Ðề: “Sự bất hiếu ngọt ngào”
Làm người cần phải hiếu thảo với cha mẹ. Công ơn cha mẹ quả thật trên đời này không có gì thiêng liêng bằng. Cha mẹ có công sinh thành dưỡng dục , cha mẹ đã hy sinh cả cuộc đời, thể xác cho chúng ta ngày hôm nay,vậy mà...Cha mẹ người ta còn ko đoái hoài thì nói gì đến lòng nhân ái với con người, làm gì có nhân cách nữa
.........................
Ðề: “Sự bất hiếu ngọt ngào”
Trích dẫn:
Trích dẫn của
2mẹconGà
Làm người cần phải hiếu thảo với cha mẹ. Công ơn cha mẹ quả thật trên đời này không có gì thiêng liêng bằng. Cha mẹ có công sinh thành dưỡng dục , cha mẹ đã hy sinh cả cuộc đời, thể xác cho chúng ta ngày hôm nay,vậy mà...Cha mẹ người ta còn ko đoái hoài thì nói gì đến lòng nhân ái với con người, làm gì có nhân cách nữa
.........................
Nhìn nhiều cảnh ngoài đời bây giờ thấy buồn ghê.
Có rất nhiều người lo đi lễ, cúng rất nhiều nơi nhưng ba mẹ mình còn sống lại hờ hững rồi có những người người lo từ thiện đây đó lấy tiếng nhưng lại quên ba mẹ ở nhà...
Ngay gần nơi chị có gia đình bán nhà rất nhiều tiền chia cho con cái xong họ mua cho hai cụ già trên 80 một căn hộ nho nhỏ để 2 cụ tự sống, tự lo lâu lắm chẳng thấy con cái cháu chắt qua chơi ... Cụ ấy cứ nói chuyện tôi chẳng thích sống lâu thế này...
Nản!
Ðề: “Sự bất hiếu ngọt ngào”
Hôm nọ em cũng thấy một cô con gái, lớn rồi, cũng có con đi học ở Úc rồi, mà chỉ vì lấn cấn chuyện tiền bạc 2,3 triệu gì đó, mắng bố xa xả trước mặt nhiều người, mà ông đã trên 80,nghe bảo hiện nay hai ông bà già cũng phải ở nhà riêng một mình, hy vọng, chỉ là thiểu số trong xã hội.
Em may mắn vẫn được sống cùng cha mẹ.:nguong::naonao:
Chuyện làm từ thiện cũng vậy,thấy nhiều chỉ quần áo se sua, làm để lên tivi, đăng báo, cho không đúng nơi, đối tượng......
Ðề: “Sự bất hiếu ngọt ngào”
Hôm trước nghe trên oto một câu chuyện trên đài FM đáng để suy nghĩ.
Có người mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một lần. Nếu bố mẹ còn sống được 20 năm nữa thì họ cũng chỉ được gặp 20 lần. Nhưng với nhiều người, bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa thôi, vậy là chỉ còn 10 lần gặp mặt bố mẹ. Khoảng thời gian bố mẹ còn trên đời này của mỗi người có thể ngắn hơn nữa; chắc có người trong chúng ta không dám nghĩ tiếp!Chủ đề mà chương trình phát thanh đưa ra trò chuyện cùng thính giả xoay quanh câu chuyện của một chàng trai từ miền quê tới thành phố xa xôi lập nghiệp. Sau khi học xong, anh ở lại thành phố và bắt đầu đi làm. Rồi thời gian trôi đi; 5 năm liền anh không về quê thăm bố mẹ được một lần.
Mới đây, anh đón được bố mẹ mình đến sống cùng mình ở thành phố thì không lâu sau, người mẹ được phát hiện là bị ung thư giai đoạn cuối. Theo lời bác sĩ, thời gian cho mẹ anh chỉ còn khoảng 1 năm, và khoảng thời gian đó đang từ từ ngắn lại khi mỗi ngày trôi qua...
Giờ đây, ngoài lúc đi làm, anh dành tất cả thời gian còn lại để ở bên mẹ mình. Anh nhớ lại tất cả những gì mà bố mẹ đã dành cho anh từ thuở ấu thơ và nhận ra rằng mình thật có lỗi với bố mẹ. Lúc này, anh mới thấy được sự quý giá của những khoảnh khắc được ở bên bố mẹ mình.
Đời này ta sẽ còn được gặp bố mẹ mình bao nhiêu lần? Chàng trai kia cũng sẽ giống như đa số chúng ta. Nếu như mẹ anh không lâm bệnh nặng, cuộc sống cứ đều đều trôi qua thì anh cũng chẳng thể nào nhận ra được những gì quý giá đang dần rời bỏ mình...
Xã hội không ngừng phát triển, cuộc sống ngày càng nhiều áp lực. Mỗi người đều mải lo cho sự nghiệp và cuộc sống bề bộn của mình: Bàn chuyện làm ăn, tìm kiếm cơ hội, quan hệ xã hội, thù tiếp khách khứa bạn bè, rồi học thêm cái này cái kia... Nhiều người ở xa quê, mỗi năm chỉ về thăm bố mẹ được một vài lần. Nhưng cũng có người sống gần bố mẹ ngay trong cùng một thành phố mà cũng chẳng có thời gian tới thăm bố mẹ được vài lần trong năm.
Chúng ta có thực sự là bận đến mức không còn thời gian để giành cho bố mẹ mình không? Có phải như thế thật không nhỉ?
Nhớ có lần bạn tôi cũng đã hỏi: "Mỗi năm anh về thăm bố mẹ được mấy lần?". Nhưng lúc đó tôi cũng không để tâm, chỉ trả lời là "hai, ba lần gì đó" rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa. Mới đây thôi, ngồi trò chuyện cùng anh giám đốc công ty, anh ấy bảo "các cụ cứ thích tất cả các con ở loanh quanh đâu đấy không xa nhà mình để khi muốn là gặp được ngay mới thoả". Tôi nghe xong cũng cười đồng ý rồi chẳng nghĩ ngợi gì nữa.
Lúc trước tôi chẳng hiểu sao cứ mỗi dịp có một trong 3 anh em về thăm nhà là y như rằng, mẹ tôi lại hỏi sao cả mấy đứa không cùng về, hay là "chúng nó bận việc không về được à?". Tôi chỉ cười mẹ tôi sao hay "thắc mắc" vậy, rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nữa...
Còn bây giờ thì tôi cũng đang nghĩ: Đời này mình còn được gặp bố mẹ bao nhiêu lần?
Bạn nghĩ sao?