Bé bị chấn thương não nhẹ may mà không sao cả. Giờ phải nằm ở nhà 1 tuần tới 10 ngày. Có lẽ ông trời còn thương xót em.
Printable View
Bé bị chấn thương não nhẹ may mà không sao cả. Giờ phải nằm ở nhà 1 tuần tới 10 ngày. Có lẽ ông trời còn thương xót em.
Cần đêm trắng để trút vơi lòng đầy
Cần thêm nắng để em nhìn vừa bóng tối
Đã lâu lắm rồi nó mới bị cái cảm giác thức khuya mà chong chong không thể ngủ nổi. Nó vẫn còn nhớ cái cảm giác khi vào nick chát ở ẩn... nó sung sướng ngắm nghía khi thấy có biết bao người bạn cũng đang thức như nó. Hôm nay nó vào lại nick chát giờ này... Vắng tanh không 1 cái nick đỏ đèn. Lạ nhỉ? Hóa ra thiên hạ đều đã ngon giấc nồng, cả cái anh bạn thức khuya nhất nổi tiếng cũng lặn mất... Kể ra cái thời gian ngủ đó con người ta có thể làm nhiều điều thật. Yên tĩnh để viết, yên tĩnh để suy nghĩ, yên tĩnh để tĩnh lặng lòng mình... Mai rồi sẽ phải sống khác thôi... Nó có thể cười được không nhỉ? Hãy nuôi cho mình nụ cười đi tôi ơi! Bởi khi bạn cười được nghĩa là bạn vượt lên được tất cả đúng không nhỉ? Tối nay, nó ngồi chuyện trò với 2 người bạn cấp 3, 1 trai - 1 gái. chúng ở bên nó lăng nghe nó và hiểu nó. Để rồi ông bạn cấp 3 đúc kết 1 câu: Không tiếc. Mày nghỉ đi. Tiếc là mày đã để phí phạm một khoảng thời gian khá lớn. Và lẽ ra thời gian đó mày đã làm được khớ nhiều điều thú vị.
Ke ke... Nó thích bộ phim Cuộc sống tươi đẹp lắm! Lúc này nó cần 1 người bạn ở bên nó và nói với nó rằng: Cuộc sống tươi đẹp lắm. Và nó nhận được câu nói đó nhận được câu nói đó vừa mới đây thôi từ cô em xinh đẹp nổi tiếng trong làng báo.
Nào giờ phải ngủ để lấy sức thôi. Come on!!!
Con ốm phải ở nhà cả tuần. Gọi điện thoại xin cô giáo chủ nhiệm cho con nghỉ cả tuần. Cô nghe tin vậy rất lo lắng và động viên: "Mẹ MA bình tĩnh, mọi việc sẽ ổn, con gái sẽ không sao. Cô sẽ tới thăm con". Tưởng cô nói thế lấy lệ khi nó từ chối thì chắc thôi, trưa nay cô giáo chủ nhiệm và cậu con trai của cô cũng chỉ hơn con nó khoảng 4 tuổi tới thăm con gái thật. Cô mua sữa và kem Marino cho con gái ăn.
Nó đứng nhìn cảnh cô giáo âu yếm nói chuyện với con gái. Nó thấy vui. Vì nền giáo dục bị lên án, thầy cô chỉ thích phong bì mà chẳng quan tâm gì tới trò. Nhưng với cô giáo chủ nhiệm cấp 2 của con gái. Năm nay là năm thứ 2 cô làm chủ nhiệm, nó đã cảm nhận rất khác về người giáo viên.
Khi con bị chuyển từ lớp chọn nhất về lớp chọn hạng nhì, con bức xúc gặp thẳng cô giáo chủ nhiệm bây giờ và hỏi: "Thưa cô, có phải vì kết quả thi của con kém nên con phải chuyển sang lớp cô không ạ?" Cô kể lại lúc đó cô bảo rằng cô cũng không biết còn kết quả thi của con không kém. Cô vẫn nhớ như in cái ánh mắt nhìn trung thực và sáng của con gái rọi vào cô. Những ngày đầu, nó không hề tiếp cận cô giáo... để lấy lòng. Thế nhưng, con gái sang lớp cô trở thành 1 sao khá nổi bật, cho tới bây giờ con được phân công đủ các vai trò : Lớp phó, Chi đội phó, Cán sự văn của lớp. Có lẽ vì thành phần "cốt cán" nên cô mới thân chinh tới thăm và thủ thỉ hai cô cháu nói chuyện. Ánh mắt con nhìn cô lấp lánh niềm vui, còn nụ cười của cô với con gái cũng thật cởi mở. Nó lặng lẽ ngắm hai cô cháu nói chuyện, nó vui vì niềm tin vào con người, vào người giáo viên nhân dân đôi khi đã không bị mất...
Khi tiễn cô ra về, nó cười và nói với con: "Con hạnh phúc hơn mẹ là được cô giáo chủ nhiệm lớp 1 mình thân chinh tới thăm con đấy. Cả đời đi học mẹ chưa được thầy cô nào tới thăm mẹ khi ốm cả!"
Tự nhiên đọc trong topic của chị TP nhắc tới niềm tin. Nó góp thêm 1 niềm tin để cuộc đời này còn có cái để vui.
1 lời mời đi cà phê sao khó khăn với nó thế. Đã 2 năm qua, nó không hề ngồi cà phê với 1 người bạn khác giới nào cả. Giờ trong hoàn cảnh "dở hơi" như bây giờ nó lại nhận tới tấp 1 lời mời ngọt ngào mà lời đó có hiệu lực triền miên... Nó mệt mỏi, nó thấy nó bước vào những cuộc vui giờ sao xa lạ thế? Nó không muốn đi đâu, không muốn làm gì, nó chỉ muốn ngủ... Giấc ngủ làm cho nó nhẹ nhàng hơn. Đầu nó vẫn đau quay cuồng, người vẫn nhức mỏi... Sao nó thấy nó khác nó quá. Con người hoạt bát, năng nổ đã biến mất, nó trở nên già nua, cũ kỹ và cả mất đi sự hào hứng. Nó nhận được tin cả 3 môn thi của nó và cả đề cương luận án đều đã được điểm tốt và nó nghiễm nhiên sẽ lại bước chân vào ghế nhà trường, để ngồi mòn đít vài năm trên chiếc ghế mà xem ra quá bé nhỏ so với hình thể của nó. Vui không nhỉ? Phấn đấu đủ đường vậy nhưng cuộc sống lại không như mình mong ước... Nó lại lên đường đi công tác... Mỗi lần nó buồn, nó chỉ thích đi công tác thôi, để trốn tránh hiện tại và cũng không để cô bé yêu quý của nó thấy nó không yêu đời lắm. Nó vẫn gắng gượng cười và công việc thì nó làm với tần suất kinh khủng. 2 hôm nay nó viết tới 4 bài cho 4 tờ báo. Kể ra là nó cũng "ngoan cường" thật, lẽ ra thời điểm này như nhiều người chắc sẽ phải chật vật lắm cơ đấy. Phụ nữ Việt Nam anh hùng, dũng cảm và cả bất khuất nữa cơ mà...:D
Ai đó nói hãy dùng 1 người này để quên 1 người khác. Ngày đó, nó tới với anh cũng là vì như vậy. Để rồi khi con người đau khổ chỉ cần thấy 1 cái cọc là bấu víu vào. Cái cọc đó chiều chuộng, nâng niu, chăm sóc, vì cái cọc cũng đã có quá nhiều kinh nghiệm về đàn bà. Nó đơn độc, lạc lõng, nó đau khổ, khóc lóc... Cái cọc đó chứng minh là 1 người đàn ông tốt nhất hiếm hoi nhất, thánh thiện nhất, lăn xả vào chiến đấu để vạch trần bộ mặt của người đàn ông tới với nó khi trước... Người đàn ông đó cũng bất ngờ khi mất nó nhanh như điện vào tay cái cọc. Và bây giờ, nó cố gắng để đứng lên 1 mình, không cần 1 sự trợ giúp của cái cọc nào nữa. Bởi lẽ, sau 1 cuộc trầm luân, nó ngộ ra 1 điều chẳng ai là cọc của ai cả. Đó chỉ là sự giả dối, đó chỉ là sự ngộ nhận của nó mà thôi. Ngày hôm nay, nó đang lặn ngụp để đi tiếp... con đường với nó cũng dài thật dài... Nhìn lại nó chẳng còn cảm giác ân hận. Cay đắng có, hạnh phúc có, cái gì cũng dường như đã tới bước tột đỉnh rồi... Hạ cánh an toàn đi tìm sự bình yên cho mình. Anh trai nó muốn bay từ bên Đức trở về để giúp nó "xử lý" cái cọc vì tội đã không làm cọc cho nó mà còn chọc nó đau... Nó không muốn một cái gì uất hận nữa. 1 ngày cũng là nghĩa là tình, không sống được với nhau thì chí ít cũng nên đối đãi tử tế với nhau. Mặc dù nó nhận được không ít những đối đãi chẳng tử tế, thậm chí là đểu giả nữa cơ đấy. Đểu giả thì ông trời có mắt ấy mà. Có lẽ ông trời muốn nó sống như vậy, muốn nó dứt điểm mọi việc để còn định cho nó 1 con đường đi mới hơn, bình yên hơn. Nó chỉ biết rằng ngày hôm nay, nó vẫn vượt lên mọi khó khăn để làm được những điều mà ngay cả bạn bè nó cũng chưa thể làm được. Nó líu bíu hết chuyện bố mẹ ốm, rồi mẹ mất, rồi lo cho con nhỏ, rồi lo cả chuyện hỉ cho tới chuyện buồn của nó... Tất cả chỉ có 1 mình nó. Mấy hôm trước đầu nó đau ê ẩm, người nó thật trì trệ... Nó không muốn nghe điện thoại, nó không muốn làm 1 cái gì... nhưng rồi thì vẫn cứ phải làm vì công việc của nó đâu có cho nó ngưng nghỉ. Giờ thì nó đang cố gắng để mình khỏe khoắn hơn, tươi tắn hơn và trở lại với phong độ khi nào của nó. Nó nhìn vào những chị em trong NR, thấy chị Oa, chị Triplec, chị Thu Phong... tự tin, mạnh mẽ và cũng rất đàn bà... Có những lúc nó đau khổ lắm, nó thấy nó thua kém các chị quá... thua kém ngay từ trong cái suy nghĩ và sự tự tin của người đàn bà. Ai đó nói nó thiếu nữ tính, thiếu đàn bà vì nó bướng bỉnh và nó chẳng bao giờ biết thua ai bao giờ. Đó chỉ là cái biểu hiện bề ngoài của nó mà thôi. Thua hay thắng thì được cái gì nhỉ? Phù du hết mà thôi!
Mỗi lần đi xem về là nó cắm đầu cắm cổ về nhà, nhưng hôm nay, sau khi xem vở kịch hình thể ở Nhà hát Tuổi Trẻ... Thấy nó nhởn nhơ và thong dong vỗ tay rầm rầm chào mừng các nghệ sĩ, anh phó GĐ NH Tuổi Trẻ, anh Phó Cục trưởng Cục NTBD, và tác giả kiêm đạo diễn chương trình tối ngày 2.9 đã dắt nó theo đi cà phê. Ke ke... Lâu lắm lắm rồi nó mới đi thưởng thức cà phê đúng nghĩa là cà phê xịn buổi tối... Vì nếu có uống cũng chỉ là nước hoa quả thôi. Lần này thấy cà phê chơi luôn... Mùi cà phê luôn quyến rũ nó 1 cách kỳ lạ, nhưng nó chẳng dám uống vì rất hay bị say cà phê... Say khiến nó chẳng tỉnh táo ra mà lại nôn nao, chộn rộn. Hôm nay, máu phát cho đời thử lâng lâng... Rốt cuộc là chẳng lâng lâng mấy gì cả. Nhưng mà vui. Nó lại đang hòa nhập lại với cái thế giới mà lâu nay nó chẳng dám la cà, buôn dưa lê, dưa cải... Mà có buôn thì mới ra chuyện, ra vấn đề để có thể giúp nó cày kéo ra những chuyện "hậu trường" trong làng nghệ thuật... Chuyện anh chàng tác giả ký nhiều hợp đồng với các chương trình nghệ thuật lớn nhưng chẳng qua số tiền anh ta nhận cũng phải chia chác các khoản ngoại giao tới chẳng còn là bao, lương của 1 quan chức quản lý ngành nghệ thuật biểu diễn thì cũng nhì nhằng nhỉnh hơn nó chút chút vì giờ cũng chẳng có bổng lộc gì mấy... Còn mọi người hỏi về nó... ke ke... Hỏi nhiều quá, nó toàn tránh, toàn lảng... Nó cũng có hơn gì đâu mà nói. Những cuộc như thế này nó chỉ đóng vai trò "châm chích" và nghe là chủ yếu, để có thể nạp đủ thứ chuyện của làng văn nghệ mà thôi.
Trời mùa thu se se lạnh, lại hơi mưa lâm thâm nữa... Cái lạnh khiến nó trở về nhà thấy sướng và khoan khoái. Ngày mai xa Hà Nội để tới Khách sạn Hải Âu khu 2 Đồ Sơn Hải Phòng để an dưỡng và tĩnh tại. Kể cũng hay. Đi cho thư giãn sau một loạt những căng thẳng và áp lực về mọi thứ. Nó vừa tậu quả USB 3G của Viettel rồi, giờ thì lúc nào cũng có thể ngồi đâu cũng online được... Thế thì nó mới đi.
:D
Những người phụ nữ bên ngoài thường tỏ ra bướng bỉnh, ngang tàng...Nhưng tận sâu thăm thẳm tâm hồn của họ, ai cũng thầm ước được có một bờ vai vững chắc để tựa vào. (Oa Nữ là một ví dụ điển hinh:youarethewoman:0.
Mai nó đi Hải Phòng dự hội nghị bàn về thông tư hướng dẫn luật phòng chống bạo lực gia đình. ke ke... Trớ trêu và éo le thật !
:botay:
Chị ơi. Cho em vài chiêu đi! Em chẳng biết làm nũng, em lúc nào cũng tỏ ra mình là 1 người mạnh mẽ, bản lĩnh... Rồi đàn ông họ nhìn em, họ sợ, họ ngại, họ tránh... Các bà chị của em giời phải dậy cho em các chiêu đi, để em có 1 tổng lực sức mạnh để tạo thành 1 cục nam châm... Lúc cần thơ có thơ, lúc cần ngọt ngào có ngọt ngào...Tung chưởng đánh đâu thắng đó:D
:xiho::xiho::xiho:
Chị ui, em là "sử tử Hà Đông" chính hiệu, từ trong ra ngoài, hihi :youarethewoman:
Em ơi, em viết thế là em đã biết phải làm như thế nào rồi mà. Là phụ nữ ai cũng mong muốn có một bờ vai vững chãi để dựa dẫm. Còn đàn ông thì người ta cũng muốn được là bờ vai, là chỗ dựa vững chãi của ai đó, để người ta được thể hiện là "phái mạnh" mà em lại cứ muốn mạnh hơn họ thì... :saoco:
Người đàn ông nào chinh phục được những người phụ nữ như thế này và theo được với họ tới tận cùng phải là người vô cùng mạnh mẽ. Tuy vậy, người phụ nữa núp dưới những "bóng tùng" này sẽ có nguy cơ rất cao phải chung hoặc nhường bóng tùng đó cho vô số những nhành liễu khác. Biết làm sao được, một bóng tùng cao đẹp thế, vững chãi thế, liễu nào chẳng muốn nương!
Triplec ba xu tí, hihi...
Em ơi, em viết thế là em đã biết phải làm như thế nào rồi mà. Là phụ nữ ai cũng mong muốn có một bờ vai vững chãi để dựa dẫm. Còn đàn ông thì người ta cũng muốn được là bờ vai, là chỗ dựa vững chãi của ai đó, để người ta được thể hiện là "phái mạnh" mà em lại cứ muốn mạnh hơn họ thì... :saoco:
[/QUOTE]
Về lý thuyết thì vẫn biết là thế nhưng thực hành sao mà khó quá cơ. Những câu nói " ngứa tai" mà mình cứ phải ve vuốt, đồng tình... ứ chịu được. Sự kiên nhẫn, chịu đựng em thiếu quá cơ. Nhìn sang bạn bè thì ai cũng thế, ai cũng hiểu nhưng khi làm thì chẳng ai làm được nổi cả. Mây hôm nay nhà em không có việc cho cô bé giúp việc sang giúp cho vợ ông anh họ vì nhà có con nhỏ. Cứ động tới chồng là chị ấy kêu ca, phàn nàn, mà anh ấy thì tốt tính nhất họ, lại là quan to nhất họ nữa. Nhưng mà mở miệng định nói gì là lại bảo anh em nhà cô bênh nhau. Hì hì...
:khoc::khoc::khoc:
Về lý thuyết thì vẫn biết là thế nhưng thực hành sao mà khó quá cơ. Những câu nói " ngứa tai" mà mình cứ phải ve vuốt, đồng tình... ứ chịu được. Sự kiên nhẫn, chịu đựng em thiếu quá cơ. Nhìn sang bạn bè thì ai cũng thế, ai cũng hiểu nhưng khi làm thì chẳng ai làm được nổi cả. Mây hôm nay nhà em không có việc cho cô bé giúp việc sang giúp cho vợ ông anh họ vì nhà có con nhỏ. Cứ động tới chồng là chị ấy kêu ca, phàn nàn, mà anh ấy thì tốt tính nhất họ, lại là quan to nhất họ nữa. Nhưng mà mở miệng định nói gì là lại bảo anh em nhà cô bênh nhau. Hì hì...
:khoc::khoc::khoc:
Các cụ đã có câu:
"Non sông dễ đổi, bản tính khó dời" cho nên việc thay đổi tính cách con người là điều vô cùng khó.
Mình rõ ràng biết làm thế là tốt, là có lợi nhưng làm theo là chuyện khác.
Chị ơi, có những người pn đôi khi rất muốn bộc lộ bản chất nữ tính vỗn dĩ người pn phải nên có, nhưng cuộc đời của họ, lại thường phải chung đụng và đối diện với những người đàn ông có những một biểu hiện rất nhu mì dẫn đến nhu nhược. Nên trong họ đã từ từ hình thành những cá tính mạnh mẽ. độc lập và quyết đoán để bổ xung và cân bằng trong những giao tế hàng ngày, và trong sự quan hệ mật thiết với người đàn ông của họ...
Em hay nghe đàn ông họ tâm sự...Điều gì ở người pn hấp dẫn họ nhất...Đó chính là sự nữ tính, nhu mì, hiền thục...Tất cả những tính cách đó, có thể làm cho trái tim họ luôn luôn tan chảy, lõng bõng như cháo trắng ấy. Chỉ trực chờ có cơ hôi được gặp những người pn mềm mại đó là họ sẵn lòng mớm....Đút....Bón như là trẻ thơ ý...:rolleyes:
Hà hà hà.
Dữ dội hay ngọt ngào? bản lĩnh hay yếu đuối? Khù khơ hay khôn ngoan? Túm lại là em vào đọc lại, em bị loạn hết cả rồi. Chẳng biết nên biến thành con mèo hay con sư tử... Thôi thì cứ sống bằng những gì mình có, già rồi, không thể thay đổi được nữa... Chắc sống 1 mình sẽ khỏi phải suy nghĩ xem làm thế nào để cho vừa lòng ai đó. Nhưng nói thật lòng... Nếu 1 ai đó làm cho em yêu, chắc em sẽ thành 1 con mèo ngọt ngào, còn hết yêu thì dĩ nhiên trở thành con sử tử roài. Thôi thì kệ đi...
@ Bác Langthang: Chẳng biết bác là nam hay nữ, trai hay gái, ông hay bà... Chỉ thấy bác dí dủm phết, bác cứ lang thang về nhà mình cho vui bác LT nhá!
:haha::haha::haha:
"Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi", không biết Boulevard đã đọc cuốn sách này chưa? Sống là một chuỗi những nỗ lực để hoàn thiện mình, và quan trọng là đừng bao giờ cho rằng mình đã già để không thể học, không thể thay đổi và không thể tận hưởng cuộc sống.
Chúc em luôn thấy mình được hạnh phúc, được yêu thương.
Chị ơi càng già thì càng cổ hủ... Chị không thấy đó sao, con người ai cũng vậy, càng già càng khó tính, khó nết và khó chiều... Có 1 điều là khi ta còn ham muốn và còn "cảm giác" thì mới có thể thay đổi chị ơi. Con người ai cũng có sai lầm và có những sai lầm không thể nào sửa chữa nổi, mặc dù đã cố gắng nhưng lòng nguội, tình tắt... em không thể nào hun đúc được lửa nữa. Nếu lòng mình không còn cảm giác thì mọi nỗ lực, cố gắng của mình và của người đều trở nên vô nghĩa. Nhất là cơ sở đi lại không phải từ "gốc" có một thời gian gắn bó từ trẻ tới già và những ràng buộc về con cái, kinh tế... Lúc đó con người ta mới chịu chấp nhận để đi tiếp... Em đã quyết định rồi. Em giờ đang giai đoạn nạp lại năng lượng và tìm lại sự cân bằng cho mình. Em nghĩ là em sẽ vui hơn, bình yên hơn giai đoạn em vừa trải qua. Được hạnh phúc thì chưa thể, nhưng được yêu thương... Em nghĩ rằng người có tâm ắt ông trời sẽ không phụ.
Boulevard đang dự Hội thảo tham vấn xây dựng Hướng dẫn phối hợp thực hiện nhiệm vụ phòng chống bạo lực gia đình ở Đồ Sơn. Thấy việc đưa thực hiện, ngay từ cấp quản lý đã bất khả thi thực hiện, rối rắm với đủ luật, nghị định và hướng dẫn thực hiện. Chỉ thấy ràng khi "bạo lực gia đình" xảy ra thì chờ được cơ quan pháp luật và các tổ chức đoàn thể can thiệp thì người phụ nữ "chờ được vạ thì má đã sưng".
Buồn quá ngồi hội thảo chẳng biết làm gì, làm 1 quẻ xin Khổng Minh trên vietshare...
Dục hành hoàn chỉ,
Bồi hồi bất dĩ.
Đông dao mạc cưỡng,
Đắc chỉ thả chỉ.
Muốn đi sao lại không đi,
Ngã ba quanh quẩn làm chi ngập ngừng.
Chớ nên rung động lưng chừng,
Việc gì vừa phải, nhớ đừng quá mong.
LỜI BÀN
Quẻ này chủ mọi việc khôngcó hy vọng bao nhiêu, tuy rằng lòng không phải là không có chủ kiến. Nhưng thật ra thời cơ quả gặp khó. Chi bằng hãy tỉnh lự trầm tư, ẩn dật nơi ruộng vườn, như thế lại đỡ hại. Người xin quẻ này nên chủ ý lời khuyên.
Quẻ ý nói rằng: Này khuyên dạy người làm gì cứ làm đi đừng quá cưỡng cầu và nên để việc tự nhiên. Nói cách khác quẻ này khuyên người nên tận nhân lực đi, đừng nên suy tính về lợi hại quá, còn việc thành đạt thế nào ắt có Trời định cho.
Căn cứ vào quẻ ý nói trên. Về sự cầu xin của bạn: việc tình duyên sẽ thành đạt và hạnh phúc, nếu đặt ái tình chí thượng, còn việc tương lai nên thuận theo. Câu thứ tư trong quẻ, mong cầu việc gì đều phải vừa xứng với sức mình, đừng nên làm những chuyện vượt quá tài năng, nếu không khó được hạnh phúc. Cũng như người xưa có câu: “Tri túc thường túc, bất tri túc thường âu” vậy.
Tính gì cứ tính đi đừng lưng chừng và cũng đừng quá tham vọng, quá sức mình thì việc mau thành. Cầu tài, cầu danh chậm. Đánh số, tính toán kỹ mới xong. Số hên: 3, 8, 1, 38, 83, 18, 81, 13, 31
http://tuvi.vietshare.com/tuvi/quekhongminh.asp
Buồn trông cửa bể chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?
Buồn trông ngọn nước mới sa
Hoa trôi man mác biết là về đâu?
Buồn trông nội cỏ rầu rầu
Chân mây mặt đất một màu xanh xanh
Buồn trông gió cuốn mặt duềnh
Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi
(Trích trong Truyện Kiều)
Vô tình, đêm thứ nhất nó ngủ với cô bạn trong ban tổ chức. Cô bạn kể rằng thứ 5 cô ra tòa ly dị. Chồng cô đánh đập cô thâm tím hết cả người (cô giơ ra trên người vẫn còn những vệt tím). 10g đêm cô bạn gọi về cho con, con gái cô học lớp 4 đang phơi quần áo. Bé nói bố còn bắt con rửa bát nữa mẹ ạ. Cô kể rằng ở nhà cô làm hết mọi việc mà chồng cô vẫn không vừa ý, đơn cử như là 1 cái ly quần hay áo chệch là lập tức cô bị ăn mắng té tát... Cô bảo với cô ly dị là mừng, sẽ thoát khỏi những cơn đánh khi lên cơn của chồng.
Đêm thứ hai, cô bạn ban tổ chức phải lên họp bàn với 1 chị khác trong nhóm, 1 cô bạn trẻ sinh năm 1982 ở Bộ Tư pháp ngủ với nó. Cô bạn cũng đang chịu cảnh ái tình nguội lạnh với chồng. Hai vợ chồng nghèo chưa đủ tiền mua nhà, phải đi thuê một căn nhà nhỏ hẹp, đã vậy 2 năm lấy nhau thì ông em chồng ở quê ra cứ án ngữ ở nhờ anh chị không chịu đi. Vợ chồng anh thì ở trên gác xép, em chồng nằm ở dưới bao nhiêu là bất tiện. 2 tháng nay mẹ chồng lại ra ở cùng. Bao nhiêu con người ở chung 1 căn nhà nhỏ 20 m2 quả là đầy đọa, cô bức xúc, mệt mỏi nói với chồng, bị chồng mắng te tua... Vậy là cô phải mang đứa con nhỏ 15 tháng ra ở riêng cho đỡ bức xúc, ngột ngạt. 1 tháng nay, chồng cô tới ăn cơm với 2 mẹ con rồi lại bỏ về nhà thuê cùng mẹ và em trai. Anh ta không thèm nói chuyện với vợ, về ăn chỉ cốt để gặp con. Cô không biết làm thế nào để cải tổ mối quan hệ này mặc dù biết cả chồng và mình vẫn còn yêu nhau da diết.
Với cô bạn thứ nhất, nó xót xa vì biết cô vốn là người nhu mì, cam chịu nhưng rồi cũng không thể... Nó đồng tình với phương án chia tay của bạn. Với cô thứ hai, nó biết cô bạn còn yêu chồng lắm, còn khao khát chồng. Nó bày cách để cô bạn trẻ làm mới mình ngay từ việc mang con ra để níu kéo chồng ở lại cho tới cách ăn mặc, cách âu yếm chồng...
Nó xót xa thật sự khi những thành viên ban soạn thảo hướng dẫn Luật phòng, chống bạo lực gia đình mà lại chịu cảnh bị bạo lực của chồng, cảnh đàn áp về tinh thần của chồng nhưng vẫn cam chịu. Nhưng cuộc sống đã thay đổi rồi, cam chịu là khi còn tình cảm, còn cam chịu để đau khổ thì thôi, dứt đi, sống với con, cuộc sống sẽ bình yên hơn. Nó thấy nó còn may mắn hơn chán vạn người, khi chứng kiến cảnh bạn bè ly dị phải chịu cảnh thuê nhà, chịu cảnh trở về nhà ngoại bị mắng chửi... Nó bắt đầu tính tới việc mua nhà trả góp để có 1 cái nhà tử tế cho hai mẹ con. Hôm nay mặc dù chưa nhận được giấy báo chính thức là đỗ. Nhưng nó hoàn toàn bất ngờ vì cô bạn "tay trong" của nó thông báo, điểm của nó cao gần như nhất trong số thí sinh dự thi cao học. May và rủi. Rủi và may. Chị Triplec nói đúng, nó đã đạt được 1 cái đích mặc dù đó chưa phải là cái đích chính của đời nó. Nhưng cũng là 1 nấc thang bước lên trong cuộc đời.
Chứng kiến nhiều chị phụ nữ cuộc sống cá nhân thiệt thòi nhưng các chị vẫn phải đi hòa giải, đi tuyên truyền phòng chống bạo lực gia đình, nó hiểu rằng trong xã hội ngày hôm nay, người phụ nữ còn chịu rất nhiều áp lực bởi điều tiếng của dư luận xã hội. Nhẫn nhịn chịu đựng là một thói quen của người phụ nữ Việt Nam, nhưng với xã hội hôm nay, cần có một cái nhìn cởi mở hơn về những người phụ nữ đã tự giải phóng cho mình những xiềng xích của sự thô bạo, gia trưởng.
Cuộc sống với những người bạn của Boulevard thật như là một địa ngục! Mong sao những mảnh đời như vậy sẽ tìm thấy một hạnh phúc cho riêng mình...!!!!
.
Ui... sao nhiều cảnh ngộ éo le quanh em thế.
Thế đấy chị ơi! Có lẽ em là người đã trải qua những cảnh ngộ đó nên bạn bè cũng dễ chia sẻ... Nếu em gặp những người đàn bà hạnh phúc hơn, chắc em sẽ có cái nhìn khả quan hơn.:o
Anh bảo em sẽ giữ kín chuyện mà sao em mang nó lên diễn đàn để nói. Đơn giản 1 điều ngoài cuộc sống em không thể nói với ai được, mọi cái em đều phải giữ cho anh 1 cái vỏ an toàn, để nếu dẫu có điều gì xảy ra anh còn có đường quay trở lại... Tối nay, chúng ta đã giành cho nhau 3 tiếng ngồi bên nhau lần cuối để nói tất cả mọi suy nghĩ. Mọi cái đều đã giải quyết ổn thỏa...nhưng anh muốn em giành thêm 1 thời gian nữa để thẩm định lại tình cảm của nhau... Ngần ấy năm tháng anh cũng biết chúng ta đã cố gắng nhưng không thể. Anh ôm em và hôn em lần cuối... Anh nói anh vẫn yêu em... Anh nói anh có lỗi khi và cái lỗi đó sẽ chỉ là 1 lần duy nhất trong cuộc đời. Nhưng con đường trở lại không thể nữa rồi, em không thể hàn gán những rạn nứt mà anh đã làm tổn thương tới con...Em không phải là người đàn bà để giành cho anh, trong cuộc chia tay, em biết em cũng là người có lỗi... Không đi với nhau hết đoạn đường nhưng trong thâm tâm em luôn mong anh có được 1 cuộc sống tốt hơn như bây giờ. Lần cuối cùng em nói tới anh trong blog này. Thanh thản để bước tiếp anh nhé!
Tác giả: Nguyễn Phong Việt
Nếu không muốn đi hết con đường…
Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn
không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác
muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến
làm ơn đi mà!
Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?
khi ta cười không cần ai chia sẻ?
cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả
hãy thử cắn chặt môi…
Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người
Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác
Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng
Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước
đi khỏi cuộc đời của mình…
Nếu không muốn đi hết con đường…
thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác
(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng
như một hạt mưa giữa trời nắng gắt…)
làm ơn đi mà!…
Làm ơn đi…
vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta
chờ tìm thấy một người trong đời thật
vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc
mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc
nghiệt ngã đến tận cùng…
Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương
cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát
nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng…
sao không thử một lần đặt cược với trái tim?
Làm ơn đi mà…
vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!
Bạn gọi cho mình rủ đi cà phê. Bạn sửng sốt vì cái thông tin mà nó đưa ra... Nhưng rồi nó chỉ cần nói 1 câu bạn đã hiểu vấn đề, bạn muốn rủ nó đi cà phê như những lần bạn buồn, nó buồn, hoặc khi chồng bạn vắng nhà là bạn lập tức phone cho nó. Tối qua nó không thể đi được, nó đã từ chối mặc dù bạn muốn gặp nó, muốn chia sẻ với nó. Bạn cũng như những người bạn thân của nó đều muốn gặp nó lúc này. Khi xưa nhờ có bạn và các bạn bè thân thiết nó đã vượt qua được sự khủng hoảng tinh thần ở lần thứ nhất. Nhưng ở lần này, nó không muốn gặp ai cả, không muốn nói gì cả, sự chán nản, mệt mỏi khiến nó chỉ muốn ngủ... Hôm nay 2 cuộc họp khiến nó lại phải son phấn để bước ra đường, phải cười nói... Sáng nay dự Ngày sân khấu Việt nam ở Nhà hát Lớn, nhìn cái ảnh nó chụp với NSND Lan Hương và đạo diễn, NSND Phạm Thị Thành, NSND Đoàn Dũng trông thì có vẻ tươi tắn nhưng thực ra thì trông nó xuống cấp trầm trọng vừa già, vừa béo mặc dù đã mặc 1 cái áo trông rất lòe loẹt. Chắc trên mặt nó có 1 chữ "chán" to quá! Mà cũng tại bác Nguyễn Đình Toán chụp ảnh nó cái góc xấu dã man như con ngan!
.
Hì... Chị nhìn quanh mãi mà chẳng nhìn thấy chữ CHÁN nào hết mà cũng chẳng thấy già xấu đâu cả...
Cứ yên tâm mà bước tới đi nhé
Thế nào là tình bạn chân chính?
Ông cha ta từng có câu:
“Bạn bè là nghĩa tương thân
Khó khăn hoạn nạn, ân cần có nhau”
Con nguời không ai có thể sống thiếu bạn. Tình bạn là một trong những tình cảm cao đẹp và trong sáng nhất. Như nhà văn Thomas Hughs từng nói: “Phước thay người nào đó có tài kết bạn, vì đó là một trong những quà tặng quý nhất của Thượng Đế.” Quả thật như thế, tình bạn có một sức ảnh hưởng vô cùng to lớn đến cuộc sống của mỗi chúng ta.
Con người từ khi sinh ra đến ngày trưởng thành không ai không có bạn. Tình bạn rất gần gũi, giản dị chứ không xa vời hay khó nói như nhiều thứ tình cảm khác. Tình bạn là một phạm trù xã hội, được dùng để chỉ quan hệ giữa người với người có những nét giống nhau về tâm tư, tình cảm, quan điểm hay hoàn cảnh… mà họ có thể chia sẻ, đồng cảm, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ. Tình bạn có thể là bạn tri kỉ, bạn nối khố, bạn học, bạn đồng hương, bạn đồng lứa, bạn đồng minh hay bạn chiến đấu. Bạn là người có cùng sở thích, cùng lí tưởng, quan niệm sống với chúng ta. Bạn là người cho ta một bờ vai mỗi khi ta khóc, cho ta một điểm tựa khi ta rơi vào tuyệt vọng, cho ta một bầu trời ánh sáng khi ta lạc bước vào thế giới tăm tối, là người sẽ luôn bên ta dù cuộc đời có đổi thay, khi ta gặp hoạn nạn cũng như tìm thấy hạnh phúc.
Nhưng tại sao ta cần phải có bạn? Phải chăng vì bạn là người luôn ở bên ta như câu nói: “Ở nhà thì nhờ ba mẹ, ra đường thì nhờ bạn bè”. Có lẽ vì vậy mà bạn bè rất quan trọng, nếu ai không có bạn thì đó là một thiệt thòi lớn trong đời. Có bạn là điều hạnh phúc nhất của mỗi cuộc đời như nhà văn A.Manzoni đã nói: “Một trong những hạnh phúc lớn nhất đời này là tình bạn, và một trong những hạnh phúc của tình bạn là có một người để gửi gắm tâm sự thầm kín. Tình bạn đến với mỗi chúng ta một cách rất tự nhiên bởi lẽ nó xuất phát từ trái tim của mỗi người.
Trong cuộc sống, tình bạn được biều hiện trên nhiều phương diện khác nhau. Bất cứ thời đại nào cung tồn tại rất nhiều tình bạn đẹp. Chẳng hạn như tình bạn của Lưu Bình và Dương Lễ ngày xưa. Khi Dương Lễ là một thư sinh nghèo khổ, Lưu Bình không những không chê bai mà còn kết giao bạn hữu và tạo điều kiện cho Dương Lễ ăn học. Đến khi Dương Lễ công thành danh toại, Lưu Bình chỉ là một kẻ ăn mày rượu chè bê tha. Nhớ đến nghĩa tình bạn bè năm xưa, Dương Lễ đã nhờ vợ mình giúp nuôi và đốc thúc việc học của Lưu Bình. Sau đó, Lưu Bình đỗ đạt làm quan. Hay tình bạn vô cùng tốt đẹp và sâu sắc của hai nhà chính trị lớn là Các-mác và Ăng-ghen. Tình bạn của hai ông bắt nguồn từ việc có cùng chung mục đích và lí tưởng. Trong suốt thời gian nghiên cứu và làm việc, hai ông đã không ngừng viết thư cho nhau và vô cùng vui sướng khi gặp lai nhau. Có lần Ăng-ghen bị bệnh, Các-mác đã bỏ ra rất nhiều thời gian và tâm huyết nghiên cứu sách vở để tự tìm ra cách trị bệnh cho bạn.. Đó mới chính là tình bạn chân thành và cao quý.
Bên cạnh tình bạn chân chính còn có tình bạn không chân chính. Đó là tinh bạn dựa trên sự giả dối và lợi dụng. Tình bạn ấy sẽ không bao giờ vĩnh cửu cả. Bởi tình bạn được xây dựng dựa trên những tình cảm, những cảm xúc chân thành nhất. Chính vì vậy, nếu thiếu đi những thứ này, tình bạn sẽ không bao giờ bền vững.Viên pha lê “tình bạn” óng ánh kia sẽ không còn sáng lấp lánh nữa mà thay vào đó là những ánh sáng mờ nhạt, đen tối.Tình bạn dối lừa sẽ làm cho con người ta mất đi nhân phẩm, đạo đức của mình. Tình bạn dối trá sẽ khiến cho hai chữ “tình bạn” không còn thiêng liêng và cao quý nữa. Tình bạn này sẽ khiến cho bất cứ ai trong cuộc đều cảm thấy buồn phiền và thất vọng. Không những ta đã gây cho người khác sự tổn thương mà chính ta cũng bị tổn thương ngược lại bởi những gì ta đã gây ra. Vì vậy, chúng ta cần tránh xa thứ tình bạn đáng xấu xa này.
Tình bạn là một trải nghiệm lí thú của cuộc đời mỗi người. Tình bạn giúp chúng ta hoàn thiện nhân cách của mình. Chính nhờ tình bạn mà ta trưởng thành hơn, giàu nghị lực hơn trong cuộc sống. Không những thế, tình bạn giúp cuộc sống trở nên vô cùng ý nghĩa, đúng như Democrite đã nói: “Ai không có một người bạn chân chính thì người đó không xứng đáng được sống.”
(Sưu tầm)
H ơi em thương chị, hôm trước e có nhận được offline của c & T, thực sự em đứng giữa cũng ko biết phải làm gì, phải nói gì, có mấy chị e cùng cảnh chơi lại được với nhau, khi xảy ra chuyện này em cũng buồn lắm, tốt nhất là ko nghe gì, ko nói gì. E chỉ nói thế này, dù 2 người thế nào thì chúng mình vẫn là những người phụ nữ, yếu đuối, ngu dại, hợp thì chơi còn ko hợp thì lại đi tìm những người bạn khác cho riêng minh. Tóm lại e thương H, mong H luôn hạnh phúc, vậy mà trước khi H kể, em vẫn kể với bạn bè em chắc bà ý đang ngất ngây trong hp nên ko hỏi han gì mình, hic hic, vậy mà.... Chuyện của "nó & bạn" em ko bg đề cập đến nữa. Hy vọng H bỏ qua mọi chuyện, bg chỉ thêm yêu thương vui vẻ thôi nhé.
L à, chị đọc những dòng em viết cho chị. Chị đã không dừng nổi nước mắt chảy tràn khi ngồi giữa đám đông người trong nhà hát lớn sáng nay, may mà ai cũng chú ý theo dõi vở kịch nếu không thì chẳng biết làm sao. Thái độ và cách ứng xử của em đúng nghĩa là của 1 người bạn. Từ trước tới nay em luôn là người có quan điểm thẳng thắn nhất. Em thích ai thì em chơi, không thích ai thì em tránh, nhiều khi chị kéo vào những cuộc vui của mình 1 - 2 người bạn mà chị biết em không thích, nhưng vì chị em vẫn cứ vui vẻ, chan hòa. Chị và em không gặp nhau, không chát với nhau như nhiều người bạn khác nhưng chị biết dẫu thế nào trong em chị vẫn luôn là 1 người bạn. Chị và em sẽ cùng cố gắng nhé. Chẳng biết nói gì nữa...