Có chỗ ở chưa Bou? chưa thì về lều mềnh ở tạm cũng được:D
Printable View
Hixx cảm ơn bác Hahaha vì đã có lời đề nghị quá hấp dẫn...nhưng Bou Em có chỗ ở rùi. Đi cùng với đoàn Báo em dự lễ kỷ niệm ngày thành lập báo nên nếu có trốn đi ngủ ở nơi khác thế nào cũng bị tố ... hihi. Nhưng sẽ không chê nếu bác Hahaha mời Bou tới thăm lều của Bác. Mong tới ngày đó, tháng đó để được gặp bạn bè NR ở TPHCM. Để thu xếp đi được là cả 1 sự cố gắng rất lớn của Bou em trong những tháng này đới ạ.
Anh Teacher, Sheiran, Minh Thy và Hahaha lên lịch để tiếp đón Bou tại TP HCM đi. Cũng lâu lắm rồi ACE Niềm Riêng TP không có dịp ngồi lại chơi với nhau.
B em vào SG phải cẩn thận giữ gìn cái gì nhất ko hả em. Em đã nghiên cứu kỹ tình hình địa bàn hoạt động chưa.
Em có muốn chị lấp lửng vài điều để em biết mà đề phòng ko.
Đối với chị, chị ko phủ nhận zai HP hấp dẫn nhất ...dưng mà cũng ...đểu nhất
Còn zai HN thì khó thương nhất, nhưng khi chót thương rồi thì lại rất dễ thương.
Và zai SG...Hà hà hà...
Chị chưa bao giờ phải đề phòng họ một cm nào ráo chọi...Gặp là thương liền....
Nên chị nhắc nhở em, bước xuống máy bay, việc đầu tiên em phải giữ chặt nhất đó là con tim của em...
Nếu em muốn, chị sẽ PM riêng cho em nhân vật nào nguy hiểm nhất...Chị được cái may mắn zai NR họ luôn coi chị như "đồ cúng" nên chị mới thoát đó, chứ trẻ đẹp như em thì chị lo cho em lắm đó em gái à.:D
NếuLK coi bói các loại "chỉ "như của NN vừa nêu trên thì cũng "thường" thôi. Cùng lắm thì các cô các bà theo LK về đến ...cổng nhà thôi. Theo OA được biết, ở bên Nhật có một thày bói mù chuyên coi các "chỉ nổi" cơ. Các bs phụ khoa còn phải đến nhờ đến ông thày này làm tư vấn cho một số điều nan giải nữa....:nguong:
Hi. Chị bật mí cho em đi ạ. Em rất chi là cần đới. Mà biết đâu em không muốn giữ con tim của em thì sao, e muốn nó động đậy, rung động... nếu các anh chị em Niềm riêng ở TPHCM tìm cho em 1 người chồng Nam, em sẽ theo vào đó luôn... Tiếng gọi của trái tim cơ mà... ka ka
Bản Tình Cuối
Mưa có rơi và nắng có phai
Trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta đã yêu và ta đã mơ,
Mơ trăng sao đưa đến bên người.
Một lần gặp gỡ đã như quen thuở nào
Một lần gặp gỡ nhưng tình đã xa xưa.
Mây có bay và em có hay
Ta ngại ngùng yêu em lần đầu.
Ta đã say hồn ta ngất ngây
Men yêu thương đã thấm cuộc đời.
Một lần nào đó bước bên em âm thầm
Một lần nào đó ta vẫn không nói yêu người.
Yêu em ta yêu em như yêu tuổi ngây thơ.
Bên em bên em ta hát khúc mong chờ.
Ngày nào người cho ta biết tình yêu đắm say
Ngày nào đời cho ta biết tình là đắng cay
Mưa đã rơi và nắng đã phai
Trên cuộc tình yêu em ngày nào
Ta vẫn yêu hồn ta vẫn say
Qua bao nhiêu năm tháng ơ thờ
Một ngày nào đó tóc xanh xưa bạc màu.
Một ngày nào đó ta có thôi hết yêu người.
Hị hị, mãi tháng 11 chị em mới vô SG ah, hic hic... lại chờ dài cổ roài, haizz... nhớ chị quá đi... :nguong::nguong::nguong:
Iu lun rùi cưới anh nào đó trong này cũng được, hic, ở trong này với em... Cần thì em giới thiệu cho, keke :D :D :D
VT thì quá thừa tiêu chuẩn rồi.
Trai, gái SG đều phải gọi votinh là CỤ (gọi một cách nhẹ nhàng) http://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/...ticons7/24.gifhttp://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/...ticons7/24.gifhttp://us.i1.yimg.com/us.yimg.com/i/...ticons7/24.gif
Ngày 21.9...
Sinh nhật mẹ. Đã thành thông lệ mỗi khi tới sinh nhật 1 ai đó trong nhà thì sẽ có 1 bữa tiệc với những món ăn ngon nhất để giành cho người đó. Cứ mỗi năm đến ngày sinh nhật bố và mẹ thì con gái không bao giờ quên. Tối nay con mang hộp bánh bạn cho rằm trung thu lên thắp hương cho mẹ. Con lại chạnh lòng khi nhớ những ngày tháng con rất nghiệt ngã khi "cấm" mẹ không được ăn đồ ngọt vì sợ bệnh của mẹ bị phát. Nghĩ thật là thương khi mẹ muốn ăn mà con lại không thể mua cho mẹ. Cuộc đời của mẹ trải dài theo những khó khăn, vất vả của con... Dường như có lúc con nghĩ mình như 1 người chị của mẹ mình vậy, vì con luôn phải đứng mũi chịu sào giúp đỡ mẹ trong mọi hoàn cảnh từ khi con khôn lớn. 10 lần chuyển nhà, 4 lần bán nhà quả là kỷ lục với 1 con người. Con nhìn gương mặt đẹp, phúc hậu của mẹ vẫn ngời ngợi trên ban thờ. Thời gian dường như không thể xóa đi những nét đẹp của mẹ sau bao nhiêu năm tháng nhọc nhằn.
1 đời con người trải qua biết bao nỗi khổ, con gái của mẹ cũng khổ lắm nhưng nếu nhìn ra ngoài đời thì có lẽ con vẫn là 1 con người may mắn. May mắn vì con đã được mẹ sinh ra trên đời này và con đã sống những năm tháng tuy vất vả, tuy nhọc nhằn nhưng cũng đầy những niềm vui, hạnh phúc và luôn cháy những khao khát ước mơ về cuộc sống. Những suy nghĩ của con đôi khi vẫn lỗi nhịp với cuộc đời, đơn giản vì con sống thẳng quá, không biết lèo lá, không biết nói dối... Thắp nén nhang thơm để mong mẹ của con hãy phù hộ độ trì cho con lên đường may mắn mẹ nhé, hãy phù hộ cho cháu gái của mẹ khỏe mạnh và luôn gặp bình yên.
Con biết đôi khi con bị mắng, mẹ rầy la... nhưng trong lòng mẹ thì không khỏi thương con... Giờ con cũng yêu thương con gái của con nhiều như mẹ, như bố đã thương con. Tối nay, con chở con gái đi học, hỏi nó : "Con có thấy chán học không, có thấy nản lòng không khi mà quỹ thời gian của con chỉ có học và học?", nó nói: "Con không chán mẹ ạ. Con chỉ thấy mệt thôi...".. Câu trả lời của nó làm con thấy vui, đơn giản vì nó vẫn muốn học, vẫn không chán nản. Những tháng ngày đưa đón đều đặn con gái, công việc triền miên, việc nhà rối bời... đôi khi con thấy lòng thật nản... Phấn đấu mãi, cố gắng mãi... rốt cuộc thì con được điều gì? Cả đời chỉ biết đi lo cho người khác, đôi khi con quên mất cả chính con người mình...
Nhưng rồi mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong sáng của con gái, gương mặt ngày càng xinh đẹp của nó, con lại cảm thấy như có thêm nghị lực để sống, để làm việc và để đi tiếp những bước đi đầy gian nan, nhọc nhằn... Có những lúc mệt lắm nhưng đôi chân con vẫn cố bước. Có những lúc chông chênh lắm nhưng rồi như có một động lực nào đó khiến con trỗi dậy. Con vẫn giữ được sự thăng bằng cho cuộc đời của mình...
Zai HP, Zai HN, Zai TPHCM ... Bou đều đã gặp qua hết... Bou thấy nơi nào cũng có zai hấp dẫn và nơi nào cũng có cả zai "chuối cả nải".
:haha: :haha: :haha:
Các chị nói về zai các miền vẫn còn thiếu nhá :D
"Kiểu này Sun đang nhắc khéo đây"
Em ơi em à, chỉ có em, duy nhất mình em, chính xác nhất và chuẩn mực nhất để nói về ZAI ở vùng miền còn thiếu đó đó. :rolleyes: Chị cũng định phát biểu cảm nghĩ của chị về ZAI miền "giữa", luôn phải gồng gánh đôi đàng xong sợ em cười tủm nên vẫn đang đợi em lên tiếng.
Hề hề, cẩm nang bí truyền của LK đoán thì làm sao sai được.:haha::haha:
Khi nào gặp, LK sẽ xem tiếp nha.
Oa với NN đã đoán được rồi nên LK đành phải thành thật khai báo. Trong một cơ duyên, LK đã tìm được một cuốn bí kíp về tướng số có từ 7200 năm trước. Câu chuyện dài dòng, phải qua mấy chục cửa ải, lên non, xuống đáy biển, vượt qua sa mạc, chui xuống động sâu dưới mắt đất mới tìm được.
Số là ...
Chiều hôm ấy ...
Ý quên đây là đất của Bou, mình đâu dám tự nhiên spam bậy bạ được. Khi nào Bou cho phép mình mới dám kể.
Hì hì, không biết Bou có chịu cho mượn đất không?
Hay là đưa ra mấy hình ảnh trong chuyến đi đầy gian nan này, biết đâu Bou nổi tính tò mò cho mình chút đất? :haha::haha:
http://i216.photobucket.com/albums/c...ps4a2f3287.jpg
Lên đường
http://i216.photobucket.com/albums/c...ps04094391.jpg
Dưới lòng đất
http://i216.photobucket.com/albums/c...ps721c5163.jpg
Ăn chay nằm đất thỉnh bí kíp. LK có mang cái lều này về tặng hahaha để đón Bou
http://i216.photobucket.com/albums/c...pse2600894.jpg
Đối thoại
Và trước khi nhập môn
http://t3.gstatic.com/images?q=tbn:A...-7mjYDpp8-gBpg
Hèn chi....
Buồn cười các Bác già nhà mình quá, từ Bác già ít đến Bác già nhiều, từ Bác già nam đến Bác già nữ, Bác nào cũng dí dủm.
Không biết bằng tuổi các Bác đấy mình còn vui tươi đến thế không?
1100i không biết đới, khi có tuổi là lắm bệnh tật phát sinh lắm, các Bác già hay mắc bệnh "già không đều" nên nó mới biến chứng này tật nọ hết hơi lắm. Dí dủm là sắp đến lúc bệnh nó phá từ trong phá ra, lúc ấy không có thuốc tốt chạy chữa thì hành vi khó kiểm soát dẫn đến chọc ngoáy lung tung,...Hôm ttrước đến ông lang bắt mạch, xong xuôi ông kê toa đọc xong chả hiểu gì. Đinh hỏi mấy cụ bô lão NR nhưng sợ các cụ chê dốt lại thôi không giám hỏi.
Hix, Anh dọa em đấy à? em sợ không dám già nữa, chỉ trẻ mãi thôi, hehe.
À, bàn đến chuyện "già không đều", ở NR em biết có mấy Bác như thế (có 1 Bác trong số đó vừa post ảnh mình lên đấy).:D
Thanks chị.
Chị mà mở lớp dạy chát chít không cần tiết chế em sẽ là học sinh đầu tiên.
Quên mất, để em rủ thêm anh Loyal nữa:D.
@Chị B: Trông chị đầu tóc hơi bù xù, chắc là vừa ra gió hoặc ở trong...bếp ra. Chúc chị đi xa thuận buồm xuôi gió.
Em bắt đầu tập đếm
Như trẻ con: Một, hai...
Ba, bốn, năm rồi sáu
Bảy ngày sao thật dài...
Anh Em ơi hình như nhà Bou đi vắng rồi, sang "đập phá" đê!!!!! Mở tủ lạnh nhà Bou xem có gì nào...
Phnompenh 24/9/2012
Buổi sáng chuông đồng hồ báo thức không chịu kêu, mở mắt đúng 6g00 sáng, hẹn cô em tới đón là 6g15... Bật dậy, đánh răng, rửa mặt, son phấn, nhét xạc pin, máy tính... tuốt tuột vào va li, đúng 6g15 cô em đã bấm chuông... Chà... Mình thật không uổng với biệt hiệu nhanh hơn điện... Lên xe ra mua 1 gói xôi, ngồi sau xe em vừa đi vừa ăn tới Trung tâm triển lãm Vân Hồ. CẢ đoàn đã chờ sẵn thẳng tiến tới sân bay. (nói tới đây phát ghét, có bạn có xe ô tô mà ai cũng kêu bận rốt cuộc may quá tự nhiên có bà phó giám đốc Trung tâm triển lãm tự động gọi đt cho đi nhờ xe, tới sân bay mới phát hiện còn có 1 đoàn nữa là Trường Xiếc VN oài... biết thế đi với Trường Xiếc còn gần hơn, thế mới biết là ở hiền gặp lành mừ... ka ka)
Trước khi lên máy bay thì nhận được điện thoại gọi của chủ nhiệm CLB nhờ thông báo tối nay có diễn chèo của nhà văn HỌc Phi. Thế là vẫn kịp tranh thủ nhắn cho 50 nhà báo đi xem... VÀ kịp nhận tới cả 10 cái tin nhắn cám ơn... May quá là may khi sang Campuchia chỉ phải nhận 1 cái tin cám ơn tiếp và tới tối thì nhận được tin của cô em thân : "Tối nay chị có đi xem không? Sao em không thấy chị?"... ka ka
Máy bay tới CAmpuchia phải đi qua Lào... thế nên cũng tranh thủ đi ngắm nghía sân bay Lào, hàng miễn thuế Lào (nghèo nàn hơn cả VN)... Lên máy bay thấy đồ ăn nhẹ vào 12g trưa, đoán chắc là không được ăn nữa nên cả đoàn cố nhồi nhét món bánh mì, bánh ngọt... mà tiếp viên phát cho... Đúng 13g có mặt ở sân bay Campuchia... Được tặng mỗi người 1 vòng hoa trắng nhỏ li ti... Rồi 1 phát đi ăn ở nhà hàng... Oài... Cả đoàn tiếc rẻ vì đã xơi đồ ăn trên máy bay nhưng ăn vẫn rất nhiệt tình. Thưc ăn ở Campuchia có 1 số món rất ngon : Chả cá Thác Lác và 1 số loại cá được chế biến khá đặc biệt. Nhất là món cá ăn với khoai môn, ngọt và ngon dã man... Không bao giờ nghĩ 2 thứ đó lại đi với nhau...
Công việc của nó hôm nay và sáng mai rảnh, nó chỉ có mỗi nhiệm vụ chờ bộ trưởng bay từ VN vào chiều mai và bám gót cả mấy ngày là ô sờ kê roài... Nó lục tục đi theo các anh chị làm phòng triển lãm, có 5 người nhưng với cả 10 hòm đồ to vật với đủ thứ để trưng bày. Nó loanh quanh ở rạp xiếc Campuchia (món quà mà VN sẽ trao tặng cho CPC vào ngày kia) và túm ngay được bà trưởng đoàn xiếc CPC... Sau vài câu phỏng vấn "xã giao" nó lập tức túm luôn 1 diễn viên xiếc lắc vòng xinh đẹp, nói tiếng Việt cũng ổn ổn đủ để tán chuyện với nó, đèo xe máy cho nó đi tham quan CPC.
Cô diễn viên chở nó đi mua ngay 1 sim điện thoại của CPC và lập tức nó sung sướng khi dùng số máy mới gọi vào máy của nó và thấy máy kêu ầm ầm... Ổn...
Nó bắt cô diễn viên hì hụi chở ra công viên Wat Phnom nghe nói gần đó có cửa hàng quần áo toàn đồ Nhật xịn (theo như lời mách của cư dân trên mạng)... Úi giời, mò vào thì toàn đồ second hand... Cô diễn viên mua 1 cái mũ trông thật ngộ. Còn nó mặt tiu nghỉu... tìm chỗ khác, cô diễn viên định lôi nó vào mấy trung tâm chơ to nhưng nhìn trời có hạt mưa và thời gian đi không nhiều nên rẽ đại vào 1 cửa hàng shop to vật trên đường mà theo cô dv mô tả đó là 1 cửa hàng bán nhiều đồ độc... Chà. Nó bước vào cô bé bán hàng mang tới cho nó thử gần 8 món đồ mà nó nhìn tàm tạm... nhưng mặc vào thì chẳng ưng cái gì ra cái gì... Đành nhặt 1 chiếc áo phông trông có vẻ nghịch ngợm và hợp với phong cách của nó...
Trời mưa đủ để ướt nhưng cô bé diễn viên vẫn đưa nó về tới rạp xiếc. Và nó kịp lên đường di ăn cùng các anh chị cùng đoàn. Về tới khách sạn mới 8g. Trời vẫn mưa tầm tã... Nó vẫn chưa tìm được sim 3G để lắp vào laptop để tối mai đi gửi. Đối diện khách sạn đúng là cửa hàng sim Viettel mà nó cần thì lại đóng cửa... Nó nghe tả có chợ đêm cách khách sạn có 400m... Vậy là một mình phăm phăm đi giữa lúc trời mưa với cái ô đi tìm chợ đêm đó... rốt cuộc tới nơi thì đó là 1 trung tâm siêu thị... đã đóng cửa rồi... Lại phăm phăm vượt lại con đường cũ dưới trời mưa. Về tới nhà... Chà .... giờ mới thấy đôi chân mỏi mỏi là...
Căn phòng khách sạn mà nó ở rộng tới khoảng 40 m2, với 2 cái giường rất to... khiến nó cảm thấy rất chơi vơi và chênh vênh... Có bao giờ bật ti vi đâu nhưng vào phát ti vi tự bật tự nói... ừ thì kệ cho nó nói đi. Còn mình lên mạng nói chuyện với bạn... Hi, đi xa có khác biết bao lời chúc trước khi lên máy bay, rồi vào mạng thì có 2 người bạn hỏi thăm... Vui chứ vì chí ít mình biết mình đi có người đếm ngày này, có người nhớ mình này... hihi
Nói chuyện với anh tự nhiện lại nghĩ về con người nó thật kỳ lạ. Chẳng bao giờ chịu a dua vì bạn bè... Thích là tự làm 1 mình, thích là tự đi 1 mình, không rủ rê lối kéo ai cả. Đó là lý do nó phăm phăm trên những con đường lạ vắng heo vì mưa ở Campuchia mà không sợ hãi... Hì, lúc đó mà có thằng côn đồ nó đỗ vào dí dao vào cổ thì Bou em sẽ đưa cả ví cả túi cho nó thui... nhưng có lẽ cũng mang cái tính liều, liều từ khi làm báo nên chảng có ngại ngàn gi. cứ đi ầm ầm. Hôm nay gặp Bộ trưởng văn hóa CPC có đề đạt nguyện vọng muốn theo chân 2 bộ trưởng chứ k muốn theo chân các nghệ sĩ, lập tức được bộ trưởng phái cho 1 chiếc xe taxi chở riêng nhà báo Bou đi theo chân bộ trưởng.
Vừa nhận được những lời chia sẻ từ 1 người bạn mới anh nói rằng cái tuổi trâu của em sẽ mãi là người đi lo đi quan tâm tới người khác thôi, không chăm người này thì rồi sẽ chăm người kia vì cái tuổi mình nó là như vậy...không biết có đúng không nhưng cũng cảm thấy mình mắc cái bệnh cứ đi lo cho người khác, đôi khi người ta cảm thấy thừa thãi... Dặn dò con gái 1 ngày phải báo cáo cuối ngày sẽ làm những gì... Thò mặt vào nick nhận được 1 đống báo cáo từ con mà cười đau cả bụng: "Báo cáo mẹ sáng con ăn bánh mì uống sữa, trưa ăn rau muống xào với thịt, chiều ngủ dậy ăn bim bim"... ối trời ơi, đọc mà thấy buồn cười ghê cơ... yêu con gái quá đi mất. Không chịu ăn cơm 123 mà tự động nấu cơm, tự động đi mua rau muống để xào ăn 1 mình..."
Có người đang ước ao được có mặt ở căn phòng lúc này... và chỉ đề nằm giường bên cạnh... Oài... Thế thì ước để làm gì...
http://farm9.staticflickr.com/8449/8...a89e3d84a5.jpg
Những người bạn mới quen đúng 1 ngày,...
http://farm9.staticflickr.com/8304/8...cbda4c10_z.jpg
Ha ha... Lão Loyal kia đừng có mơ giữa chợ mơ nhá... Ta vẫn đây cơ mà...
Vui, ngày quan trọng nhất đã qua...
Nó lo nhất là bài vở gửi tối nay khi mà lễ khai mạc Tuần văn hóa Việt Nam tại Campuchia đúng vào buổi tối trước ngày ra báo. Hơn 20 con người chỉ ở lại để chờ bài nó gửi về cùng 1 loạt ảnh... Buổi sáng dạy thật mệt vào 7g mà đã thấy mọi người tề tựu cả rồi. Vậy là ăn vội vàng 1 số thứ chẳng kịp biết có ngon hay không rồi leo tót lên ô tô tới Nhà hát của Campuchia, sau đó lại ngược 3 cây số để trở về Rạp xiếc... Phỏng vấn trưởng đoàn Xiêc CPC xong, lại cùng mọi người ngược trở lại Nhà hát, phỏng vấn tiếp trưởng đoàn nghệ thuật VN... Rồi lỉnh ra ngoài lên xe túc túc đi tìm hàng bán sim 3G để vào internet. Hóa ra cái usb 3G của Viettel sang CPC bị vô hiệu hóa... Đứng tần nghĩ 1 lát rồi nghĩ tới việc mua 1 sim 3g lắp vào iphone, ke ke... vậy mà ổn kết nối có chậm hơn so với VN nhưng cũng có thể thực thi được nhiệm vụ.
Xong việc đi bộ từ khách sạn tới trung tâm thương mại Sorya (với mục đích mua điện thoại cho con gái), nhưng trời ạ, điện thoại của Campuchia cũng trôi nổi và không có bảo hành nên sau khi đi tham quan dạo các cửa hàng quyết định không mua nữa. Sorya nghe đồn là 1 trong những trung tâm thương mại nổi tiếng nhất của CPC nhưng nó lượn cả 7 tầng thì đúc kết lại không bằng trung tâm thương mại ở TPHCM... Tiu nghỉu định trở về thì đoàn gọi điện thoại đã lên đường đi ăn trưa... Nó bảo mọi người đừng chờ nó tự ăn. Chị trưởng đoàn hẹn 13g đi đón bộ trưởng. Ấy vậy mà đang ngồi ăn BBQ ở Sorya thì nhận được điện thoại của chị là chị không kịp ăn mà đi đón bộ trưởng luôn. VẬy là lại rớt... Ừm. Rớt thì ta lại đi chơi tiếp, dạo Chợ Mới của CPC oài... toàn các món đồ ăn đặc biệt là đồ cá và lạp sườn, 2 món dặc sản của người dân CPC.
Lếch thếch về tới Khách sạn vào lúc 13g30, tắm rửa và bắt tay vào viết bài sẵn... để chờ lễ khai mạc thì kiểm tra lại thông tin và điền 1 số chi tiết mới... 15g30 bị phiên dịch gọi đi xuống, xuống thì hóa ra là đi theo đoàn diễn viên đi tập sân khấu, nó lại lóc cóc lên phòng... 16g ngồi chờ ngỏng cổ 40 phút xe ô tô mới tới đón... Tới ĐSQ thì Bộ trưởng và phái đoàn VN đã có mặt rồi. Lại chụp ảnh choanh choách ra điều ta dã có mặt... ke ke... SAu đó cùng phái đoàn đi tới Nhà hát, đường phố CPC cũng tắc y như VN. Viên cảnh sát phải đi ngược cả đường 1 chiều bên trái để lách cho phái đoàn vượt khỏi cơn tắc đường...
18g khai mạc Tuần Văn hóa VN tại Nhà hát CPC. Người CPC sinh hoạt thường sớm hơn ở VN nên thay vì 20h thì họ lại làm 18h. Đó là lý do điện thoại của nó không hề bị ban thư ký quấy rối như mọi lần... vì cứ nghĩ sớm sủa thì cũng phải 21g nó mới gửi ảnh và bài về. Thế nên khi nó lần lượt gửi bài + 15 bức ảnh chụp khai mạc vào 19g30 thì ban thư ký ngỡ ngàng và sung sướng khi cầm chắc sẽ phải ở lại khuya vì bài viết của nó... ka ka... Tổng biên tập gọi điện thoại bảo: "Chụp ảnh bộ trưởng đẹp cho vào trang nhất nhé!"....
Kết thúc lễ khai mạc nó nhẩy thoắt lên xe ô tô, laptop vẫn mở và kết nối vói iphone để gửi ảnh tiếp về cho tòa soạn. Đúng 20h10 ngồi vào bàn ăn thở phào nhẹ nhõm khi mà mọi việc êm xuôi. Không 1 cuộc gọi lại, Không 1 lời phàn nàn vì muộn hay vì phải hỏi chú thích gì đó... Tổng biên tập gọi điện thoại hỏi thăm tình hình....Sướng.... Bữa ăn thật là ngon vì đã hoàn thành được 1/2 chặng đường rồi.
Máy ảnh chụp khá đẹp và không có gì đáng phải phàn nàn... Còn con gái thì vẫn kiên cường bước sang buổi tối thứ 2 không có mẹ ở bên cạnh. Lần này về nhất định sẽ sắm cho con gái quả điện thoại để đền bù cho sự dũng cảm khi ở nhà 1 mình không có mẹ giúp đỡ.
Chụp cảnh đứng thì rất ok ảnh động thì đúng là hơi vất vả... Tuy nhiên 5 kiểu cũng được 1 kiểu như thế này... ka ka
http://farm9.staticflickr.com/8310/8...44a46b44_z.jpg
Hix. đây là sản phẩm của nhà em trong 1,5 ngày ở đất Campuchia... Để mọi người biet công đoạn của 1 phóng viên khi đi làm nó dư lào... hihi
http://baovanhoa.vn/vanhoavannghe/48548.vho
1 ngày chạy như cờ lông công... rốt cuộc thì bây giờ vẫn phải chờ gửi ảnh về tòa soạn... Sáng mai 6g30 lại lên đường đi Xiêm Riệp... 2 ngày làm cấp cập, 2 ngày đi chơi cũng cấp cập... Vào chào cả nhà buổi sáng... Chúc 1 ngày tốt lành!!!!
Siem Reap
Ngồi ê hết cả người với 6 tiếng đồng hồ để đi Siem Reap... Nhưng cứ đỗ xuống là tỉnh táo như sáo sậu. Và ăn uống rất chi là khỏe... hì hì... Phi đội lỉnh đi chơi có cả thảy 6 người. Trong đó có 2 giai trẻ 8x và 1 giai 7x. Bou luôn là cái đích để 3 anh em bọn chúng trêu, chúng khoe giỏi, khoe tài và là những đại cao thủ massage có hạng... Bou bị trêu nhiều quá, bực mình nói luôn: "Nè nhá. Chị mày là không thích phi công trẻ chỉ mê phi công già. Mà phi công già là phải vợ bỏ, vợ chết chi mày mới chơi... Còn không thì giải tán nhá. Chị mày bị miễn dịch"...
Chặng dường đi thật là vui khi mọi người thật hòa đồng. Từ chị phó giám đốc Trung tâm văn hóa nghệ thuật triển lãm VN ở Vân Hồ cho tới mấy cậu trẻ. Cười suốt buổi... Bou đi chợ luôn có 1 trợ thủ đẹp trai đi bên cạnh xách đồ và tư vấn. Rốt cuộc mua tới 7 chiếc áo phông cho đàn ông vì thấy quá rẻ, 3 chiếc khăn phụ nữ... Rồi ông bạn 7x cứ xoăn xoe bên cạnh nói rằng khăn này đẹp thật, ai cũng hỏi địa chỉ nhưng rốt cuộc thì không có cửa hàng nào có nữa... ke ke... Về tới nơi Bou mới biết cái khăn đó là giành cho đàn ông trong khi mình định mua cho mình... hihi... Mọi người gạ bảo bán lại, thì Bou bẩu không bán... thiếu gì người để cho nhể... Còn con gái mua cho con gái 1 cái lắc bạc trông cũng ngồ ngộ thú vị, không biết con gái có khoái không nữa...Giờ cô nàng khó tính lắm í...khó chiều cực...
SÁng sớm mai 5g30 sáng đã dạy để đi ngắm mặt trời lên đỉnh núi ở khu di tích đền nổi tiếng Angco Wat... Nghe nói là rất đẹp và rất thú vị. Lúc đó sẽ post ảnh cho mọi người cùng thưởng lãm nhé. Không hiểu sao cứ đi công tác, đi như ngựa vía thì Bou thấy mình càng khỏe khoắn hơn. Đi đứng không biết mỏi chân khiến mọi người phát choáng.