View Full Version : Hermes's blog
hermesivy
26-07-2014, 01:44 AM
"Kafka ạ, trong đời mỗi con người, đều có một điểm không-đường-trở-lui. Và trong một số rất ít trường hợp, lại có một điểm không thể tiến thêm chút nào nữa. Và một khi ta tới điểm đó, ta chỉ còn một nước là lặng lẽ chấp nhận sự việc. Như thế mới tiếp tục sống được." - Kafka bên bờ biển.
Viết cho tôi, cho những gì đã qua và đang dừng lại...
hermesivy
26-07-2014, 02:20 AM
Những câu chuyện không đầu, không cuối!
“Mọi gia đình hạnh phúc đều giống nhau, nhưng mỗi gia đình bất hạnh có một kiểu bất hạnh riêng.” - Đồi gió hú
Hai đứa bạn từ hồi nối khố, chơi với nhau không phải bởi chỉ san sẽ niềm vui mà còn vì luôn giúp nhau giữ lại những khoảng lặng trong cuộc sống.
Mười bốn năm trôi qua! Hai đứa giữ lại cho mình 2 người đàn ông, hai mối tình học trò... Những tưởng thời gian là phương thuốc chữa tốt nhất cho mọi mối quan hệ, cho sự hàn gắng và thấu hiểu và lưu giữ những yêu thương. Vậy mà...
Chớp mắt đi qua, lần gặp đầu tiên sau 10 năm. Câu chuyện về của 2 đứa con gái giờ đã có gia đình xoay quanh những thất vọng, những thăng trầm trong đời sống vợ chồng, về một mối tình vụng trộm bị phát giác... Nỗi đau không chỉ dừng lại khi cái tình cảm nhất thời đi qua, mà nằm ở những rạn nứt trong suy nghĩ, trong cách sống của 2 con người và đọng lại ở đôi mắt trong veo của đứa trẻ... Quyết tâm giữ lại 1 gia đình trọn vẹn cho con và yên lòng trước nghĩa cữ tha thứ của người đàn ông ấy, nó trở về theo đúng nghĩa từ quây đầu...
Bốn năm sau đó, nó nhận được 1 cuộc gọi từ tôi! Một câu hỏi được lặp lại từ một hướng khác: "Tao đã để người thứ 3 bước vào cuộc sống gia đình tao! Điều tao có thể làm được bây giờ là gì?" Cái ray rức của 1 người từng phạm lỗi, nỗi sợ cho 1 câu chuyện lại bị phát giác, nó khuyên tôi từ bõ... Vì dù thế nào, tình cảm ta đặt vào đó là thứ tình cảm không lối thoát và cũng vì với đàn ông chuyện ngoại tình chỉ như lon nước mát, chỉ đủ xoa dịu cảm xúc nhất thời. Phần được giữ lại lại không dành cho ta...
Ba tháng sau, hai đứa tôi gặp nhau ở 1 quán nhỏ. Câu chuyện vẫn xoay quanh chủ đề gia đình của 2 đứa... Nhưng cái không ngờ đến là bất hạnh đang đè nặng lên 2 đứa tôi.
Bạn tôi! Từ đứa con gái xinh xắn, giỏi giang trong học vấn và thành đạt trong sự nghiệp, trở thành người phụ nữ thất bại trong hôn nhân: bị chồng coi khinh, sĩ vả và đánh đập... Nỗi đau ấy nằm lại trong ngấn mắt, trong cái suy nghĩ cam chịu vì con và trong cả nỗi sợ khi phải đưa ra cái quyết định sau cùng! Hoảng sợ khi không tìm được cách giải quyết êm thắm và việc mất đi đứa con do sự đỗ vỡ bắt nguồn từ mẹ...
Tôi! 8 tháng sau khi sinh con là trầm cảm,... là những dằn vặt về một người phụ nữ không đủ bản lĩnh trước cuộc sống, không đủ khéo léo để vun vén gìn giữ gia đình. 2 năm sau khi sinh con, tôi có bắt đầu có sự chuẩn bị cho việc ly hôn... Và ý định đó bị đẩy lùi lại vì căn bệnh mà con gặp phải... Căn bệnh đó mở ra một dấu chấm hỏi cho dự định của tôi, cho chút tình cảm tôi gửi lại nơi chồng, cho khoảng cách ngày càng xa bởi bản chất con người, hướng suy nghĩ và cách hành xử khác nhau được hiện rõ. Và do bên cạnh tôi có anh! Người giúp tôi đứng lên, đối mặt với con người với thử thách, cùng việc phải chấp nhận sự đau đớn mà con tôi phải gánh chịu...
Câu chuyện của chúng tôi, không có bắt đầu và kết thúc lại nằm lơ lửng ở đâu đó...
P/S: Khi cuộc sống và cả người nữa cướp đi của chúng tôi nụ cười, niềm hy vọng và cả những năm tháng đã qua đi. Chúng tôi mang trả người sự cứng rắn của hành động cùng lời cám ơn cho những bài học mà người và cuộc sống dạy chúng tôi...
hermesivy
29-07-2014, 12:16 AM
Cho những đêm không yên lành
3:AM July 25, 2014
Giật mình thức giấc trong đêm vì tiếng con khóc! Bỏ lại sau lưng những giấc mơ dệt nên về những chuyến hành trình dài, những điểm đến thơ mộng, những con người cùng tôi đồng hành và muốn được đồng hành với nhau...
Quay về lại với thực trạng, với công cuộc hành xác mà con đang phải đứng đó, tự đương đầu và gánh chịu 1 mình... Vẫn hay tự hỏi lại chính mình, rồi đau đớn nhận ra rằng: khi tạo ra con, con mang đến cho mẹ niềm hạnh phúc vô bờ... Con là nguồn an ủi, là niềm tin, là động lực giúp mẹ mạnh mẽ đương đầu và vượt qua được rất nhiều thử thách, nhưng liệu những gì mẹ làm được cho con đã đủ hay chưa? Điều con cần, một cơ thể khoẻ mạnh, mẹ mãi mãi không cho con được!!! Đau lòng tiếp nối những đau lòng, nước mắt vẫn âm thầm rơi làm ướt áo con... Dù tự dặn lòng phải cứng rắn để làm được nhiều thứ cho con hơn nữa, nhưng sao khó quá! Mỗi lần phạt con vì 1 tật xấu mà con chưa bỏ được lại tự trách mình đẩy con đến hoàn cảnh này nhiều hơn...
Biết đến khi nào, chặng đường này mẹ cùng con mới có thể đi qua??? Và đến khi nào thì nỗi đau này không đè nặng lên da thịt, lên thân xác, lên tinh thần của con, lên nỗi lòng của mẹ...
Sao có những quãng đường buộc ta phải bước qua, ta đau đớn nhận ra mình muốn gục ngã... Nhưng vẫn phải bước tiếp, vì cuộc sống bảo ta không được dừng lại... Có những khi cần lắm 1 điểm tựa, 1 bờ vai, 1 cái nắm tay để ta thấy mình không đơn độc nhưng khoảnh khắc trôi qua, khoảng không gian trống trãi và lạnh lẽo ấy chỉ thấy mình ta đứng đó, lặng lẽ khóc, cười cho những gì sắp tới...
Nỗi nhớ quây quắt về những cái ôm, về một làn hơi ấm về một người ta muốn cùng đồng hành qua những con đường khó khăn liệu có làm ta trụ lại cho đến cuối cùng của những con đường độc hành!
Chợt bàng hoàn nhận ra, dư vị còn lại của tình yêu sao đắng cay đến thế?
hermesivy
12-08-2014, 01:50 AM
1:30 Aug 12, 2014
Có những điều xảy ra trong cuộc sống, không phân định rõ ràng nào cho việc đúng hay sai. Chỉ là khi ta nhìn vào đó ta thấy được lòng người nông sâu bao nhiêu! Và với những điều tốt đẹp mà ta luôn nghi nhớ, ta tự hỏi đâu là mưu cầu, tính toán vương vãi ở đâu và có bao nhiêu điều là thật lòng?
Chua xót nhận ra rằng, thà ta cứ vô tư, trong sáng và ngay thẳng như ngày nào, ta sẽ không biết đến nghi ngờ biết đến những so đo tính toán thiệt hơn luôn rình rập quanh ta...
Có một bài học mà ta vẫn mãi tiếp tục học:
Hãy biết chấp nhận thực tế, không có điều gì là ngẫu nhiên. Mỗi con người sinh ra, mỗi sự việc diễn ra đều có lý do của nó!...
Ta ngồi đây, đợi hồi kết cho 1 chương dài trong cuộc sống của ta, hay chính ta sẽ chủ động viết tiếp lên điều đó! Quyết định, bao giờ cũng là phần khó khăn nhất!
hermesivy
14-08-2014, 10:20 PM
Aug 11, 2014
Vẫn cảm giác như lần đầu đưa con đến phòng phẫu thuật: vẫn lo lắng, bất an trong lòng. Nước mắt cho lần thứ 3 đã không rơi ra ngoài, mà chảy ngược vào trong. Nhìn con hiên ngang đi vào, cười đùa chạy giỡn trong phòng đợi... con muốn mẹ bước theo, con muốn mẹ cùng chơi đùa... cảm giác sao mà xót xa đến vậy! Nếu nơi đây là công viên, nếu nơi đây là trường học, nếu nơi đây là đường đời... ít ra mẹ có thể chỉ bảo, dạy và chia sẽ với con về những gì mẹ biết, về vốn sống ít ỏi mà mẹ có được. Nhưng khi con ở tại thời điểm này, trong hoàn cảnh này tất cả những điều mẹ có thể làm được là đứng đó bất lực nhìn con trải qua tháng ngày đau đớn dai dẳng và thật sự không biết đâu là điểm dừng... lúc nào sẽ là đoạn cuối của cuộc hành trình mình con gánh chịu, mình con đơn độc vượt qua!
Khi tiếng khóc nhỏ dần, khi giọt nước mắt đọng lại trên mi mắt con không được mẹ lau khô, khi đôi chân con thôi cử động và con lịm dần vì thuốc mê... Mình con nằm lại đó trơ trọi chống đỡ cho mọi thứ diễn ra cào cấu, giằng xéo cơ thể bé nhỏ của con trai mẹ!
BẤT LỰC!!!
Là sao để mẹ chia sẻ được nỗi đau này với con? Làm cách nào để con hiểu và cố gắng chống chọi qua những ngày dài như hôm nay? Liệu nụ cười mẹ mang đến đã đủ làm tan đi cái đau đớn và mệt mõi nơi con?
Mẹ mắc kẹt ở đó. Nơi giữa 2 thế giới không thể nào hoà chung làm một, một thế giới bên ngoài: ồn ào vội vã. Và bên trong ô cửa sổ: nơi có tiếng cười, tiếng khóc, nơi giọng hát con ngân nga theo nhịp bài hát... Cũng chính nơi ấy mẹ đứng đó, nhìn con héo hon theo từng ngày cùng với niềm hy vọng nhỏ nhoi rằng quãng đường mà mẹ và con cùng nhau sánh bước có thể dài thêm được một đoạn.
Làm cách nào kéo con ra khỏi nơi đây, làm cách nào để dừng lại...
Boulevard
14-08-2014, 11:20 PM
Viết hay quá. Ngôn từ phông phú, sự suy tư trải dài.... Chào mừng Hermesivy lập nhà ở Niềm riêng nhé <3
hermesivy
26-08-2014, 05:27 PM
Aug 19, 2014
Cám ơn anh vì dù biết rằng em trẻ con thế nào, ương bướng ra sao, cứng đầu đến mấy vẫn yêu thương em! Ở cạnh em trong hoàn cảnh hiện tại, cho thời điểm mà em đang đứng lại không hề là một điều dễ dàng... Nhưng anh vẫn đã luôn ở đó, cho em một điểm tựa, một vòng tay một khoảng không để em tìm về khi em chao đảo trước con người, trước hoàn cảnh. Xoa dịu đôi vai trẻ con run lên vì lo sợ vẩn vơ, níu giữ em lại với cuộc sống bằng những cái ôm, xiếc chặt tay em để em biết là mình vẫn đang tồn tại và trao cho em những nụ hôn để em thấy mình vẫn được yêu thương!
Sinh nhật đầu tiên trôi qua bên cạnh anh sẽ là bình thường với tất cả mọi người, nhưng với em thật sự rất đổi ngọt ngào! Bộ phim đầu tiên của hai đứa mình không mang nhiều tiếng cười như cuộc sống hiện tại của cả anh và em nhưng dư vị mà nó để lại là sâu đậm! "Hãy để thời gian làm thước đo cho mọi thứ anh nhé!" Để mỗi ngày em lại nhận ra tình cảm anh dành cho em dịu dàng thế nào, sâu lắng ra sao? Và cảm nhận được tình yêu của em dành cho anh lớn lên từng ngày!
Cám ơn cuộc sống đã nối em và anh lại bằng một chữ DUYÊN! Để mỗi sớm mai khi thức dậy, em lại thấy có thêm ngày mới để yêu thương.
hermesivy
29-08-2014, 02:00 AM
Aug 28, 2014
Trong biết bao nhiêu thứ hỗn loạn vẫn đang trôi qua hằng ngày ở quanh em, ánh mắt anh là điều mà em lưu lại được cho riêng mình! Ánh mắt đó giúp em bình tâm trở lại, hít hà theo nhịp của cuộc sống và sống biết khi nào phải đương đầu, lúc nào cần chấp nhận hoàn cảnh... Dù biết khoảng cách từ đôi mắt đến trái tim là rất gần, nhưng cái cô bé ngốc nghếch trong em cũng đã không ít lần vẫn buộc anh phải dùng đến lời nói, hành động và cả cử chỉ nữa để truyền đạt những điều mà anh muốn em hiểu... Có khó lắm không anh khi yêu một người phụ nữ chưa trưởng thành như em?
Khoảng thời gian yêu anh, có anh bên cạnh, trong từng ngày trôi qua em lại thấy mình học thêm được những điều mới, hướng tầm mắt ra xa hơn ở một chân trời khác: Nơi cất giữ những mơ ước, những khao khát và cả con người mà em dấu đi bấy lâu nay! Quảng đường mà anh và em đang sánh bước, em vẫn hiểu đó chỉ là một đoạn nhỏ trên con đường dài mà anh và em sẽ đi qua. Nhưng cám ơn anh vì đã sánh bước bên em, dìu em qua những khoảng lặng tối tăm này. Sưởi ấm tim em trong chuỗi ngày lạnh lẽo mà em đang trải qua, giúp em bỏ ngoài tai những điều vụn vặt vẫn hay làm em khóc...
Sinh nhật lần đầu tiên của anh từ ngày quen em! Không có hoa, không bánh, không nến, không trao cho anh được một vòng tay, một cái hôn... và ngay đến lời chúc mừng mà em dành cho anh cũng không trọn vẹn. Em chỉ có 3 lời hứa của ông thần đèn mà không biết khi nào anh sẽ sử dụng!
Còn với em, ba điều ước mà em mong anh có được là một cuộc sống không có tồn tại những tổn thương chỉ có sự vui vẻ, với tiếng cười, tiếng nói của những người anh thương yêu. Hai là thêm một tuổi con người lại già đi một chút (nếu thẳng thắng mà nói là sẽ già đi rất nhiều), nên em mong anh có được một sức khỏe thật tốt cho những tháng ngày sắp tới! Cuối cùng như chiếc thùng rượu cũ, năm tháng chỉ bao phủ được lớp vỏ bên ngoài, phần tốt đẹp nhất, có giá trị và đáng trân trọng nhất vẫn được lưu giữ, bảo quản cẩn thận bên trong nguyên vẹn và đượm hương thơm. Em mong anh cũng như chiếc thùng rượu ấy! Dù có vất vả với cuộc sống, với con người anh vẫn giữ lại được trọn vẹn ước mơ, những mong muốn và đạt được nó theo cách vẹn toàn nhất!
Sinh nhật vui vẻ nhé anh!
hermesivy
08-09-2014, 02:07 AM
10:00 PM Sep 7, 2014
Cái dáng người phụ nữ ấy xiêu vẹo chạy theo chiếc băng ca đi về phía thang máy khi vai vẫn oằng đi vì sức nặng của chiếc túi phải mang theo. Mỗi bước chân, tiếng ly tách, tiếng bình sữa va vào nhau đều đặn như nhịp đếm... không biết chị ấy còn có đủ nước mắt, đủ sức khóc thương nữa hay không?
Con trai mẹ vào viện tròn 3 tháng, cũng bằng đúng chừng ấy thời gian mẹ gặp, mẹ lướt qua thời gian khó khăn nhất của gia đình ấy. Thằng bé ấy khi phát bệnh chắc nhỏ hơn tuổi con trai mẹ bây giờ. Ung thư máu dòng tủy ở tuổi đó đã là điều hiếm gặp và rất khó trong điều trị - đã vậy lại còn mang theo dòng M7, dòng khó khăn và điều trị nặng nề nhất. Dù vậy, ba, mẹ của con vẫn theo con, theo được bác sĩ đến ngày cuối cùng khi con hoàn tất bốn đợt trị liệu và bước ra khỏi quá trình điều trị. Dòng tủy - không có thời gian duy trì - điều ba, mẹ của con có thể làm sau điều trị là tái khám định kỳ đi để theo dõi tình hình sức khỏe của con... Đến thời điểm này khi con tròn 3 tuổi, bệnh con tái phát đã được 5 tháng và cũng không có thuốc hay phương thức nào có thể giúp con điều trị bệnh tiếp tục. Điều bác sĩ và gia đình có thể làm giúp con là cung cấp những thứ mà cơ thể con mất đi, không sản sinh ra được và tìm mọi cách giãm sự đau đớn lại cho con... Từ lần đầu tiên mẹ gặp con đến thời điểm này con như hai người khác nhau đứng trước mặt mẹ! Cái lần đầu tiên ấy, con ngồi trên băng ghế xanh trước phòng bác sĩ, con cười nói và ăn tối cùng bà và ba, mẹ của con. Nhìn con rất hiền! Con đi lại dọc hành lang, mọi người gặp con đều hỏi thăm tình hình sức khỏe của con, câu trả lời luôn là nụ cười buồn buồn trên khuôn mặt con, tiếng thở dài của bà, là những lời nói tiếp chuyện của ba, mẹ của con với mọi người...
Cái cuộc sống diễn ra ở bệnh viện này đến giờ mẹ vẫn không thể đo lường hay ước lượng được. Số lần mẹ tất tả chạy lướt qua con ngày một dày thêm. Và đến tối nay, khi mọi người đứng trước cửa phòng bệnh chờ đợi và lặng nhìn con thêm một lần nữa, mẹ cũng đứng bất động ngay đó nhìn chiếc băng ca lướt qua mẹ. Mẹ thấy con và thấy thế giới quanh mẹ sụp đỗ cùng con... Con ốm yếu, mỏng manh và trắng ngần như tờ giấy. Mắt con mở to tròn xoe nhìn vào vô định như đang hoảng sợ kiếm tìm và rồi thật sự mệt mõi vì không tìm thấy điều con cần. Tiếng thở của con ngắt quãng từng chút một... mệt mõi chờ đợi sự giúp đỡ. Con ơi! Con vẫn chưa kịp học, chưa kịp hiểu và chưa kịp sống cho cuộc đời của mình mà! Sao con lại để trang giấy ấy chỉ biết về nỗi đau, về sự chịu đựng cho những tháng ngày ngắn ngũi mà con đã trải qua? Sao không phải là những màu sắc khác... vì dù có lấm lem, có xấu xí hay hồng tươi, thì mọi thứ vẫn được lấp đầy!...
Con là đứa nhỏ nhất, và trụ lại lâu nhất trong tất cả các đứa trẻ tái phát cùng đợt với con! Nhưng liệu đó có phải là niềm hạnh phúc, là niềm vui và có đáng hay không cho những điều con đã và đang gánh chịu? Mẹ của con, người phụ nữ ấy, chị sẽ ra sao khi có thể là hôm nay hay ngày mai, bàn tay nhỏ xíu ấy không thể nắm được tay chị...? Khi cả cái chuỗi thời gian đằng đẳng trôi qua, cái hình ảnh cuối cùng chị giữ lại là nỗi ám ảnh không thể xoá nhoà!
Và mẹ! Mẹ lại tự hỏi mình đang làm gì với con trai bé nhỏ của mẹ?
Đến hôm nay, con gần được 28 tháng! Vậy mà chỉ mỗi yêu cầu nhỏ nhoi: "Mẹ ơi, con muốn đi" mẹ không làm được cho con! Vì chiếc máy điếm dịch truyền cần điện, vì sàn nhà là nơi nhiều vi trùng, vì con đang vào thuốc, vì sợ con nhiễm khuẩn... Có cả chục cái lý do để đưa ra để biến cho cái điều mong muốn được đi dạo một vòng dọc hành lang đó không thể thực hiện! Tất cả những điều mà mọi người đang và cố làm rồi cũng chỉ là để con trai mẹ chịu đựng tất cả nỗi đau ấy một mình! Liệu những điều mẹ nghe thấy, mẹ tìm hiểu có thật sự là đúng hay không? Lời bác sĩ, các kết quả nghiên cứu đưa cho quá trình điều trị mà mẹ đang để con một mình chống đỡ này có hiệu quả hay không, không một ai biết được, không một ai có thể khẳng định hay trả lời! Chỉ có điều rõ ràng nhất, con trai mẹ con đang đau đớn chịu đựng cho tháng ngày này. Thời gian là bao lâu? Đau đớn là bao nhiêu? Chịu đựng đến khi nào, đến mức nào? Ai sẽ thay mẹ trả lời câu hỏi đó cho con???
Trong cái đêm dài mà mẹ đang ngồi than khóc này, tiếng con cười trong cơn ngủ mê càng làm nước mắt mẹ rơi mãi không ngừng được nữa! Lần đầu tiên kể từ ngày mẹ được sinh ra, mẹ ân hận về điều mình đã làm. Mẹ ân hận khi mang con đến thế giới này, để con gánh chịu nỗi đau này... mẹ thật sự rất ân hận. Xin lỗi con trai, mẹ thật sự xin lỗi con...!
hermesivy
30-01-2015, 12:30 PM
Jan 29, 2015
Có những tuần rất dài như tuần vừa qua và cũng đã có rất nhiều ngày nặng nề như ngày hôm nay!
Mỗi lần con nhập viện, quỹ thời gian của mẹ sẽ lại lần nữa biến đổi không ngừng nghĩ. Lần nhập viện này, do tác dụng phụ của thuốc gây lở cho con, bác sĩ đã chỉ định dùng kháng sinh dạng truyền để đánh bao vây giúp con nhanh chóng ổn định chuẩn bị tiếp tục điều trị. 8 liều kháng sinh được chia đều cho 4 cử trong ngày, mỗi cử cách nhau 6 giờ. Thời gian này với mẹ, giấc ngủ ngon là một điều gì đó thật xa xỉ. Mẹ cũng không nhớ nổi mình được ngủ bao nhiêu giờ trong một đêm, hay số lần mẹ thức dậy ẳm con trên tay vì con đau nhức, vì con khóc hay thời gian mẹ nằm đó, lặng lẽ nhìn thuốc từng giọt, từng giọt chảy qua bầu truyền vào cơ thể con, hay cái giấc ngủ chập chờn đến với mẹ khi canh thuốc cho con... Có lẽ mẹ thật sự đã già lắm rồi, vì mẹ không đếm nổi đã trãi qua bao nhiêu tuần như thế trôi qua kể từ ngày con phát bệnh đến giờ. Mà cũng có lẽ vì quá già mà mẹ lại hay nhớ đến những chuyện vặt vãnh không đâu con trai ạ! Vì mẹ vẫn nhớ như in sự mệt mõi khi ngồi đợi trước cửa phòng bệnh: Là khi đôi mắt chỉ muốn được khép lại, đôi tay theo thói quen lại gọi cho ba con để mong được chia sẽ, giúp đỡ nhưng đôi tai lại nhận được những lời trách móc, khó chịu và là khi sóng mũi thấy cay cay vì hờn, vì tủi... vì cảm thấy bất công và thương thay cho bản thân mình.
Những tháng ngày đã qua, mẹ sống trong quay cuồng của cuộc sống, của những dòng suy nghĩ. Là những lúc mẹ trốn chạy thực tế, làm việc một cách điên cuồng chỉ mong có thể đừng suy nghĩ. Là khoảng thời gian bình yên trôi qua cùng với con trong đầy ắp những nụ hôn, những cái ôm và những giọt nước mắt! Giờ đây, dường như thêm lần nữa mẹ đang đứng bên bờ vực của sự chịu đựng. Nỗi đau mà mỗi ngày con gánh chịu cứ rây rứt, chà xát vào lòng mẹ. Mẹ thấy mình nhỏ bé bất lực trở lại, và cảm giác đau đớn hơn cả lần đầu tiên khi bác sĩ trao đổi với mẹ về tình trạng bệnh của con. Nỗi đau chưa bao giờ vơi đó lại được bồi thêm mỗi ngày bởi chuỗi thời gian ba và mẹ ở cạnh nhau. Nó được đánh dấu bằng những cái liếc mắt, những câu nói cố ý và có chủ đích đay nghiến tinh thần của mẹ... Đến bây giờ, sau gần ấy thời gian, chưa một lần mẹ nhận được sự an ủi, động viên từ người đàn ông của cuộc đời mẹ. Và mãi cho đến tối nay, một người khác làm cho mẹ hiểu rằng: Cho tất cả những đau đớn của con, cho căn bệnh mà con mắc phải, mẹ chính là nguyên nhân...
Dù cho vô tình hay cố ý, lời nói phát ra không suy nghĩ để làm đau đớn, tổn thương người khác sẽ không dễ gì tan biến mất. Cái kết của câu chuyện kéo dài 15 năm bắt đầu được hình thành! Bao nhiêu nước mắt sẽ tiếp tục rơi? Ai sẽ lại là người bị tổn thương nhiều hơn nữa?
Mẹ mệt mõi chờ đợi và đón nhận tương lai!
hermesivy
02-02-2015, 11:01 PM
Chỉ là đơn giản muốn được gọi hai tiếng: Anh à...
Nhưng sao lại khó nói đến vậy!
Phu sinh
03-02-2015, 10:51 AM
Không biết gì nhiều về Hermesivy và bé, chỉ biết rằng bé bị bệnh gì đó rất nặng... Âu đó là số phận phải gánh chịu, phải chi được anh ấy chia gánh thì nhẹ biết mấy Hermesivy nhỉ, nhưng... Thôi thì đành gánh được lúc nào sức còn gánh được thì hay lúc ấy, con là con của cả 2 mà!!! :thodai:
thuphong
04-02-2015, 01:55 PM
.
Chúc bạn có niềm tin, sức mạnh và sự may mắn để vượt qua tất cả những khó khăn nhọc nhằn này. Mong những ngày tươi sáng hơn sẽ đến với 2 mẹ con.
hermesivy
30-04-2015, 02:35 AM
Rơi vào lưới tình, ví như chú cá bị mắt vào lưới nhỏ. Nổi đau tựa như một miếng mồi ngon làm ta khao khát được sở hữu, được yêu và được nếm trải. Cố kháng cự, cố vùng vẫy cũng chỉ là tự làm bản thân đau đớn, trầy trụa nhiều đi. Càng xa đà vào đó, thì lại càng không có lối ra!
Tệ thật - rất tệ.
hermesivy
09-05-2015, 02:11 AM
Jan 27, 2015
Cho những khoảng lặng đã quá dài!
Tận đáy lòng, mình vẫn luôn muốn chỉ có duy nhất một cuộc hôn nhân này - một cuộc sống gia đình trọn vẹn!
Bao năm tháng tuổi xuân đã trôi qua, những tình cảm đã trao đi, kỷ niệm thành thứ cảm giác thân thuộc như một thói quen hằng ngày... Nếu thật sự phải vứt bỏ liệu đó có thật sự là điều dễ thực hiện, dễ quyết định hay không?
Đã có rất nhiều những thời điểm khó khăn mà vợ chồng mình cùng nhau vượt qua, cùng nhau chống đỡ. Khi loay hoay đứng ở những ngã rẽ, những cung đường gồ ghề mình đã từng rất mừng vì anh - chồng em - vẫn luôn ở bên cạnh nhau sát cánh cùng nhau bước qua khoảng thời gian đó... Khi dừng lại ở những quãng đường ít gập ghềnh hơn, mình vẫn nhớ về nó như một phần ký ức rất đẹp! Rồi khi những đổi thay trong tâm tưởng, trong tính cách, trong con người, trong lối sống diễn ra mình lại hay nhớ về những kỷ niệm đã qua... Mình mong được trở lại khúc sông đó, nơi có những vất vả những cực nhọc, những giọt nước mắt rơi trong lặng lẽ nhưng với mình nó êm đềm và dễ chịu biết bao. Cũng không ít lần mình từng nghĩ: cuộc sống trong gian khổ mới dễ sống làm sao!
Cho đến khi mình thật sự trưởng thành, mình mới thấy mình đã ngây thơ và vụng dại biết là bao! Ở cái lăng kính của mình, mọi sai phạm đều có lý do để biện minh, để được tha thứ. Mình tin là mỗi con người đều có mặt tốt và lòng tốt thì luôn được hồi đáp... Để rồi tự nhận ra mình đã không đủ sâu sắc, không đủ trải nghiệm để thấy được những lời cảnh báo, nhận ra được bản chất thật sự của vấn đề bộc phát qua những điều rất nhỏ được sâu chuỗi lại hằng ngày! Bây giờ, khi mâu thuẩn đã được gắng kết lại với nhau thành khối. Khi cuộc hôn nhân của mình vỡ tan. Khi các mảnh vỡ không thể hàn gắng vì lòng tự cao, vì lối suy nghĩ khác biệt, vì lỗi lầm đã xãy ra hay vì những vết thương mà cả hai đang ra sức chịu đựng... càng làm mình muốn từ bỏ vô cùng... Và có lẽ đó cũng không phải là suy nghĩ của riêng mình!
Vạn sự đều có điểm bắt đầu và kết thúc! Từ suy nghĩ đến lời nói, từ ánh nhìn đến hành động, từ sự biểu cảm của anh cho từng giờ trôi qua cùng nhau... đang giết dần, giết mòn tâm trí và cuộc sống trong tôi. Cái kết của câu chuyện, của cuộc hôn nhân này đang say ngủ trong vòng tay tôi. Liệu tình yêu mẹ dành cho con có đủ lớn để giúp mẹ tiếp tục đứng lại, chịu đựng và giữ gìn cho con một mái nhà có đủ cả ba và mẹ. Liệu những nụ hôn, những vòng tay ôm xiết, vỗ về của con dành cho mẹ có đủ để xoa dịu những tủi hờn ngày qua ngày chồng chất lên nhau... Lời thì thầm mà con nói với mẹ mỗi đêm: "Con nhớ mẹ đó!" có đủ sức mạnh hàn gắn tình cảm và lòng người lại với nhau?
hermesivy
16-05-2015, 11:17 PM
For: 16 May, 2014
Cho một ngày hè rực rỡ nắng vàng!
Khi cái nắng tháng năm vàng ngập mọi con đường ta qua. Lúc hơi thở cuồng nhiệt của những ngày mới yêu nóng hổi như cơn gió của ngày hè năm ấy thổi qua làm rối tung mọi cảm giác, đảo lộn mọi trật tự, mọi nhịp sống thường nhật đã kéo dài từ rất lâu!
Em vẫn cảm giác mọi thứ vừa mới diễn ra ngày hôm qua... Trong giấc trưa oi nồng, anh và em như hai con cá nhỏ lười biếng nép mình vào bóng râm để trốn nắng. Cùng ngồi bên nhau nhìn thời gian chầm chậm trôi qua, kể cho nhau nghe những câu chuyện vô thưởng - vô phạt về cuộc sống, về con người, về những tháng ngày trước đó...
Với em lúc ấy, được gần bên anh cảm giác dễ chịu như khi uống một hớp bia mát lạnh giữa ngày nắng... Đó là khi vị ngọt lắng đọng lại sau chút đắng chát, chút cay nồng ban đầu!
Em nhớ mình không ngừng lập lại câu hỏi: Vì sao là em?
Cho đến tận lúc ấy, mọi thứ diễn ra cùng anh luôn đầy bất ngờ, và quá nhanh.
Và em thì như đứa trẻ con, lạ lẫm - hiếu kỳ nhìn về phía anh.
Từ phút đầu tiên đên mãi tận sau nay em vẫn luôn không hiểu mọi thứ tại sao lại bắt đầu và vì sao vẫn tiếp tục...
Điều duy nhất mà chỉ có em tường tận là cảm giác của em khi có anh kề bên.
Bên anh, em quay về lại với phần tính cách, một phần con người mà em đã xếp lại cất vào một góc nhỏ.
Bên anh, em vui vẻ như chú chim non ríu rít hát ca và hạnh phúc khi được trở về là mình. Khi ấy hạnh phúc đơn giản chỉ là những điều đang diễn ra.
Tựa vai anh khi đó em luôn tự hỏi mình:
Khi ánh nắng kia dịu lại, khi chúng ta cùng tỉnh cơn say mọi thứ rồi sẽ về đâu?
Tựa vai anh, là đúng hay sai, tương lai là phần không quá quan trọng.
Tựa vai anh một phần thế giới khác được mở ra...
Để rồi sau bao thăng trầm đã và đang diễn ra, bờ vai ấy đã luôn làm điểm tựa giúp em vững vàng chịu đựng những đòn roi khắc nghiệt từ cuộc sống và cả con người. Cám ơn anh người đã luôn bên cạnh, yêu thương và động viên em trong những ngày tháng u tối này! Vì đã cho em hiểu thế nào là điểm tựa và đã giúp em biết cách tìm về điểm tựa của mình.
Cho những tháng ngày sắp đến, khi tương lai là phần không thể định đoạt. Dù có thế nào, ký ức về buổi trưa hè rực rỡ nắng vàng đó sẽ sưởi ấm và soi rõ con đường của anh - của em.
Bài hát mà em đã luôn khe khẻ hát trong cả quảng đường dài. Là kỷ niệm cho lần đầu tiên em và anh có một chuyến đi. Và cũng là lần duy nhất em và anh có đủ thời gian dành cho nhau không lo lắng, không suy nghĩ!
Mặt đường bốc lên, cái nóng mùa hè
Chỉ có anh và em, đại lộ vắng vẻ
Ngày hè rất xanh, cây trái mùa hè
Chỉ có anh và em xa thành phố.
Tựa vai anh, tóc xòa tung bay trong gió ngày hè.
Tựa vai anh, muốn được bên anh như đứa trẻ thơ
Ngày hè ươm nắng, ồn ào trên vai người nhuộm cháy.
Người yêu hỡi, anh đã cho em một ngày hè rực rỡ.
Ngoảnh đầu phía sau, qua những chặng đường
Thành phố ơi chờ ta, những ngày hối hả
Nhìn về phía xa, qua những tầng trời
Hạnh phúc là chi?
Những gì đang kề sát.
Tựa vai anh, sẽ còn bên anh đi đến cùng trời.
Tựa vai anh, những gì thân yêu ta giữ bền lâu
Từng cột cây số, lùi dần sau lưng cùng thành phố.
Người yêu hỡi, anh đã cho em một ngày hè rực rỡ
Ngày cuối tuần rực rỡ - Đỗ Bảo
hermesivy
20-06-2015, 04:00 AM
June 17, 2015
Yes, i love to be love by you!
Em đi qua mùa mưa này cùng khoảng trống không anh... Em quay quắt kiếm tìm một làn hơi ấm, một tiếng nói quen thuộc vẫn cố làm em cười khi ngấn mắt em rưng rưng và một vòng tay xoa dịu mọi nỗi đau, mọi khó khăn trong em. Lúc nỗi cô đơn nhấn chìm em trong cái lạnh từ nơi đáy lòng, khi dầm mình trong ấy em lại tự hỏi mình: Liệu tình yêu đó có phải chỉ là một giấc mơ và anh chỉ là bóng người trong tâm tưởng của riêng em?
Là người thứ 3, dù thế nào chăng nữa lỗi sai luôn ở phần em. Và có phải do phần lỗi quá lớn đó, em sẽ không được quyền than khóc, hờn giận con người hay cuộc sống và cả cung đường nhập nhằng mà em đã chọn và đang bước tiếp này sao? Yêu trong thinh lặng, em như con thiêu thân ngắm nhìn ánh đèn với nỗi khát khao về thứ ánh sáng huyền diệu! Là không tự lườn trước được rằng thứ ánh sáng ấy dù có phát ra từ đời thực hay cháy sáng trong cuộc sống ảo thì nó vẫn không khi nào là của em. Vì đó sẽ là thứ em không thể chạm đến, không thể sở hữu!
Là người đang tự tay hủy hoại chính gia đình mình, mấy ai sẽ hiểu tường tận những nguyên do, những khúc mắt từ bên trong. Hay mọi thứ cuối cùng có phải chỉ là bao biện cho những sai phạm mà thôi? Đã luôn tự nhủ với bản thân: Cuộc sống là của mình. Dù hạnh phúc hay khổ đau chỉ có bản thân là người hiểu rõ. Đừng vì thỏa mãn cho cánh sống hay suy nghĩ của người khác rồi tự biến mình thành con rối. Để cả việc đứng, ngồi, nói, cười cũng tuân thủ theo người... Đến thời điểm nay, khi mọi thứ diễn ra đang cố vùi dập và chèn ép đến ngạt thở thì sao em vẫn mãi tuân thủ theo người trong nước mắt của chính mình?
Em đổi thay! Con đường mà em đang bước đi buộc em phải thay đổi. Em không còn có thể tính toán hay dự định bất cứ chuyện gì cho bản thân, cho tương lai của chính em... Mỗi sớm mai, khi em chạm tay mở ô cửa sổ đó, khoảnh khắc nhìn cuộc sống hối hả trôi dưới chân mình, em thấy mọi thứ sao trở nên ngắn ngủi quá! Thời gian trôi quá nhanh, mọi thứ đến rồi đi mà không đọng lại được chút gì! Chứng kiến quá nhiều mất mát và đau thương, sao nước mắt em dù đã cố nhưng sao lau mãi vẫn không khô. Dù lắm lúc em nghĩ mình không còn đủ sức để xót thương nhưng sao vẫn thấy tim mình thắt lại... Để rồi em lại thấy mình điên cuồng tìm cách níu giữ mọi thứ. Em cố níu từng phút giây trôi qua, cố gắng cười đùa vui vẻ như thể đó là lần sau cùng em có thể cười, có thể nói, có thể trao gửi yêu thương...!
Cuộc sống này, cái vòng xoay lẫn quẫn không biết đến khi nào mới ngưng nghĩ này làm em kiệt sức. Em mệt mõi nhưng lại không dám buông tay. Đau đớn nhưng lại không dám than khóc với bất kỳ ai. Đi trong đêm đen, khi mắt không nhìn thấy, khi tai không nghe được, khi tiếng thở dài cũng phải biết ngắt quãng từng chút một thì hơi ấm từ tay anh vẫn nắm chặt lấy tay em giúp em biết rằng em đã không đơn độc bước trong vùng tối đó.
Hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng nhiều. Và không nên quá kỳ vọng vào mọi thứ đã luôn là bài học em va vấp trong suốt thời gian qua. Vậy thì liệu bao lâu nữa em sẽ tỉnh lại sau giấc mơ dài này?
hermesivy
27-11-2015, 05:02 AM
November 26, 2015
Ngày của những bấn loạn.
Sau những câu nói, sau những lời to tiếng... những ánh nhìn dò xét, giận dữ và thương hại… mẹ còn lại nụ cười, còn vòng tay bé xíu cố ôm trọn, vỗ về đôi vai vẫn run lên từng cơn sau những tiếng nấc vì nghẹn lời... Ít ra, mẹ vẫn đang cố dành lại cái quyền được khóc cho bản thân...
Dù vẫn biết bản tính con người là rất khó để thay đổi. Nhưng sao vẫn cứ đau lòng khi nghe các biến thể của lời nói phát ra từ miệng mình thành 1 thứ hồ đồ đến bất ngờ… Cuối cùng: tuổi tác, kinh nghiệm trải đời là đây sao? Sự thương yêu bấy lâu chỉ nằm ở trên bờ môi ấy? Tất cả những tình cảm chân thành từ tấm lòng mà tôi trao đi đã tan biến không chút vết tích? Những lúc như vậy chỉ có thể tự an ủi bản thân: "Đành vậy. Miệng người làm sao đoán được!"
Mỗi bước chân qua sao chông chênh đến vậy? Vẫn tự nhủ luôn có ánh sáng ở phía cuối đường hầm nhưng lồng ngực mình sao vẫn quặn thắt từng cơn? Liệu nước mắt rơi xuống có dội rửa được cơn đau của con tim, có cuốn trôi đi nỗi buồn không… Là thiên đàng hay địa ngục cuối cùng chỉ khác nhau ở cách nhìn... Ngoan nhé tôi ơi, đừng khóc nữa. Những giọt nước quý báu ấy nên để dành lại cho những điều và những người xứng đáng với nó.
Trước khi con chào đời, mẹ vẫn luôn nguyện cầu: Sinh linh bé bỏng mà mẹ mang đến với thế giới này có thể đường hoàn sống giúp ích được cho người, cho đời... Khi năm tháng đi qua, mẹ chỉ cầu mong con có một cuộc sống khỏe mạnh và vui vẻ... Và nếu có ngày mai…, mẹ sẽ dạy con bài học lớn mà hôm nay mẹ được nhận: "Con chỉ có một cuộc đời để sống. Đừng phí hoài cuộc đời ấy vì lẽ sống hay hoài bảo của người khác. Luôn học hỏi không ngừng cho bản thân và hãy luôn sống tốt nhất cho chính con. Có trở thành Lưu Bị hay Tào Tháo con cũng chỉ có chừng ấy năm tháng để sống. Đừng vì mong muốn của người khác mà phí hoài giấc mơ của đời mình. Là đúng hay sai không nằm ở miệng đời mà ở chính nụ cười xuất phát từ tâm con..."
Cuộc sống bao gồm quá khứ, hiện tại và tương lai. Vậy có ai hiểu rằng tương lai của quá khứ đang diễn ra ở hiện tại... Con người cũng chỉ là sinh vật bình thường, phải luôn học hỏi để lớn lên mỗi ngày. Những thay đổi trước mắt là do những bài học được đúc kết từ quá khứ buộc bản thân phải kiên cường và mạnh mẽ. 15 năm đã qua mẹ giữ lại được gì? Câu hỏi rất ngây thơ từ người dạy cho mẹ những bài học ấy: "Nhỏ bây giờ khác quá so với những ngày xưa. Có cái thể loại nào khi một người phụ nữ yếu đuối lại lì lợm như vậy không?"
Nghi ngờ, mãi mãi là nghi ngờ... Có ai sẽ được mẹ tường tận giải thích...
Sau bao nhiêu năm thì mẹ học được hãy luôn độc lập trong công việc vì công sức và tâm huyết bỏ ra mãi không đáng giá bằng tiền. Thêm bao nhiêu cố gắng nữa thì nhận ra rằng, cảm giác phải chịu trách nhiệm vì là người cản đường hay vì thất bại của người khác không dễ chịu chút nào (dù ngay chính thời điểm ấy mẹ đã thầm nói "HÔN NHÂN - GIA ĐÌNH" buộc bất cứ ai cũng phải lớn lên, chính chắn và trách nhiệm với không chỉ cho riêng mình!?!) Đến khi được làm mẹ, bài học về sự hy sinh mở ra... Những mệt mõi trên con đường ấy không phải vì trách nhiệm của một người mẹ mà là vì những chê bai, dè bỉu từ chính những người không dùng quá 2h/ 1ngày để thật sự hiểu được điều con muốn hay chỉ để chơi đùa cùng con. Mẹ bắt đầu học cáng đáng và tự lập... Đến thời điểm mà có hay không việc thêm một người nữa trong cuộc sống 2 mẹ con cũng không còn quan trọng thì ba con vẫn đang phiêu lưu trong hành trình mơ về tương lai vui vẻ trong tâm trí của riêng mình. Con dạy cho mẹ sự kiên nhẫn, làm thế nào để bước đi chậm rãi mà phải thật vững vàng... Và khi những cơn đau quấn lấy cơ thể con, mẹ học được sự im lặng. Là đúng hay sai, có lý hay không có còn quan trọng...? Hơn thua liệu có cần hay không khi tương lai được bao phủ bởi một lớp màng sương dày đặc mà không ai có thể đo lường...
Ngày mai, khi cuộc sống tiếp tục thay đổi. Mẹ tiếp tục học về sự nhẫn nhịn. Chiến tranh với mẹ, người luôn bị thua ngay từ đầu liệu có còn là chiến đấu. Chửi một người chỉ im lặng ngồi nghe cảm giác có thỏa mãn không? Cách giải quyết vấn đề đôi khi nằm ở chỗ không quyết định gì cả!
Con đường một khi đã xác định phải độc hành thì nên như 3 con khỉ đó, đích đến mới là mục tiêu. Là vui sướng hay đau khổ và có đáng để làm vậy hay không cũng chỉ mỗi mình ta hiểu.
hermesivy
21-01-2016, 02:16 AM
Kỷ niệm về những ngày đã qua.
December 14, 2014
366
Đêm… không phải lúc nào cũng mang đến cảm giác yên tĩnh!
Khi chỉ có mình ta đối mặt với mọi điều đã qua. Vui sướng hay đau khổ. Sợ hãi cho chính bản thân phải đắm mình trong thứ cảm giác cô độc và lạc lõng cho khoảng thời gian đã qua. Hay tận hưởng dư vị còn lại của niềm vui và hạnh phúc đã đạt được.
Cuộc đời lạ thật! Quá ngắn nhưng cũng thật rất dài. Nhắm mắt lại là xong hết một kiếp người. Đau đớn và muộn phiền trãi qua rồi cũng sẽ tan biến vào tâm trí người ở lại. Nước mắt dường như cũng chỉ là công cụ để thỏa cơn giận, bày tỏ sự uất nghẹn cho những điều đang đến. Vậy tại sao, sau tất thảy mọi dự liệu, mọi sự chuẩn bị thì tim vẫn không ngừng thổn thức và nước mắt vẫn không ngừng rơi…
Ai từng đi qua những tháng ngày kiếm tìm ánh sáng, đặt trọn niềm tin và hy vọng về những điều tốt đẹp luôn đến cho mọi cố gắng sẽ hiểu cảm giác rơi vô định vào đêm tối đáng sợ biết bao!
Nên cười, vẫn phải nên cười để bước tiếp dù mai kia có điều gì xãy đến. Đã rơi vào hoàn cảnh trớ trêu chỉ còn cách nhận lấy và trêu đùa lại với chính nó mà thôi. Cuối cùng rồi cũng chỉ có một cuộc đời để sống!
Phu sinh
10-02-2016, 12:59 AM
Tấm hình trên là bé con của H đấy à?
hermesivy
22-02-2016, 02:29 PM
Tấm hình trên là bé con của H đấy à?
Hình là do bé con nhà mình chụp mấy anh chị cùng phòng. Khi đó bé chưa dươc 3 tuổi nữa!
Hơn 1 năm nhìn lại chỉ có căn phòng cùng những chiếc giường là nguyên vẹn, những thứ khác dù đã cố níu kéo vẫn không giữ được.
hermesivy
17-06-2016, 09:19 AM
Chỉ vì quen thuộc với một làn hơi ấm để rồi lại thấy mình cô đơn khi thiếu vắng.
Chỉ vì quá rạch ròi giữa trắng và đen, yêu và ghét để lại đẩy mình vào ngõ cụt.
Chỉ vì cái hồn nằm tít tắp trên ngọn cây, nên con người mãi luôn lạc lõng.
Powered by vBulletin® Version 4.2.2 Copyright © 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.