bạn của ai đó, để nó có thể khám phá một thế giới xung quanh của người bạn lớn tuổi ấy, đã tỏ rõ một mục đích nghiêm túc trong việc kết bạn. Có phải vì Noel sắp đến, có phải cái tết sắp đến, khiến con người ta có cảm giác cô đơn và muốn tìm cho kỳ được 1 người để có bạn, sưởi ấm cái lạnh giá cô đơn của mỗi người. Nó cũng thèm lắm, cũng muốn lắm nhưng giờ nó cần có thời gian để tìm ra 1 chỗ dựa xứng đáng trong lòng nó. "Anh điềm đạm sẽ giữ cho em điềm đạm!". Cảm ơn anh, cảm ơn bạn... Nó vẫn biết anh, bạn... vẫn vào đây vào một lúc nào đó để lắng nghe những chia sẻ, tâm sự của nó. Nó hiểu, nó trân trọng và nó sẽ tiếp tục đi mong rằng những cánh cửa mới sẽ mang lại cho nó những điều thú vị và sẽ đi theo nó suốt cuộc đời...
11-12-2010, 08:39 PM
thuphong
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
: Ối rời. Dạo này vào cứ hùng hục bắn, rồi lại lặn mất tiêu... Bà chị tôi dạo này đi về hoạt động kiểu gì đây nhỉ? Du kích hay là vũ khí tối tân ... Thiếu thời gian tới độ ... gấp thế :D '
:youarethewoman::youarethewoman:
Trích dẫn:
Trích dẫn của OA _ NỮ
Ối giời, Em làm chị cứ như là đàn ông ấy mà bắn hùng hục, chị lấy đâu ra súng hả em? :youarethewoman:
Hai chị em nhà này ghê thật. Nghe toàn thấy hùng hục, huỳnh huỵch....
:haha:
12-12-2010, 12:08 AM
OA _ NỮ
Re: Những khoảnh khắc...
Cái cô B này cũng dùng từ tượng hình lắm cơ chị à. Hai từ đó người ta để chỉ phái nam có súng ống đạn dược thì mới có những hành động mạnh mẽ như thế chứ. Còn giới phụ nữ yếu đuối như chị em mình cùng lắm là xài lựu đạn thôi cho nó nhẹ nhàng chị nhỉ.:rolleyes:
12-12-2010, 12:36 AM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Ủa. Em nói chị Oa em bắn chữ huỳnh huych chứ đâu nói chị ấy bắn... súng đâu nhở... Chị em mình không có súng để bắn mà... ke ke...
12-12-2010, 12:46 AM
Boulevard
Tình nồng cháy
Bài hát này như định mệnh của đời nó. Đã bao lần đi hát hò với bạn, nó chẳng biết hát bài gì ngoài bài hát này. Bạn biết nó buồn và dặn đi dặn lại nó phải đi ngủ. Nhưng rồi nó không thể ngủ nổi. Hụt hẫng quá! Chơi vơi quá!
Tình nồng cháy
Em không mơ hoang kiếp sống trên cung Hằng
Em không tham lam diễm phúc trên thiên đàng
Làm sao em nói cho hết những tâm tình
Ước mơ khiêm nhường - có anh bên mình
Anh yêu anh yêu ơi có những đêm đơn lạnh
Hôn anh hôn trong mơ thấy xót xa riêng mình
Tình trong đôi mắt xưa ấy nay đâu rồi
Mất anh đêm này, mất anh muôn đời
Anh hay chăng anh nước mắt em vơi đầy
Anh nghe chăng anh những tiếng đêm thở dài
Gọi tên anh mãi trên gối chăn kỷ niệm
Chỉ nghe trong lòng tiếc thương âm thầm
Như bao cây xanh trước gió đông cây vàng
Xa anh hôm nay thấy giấc mơ hoang tàn
Vòng tay âu yếm em ngỡ như thiên đàng
Đến nay chỉ là - đắng cay bẽ bàng
14-12-2010, 11:34 PM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
2 ngày đi lại làm nó muốn phát ốm. Nhưng không hiểu sao tối nay đi xem ở Nhà hát Lớn về nó không muốn về nhà... Nó lang thang khắp dọc Hàng Ngang, Hàng Đào, Chợ Gia Ngư, chợ đêm Đồng Xuân... Nó xục xạo vào những cái vỏ điện thoại và dán cả điện thoại. Mua được tới 3 cái vỏ điện thoại và 1 lô xích xông đồ lặt vặt. Hà Nội về đêm lạnh và mưa... Cái mưa chưa đủ để bắt nó phải mặc áo mưa... Bạn réo rắt điện thoại kêu nó về vì thấy nó lang thang. Rồi bạn dụ khị, hay là tôi đi lang thang với bà...Chán vì cái sự vút đuôi của bạn. Đã đi thì khi nó nói tớ đi xem là phải làm xe ôm ngay, đằng này lại đón lõng nó giữa đường để đi... Nó hơi chạnh lòng 1 chút khi nghĩ về khi xưa, chí ít là 3 người đàn ông đã từng đưa và đón nó tận tình trong những chuyến đi làm đêm như vậy... Nó chẳng cần phải mở mồm 1 lời nhờ vả mà chỉ cần 1 thông điệp: Em đi xem tối nay! Vậy là lóc cóc có người phục vụ làm xe ôm đặc biệt và cũng là điểm tựa cho nó ngả vai vào chàng "xe ôm" khi cảm thấy hơi mệt mệt trong nhà hát. Cái cảm giác đó làm nó cảm thấy khoai khoái và sung sướng vì yên ổn... Giờ thì lại nhớ tới mấy câu ca dao mà thấy đắng quá đi...:D
Còn duyên, kẻ đón người đưa
Hết duyên, đi sớm về trưa một mình
Còn duyên kẻ đợi người chờ,
Hết duyên vắng ngắt như chùa Bà Đanh
Còn duyên đóng cửa kén chồng,
Hết duyên ngồi gốc cây hồng nhặt hoa
Còn duyên kén những trai tơ
Hết duyên ông lão cũng quơ làm chồng
15-12-2010, 12:29 AM
Phu sinh
Re: Những khoảnh khắc...
Chưa chi mà đã tiu nghỉu thế!
16-12-2010, 10:54 AM
Boulevard
Re: Những khoảnh khắc...
Nhận được tin đêm nay sẽ lạnh hơn... cuối tuần chắc còn lạnh. Vậy là kế hoạch ăn chơi sẽ bị cái lạnh làm cho ngại đi roài... Ghét trời lạnh quá... huhuhu
:acac::acac::acac:
16-12-2010, 12:04 PM
Tazang
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Nhận được tin đêm nay sẽ lạnh hơn... cuối tuần chắc còn lạnh. Vậy là kế hoạch ăn chơi sẽ bị cái lạnh làm cho ngại đi roài... Ghét trời lạnh quá... huhuhu
:acac::acac::acac:
Kakaka......Chơi mạnh cho đỡ lạnh:nhaodzo::nhaodzo::nhaodzo::nhaodzo:
16-12-2010, 02:56 PM
thuphong
Re: Những khoảnh khắc...
Trích dẫn:
Trích dẫn của Boulevard
Nhận được tin đêm nay sẽ lạnh hơn... cuối tuần chắc còn lạnh. Vậy là kế hoạch ăn chơi sẽ bị cái lạnh làm cho ngại đi roài... Ghét trời lạnh quá... huhuhu
:acac::acac::acac:
Mang cho em đống lửa hâm nóng này. Lạnh thật đấy. Làm gì cũng ngại.