Chuyện nhỏ ấy mừ. Khi nào trời mát hơn tí vì bây giờ trời bức bối quá... B sẽ mời bác Zozo 1 chuyến ốc nhỉ. Chờ Sunwild về để còn có thêm 1 số chị em "chiến đấu" với bác. Mình Bou thì không dám đâu ạ!
Printable View
hê hê hê...Định cho Huy say à???
Thơ buồn chứ có gì vui
Thôi em đừng đọc kẻo tôi nặng lòng
Con đò muôn thuở long đong
Trăng suông, rượu nhạt, gió hong ngậm ngùi
Thơ buồn chứ có gì vui
Thôi em đừng đọc để tôi mang về
Tôi buồn! Giọt nắng nghiêng che
Em buồn! Vơi nét xuân thì…Ai vui?
Không hiểu sao thơ của đồng chí Huyzozo thấy có nhiều góc đồng cảm thế nhỉ? Không biết Huy trẻ hay già nhưng đoán Huy tầm trên 30 - 35 tuổi... qua thơ. Không biết có đúng không nữa... Nếu thầy bói đoán mò sai thì cho Bou sorry nhé. Huy cho B biết để còn biết cách mà xưng hô nhé!
Thực ra qua thơ B cũng đoan đoán Huyzozo là 1 người trẻ bởi ngôn ngữ thơ và cách tư duy có vẻ rất trẻ và cũng rất "hiện thực" . Cảm ơn Sunwild bật mí.
Thế tóm lại H phải gọi Bou bằng chị á Sún...hê hê[/QUOTE]
Dĩ nhiên rùi. Mình có thêm 1 ông em để quát nạt, sướng quá ! hé hé. B sinh 1973 Huy ạ nhưng yên tâm tính tình cũng xì tin không kém Huy đâu!
:hi::hi::hi:
Anh H mới 25t thì cũng phải gọi... SR là... chị lun :tinhvi:
Bou có 2 lựa chọn:
1. Là được gọi bằng cô
2. Là bị gọi bằng em.
3. Là sẽ được gọi bằng chị
hê hê hê[/QUOTE]
Lựa chọn thứ 3 nhá !
:haha::haha::haha:
Đầu đông gió mùa vội vã
Mang theo chớm lạnh phương nào
Trời cuộn mây - giăng hối hả
Thác ùa tận mấy tầng cao...
Ngày ngày trông mưa tựa cửa
Xót hoa lướt thướt trong vườn
Bỗng nhớ hạ nồng rực lửa
Thu dìu dặt lá vàng buông...
Một mình - co ro dạo phố
Nghe hơi đất phả bồi hồi
Chắc đất mùa này lẻ bạn
Nên lòng chạnh khách mồ côi...
Lạc đi đâu lâu thế em :)
Lâu rồi
Quên chuyện bút nghiên
Áng thơ xếp xó
Muộn phiền
Thẩn thơ
Người quên chốn cũ
Ta chờ
Mãi say bóng sắc
Mãi hờ hững duyên
Ngẫm ra
Biển rộng
Lắm thuyền
Ta như hạt cát
Giữa miền
Hư vô...
Tháng năm có người đi lạc
Đường xa ảo vọng mịt mờ
Ký ức nào giờ cũng lạc
Nghĩ rồi buồn đến ngẩn ngơ
Ta say ngủ trên nỗi nhớ
Buồn tênh năm tháng qua rồi
Kỷ niệm sao còn nhắc nhở
Tuổi buồn buồn đến tả tơi
Có ai đi tìm bóng ai
Cho ta tìm quên bóng lẻ
Nhớ thương thương nhớ mệt nhoài
Riêng khóc cho mình lặng lẽ
Có lẽ nào buồn đến thế
Cơn sầu nào trút qua ta!
Dạ cũng được ạ ^^
VỀ ĐÊM.
Đêm - về muộn, phố không người qua lại
Gió ôm sương đùa cợt buốt trên vai
Hương tóc rối ngập ngừng theo nhịp thở
Nghe giăng giăng lối cũ đượm ưu hoài...
Bước chầm chậm, bật đèn căn phòng trống
Trông bóng mình soi khẽ vách chơ vơ
Trút xiêm áo xoá buồn vui tạm bợ
Hong chiếu chăn đang rét tự bao giờ...
Hơi ấm toả nóng dần đêm thấm lạnh
Nghe nỗi niềm e ngại nép bên hiên
Rót khe khẽ giọt sầu nâu sóng sánh
Rưới men cay... ran rát những muộn phiền...
Giấu người lại - rút vào chăn đã ấm
Khép mi hờ ôn nỗi nhớ xa xăm
Mơ đâu đó cuối đường yêu vạn dặm
Có ai giang tay hứng vệt thăng trầm...
Chị She
HNhu đề cử bài này. Tựa bài HNhu cũng le te đặt. Chị cũng "ừ" nghen. :D
Chị mang bài thơ qua cho cô Thu Phong đi ạ. :D
Vầng thơ nào hôm qua
Người viết chưa ráo mực
Niềm vui nào hôm nay
Ta trọc trằn... thao thức...
Có những lúc một mình dạo qua ngõ người dưng
Lãm men ái ngọt ngào tháng ngày chưa kịp cũ
Bao bước chân qua chạnh góc đời lữ thứ
Dấu in hằn ray rức vệt tàn dư…
Có những lúc ngẫm thuyền vô định bến an cư
Cảm xúc cõi trần ai cũng lắm phần cung bậc
Giao lộ trái tim biết đâu là được – mất
Bao kẻ lạ ngược chiều bỗng gặp rồi xa…
Có những lúc ngoảnh nhìn xem lại nẻo mình qua
Có quãng đường nào dẫm lối quen người khác
Chênh chếch vầng trăng khóc giữa đêm bàng bạc
Đổ ngập lòng vàng võ lệ chưa tan…
Ta xòe tay đong ngọn gió khuya tàn
Tìm hương cũ một ngày trong ký ức
Hương cố nhân mấy cho ta là thực
Mấy cho người, mấy của dư âm…
Đêm trở trăn quạnh thầm…
Cưng ơi, sao bài thơ của cưng buồn vậy? Sheiran của B trẻ nè, đẹp nè, đáng yêu nè... Hãy cười thật tuơi như "người yêu" Ban Mai đó... B thích nhìn em cười và thích em lí lắc dí dủm... mặc dù đọc thơ buồn của em cũng thích...
:nguong: :nguong: :nguong: :nguong:
Bài thơ hay. Từ ngữ trẻ trung ,phù hợp với cuộc sống hiện tại. Lâu lắm mới được đọc thơ muội. Mong muội sáng tác đều tay để huynh được đọc dài dài.
CON ĐƯỜNG MÀU XANH
Có con đường rất lâu,
Dài bốn mươi cây số,
Ta đi về trên đó,
Chợt tình cờ quen nhau.
Lần đầu ta thấy nhau,
Hoa lá còn xanh ngát,
Gió chỉ vừa khẽ mát,
Đêm về hơi thức sâu.
Mỗi ngày ta bước chung,
Mình bắt đầu quen mắt,
Hay dõi tìm xa lắc,
Những bóng còn mông lung.
Đối mặt thì cười nụ,
Quay lưng miệng mĩm thầm,
Bao nhiêu mùa xưa cũ,
Rồi ở lại lặng câm.
Qua bao ngày mưa nắng,
Vẫn là một cung đường,
Nhưng hình như đã ngắn,
Dưới gót hài thân thương.
Mỗi lần ta dừng lại,
Chợt nhận ra nhiều điều,
Con đường em bỏ lại,
Ta cũng từng liêu xiêu.
Sau lưng em là phố,
Bao lần bước lỡ làng,
Sau lưng tôi là lộ,
Hơn nửa đời lang thang.
Ta đã từng quen biết,
Trên đôi đoạn đường trần,
Giờ đôi khi nuối tiếc,
Giá như ngừng bước chân.
Trong quãng đường vô định,
Ta đều bước ngập ngừng,
Bây chừ sao suy tính,
Bao lần ta lỡ chân.
Ta tìm ta lâu lắm,
Cho ánh mắt ban đầu,
Nay bỗng trong sâu thẳm,
Bàng hoàng nhận ra nhau.
Có những người quen cũ,
Chung một đoạn đường gần,
Mà mãi không gặp mặt,
Ngoái lại đầy bâng khuâng.
Trên con đường quen biết,
Bao người quên lối về,
Ta với người tha thiết,
Có lạc vào đam mê ?
Ôi con đường xa ngái,
Ta đi biết bao lần,
Giờ cùng em qua lại,
Mới thấy đường rất thân.
:youarethewoman::youarethewoman::youarethewoman: "Tình yêu hỡi, ngàn lần xin tha thứ, xin lỗi em ngàn lời xin lỗi em…" Xin được hẹn kưng lần sau nhóa, sẽ bù đắp cho kưng nhìu hơn trong lần tới, sẽ khuyến mãi thêm cho kưng người bên cạnh Mai nữa. Kưng ở nhà ngoan, nếu có "em" nào sụp bẫy nhớ share cho Mai dzới nhóa :haha:
Ta sợ là người đến muộn
Mà luôn trễ chuyến đò đời
Thuyền ai nửa thời rong ruổi
Khách gần... dợm bước... vừa thôi...
Ta có lẽ - vị khách hàng khó tính
Chỉ muốn đi riêng rẽ một chuyến đò
Dẫu vẫn biết lòng thuyền sâu rộng lắm
Khách vô hình ai thấy lẫn mà đo…
Đường sang bến – đường xa xôi thăm thẳm
Biết khi nao chao lái lạc giữa dòng
Đường đã khuất - nẻo mù khơi vạn dặm
Gió vô tình, mây, nước, cũng trầm ngâm…
Thuyền vốn cũ, chẳng trách nhiều khách cũ
Nên hương quen còn phảng phất ưu hoài
Đã xuất bến ta nghe lòng chững lại
Xót xa chờ hương cuối nhạt nhòa phai…
Mai đến lúc đối diện miền ký ức
Chẳng biết ta nên cố chọn ngã nào
Khi quá khứ giáp ranh cùng hiện thực
Tránh sao tày thêm gấp vạn lần đau...