Bỗng một ngày ta tự dưng điên!
Đem trái tim chôn vùi nơi miên viễn
Chân bôn ba ghe giang hồ tứ chiếng
Mõi nhịp chèo nghe thấm quyện sương đêm
Printable View
Bỗng một ngày ta tự dưng điên!
Đem trái tim chôn vùi nơi miên viễn
Chân bôn ba ghe giang hồ tứ chiếng
Mõi nhịp chèo nghe thấm quyện sương đêm
Chài... lão gia nhà em dạo này thấy nhiều ng đẹp xuất hiện quá nên.... :lau:
Tự dưng.... mỏi mệt ngập lòng
Ngừng hơi tiếng lặng viễn vông chờ lời
Đúng là làm chuyện trời ơi
Chẳng ai dư dả chút hơi mà hòng
Khà....Khà... vài tiếng cho xong
Phẩy tay cất bước lòng vòng thà....điên!
:D Thấy VT tự dưng .... điên nên thử bám.... điên theo 1 tý! Hị...Hị...
Điên điên lắm lúc cũng ghiền
Ghiền cô áo thắm ghiền miền vu sơn
Điên điên lắm lúc cũng lờn
Lờn tình diệu vợi lờn cơn sóng lòng
Điên điên lắm lúc cũng mong
Mong cho chẳng tỉnh mong phòng tối đen
Chắc tại giờ này tớ khoái bị ...
Hay là khủng hoảng cái đầu lỳ ...
Điên điên tửng tửng sao hơi lạ ...
Chẳng biết ra sao thế mới kỳ ...
Bỗng dưng anh bảo ớ...mình điên
Bệnh cũ, ơ hơ.. chắc cũng phiền
Cầu chúc cho anh mau khỏi nhé
Để còn kịp đón buổi xuân phiên
Chả biết vì sao tớ muốn điên
Chiều hâm tối hẩm sáng chiều ghiền
Nai tơ cỏ ngọn ham ôm tuốt
Chắc tại xuân kỳ sắp tới phiên ... hic!
híc, bỗng dưng cũng muốn điên....
Nghe nói có người điên nên xuất khuẩu 2 câu:
Em hỏi anh rằng có buồn không?
Trời ơi! Mừng quá dấu trong lòng.
Chỉ có người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt! Hahaha.
Hôm nay ko được nhậu cũng muốn điên..
Tại đang đứng giữa dòng người liên miên
Xuống lên, wẹo - thẳng... kẹt cứng hai miềm
Ăn nhậu cũng khổ ...than ôi thật phiền...
:botay::botay::botay:
Em đi gởi lại vô thường
Phone anh đừng gọi chung đường chớ đi
Lòng quay quắt mặt buồn khi
Nghĩa tình sao nỡ phân li kiểu này
Một thời ngước mặt nhìn mây
Một thời tay ấm trong tay hữu tình
Một thời hoa điểm môi xinh
Mà nay sao nỡ điêu linh cõi trần
Mắt ráo hoảnh lệ vô ngần
Chảy trong huyết quản vạn phần nỗi đau
Ủ ê dạ rối ruột nhàu
Tóc tang ai nỡ gieo sầu cho ai
Canh khuya thức trắng đêm dài
Ảo mờ đơn lẻ sao mai đầu cành
Thuyền mơ vụn vỡ ngày xanh
Còn trơ trụi mỗi gió hanh hao lòng.
Nhảm với người điên một chút!
Hình như mình cũng điên:o
Đem chữ đem câu kết suốt ngày
Bạn bè le lưỡi, "ngó hơi gay"
Hay mai khám thử? "Điên, nghi lắm"
Ai lại thơ đâu cũng thấy bày...
Xuân về không do ý
Đông giá chẳng do tâm
Bến bờ sinh tử đoái trăng rằm
Trùng vây tại bị chơi khăm kiếp người
Khéo cho chữ lỡ lầm ai chẳng vướng
Tình yêu kia há lạc lõng luật trời
Trăm năm một thoáng rong chơi
Vô tình trói buộc sóng khơi bể sầu
Này đạo đức phong phanh ảo mộng
Này luân thường vô vọng cuồng chân
Thương vay khóc mướn bụi trần
Nén hương tự thắp mộ phần tự xây
Trong tâm khảm vò vầy tiếc nuối
Nửa chừng xuân mê muội lạc trôi
Vụt bay bong bóng xa rồi
Mềm môi nhấp ngụm bồi hồi....thở than.
Hình như con người chúng ta cứ bị vây khốn mãi không thoát ra được để sống thảnh thơi. Nuối tiếc lại cuốn vào nuối tiếc! Mà cũng đúng thôi. Nếu thoát ra được sẽ lại thành người lập dị!
Bài này KHT lấy ý tưởng từ 1 topic khác. Những mong cùng người ấy chia sẻ cùng than thân mà trách cho 1 kiếp người. Không thể làm điều mà mình hằng mong muốn.
Anh buông lóng ngóng bên bờ
Em hồng má đỏ thẩn thờ chèo rơi
Trăng rằm óng ánh ngang trời
Hai bên đây đó chẳng rời mắt nhau
Dài sông ngăn cách lụa đào
Xuôi dòng nước chảy cồn cào bóng mây
Tóc rung thổn thức vai gầy
Góc trời bến lỡ dáng cây héo mòn
Lưng trời cánh nhạn dáng chao nghiêng
Rạo rực niềm hâm chốn viện thiền
Chất chứa bao năm giờ phóng xổ
Xao lòng chất chứa bấy niềm riêng
Lệ rưng bưng chén rượu đào
Chân nghiêng bước xéo máu trào ruột gan
Gào vang đối tửu trăng vàng
Thơ điên vung vít gửi ngang lưng trời
Hihi, tự nhiên đọc topic này thấy hay quá... Tự dưng đọc... tự dưng điên... Tự dưng thích...
B chào bác Vô tình... mong bác cứ vô tình nhưng thi thoảng tự dưng... điên để bà con được đọc những vần thơ ... ngẫu hứng "điên" của bác... Cái điên của bác làm người đọc tự dưng ... cảm ợ ...
:haha: :haha: :haha: :haha:
Bạn điên ta cũng muốn điên
Chỉ e rằng có lụy phiền ai chăng
Người đi dệt mộng trăm năm
Còn ta lẻ bóng, rủ trăng say cùng
Từ thưở em đi,
Anh chết tự bao giờ
Đôi tay lạnh,
Ôm vần thơ nhòe nhạt
Con chữ rơi,
Từng giọt nước rưng rưng
Chiều chạng vạng,
Lá khô ngồi xơ xác
Tối năm canh,
Đu gió hú đông về
Từ thưở em đi,
Trăng chẳng sáng bao giờ
Chân cuồng loạn,
Bước hoang dài thương nhớ
Rượu uống môi,
Bôi chén đắng hoen viền
Trưa hửng nắng,
Rét đan từng thớ thịt
Sáng loi ngoi,
Vươn thoi thóp xuân tàn
Khóc ư? ta nghẹn giọt trong tim!
Cuồng ư? sao miệng ghìm tiếng thét!
Tỉnh ư? chân be bét lối mòn!
Điên ư? Khộng vẫn giòn câu hát!