Đây là con tàu nhỏ đón đưa mọi người đi làm ngoài thành phố. Chiều tối lại đón mọi người về đảo.
http://i663.photobucket.com/albums/u...u/IMG_0157.jpg
Printable View
Đây là con tàu nhỏ đón đưa mọi người đi làm ngoài thành phố. Chiều tối lại đón mọi người về đảo.
http://i663.photobucket.com/albums/u...u/IMG_0157.jpg
haha , thi ra bác it online để cống hiến cho cả nhà những bức hình đẹp như mơ đây mà
khổ mỗi mình tôi cứ ol de chờ bác hihi
Bác thức khuay nhỉ? Đi ngủ đi bác, giữ sức khỏe nha, đợi ngày bà 2 về nữa chứ hả bạn già.
Càng ngày OA _ NỮ chụp càng đẹp! Thanks! :nguong:
Oa Nữ dạo này lang thang trên mạng, học hỏi các chuyên gia cách bố cục, màu sắc...Tuy những từ chuyên môn ko hiểu gi xong nhìn các bức hình cũng vỡ vạc được nhiều.
Thanks TC ABC động viên. Bây giờ mình thấy đi lang thang chụp hình cũng là một thú vui, giảm strees nhiều lắm.
Bạn chụp bằng máy tự động hay máy cơ vậy?
Đi suốt dọc bờ hồ một mình. Mỗi khi chiều rảnh rang tôi lại đi lang thang. Chìm đắm trong không gian bàng bạc rất tĩnh lặng của một buổi chiều "như mọi buổi chiều", tôi hòa quyện vào trong những khoảnh khắc đó . Lơ mơ như bất phân mọi khoảng cách. Chân cứ bước, bóng níu theo...Đồng hành dắt díu nhau, theo sau là đám chim hải âu, bồ câu tranh nhau mổ những hạt kê, ngô...mà tôi rắc...thả.
Kể cũng lạ, loài vật vì miếng ăn để sinh tồn. Còn loài người, vì cái gì để sinh tồn?
Còn tôi? Tôi vì điều gì để tồn tại
Tôi ko quan trọng vật chất, tôi chưa bao giờ vì nhu cầu đó để mà đánh đổi cái chữ TÔI cao ngất trong tôi...Vì tôi tin định mệnh đã an bài cho cuộc đời tôi với hai chữ bằng an, thêm chữ đủ
Và cứ thế tôi tự tin, tôi đi, tôi ngửng cao đầu, tôi hãnh diện ...Là tôi.
Tôi ưa thích ánh tịch dương, tôi ưa thích ngắm nhìn từng đôi chim vỗ về nhau khi màn đêm buông xuống. Tôi ưa thích nhâm nhỉ ly rượu khi ngắm sắc màu hoàng hôn phủ dần lên thân hình tôi, tôi ưa thích được ML cùng anh trong tâm tưởng. Tôi ưa thích được đun đẩy từng hụm rượu phiên lưu trong hơi thở dồn dập với anh...
Và tôi sợ...
Tôi sợ một ngày nào đó trong tôi mất đi mọi cảm giác, và ngự trị nơi đó chỉ còn sự lãnh đạm. Ko yêu, ko ghét, ko oán, ko hối...Tôi sợ tôi trở thành người vô cảm.