Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
Con yêu mẹ!
Con yêu mẹ vì mẹ đã mang nặng đẻ đau để sinh ra con trên cõi đời này. Không những chỉ 9 tháng 10 ngày, mà cả cuộc đời mẹ luôn gánh phần cơ cực để con có được hình hài khỏe mạnh.
Con yêu mẹ vì trong những lúc con ốm nặng, mẹ đã túc trực bên con, lo lắng cho con đến sụt ký. Mẹ đút cho con từng viên thuốc, muỗng cháo, muỗng cơm. Khi con than thuốc đắng, mẹ dỗ dành bằng việc cho con một cây kẹo thơm lừng.
Con yêu mẹ vì mẹ là lá chắn vĩ đại, che chở con trước những xô bồ trong cuộc sống này. Khi con bị bạn bè ăn hiếp, mẹ bênh vực. Khi con sợ những chuyện viển vông, mẹ an ủi, dỗ dành, giải thích cho con hiểu để thôi không sợ nữa.
Con yêu mẹ vì dù có đói khổ, mẹ vẫn bảo rằng no để con ngon miệng, no bụng. Dù có lạnh, mẹ vẫn bảo rằng không vì con cần ấm để ngủ ngon trong cái mùa đông cứa da cứa thịt. Dù có buồn, mẹ vẫn bảo rằng vui vì sợ con lo lắng, phân tâm trong trong cuộc sống.
Con yêu mẹ, vì ánh mắt mẹ nhìn con dịu dàng nồng ấm hơn cả vầng trăng sáng đêm rằm. Con hạnh phúc vô cùng vì được tắm mình trong đôi mắt mẹ. Và dẫu con có đi bất cứ nơi đâu trên trái đất này, ánh mắt ấy vẫn dõi theo từng bước chân con.
Con yêu mẹ vì mỗi khi con bước chân đi xa, mẹ lại nhắc nhở: “Không có mẹ bên cạnh, con phải tự biết chăm sóc bản thân. Khi giao tiếp thì một câu nhịn chín câu lành, với mọi người phải kính trên nhường dưới… nghe con”.
Con yêu mẹ vì những lần con vấp ngã, mẹ là người duy nhất đỡ con lên, tiếp cho con sức mạnh trên quãng đường chông gai, khúc khuỷu phía trước. Và nhờ có sự nâng đỡ của mẹ, con đã tự tin hơn để khám phá, vượt qua những trở ngại trong cuộc sống mà đi đến đích thành công.
Con yêu mẹ vì chỉ có mẹ là người dang rộng vòng tay chờ đón ngày con trở về trong lặng lẽ buồn phiền. Và khi ấy, con biết rằng cuộc đời con đã không phải như ngày hôm nay nếu lời dạy bảo của mẹ hôm nào thật sự con lưu tâm.
Con yêu mẹ vì mẹ là “kho tàng sách vô giá” đã dạy con nhiều điều hay lẽ phải. Là “con đường” dẫn con đến những chân trời mới, khám phá nhiều điều kỳ thú. Là “bài đồng dao” mà con vẫn in sâu trong ký ức tuổi thơ, mãi mãi sẽ không quên…
Tấm lòng của mẹ là biển cả bao la đối với con, và con hiểu rằng không có ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con. Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này và vì mẹ chính là mẹ của con.
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
Chỉ còn vài ngày nữa thôi là tròn 3 năm con không còn mẹ, mẹ ơi!
Tưởng nhớ mẹ, là những câu thơ, bài hát, câu nói hay về mẹ mà con sưu tầm được, ở nơi này, mẹ nhé.
Một đời tần tảo âu lo
Giờ mẹ ốm yếu lò dò tập đi
Nghẹn lòng con lệ tràn mi
Con đau từng bước mẹ đi nhọc nhằn
Trong nhà ngoài ngõ cũng gần
Phải chia từng đoạn nghỉ chân cho đều
Bàn tay gầy guộc nhăn nheo
Nuôi con bồng cháu chống chèo tháng năm
Lo đi, lo đứng, lo nằm,
Nhường cơm sẻ áo âm thầm cho con
Lo cho con ngủ giấc tròn
Lời ru thuở ấy vẫn còn trong veo
Cuộc đời biết mấy gieo leo
Giờ bàn tay ấy lần theo vách tường
Lòng con khấn vái bốn phương
Mong chân mẹ bước bình thường như xưa
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
Ngày xưa có mẹ
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc Mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
Như cuộc đời - không thể thiếu trong con
Nếu có đi một vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn
Chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên
Mẹ là người đặt cho con cái tên riêng
Trước cả khi con biết bật nên tiếng Mẹ…
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
THƯƠNG NHỚ MẸ
Từng tuổi này con nào đã lớn
Chưa trưởng thành Mẹ đã bỏ con đi
Từng tuổi này con mồ côi Mẹ
Chẳng thể nào tin Mẹ mãi xa con
Làm con trai khóc không thành tiếng
Nước mắt chảy ngược trong nức nở Mẹ ơi!
Và máu chảy trong tim mỗi lần nghe bạn bè gọi Mẹ
Chẳng bao giờ con được gọi Mẹ, Mẹ ơi!
Mẹ xa rồi chị gái chẳng gần con
Căn nhà vắng những đêm đông giá lạnh
Biết bao lần con gọi Mẹ, Mẹ ơi!
Và hằng đêm trong giấc ngủ Mẹ lại về cùng con
Âu yếm hôn con trong vòng tay của Mẹ
Mẹ lại hỏi con câu hỏi ngày xưa còn bé!
Con thương Mẹ nhất nhà phải không con?
Cả cuộc đời phía trước của con
Con bước đi thế nào khi bên con không còn có Mẹ
Bởi tướng cướp, anh hùng khi lâm chung cũng thường hay gọi Mẹ.
Mẹ lại về giúp con qua gian khổ Mẹ nhé,
Con chợt tin đời có phép nhiệm mầu.
Mẹ lại trở về trong dáng đi hiền hậu,
Và dang tay ôm con hạnh phúc,
Hạnh phúc tột cùng của đứa con mất Mẹ .
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
Thu Nguyệt
MẸ TRẺ
Ngày mẹ mất bông cà na rụng trắng
Hoa như mưa nhòe nhoẹt rối tơi bời
Trong nắm đất con lấp từ biệt mẹ
Có rất nhiều những cánh hoa rơi.
Hoa cũng như đời mẹ, mẹ ơi!
Nở lặng lẽ và rơi lặng lẽ
Cô đơn nào hơn những người mẹ trẻ
Con chưa đủ lớn khôn để chia sẻ vui buồn.
Giọng ru buồn len lén hoàng hôn
Ba mươi năm sau đời con mới hiểu
Nỗi cô đơn mẹ âm thầm gánh chịu
Nhiều như bông cỏ dại quê mình.
Giờ con cười bên những đứa con xinh
Nghe nước mắt chảy vào trong lặng lẽ
Bông cà na vẫn trắng tinh như thế
Nỗi cô đơn vùi xuống đất muôn đời.
Ngắm con khờ con thầm gọi mẹ ơi
Mưa tí tách ngoài thềm như tiếng vọng
Nhìn lên vách con khóc cùng với bóng
Mẹ bây giờ mới hiểu mẹ ngày xưa.
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
Trần Kiêu Bạc (California)
BÀI THƠ DÂNG MẸ
(Dành tặng những người không còn Mẹ)
Khi nắm đất sau cùng lắp kín mộ sâu
Con trở về nhà một mình trống vắng
Trên ngực con nở đóa hoa hồng trắng
Quỳ trước bàn thờ cam phận mồ côi
Lạy Mẹ một đời tất tả ngược xuôi
Lạy gót chân sạm đen theo nắng gió
Lạy đuôi mắt chân chim lệ đổ
Lạy từng đường nhăn trán Mẹ thêm sâu
http://upnhanh.sieuthinhanh.com/user...q3mz33421.jpeg
Lạy tóc bạc phơ trắng cả mái đầu
Lạy đêm từng đêm thức cho con ngủ
Lạy áo sờn vai , lạy mưa dầm nắng đổ
Lạy hạt sương trên áo Mẹ hừng đông
Lạy đôi tay chai sần vất vả quanh năm
Lạy ngàn âu lo, lạy trăm trăn trở
Lạy ngày bao dung, lạy đêm tha thứ
Lạy lời ru êm, lạy dòng sữa yêu thương
Con quỳ đây lạy Mẹ đến vô cùng
Trong hương khói tìm đâu hình bóng Mẹ
Nửa đoạn đời sau trong miền dâu bể
Vẫn mang nặng hoài hai chữ mồ côi
Những lạy nầy xin dâng Mẹ, Mẹ ơi!
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
Trần Kiêu Bạc
BẾP LẠNH
Con về với Mẹ đây Mẹ ơi
Trở lại năm xưa thuở lên mười
Con những ngày xưa thời chưa lớn
Tóc còn chưa rẻ được đường ngôi
Con về với muôn hình bóng cũ
Chiều đi lộng gió ngát đồng khô
Mẹ ước con như diều no gió
Thẳng vút bay theo mộng sông hồ
Con lại những chiều bên bếp lửa
Cơm sôi thay tiếng nhạc nhạc reo vui
Thơm vạt khói ươm qua mái lá
Tưởng như bóng Mẹ chẳng xa rời
Con trở về nhà đây Mẹ ơi
Nhiều năm xa biệt ở quê người
Không Mẹ kề bên con lạc bước
Loanh quanh trong khốn khó cuộc đời
Con tần ngần trước cửa Mẹ ơi
Không thấy Mẹ đâu, Mẹ vắng rồi
Bếp lửa không ai khơi lửa ấm
Con về con khóc Mẹ không nguôi.
http://upnhanh.sieuthinhanh.com/user...ywzw14150.jpeg
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
Từ Khánh31-12-2008, 16:09
MẤT MẸ!
*** ***
NĂM XƯA TÔI CÒN BÉ
MẸ TÔI ĐÃ QUA ĐỜI
LẦN ĐẦU TIÊN TÔI HIỂU
THÂN PHẬN TRẺ MỒ CÔI
QUANH TÔI AI CŨNG KHÓC
YÊN LẶNG! TÔI SẦU THÔI
MẶC DÒNG NƯỚC MẮT CHẢY
LÀ BỚT KHỔ ĐI RỒI
ĐỘ NHỎ TÔI KHÔNG TIN
NGƯỜI THÂN YÊU SẼ MẤT
HÔM ẤY TÔI SỮNG SỜ
VÀ NGHI NGỜ TRỜI ĐẤT
TỪ ĐÂY TÔI HẾT THẤY
TRÊN TRÁN MẸ HÔN CON
NHỮNG KHI TÔI PHẢI ĐÒN
ĐAU LÒNG MẸ LA LẠY
KÌA NHÀ AI BÊN CẠNH
MẸ CON VỖ VỀ NHAU
TIM MẸ TÔI KHÔNG THẤY
LÚC BUỒN BIẾT TRỐN ĐÂU
HOÀNG HÔN PHỦ TRÊN MỘ
CHUÔNG CHÙA NHẸ RƠI RƠI
TÔI BIẾT TÔI MẤT MẸ
LÀ MẤT CẢ BẦU TRỜI!
Tác giả: Xuân Tâm
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
NĐ ơi, lạc vào đây, PL ngồi lặng với những vần thơ viết cho Mẹ khuất bóng.
Ước gì PL nắm tay NĐ một lát để cùng chia sẻ với NĐ nỗi đau mất mẹ, nỗi buồn mồ côi này.
Mẹ đã về cõi vĩnh hằng, nhưng Mẹ sẽ luôn dõi theo bóng con đi phải không NĐ?
Chắc chắn rằng Mẹ sẽ luôn muốn nhìn thấy NĐ vui sống.
PL cảm ơn topic này của NĐ nhé.
Chúc NĐ những gì tốt đẹp nhất.
Ðề: Dành riêng cho mình, và cho ai không còn mẹ trên cuộc đời!
Mẹ về (ST)
Khuya mơ màng thấy mẹ
Ngồi bật dậy, giật mình!
Mẹ gọi con rất khẽ
Mở cửa, trời buồn tênh
Thẩn thờ sau cánh cửa
Vẳng tiếng mẹ gọi con
Đèn bàn thờ không tỏ
Bạch lạp rơi nỗi buồn
Đêm ngoài kia tối lắm
Xòe tay chẳng thấy tay
Mưa rơi đầy hạt nặng
Đội mưa mẹ về đây
Mẹ khuất trong đêm đen
Làm sao mà thấy được
Chỉ cách con vài bước
Mà xa đến muôn trùng
Khuya này mơ thấy mẹ
Lòng mừng! Đâu? Mẹ đâu?
Tiếng gọi con rất khẽ
Vọng về từ thiên thu..