-
Ðề: Hoàng thạch các
Sao ...?
Bản thân ta tàn ác
Sao thuận hòa xung quanh ..?
Hóa thân từ quỷ dữ
Linh hồn sao thiện lương ...?
Bảo nợ trần không vương
Mà vướng vào tình ái
Hỏi Trời có hiểu tường
Trần gian nhiều đày ải
Nhưng Trời là ai chứ
Mang dáng vóc loài Người
Hay là trong tưởng tượng
Do người trần dựng nên
Ta - đời trôi bồng bềnh
Mông lung trong cái gọi ....
Là "xã hội Loài Người"
Biết nơi nào bến đợi ...
Cá thể nào cũng thế
Chết ... chỉ còn tàn tro
Cố gắng rồi biết để ...
Sống ... "như người" ... vui không ...
Ta hượm mình trách móc
Khoảng thời gian đắm chìm
Trong vô bờ cõi tục ...
Để mất rồi ... trái tim
Ta gởi tặng thế nhân
Ánh mắt nhìn vô cảm
Trả hết cho cõi trần
Bước thẳng vào hư vô ..
12.1.2010
-
Ðề: Hoàng thạch các
Bỏ Mặc
Người bỏ tôi rồi người bỏ tôi
Ra đi cánh vẫy giữa mây trời
Tìm gì thế nhỉ tôi thầm hỏi
Thầm hỏi chừ sao nước mắt rơi
Bỏ mặc xuân thì bỏ mặc duyên
Bỏ cả tương lai bỏ ước nguyền
Bỏ ve bóng lẻ cơn mưa hạ
Bỏ mặc mùa thu cánh gió nghiêng
Trời đã đông rồi ai biết không
Nằm nơi đất lạnh tái tê lòng
Mười năm xác rã tan vào đất
Hồn hỏi về đâu giữa hư không
Cõi ấy người ơi có thật không
Hay chẳng còn chi để viển vông
Vô thức vô hồn vô lối, ngã
Ai trả lời tôi : Đúng thế không?
-
Ðề: Hoàng thạch các
Phong
Gió ...
Bay đến những đồi xa
Trườn lên từng dốc đá
Gió giữa trời bao la
Làm nên muôn thứ lạ
Gió ...
Bên dòng đời đen bạc
Gió thả mình phiêu diêu
Gió bao mùa đi lạc
Trong nhân gian tiêu điều
Gió ...
Vuốt ve gò má thắm
Nâng bàn tay em tôi
Hôn ngực trần đầy đặn
Rồi buông theo mây trôi
Gió ...
Đa tình và kiêu bạc
Một kiếp đời lênh đênh
Gió .. nghĩa - tình phai nhạt
Vết thương đầy khắc lên
Gió ...
Đến rồi đi nhẹ nhàng
Âm thầm và vô cảm
Đằm thắm và phũ phàng
Mênh mông và chật hẹp
Ta mong mình như gió
Buông trôi đời hư không
Yêu thương đem vứt bỏ
Tàn nhẫn không tấm lòng
12.1.2010
-
Ðề: Hoàng thạch các
Hoa
Hoa ...
Tiềm ẩn mà phô trương
Vĩnh cửu mà chóng vánh
Nhơ nhuốc mà thanh tao
Siêu thoát mà trần tục
Hoa ...
Được trả về tạo hóa
Vùi dập và nâng niu
Ngắm hay đưa tay hái
Có kẻ si ... kẻ hờ
Hoa ...
Người đi mua .. kẻ bán
Người đi nhặt ... kẻ quăng
Hương - sắc .. không hoặc có
Nơi đầy gai ... nơi không
Hoa ...
Giữa trời như cảnh mỏng
Như vần thơ trong ta
Tựa màn sương lãng đãng
Của đêm không trăng ngà
Hoa ...
Đau đớn từng nét vạch
Trong hồn cáu khổ vương
Chông chênh như chiếc nhớ
Trên dòng sông không bờ
Ta mong mình như hoa
Để trần ai đọa đày
Để quên mình có nghĩa
Để sống mà như không
12.1.2010
-
Ðề: Hoàng thạch các
Tuyết
Tuyết ...
Nhẹ hẫng và trắng toát
Đặc lại rồi chảy nhanh
Lúc quá nhiều ... lúc ít
Rơi từng cơn lạnh tanh
Tuyết ...
Xao xác và lẻ loi
Trong từng cơn gió đến
Lạnh lẽo và quạnh hiu
Nằng nặng mùi ly biệt
Tuyết ...
Khắc lên đời khổ đau
Của màn đêm đơn chiếc
Làm mùa hạ thay màu
Chấm dứt ngày ấm áp
Tuyết ...
Bản chất đẹp tinh khôi
Ung dung như lãng khách
Ngầm đựng sự điêu tàn
Và đau thương ẩn chứa
Ta mong mình như tuyết
Để nghĩ suy lạnh lùng
Rét cay làm nền móng
Đợi ngày tàn .. mông lung
12.1.2010
-
Ðề: Hoàng thạch các
Nguyệt
Trăng ...
Cao lửng lờ .... mảnh dẻ
Để hôm rằm ... tròn căng
Vầng khuyết trăng sáng nhẹ
Trong thanh không vết hằn
Trăng ...
Bóng nước soi huyền ảo
Treo lưng trời ... gần - xa
Ẩn hiện như cợt, nhạo
Người như trăng ... không nhà
Trăng ...
Thanh cao và trong sáng
Vị ngọt mát, dịu dàng
Hồn thi nhân thơ rạng
Họa Hằng Nga đài trang
Trăng ...
Rắc sợi màu bạc tuyết
Dõi theo gió rong chơi
Làm người say bóng nguyệt
Giữa trần gian quên đời
Đắm trong men rượu nhạt
Ta dỗ mình say trăng
Trút tình đời đen bạc
Ước vãng sanh cõi hằng
12.1.2010
-
Ðề: Hoàng thạch các
Vắng bóng anh ngày không gió ru
Trời đan manh áo xám mịt mù
Lá vàng xao xác rơi từng chiếc
Mây trôi hững hờ trong hoang vu
Anh đi chiều trời tím hoàng hôn
Chẳng mộng yêu thương rét nửa hồn
Bàn tay buốt lạnh đâu người nắm
Phòng buồn im lặng không tiếng phôn
13.1.2010
-
Ðề: Hoàng thạch các
http://1280.com/file/pic/blog/46786.jpg
Con nợ cuộc đời gì mẹ cha?
Cuộc sống nham nhở những gam màu
Tô trét vội vàng tấm thân đau
Bàn tay tạo hóa không điệu nghệ
Để lại trần gian mấy vết nhàu
Hỗn loạn sắc thanh, hỗn loạn đời
Vàng, xanh, đen, đỏ trộn rối bơi
Mảng sơn số phận chưa khô kịp
Nhiễu nhại vệt dài nước mắt rơi
Bọn trẻ lao nhao dưới nấm mồ
Lỏm ngỏm bò trườn mấy xác khô
Ước vọng làm người chưa nói được
Thân đã vùi chôn tựa tội đồ
Đứa vừa sống được ở dương gian
Mới vài tiếng khóc một đêm tàn
Sinh thành đã bạc đem vứt bỏ
Kiến cắn, ruồi bâu, chết ức oan
Chuyện đời chưa học đã ra ma
Nghĩa trang khuya vắng tiếng khóc òa
Sinh linh bé nhỏ buồn vất vưởng
"Con nợ cuộc đời gì mẹ cha?"
17.1.2010
-
Ðề: Hoàng thạch các
http://images.timnhanh.com/photo/pic...-1--751344.jpg
Nhạt phai
Ta buồn gì chăng ... vui đấy thôi
Đau thương cũng đã vốn quen rồi
Cười là tiếng khóc khô không lệ
Ru lại cõi lòng thưở trong nôi
Ta trút duyên tình xuống mồ sâu
Lúc nhúc mảnh bia chữ họa sầu
Mưa yêu lão Nguyệt gieo lở dở
Tim nứt ... khô cằn ... chết tự lâu
Ta bước đường yêu chẳng ngõ chờ
Đùa vui thoáng chốc vỡ như mơ
Trăm năm chẳng nợ trầu cau đến
Níu chút nhạt phai hỏi bao giở
18.1.2010
-
Ðề: Nợ
http://www.faqs.org/photo-dict/photo...4/783chain.jpg
Nợ
Con nợ mẹ cha một hình hài
Một dòng máu nóng chảy mê say
Quãng đời con cạn chưa lưng nửa
Tuổi mẹ lại nhiều mỗi sớm mai
Chị nợ hồn em những dại khờ
Không giữ được giùm thưở ngây thơ
Va vấp bước đường đời sỏi đá
Em sớm lòng mang lắm nghi ngờ
Ta nợ cuộc đời những niềm vui
Nụ cười lâu quá đã chôn vùi
Mảng đời xám ngắt màu trăn trở
Sống với tương lai với ngậm ngùi
Ta nợ mình ta tuổi hồn nhiên
Quá khứ khắc thêm nỗi ưu phiền
Khoảng khắc nợ nần đeo bám mãi
Vay đời, trả hết mất bao phiên ...
20.1.2010