baohoa2886
01-10-2012, 06:01 AM
Nhắc đến ung thư vú người ta lại thấy rùng mình và ám ảnh bởi thứ nhất nó là 1 loại ung thư nguy hiểm nhưng lại rất hay gặp ở chị em, còn lý do thứ 2 là những hệ lụy sau điều trị.
Đọc thêm bài viết về : Các phát hiện sớm ung thư vú tại nhà (http://dieutriungthu.org/3236-cac-buoc-tu-kham-phat-hien-ung-thu-vu-tai-nha/)
Trên thực tế đã có nhiều phụ nữ sờ rõ một cục trong ngực chỉ bằng hạt đậu phộng nhưng vẫn vô tình bỏ qua vi nghĩ nó không nguy hiểm. Ai mà biết được rằng, đến khi nó phát hiện lớn cỡ hột nhãn đi khám thì mới vỡ lẽ đó là dấu hiệu của ung thư vú.
http://dieutriungthu.org/wp-content/uploads/2011/09/ung-thu-vu.jpg
Có vẻ như kiến thức về ung thư vú (http://dieutriungthu.org/tag/benh-ung-thu-vu/) của chị em rất mơ hồ. Và cũng chính từ đây, ung thư vú trở thành nỗi ám ảnh lớn đối với chị em. Cứ hễ thấy có gì là lạ trong ngực, nhiều người lập tức nghĩ đến ung thư, mà lại giữ lấy nỗi lo âu một mình dẫn đến mất ăn mất ngủ, sụt cân, chỉ vì một dấu hiệu… chẳng hề gì.
Mặc dù hàng ngày luôn phải tiếp xúc với những nỗi đau, nhưng nhiều thầy thuốc chuyên khoa vẫn hết sức chạnh lòng mỗi khi đi thăm trại bệnh ung thư vú, tuy phải giữ vẻ bình tĩnh bề ngoài mà trong dạ thật bùi ngùi. Bởi cứ khoảng mười người bệnh thì có tới ba người mang vú lở loét, thậm chí hôi thúi. Đó là trường hợp những chị em ban đầu sờ trong ngực thấy cục u nhỏ bằng đầu ngón tay cái, rồi nghe lời bày biểu dán các loại thuốc cao, thuốc gia truyền và giã lá cây (lá sống đời, lá đu đủ, cây chó đẻ, hột lình lịch, cây xuyên tâm liên, lá vòi voi…) đắp ngực để… rút mủ lấy cùi. Lúc đó trong người vẫn bình thường nên chị em không nghĩ phải đi bệnh viện mà cứ ở nhà chờ “cùi” ra, rồi đến khi da vú lở loét hay chảy máu thì mừng và cho là… máu độc ra.
Thông thường phụ nữ không dễ để ai sờ mó vào ngực mình, dầu có bệnh gì đi nữa. Vậy mà khi một bà thầy hay ông lang lý luận “Cục u nhỏ cỡ đó mà không đau, do máu độc chớ gì”, nhiều chị em rất tin tưởng và yên tâm để cho châm cứu (thật ra là chỉ dùng kim châm ngay vào bướu vú) hoặc cắt lễ. Nào ngờ chỉ một vài tháng sau, cục u to cứng lên và đỏ ửng, hạch nách sờ thấy cộm. Đó là tình trạng bùng phát theo từ y học, còn nói theo dân gian thì đã… chọc trúng ổ kiến lửa! Một khi bệnh bị kích thích bùng phát lên như thế, thầy thuốc chuyên khoa chỉ còn cách trị liệu tạm bợ, vì “chọc”nó nên ung thư thời kỳ 1 tiến qua thời kỳ 3 hoặc 4 chỉ trong vài tháng. Đúng là nhiều phụ nữ chưa được cảnh giác về tính âm thầm và hiểm ác của ung thư vú.
Đọc thêm bài viết về : Các phát hiện sớm ung thư vú tại nhà (http://dieutriungthu.org/3236-cac-buoc-tu-kham-phat-hien-ung-thu-vu-tai-nha/)
Trên thực tế đã có nhiều phụ nữ sờ rõ một cục trong ngực chỉ bằng hạt đậu phộng nhưng vẫn vô tình bỏ qua vi nghĩ nó không nguy hiểm. Ai mà biết được rằng, đến khi nó phát hiện lớn cỡ hột nhãn đi khám thì mới vỡ lẽ đó là dấu hiệu của ung thư vú.
http://dieutriungthu.org/wp-content/uploads/2011/09/ung-thu-vu.jpg
Có vẻ như kiến thức về ung thư vú (http://dieutriungthu.org/tag/benh-ung-thu-vu/) của chị em rất mơ hồ. Và cũng chính từ đây, ung thư vú trở thành nỗi ám ảnh lớn đối với chị em. Cứ hễ thấy có gì là lạ trong ngực, nhiều người lập tức nghĩ đến ung thư, mà lại giữ lấy nỗi lo âu một mình dẫn đến mất ăn mất ngủ, sụt cân, chỉ vì một dấu hiệu… chẳng hề gì.
Mặc dù hàng ngày luôn phải tiếp xúc với những nỗi đau, nhưng nhiều thầy thuốc chuyên khoa vẫn hết sức chạnh lòng mỗi khi đi thăm trại bệnh ung thư vú, tuy phải giữ vẻ bình tĩnh bề ngoài mà trong dạ thật bùi ngùi. Bởi cứ khoảng mười người bệnh thì có tới ba người mang vú lở loét, thậm chí hôi thúi. Đó là trường hợp những chị em ban đầu sờ trong ngực thấy cục u nhỏ bằng đầu ngón tay cái, rồi nghe lời bày biểu dán các loại thuốc cao, thuốc gia truyền và giã lá cây (lá sống đời, lá đu đủ, cây chó đẻ, hột lình lịch, cây xuyên tâm liên, lá vòi voi…) đắp ngực để… rút mủ lấy cùi. Lúc đó trong người vẫn bình thường nên chị em không nghĩ phải đi bệnh viện mà cứ ở nhà chờ “cùi” ra, rồi đến khi da vú lở loét hay chảy máu thì mừng và cho là… máu độc ra.
Thông thường phụ nữ không dễ để ai sờ mó vào ngực mình, dầu có bệnh gì đi nữa. Vậy mà khi một bà thầy hay ông lang lý luận “Cục u nhỏ cỡ đó mà không đau, do máu độc chớ gì”, nhiều chị em rất tin tưởng và yên tâm để cho châm cứu (thật ra là chỉ dùng kim châm ngay vào bướu vú) hoặc cắt lễ. Nào ngờ chỉ một vài tháng sau, cục u to cứng lên và đỏ ửng, hạch nách sờ thấy cộm. Đó là tình trạng bùng phát theo từ y học, còn nói theo dân gian thì đã… chọc trúng ổ kiến lửa! Một khi bệnh bị kích thích bùng phát lên như thế, thầy thuốc chuyên khoa chỉ còn cách trị liệu tạm bợ, vì “chọc”nó nên ung thư thời kỳ 1 tiến qua thời kỳ 3 hoặc 4 chỉ trong vài tháng. Đúng là nhiều phụ nữ chưa được cảnh giác về tính âm thầm và hiểm ác của ung thư vú.