-
Niềm riêng trong HNhu.
Đêm lắm rồi! Hổng biết đây là lần thứ bao nhiêu, ta ngồi cùng đêm. Có chút gì nghe như vị ngọt, sâu lắng, khi ngày qua đi. Ta làm được những gì trong ngày. Hôm nay ta có làm cho ai vui hông, ai buồn hông?
Cuộc sống cứ trôi mãi dzìa phía trước. Ta, nhỏ nhoi, lẹt đẹt, lẫm đẫm, chạy theo. Mệt nhoài! Hà, nhưng ta cảm nhận được biết bao tình yêu thương từ cuộc sống. Nè má, nè chị, nè "người dưng".
Cái người "dưng dưng" ba chợn kia nữa. Cứ năm nắng, năm mưa, hông biết đâu mà lần. Hì, lần này hắn giận thiệt gùi. Cho chừa cái thói đỏng đa, đỏng đảnh. Kệ, cho giận. Chưa phải lúc để đón nhận tình cảm của ai đó.
Đêm ơi, giữ tất cả giùm ta. Gió ơi, mang hết muộn phiền đi đi nhá.
Để, chút nữa thôi, khi ta đặt đầu xuống gối, mơ ngoan lại tìm về.
Ta mong cho đêm bình yên. Ta mong cho ta bình yên. Ta mong yêu thương bình yên. Và mong cho tất cả, ngủ ngoan cùng ta.
Đêm, đã càng đêm hơn!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Về nhà.Ngán ngẫm.Vừa ngủ dậy mà sao không thấy tỉnh táo gì cả.
Ngó quanh quẩn.Sao chán thế này.Máy mở đấy.Chơi bài LA PALOMA.
Hiện lên trong đầu một cánh buồm đỏ thắm xa xa.Những cánh Hải Âu hiền hòa chao liệng.Nghe rưng rưng một khúc ru chiều:
"Lắng nghe một khúc ru lòng
Nghe như từ cõi hư không nghe về..."
ĐI VỀ.
Đường về vô tận Già Lam
Lối về vô tận từ tâm từ thần
Thuở xa xưa có một lần
Ngập tràn muôn thuở lúc gần lúc xa
Bây giờ em bước chân ra
Lối về vô lượng lúc xa lúc gần
Anh ngồi bó gối bó chân
Nhìn tăm tắp thấy tử phần phương mây
Em về tử trúc phương tây
Liệu chừng anh gửi nơi đây lời chào.
(Bùi Giáng.)
Quả là :"Bây giờ em bước chân ra
Lối về vô lượng lúc xa lúc gần..."
Làm sao để giữ:"Tay Ta rỗng không,không có vật gì.
Tâm Ta rỗng không,không có vật gì...
Không nước,không trăng..."
"Thuyền ai đang lênh đênh vượt sóng biếc cho ta vơi cơn sầu.Nhớ mãi,nhớ mãi,môi em cười khi sóng xa con tàu..."
Đàn còn ru mãi...
Tố Nga,chị buồn cưng à.
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Làm nhà mới cho riêng mình ở đất này. Xem đây là nơi cất giữ cảm xúc rất riêng cho tự thân.
Ngày chủ nhật. Mùa Vu Lan Bồn. Mùa báo hiếu cùng mùa xá tội các vong nhân.
Gái Nhỏ trôi lạc loài trong mùa Vu Lan. Hiếu, báo thế nào nổi, chỉ biết vay của má và chị...vay mãi. Hạnh phúc được làm con nợ cả đời. Cầu mong bình an cùng sức khỏe cho má; Hạnh phúc , thành đạt và thịnh vượng cho chị.
Cầu mong các oan hồn tìm được nơi chốn bình yên trong cõi vô thường.
Cầu mong cho Gái Nhỏ, chân cứng đá mềm, đủ tự tin cùng bản lĩnh bước vào cuộc sống phía trước.
Thắp ba nén nhang kính tưởng hương hồn Ba. Người cùng Má đưa Gái Nhỏ đến thế giới này rồi...bỏ đó mà đi! Đi biền biệt đã hăm mốt năm, ngay cả trong mơ Gái Nhỏ cũng không nhìn rỏ mặt mũi hình hài. Người nhốt má trong nỗi tiếc nhớ khôn nguôi. Ở nơi xa xôi lắc lơ nào đó, Ba có dõi về, xem mấy má con sống ra sao không? Có hay không, hương hồn Ba?
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Ngộ độc.
Tưởng xong gùi!
Không phải lần đầu, thế mới đau.
...Nhớ. Tầm này, mùa vú sữa chín gộ. Dạo nó cỡ tám chín tuổi gì đó. Má đi đâu dzìa ( thì phải ), mang theo nhiều vú sữa lắm. Những trái vú sữa căng chòn, bóng lưỡng, nhìn là đã nuốt nước miếng gồn gột. Má đi xa dzìa, mệt, buông một câu: " Gái Lớn, lấy dzú sữa cho Gái Nhỏ ăn ".
Hồi đó, hông biết làm sao tự ăn một chái dzú sữa. Muốn ăn, phải ngồi chờ chị lấy dao xẻ ga, gồi chờ chị lấy muỗng múc guột nó ga, bỏ dzô chén, lựa hết hột, gồi mới múc ăn.
Lần đó, chị lười. Chị nói dzầy: "Chị chỉ cho tự ăn ha". Rồi chị chỉ cho cách ăn. Gái Nhỏ háo hức lắm, khi nhìn chị làm. Chị hỏi,
" biết chưa cưng ?". Trả lời, "dạ, gùi".
Lại hỏi: giờ tự ăn hay chờ chị làm.
Lại chả lời: Gái Nhỏ ăn mình ên.
Lại nói : Ừa, đó, ăn mình ên đi.
Gái Nhỏ cầm chái dzú sữa tròn căng, lăn nó trên mặt bàn. Dzừa lăn, vừa cố hết sức bình sinh đè mạnh. Chỉ mấy dzòng, chái dzú sữa mềm mụp, lòi cả guột ga. Chờ lúc đó, chỉ việc cạp ăn, nhả hột. Thế là đã biết ăn gùi nè, dễ ợt.
Gái Nhỏ ăn giỏi thấy thương. Chớp nhoáng, xong liền tù tì mấy chái to tướng. Chợt, có cảm giác "kỳ kỳ" chong họng. Linh tính có chiện hổng lành, nó đưa chái dzú sữa bị nặn lòi guột lên nhìn săm soi. Chời ơi, con gì chăng chắng, lúc nhúc, quá chời luôn! Kiu chị, chị ơi, chái của em, có con gì dzầy nè.
Chị hết lên: "chời ời, dzòi, nhả ga!"
Mèn ơi, ác ghê hông. Nó ói tràn lan! Ói tới mật xanh mật dzàng luôn. Dzừa ói, dzừa khóc, dzừa la. Đận đó, má dzới chị phải dỗ biết bao nhiêu nó mới nín.
Cũng từ đó, nó sợ con dzòi chong chái dzú sữa lắm.
Cũng từ đó, nó dzô cùng cảnh giác, khi ăn dzú sữa.
Dzậy mà, hồi nãy, lịch sử lại lặp lại!
Chời ơi, nó lại dzừa ói, dzừa khóc.
Má dzới chị lại dzừa dzỗ dzừa la.
Chị: Ăn, sao hông dzòm?
Má: Nuốt dzô nhiều chưa?
Chị: Ta ăn từ từ, mắc gì bị?
Má: Xẻ ga ăn.Mắc dịch gì lăn lăn cạp cạp?
Chị: Cái con nhỏ này là ăn cố xác nà!
Má: Mai mốt hông cho ăn dzú sữa nữa!
Chời ơi, dzừa nuốt phải dzòi, còn dzừa bị la. Chời ơi, số khổ mừ! Híc.
Ói nhiều. Mệt. Chóng cả mặt. Sợ quá!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Lẽ ga fải chia buồn, nhưng mà đọc thấy mắc cừi wá ... :D:D:D chúc bạn có kinh nghiệm ăn dzú sữa giỏi hơn trong lần sau nha ...
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Chời ơi, kinh nghiệm của HNhu là hông bao giờ dám ăn nó nữa!
:D
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Lạc vào đây, nghe âm hưởng sông nước Miền Tây...
Nghe lãng đãng gió, lãng đãng vui, lãng đãng buồn...
Chúc ngôi nhà của HươngNhu mãi ngập tràn hương đồng gió nội nhé!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Má vừa gởi lên thiệt nhiều cá lóc chà bông. Thứ mà HNhu thích nhất. Bình sanh ghét ăn cá vì sợ gặp xương. Giờ cũng vậy, muốn HNHu ăn cá phải làm sao không biết, để cá không còn xương.
Má lo con bé sợ xương không chịu ăn cá, ăn toàn thịt, sẽ không đủ dinh dưỡng. Thương má thật đó. Lo mãi thôi. HNhu to đầu rồi, có nhỏ nhít gì nữa đâu!
Má làm cá chà bông ngon lắm. Vàng hực, thơm phức, lại nhuyễn riện. Ôm luôn một hủ to vô phòng, nhai liền tù tì như nhai kẹo. Cứ hàm liên tục kiểu này thì ba bữa là ...xong.
Nhớ hồi nhỏ, theo bà Nốp đi tát cá đìa.
Đận trước tết một chút, người miệt vườn tát cá. Cá nuôi đìa, sau một năm lớn tự nhiên, con nào con nấy béo nần.
"Mai cho con theo bà Nốp dzô đìa nghen má."
"Cứ ăn hết tô cơm to thì cho đi, không thì ở nhà."
Nghe thế, mừng rơn. Cả ngày hôm đó ăn giỏi thiệt là giỏi. Hồi hộp cả đêm không ngủ, mong trời rạng bà Nốp tới đón.
Rồi bà Nốp cũng tới.
"Dzú nhớ bắt nó ăn cơm giùm con nghen dzú."
"Ừa, dzô trỏng, tao trui cho còn tràu tổ chảng ăn không hết tao không chở dzìa."
Kệ, ai nói gì thì nói. Ôm cái mền nhảy tòm dzô ghe. Trùm kín đầu.Nói dzới "Con đi, má."
"Ủa, sao giờ này ngủ, huầy.?"
"Nó chộn rộn cả đêm có ngủ đâu, kệ, giờ cho nó ngủ."
"Trong ghe có mền, đem mền theo chi, nhỏ?"
"Mền nước đái của nó đó dzú ơi, thiếu cái mền khai gình đó nó không ngủ được đâu."
"Đi, nghen bây."
Không còn nghe nổi má với bà Nốp nói với nhau những gì. Mắt sụp xuống mất rồi.
Ngủ bao lâu không biết. Chỉ biết mở mắt ra, không còn ai trong ghe. Mọi người đã ở hết ngoài đìa.
Không được xem cảnh tát cá thế nào. Chỉ biết khi ra tới nơi, đã thấy cá phơi lưng đen đìa.
"Xuống Gái nhỏ. Nhắm thích con nào bắt con đó."
Con bé nhảy ùm xuống đìa. Sình dzăng tèm lem. Cá nhiều quá chừng. Bắt con này, chụp con nọ. Chụp tới, chụp lui. Nhiều cá vậy đó, mà chụp riết hổng được con nào. (Sau này lớn chút, mới hiểu thế nào là câu "bắt cá hai tay.")
Tức mình, nhảy dzô giữa mấy con cá, nằm mẹp xuống, đè lên tụi nó. Coi tụi bây chạy đàng trời. Lũ cá trườn dưới bụng nghe trơn tuột. Nổi hết da gà!
Cuối cùng cũng ôm dính được môt con. Ha..ha..ha... Cười bể chợ.
...
Chiều. Bà Nốp chở bỏ dzô nhà. Còn cho theo bao nhiêu là cá. MÁ lộng lại. Hôm sau, má hì hụi làm. Rồi đem tất cả luộc lên, gỡ sạch xương chà bông. Má nói: "Để một mình Gái Nhỏ ăn!"
Bao nhiêu năm đã trôi qua ! Bà Nốp không còn nữa. Đìa cá cũng lấp mất rồi. Vậy mà má vẫn cần mẫn gỡ từng cái xương cá làm chà bông cho Gái Nhỏ. Cả đời này, Gái Nhỏ yêu má, Má ơi! Trên đời này, không gì là thật cả. Chỉ có Má là thật thôi. Tất cả chỉ là phù phiếm.
Thế mà Gái Nhỏ lại luôn bị cái thứ phù phiếm ấy cuốn lấy. Thôi thì hành hạ cho chán chê. Vậy mà cũng đâu có khôn ra. Thật là uổng phí công sức bấy nay má làm cá lóc chà bông cho Gái Nhỏ ăn! Ăn nhiều, lớn nhiều, dại đời càng nhiều hơn.
Thương thân!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
CHA.
Thiên đường!
Chắc chẳng có đâu.
Mênh mông chỉ có
Một màu khói sương.
Vô thường.
Hai tiếng yêu thương.
Cha cho con, để,...
Thiên đường, con tin!
( 31/08/09 - HNhu )
Mấy ngày nữa, thêm lần giỗ ba.
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Hương Nhu kể cái chiện nằm mơ dưng mờ mền mùng ướt ... thiệt cho mọi người nghe dzới đi. Còn chú thì bít gùi
:loa_loa:
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Giọng văn của HN giống Ng Ngọc Tư wá. Hihi... Rặt Nam bộ, rất dễ mến. HN ở tỉnh nào vậy chị?
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
http://i85.photobucket.com/albums/k7...385_resize.jpg
SÔNG NƯỚC.
@ Bạn She: Chị Ngọc Tư ở Cà Mau. Chị mần "cánh đồng bất tận" ở đó.
HNhu ở Cần thơ.
Người miệt sông nước bình dị , pha chút hài hước của bác Ba Phi. Nhiêu đó là đủ cho một cuộc sống phóng khoáng gùi đó bạn.
Mấy bữa rày mưa nhiều. Hà Bá hoành hành dữ. Miếng đất bự chảng mé bờ sông, qua nửa chận mưa, sạc tỏm xuống sông.
Báo hại con gái nhỏ mấy bữa nay hông đặng yên thân. Cứ học dzìa là nhao dzô Bình Thuỷ, coi kiu công kè bờ lại.
Bữa hổm ở Bình Thuỷ theo ghe dzìa, nước lớn bộn.
Mưa to gát cả mặt. Ngồi chong ghe mà mưa tạt ướt như chuột.
Gió đùng đùng.
Sóng tợn.
Những xoáy nước chòn dzo, xoáy xuống mặt nước thành những cái lỗ hun hút.
Chiếc che khẳm chòng chành cứ muốn xoay ngang.
Dzòm khắp lượt, chong ghe ai cũng phẻ mạnh, chỉ có hai đứa con con, áng chừng chục tuổi.
Ngẫm chong bụng: " Giờ mà ghe lật, con gái nhỏ sẽ kè đứa nào đây? Sóng êm, gần bờ thì lôi nổi hai đứa, sóng dzầy, hai đứa nó lôi con gái nhỏ, xuống thăm ma gia là cầm chắc. "
Gùi lại nhìn hai đứa nhỏ. Tụi nó đen nhẻm, chắc chắn. Hì, thuỷ quái đây! Tướng này chuyên lội sông, lo gì. Biết đâu giờ chong bụng nó đang nghĩ, chút ghe lật, hai đứa nó sẽ kéo cổ con gái nhỏ dzô bờ.
Hhahaahah, chợt gục đầu xuống hai đầu gối cười khùng khục. Chời ơi, ai mà biết nãy giờ nó nghĩ gì, chắc nó bị họ quánh chít.
Gùi chiếc ghe nhỏ cũng dzô bến bình yên. Hông có lật gì hết chơn.
Nó dzừa mừng, dzừa nghe...tiêng tiếc.
Hì, gọi đt kể cho má nghe, má nói : "đồ ba chợn, hông bao giờ nghĩ được chiện gì hay ho hết á!"
Là đt đó, chứ mà đối diện ha, chắc má ký dzô mỏ ác nó một cái cốp gùi.
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Hông biết người khác sao, chứ, con gainho mê mùa Vu Lan lắm. Lũ lâu la bạn nó cũng dzậy.
Nhà gần chợ phường Xuân Khánh. Cứ dịp này cô bác chong chợ cúng cô hồn mỗi ngày.
Thính hơn cả cô hồn, lũ lâu la biết gỏ ngày, giờ cúng của từng sạp một. Hông biết làm sao mà tụi nó hay dzậy. Còn con gainho thì hông có cái biệt tài nắm bắt thông tin nhanh nhạy, nên, chạy theo hùa là chính.
Lần đó nhớ đời!
Cô , bác cúng cô hồn cũng ngộ lắm.
Có sạp thì cúng toàn cóc, ổi, mía ghim...
Có sạp cúng bạc cắc.
Có sạp cúng bánh, kẹo đủ màu xanh đỏ.
Có sạp cúng còn gà luộc dzàng hươm.
Có sạp của mấy người Chệt, họ cúng nguyên con heo quay bành ky, đỏ chót.
Hình như cô hồn cũng có phân loại sang, hèn thì phải! Là tự ên con gainho nghĩ dzậy. Tại đồ cúng bắt cái đầu nhỏ xíu của nó tư duy như dzậy.
Có tiếng một đứa la bài hãi : " Thím Bảy chứng dzịt muối cúng bây ơi. "
Nghe nhiêu đó thôi, là, con nít xóm Chợ ở đâu hông biết, nhao ga hà gầm. Tụi nó khinh công dzèo dzèo. Chạy bất kể. Sao tới điểm tập kết chước nhứt.
Tất nhiên hơn bất cứ mọi lý lẽ tất nhiên nào, con gainho cũng lao đầu châu ga.
Nó hông biết ở đâu có cúng, cứ chạy nhao theo tụi chạy chước.
Lần đó bà Bảy bán cúng cóc, ổi, mía ghim, bạc giấy hai chăm, cùng nhiều thứ nữa dzới nguyên con gà luộc.
Khi con gainho tới nơi, đã thấy lũ cô hồn nhỏ bu đen bàn cúng.
Bà Bảy luôn tay đẩy tụi nhỏ ga, miệng thì chửi um sùm: "lũ quỉ, từ từ, hồi nào qua biểu giựt mới được giựt nghe hông! "
Cả lũ ngoan lắm : " Dạ "
" Ừa, đứng ga xa xa đó, chút tàn nhang, bà Bảy đưa cho. "
Tụi nhỏ né ga hơi xa chỗ cúng khoảng hai bước chưn.
Bà Bảy thấy êm êm quay lưng đi.
Ngay tắp lự, con gainho thấy có đứa nào đó xô mạnh dzô lưng, làm nó té úp mặt xuống đất. Những bàn chưn càn túi bụi lên đầu, lên mình nó. Cũng cùng lúc nó nghe nhiều thứ âm thanh hỗn độn. Nào tiếng mâm khua, tiếng chửi của bà Bảy, tiếng giành giựt nhau, tiếng cười, tiếng hét...
Có lẽ toooooooooooo nhứt là tiếng khóc kiu chị của nó.
Cũng ngay tức khắc chị tới kịp, ẳm dựng nó dậy. Nó mắt mũi kèm nhem, nhụi đầu dzô bụng chị khóc tức tưởi. Mà cũng hông biết nguyên cớ do đâu, chong tay nó cầm chặt cứng một lóng mía cây.
Chờ nó khóc cho đã nư, chị cõng nó dzìa. Dzìa nhà, chị dzật mông nó ga, vả cho mấy cái. Nó lại tu tu khóc. Khóc dai nhách. Chị dỗ, nó đẩy ga. Khóc hông thèm nín luôn. Cuối cùng chị cũng khóc. Cuối cùng nó lại...nín thinh, đi dỗ lại chị...
Hhahaha, đó, thời đi giựt cô hồn oanh liệt của nó là dzậy đó. Mà, đâu chỉ có lần đó đâu. Còn nhiều kỳ tích nữa. Lần nào cũng hết sức dzẻ dzang mới đau chứ. Đến độ, má cấm tiệt, hông cho đi giựt nữa. Mà, phoái giựt dzậy thôi, chứ, thèm đói gì đâu!
Thời may, lần đó, chị đã thấy nó lao chạy ga hồi nãy, nên chị chạy theo. Nếu hông chắc nó dám gia nhập đội quân cô hồn chính danh từ bữa đó.
( 4/9/09 - HNhu, mùa Vulan09 )
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
http://i492.photobucket.com/albums/r.../quan_quyt.jpg
Thói thường, khi ta đang còn nắm giữ mọi sự trong đôi bàn tay, ta nào biết nó quí. Chỉ khi mất đi, hay, phải đối đầu với sự chọn lựa mất, còn; ta mới giật mình hoảng sợ.
Sự sống , là của cải quí giá nhất, mà, đấng sinh thành ban tặng cho ta. Cũng đồng nghĩa, ta, luôn là báu vật của người thân, cùng, báu vật của thế giới ...
Biết sao được, chẳng tin vào số phận, nhưng, cũng phải tuân thủ câu " trời kêu ai nấy dạ! "
Nhân lúc trời kia chưa kêu, thì, sống hết mình vào!
Và cả, hãy yêu thương hết mình vào.
Nhưng lại ngẫm, đôi khi tình yêu, sẽ làm khổ nhau biết chừng nào, khi mà, bỗng dưng...không thể còn yêu ai được nữa...!
Thôi thì, buông một câu thân quen cửa miệng : Vô Thường!
Cười xòa, có gì đâu.
Cứ để con tạo nó xoay!
Anh nói: Anh vừa mất một ku bạn.
Anh nói: Hôm qua còn bẻm mép ghẹo mình. Nay lăn đùng ra. Đi không trở lại.
Và anh nói: Em, đừng biến mất ha...
Tự dưng ...
Hnhu nói: May mà anh ấy còn chưa có người yêu, không thì...
Uh, may thay! Không yêu ai cả, thế mà lại hay...
Hà, Vô Thường!
DÒNG!
Dòng sông còn lở, còn bồi
Dòng đời rồi cứ còn trôi
Dòng em, xin đừng dừng lại
Để nỗi, dòng tôi, mồ côi.
( 3/5/09 )
Nghe u uất trong lòng quá!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Chèn đét ơi ,bữa giờ mới phát hiện ra Hnh . Cái giọng kể chiện của dân miền tây chơn chớt mà ngọt lịm .Làm 4Q nhớ dzìa quê Nội quá đi . 4Q hông có ở quê nhiều nhưng mỗi lần dzìa dưới là muốn ở miết hổng muốn đi :D
Viết nhiều cho 4Q đọc nghen .Cám ơn .Chúc Hnh mạnh giỏi
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Đọc bài viết của Hnhu, nhớ da diết tuổi thơ ... MT cũng dân miền Tây sông nước, nhưng không có được những kỷ niệm khó quên đó. Bỏ lỡ rồi ....
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Trích dẫn:
Trích dẫn của
MinhThy
Đọc bài viết của Hnhu, nhớ da diết tuổi thơ ... MT cũng dân miền Tây sông nước, nhưng không có được những kỷ niệm khó quên đó. Bỏ lỡ rồi ....
@ Bạn 4Q, bạn Minhthy: Hay hen, dzậy là HNhu dzới hai bạn cùng quê sông nước. HNhu nghe mừng dữ lắm.
HNhu hông biết dzăn dzẻ gì đâu, chỉ là nhớ gì thì dziết nấy thôi.
Nhưng mà, có đi đâu, ở đâu, mần công chuyện gì, thì, HNhu cũng hông bao giờ quên được miền quê bình yên của mình .
Tưởng ở đây có mình ên HNhu, giờ có thêm đồng hương, làm HNhu mừng quíu.
Định là đăng nhập lần này, là sẽ xoá hết bài đã gửi ở đây. Cảm giác chỗ này, HNhu bị ghét dữ lắm. ( Là tự thấy dzậy, chứ hông có ai làm gì HNhu hết. ) Nhưng, giờ thì...lại để đây. Thi thoảng nhớ gì, lại dziết ga.
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
SR là dân CMau chính gốc nhưng ko bít sao giọng văn hông giống HNhu và Ng Ngọc Tư. Hihi... Hồi xưa SR cũng cộng tác 3-4 năm ở HVHNT tỉnh chung với chị Tư.
Thích Cánh đồng bất tận, đọc văn Hnhu thấy nhơ nhớ MTây ^^
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
@ Cô Amquen: Lang băm dzới Lang dzườn cùng họ... Lang đó cô. Gút dao phay tương chợ, e cũng nhẽ thường tình. :D
@ Catvu: Hnhu tuổi con dzịt. Nhưng tướng tinh con mèo. Có tới chín mươi chín mạng để xài lận. :D
Tối hôm qua mang " đồ nghề " ga mần.
Đương lúi húi cắt, dán, nhồi, nhét; thì; dzợ chồng thằng Tẹt dắt con qua chơi.
Thằng này hút thuốc rê một cây xanh gờn.
Nói dzới nó, mày dán giùm Gainho cái ống này đi.
" Gì chứ mấy thứ này, tao làm cho mày coi nà. Chuyên nghiệp luôn. "
Nó loay hoay, lúi húi. Hai bàn tay cầm mái dầm tối ngày to như hai nãi chuối. Cứ gun gun, nhìn ngứa con mắt!
Thằng con tám tháng tuổi của nó xung phong dzô giữa chận, bắt đầu quậy.
Con dzợ nó thì ngồi nghễng cổ coi cải lương.
Mở đoạn clip của anh Catvu cho nó coi, đặng nó làm theo.
Thôi thì, nào là nó, nào là con Gainho, nào là thằng con nít nhỏ, bày bừa quá chời.
Gainho nói, mày dòm chong clip cà, người ta làm mình ên, gọn gàng dzậy đó. Còn đằng này, cả bầy mà hông nên thân.
Nhồi nhồi, dọng dọng, cuối cùng cũng xong.
Thằng Tẹt nuốt nước miếng nghe cái ực, ưỡn lưng: " Mày bắt làm cái gì ác như dzầy, mỏi lưng bắt chết. "
Gùi nó lại hỏi : " Hỏi thiệt mày nghen, anh đó là ghệ mày ở Sì Gòn ha ? "
Con gainh co giò đạp cho nó một cái : " Mày tin tao đạp mày lọt sông hông? "
" Hông phải thôi, gì mà dữ dzậy mậy. Đồ chằn cái! "
Cả nhà nó dắt nhau dzìa. Gainho dặn: " bữa nào hết, mày qua làm cho tao nữa ha. "
" Ừa, kiu thì tao qua. "
Còn lại một mình. Hơ thôi.
Thằng ma Tẹt, nhồi lỏng le, đổ tèm lem. Báo hại gainho phải dồn chặt lại. May mà hông đổ lửa ga giò.
Hơ hai bàn chưn ấm thiệt.
Hồi hôm ngủ ngon, hông lạnh nữa phia.
Có lẽ, may thầy phước chủ là đây!
Chút nữa lại hơ. :D
Hông biết hơ quoài có bị ghiền ngãi cứu hông nữa. :D
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Trích dẫn:
Trích dẫn của
Tường Thụy
Hương Nhu kể cái chiện nằm mơ dưng mờ mền mùng ướt ... thiệt cho mọi người nghe dzới đi. Còn chú thì bít gùi
:loa_loa:
Chà, chắc có gì ...dzui dzui đây. Kể chiện đi bạn.
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Khi nào viết nữa thì nhớ báo cho biết 1 tiếng để mình qua đọc nhé bạn. Làm nhớ CT quá.
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Để bữa nào quỡn, HNhu kể chiện đi quánh lộn dzới con chai cho nghe ạ. :D
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Trích dẫn:
Trích dẫn của
huongnhu
Để bữa nào quỡn, HNhu kể chiện đi quánh lộn dzới con chai cho nghe ạ. :D
ax, có chuyện này nữa hã, nhưng HN nhớ kể chuyện mấy món ăn miền tây và các nơi du lịch hay các lần đi chơi cho mọi người với nhé. Thanks HN nhiều.
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Mình cũng ở sông nước,những câu chiện của HN làm mình nhớ dìa kỉ niệm tủi thơ quá chời ,ôi dòng sông tủi thơ,kỉ ức tủi thơ ,biết bao giờ tìm lại được đây? Giờ đây nó chỉ còn nằm một góc nhỏ trong trái tim.Công việc, cuộc sống ,mọi lo toan của cuộc đời đã cuốn phăng tất cả.Lâu lâu chỉ biết đem cái mớ kỉ niệm êm đềm và ngọt ngào ấy ra mà nhâm nhi và tận hưởng mà thôi.Có nhiều đêm không ngủ được nằm nhắm mắt để hồi tưởng lại tủi thơ.
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Ngóng cổ chờ mãi sao chưa có gì mới nhỉ!?
Đọc xong bể bụng mà lại thấy bùi ngùi :D
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Con Gái Nhỏ ân hận lắm mỗi khi nhớ lại...
Hồi đó năm, bảy tuổi gì đó. Hông nhớ nữa.
Má đẹp như một cô Tiên. Dịu dàng hông ai bằng. Tất nhiên cũng thương con gainho hổng ai bằng.
Có bác hay tới nhà.
Bác yêu má. Giờ thì biết dzậy. Nhưng hồi đó có biết đâu!
Mỗi lần thấy Bác tới, là, con gainho mặt nặng như chì. Mặt nghinh nghinh. Mắt lườm lườm.
Cũng tại mấy người lối xóm nữa. Họ nói: "thằng cha đó sắp bắt mất má của chị em gainho gùi. Lo mà giữ má đi! ".
Bác lại chìu gainho lắm. Lần nào tới cũng mua quà, cũng dỗ ngọt. Nhưng congai nhỏ đâu có chịu.
Lần đó bác nói: " Gainho kiu bác bằng ba nghen. Ba thương gainho nhứt nhà. "
Gainho khóc thét lên.
" Hông mừ, gainho có ba gùi. Ba gainho mai mốt dzìa. Hông kiu ai bằng ba đâu. "
Khóc xong chưa đã nư. Gainho bỏ chạy miết xuống mé chợ nổi Phụng Hiệp. Leo lên ghe một thím, bỏ đi.
Má với bác với chị đi tìm cả buổi. Má khóc rưng rức.
Chiều bữa đó, thím hai chủ ghe chở gainho dzìa sau khi bán xong hàng.
Từ sau lần đó, bác không tới nữa. Chuyện gì xảy ga giữa bác dzới má thì gainho hông biết. Cũng từ đó, gần như má hông nói chuyện dzới một bác nào nữa hết.
Nhiều năm đã qua. Giờ thì Gainho đã to đầu. Nhìn má tóc thêm sợi bạc từng ngày. Thui thủi một mình ở nhà. Tự dưng gainho nghe buồn lắm. Hối hận lắm.
Giá mà ngày đó, con gainho đã hiểu chuyện thì giờ nó đã có ba như người đời. Má cũng hông ra dzô hiu quạnh như giờ.
Nhưng muộn lắm gùi cho hai tiếng " giá như" của nó!
Thi thoảng congai nhỏ hay nói ba chợn. Má đừng lo mai mốt ở mình ên buồn. Gainho ở dzới má quoài luôn.
Má nói, thôi đi cô nhỏ. Nói dzậy chứ, bị người ta bắt đi hồi nào má hông hay giờ.
Nghe trong sâu thẳm lời má, có chút gì như nghèn nghẹn.
Nhủ dzới lòng, sẽ hông để má phải một mình khi tuổi già đâu. Má đã đánh đổi cả một đời cho gainho gùi.
Không bao giờ!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Trích dẫn:
Trích dẫn của
huongnhu
Con Gái Nhỏ ân hận lắm mỗi khi nhớ lại...
Hồi đó năm, bảy tuổi gì đó. Hông nhớ nữa.
Nhủ dzới lòng, sẽ hông để má phải một mình khi tuổi già đâu. Má đã đánh đổi cả một đời cho gainho gùi.
Không bao giờ!
Không có gì là quá trể đâu. Ai cũng cần 1 tình bạn, nhất là người già cô đơn. GaiNho đã hiểu được vấn đề rồi sao kg tìm cách giải quyết. Mình nghĩ rằng nếu muốn làm và có lòng thì GaiNho + GaiLon se giải quyết được mà, đúng kg?
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Trích dẫn:
Trích dẫn của
huongnhu
...........
Nghe trong sâu thẳm lời má, có chút gì như nghèn nghẹn.
Nhủ dzới lòng, sẽ hông để má phải một mình khi tuổi già đâu. Má đã đánh đổi cả một đời cho gainho gùi.
Không bao giờ!
[/COLOR]
Hy vọng trời sẽ chiều theo ý nguyện của HN nhé!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Điện thoại của anh: Tất cả bốn cuộc nhỡ.
_ Qn hả, anh Vũ đây! Tui là anh Vũ đây.
_ Hì, ai biểu xài số lạ, ai mừ nghe.
_ Anh gọi. Em cứ để mở đt, nghe Nhicavu đàn ha. Khi nào hông thích nghe thì tắt.
_ Dạ.
_ ...Qn nghe hông gỏ gì hết chơn. Hình như là Trương Chi. Mơi anh để dzô Youtube, Qn nghe sau ha. Qn ngủ nà.
_ Em ngủ ngon. Anh Vũ ăn cơm. Bữa nay bài thơ của em hay.
Cười cả hai.
Nhìn đồng hồ, gần nữa phia. Chời ơi, giờ này mới ăn cơm.
Hình như có một phần cuộc sống người dưng làm mình quan tâm.
Lại nhủ lòng, thôi mừ cưng!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
http://i971.photobucket.com/albums/a...a_Nuoc_Noi.jpg
MÙA NƯỚC NỔI
Mùa nước nổi.
Mùa mà Gainho thích nhứt.
Thích nhứt là cái chò bắt le le.
Mùa nước nổi, le le nhiều lắm. Le le lớn thì khỏi nói, nó khôn bà cố luôn. Dễ gì mà mà tới gần nó. Chỉ có đi ăn hiếp lũ le le con.
Tụi le le con chút éc thôi, mà, lặn hụp giỏi thấy ghê. Mấy đứa nín thin thít, kéo cả giề lục bình to tướng chùm lên đầu. Đi thật nhẹ. Thật nhẹ. Thật chậm. Thật chậm. Lập lờ mặt nước. Thở hông dám thở. Nói hông dám nói.
Tới khi gần tụi nhóc lắm gùi. Đếm nho nhỏ, một, hai, ba. Mấy đứa ào tới. Hét inh ỏi. Chụp lấy, chụp để. Cuối cùng...hổng dính con nào hết. Tụi le le con ma mảnh chốn mất tiêu tự lúc nào.
Hông bắt được con nào, nhưng dzui dữ lắm. Cười khanh khách om sòm mặt nước.
Lại nín thinh. Đội lục bình lên đầu, ngồi yên chờ đợi. Nghe cảm giác phiêu lưu chảy rần rật cả người. Để gùi cuối cùng, hông được gì hết chơn.
Dzậy đó, dzậy mà ghiền cái chò rình rập này lắm.
Giờ lại đang mùa nước nổi, những chò dzui ngày xưa chỉ dám nhớ, hông dám mần lại như ngày nào.
Ngộ!
Lớn mất tiêu gùi!
Dưng nghe nôn nao!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Tịnh người Bắc, đọc méo hết miệng híc híc. Cơ dưng mà dzui đáo để :D :D :D :D :D
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Hồi mấy năm chước, đận sau tết, HNhu đi Thới An - Hóc Môn, thả diều. HNhu nhổ mấy túm mắc cỡ dzìa chồng dzô thau nhựa. Nó mọc tốt lắm. Dzú HNhu biểu lấy nước "mưa" của bé Mi, tưới dzô nó mới mau lớn. Dzậy là cứ sáng sáng, HNHu bưng nguyên cái bô của bé Mi, đổ nguyên lên tụi nó. Nắng lên, khai rình, chị HNhu la quá chừng.
Được cái tụi nó sống phẻ . Những chiếc lá xanh mướt, đụng tới là cụp tai lại. Nhìn thương sao đâu. Tới khi ga bông kìa, thích ghê lắm.
Có nó, HNhu hay chọc nó. Cứ đi học dzìa là ra chọc tụi nó.
Thi thoảng phải nhỏ lên chồng lại, nó mọc mới đẹp.
À, HNhu còn chồng được mấy bụi nha đam, tốt mê luôn. Bẹ nào bẹ nấy toooooooooo như bàn tay. Làm mặt nạ đắp mặt, mát ơi là mát.
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
"Ch" vs "Tr"!? Tật không chịu sửa là tật xấu :D
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Dân Cần đước chính hiệu con thuồng luồng đây mà, hic!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Lẽ thì chiều nay có học. Để đồng hồ 13h15'. Hông biết nó có kiu hông mà thức dậy thì đúng 15h13' !
Chời ơi, chốn thôi.
Thứ hai, tới cửa lớp thì đi lưng dzô gặp cô. Đặng gủi mừ có có quất cho mấy goi, đỡ mắc công xoay mông lại.
Thôi thì ngồi đây viết linh tinh chút. Viết cho cái thời ngố xíu xiu hông có biết viết gì.
Hồi nẵm, học lớp ba, lớp bốn gì đó.
Mần lớp trưởng.
Cái tội lưu ban hồi lớp hai, làm cho gainho có tướng đại bàng hơn đám bạn cùng lớp. Thêm nữa chưn cẳng lại dài ngoẵng, luôn cao hơn bạn bè.
Nhờ cái bề dày mặt tiền đó mà thường được thầy có tín nhiệm giao cho chọng chách nghiêm chọng nhứt. Đó là thay cô quản lớp.
Cứ mỗi bận ga dzô lớp là gainho coi cho cả lớp xếp hàng.
Dzô lớp, hô thiệt to: " hs đứng ", mỗi khi cô dzô hoặc ga. Hô: " Hs im " khi mà lớp nhao như cái chợ nổi Cái Găng.
Chong lớp , gainho ngồi chước mặt một thằng. Thằng này dzới gainho hông có hạp nhau. Nó nhoi như dòi, mỗi giờ học.
Những lần như dzậy, bất kể chong lớp đang có cô hay hông, con gainho đều quay xuống chấn chỉnh nó. Khi thì quát lên " Hs im ". Lũ bạn đế theo " lặng ". Khi thì con gainho cầm nguyên cuốn tập đập lên đầu nó cái bốp. Khi thì trợn mắt trợn mũi hù nó. Nói chung có bao nhiêu oai dzệ phòng thân, con gainho mang ga dzận dụng hết.
Mà , cái thằng lỳ như quỷ. Nó ứ có xinhê. Ghét nó lắm! Đồ giặc chai!
Mới chút éc chứ con gainho điệu dữ lắm. Ngoài hung dữ còn đỏng đa đỏng đảnh. Mặt cứ kên kên. Lớp chưởng mừ. Nhứt la nghe có ai nói dzới cô : " Nhỏ lớp chưởng của cô nhìn ngộ ghê ", là mũi nó cứ phồng tooooooooo như cái bong bóng bay.
Má để cho gainho tóc dài. Tóc gainho dài nhứt chong đám con gái ở chường. Lại mềm mại óng mượt đen bóng. Đi học má cột túm lại. Khi thì một đuôi. Khi thì hai đuôi. Mỗi lần gainho cử động, túm tóc cũng lắc lư theo.
Gainho hay quay xuống bàn dưới vì thằng chai kia.
Thằng kia cũng vì lẽ đó mà ghét gainho như ghét cứt gà.
Bữa đó, hông biết mắc dịch gì mà thàng chai cứ nói quoài. Nói mừ hông để miệng nổi da non. Con gainho nhắc nó biết mấy bận. Nó cũng cứ ồn. Đợi lúc cô quay lưng lên bảng viết bài. Con gainho quay xuống đập nguyên cuốn tập dzô đầu nó.
Đuôi tóc con gainho cứ mỗi lần quay lên quay xuống lại phất một cái gẹt chước mặt nó. Nó ngứa con mắt, lén móc chong họng ga, miếng kẹo caosu nó lén nhóp nhép từ nãy. Nó ghim chặt tóc con gainho xuống bàn nó! Dính đòn bất ngờ, con gái nhỏ quay lại đập mấy cái nữa dzô đầu nó. Sợ cô, chứ hông là nó chít dzới " bà " gùi.
Thằng chai nín thinh từ lúc đó cho tới hết buổi học.
Con gainho cũng quên luôn nó.
Cuối buổi học.
Cả lớp xuống cầu thang. Cô đi sau cùng.
Con gainho cầm bảng tên lớp dẫn đầu. Thằng quỷ lẽ ga là đi cuối. Nhưng hông biết cách gì, mừ, nó đi sát sau lưng gainh. Gainho có hay biết gì đâu. Còn chừng ba bậc thang, bất thần nó xô mạnh sau lưng. Con gainho té bay từ chên cầu thang xuống...
( Bận gùi, đang nhớ , nhưng phải bỏ ngang đây! )
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
http://i892.photobucket.com/albums/a...l/DSC_9226.jpg
BẰNG LĂNG TÍM PHỐ.
Cuối buổi học.
Cả lớp xuống cầu thang. Cô đi sau cùng.
Con gainho cầm bảng tên lớp dẫn đầu. Thằng quỷ lẽ ga là đi cuối. Nhưng hông biết cách gì, mừ, nó đi sát sau lưng gainh. Gainho có hay biết gì đâu. Còn chừng ba bậc thang, bất thần nó xô mạnh sau lưng. Con gainho té bay từ chên cầu thang xuống.
Thôi thì khỏi nói. Con gainho khóc như mưa dầm tháng bảy.
Gainho khóc từ lúc bị thằng nọ xô cho tới lúc cả hai đứa bị dắt dzô phòng Giáo dzụ. Gainho khóc từ lúc ngồi ở phòng giáo dzụ cho tới khi má tới.
Gainho khóc tè hơn nữa từ lúc má tới.
Khóc tích cực! Khóc đến độ gainho hông biết có chuyện gì diễn ga khi má tới. Cũng hông biết gì dzề tình hình thế giới lúc đó. Gainho đang bận mừ!
Có bao nhiêu nước, nó đều mang hết ga bữa đó.
Chợt, ba thằng nọ dzô. Chuyện gì giữa thầy giám thị cùng má với ba nó, gainho hông biết luôn. Chỉ biết, gainho thấy gỏ gàng, ba thằng nọ, lật đít nó ga quất cho mấy tát tay bôm bốp.
Tự dưng đang khóc mùi. Nó nín thinh. Ngộ hơn là, cũng tự dưng, nó thấy tức cười. Dzậy là nó cười ngay khi đang khóc. Má ẵm nó lên đi dzìa. Ngang qua thằng nọ, nó còn cười một nụ mím chi.
Đó là lần nó bị con chai ăn hiếp, mà, nó nhớ quoài.
Còn từ khi khôn tới giờ, ứ có thằng con chai nào dám ăn hiếp nó.
Chỉ có điều ngược lại!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Nước mắt Cá Sấu! Đểu thật :D. Tội nghiệp thằng nhỏ, bị oánh tè le, mới chạm vào một cái mà bị mang tiếng, rồi lại bị tẹt đít. Thật là tội nghiệp :D
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Ở nơi nào là thu?
Ở nơi nào là đông?
Nơi đây chỉ có nắng và nắng.
Nắng tràn trên triền sông quanh co vắng lặng.
Nắng phơi phơi hừng hừng trên từng mái nhà.
Nắng rực rỡ soi rọi từng góc phố.
Nắng như những hoa sao xiên xiên qua kẽ lá in bóng xuống nền sân.
Nắng làm hai má nóng bừng bừng, đỏ hồng hồng.
Nắng làm hơi thở như nghẹt lại.
Nắng làm lũ gà con giụi mình dzô đất, quẫy phành phạch.
Nắng làm tiếng bìm bịm nghe như lảnh lót hơn.
Nắng làm thơ ngủ ngon nơi góc vườn.
Còn lại riêng ta. Ta cùng nắng! Nắng cùng ta!
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
http://img.muare.vn/anhchinhs/2005573682689859055rs.jpg
CHUỒN CHUỒN KIM MẮT LIM DIM. [:)]
Tiếng là quê ở Cần Thơ, chứ, ngồi mà ngẫm, thì, nó có ở Cần Thơ được bao ngày đâu nà.
Học hết lớp bốn ở Cantho là má chuyển chường cho nó dzìa Sì Gòn. Dzìa Sì Gòn gùi thì hoạ hoằn lắm, mới có dịp dzìa Cần Thơ.
Hên lắm thì hai năm được dzìa một lần hè. Mà mỗi lần dzìa, nhiều lắm là chục ngày.
Chục ngày đó, là cả một thiên đường của nó.
Coi dzậy chứ, nó bận dữ lắm.
Mọi thời gian, nó dồn hết cho học.
Học ở chường.
Học thêm trái buổi.
Tối ngày chẳn, cụ bị dzô 155bis NKKN.
Tối ngày lẽ luyện dzô NV.
Ngày chủ nhựt cõng cục cưng nghễu nghện ngoài đường tới điểm...
Mỗi lần dzìa từ NV dọc Trương Định, nhìn bạn bè cùng lứa dzui chơi, nó ghiền gì đâu.
Gùi lớn một chút, lịch học còn dày hơn. Nó cứ như cái máy học. Nhiều khi dzìa tới nhà nó nằm lăn ga nệm, xãi lai, chờ chít.
Được cái nó cũng mê học. Mệt gì cũng hông bỏ học. Bịnh cũng lê lết đi học.
Có lần buổi chiều đuối quá, nó ngủ gục chong lớp. Ngủ say sưa. Còn cả nằm mơ. Chong giấc mơ lén lút dzội dzàng mệt mỏi, nó thấy mình bơi thoã thích. Xung quanh nó những con cá lìm kìm mỏ nhọn hoắc đua theo. Hông con nào theo kịp nó. Nó há miệng cười khanh khách. Tiếng sóng vỗ oàm oạp làm nó tỉnh dậy.
Thì ga nó ngủ say lắm. Ngủ quên cả ngậm miệng. Nước miếng chảy tèm lem xuống mặt bàn chơn nhớt. Mỗi lần nó ngọ ngoạy, lại phát ga tiếng kiu chèm chẹp. Tiếng sóng dzỗ của nó là dzậy đó.
Hình như dù làm gì, đi đâu, ở đâu, tiếng sóng vỗ bờ nhè nhẹ của con sông dưới gầm nhà chưa bao giờ rời xa khỏi nó.
Sông ơi! Sông xưa ơi! Cưng nay đâu?
-
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Đong đưa tiếng sóng vỗ bờ
Say sưa giấc mộng niềm mơ thiếu thời