Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Về nhà.Ngán ngẫm.Vừa ngủ dậy mà sao không thấy tỉnh táo gì cả.
Ngó quanh quẩn.Sao chán thế này.Máy mở đấy.Chơi bài LA PALOMA.
Hiện lên trong đầu một cánh buồm đỏ thắm xa xa.Những cánh Hải Âu hiền hòa chao liệng.Nghe rưng rưng một khúc ru chiều:
"Lắng nghe một khúc ru lòng
Nghe như từ cõi hư không nghe về..."
ĐI VỀ.
Đường về vô tận Già Lam
Lối về vô tận từ tâm từ thần
Thuở xa xưa có một lần
Ngập tràn muôn thuở lúc gần lúc xa
Bây giờ em bước chân ra
Lối về vô lượng lúc xa lúc gần
Anh ngồi bó gối bó chân
Nhìn tăm tắp thấy tử phần phương mây
Em về tử trúc phương tây
Liệu chừng anh gửi nơi đây lời chào.
(Bùi Giáng.)
Quả là :"Bây giờ em bước chân ra
Lối về vô lượng lúc xa lúc gần..."
Làm sao để giữ:"Tay Ta rỗng không,không có vật gì.
Tâm Ta rỗng không,không có vật gì...
Không nước,không trăng..."
"Thuyền ai đang lênh đênh vượt sóng biếc cho ta vơi cơn sầu.Nhớ mãi,nhớ mãi,môi em cười khi sóng xa con tàu..."
Đàn còn ru mãi...
Tố Nga,chị buồn cưng à.
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Làm nhà mới cho riêng mình ở đất này. Xem đây là nơi cất giữ cảm xúc rất riêng cho tự thân.
Ngày chủ nhật. Mùa Vu Lan Bồn. Mùa báo hiếu cùng mùa xá tội các vong nhân.
Gái Nhỏ trôi lạc loài trong mùa Vu Lan. Hiếu, báo thế nào nổi, chỉ biết vay của má và chị...vay mãi. Hạnh phúc được làm con nợ cả đời. Cầu mong bình an cùng sức khỏe cho má; Hạnh phúc , thành đạt và thịnh vượng cho chị.
Cầu mong các oan hồn tìm được nơi chốn bình yên trong cõi vô thường.
Cầu mong cho Gái Nhỏ, chân cứng đá mềm, đủ tự tin cùng bản lĩnh bước vào cuộc sống phía trước.
Thắp ba nén nhang kính tưởng hương hồn Ba. Người cùng Má đưa Gái Nhỏ đến thế giới này rồi...bỏ đó mà đi! Đi biền biệt đã hăm mốt năm, ngay cả trong mơ Gái Nhỏ cũng không nhìn rỏ mặt mũi hình hài. Người nhốt má trong nỗi tiếc nhớ khôn nguôi. Ở nơi xa xôi lắc lơ nào đó, Ba có dõi về, xem mấy má con sống ra sao không? Có hay không, hương hồn Ba?
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Ngộ độc.
Tưởng xong gùi!
Không phải lần đầu, thế mới đau.
...Nhớ. Tầm này, mùa vú sữa chín gộ. Dạo nó cỡ tám chín tuổi gì đó. Má đi đâu dzìa ( thì phải ), mang theo nhiều vú sữa lắm. Những trái vú sữa căng chòn, bóng lưỡng, nhìn là đã nuốt nước miếng gồn gột. Má đi xa dzìa, mệt, buông một câu: " Gái Lớn, lấy dzú sữa cho Gái Nhỏ ăn ".
Hồi đó, hông biết làm sao tự ăn một chái dzú sữa. Muốn ăn, phải ngồi chờ chị lấy dao xẻ ga, gồi chờ chị lấy muỗng múc guột nó ga, bỏ dzô chén, lựa hết hột, gồi mới múc ăn.
Lần đó, chị lười. Chị nói dzầy: "Chị chỉ cho tự ăn ha". Rồi chị chỉ cho cách ăn. Gái Nhỏ háo hức lắm, khi nhìn chị làm. Chị hỏi,
" biết chưa cưng ?". Trả lời, "dạ, gùi".
Lại hỏi: giờ tự ăn hay chờ chị làm.
Lại chả lời: Gái Nhỏ ăn mình ên.
Lại nói : Ừa, đó, ăn mình ên đi.
Gái Nhỏ cầm chái dzú sữa tròn căng, lăn nó trên mặt bàn. Dzừa lăn, vừa cố hết sức bình sinh đè mạnh. Chỉ mấy dzòng, chái dzú sữa mềm mụp, lòi cả guột ga. Chờ lúc đó, chỉ việc cạp ăn, nhả hột. Thế là đã biết ăn gùi nè, dễ ợt.
Gái Nhỏ ăn giỏi thấy thương. Chớp nhoáng, xong liền tù tì mấy chái to tướng. Chợt, có cảm giác "kỳ kỳ" chong họng. Linh tính có chiện hổng lành, nó đưa chái dzú sữa bị nặn lòi guột lên nhìn săm soi. Chời ơi, con gì chăng chắng, lúc nhúc, quá chời luôn! Kiu chị, chị ơi, chái của em, có con gì dzầy nè.
Chị hết lên: "chời ời, dzòi, nhả ga!"
Mèn ơi, ác ghê hông. Nó ói tràn lan! Ói tới mật xanh mật dzàng luôn. Dzừa ói, dzừa khóc, dzừa la. Đận đó, má dzới chị phải dỗ biết bao nhiêu nó mới nín.
Cũng từ đó, nó sợ con dzòi chong chái dzú sữa lắm.
Cũng từ đó, nó dzô cùng cảnh giác, khi ăn dzú sữa.
Dzậy mà, hồi nãy, lịch sử lại lặp lại!
Chời ơi, nó lại dzừa ói, dzừa khóc.
Má dzới chị lại dzừa dzỗ dzừa la.
Chị: Ăn, sao hông dzòm?
Má: Nuốt dzô nhiều chưa?
Chị: Ta ăn từ từ, mắc gì bị?
Má: Xẻ ga ăn.Mắc dịch gì lăn lăn cạp cạp?
Chị: Cái con nhỏ này là ăn cố xác nà!
Má: Mai mốt hông cho ăn dzú sữa nữa!
Chời ơi, dzừa nuốt phải dzòi, còn dzừa bị la. Chời ơi, số khổ mừ! Híc.
Ói nhiều. Mệt. Chóng cả mặt. Sợ quá!
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Lẽ ga fải chia buồn, nhưng mà đọc thấy mắc cừi wá ... :D:D:D chúc bạn có kinh nghiệm ăn dzú sữa giỏi hơn trong lần sau nha ...
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Chời ơi, kinh nghiệm của HNhu là hông bao giờ dám ăn nó nữa!
:D
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Lạc vào đây, nghe âm hưởng sông nước Miền Tây...
Nghe lãng đãng gió, lãng đãng vui, lãng đãng buồn...
Chúc ngôi nhà của HươngNhu mãi ngập tràn hương đồng gió nội nhé!
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Má vừa gởi lên thiệt nhiều cá lóc chà bông. Thứ mà HNhu thích nhất. Bình sanh ghét ăn cá vì sợ gặp xương. Giờ cũng vậy, muốn HNHu ăn cá phải làm sao không biết, để cá không còn xương.
Má lo con bé sợ xương không chịu ăn cá, ăn toàn thịt, sẽ không đủ dinh dưỡng. Thương má thật đó. Lo mãi thôi. HNhu to đầu rồi, có nhỏ nhít gì nữa đâu!
Má làm cá chà bông ngon lắm. Vàng hực, thơm phức, lại nhuyễn riện. Ôm luôn một hủ to vô phòng, nhai liền tù tì như nhai kẹo. Cứ hàm liên tục kiểu này thì ba bữa là ...xong.
Nhớ hồi nhỏ, theo bà Nốp đi tát cá đìa.
Đận trước tết một chút, người miệt vườn tát cá. Cá nuôi đìa, sau một năm lớn tự nhiên, con nào con nấy béo nần.
"Mai cho con theo bà Nốp dzô đìa nghen má."
"Cứ ăn hết tô cơm to thì cho đi, không thì ở nhà."
Nghe thế, mừng rơn. Cả ngày hôm đó ăn giỏi thiệt là giỏi. Hồi hộp cả đêm không ngủ, mong trời rạng bà Nốp tới đón.
Rồi bà Nốp cũng tới.
"Dzú nhớ bắt nó ăn cơm giùm con nghen dzú."
"Ừa, dzô trỏng, tao trui cho còn tràu tổ chảng ăn không hết tao không chở dzìa."
Kệ, ai nói gì thì nói. Ôm cái mền nhảy tòm dzô ghe. Trùm kín đầu.Nói dzới "Con đi, má."
"Ủa, sao giờ này ngủ, huầy.?"
"Nó chộn rộn cả đêm có ngủ đâu, kệ, giờ cho nó ngủ."
"Trong ghe có mền, đem mền theo chi, nhỏ?"
"Mền nước đái của nó đó dzú ơi, thiếu cái mền khai gình đó nó không ngủ được đâu."
"Đi, nghen bây."
Không còn nghe nổi má với bà Nốp nói với nhau những gì. Mắt sụp xuống mất rồi.
Ngủ bao lâu không biết. Chỉ biết mở mắt ra, không còn ai trong ghe. Mọi người đã ở hết ngoài đìa.
Không được xem cảnh tát cá thế nào. Chỉ biết khi ra tới nơi, đã thấy cá phơi lưng đen đìa.
"Xuống Gái nhỏ. Nhắm thích con nào bắt con đó."
Con bé nhảy ùm xuống đìa. Sình dzăng tèm lem. Cá nhiều quá chừng. Bắt con này, chụp con nọ. Chụp tới, chụp lui. Nhiều cá vậy đó, mà chụp riết hổng được con nào. (Sau này lớn chút, mới hiểu thế nào là câu "bắt cá hai tay.")
Tức mình, nhảy dzô giữa mấy con cá, nằm mẹp xuống, đè lên tụi nó. Coi tụi bây chạy đàng trời. Lũ cá trườn dưới bụng nghe trơn tuột. Nổi hết da gà!
Cuối cùng cũng ôm dính được môt con. Ha..ha..ha... Cười bể chợ.
...
Chiều. Bà Nốp chở bỏ dzô nhà. Còn cho theo bao nhiêu là cá. MÁ lộng lại. Hôm sau, má hì hụi làm. Rồi đem tất cả luộc lên, gỡ sạch xương chà bông. Má nói: "Để một mình Gái Nhỏ ăn!"
Bao nhiêu năm đã trôi qua ! Bà Nốp không còn nữa. Đìa cá cũng lấp mất rồi. Vậy mà má vẫn cần mẫn gỡ từng cái xương cá làm chà bông cho Gái Nhỏ. Cả đời này, Gái Nhỏ yêu má, Má ơi! Trên đời này, không gì là thật cả. Chỉ có Má là thật thôi. Tất cả chỉ là phù phiếm.
Thế mà Gái Nhỏ lại luôn bị cái thứ phù phiếm ấy cuốn lấy. Thôi thì hành hạ cho chán chê. Vậy mà cũng đâu có khôn ra. Thật là uổng phí công sức bấy nay má làm cá lóc chà bông cho Gái Nhỏ ăn! Ăn nhiều, lớn nhiều, dại đời càng nhiều hơn.
Thương thân!
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
CHA.
Thiên đường!
Chắc chẳng có đâu.
Mênh mông chỉ có
Một màu khói sương.
Vô thường.
Hai tiếng yêu thương.
Cha cho con, để,...
Thiên đường, con tin!
( 31/08/09 - HNhu )
Mấy ngày nữa, thêm lần giỗ ba.
Ðề: Niềm riêng trong HNhu.
Hương Nhu kể cái chiện nằm mơ dưng mờ mền mùng ướt ... thiệt cho mọi người nghe dzới đi. Còn chú thì bít gùi
:loa_loa: