Những khoảnh khắc vui buồn
Tôi đến với Niềm riêng vào đúng 1 ngày rất buồn. Đó là ngày tôi và người đàn ông thứ 2 đưa con gái vào thăm ông nội của cô bé – cũng đồng nghĩa là cha của chồng cũ. Nhận được điện thoại của chồng cũ: "Em à, có lẽ ông không qua khỏi đâu, chỉ ngày một, ngày hai thôi…" Tôi hiểu và nói: "Vâng, chiều tối em đi làm về sẽ đưa con vào thăm ông để chí ít trước khi nhắm mắt ông có thể thấy nó".
5 năm rồi, kể từ ngày chúng tôi chia tay nhau. Lỗi tại ai, vì sao chia tay… tất cả đã trở nên vô nghĩa vì cả hai chúng tôi đều đã tìm được một nửa cho mình. Dĩ nhiên chồng cũ của tôi là người đi bước nữa giờ anh đang có thêm 2 cô con gái. Cộng thêm con tôi là ba cô con gái. 1 người đàn ông và 5 người đàn bà (2 bà vợ + 3 đứa con gái)...
Về thăm ông nội của con ốm không phải là một lần, nhưng cũng như mọi lần thì tôi luôn gặp nụ cười vui mừng, ánh mắt ấm áp của cả hai bố mẹ chồng. Tôi vẫn còn nhớ như in câu nói của mẹ chồng khi tôi cầm tờ quyết định ly hôn: Mẹ không thể níu giữ con ở với chồng mình khi nó quá hư hỏng. Giờ nó hư tiếp hay trở lại thành người tử tế là tùy thuộc ở nó mà thôi. Còn con sẽ mãi là con dâu mẹ. Nếu con có cần gì hoặc khó khăn gì hãy nói với bố mẹ. Tôi bước chân khỏi nhà chồng tay trắng và trở về trong vòng tay và sự thông cảm của người bố nhân hậu. Như những người đàn bà khác rất có thể sa ngã và rơi vào bất cứ một cạm bẫy nào của những người đàn bà ly dị dễ mắc phải. Nhưng không, bố tôi, bạn bè tôi đã giúp tôi vượt qua mọi khó khăn và kiên cường đứng vững và làm chỗ dựa lại cho cả gia đình về mọi thứ. Đơn giản chỉ vì nhà tôi quá neo người, vợ chồng anh cả đang sống làm việc ở nước ngoài. Tôi một mình loay hoay chống đỡ mọi hoàn cảnh từ công việc cho tới việc nhà, bố ốm, con ốm, mẹ ốm rồi mẹ mất… Có lúc cả hai bố mẹ cùng nằm 2 bệnh viện khác nhau. Tôi hì hụi đưa cơm cho mẹ ở bệnh viện Xanh Pôn, rồi phóng lên Việt Xô để kịp mang cháo cho bố từng bữa…
Hôm qua, tôi về thăm ông nội con gái gặp cả đại gia đình gồm 4 cặp vợ chồng anh em của chồng và chồng cũ của tôi. Gia đình chồng cũ đón chúng tôi như những người thân. Không có sự khách sáo, không có sự bày đặt. Tôi vẫn mua cho bố mẹ chồng món bánh mì Như Lan mà mỗi lần khi còn là con dâu tôi thường mua về cho họ. Họ ở tận Hà Đông nên không có món bánh đó, mỗi lần như vậy ông bà thường bỏ cơm để được ăn miếng bánh mì mà ông bà yêu thích. Món ăn giản dị, rẻ tiền nhưng lại mang tới niềm vui vô bờ cho bố mẹ chồng tôi khi ấy. Và bây giờ, ông ốm gần mất không thể ăn được, ông chia bánh mì và bánh ngọt cho cả 5 gia đình, ông chỉ giữ lại cho mình 1 mẩu bánh ngọt và cố gắng ăn để tôi vui.
Đời người thật là mong manh… Nhưng nếu một ngày ta còn sống, ta luôn nghĩ tới người khác, thì ta sẽ hạnh phúc khi nhắm mắt sẽ có những người tiếc thương ta. Đó là lý do tôi, người đàn ông của tôi, vợ chồng người chồng cũ và gia đình của cả hai bên vẫn quan tâm và chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn của nhau.
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Cảm ơn chị boulevard đã có một bài viết rất ý nghĩa, rất sâu sắc.
Con người, dù nghèo khổ hay sang giàu, dù buồn vui, hạnh phúc hay đau khổ khác nhau nhưng chỉ cần có một tấm lòng đối với cuộc sống, với xã hội sẽ được mọi người, được xh đáp lại bằng tấm lòng, bằng những yêu thương. Mong sẽ luôn là như vậy.:nguong::nguong::nguong:
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Đọc những dòng này của chị mà em thầm mơ mình sẽ có đc cs như vậy, em thấy cs hiếm có gđ nào như gđ chị. Em cũng tâm nguyện như chị, dù mình ko còn là dâu con nhà ngta nữa nhưng mình vẫn đối xử bằng cái tâm của mình, bằng sự chân thành của mình. 1 ngày sống với nhau cũng là nghĩa là tình phải ko chị?
Cầu mong những điều tốt đẹp đến với đại gia đình chị !!!
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Boulevard ơi,
Cuộc sống của bạn đã có những thời điểm thật khó khăn vất vả, chúc mừng bạn đã vượt qua tất cả với tình cảm và yêu thương chân thành. Mình tin là may mắn hạnh phúc đang và sẽ mỉm cười với bạn. Cám ơn bạn đã chia sẻ.
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Mẹ Boulevard thật đáng để học tập. Ngưỡng mộ cách sống của chị:naonao::love2:
Ðề: Những khoảnh khắc ...
Trích dẫn:
Trích dẫn của
boulevard
Tôi đến với Niềm riêng vào đúng 1 ngày rất buồn. .................
Đời người thật là mong manh… Nhưng nếu một ngày ta còn sống, ta luôn nghĩ tới người khác, thì ta sẽ hạnh phúc khi nhắm mắt sẽ có những người tiếc thương ta. Đó là lý do tôi, vợ chồng người chồng cũ và gia đình của cả hai bên vẫn quan tâm và chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn của nhau.
Trong ngày hôm ấy mà được như lời kết của Boulevard thì PS nhận thấy ngày hôm đó đâu không hẳn là rất buồn, trong cái buồn lại có những niềm vui như vậy cũng an ủi nhiều lắm rồi còn gì. Không có nhiều người được như Boulevard đâu!
Cảm ơn sự chia sẻ của các bạn
Mình đã không ít lần buộc phải đi thăm 1 người mà biết rằng họ sẽ không thể qua khỏi. Cái cảm giác bất lực nhìn người thân thiết hoặc 1 người tốt sắp phải ra đi làm mình buồn lắm. Nó ám ảnh mãi mới có thể nguôi được. Bố chồng cũ của mình là 1 người tốt lắm. Bọn mình hồi đó là vợ chồng con út nhưng lại được ở với ông bà. Con bé nhà mình là đứa được ông bà yêu nhất mặc dù là cháu gái. Những ngày ở với ông bà cái mà mình nể nhất đó là tình yêu của tuổi già thật là đẹp. Ông bà đều đã con cháu đuề huề, trên dưới 70 tuổi nhưng vẫn nói với nhau những lời rất thân thương như cách xưng hô anh, em với nhau trước mặt con cái. Buổi sáng trước khi bà đi chợ thì ông bà lại dắt nhau đi ăn phở buổi sáng. Nếu ông có đi đâu về muộn thì bà lo lắng, đi đứng không yên. Và ông cũng thật hiền... tính bà cũng như nhiều người già khác hay nói nhiều, hay "mắng" ông nhiều nhất nhà nhưng ông chỉ cười nhịn, hoặc có tức lắm thì mặt phừng phừng đi lên không nói lại bà câu nào...
Cho tới bây giờ bản thân mình cũng như các gia đình của các anh chị cũng khó mà theo kịp nổi sự chia sẻ và tình cảm của ông bà đối với nhau. Mình có 1 may mắn là sống với bố mẹ chồng và được ông bà giúp đỡ nhiều, mặc dù trong cuộc sống cũng không phải cái gì cũng có sự hòa hợp, có những điều mình không đồng ý với cách xử lý của ông bà, nhưng mình chọn 1 con đường đó là đồng ý vô điều kiện. Bởi 1 lẽ mình nghĩ rằng ông bà là bố mẹ của chồng mình, là người thân gắn bó trong gia đình, có chịu "ấm ức" 1 chút thì cũng chẳng có gì phải suy nghĩ cả. Và như vậy thì cả nhà đều không có lời qua tiếng lại. Nói thật là nhiều khi mình thấy mẹ đẻ còn nói nhiều và khó tính hơn mẹ chồng rất nhiều. Và khi mình đi công tác, giao con cho mẹ chồng lại thấy an tâm hơn mẹ đẻ. Ở đời mình luôn rèn cho mình 1 chữ "nhẫn", có lẽ vì vậy trước mọi khó khăn mình đều có thể vượt qua.
Bạn Phú Sinh nói đúng, hôm đó chưa hẳn đã là buồn bởi lẽ mình không ngờ mình lại vào diễn đàn và lại có thể có được sự chia sẻ chân thành từ những người bạn mới. Mong các thành viên của diễn đàn sống với nhau thật sự chân thành đúng như tiêu chí "Chân tình hội ngộ".
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Cuộc sống diệu kỳ!
Đọc những dòng tâm sự của cô mà rưng rưng.
Hnhu ít khi reply chong blog của bất kỳ ai, nhưng, Hnhu phá lệ.
HNhu vừa tiễn một người bạn thân đi dzìa nơi thật xa. Nhìn làn ranh mỏng manh của sự mất - còn mà...bất lực.
Vô thường!
HNhu chúc cô niềm dzui.
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Chị Boulevard và con gái, luôn hạnh phúc và yêu đời nhé, học hỏi được rất nhiều từ những tâm tư của chị!:naonao:
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Lâu lâu mới vào, đọc những dòng tâm sự của chị cảm thấy yêu cuộc sống này hơn.
Cảm ơn!
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Ngày mình quen anh, cô bạn gái thân nhất (là 1 trong những người quá sắc sảo và góc cạnh) nhận xét: Tao thấy "lão" đó quá đơn giản, còn mày thì lại quá tỉ mỉ, kỹ tính, tao sợ không hợp... Tôi đến với anh cũng vì 1 lý do anh là người đơn giản, khác với người chồng cũ khi anh ấy bước ra khỏi nhà với tôi thì người xong đầu tiên bao giờ cũng là tôi, anh chọn áo, chọn cà vạt, chọn giầy, chải đầu ngắm nghía trước gương... khá lâu.
Đó chỉ là cái vỏ bên ngoài thôi. Cái mà tôi cần từ người đàn ông của mình thì cả hai đều khó có thể đáp ứng được đó là sự "nhạy cảm",đơn giản đó là sự quan tâm tới người khác. Mà người làm tôi hài lòng hơn cả lại chính là "cục cưng" của mình, bé dường như lĩnh hội tất cả những tư tưởng mà mẹ muốn gửi gắm. Còn nhớ, một lần hai ông trẻ tới nhà ăn cơm, bé hí hoáy gắp 1 miếng từ đĩa thịt được đặt về phía ông ngoại. Ông trẻ bê đĩa thịt về phía bé. Bé nhất định không chịu và nói: Ở nhà cháu, đĩa thức ăn nào ngon bao giờ cũng phải để về phía ông cho ông dễ gắp. Rồi bé hồn nhiên nói rằng : Những miếng nào ngon nhất mẹ luôn tìm cách đặt về hướng của ông. Miếng nào ngon vừa thì là phần cháu. Mẹ toàn ăn những miếng xương thôi ông ạ! Hai ông trẻ cười vì sự ngộ nghĩnh đáng yêu của cô bé như vậy. Bé không bao giờ "ghen tị" với ông mà thậm chí còn "chia sẻ" những miếng ngon cho ông ngoại vì biết ông thích. Bởi lẽ ở nhà - người mà mẹ trân trọng nhất là ông.
Vậy mà cả hai người đàn ông cũ và mới của mình đều có 1 cái tật giống nhau là ăn uống vội vàng. Trong khi ấy, đối với mình bữa cơm là dịp cả nhà đoàn tụ để nói những câu chuyện trong nhà, ngoài xã hội. Đi làm cả ngày, chỉ có bữa cơm là để được trò chuyện cũng với mọi người trong nhà thôi nên tôi đã phải rất khổ sở để chấp nhận cái kiểu mỗi người ăn một giờ vì người này bận đi nhậu, người kia bận đi học... ở nhà họ.
"Anh chẳng biết nói gì với bố em cả!", câu thổ lộ của anh khiến mình thấy buồn cười. Người già thường thích "ôn cô tri tân", đôi khi chỉ cần khơi ra chuyện một chút là họ có thể rôm rả ngồi nói cả ngày. Huống gì khi ông ngồi chia sẻ những thông tin như động đất ở Haiti, ở Afghanistan bao nhiêu người chết... Có thể nếu anh không quan tâm mấy nhưng anh có thể chỉ cần một câu bình luận: Ôi trời, bao nhiêu người chết hả ông? hay "Khổ thế, bao nhiêu gia đình tan nát thiếu cha mất mẹ".... Thiếu gì chuyện đâu nhở? Vậy mà anh cứ lặng lẽ ăn và thâm chí có lúc còn bật tiếng ti vi to hơn cả lời nói chuyện của ông... Khéo cũng là 1 nghệ thuật sống. Có những việc ở ngoài đời, trong xã hội và cả trong nhà không thuộc kênh quan tâm của mình nhưng nếu mình biết cách lựa lời nói thì sợi dây gắn bó giữa mình với ngươi thân và bè bạn sẽ tăng hơn cấp số nhân rất nhiều.
Mình buồn, buồn vì cái gì cũng muốn chia sẻ, cái gì cũng muốn chung... Nhưng người ta thì lại không. Mình khó tính quá không nhỉ? Nhưng trong cuộc sống người ta có thể làm cho mình rất nhiều cái lớn nhưng những cái nhỏ nhặt, những câu nói, những cách ứng xử trong từng tình huống có khi lại là ngọn nguồn của hạnh phúc gia đình.[/B]:thodai:
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Trích dẫn:
Trích dẫn của
boulevard
Mình buồn, buồn vì cái gì cũng muốn chia sẻ, cái gì cũng muốn chung... Nhưng người ta thì lại không. Mình khó tính quá không nhỉ? Nhưng trong cuộc sống người ta có thể làm cho mình rất nhiều cái lớn nhưng những cái nhỏ nhặt, những câu nói, những cách ứng xử trong từng tình huống có khi lại là ngọn nguồn của hạnh phúc gia đình.[/B]:thodai:
Đọc đoạn này thấy đúng tâm trạng của mình quá.
Ðề: Những khoảnh khắc ...
Trích dẫn:
Trích dẫn của
boulevard
Đời người thật là mong manh… Nhưng nếu một ngày ta còn sống, ta luôn nghĩ tới người khác, thì ta sẽ hạnh phúc khi nhắm mắt sẽ có những người tiếc thương ta.
Nghị lực phi thường của bạn mọi người phải học tập.
Mẹ cho ta niềm tin, cha cho ta lòng dũng cảm, nhưng nghị lực trong cuộc sống phải do chính ta.
Mình buồn, buồn vì cái gì cũng muốn chia sẻ, cái gì cũng muốn chung... Nhưng người ta thì lại không. Mình khó tính quá không nhỉ? Nhưng trong cuộc sống người ta có thể làm cho mình rất nhiều cái lớn nhưng những cái nhỏ nhặt, những câu nói, những cách ứng xử trong từng tình huống có khi lại là ngọn nguồn của hạnh phúc gia đình
Cái tâm trạng này của tác giả giống nhiều người sống nội tâm quá. Đúng là những cái nhỏ nhặt lại là nguồn hạnh phúc lớn.
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Trích dẫn:
Trích dẫn của
hahaha
Chị Boulevard và con gái, luôn hạnh phúc và yêu đời nhé, học hỏi được rất nhiều từ những tâm tư của chị!:naonao:
Mình rất sợ những suy nghĩ và bài viết của mình đi ngược với tiêu chí của NR. Rấi t vui vì không bị phản ứng mà còn nhận đươc sự đồng cảm của các bạn. Từ nay có những khoảnh khắc buồn và cả vui, mình sẽ chia sẻ vào blog để biết đâu các bạn ai đó cũng sẽ thấy được 1 điều gì đó mà vô tình trong cuộc sống, trong gia đình, với chồng, với vợ, với người yêu mình đã chưa thực thấu hiểu.
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Đúng vào dịp thi học kỳ cuối năm con ốm liểng xiểng phải vào viện truyền dịch liên tục vì sốt dịch. Nhưng khi dứt cơn sốt con lại bị mẹ vực dậy tới trường để kịp giờ thi, rồi về tới nhà lại sốt. Con đã rất cố gắng trong học tập và mọi hoạt động từ kết quả học tập cho tới tham gia đội văn nghệ của trường, đi thi học sinh giỏi văn, đi thi kể chuyện về Bác Hồ... Năm nay mẹ hứa sẽ thưởng cho con đi biển nhưng sẽ khó thực hiện vì lịch đi công tác của mẹ triền miên. Nghe mẹ nói khó thực hiện đi chơi vói con, con bảo "Thôi năm nay con "nhịn" vậy, năm sau mẹ cho con đi Nha Trang nhé". Ừ đành nhịn con nhé! hihi
http://farm5.static.flickr.com/4047/...3cf316a133.jpg
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Hôm nay là ngày tâm trạng, đúng hơn là từ tối qua, và cảm giác đó cứ triền miên, thế nên khi đọc những dòng tâm sự của chị em đã rơi nước mắt. Những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống đôi khi người ta không lưu tâm tới nhưng với mình lại thực sự quan trọng và nó đem lại niềm vui rất nhiều. Sự ích kỷ cũng là nhân tố mạnh mẽ để phá hoại tình yêu, nhưng sao nhiều người lại vẫn cứ ích kỷ, chỉ biết đến bản thân mình như thế, yêu là thấy người mình yêu được vui vẻ, yêu là tôn trọng những sở thích của người mình yêu, tôn trọng người cũng chính là tôn trọng bản thân mình. Vậy mà, những cái được gọi là yêu thương chỉ thấy mang lại những buồn tủi!
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Trích dẫn:
Trích dẫn của
boulevard
Đúng vào dịp thi học kỳ cuối năm con ốm liểng xiểng phải vào viện truyền dịch liên tục vì sốt dịch. Nhưng khi dứt cơn sốt con lại bị mẹ vực dậy tới trường để kịp giờ thi, rồi về tới nhà lại sốt. Con đã rất cố gắng trong học tập và mọi hoạt động từ kết quả học tập cho tới tham gia đội văn nghệ của trường, đi thi học sinh giỏi văn, đi thi kể chuyện về Bác Hồ... Năm nay mẹ hứa sẽ thưởng cho con đi biển nhưng sẽ khó thực hiện vì lịch đi công tác của mẹ triền miên. Nghe mẹ nói khó thực hiện đi chơi vói con, con bảo "Thôi năm nay con "nhịn" vậy, năm sau mẹ cho con đi Nha Trang nhé". Ừ đành nhịn con nhé! hihi
http://farm5.static.flickr.com/4047/...3cf316a133.jpg
Con gái chị đáng yêu quá!
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Thanks Loa kèn tháng tư, cái ảnh trên là ảnh "cây nhà lá vườn" do bố của con gái tự chụp con để tham dự Cuộc thi nụ cười đẹp của lứa tuổi thiếu nhi. Không biết có phải ông nào làm "phó nháy" cũng hơi có phần "đa tình" và cả "đa mang" nữa không?
Trích dẫn:
Trích dẫn của
loa kèn tháng tư
Sự ích kỷ cũng là nhân tố mạnh mẽ để phá hoại tình yêu, nhưng sao nhiều người lại vẫn cứ ích kỷ, chỉ biết đến bản thân mình như thế, yêu là thấy người mình yêu được vui vẻ, yêu là tôn trọng những sở thích của người mình yêu, tôn trọng người cũng chính là tôn trọng bản thân mình. Vậy mà, những cái được gọi là yêu thương chỉ thấy mang lại những buồn tủi!
Bạn đã nêu được bản chất của điều mà mình muốn gửi gắm. "1 ngày tâm trạng" rồi sẽ qua... Để rồi khi vượt qua nhìn lại mình sẽ bản lĩnh hơn, cứng rắn hơn.
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Trích dẫn:
Trích dẫn của
boulevard
Thanks Loa kèn tháng tư, cái ảnh trên là ảnh "cây nhà lá vườn" do bố của con gái tự chụp con để tham dự Cuộc thi nụ cười đẹp của lứa tuổi thiếu nhi. Không biết có phải ông nào làm "phó nháy" cũng hơi có phần "đa tình" và cả "đa mang" nữa không?
Hì.... "Phó nháy" cũng là 1 môn nghệ thuật cần có những cảm xúc thăng hoa, thiếu nó những tấm ảnh sẽ vô hồn, PS nghĩ là thế! :rolleyes:
Trích dẫn:
Trích dẫn của
boulevard
Bạn đã nêu được bản chất của điều mà mình muốn gửi gắm. "1 ngày tâm trạng" rồi sẽ qua... Để rồi khi vượt qua nhìn lại mình sẽ bản lĩnh hơn, cứng rắn hơn.
Hì... Lẽ ra không nói nhưng vì nhiều chuyện tế nhị đã xảy ra nên ngỏ lời trước cho chắc.
Bên cạnh sự đồng cảm thì có 1 chút phản biện cũng hay phải không Boulevard? Để thư thả sẽ tranh luận một tý nhưng trên cơ sở vui vẻ thôi nhá, đồng ý chứ?
P/s: Thấy tiêu đề topic ở trong đã thay đổi thành "Những khoảnh khắc..", Boulevard có muốn thay cả tiêu đề bên ngoài kg?
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Trích dẫn:
Trích dẫn của
Phu sinh
P/s: Thấy tiêu đề topic ở trong đã thay đổi thành "Những khoảnh khắc..", Boulevard có muốn thay cả tiêu đề bên ngoài kg?
Cảm ơn lời đề nghị "tế nhị" và rất "tinh tế" của bác ạ. Em "nhất trí" luôn. Vì em muốn thay "những khoảnh khắc" cho tên chủ đề đỡ bi lụy với cái tít "một ngày buồn đến với NR" để nhỡ đâu còn có "niềm vui" em còn chia sẻ với mọi người được ạ!
Ðề: 1 ngày rất buồn đến với Niềm riêng
Trích dẫn:
Trích dẫn của
Phu sinh
Hì.... "Phó nháy" cũng là 1 môn nghệ thuật cần có những cảm xúc thăng hoa, thiếu nó những tấm ảnh sẽ vô hồn, PS nghĩ là thế! :rolleyes:
Chuẩn không cần chỉnh! Và đó cũng là nguyên nhân những ai làm "phó nháy" luôn được chị em quan tâm và yêu quý. Nếu bác nào không giữ được lập trường quan điểm, nhất là trước cái đẹp thì rất dễ bị nghiêng ngả và đổ liểng xiểng... hihi, tranh luận với bác tí cho vui. Vì em biết là nhà mình có nhiều bác chụp ảnh rất đẹp. Không biết nhận xét này có đúng với "ai đó" không nữa...
Mẹ sẽ cố gắng cho con 1 gia đình hạnh phúc
(Ngồi buồn cóp lại bài viết mình đã từng viết cách đây 5 năm)
Bố ơi! Con không có một gia đình hạnh phúc nhưbạn bè! Các bạn đi ngủ đều có bố mẹ, còn con chẳng bao giờ có bố ở bên. Con muốn được ngủ có cả bố, cả mẹ để được che chở...
Những lời nói bất ngờ của con với bố vào 11 giờ đêm khi bố con trở về nồng nặc mùi rượu như những mũi dao khía vào nỗi đau của lòng mẹ! Mỗi câu nói của con đã khiến nước mắt mẹ cứ lặng lẽ chảy tràn trên gối. Mẹ thật không ngờ cuộc sống và hoàn cảnh gia đình đã đẩy con gái mẹ ở cái tuổi lên 5 đã có những suy nghĩ khác với những đứa trẻ khác đến vậy! Bao nỗi uất ức, đau khổ của mẹ nh nguôi tan bởi từ nay mẹ đã có một ngu ời bạn là con - một sinh linh bé nhỏ hiểu về nỗi lòng mình.
Con ơi ! Mẹ đã có lỗi với con ngay từ khi con còn trong bụng mẹ. Khi biết con sinh ra sẽ là con gái, sự thèm khát con trai đã khiến bố con không dấu nổi thất vọng. Có lẽ vậy mà bố chạy theo những cuộc nhậu triền miền, bỏ bê mẹ vò võ một mình mang thai con. Đã có lúc mẹ tự đấm vào bụng mình và tự trách tại sao lại có con ở trên đời – một sợi dây ràng buộc cả đời mẹ! Thế nhu ng, con vẫn cứ ra đời và mẹ vẫn tiếp tục một mình chăm sóc, lo lắng cho con từng bữa ăn, từng giấc ngủ, chắt chiu từng đồng để sắm cho con tấm áo mới, lo lắng thắt ruột khi con đau ốm... Nhờ có con mà mẹ có thêm nghị lực để làm việc, để sống. Những lo toan về công việc, những nỗi buồn dai dẳng về sự vô trách nhiệm của bố con... tất cả như lùi xa mỗi khi mẹ thấy ánh mắt sung sướng của con nhận ra mẹ tới đón ở nhà trẻ. Bàn tay con, nụ hôn ngọt ngào, tiếng c ời hạnh phúc của con đã khiến mẹ quên đi những u phiền.
Mẹ đã cố gắng xóa đi những ấn tượng không hay về bố con – một nguời đàn ông nhưng chưa đủ sự chín chắn để trở thành trụ cột của gia đình bằng vô vàn những lý do như bố phải đi kiếm tiền, bố phải lo công chuyện cho nhà... Lấp đi những khoảng trống mà bố con để lại trong gia đình, mẹ đã giành thời gian dạy con học chữ, dạy con tập đếm và kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích với những cái kết có hậu đến tuyệt vời.
Nhưng, mẹ cũng thật không ngờ ở cái tuổi non nớt ấy, con lại có thể phân tích và liên chuỗi các sự kiện để thấy rằng bố đã khiến cả gia đình trở thành một gia đình không có hạnh phúc. Nào là bố không đi về trước 10 giờ đêm như bố của các bạn con. Nào là bố chỉ thích đi chơi một mình mà không cho mẹ con con đi cùng! Nào là bố là một con người ích kỉ... Mẹ cũng không thể ngờ con lại nói với bố quyết liệt đến vậy! Và bố đã phải chạy ra khỏi phòng ngủ để trốn những lời nói thổn thức trong tiếng khóc của con.
Mẹ ơi! Đây là lần đầu tiên con cãi bố, chắc là bố buồn lắm. Nh ung con mong bố sẽ thay đổi!
Lời nói quả quyết của con bên tai mẹ lúc ấy với mẹ chỉ là một hi vọng rất mong manh. Thế nhưng, mẹ cũng không thể ngờ được cuộc đối thoại của đứa con bé bỏng trong đêm đã làm lay chuyển tình cảm của bố con như một phép tiên. Mẹ đã không dấu nổi niềm vui vô bờ khi thấy cảnh hôm sau bố ôm con vào lòng và rơm rớm nước mắt nói : Bé con ơi! Bố yêu con lắm, bố sẽ không đi nữa! Giao thừa năm nay bố ở nhà ăn một bữa cơm tất niên vui với hai mẹ con. Và, lần đầu tiên kể từ ngày mẹ sinh ra con, bố đã đưa mẹ con đi chơi giao thừa đêm. Tiếng cười của con, ánh mắt hạnh phúc của con đã khiến cả bố và mẹ tìm lại đợc những gì đã mất trong nhau. Khi về nhà, con rỉ tai mẹ : Mẹ ơi! Con đã có một gia đình hạnh phúc!
Con ơi! Bước sang một năm mới mẹ chỉ mong con hãy sống vô tư đúng như cái tuổi mà con đang có. Mẹ cũng thầm hứa sẽ giữ mãi một không khí ấm cúng trong gia đình để cho con có đu ợc một gia đình hạnh phúc thực sự! Mẹ cảm ơn con - con gái của mẹ !(Câu chuyện này đã xảy ra cách 5 năm và bây giờ thì tôi đã không thể thực hiện lời hứa của mình cho con gái nữa...)