Chắc là răng khôn (wisdom tooth) chứ không phải răng hàm.:cool:
Chúc Bou và cháu những ngày Tết thật vui nha.
Printable View
[B]Khoảnh khắc giao thừa...
Cứ đi rồi sẽ đến...
Năm nào cũng vậy, ngày giao thừa mẹ con nó lại nhận được vô vàn lời chúc, bao món quà từ anh chị, từ bạn bè...
Năm ngoái 21g nó nhận được món quà của người anh - Hiệu trưởng Trường xiếc tặng cho nó đó là một chiếc mâm đồng thờ rất to, anh mang từ Lào về cho nó. Chiếc mâm đồng này cứ vào giao thừa lại được trưng dụng để cúng ngoài trời.
Năm nay, mẹ con nó nhận được món quà từ người bạn ở phương xa, 1 người bạn mà nó chưa hề gặp mặt. Con gái sẽ dùng số tiền lì xì của bác để mua một chiếc ipod 5.
Những cố gắng nỗ lực quan tâm của anh chị, bạn bè đã khiến mẹ con nó không còn cảm thấy cô đơn ... Mong gì nhỉ? Nhìn lên thì bao nhiêu người hạnh phúc hơn mình, nhìn xuống thì nhiều người khổ hơn mình... Thế nên bằng lòng với những gì mình đang có đã là một hạnh phúc rồi. Nếu ông trời cho hơn nữa... cũng xin cảm tạ.
Buổi chiều người bạn cùng cảnh rủ lên ăn tất niên cùng các con của hai bạn. Nhưng đành từ chối vì không lẽ lại thắp hương tất niên xong hai mẹ con lại để cả mâm cỗ nguội lạnh không ăn... như vậy thì sẽ rất khổ cho mấy ngày tới khi chén các món ăn trong mâm cỗ các ngày đầu năm... Hẹn gặp nhau đầu năm lại các bạn nhé. hihi
Mấy năm nay không phải đi làm giao thừa nữa, có nhiều thời gian để lo lắng sửa soạn nhà cửa và mọi thứ cũng đã ổn...
Giao thừa năm nay nó vui lắm vì đã nhận vô vàn lời chúc từ bạn bè trên facebook, tin nhắn và cả những người bạn đã không quản ngại trời rét đến với mẹ con nó, mang lại cho mẹ con nó những cảm xúc thật tuyệt vời...
Kén người xông nhà hợp với tuổi Quý Sửu năm nay, nó đã chọn được 2 tuổi hợp nhất, đó là 1 người bạn tuổi Tỵ, 1 cặp vợ chồng của 1 người bạn tuổi Tý... Chọn 2 đối tác, 1 tuổi tỵ, 1 tuổi tý cho chủ nhà Quý Sửu... Hi vọng sẽ mang lại thật nhiều niềm vui ở tuổi mới. ơn mọi người đã ở bên mẹ con nó nhé. Cảm ơn những cuộc gọi điện thoại, tin nhắn, viber... đã mang tới cho mình những cảm xúc thật tuyệt vời... Mới hôm qua con gái còn ngao ngán... mẹ ơi, con ứ thích tết... Vậy mà ngày hôm nay, nhìn cái mặt của nàng ấy thật là rạng ngời và chói lóa...
Boulevard kính chúc anh chị em Niềm riêng một năm mới thật ấm áp, an lành và gặp nhiều may mắn, nhiều niềm vui nhé.
Những khoảnh khắc chuẩn bị đón giao thừa, những khoảnh khắc ấm áp bên bạn bè... Cùng xem bắn pháo hoa ở quán của Bạn Hương Nicole rồi cả hội dắt nhau về nhà... Vui và rất vui!
Con đường mà mẹ con nó đi gặp muôn vàn khó khăn... nhưng giữa khó khăn, nó vẫn mang lại cho con những niềm vui nho nhỏ... Hà Nội trời trở lạnh rồi đấy... nhưng mẹ con nó vẫn thấy ấm áp... Cảm ơn những điều bất ngờ trong cuộc sống...
Gái lớn lắm rùi vậy mà vẫn thích chơi bóng bay nè...
http://sphotos-g.ak.fbcdn.net/hphoto...53099649_n.jpg
Đi bộ tới Hồ Ngọc Khánh bắn pháo hoa...
http://sphotos-b.ak.fbcdn.net/hphoto...96073395_n.jpg
Hà Nội lạnh 14 độ nhưng cả hội lại được giành 1 chỗ trong quán cà phê 86 độ ở Hồ Ngọc KHánh của bạn thân của nó để chờ đón những khoảnh khắc giao thừa
http://sphotos-b.ak.fbcdn.net/hphoto...81617846_n.jpg
http://sphotos-c.ak.fbcdn.net/hphoto...67505270_n.jpg
Ba đối tác hợp tuổi đã không quản ngại giá rét để tới xông nhà cho mẹ con nhà nó... ke ke. CẢm ơn các bạn nhiều !
http://sphotos-d.ak.fbcdn.net/hphoto...32108739_n.jpg
http://sphotos-g.ak.fbcdn.net/hphoto...03540015_n.jpg
Ex muốn đón con gái về quê ăn tất niên, con gái từ chối... Nó biết ex buồn đã đành, con gái cũng buồn... Con gái nói: "Con chỉ muốn về chúc tết bà nội rồi về với mẹ thôi... Bây giờ con gặp bố, cái cảm giác thế nào ấy mẹ ạ. Con không biết phải nói gì với bố".
Nó im lặng vì chẳng biết khuyên con ra sao bởi lẽ tình cảm là điều xuất phát từ con tim làm sao có thể ép trái tim mình phải yêu, nó không muốn con sống giả dối... Nó vẫn như vậy!
Rốt cuộc thì sau bao lời hẹn hò, ex cũng tới đón con gái vào lúc 17g30 sáng mùng 1 khi mà đại gia đình gồm 5 cặp vợ chồng và các cháu con bác nó tới thắp hương cho bố. Ex đi ô tô và để xe vào ngõ, bên trong cô con gái út 3 tuổi của ex đang ngả người ngủ ngon lành... Hắn nem nép vào nhà, gương mặt có phần hơi gượng gạo... Nói vài ba câu giao đãi, rốt cuộc thì nó phải vào cuộc thay cho cái không khí đó của hai bố con... Nó cười nói: "Con gái lớn rồi.Không còn bé như các em để bố phải áp đặt đâu nhé. Bố phải hiểu con gái chứ". Ex nói: "Bố lúc nào chẳng yêu con gái"... Ex hỏi tiền tết nó được bao nhiêu? Hai mẹ con đi thắp hương cho ông ngoại ở quê ra sao... Con gái bắt đầu vác ảnh của hai mẹ con ra khoe bố. Hắn căng mắt ra nhìn và kêu: "Mắt anh giờ bị viễn, nhìn gần cứ lờ mờ... Anh già rồi". Chưa bao giờ nó thấy ex thừa nhận là hắn già... Vậy là hắn đã "chín chắn" hơn 1 chút rồi đấy nhỉ? Sau bao nhiêu tự tin về khoản "cưa gái" giỏi, sức hút rất kinh như ca sĩ Lam Trường mà ngày xưa hắn nhận là hắn giống lắm...
Ex khen cành đào năm nay của nhà thật đẹp, thế là nó đề nghị ex chụp ảnh với con gái. Cái hình này con gái đã vui hơn, tự tin hơn... Khi ra về với bố, con gái nói: "Mẹ à. Tối nay mẹ sẽ cô đơn đấy. Đêm mẹ sẽ ngủ 1 mình đấy. Mẹ không được ôm con, mà sẽ phải ôm cái gối ngủ. Mẹ sẽ nhớ con cho mà xem".
Quả đúng, nó cùng bạn đi chúc tết ở nhà 2 người bạn cùng cảnh thân thiết. Khi ra về, anh bạn biết nó sợ nên lên tầng 4 tắt đèn thờ cho nó, xuống tầng 2 bật đèn sáng để nó tự lên... Và anh cũng nấn ná hơn để cho nó đỡ buồn, đỡ cô đơn... 1 đêm bật đèn sáng trắng để ngủ 1 mình. Vậy mà ngủ thật là ngon, 9g sáng mới dậy. Giờ thì lên sư phụ Nguyễn Thị Minh Thái chúc tết cô, rồi lên GS Hà Minh Đức, sư phụ của sư phụ chúc tết. Chiều thì đi trực thay cho nàng Đỗ Huyền. Năm nay nó xung phong sẵn sàng trực tết hộ bất kỳ ai, đơn giản vì nó biết sẽ có những lúc lặng lẽ... Chiều tối mùng 3 hóa vàng, 2 cặp vợ chồng bạn thân cấp 3 sẽ tới tụ tập, lẽ ra thì tối qua bọn chúng tới với nó rồi, nhưng vì nó vừa bước ra cửa thì bạn mới gọi... Những ngày tết bên bạn bè thật là ấm áp...
Nó gửi lời chúc cho anh 1 cái tin nhắn khá là dài, anh gọi lại muốn nó đi Mai Châu phượt cùng 3 bố con anh... Thôi, quá khứ hãy cho nó ngủ yên... Mình vẫn là bạn thôi anh nhỉ? Cũng muốn đi cho con gái được vào thiên nhiên, hòa mình với không khí của mùa xuân... Nhưng giờ nó không muốn rung cây mùa lá rụng... Nó và anh thì không sao, nhưng với trẻ con, chúng thật nhạy cảm... Nếu quyết tâm thì đã khác... Còn chỉ là bạn thì không nên khuấy động tâm hồn của những đứa trẻ...
Việc thành công nhất của mùng 1 là đưa con gái tới thắp hương ở Văn Miếu Quốc Tử Giám, mong cho con gái 1 năm học hành thi cử thật tốt, để thực hiện những ước mơ lớn trong đời...
http://sphotos-g.ak.fbcdn.net/hphoto...13803367_n.jpg
http://sphotos-a.ak.fbcdn.net/hphoto...10609964_n.jpg
http://sphotos-b.ak.fbcdn.net/hphoto...22735107_n.jpg
http://sphotos-f.ak.fbcdn.net/hphoto...36200207_n.jpg
Đến giờ thì nàng đã lên đường đi xem phim cùng 10 người bạn cùng lớp đều là những "cạ cứng" của nàng roài... Sáng nay mẹ lười nhác dậy cực muộn thì nàng dậy nấu cơm, rán bánh chưng, rán trứng, luộc rau và hò hét mẹ dậy. Mẹ lười nhác, uể oải xuống ăn. Mẹ nhìn lọ hoa hồng vàng leo mà nàng chê mẹ cắm vụng đã nở toét hết cỡ (ấy vậy mà vẫn được nhiều người khen là hoa đẹp mặc dù nàng ra sức dìm hàng kêu hoa xấu, mẹ cắm vụng)... Oài.. Mẹ nàng đâu là có phải là thánh mà cái gì cũng khéo tay nhể? Thế nên thế là ổn lắm rùi nhá...
Rồi trước khi cho hoa vào để đi đổ rác, nàng nghịch ngợm bảo mẹ đếm cánh hoa xem mẹ chọn ai trong số cái list danh sách mà mẹ chưa biết chọn ai nhân dịp Valentine... Thế là nàng chụp mẹ cắm cúi đếm cánh hoa... 1, 2, 3,4,1 thêm phát nữa đi mẹ, 1, 2,3,4,1,2.. Nàng thích cái người số 4 cuối cùng nhưng mẹ lại không chọn được cánh hoa tên người đó... Rốt cuộc thì nàng bảo : "Xí xóa mẹ nhá!"... Và nàng bảoL : "Con xin chia buồn với người đàn ông nào mà được mẹ mình chọn nhé. Mẹ con vừa xấu, vừa béo, vừa lắm điều... Khổ thân cái bác nào mà được mẹ chọn"...
Cái chuyện nàng dìm hàng, dìm họ mẹ là chuyện quá bình thường rùi nhá... Dưng mà nàng vẫn yêu mẹ nàng lắm. Tới nhà bạn mẹ, thấy bạn mẹ sai con gái chiu chíu đầu tắt mặt tối, nàng bảo : "Ui. Mẹ chị ấy sai chị ấy như chong chóng mà chị ấy vẫn làm không kêu ca... Mẹ con không vậy. Công nhận mẹ của con vẫn tuyệt vời nhất trong các bà mẹ!". Bởi vì rằng những ngày nàng đi học, mẹ không bắt nàng phải làm cái gì từ nấu cơm, rửa bát, quét nhà... cho tới việc 1 tuần 3 - 4 tối mẹ làm xe ôm túc trực đón đưa nàng...
Hôm nay nàng hớn hở và xinh đẹp bước ra khỏi nhà mang theo 11 cái lì xì. Mẹ đưa cho nàng 1 cái lì xì riêng cho người bạn gái thân gần nhà của nàng vì người bạn đó có hoàn cảnh éo le, bố mất chỉ còn có mẹ. Nàng bảo: "Thôi mẹ ạ. Con để đầu năm con lì xì bạn ấy. Để bạn ấy bất ngờ, chứ lì xì riêng trước mặt bạn bè, bạn ấy ngượng"... Yêu nàng thế. Mẹ mua 1 hộp kẹo sô cô la rất xịn trước tết, nói rằng chỉ để "phục vụ" nhu cầu ăn của nàng và mẹ... thế mà rồi nàng lẻn lấy đúng 10 cái kẹo đó để mang đi xem cùng nhóm bạn chia phần... Hừm... Giận thế nhưng mà vẫn cứ phải cho. Vì có bao giờ mẹ từ chối nàng những điều như vậy bao giờ...
Mẹ ngồi ngắm bộ ảnh Minh Anh thấy nàng ngày càng xinh đẹp. Mẹ lo phết đấy. Gái xinh rồi lại lắm người theo, mệt lắm. Xinh và đẹp chỉ cần trong mắt 1 người thôi, quan niệm của mẹ vẫn thế. Thế nên là thời gian tới mẹ sẽ lại vất vả làm Ma ma tổng quản cho nàng thôi. Mệt kinh!!!
Nhìn mẹ cần mẫn đếm cánh hoa nè... Và nàng đúc kết: "Mẹ xấu xí của con ế trọn đời!" ức chế thật đới !!!
http://sphotos-c.ak.fbcdn.net/hphoto...79908532_n.jpg
Nàng xinh thật đới nhỉ?
http://sphotos-e.ak.fbcdn.net/hphoto...33432238_n.jpg
Và đỏm dáng nữa chứ
http://sphotos-c.ak.fbcdn.net/hphoto...25364846_n.jpg
Còn mẹ nàng... cô đơn xấu xí ế đến trọn đời nè
http://sphotos-d.ak.fbcdn.net/hphoto...55252382_n.jpg
Nhưng mà không cô đơn mấy khi bên hai mẹ con nàng có cả đống bạn ... iu quý
Có những ngừoi bạn cấp 3 với 25 năm bên nhau
http://sphotos-g.ak.fbcdn.net/hphoto...42408438_n.jpg
Có những người bạn 20 năm bên nhau...mà không chán
http://sphotos-e.ak.fbcdn.net/hphoto...01333551_n.jpg
http://sphotos-a.ak.fbcdn.net/hphoto...65904773_n.jpg
Những ngày tết ngắn ngủi với sự thư thái và những nụ cười cũng qua đi... Ngày mai nó lại tới cơ quan và lại bắt đầu vào một guồng quay đã lập trình đều đặn...
Chiều nay, nó chở con gái tới Văn Điển thắp hương cho mẹ. Nó chở con gái về mà lòng thấy nặng trĩu khi nghĩ về cuộc đời đã đi qua của mẹ. Thương mẹ, thương nó và lo lắng cho một tương lai của con gái cũng như chính của nó... Nó vào mạng và buồn buồn vì nhìn thấy 1 vài cái nick quen thuộc im ắng, tối thui... Trò chuyện với 1 người bạn mới nhưng lòng thấy trống trải quá khi mà người ta cứ hỏi những câu hỏi thật dở hơi: "Xem facebook thấy 2 mẹ con hay đi ăn hàng nhỉ?", "Đọc thấy rằng vợ chồng của em đã từng rất căng thẳng đúng không?"... Những câu hỏi như chạm vào cái quá khứ mà nó chẳng muốn nhắc lại...
Nó chỉ buồn khi nhớ về những bữa cơm đầm ấm bên bố và con gái. Giờ thì chỉ có 2 mẹ con làm nhiều bày vẽ ra cũng chẳng có ai thiết ăn, thiết uống, đó là lý do nó thường cùng con hay đi ăn quán. Đôi khi cái sự ăn quán cũng là giúp cho nó đỡ tốn thời gian và cả công sức... Trước kia thì có người giúp việc nên nó chẳng bao giờ phải giữ sức khỏe cả, thức khuya hơn 1 chút, làm nhiều hơn 1 chút, chơi hơn 1 chút... giờ thì tự nó phải cân đối để làm sao cho mọi thứ thật điều hòa, để thể xác và tinh thần ổn định không khiến nó lao đao...
Nó nhìn thấy con đường phía trước vô định thật là dài, chặng đường đi tìm tri kỷ đôi khi thấy mờ mịt như trong đêm tối tìm ánh sáng. Lẽ ra thì nó đi ngủ rồi nhưng vô tình hộp thư nhận được 1 lá thư có 1 bức ảnh của ai đó gửi với tiêu đề: "Chia sẻ tí nhé" đó là hình 2 đứa con của anh chụp ở Sa Pa, và nói rằng "Kỷ niệm cũ ùa về... Anh đi cùng một hội đông lắm"...Nó nhắn: "Sống hôm nay vui là được anh ạ, chúc anh may mắn và tìm được hạnh phúc cho anh!"...
Nó đang buồn thì nhận được những chợt ùa từ quá khứ... sao trùng hợp tới kỳ lạ. Valentine năm nay, nó cũng nhận được hoa hồng, cũng có socola và 2 tăng đi xem 2 bộ phim... Nó cảm ơn ông trời đã mang tới cho nó 1 người bạn mới sưởi ấm cho trái tim lạnh lẽo của nó chút ấm áp của tình người... Con đường tình với nó giờ xa quá, nó đã ngã và đau lắm đó là lý do nó cũng sợ khi ai đó nói lời yêu nó một cách vội vã, ai đó bước vào và can thiệp cuộc sống của nó 1 cách thô bạo. Từ hôm qua tới hôm nay, điện thoại của nó bị khủng bố bởi người bạn luật sư tới 4 cuộc... Chỉ là những câu nói bâng quơ nào là : "Anh mơ thấy anh em mình đi Bắc Ninh, Anh tự nhiên muốn nói chuyện với em". Nó đã nói thẳng toẹt với anh rằng: "Nó chẳng có tình cảm gì với anh cả. Và anh đừng có động tý lại gọi điện thoại cho nó như thế khiến nó khó xử. Nó và anh sẽ không hợp nhau đâu, nếu có ở bên nhau thì chắc sẽ đánh nhau cả ngày thôi ".
Nó nhạy cảm và dễ tổn thương tới kỳ lạ. Nó có thể im lặng khi ai đó không còn nhớ tới nó nữa, nó có thể sẽ rời xa và lặng lẽ để cho mọi cơ hội qua đi chỉ vì nó sợ nó sẽ lại phải khóc, lại phải thất bại... Nó chẳng muốn phụ ai và cũng không muốn bị ai phụ nó cả. Người bạn gái cùng cảnh nói với nó: "Từ năm nay tuổi của bọn mình sẽ tốt. Cậu yên tâm đi nhé. Đừng có nghĩ ngợi gì nhiều".
Những bông hồng đỏ thắm làm nó nhớ tới câu ca dao: "Vườn hồng có lối nhưng chưa ai vào" và nó lại ngẫm nghĩ tới câu ca dao xưa: "Còn duyên là duyên kẻ đón a đón người đưa, hết i duyên là duyên đi sớm để về trưa í trưa mặc lòng...Còn duyên là duyên buôn nụ nụ bán hoa, hết duyên là duyên ngồi gốc gốc cây đa chứ đa đợi chờ đừng thấy em lắm bạn mà ngờ, tuy rằng em lắm bạn...nhưng vẫn chờ là chờ ... người ngoan" . Cuộc đời này có rất nhiều thứ ngẫm tưởng đó là tình yêu nhưng đó chỉ là cái na ná tình yêu mà thôi... Thế nên nếu muốn tìm hiểu 1 con người chắc không thể hời hợt một sớm, một chiều...
http://sphotos-d.ak.fbcdn.net/hphoto...05709325_n.jpg
Chúc năm mới bình yên và hạnh phúc đến với em và con gái. Chúc MA năm nay thi được vào trường học theo đúng nguyện vọng của con.
Được chăm chút và ngắm nhìn con gái mình lớn lên từng ngày, xinh đẹp, ngoan ngoãn, thông minh là hạnh phúc của bất cứ bà mẹ nào. Em khiến nhiều bà mẹ phải ghen tị rồi đấy. Hãy cứ tự tin bước tới trên con đường đời của mình em nhé.
Ps: Minh Anh điệu đà nhỉ. Nhí lớn nhà chị hơn MA 2 tuổi nhưng chưa bao giờ cầm thỏi son để tô môi đâu, tồ lắm.
@ Triplec: Cảm ơn chị. Boulevard đã chúc mọi người ở topic rồi, nhưng Triplec ưu ái nên xin cảm tạ bác, và chúc chị và gia đình 1 năm mới thật vui, thật may mắn chị nhé. Đúng là MA dạo này điệu đà thật, lần đầu tiên đề nghị mẹ mua 1 thỏi son của teen đấy chị ạ. Chắc vì thích chụp ảnh để đăng lưu niệm và chỉ dùng đi chơi tết thôi ạ. Bọn trẻ giờ có nhiều cái thú mà mình cũng đành phải nghe theo và đôi khi phải kìm hãm nếu thấy không ổn. Tạm thời thì em thấy nàng ổn. Hihi. Ngày trước tới khi đi làm mẹ cháu mới biết trang điểm, mà giờ vẫn bị chê là không biết trang điểm đúng cách. Nhìn nàng xinh xắn, xinh đẹp và lắm bạn trai nhòm ngó, em cũng rất lo. Ngày xưa thế hệ chị và em thì thật là khó hư vì chỉ có học, giờ tụi trẻ có quá nhiều kênh tiếp cận nên có lẽ bản lĩnh cũng sẽ phải phụ thuộc vào suy nghĩ của từng đứa trẻ vượt lên. Cấm quá thì không nên mà thả quá thì cũng dở... Thế nên là mẹ cháu lại vẫn phải làm ma ma tổng quản cho cháu nhiều năm tới...
Đọc bài văn nghị luận của con gái giật hết cả mình, vì không nghĩ rằng con mình viết nó ở cái tuổi lớp 9.
Chọn đề tài khó nhất và xem ra khô khan nhất trong 3 đề bàn về facebook, về vứt rác bừa bãi, gái chọn đề 3: "Trong xã hội hiện nay, sống vì người khác là một điều khó khăn. Tuy nhiên phong trào hiến máu nhân đạo và gây quỹ từ thiện giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn vẫn diễn ra và được hưởng ứng tích cực. Em nghĩ gì về hiện tượng này"
Các bạn thấy đấy, trong xã hội hiện nay sống vì người khác, hi sinh vì người khác là một điều khó khăn. Vậy mà vẫn có những con người tình nguyện cho đi những giọt máu, cho đi của cải mà mình vất vả làm ra cứu giúp những người khác khốn khổ hơn mình. Có lẽ, họ chính là những tấm gương, những "thần tượng" mà đáng để chúng ta học tập.
Trước hết, các bạn hiểu thế nào là "hi sinh"? Hi sinh là một đức tính tốt của con người, nó giúp chúng ta đoàn kết, mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Hi sinh vì ai đó là một điều thực sự khó khăn. Khi hi sinh nghĩa là ta chấp nhận thiệt thòi để mang đến cho người khác hạnh phúc; là dùng tình cảm, lí trí để đẩy lùi những ý nghĩa ích kỉ, hẹp hòi của bản thân. Có lẽ, vì vậy mà trong xã hội chúng ta càng ít đi những con người biết hi sinh. Thời đại thay đổi đòi hỏi con người phải cạnh tranh nhau, phải làm thế nào để mình luôn là nhất, luôn có lợi nhất. Tình yêu thương, lòng nhân ái của ta dần bị sự ích kỉ, cái "tôi" to lớn đè bẹp. Giờ đây trong trái tim ta lòng nhân ái chỉ chiếm một phần nhỏ bé, nhỏ hơn rất nhiều so với sự ích kỉ. Liệu rằng còn có ai có thể lấy thân mình lấp lỗ châu mai như người anh hùng Phan Đình Giót, liệu ai có thể như những chiến sĩ cách mạng lấy thân mình chắn đạn cho đồng đội? Tôi biết, tôi và các bạn đang sống trong một thế giới hòa bình, không có chiến tranh thì việc hi sinh như vậy là không có. Nhưng, hi sinh vì người khác đâu phải chỉ có những việc lớn lao như vậy? Đâu phải bạn cứ chết thay cho ai đó là hi sinh? Đơn giản chỉ là giúp người bạn bị ốm chép bài, giúp bố mẹ dọn dẹp nhà cửa, pha hộ ông bà ấm nước chè mà các bạn còn lười. Bởi làm thêm việc sẽ khiến bạn mỏi tay, tốn thời gian của bạn làm bạn không kịp đi chơi. Chúng ta không những không biết hi sinh mà còn ích kỉ. Nếu ai cũng như vậy, thì xã hội sẽ ra sao? Chúng ta sẽ trở thành những con người vô tâm và ích kỉ. Trái đất tươi đẹp này sẽ toàn những con người có trái tim đen xì, xấu xí mà thôi!
Nhưng thật may mắn làm sao, khi không phải ai cũng ích kỉ và có trái tim đen như vậy. Vẫn còn có những tấm lòng hảo tâm, nhân ái, trái tim hồng xung quanh ta. Chúng ta có thể thấy họ ở những tổ chức từ thiện. Như những ngày lễ hiến máu, gây quỹ từ thiện. Vừa rồi Báo Tiền phong ở Hà Nội đã tổ chức ngày "chủ nhật đỏ" vào ngày 21/1/2013 - ngày để tất cả mọi người cùng hiến máu. Thật hạnh phúc khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ của hàng ngàn bạn trẻ tình nguyện hiến máu. Họ nở những nụ cười rạng rỡ mà không hề tỏ ra sợ hãi khi bác sĩ lấy máu của mình. Những dòng máu đỏ tươi chưa đựng tình cảm thân thương của những người bạn trẻ ấy sẽ được gửi đến những bệnh nhân đang gày gò, ốm yếu trên giường bệnh. Khi "Một giọt máu cho đi, một cuộc đời ở lại" là khẩu hiệu của các bạn ấy. Thật đúng như vậy, đôi khi có những con người chỉ cần thêm một giọt máu nữa thôi là họ có thể sống, có thể hít thở không khí trong lành của cuộc đời một lần nữa rồi. Những giọt máu mà họ nhận được không chỉ có của những người trẻ mà là của tất cả những con người có lòng nhân ái, biết hi sinh một phần máu thịt của mình cho người khác.
Ngay ở trường của tôi, tôi cũng có thể thấy những người bạn có trái tim hồng hết mình tham gia giúp đỡ người có hoàn cảnh khó khăn sau những giọt mồ hôi vất vả xếp những thùng quần áo, sách vở len xe các cậu ấy đều nở trên môi nụ cười thật tươi, thật hạnh phúc. Nơi nào có những trái tim hồng, những tấm lòng biết hi sinh vì người khác thì nơi đó có những ánh mặt trời ấm áp tỏa sáng xung quanh.
Vâng thưa các bạn, chúng ta đang sống trong một cuộc sống nhộn nhịp với bộn bề công việc. Nó khiến ta cuốn theo mà quên đi mất sự yêu thương, lòng nhân ái, khiến trái tim ta trở nên hẹp hòi, ích kỉ. Các bạn đừng như vậy, đừng đóng cửa trái tim mình. Hãy rộng mở trái tim, tập hi sinh vì người khác từng chút một, từng chút một thôi. Rồi những cơn gió yêu thương sẽ mang tấm lòng của bạn và tất cả mọi người. Chúng ta - những thế hệ trẻ đang tràn trề nhựa sống hãy chia sẻ sức khỏe, tuổi trẻ của mình cho những người khác. Hãy để "lá lành đùm lá rách", để không còn chiếc lá nào khô héo, cô đơn nữa!
Dạo này mẹ cháu chịu khó ngồi gõ máy tính lại các bài văn của cháu để sau này cháu đọc làm kỉ niệm. Mẹ trở thành fan hâm mộ con mất rùi... hihi
2 bức ảnh này là Get_out_cs chụp nhà cháu trước khi "vào cuộc" nhậu với một số anh chị em diễn đàn. Nhà cháu bực lắm ý vì hò hét khản cả cổ rốt cuộc thì ngày tổ chức nhận bao lời "cancel" nên quyết định 2 chị em trước khi vào nhậu sẽ show hàng cái mặt buồn tủi... cho bõ bực mình... Thế nhưng, rốt cuộc thì vẫn cứ vui như tết... Đã đi là sẽ phải vui đúng không?
Đợi từ khi trời còn sáng...
http://sphotos-c.ak.fbcdn.net/hphoto...04300473_n.jpg
Tới khi trời tối vưỡn buồn... huhu
http://sphotos-e.ak.fbcdn.net/hphoto...20672653_n.jpg
Dưng mà kết quả thì lại không buồn nữa... ka ka
http://niemrieng.net/diendan/showthr...833#post120833
Tử vi năm nay của mềnh có vẻ ổn nhể?
http://sphotos-e.ak.fbcdn.net/hphoto...55842581_n.jpg
Mời nhà mềnh cùng coi ạ
https://www.facebook.com/himita.hand...86034281461513
Chú út
Chú là em út của bố và cũng là người chú gần gũi nhất đối với gia đình mỗi khi nhà có việc, vợ chồng chú và các em luôn là những người có mặt sớm nhất. Chú ở xa Hà Nội, ở tận Từ Sơn, xa cả quê nhưng mỗi khi họ hàng có việc thì lập tức chú luôn có mặt gần như sớm nhất.
Trong số 4 người em của bố thì chú là người giống bố nó nhất về hình thức và tính của chú hiền nhất trong số anh chị em. Chú cũng là người yêu quý nó nhất và mỗi lần gặp chú bao giờ cũng đặc biệt giành cho nó những phút tâm sự riêng giữa hai chú cháu. Tết năm nay cũng như mọi năm, mùng 3 tết chú lại ra chúc tết nhà nó, chỉ buồn là lần này chú không còn được gặp bố, uống rượu, ăn món củ cải dầm cùng bố nữa mà chỉ để cốt tới thắp hương cho anh mình. Trời giá lạnh và mưa dầm chú mặc áo mưa tới nhà nó. Thắp hương cho bố xong, chú ngồi trò chuyện với nó 1 tiếng rưỡi đồng hồ. Nó vốn dĩ là người rất kiệm lời khi kể về những nỗi khó khăn, những bước gian truân mà nó đã bước qua với những người trong họ hàng. Ai nhìn nó cũng thấy nó luôn cười, luôn rạng rỡ và tự tin... Nó lo việc cho bố, cho mẹ cứ băng băng và khiến cho không ít anh chị con bác còn trách nó là sao cứ lặng lẽ làm mà không nhờ vả gì tới các anh chị vì "cậu" - bố nó cũng gần như là cha của họ.
Chú lặng lẽ ngồi nghe nó kể và những giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi trên gò má, nó cảm thấy ân hận vì bỗng dưng tự nhiên thổ lộ biết bao điều về gia đình cho chú. Nhưng có lẽ vì sự cô đơn ngày tết, và vì nhìn chú ở trong nhà nó cứ như được gặp lại hình ảnh của bố nó trở lại bên nó. Thế là nó cứ trút vào chú như nước vỡ bờ... Để rồi nó lại ân hận khi nhìn thấy người chú tay run run mặc chiếc áo mưa và đi về trong cái tiết trời mưa lạnh và cả nỗi buồn.
Hôm nay nó đi đám tang của bác rể lấy chị của bố nó. Bác gái đã mất từ sớm nên gia đình bác coi bố nó như cha, như mẹ. Nó lại gặp chú, chú vẫn xông xáo vào mọi việc từ những hôm trước, thậm chí có mặt trước cả giờ bác đi để nhận lời chia tay từ người anh rể... Các em nó gọi cô chú và nó ra uống nước ngồi chờ lễ truy điệu. Chú và nó đi ra, chú ôm lấy vai nó và tuyên bố với mọi người: "Không ai được quyền nói gì nếu cháu tao lấy chồng lần nữa. Tao muốn trước khi chết được thấy cháu tao hạnh phúc! Và nhất định trong năm nay cháu phải lấy chồng đấy nhé! ". Thế là rào rào những ý kiến tán đồng và cả không tán đồng. Người thì bảo nó lấy chồng nữa làm gì cho khổ, sống tự do thích yêu ai thì yêu, thích cặp ai thì cặp. Người thì phản đối là tới khi con gái học xong cấp 3 đi học nước ngoài sống cô đơn quá lứa thì làm thế nào? Đàn bà thì phải có chồng chứ...
Nó lặng lẽ cười vì không nghĩ rằng những người ở quê nó lại thoát khỏi cái suy nghĩ của ngày xưa mà lại "tân tiến" đến thế. Cuộc đời nó như thế này là vui lắm rồi. Làm tất cả những gì có thể làm cho gia đình, cho con. Trưa nay con gái chỉ được nghỉ vẻn vẹn có 1 tiếng đồng hồ rồi lại phải đi học. Nó về nấu cơm cho con. 12g15 con gái về ăn vội vàng tới 12g30 rồi lập tức theo mẹ lên xe đi viếng ông. Vào viếng ngồi được 20 phút thì mẹ lại đều trở về để kịp tới trường vào lúc 13g15.
Ra về, chú và nó cùng ngồi một ghế, im lặng... cái im lặng bởi nỗi buồn mất mát khi tiễn đưa một người trong họ lại ra đi. Cuối tháng này cũng là giỗ đầu con trai cả của chú. Nó đã từng chứng kiến cô chú vất vả, khổ sở như thế nào để chứng kiến sự ra đi của "lá xanh" khi lá vàng vẫn còn trên cây. 1 năm, họ nhà nó có 3 cái tang đều là những người gần gũi nhất. Nhưng trong năm đó, họ nhà nó lại có thêm 2 đứa trẻ ra đời. Sự ra đời của 2 đứa trẻ của hai cậu em con hai người chú ruột của nó tưởng như đã có lúc không còn hi vọng... Nỗi buồn cũng đã và đang được lấp đầy bởi những niềm vui khi nhìn những đứa trẻ ngày một xinh xắn đáng yêu. Còn nó, nó mong rằng ông trời sẽ phù hộ cho những con người tốt như các chú của nó mạnh khỏe, sống lâu hơn để được nhìn thấy sự thành đạt của con cháu và cũng có thể biết đâu một ngày không xa điều mà chú út mong muốn với nó lại thành hiện thực ? Nó rất muốn nói với chú và các em rằng, nếu nó tìm được tri kỷ cho nó thì cũng tốt nhưng nếu không tìm được thì những tháng ngày như bây giờ nó cũng đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Cuộc đời nó đã trải nghiệm qua biết bao cung bậc tình cảm hỉ nộ ái ố và giờ với nó, điều hạnh phúc nhất là thực hiện được mơ ước của con gái mà thôi. Và nó biết nó cũng đang là một người đàn bà hạnh phúc bởi nó vẫn luôn có những người đàn ông tốt, chân thành luôn yêu quý và trân trọng con người nó...
1 ngày mệt nhưng thật vui... Và vì vậy mà nó không ngủ nổi nè... Vậy thì post ảnh, 1 trưa lang thang cùng các cô bạn cùng tòa soạn... Ăn xôi nấm, ăn chè Ngô Thì Nhậm và đi show ảnh...
http://sphotos-h.ak.fbcdn.net/hphoto...52338520_n.jpg
http://sphotos-b.ak.fbcdn.net/hphoto...79727058_n.jpg
http://sphotos-a.ak.fbcdn.net/hphoto...23002519_n.jpg
http://sphotos-h.ak.fbcdn.net/hphoto...05456237_n.jpg
http://sphotos-b.ak.fbcdn.net/hphoto...73809152_n.jpg
http://sphotos-e.ak.fbcdn.net/hphoto...40320514_n.jpg
http://sphotos-h.ak.fbcdn.net/hphoto...01886155_n.jpg
http://sphotos-f.ak.fbcdn.net/hphoto...66185794_n.jpg
Triplec cũng thích đi đền Trần Thái Bình. Khung cảnh đẹp, trang nghiêm, không xô bồ đông đúc như đền Trần ở Nam Định
Những món quà từ những người bạn chưa hề gặp...
Có bao giờ bạn nghĩ rằng ai đó có thể yêu quý bạn mà chỉ qua những chia sẻ trên internet, trên facebook không nhỉ? Ngày trước nó chẳng bao giờ nghĩ là như vậy. Nhưng bây giờ những câu chuyện, những tình bạn mà nó gặp đã khiến nó nghĩ hoàn toàn khác.
7g sáng vẫn đang trên giường, nó nhận được cuộc gọi của chị Gia Quyên Huỳnh... một người chị mà nó chưa hề gặp mặt chỉ nói chuyện vẻn vẹn 2 lần và vài lần email vội vã. Chị lên facebook và biết cháu của chị đang ở Hà Nội và đó là lý do chị bắt cho kì được ông cháu đẹp trai lên thăm nó, một người bạn mới quen trên facebook. Cậu cháu cứ tủm tỉm cười vì "người cô" của cháu lại quen nó qua mạng facebook. Và rồi nó cũng bất ngờ khi đón nhận món quà của bác Gia Quyên Huỳnh tặng con gái với lý do giải thưởng 80K giành cho bài viết CPU giành giải nhất của nhà trường tặng con quá ư ít ỏi và bác quyết định thưởng thêm gấp 6, 7 lần món tiền đó. Trước tết, con gái cũng vô cùng bất ngờ khi đón nhận món quà trị giá tương đương 1 cái ipod từ người bạn trai ở Đức của mẹ, bác Nguyen Ba Phuc Nguyen người mà giờ thì mẹ nó cũng chỉ có nghe tiếng nói mà chưa hề gặp ngoài đời. Nhưng qua những câu chuyện sẻ chia anh "mê" cả hai mẹ con từ hồi nào... Và ngày nào nó cũng nhận được những cuộc gọi từ Germany... Những món quà của những người bạn phương xa khiến mẹ con nó thật sự cảm động, vì đơn giản những người bạn ấy chẳng vì một động cơ gì khi tới với nó. Chỉ là chia sẻ, chỉ là lòng cảm mến và có thể là cả tình thương từ những câu chuyện và cả những nỗ lực vượt lên trong cuộc sống của hai mẹ con...
Những chia sẻ trên facebook, trên chat đã khiến con người gần nhau hơn. Cô em con chú ruột mặc dù thân thiết nhưng chỉ có thể gặp gỡ nhau may ra một lần trong 1 năm. Thì giờ đây, cả hai chị em có thể tiếp cận và cập nhật từng câu chuyện rất ngóc ngách, rất riêng của nhau qua những bức ảnh, những chia sẻ trên facebook. Nó thậm chí còn ngắm nghía cậu em rể mặt mũi với những giây phút rất phởn phơ hiếm có trong đời thường mà nó không bao giờ có thể nghĩ. Nó biết anh trai nó tặng chị dâu nó món quà gì vào Valentine...
Và nó cũng thực sự hạnh phúc sau mỗi bài viết nho nhỏ nó lại nhận được những like, comment chia sẻ của những fan hâm mộ rất "đặc biệt"... Có cô em Anhduyen Nguyen chắc tuổi còn trẻ lắm nhưng add nó làm bạn giới thiệu là em của chị Hà Anh Đặng, Hà Anh Đặng là bạn nó. Thế là cũng chấp nhận là bạn. Mỗi lần vào hộp thư nó lại tủm tỉm cười 1 mình khi đọc những tin nhắn rất trẻ con và dễ thương của cô bé: "Em xem ảnh thì có chị của em là xinh nhất trong tòa soạn", "Chị à em cảm động lắm vì chị có nhiều người bạn tốt. Em cũng có nhiều người bạn nhưng chưa ai chân thành và tốt cả..", "Em thấy chị có những câu bông đùa hay lắm, em thích nhất điệu cười KAKA của chị yêu đó. Em tin rằng chị sẽ hạnh phúc, với lại giờ chưa có là do ông trời muốn chị gặp 1 điều bí mật không ngờ thì sao?", "Em ở xa về HN chơi rất muốn gặp chị nhưng lại sợ chị bận. Em thích chị của em vì thấy chị cá tính. Đọc những bài viết của chị em thấy cảm động và cũng thấy vui vui vui với chị".
Bài viết CPU của con gái nó post lên facebook làm kỷ niệm không những nhận lời khen của bạn bè mà còn nhận 1 lời khen của 1 mem rất đặc biệt đã 73 tuổi là bố của chị, bác Huynh Thua.
Xúc động ghê, chỉ biết rằng cảm ơn facebook đã tạo cho mẹ con nó nhiều điều thật bất ngờ...
Gái thỏ thẻ với mẹ mùng 8.3 năm nay chắc chắn con sẽ nhiều hoa hơn mẹ... Oài... Gái rất thích "cạnh tranh" với mẹ vì tội đi vào shop quần áo, đi nhà hàng bao giờ người ta cũng vô tình nói : "Mời hai chị em..." . Thế là gái lại phải đính chính: "Hai mẹ con chứ ạ!", để roài ai cũng bảo ơ hơ... mẹ trẻ thế mà con gái lớn thế này... Ừm... mẹ trẻ thì tốt chứ sao mà gái cứ "a cay" với mẹ nhể? Rồi gái cứ ngắm nghía mẹ đằng trước đằng sau và tha hồ "dìm hàng": "Mẹ con vừa già, vừa béo thế này mà sao người ta lại có thể nhầm nhọt sang trồng trọt thế nhỉ?".
Khi bằng tuổi gái mẹ đâu có bao giờ được bạn trai tặng hoa, tặng quà vào ngày này cơ chứ. Đúng là thời đại thay đổi nên teen cập nhật nhanh quá. Ngày này thi thoảng mẹ cũng có người nhớ tới, lúc thì bạn trai, lúc thì người hâm mộ... nhưng giờ thì mẹ cũng không quan tâm nữa... Chỉ cần 1 người mà mình yêu thương mình tặng cho mình là đủ lắm roài, nhiều mà làm gì... Nhận quà rồi lại mang nợ í mà... Mà nợ tình, nợ nghĩa khổ hơn là nợ tiền đấy gái yêu ạ...
Sự xinh ẹp của gái là điều mà mẹ rất mừng, nhưng bông hoa đẹp tặng cho mẹ lại chính là những niềm vui nho nhỏ khi mà điện thoại của mẹ luôn nhận được tin nhắn báo điểm tốt của gái ở nhà trường. Gái yêu nhớ nhá... Gái đẹp mà ngoan, học giỏi thì mới đáng yêu, chứ gái đẹp mà học dốt thì đáng chê lắm đó! ka ka
(Mẹ đang dự họp bàn về Đề cương Chương trình phát triển thanh niên của Bộ VHTTDL mà chán quá bèn vào tám lăng nhăng téo... 10g họp 8.3 cơ quan hem biết có về dự được không nữa...Haiz)
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.n...94850047_n.jpg
Ngày nay năm trước, nó đã rất buồn... Và ngày nay năm nay tình hình cũng không mấy khả quan cho lắm. Đơn giản vì tim nó vẫn cảm thấy trống trải. Mấy cô bạn gái thân thiết đồng nghiệp ở cơ quan đã kéo về ngôi nhà của nó để liên hoan mừng ngày 8/3 và cũng để chia tay với ngôi nhà mà nó đã sống hàng chục năm qua. Buồn vui lẫn lộn. Mẹ con nó sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới ở 1 ngôi nhà mới. Liệu ngôi nhà ấy có mang lại cho mẹ con nó niềm vui, may mắn hay không? Nó sẽ chọn 1 ngôi nhà hợp hướng với cái tuổi của nó, hi vọng sẽ mang lại nhiều điều bất ngờ đúng không nào?
Lịch nộp cho cô giáo luận văn sửa vào tối mai mà tâm trạng cảm thấy trống rỗng quá, nó không muốn làm gì và cũng chẳng muốn nghĩ gì hơn nữa... Những tưởng quá khứ sẽ ngủ yên, những tưởng hiện tại sẽ không làm cho nó buồn... nhưng sao nó vẫn thấy hụt hẫng, chơi vơi là vậy.
Cố lên tôi ơi. Cố gắng vượt qua giai đoạn này nhé. 1 loạt những cái đích đang đặt ra trước mắt chỉ trong 1 tháng thôi... Cảm thấy quá tải bởi cái tâm lý không vui này. Làm thế nào để lấy lại niềm tin, hưng phấn để phăm phăm bước bây giờ nhỉ? Nó cảm thấy kiệt quệ thật sự... Nó như 1 quả bóng cố gắng bơm thật đầy, cố gắng để vui... Người ta muốn nhìn thấy nó cười, muốn nhìn thấy nó xinh đẹp... và nó sẽ là như vậy.
Hôm qua nó tới cơ quan muộn và không hiểu lấy đâu ra sự can đảm để đọc đáp lễ cánh mày râu của cơ quan 2 bài thơ, 1 bài của chị Thu Phong, 1 bài của anh Ha ha ha viết tặng cho nó. Nó đã đọc với tất cả trái tim của nó và mọi người lặng đi để nghe và trầm trồ khen thơ rất hay, rất hợp với nó...
Tối nay, nó lặng lẽ đón con gái về và có 1 cảm giác trống trải ghê gớm... rồi chợt cái nick của con gửi cho nó 1 cái link trong đó có đoạn ghi âm clip này... Nó thực sự xúc động và cảm thấy được an ủi phần nào ... Một món quà 8.3 bất ngờ của con gái. Phải sống thôi nhỉ? Mặc dù ốm nhưng nó quyết tâm phải hoàn thành xong luận văn để có thể làm tiếp những việc khác...
http://www.youtube.com/watch?v=JgKF5...layer_embedded
Đôi khi chỉ cần có thế thôi phải kg Bou nhỉ! Con gái Bou thật dễ thương!
Tớ xong rùi. Cảm ơn cậu Trailehn nhé. Tớ luôn cảm thấy nợ cậu rất nhiều... hihi
Ở hiền thì gặp lành
Đôi khi em vẫn nghĩ vì sao anh lại tốt với em nhiều như vậy? 4 năm chơi với nhau, anh chứng kiến cuộc đời em xoay vần bao điều vui buồn, từ những lúc đau khổ tột đỉnh nhất cho tới những lúc vui sướng tới độ làm em quên béng đi cả bạn bè... trong đó có anh... Nhưng, cứ mỗi lần em buồn, em chẳng còn ai thì em nhớ tới anh, chưa bao giờ, chưa lúc nào anh từ chối em cả...
Đi làm mai cho anh với bạn gái của em, anh vẫn cứ khăng khăng : "Hiền là 1 người bạn đặc biệt, bạn thật sự và Hiền chỉ cần hô sau 15 phút là anh có mặt!" . Và cho tới thời điểm này anh vẫn cứ như vậy.
Mặc dù... hihi... ngồi bên cậu bạn thân cấp 3 của em uống bia tối nay, anh nói: "Cái người này sống thật quá. Nói thẳng quá. Nói làm người ta phát ghét...". Đã bao lần em và anh chiến đấu với nhau như mổ trâu mổ bò trên bàn ăn cùng bạn bè nhỉ? ĐÃ bao lần em lên án anh xử xử thiếu ga lăng và không biết "nịnh" và lấy lòng bạn gái... Đã bao lần em chê anh như chan tương húp mẻ vậy mà anh chẳng giận.... Hôm nay em bí quá chẳng có ai đi coi nhà cùng em... Ông bạn cấp 3 thì bận mất tiêu rồi. Thế là em đùng đùng chui vào chat với anh (hé hé... chát 1 cái gì rất hiếm hoi giữa anh và em)... để rồi đùng đùng bắt anh chở đi coi nhà cả đống... Và rồi anh và em và cả đống bạn đi cùng em đều đã duyệt 1 cái. Em hi vọng, mọi sự sẽ trôi chảy... Hi vọng ngày mai trời sẽ sáng... Hi vọng cuộc đời sẽ mở cửa cho em rộng hơn...
Sáng nay, em phóng lên trường và đã nhận được quyết định Hội đồng chấm luận văn của em rồi... Ồ, toàn những gương mặt lạ hoắc đối với em... Lo dã man, nhưng bạn nhắn : "Yên tâm đi"... Tối nhắn tin cho sư phụ, sư phụ nói toàn là bạn bè thân thiết và "đàn em" của sư phụ... Ôi mừng quá.
Em rất vui bởi chưa bao giờ em có cảm giác cô đơn cả. Bên em luôn có bạn bè. Có anh Dũng Lương Anh - 1 người anh nóng tính như hổ nhưng sẵn sàng chịu đựng nghe những lời đao to búa chát của em, có cô em Góc Phố Dịu Dàng lúc nào cũng mắng nhiếc chê bai chị iu không tiếc lời nhưng luôn "khẩu xà tâm phật" Và sư phụ nữa chứ... càng gần tới cửa ải khó khăn nhất thì sư phụ dịu dàng hẳn đê không mắng mỏ nữa roài.... Nhiều bạn quá kể sao hết bây giờ... Chỉ biết rằng Boulevard đang phải đi từng bước, từng nấc thang... và rất sợ bị ngã... nhưng có lẽ sẽ không bao giờ ngã nữa đâu nhéi Oài... thật là đặc biệt, đồng chí chỉ trỏ của mềnh vừa gọi điện thoại nói em sẽ cố gắng làm giá cho chị và lần này em sẽ không lấy tiền hoa hồng chỉ chỏ đâu, chị cho em 1 triệu đồng em cũng nhận, vì em biết là chị đã dốc hết tiền để mua cái nhà này rồi... Oài... mềnh xúc động quá thui. Thằng em nó bảo: "Chị đừng nghĩ rằng những thằng chỉ chỏ như em là không có tim, em mặt sắt như vậy là vì công việc thôi, em thấy chị chạy ngược xuôi 1 mình em thấy thương chị"... ngất mất. Nó mê cái nhà này tới độ mà đi xem tiếp hàng chục cái nhà khác rốt cuộc thì nó không thể mua cái nào hơn cái nhà này cả... Hi vọng mọi sự tốt lành nhể
Đôi khi em nghĩ tại sao
Anh tốt (với) em thế giữa bao nhiêu người
4 năm chưa cả cuộc đời
Mà anh chứng kiến buồn vui xoay vần
Đau khổ quên cả bạn thân
Sướng vui quên hết mình cần có ai
Nhưng khi nước mắt rơi dài
Bên em chẳng có bờ vai vỗ về
Nhớ anh...anh lại tỉ tê
Tình này nghĩa ấy phu thê chẳng bằng...
:D:D:D:D
Chúc chị B và cả nhà NR thứ 7, CN vui vẻ.
I dỗ bạn gái thì khéo phải biết!
Nhạt...
Nó thấy cái cách mà con người tới với nhau giờ nhạt nhẽo và thiếu nhiệt tình tới độ khiến nó phát ngán... 1 tối nó quyết định không thèm nói chuyện với 2 ông bạn trai.
Chỉ vì 1 ông thì lúc nào cũng điệp khúc mở mồm ra là "dìm hàng" chị em (giá mà biết cách dỗ bạn gái như 1100i nhà mình thì chị Bou chắc sẽ ngất ngây say đứ đừ như con gà tây roài)... Đằng này nói chuyện thì nhạt nhẽo, vô duyên, mở mồm ra thì khoe : "Anh không giống những thằng đàn ông của em", mở mồm ra là chê con người ta "già", "xấu"... ấy vậy mà vẫn suốt ngày điện thoại quấy rối, rồi mở mồm ra "thèm khát được yêu"... Oạch... Chuối cả nải... Nên quyết định không thèm nói chuyện nữa. ĐÃ vậy từ ngày chơi thì làm anh chàng "Họ Hứa" tới dăm bảy cái lần hứa mà chửa thấy có cái nào trúng cả! ka ka... DELETE cho nó lành
Còn 1 ông thì mệnh danh là nhà giáo sư phạm nổi tiếng có cả đống học trò nhưng mà lại nói : "Anh phải chuẩn bị 1 số việc riêng tư... cuối tuần nào anh cũng phải bận với cô con gái nhỏ vì nó bám anh lắm, nó chưa chuẩn bị cho bố đi tiếp với người khác ngoài mẹ nó"... Oạch... 1 nhà sư phạm nổi tiếng mà tới việc dạy dỗ con mình thông cảm với hoàn cảnh của mình, chia sẻ với nỗi cô đơn của bố khi không có vợ... cũng không làm nổi... Đến 1 cuôc điện thoại gọi cũng thấy khó khăn... oài... Lại phải xóa cái tên trong danh sách bạn bè...
Xả 1 tí cho nó nhẹ cái cõi lòng... Xí... Cứ làm như nó mê ngay được giai hay sao ấy nhể? Người ta chơi với nó cả 4 năm trời mà không tán đổ nổi mà cứ phải làm hàng... Giận kinh người. Thôi, giờ thì chị tôi quyết định giải tán cái vụ :"tìm hiểu" này nọ, chị tôi sẽ phải định ra những bước đi khá ư là quan trọng : 1. Mua nhà, 2, Sửa nhà, 3. Bảo vệ tốt luận văn, 4. Lo cho con gái học trường tiếng Đức vào cấp 3, 5. Hi vụ này cũng quan trọng nhưng không nói ra được ka ka... Giai á... Chị tôi cho ra ngoài lề. Vì quả thực con đường đi của nó toàn gặp giai lởm... Mà có giai tốt thì nó cũng lại không mê nổi vì cũng không phải cứ tốt là có thể yêu. Nói chuyện với anh bạn thứ nhất, cứ được 10 phút là chỉ muốn oánh nhau hoặc dập điện thoại vì cái giọng khoe khoang và dèm pha đầy xấu tính...
Với cái loại đầu có sỏi như nó thì những lời tán tỉnh bợ đỡ sẽ rơi ngay lập tức, nhưng với cái loại nói nhiều, nói dai, nói lòng thòng rắm rối thì nó lại càng thấy chuối cả nải chỉ muốn nhẩy sổ vào "biên tập" ý cho nó nhanh, gọn, xúc tích...
ka ka... Chắc sẽ lại 1 mình lâu lâu đây... Anh bạn chơi 4 năm của mềnh nói đúng : "Cái người này thẳng quá!"... Ừm... đó là cá tính của nó cơ mà... Nó rất hiền, nó rất ngoan, rất đáng yêu nếu người đó cho nó cái cảm giác được vui, được cười trước những câu đùa dí dỏm, tinh tế, trước những cử chỉ ga lăng... thay vì cái kiểu nói đãi bôi... Giận kinh hồn!
:bibi: :bibi: :bibi:
Khúc Mùa Thu
Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng
Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Còn điều chi em mải miết đi tìm.
Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người
Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá
Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời
Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi
Hôm nay á..Nó rất vui... chỉ thích hát lên 1 câu là lá la...
Nó đã mua được cái nhà mà nó thích nhất và đắt nhất trong số những cái nhà mà mình chọn... 1 tuần giời mặc cả mỏi cả mồm... Cho tới chiều qua vẫn còn chưa ngã ngũ thì hôm nay bút đã ký roài nhá. Vậy là mẹ con nó đã có 1 cái nhà hoành tráng không thua kém về bề rộng và cả địa bàn của ngôi nhà thân yêu mà mẹ con nó sắp rời xa. Và chỉ cách cái nhà kỷ niệm có 300m. Hic hic... Mừng ơi là mừng ý. Vậy là từ nay mẹ con nó đã yên tâm có một chốn yên tâm để ở rồi.
Nó mừng lắm ý. Nó mua căn nhà này mà bạn bè ai cũng duyệt, ai cũng khen... Nó đã dồn hết cả số tiền bán nhà được hưởng để mua, cộng thêm sự hỗ trợ thêm của anh trai nữa. "Cảm ơn anh chị đã luôn ở bên mẹ con em nhé". Nó mua nhà rồi lập tức phát biểu nguyện vọng đề nghị các anh chị con bác giúp nó sơn, nó nhận được sự nhận lời hồ hởi và vui vẻ của anh con bác: "Em yên tâm đi. Em sẽ có một ngôi nhà sơn thật đẹp, thật bền, thật rẻ. Các anh chị có mỗi một cô em gái "bé bỏng" nhất không lẽ không giúp đỡ em nhiệt tình và làm tốt cho em hay sao. Miễn bàn đê"... Oạch, đúng là "bé bỏng" thật cơ đấy. Nó mua cái nhà xong, nó tin chắc đã có lãi ở trong tay roài nhá. Đúng là ông trời thương mẹ con nó rồi nhỉ? Vừa mới đặt bút kí đặt cọc phát đã nhận được tới 3 lời đề nghị mời ăn của 3 nhóm bạn... Không lẽ nhà này lại phát về đường ăn uống? cơ khổ cho 1 đứa vốn đã hoành tá tràng như nó roài... anh bạn luật sư đứng ra giúp nó làm thủ tục mua bán nhà nói : "Gớm. Người ăn không hết, kẻ lần không ra... Anh phát hiện ra là em dạo này thừa một số chỗ ở trên người roài đới!" hị hị. Em thề, em hứa, em bảo đảm, 2 tháng nữa... sau khi hoàn thành xong từng bước quan trọng, em sẽ đại tu toàn bộ và sẽ lại kiên trì với mục đích trở thành siêu mẫu... ka ka
Hôm nay lịch vạn niên ghi ngày xung của Quý sửu làm mềnh cứ lo lo là... Vậy mà chạy như cờ lông công 8g sáng có mặt họp báo ở Hỏa Lò, 10g có mặt ở cơ quan rồi được lệnh của Bavaho về lấy máy ảnh để phục vụ các nàng. kế hoạch đùng đùng xuất hiện thé là phải đi xe ô tô cùng cơ quan tới Kho bạc ở Đội Cấn rùi cùng Thu Hoai nhảy taxi về nhà lấy máy ảnh, lấy váy, vì hôm nay mặc xấu như ma cấu... rồi lại ra kho bạc để cùng xe cơ quan về... Định đi ngắm hoa cải nhưng mềnh nghĩ mùa này hoa cải đã hết mùa chuyển lên
vườn hoa Bách Nhật Nhật Tân, thế nào lại lãng đãng chui vào Vườn Hoa Phương Linh... Không kịp cả ăn, cả hội "lót dạ" mỗi đứa 2 cái bánh mì với cân giò chả mà Hoa Vu đã kịp thời chuẩn bị.... Ăn xong cả đội quân oanh tạc khắp vườn hoa... Rồi chở về lót dạ thêm 1 cốc chè thập cẩm ở Trần Hưng Đạo... Chiều tối đi măm đám cưới của em Ngan Luong Tran trời ơi quá ư là ấn tượng như 1 dám cưới trong phim vậy, ăn rất ngon và trong 1 không cảnh cực kỳ lãng mạn.... Vui và rất vui!. Không thấy xung là mấy. ka ka
https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.n...07610236_n.jpg
Hoa cô dâu đới... ka ka... có tới 5 nàng cô dâu cùng chú rể ở vườn hoa hôm nay, mềnh tranh thủ téo
https://fbcdn-sphotos-f-a.akamaihd.n...73894647_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.n...17808189_n.jpg
CẢ người và hoa đều nở toét... ka ka
https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.n...31672856_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.n...31970067_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.n...35384672_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-a-a.akamaihd.n...57131507_n.jpg
Anh sẽ đến
Ðường phố hoang vắng lúc đôi ta biệt ly,
Bóng em đi phai tàn theo năm tháng.
Từ ngày qua lẽ loi trong thu vàng hiu hắt,
mình anh thôi bước khuya trên đường côi.
Lời hứa năm đó, nhớ hay em vội quên,
nếu xa nhau vẫn gọi người yêu dấu.
Dù tình ta có phai sau bao ngày xa cách
mà hồn anh tiếng yêu còn vang mãi.
Nên anh sẽ đến dù chúng ta không còn nhau,
Anh sẽ đến dù biết ra sao ngày sau,
Anh sẽ đến dù nói lên câu biệt ly,
Anh sẽ đến dù nước mắt hoen bờ mi.
Nên anh sẽ đến dù bóng em xa dần xa,
Anh sẽ đến dù ngày tháng phôi pha tình ta,
Anh sẽ đến dù có đêm đêm lệ rơi,
Anh sẽ đến dù chỉ bên em một phút thôi
1 đêm gần thức trắng... mềnh phục mềnh ghê lắm đó!
Restart
Giữa lúc bộn bề công việc từ cơ quan cho tới những việc hệ trọng nhất của riêng mình: Cơ quan tổng kết, những cuộc họp vô cùng quan trọng, ở nhà chuẩn bị giao toàn bộ tiền mua nhà, sửa nhà, bảo vệ cao học, lo cho con gái... thì nó đùng đùng nghỉ luôn ở nhà 1 tuần và "Không làm gì cả"... Ở nhà lủi thủi 1 mình có 1 buổi chiều thôi đã thấy khó chịu và sẽ nghĩ tới biết bao sáng, chiều, tối cũng cứ lặng lẽ một mình... Có lẽ đây là lúc mà nó restart lại mình để sau 1 tháng nữa thôi, nó sẽ sống thật khác nhỉ? Đây cũng là lúc mà nó chiêm nghiệm lại tất cả mọi điều và nó biết cái nó cần là gì, con đường mà nó đi sẽ ra sao... Ngày trước nó nghĩ khác lắm, cứ phải nhăm nhăm đi tìm 1 nửa yêu thương để kết thành đôi lứa... giờ thì không, sau khi nó hoàn thành 5 nhiệm vụ quan trọng mà nó đã hoạch định ra, nó sẽ quyết những bước đi mới mạnh mẽ hơn, tự tin hơn và chắc chắn nó quyết sẽ không bao giờ phải khổ phải lụy vì tình nữa...
Đối với nó tìm được 1 người biết hi sinh, biết yêu thương, biết đồng cảm và mang lại cho nó nụ cười... không dễ dàng chút nào cả. Bởi nụ cười là nụ cười ở trong tim chứ không phải là một niềm vui trong chốc lát. Và có lẽ cho tới lúc này, nó không còn tin vào những tình cảm quyết liệt, những tình cảm mà con người ta trao cho nhau hết lòng nữa. Sự vị kỷ cá nhân đã khiến con người ta thành chai sạn, gỗ đá mất rồi. Nó sẽ học cách sống đó mặc dù con người nó, trái tim nó không bao giờ muốn sống như thế, nhưng cuộc đời đâu có như vậy. Bước sang tuổi 41 âm lịch rồi đấy, nó phải sống khác đi chứ... Con người nó công bằng lắm, sẽ yêu thương hết mình nếu ai đó yêu thương nó như vậy, trong tình bạn hay tình yêu nó luôn như thế. Có sòng phằng quá không nhỉ? Đúng nên thế, để không ai phải nợ ai nhiều nữa... Nó luôn có cảm giác mắc nợ một vài người bạn nào đó, vì cái tình họ giành cho nó nhiều quá mà nó không thể đáp lại nổi. Bởi trái tim chỉ có duy nhất 1 mà thôi, nó đâu có thể đi bên một người mà nó không có rung động và cảm xúc mặc dù đó là 1 người bạn tốt, rất tốt mà nó nhìn thấy rất rõ... ngay từ cả cái việc ngần ấy năm, họ vẫn bên nó, vẫn chở che cho nó... thậm chí từ xa rất xa...
1 tháng nữa thôi, nó quyết định sẽ thay áo mới nhỉ? hihi
Đêm dài quá... từ ngày con gái ngủ 1 mình, nó lại trở lại thói quen thức khuya... Lại muốn nghe lại những bản nhạc ngày xưa... Đời người là những ước vọng và khao khát...
Khúc Mùa Thu
Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng
Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Còn điều chi em mải miết đi tìm.
Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người
Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá
Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi
Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời
Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi
Chúc chị bảo vệ thành công xuất sắc nhé
Em dạo này bận cv và hôm đó nhà em có giỗ nên k đến được
Trằn trọc băn khoăn giấc chẳng thành. Mai mặt mũi lại sưng hup cho coi... Sao mềnh tệ zậy ? Giấc ngủ ơi tới đi chứ ? Mọi hôm ngủ lăn lóc hôm nay thì tỉnh như sáo. Haizz
Quà cho người mất ngủ
http://sfc.vn/Images/images/diazepam.jpg
Lưu ý quan trọng:
- Chỉ uống lúc rảnh việc.
- Liều lượng nhiều ít tùy tâm trạng buồn vui. Chỉ cần ghi ra giấy cho người nhà biết mình đã uống lúc nào và uống bao nhiêu viên để tiện nếu có cấp cứu.
- Không được uống khi đã hết mất ngủ, vì uống lúc đó sẽ làm người khác mất ngủ.
:nguroi:
.
Chúc Bou hôm nay bảo vệ luận văn thành công mỹ mãn nhé.
Khi mất ngủ TP hay uống rotunda, 1 viên theo mình hiểu thì thuốc này nhẹ, uống xong độ 30 phút thì đi vào giấc ngủ nhẹ nhàng... hôm sau tỉnh dậy đúng giờ đi làm như bình thường.
Bou giỏi thật đấy mua nhà mà quyết định cái rụp là xong, chúc mừng em nhé.
Cảm ơn chị Thu Phong đã khen Bou em. cái vụ nhanh và quyết đoán thì đúng là em xin nhận! ke ke
@ Chi TP và anh ĐH: Bou em sẽ phòng bị một vỉ thuốc ngủ để đề phòng mất ngủ, thực ra thì có việc lo nghĩ mẹ cháu mới mất ngủ chứ bình thường thì ăn no ngủ kĩ lắm ạ!
Trằn trọc mãi cả đêm nên 6g sáng đã bò dậy để chuẩn bị đi báo cáo tốt nghiệp luận văn. Gọi điện thoại nhắc từng thầy để các thầy không tới muộn. 7g sáng có mặt ở Trường ĐH Khoa học xã hội Nhân văn HN, nơi đã in bao kỷ niệm của thời sinh viên. Hì hụi tự dán cái tên mình thế vào tên người bạn báo cáo hôm trước. 7g30 cô bé gia sư người đã giúp nó làm slide chiếu phần trình bầy đã tới. Cô bé ôm tới 2 cái máy cho chắc. Tới 8g15 sư phụ nó mới tới khi mà toàn bộ hội đồng đều đã có mặt.
Ấy vậy mà khi hội đồng đọc các quyết định thì máy chiếu đơ... sợ gần chết...rốt cuộc thì đúng tới lúc cần nói thì máy hết đơ... ke ke
Bao nhiêu công lực của sự tự tin đã giúp nó thuyết trình và trả lời từng câu hỏi của các thầy cô trong hội đồng. Thực lạ vì 2 thầy phản biện thì khen nó hết lời và nói luận văn của nó xứng đáng làm cơ sở để làm tiến sĩ chứ không phải nghiên cứu sinh... Những tưởng mọi cái êm thì tới lượt sư phụ - thầy hướng dẫn nó... Oạch... Ai đời thầy lại chẳng bảo vệ gì trò, phê trò kịch liệt khiến cả hội đồng nghẹn thở vì bất ngờ... Nó chẳng bất ngờ mấy, vì nó đã biết tính sư phụ của nó và biết cái cách ăn nói khiến người khác phải tối tăm mặt mũi là như thế lào... Nên với nó chỉ là muỗi đốt gỗ vì quen nghe mắng roài... Rốt cuộc thì cũng trót lọt và bạn nó - trưởng khoa ra bắt tay mừng cho nó. Cô bạn vốn là học trò của người vợ của một người bạn thân thiết với nó làm ở khoa sau đại học, người đã giúp nó làm hồ sơ cấp tốc đi học ngày nào cũng tới tặng nó 1 bó hoa với nụ cười rạng rỡ chia sẻ. Và vẫn không thể thiếu Thảo - cô bạn chí cốt luôn bên nó trong các cuộc tác nghiệp và hành nghề, mặc dù bạn đang ở giai đoạn... cho con bú.
9g30 kết thúc phần báo cáo và trả lời chờ hội đồng chấm điểm, nó mở máy điện thoại bao nhiêu cuôc gọi nhỡ, trong đó có số máy của Ex. Gọi lại thì con gái đang trên đường vào bệnh viện cấp cứu, ex lại đang công tác ở Hải Dương nên nhờ anh trai cả của Ex tới đón con. Nó gọi cho con gái, con gái ngạc nhiên kêu : "Mẹ đang bảo vệ luận văn cơ mà. Mẹ cứ bảo vệ xong rồi vào bệnh viện với con". Lòng như lửa đốt, kết thúc nó bỏ lại tất cả những bó hoa, chạy vội ra chợ Hà Đông mua 1 bộ quần áo (vì lúc đó mặc váy vào bệnh viện rất bất tiện). Nó đi theo người đồng nghiệp ex nhờ xét nghiệm và rồi con gái cũng đã đỡ đau. Sau một loạt xét nghiệm vẫn là bệnh viêm dạ dày. 2 mẹ con lếch thếch định bò về nhà thì con gái kêu vẫn đau nhoi nhói. Nó lại tha con trở ngược lại 2 cây số về nhà bà nội nằm để cho yên tâm, nhỡ con có biến chứng thì vào viện ngay. nằm tới 2g30 con vẫn ngủ, gọi điện thoại về cơ quan thấy nói không có bài cần 1 bài hội thảo múa trên Nghi Tàm. Nó lại hò con gái dậy,chở gái về nhà với đống quần áo, bài vở thuốc thang, nó phóng lên Nghi Tàm để dự Hội thảo. Mang được tài liệu về nhà lúc 16g30, nó đánh vật với tài liệu và viết bài tới 17g30 thì xong. Lại phóng đi mua cháo cho con gái.
Đang mua cháu thì thầy nó, GS Hà Minh Đức gọi điện thoại chúc mừng. Thầy nói thầy đã nhận được thông tin nó đã hoàn thành nhiệm vụ và điểm tốt.Và thầy nói nó quá ư là năng động khi mà trong 1 ngày làm đủ thứ việc. Nó nhận lời chúc từ thầy giáo và bạn bè của nó. Vui nhất là thầy chủ tịch hội đồng chúc nó : "Thế là tai qua nạn khỏi rui. Chúc mừng lần nữa nhé!". Nó luôn yêu quý thầy nhất bởi lòng nhân ái mà thầy giành cho nó cũng như tất cả các học sinh của thầy.
Ông bạn vàng gọi điện thoại nói sẽ cho thợ chở đồ xây dựng vào thứ 7 và bắt đầu chiến dịch sửa nhà. Nó vẫn chưa về được quê rồi... Mai bằng mọi giá sẽ phải về.
Nhiều khi nó thấy cuộc đời nó thật gian nan, nhưng vượt qua rùi cũng thấy nhẹ nhõm. Xin nghỉ cho con gái học tối nay, cô gíao dạy toán lại cho nó cái địa chỉ nhà thuốc chữa trị bệnh dạ dày cho con. Có lẽ điều mong mỏi lớn nhất ngày hôm nay của nó đó là con gái luôn khỏe mạnh và học hành ngoan ngoãn.
1 ngày ghi chép để giải tỏa những xì trét. ĐÃ kết thúc 1 quãng thời gian học hành nhọc nhằn vất vả đúng vào giai đoạn mà bao biến động. Khiến nó phải xin hủy kết quả đỗ nghiên cứu sinh và bảo vệ cao học. Đời 1 người đàn bà đâu có cần học cao như thế nhỉ? Chỉ cần vậy là đủ dùng roài...
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.n...93093202_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.n...74639787_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-c-a.akamaihd.n...57264455_n.jpg
http://forum.smartcanucks.ca/attachm...ons-20-15-.gif
Chúc mừng Bou.
Nhớ mới hôm nào tiển Bou vào trường mà bây giờ đã đại đăng khoa.
Cầu mong những điều tốt đẹp nhất chờ đón Bou trên con đường trước mặt.
Dạ cảm ơn các anh chị đã động viên Boulevard em. Cái bằng thạc sĩ không có là cái gì cả nhưng cái công theo học mới là đáng kể. Hihi... Sau bao nhiêu biến động, lo cho chuyện gia đình, chuyện con cái, học hành, công việc làm báo lại bận rộn và bao cơn sóng gió tình cảm... Boulevard em vẫn vững chãi và vẫn phấn đấu không mệt mỏi, đó là điều em thấy tự hào nhất. Rất nhiều người phụ nữ ở hoàn cảnh như em, họ khó có thể vững vàng, vượt qua sóng gió chưa nói là tới việc bỏ thời gian để đi học. Giờ em cũng mãn nguyện lắm rùi. Sẽ từng bước thực hiện những dự định thui ạ. Em vào facebook đón nhận tới cả trăm lời động viên của bạn bè, đồng nghiệp và đặc biệt là cả những người thuộc thế hệ của bố em, điều em vui nhất là đã làm một việc có ý nghĩa đó là theo đuổi một đề tài mà người bố đáng kính của em đã từng vô cùng tâm đắc : "Nâng cao chất lượng phê bình sân khấu". Ở cái thời này, dám làm cái nghề này cũng đã là 1 sự dũng cảm rồi ạ. Không có nhiều tiền, mà không cẩn thận lại mất đi quan hệ chỉ vì những lời chê. Hihi...
Có được con người mình ngày hôm nay, em phải cảm ơn rất nhiều tới bố em, người đã dẫn lối chỉ đường cho con đường sự nghiệp của em. Đó là điều em vui nhất. Được sống bằng cái nghề mà mình thích và hài lòng với nó không phải dễ ai cũng đạt được!
Buổi sáng, mở mắt ra nó nhớ tới lời nhắc của cô bạn mua sữa cho con từ Đức về, mắt nhắm mắt mở nó nhắn cho anh bạn để hỏi sao mãi không thấy lô hàng sữa gửi qua bưu điện về cho nó mà không thấy. Con của bạn thì hết sữa mà nó thì cứ phải chờ đợi... cảm thấy áy náy quá trời...
Trời lạnh không muốn dậy nhưng nhớ tới việc phải đi mua bánh trôi bánh chay thắp hương tết hàn thực (vì tối qua con gái đã háo hức dặn mẹ từ hôm qua nhớ mua cho con 2 đĩa bánh trôi đấy, thấy con khoe nhà các bạn đều làm bánh trôi, bánh chay mà nhà mình thì không... cũng hơi chạnh lòng nhưng chỉ có 2 mẹ con, mà chỉ có con gái thích ăn, không lẽ bày ra khi mà mẹ đang cả đống việc! Mua bánh về thắp hương, nó lại phóng vội tới UBND quận để nộp giấy tờ, lại thiếu mất 2 tờ từ phía chủ nhà bán lại phải chờ chủ nhà mang tới... vậy là việc nộp hồ sơ chắc phải sang ngày mai.
Đang định chạy sang nhà mới đang sửa thì cô bạn phóng viên của VTV chương trình Diễn đàn văn nghệ gọi điện thoại: "Chị ơi, xe của chúng em tới nhà chị nhé". Oạch, tối qua cô bạn nài nỉ xin phỏng vấn về Cuộc thi tài năng đạo diễn trẻ... Lại phóng vội về nhà, mất điện!!! Gọi điện thoại để bảo đừng tới phỏng vấn nữa thì cô bạn nói: "Chị ơi. Giúp tụi em đi mà. Xe đang ở sân Quần Ngựa.. chị chạy ra đứng trước sân trả lời là được!". Oạch... Nể quá, lại phóng ra đứng hiên ngang giữa hè phố Văn Cao và trả lời 15 phút phỏng vấn... Cô bạn đồng nghiệp hỉ hả cám ơn rối rít vì trả lời hay... Nó trêu: "Chỉ mỗi tội là chẳng thấy có phong bì bồi dưỡng thù lao lấy chất xám cả nhể?". he he... Dạo này mẹ cháu không chỉ viết mà còn kiêm cả nghề "chém gió" trên truyền hình nữa chứ. 1 năm mà trả lời phỏng vấn tại trường quay và tại nhà tới 4 phát.
Tới nhà sửa nhìn thấy 2 thằng thợ lò dò, 1 thằng trát, 1 thằng phụ, nhà cửa thì tanh bành... ức chế gọi điện thoại "chửi nhau" với thằng thầu xây dựng, hóa ra nó kéo dài thời gian sửa nhà vì không có thợ... Bực và ức chế. Gọi điện thoại mắng tiếp ông bạn vàng của mình, cam kết là làm trong 10 ngày, giờ phình ra 15 ngày... Cứ mỗi lần sang nhìn cái cảnh nhà có 2 - 3 tên thợ làm mà chim cú và ức chế... Nó chỉ muốn sửa thật nhanh, thật nhanh cho ổn định cuộc sống của 2 mẹ con thôi. Sửa nhà nó phải lo đủ thứ từ việc tìm chất liệu gì cho cửa sổ, cửa ra vào, lợp mái tôn nào để cho phù hợp với việc không đổ trần, có nên tôn nền nhà lên không... Nó phải hỏi hết bạn nọ tới bạn kia để nhờ tư vấn... Những lúc như thế này mới thấy giá như mình là đàn ông nhỉ? huhu
Định lên cơ quan thì chợt nhớ vẫn còn 1 cái thanh lý hợp đồng quảng cáo với Trường xiếc chưa thanh toán với cơ quan để từ tết tới giờ vì nó quá bận chẳng thể đưa qua trường. Thế là phóng lên khu văn công Cầu Giấy và cũng tranh thủ úy lạo ông anh hiệu trưởng tốt bụng, người đã cổ vũ nó đi học cao học. Thì lại không gặp. Không gặp nhưng lại gặp kế toán trưởng cũng lại là người thân thiết và NSND Tâm Chính, Chủ tịch Hội Nghệ sĩ Xiếc VN. Thế là ngồi chém mây chém gió tới cả buổi sáng... oạch...
Buổi chiều cơ quan ra báo, thôi thì lại tranh thủ ở nhà viết bài để khỏi bị phê bình vì thiếu bài. Việc và việc cứ chồng chéo lên nhau, biết làm cái gì trước cái gì sau bây giờ.... Nhất là những ngày cuối tuần tự nhiên cảm thấy chán, chán toàn diện, chán kinh khủng... Đang rủ rê cô em ở cơ quan tổ chức cho đám không chồng, không vợ ở cơ quan đi chơi cho đỡ buồn... nàng ấy bảo chị đứng ra hò hét đi tụi em ủng hộ... Lại chán. Đơn giản là giờ chỉ thích ăn sẵn chứ mất công gọi hò đò... lại ngại! Túm lại là thấy mình chậm tiến quá, muốn đi chơi mà chẳng được chơi, muốn làm mà chẳng muốn làm, muốn nhanh mà chẳng nhanh nổi... ì ạch như 1 con bò vậy! Haizz