Suongmai
03-06-2009, 12:56 PM
"Nếu bạn đi trong đêm tối, hãy nhìn về phía có ánh sáng"
XUA TAN SƯƠNG MÙ
Chí hướng cao xa, đó là nét đặc trưng chung cho tất cả những ai thành công. Không có mục tiêu và niềm tin, không có sự tìm tòi và lý tưởng thì chẳng làm nên sự nghiệp. Chỉ có niềm tin kiên định, tạo dựng mục tiêu cho cuộc đời mới tạo được thành công. Niềm tin đối với cuộc đời một con người cũng giống như ngọn đuốc sáng trong đêm trường tăm tối vậy.
Con người ta đi trong đêm tối, mắt luôn nhìn về phía ánh sáng.
Năm 1952, kiện tướng bơi lội thế giới Florence Chatwake từ đảo Caterlina bơi về phía bờ biển California. Hai năm trước, cô đã vượt qua biển Anh, và bây giờ cô muốn lập kỷ lục mới.
Ngày hôm ấy, khi cô bơi gần đến bờ biển California, môi cô đã lạnh đến tím tái, tòan thân run lên vì lạnh. Cô đã bơi trong biển suốt 16 giờ. Phía xa, sương mù dày đặc. Chatwake thấy mình khó kiên trì thêm nữa, cô hướng về chiếc thuyền nhỏ và yêu cầu: "Hãy kéo tôi lên đi". Những người trên thuyền bảo cô rằng chỉ còn cách đất liền 1 km nữa thôi, hãy cố lên tí nữa/
Họ bảo với cô rằng, sương mù dày quá khiến cô khó trông thấy bờ biển, nhưng cô lại cho người ta đang dối gạt mình: "hãy kéo tôi lên đi nào". Cô lại yêu cầu thêm lần nữa. Thế rồi, tòan thân ướt lạnh và run rẩy, Chatwake được kéo lên chiếc thuyền con.
Về sau, khi trả lời phỏng vấn, cô đã nói với phóng viên rằng nếu như lúc ấy cô trông thấy đất liền thì nhất định cô sẽ kiên trì bơi tới đích. Sương mù ngăn trở đã tước đi niềm tin cuối cùng của cô.
Thật ra, trở ngại cho thành công của Chatwake không phải là làn sương dày đặc kia mà là sự dao động của chính niềm tin trong cô. Cô đã để cho làn sương kia ngăn cản niềm tin của mình, lòng cô nghi hoặc, tự đánh mất niềm tin trước rồi sau mới bị sương mù ngăn lối đi đến thành công.
(St)
COCKOO
03-06-2009, 01:01 PM
Thành công là một hành trình, không phải là nơi đến. (st)
Suongmai
04-06-2009, 01:19 PM
CÓ PHẢI TÌNH YÊU?
Tim của bạn đập nhanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, và giọng nói
của bạn phải chạy theo để bắt kịp với lòng ngực của bạn?
-> đấy không phải là yêu, đấy là thích.
Có phải bạn không thể nào giữ cho mắt và tay của bạn khỏi họ ?
-> đấy không phải là yêu, đó là sự thèm muốn ...
Có phải là bạn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người?
-> đó không phải là yêu, đó là may mắn.
Bạn muốn họ tại vì bạn biết họ ở đó?
-> đó không phải là yêu, đó là sự cô độc.
Có phải bạn ở đó vì đó là điều mọi người muốn?
-> đó không phải là yêu, đó là lòng trung thành.
Có phải bạn ở lại vì sự thú nhận tình cảm của họ, bạn không muốn làm họ đau lòng???
-> đó không phải là yêu, đó là lòng thương hại.
Có phải bạn ở đó vì họ hôn bạn hay nắm tay của bạn?
-> đó không phải là yêu, đó đang trở nên không tin tưởng.
Có phải bạn thuộc về họ vì vẻ bề ngoài của họ làm cho nhịp tim của bạn
đập nhanh hơn một nhịp?
-> đó không phải là yêu, đó là sự mê muội.
Có phải bạn tha thứ những lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm đến họ?
-> đó không phải là yêu, đó là tình bạn.
Bạn nói với họ mỗi ngày họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
-> đó không phải là yêu, đó là nói dối.
Có phải bạn bằng lòng đưa cho họ tất cả những thứ bạn yêu thích vì lợi ích của họ?
-> không phải là yêu, đó là lòng thảo.
Có phải tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn?
-> vậy thì đó là yêu.
Có phải bạn thu hút những người khác, nhưng bạn ở lại với họ một cách trung thành mà không chút hối hận?
-> vậy thì đó là yêu.
Có phải bạn chấp nhận những lỗi lầm của họ, vì đó là một phần tính cách của họ?
-> vậy thì đó là yêu.
Có phải bạn khóc vì những nỗi đau của họ, thậm chí là họ luôn cứng cỏi?
-> vậy thì đó là yêu.
Có phải ánh mắt của họ nhìn thấu con tim thật sự và chạm vào tâm hồn của bạn một cách sâu sắc đau lòng?
-> vậy thì đó là yêu.
Nhưng có phải bạn ở lại vì sự mù quáng, một sự trộn lẫn giữa cái đau và sự phấn chấn, vui mừng một cách không thể hiểu nổi kéo bạn lại gần và giữ bạn?
-> vậy thì đó là yêu.
Bạn sẽ đưa cho họ trái tim, cuộc sống và sự chết của bạn chứ?
-> vậy thì đó là tình yêu.
(ST)
Suongmai
04-06-2009, 01:24 PM
Thành công là một hành trình, không phải là nơi đến. (st)
Thân tặng bạn COCKOO bài văn này nhé.
Bài văn của của Hà Minh Ngọc, học sinh lớp 10 văn, đã làm xôn xao không chỉ cư dân mạng, mà còn trên các trang điện tử của nhiều tờ báo lớn.
Tuy bài văn đụng đến vấn đề có tầm vóc lớn, nhưng chỉ xét ở khía cạnh của đề bài, và phạm vi của một bài làm văn, thì quả là cô bé lớp 10 này đã khiến chúng ta phải dừng lại một chút để ngẫm nghĩ!, Đẹp! và Đẹp lắm! cả trò và Cô! Giá trị tinh thần vẫn bền vững trong cuộc sống xã hội hiện đại, công nghiệp và thiên về vật chất hôm nay.
Phải từ những quan sát tinh tế, để có thể hình thành suy nghĩ về "sự thành công" đơn giản và đầy tính nhân văn như vậy! Khiến Cô giáo của em đã phải phê bằng những tâm tình chân thật và cảm động như sau:
Cảm ơn em đã tặng cô một bài học, một lời động viên vào lúc cô cần nó nhất.
Em đã thực sự thành công đấy. Mong em tiếp tục thành công.
Đề bài: Một bài học sâu sắc, ý nghĩa mà cuộc sống đã tặng cho em
Bài làm:
Bản chất của thành công
Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.
Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.
Thành công còn là câu chuyện về một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?
Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì - hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.
Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Truyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?
Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá - học - của - một - người - cha.
Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ.
Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.
Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.
Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich - ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!
Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”.
Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.
Powered by vBulletin® Version 4.2.2 Copyright © 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.