View Full Version : Tình cảm của loài chó
MinhThy
13-07-2012, 02:25 PM
https://fbcdn-sphotos-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash4/417611_348805831861028_163857499_n.jpg
Con chó khi biết mình sắp chết, sẽ dùng đôi mắt nói lời từ biệt với chủ nhân. Sau đó kiếm một nơi bí mật nhất trong nhà, một mình đợi chờ cái chết.
Tại sao nó lại kiếm một nơi bí mật nhất trong nhà vậy ?
Một là, không thể đi xa hơn nữa khi còn lại chút hơi thở cuối cùng;
Hai là, hy vọng khi chết còn có thể bảo vệ ngôi nhà này.
Nhưng điều quan trọng hơn hết, nó không muốn chủ nhân nhìn thấy xác của mình, không muốn chủ nhân phải buồn !
(ST)
MinhThy
13-07-2012, 02:25 PM
Hic, đọc nhớ bé Rich của mình qá :chiuthua:
MinhThy
13-07-2012, 02:27 PM
CON CHÓ VÀ NGƯỜI ĂN MÀY
https://fbcdn-sphotos-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/c0.67.403.403/p403x403/531247_348467061894905_564967106_n.jpg
Chuyện kể rằng trên cây cầu trong ngôi thành nọ có một người hành khất. Ông ta không biết kéo đàn, cũng không biết hát, thậm chí còn chẳng biết viết ra cảnh ngộ bi thảm của mình lên giấy, rải xuống đất để mong nhận sự thương xót của khách qua lại.
Mỗi ngày, ông chỉ biết ngồi chồm hỗm dựa vào thành cầu, co ro rúc mặt vào trong đầu gối, bên cạnh đôi chân gày gò để một cái bát mẻ cũ kỹ. May mà người qua lại chiếc cầu rất đông, thi thoảng cũng có người đem vài đồng bạc lẻ vứt vào trong bát.
Khi đêm đến, người hành khất sẽ trở về chỗ trú ngụ của ông – một cái vườn rau ở ngoại ô, bị bỏ hoang đã lâu. Một hàng rào xiêu vẹo bao lấy vườn rau bỏ hoang, bên trong có một túp lều nát, người hành khất già đã lánh rét ở đó được mấy mùa đông lạnh giá. Trong vườn rau còn có một miệng giếng khô, bên giếng có một gốc cây già.
Gió mùa đông bắc ùa về, thành phố đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Người trên cầu thưa thớt hẳn đi, lão hành khất đang định sẽ về nghỉ, bỗng từ đâu chạy tới một con chó nhỏ. Con chó bị lạnh tới nỗi run lên từng chập, trõ mõm hít hít cái bát sứt của người ăn mày, thì ra là vì đêm hôm trước ông đã dùng cái bát này để thức ăn. Lão hành khất trong lòng thương xót, liền lấy trong người ra một chiếc bánh bao, khẽ khàng bỏ vào trong bát.
Con chó nhỏ ngước lên nhìn ông hồi lâu, như thể cảm động lắm, rồi gục mặt vào bát ăn lấy ăn để.
Người ăn mày mang con chó về “nhà” của mình, từ đó người chó quấn quít không rời. Con chó rất thông minh, hễ đói là biết ngoạm cái bát chạy nhắng quanh chủ đòi ăn. Những người đi qua nhìn thấy thế rất ngạc nhiên thích thú, liền thi nhau ném tiền vào trong bát.
Người ăn mày phát hiện ra đây là cơ hội lớn, liền huấn luyện cho con chó.
Qua một thời gian, nó đã biết đứng bằng hai chân sau, ngoạm bát xin ăn nhảy tới nhảy lui trước mặt những người qua đường. Vậy là người ăn mày lại càng thu được nhiều tiền thêm.
Người ăn mày bỗng dưng “ phát tài”, liền lấy tiền đi đánh xổ số. Thật là nằm mơ cũng không tưởng được vận số ông lại tốt đến vậy, không lâu sau ông trúng giải độc đắc.
Cứ như là số mệnh vậy. Người ăn mày mua lại vườn rau bỏ hoang, rồi từ mảnh đất đó xây lên một ngôi nhà lộng lẫy, nhưng ông vẫn giữ lại túp lều nát, miệng giếng khô cùng gốc cây già và nếp hàng rào lưa thưa ngày nào ở vườn sau khu nhà mình.
Trong phòng của người ăn mày bày biện đầy những đồ xa xỉ, ông bỗng chốc mê mẩn việc sưu tầm đồ cổ, thích cung phụng những mỹ nhân chân dài, lại càng thích ánh mắt kinh ngạc, ngưỡng mộ của mọi người khi ông rút trong túi ra cả xập tiền lớn.
“ Quý ngài ăn mày” bắt đầu đi gặp gỡ giới thượng lưu, dĩ nhiên lúc nào ông cũng mang theo con chó nhỏ của mình. Các bà mệnh phụ ra sức ủng hộ nhiệt liệt quí ông ăn chơi mạnh tay này, và dĩ nhiên chẳng ai biết xuất thân ông ra sao.
Điều duy nhất làm cho “ quý ngài ăn mày” cảm thấy khó xử chính là chú chó nhỏ, bởi những người thượng lưu khác đều nuôi những con chó giống quý, thuần chủng kia!
Cho tới một hôm, con chó con bướng bỉnh của ông cắn rách tai một con chó cái giống quí, ngay giữa bữa tiệc. Chủ nhân con chó nổi trận lôi đình, làm cho ngài ăn mày cảm thấy lòng tự tôn của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Về tới nhà, ông lạnh lùng mang con chó ra vườn sau, cạnh cái giếng cũ. Sau đó cho nó vào một chiếc lồng gỗ, buộc vào một sợi dây thừng dài và thả xuống cái giếng khô.
Người ăn mày quyết tâm giết chết con chó, giống như tiêu diệt hoàn toàn cái quá khứ khốn khổ vẫn ám ảnh ông ta.
Từ đó, bên cạnh người hành khất thiếu đi con chó nhỏ trung thành, ông ta có thể thoải mái một mình đi gặp các cô em phục vụ dễ thương ở quán rượu, hoặc đi dự những bữa tiệc thượng lưu xa hoa.
May mà dù thế nào ông cũng không quên mỗi ngày thả xuống giếng vài miếng thịt, vì tiếng sủa của con chó cho ông biết rằng người bạn ngày khốn khó xưa kia vẫn còn sống.
Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, người hành khất ngược lại cảm thấy không hề vui vẻ, chó nhỏ đi rồi, bạn bè quý tộc của ông ta cũng không hề nhiều hơn, vả lại có một hôm, nhằm lúc ông uống rượu say lướt khướt, đã buột miệng để lộ ra cái thân phận thấp hèn ngày xưa.
Lũ người kia bỗng chốc chế nhạo và quay mặt lạnh nhạt với ông ta. Người ăn mày cuối cùng hiểu ra rằng, trên đời này chỉ có chú chó nhỏ đã từng trải qua hoạn nạn với mình mới là người bạn chân chính nhất. Thế mà ông nỡ vứt nó xuống dưới giếng khô.
Người ăn mày chạy thật mau đến bên giếng, thả cái cũi gỗ xuống. Nhưng chó con chỉ đi quanh cái lồng gỗ mà không dám nhảy vào trong.
Người ăn mày chạy đi tìm một cái dây to, một đầu cột vào gốc cây, tự mình trèo xuống đáy giếng cứu chó con. Giếng rất sâu, nhưng ông không sợ hãi chút nào. Đáy giếng tối om om, lại bốc lên mùi thum thủm, ông vội cắp con chó rồi trèo lên. Chó con chẳng hề oán trách chủ mình, vui mừng liếm mặt người chủ lâu ngày mới gặp lại.
Bác sỹ giỏi nhất trong thành cũng không thể trị nổi bệnh của chó nhỏ. Người hành khất vì muốn bù đắp lỗi lầm của mình, mỗi ngày đều cho nó đồ ăn ngon nhất, đi đâu cũng dắt theo.
Con chó nhỏ vui lắm, lúc lắc cái đuôi nhỏ, nhưng đầu nó chỉ có thể quay nhìn đằng sau, đôi mắt lúc nào cũng ngước nhìn trời cao.
Người ăn mày mang chó nhỏ đi khắp mọi ngõ ngách trong thành phố, ông cầm tiền bỏ vào tân tay những người hành khất khác. Thấy những người ấy cảm kích cầm tiền của mình, ông cảm thấy thật là mãn nguyện.
Rồi ông bắt đầu có dự định mới, ông báo cho những người ăn mày trong cả thành tới nhà ông lĩnh tiền.
Tin tức truyền đi rất nhanh, đội ngũ ăn mày tới lĩnh tiền càng lúc càng đông. Những người được tiền rồi dùng mọi lời lẽ hoa mỹ nhất trên đời để tán tụng ông, khiến ông hưng phấn khôn tả.
Đài truyền hình tới, bản tin buổi tối cũng có phóng sự nói về ông.
Ngày thứ hai, mọi người như nước thủy triều xông tới nhà ông, có những người chẳng phải ăn mày cũng gia nhập vào đội quân lĩnh tiền.
Người hành khất cứ chìm đắm trong cảm giác vinh dự vui sướng, ngày nào cũng bận rộn chạy qua chạy lại giữa ngân hàng và nhà mình.
Cho đến một hôm, ngân hàng báo cho ông biết tiền trong tài khoản đã hết, ông đành phải nói với hàng dài những người xếp hàng rằng : Hết tiền để phát mất rồi!
Đám người xếp hàng lập tức biến thành một đoàn hỗn loạn.
Chúng bắt đầu mắng chửi : “ Đồ ti tiện!” “Sao đến lượt tao lại không phát nữa!” “ Dạy cho nó một bài học!”.
Bọn chúng xông vào nhà ông, ném gạch tới tấp làm vỡ hết cửa sổ. Ông chốt cửa nhà lại, nhưng cũng sắp bị đám người xô đổ đến nơi rồi.
Sợ quá, ông chạy ra vườn sau. Trông thấy sợi dây thừng còn buộc bên miệng giếng, ông vội vã leo xuống. Lúc sắp xuống tới đáy giếng, bất ngờ đầu dây thừng buộc ở miệng giếng bị rơi ra, người hành khất cùng sợi dây vẫn nắm chắc trong tay rơi xuống đáy giếng tối om.
Cảnh sát mất rất nhiều công sức mới giải tán được đám người hung hãn, nhưng ngôi nhà gần như đã biến thành một bãi hoang tàn, những thứ có thể lấy được, người ta đều cướp đi hết.
Thời gian mỗi ngày một qua đi, người ăn mày chỉ đành trú lại ở đáy giếng vừa tối vừa lạnh, ông ta ngóc mặt lên gào với trời, với trăng, chẳng ai nghe thấy.
Chó con mỗi ngày chạy đi khắp nơi kiếm thức ăn ném xuống giếng, lúc thì là chiếc bánh bao đã mốc meo, khi thì miếng xương đã biến mùi. Chó con kiếm thức ăn rất khó khăn, vì đầu nó chỉ có thể nhìn ngược đằng sau.
Không làm thế nào được, nó chỉ biết nằm dài ra mà hít hà dưới đất, vớ được miếng thịt hỏng hay gì đó là ngóc dậy chạy về miệng giếng khô ngay.
Có một lần, chó con còn vứt xuống cả xác một con mèo chết.
Chớp mắt hơn một tháng trôi qua, chó con thậm chí còn không để dành thức ăn cho bản thân, người nó gầy chỉ còn da bọc xương, thế rồi nó yếu đến mức sức lực để đi cũng không còn.
Người ăn mày ngày nào cũng gào thét khản cả cổ, chẳng có ai tới cứu ông ta.
Vài ngày liên tiếp chó con không thả đồ ăn xuống nữa, người ăn mày không biết con chó đã xảy chuyện gì. Ông đau đáu nhìn lên mảnh trời hình tròn nhỏ bé trên miệng giếng, biết rằng mình sắp chết.
Một buổi sớm, những tiếng người nói chuyện rầm rì trên miệng giếng đánh thức người hành khất khỏi cơn mê sảng, ông thu hết chút sức tàn hô lên một tiếng.
Ông được mọi người dùng dây thừng đưa lên, ánh sáng mặt trời chói lọi làm ông không mở nổi mắt. Mọi người săm soi người đàn ông lem luốc hôi thối trước mặt :
“ Nếu không phải thấy có xác con chó con chết ở miệng giếng này, thì chẳng có ai nghe được tiếng kêu của ông.”
Người ăn mày nhìn cái xác gầy guộc của chó nhỏ, nước mắt rơi ướt cả bộ lông dính đầy đất bẩn của nó.
(ST)
OA _ NỮ
16-07-2012, 02:10 AM
OA NỮ thích nuôi chó và nuôi mèo, gần như là một sự đam mê rất khó diễn tả đến nỗi hồi còn nhỏ bị ba cấm gần những con mèo. Nhưng ba lại ko thể cấm những con mèo lại gần OA. Có những buổi sáng chợt thức giấc đã thấy mèo đẻ bên chăn mình lúc nào ko biết. Lại có những khi cả nhà đang ăn cơm mèo chuyển dạ đẻ ngay dưới chân mình trong khi giống mèo bao giờ cũng phải tìm chỗ vắng để sinh con.
Nhà mở tiệm bán cf nên mỗi khi OA tráng những hộm sữa thừa để cho mèo uống. Chén ăn cho mèo chỉ có một nên OA đổ từ từ cho từng con một vào ăn, khi nghe tiếng OA nói dừng thì nó dừng ngay lại đi qua chỗ khác để đến lượt những con khác đang đứng xếp hàng.. Sau đó OA lại vẫy con khác vào ăn. Khách đến uống cf nhìn rất lạ, người này rủ người kia và bảo nhau nhìn từ từ sẽ thấy rất là thú vị....
Qua nước ngoài, với tính đam mê nuôi thú như thế OA NỮ phải nén lòng ko dám nghĩ tới bởi vì nếu tiếp tục thì chúng sẽ huỷ diệt đời sống của mình mất. Với bản tính hay thích đi lang thang, trẻ con ở nhà gửi còn có người trông miễn phí chứ thú cưng gửi thì còn mắc hơn là vé máy bay nữa....Hì hì.
toitimtoi
16-07-2012, 01:57 PM
CON CHÓ VÀ NGƯỜI ĂN MÀY
https://fbcdn-sphotos-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/c0.67.403.403/p403x403/531247_348467061894905_564967106_n.jpg
Một buổi sớm, những tiếng người nói chuyện rầm rì trên miệng giếng đánh thức người hành khất khỏi cơn mê sảng, ông thu hết chút sức tàn hô lên một tiếng.
Ông được mọi người dùng dây thừng đưa lên, ánh sáng mặt trời chói lọi làm ông không mở nổi mắt. Mọi người săm soi người đàn ông lem luốc hôi thối trước mặt :
“ Nếu không phải thấy có xác con chó con chết ở miệng giếng này, thì chẳng có ai nghe được tiếng kêu của ông.”
Người ăn mày nhìn cái xác gầy guộc của chó nhỏ, nước mắt rơi ướt cả bộ lông dính đầy đất bẩn của nó.
Chó rất trung thành với người nuôi, bất kể đó là ai. Dù người đó là hiền nhân hay là kẻ tội đồ, nó không quan tâm...Nuôi chó rất thú vị, tuy nhiên, phải tiêm phòng chó dại đúng quy định và cẩn thận tiêu diệt bọ chó trên cơ thể nó (còn gọi là bọ chét, gây bệnh dịch hạch). Chó khá thông minh ("chó khôn tứ túc huyền đề, tai thời hơi cúp, đuôi thời hơi cong, đốm lưỡi,..." - đó là cách chọn chó khôn). Dạy chó cần đúng cách (down trên mạng).
Chuyện may mắn thì cũng chỉ là chuyện thôi. Vẫn phải lao động chăm chỉ, tiết kiệm và biết tính toán cho đời sống của mình. Khéo làm thì no, khéo co thì ấm. Xưa có câu : "Hoàng liên đắng nhưng ngèo kiết khốn cùng còn đắng hơn. Đường lên trời thì khó, nhờ vả người còn khó hơn. Núi sông hiểm nhưng lòng người còn hiểm hơn. Biết được cái khó, chịu được cái đắng, dò được cái hiểm mới sống được ở đời". Chả nhờ vả được ai, trông cậy vào ai, hãy tự lực. Ngèo túng thì cay đắng vô cùng. Phải chịu khổ được, vươn lên trong cái ngèo, cái khổ. Câu chuyện này đọc cũng cảm động (hao hao giống film con chó Marưko Nhật Bản). Sống tình cảm, nội tâm quá cũng không tốt lắm. Cuộc đời đòi hỏi ta sống trí tuệ và lý trí cân bằng hài hòa với tình cảm. Nếu trắc ẩn quá cũng không phải là hay hoàn toàn. Nhân tình thế thái là như vậy, cái chung là như vậy. Chả có gì là lạ.
OA _ NỮ
17-07-2012, 01:51 AM
. Sống tình cảm, nội tâm quá cũng không tốt lắm. Cuộc đời đòi hỏi ta sống trí tuệ và lý trí cân bằng hài hòa với tình cảm. Nếu trắc ẩn quá cũng không phải là hay hoàn toàn. Nhân tình thế thái là như vậy, cái chung là như vậy. Chả có gì là lạ.
TTT nói rất có lý, lòng trắc ẩn thái quá có hai điều hay bị gặp phải.
1. Bị lạm dụng.
2. Bị trách móc.
Nhưng đó là giữa người và người với nhau chứ đối với thú cưng của mình thì lòng trắc ẩn trao dù ít hay nhiều vẫn luôn luôn nhận được sự trung thành và bảo vệ của chúng.
Có một lần con chó nhà OA NỮ đã cứu OA trong một hoàn cảnh ko thể nào có thể tưởng tượng nổi loài chó có thể làm được.
Con chó lu nhà OA nổi tiếng là con chó dữ trong vùng. Căn biệt thư Nhà OA là một căn biệt thự cổ ở ngoại ô của một một ông cha ở xứ đạo mà nhà OA mua lại năm 64 gì đó.
Người xung quanh đó mỗi khi đi qua đều phải bỏ ống quần xuống và cầm gậy đi thật nhanh, đi chậm nhòm nhòm qua hàng rào tre là bị nó đớp. Trẻ con quanh đó nhìn vào vườn nhà OA thèm ơi là thèm những ổi, mít, đu đủ...mà cũng ko bao giờ dám chèo vào để hái. Kể cả hàng đêm chúng ném bả chó vào vườn, chó nhà OA cũng ko bị dính bởi vì nó ko bao giờ ăn bậy...
Có một lần, OA khoe với nhà hàng xóm ở trên phố trên là nóc biệt thự nhà OA có một tổ chim lạ mà tiếng kêu nghe rất kinh.
Người bạn thân của nhà hàng xóm đó đến chơi nghe thế muốn đến coi.
Khi he đến, nhà ko có ai ngoài OA và con chó lu. OA mắc thang cho he trèo lên nóc nhà, một lúc sau he gọi OA lên coi.
Lúc đó trong tay OA đang cầm cái kéo tỉa cây OA cũng mang đi theo.
Khi OA đang ngó nghiêng cái tổ chim lạ thì bị he dở trò đồi bại với OA. OA ko ngờ trước bởi người đàn ông này OA và đám trẻ nhà hàng xóm coi như một người anh lớn, he chơi với cả gia đình OA.
Trong lúc kháng cự với he, vì he chỉ có một tay, còn tay kia he bịt miệng OA NỮ nên OA dễ dàng cầm kéo đâm he được mất nhát.
Nhưng vì là kéo cắt cây ko có đầu nhọn nên he chỉ bị đau nên he giằng được kéo vất xuống sân.
Con chó nhà OA khi đó ngồi ngay ở dưới sân nhìn lên thấy cái đầu của OA và một nửa khuôn mặt đang thấp thoáng. Linh tính của chó cũng thật là linh, nó sủa ầm lên nhưng bất lực vì ko trèo được lên cái thang gỗ.
Còn OA lúc đó vẫn còn sức chống cự với tên yêu râu xanh đó vì he chỉ tác nghiệp được có một tay.
Năm đó hình như là OA học lớp 8, 12, 13t gì đó. Người gày ốm như SR , xong OA rất mạnh. Luôn luôn được điểm cao trong môn điền kinh và thể dụng dụng cụ.
Những năm tháng chiến tranh OA phải đi sơ tán liên miên ở các vùng quê nên hay bị trẻ con ở đó bắt nạt. Mỗi khi về thành phố hay khóc nhè mách anh chị, được anh chị dạy bài học."Phải bắt nạt chúng nó trước, chúng nó sợ mình thì sẽ ko dám...."
Nghe lời anh chị, OA học cách bảo vệ mình bằng cách tấn công trước, Sau mỗi giờ học là OA cầm đầu một đám cùng lớp đi đánh nhau. Những trận đánh nhau tá là từ đường xuống ruộng, từ ruộng xuống sông...
Từ năm lớp 4 cho đến lớp 8, OA nổi tiếng với những trận chiến trẻ con, nhưng tiếng tăm vang dội nhất là một vụ thách đố nhau ban đêm đi bộ về thành phố.
OA nhận lời thách đố đó đi bộ 30km băng qua mấy bãi tha ma, hai cái đò để về Hp.
Trên đoạn đường, OA đi nhờ được xe ngựa và xe đạp được mấy đoạn cho đến khi họ phải rẽ vào làng của họ, OA lại đi bộ tiếp cho đến khi gặp một người đạp xe, he cho đi nhờ với điều kiện he ngồi ở sau.
Trời tối đen, OA cũng ko nhìn rõ người đàn ông này già hay trẻ, nhưng đi được một đoạn he cũng giở máu dê. Lúc đó OA đã phòng thân bằng cách nhét mấy hòn đá vào trong áo ngực...OA liền đỗ xe lại nói ko đi nữa.
Người đàn ông này cứ ngần ngừ ko đi, mà cũng chẳng dám làm gì OA, khi OA đi bộ thì lại đi theo...Lúc đó OA lấy gạch ra tấn công he trước rồi bỏ chạy một mạch thì gặp bến đò...
Từ đó OA nổi tiếng có số có má, sau mỗi buổi học quân ta đông hơn quân địch rất nhiều, chẳng cần đánh mà cũng thắng.
Nên lần này OA bị tên cd này phá, tuy bị khống chế hai tay, xong OA vần còn hai chân để giãy đạp, có lúc giằng tay he ra được thì OA lại gào khóc gọi con lulu cứu mạng.
Khi OA đang dần kiệt sực, nước mắt giàn giụa thì bỗng nhiên như một phép mầu, Cái thân hình đồ sộ đang ép OA dần vào góc tường thì bỗng nhiên vật ngửa ra. Con Lu nhà OA đang cắn xé he một cách tàn khốc. Cứ nhằm mặt là nó đớp cho đến khi OA NỮ hết cơn bàng hoàng thì vội kêu nó dừng.
Sau lần đó các anh chị OA tìm hiểu bằng cách gì mà con lu leo được lên nóc nhà. Các anh chị ôm nó để ở cầu thang gỗ và OA NỮ từ nóc nhà gọi nó, nó cũng chẳng leo lên được...
Về sau OA viết thư kể tội tên cd cho anh trai và các bạn anh đang ở quân đội, họ xin nghỉ phép về nhà lôi he đi dạy cho bài học làm he sống dở chết dở và bị tâm thần cho đến ngày nay....
Từ ngày đó OA cũng ko nuôi được con chó nào nữa vì tình yêu và lòng biết ơn đối với nó ko muốn bị san sẻ cho bất cứ loại thú nào.
MinhThy
17-07-2012, 06:52 AM
"Cứu vật, vật trả ơn. Cứu nhân, nhân trả oán". MinhThy đồng ý với chị Oa, lòng trắc ẩn với loài vật không bao giờ là thừa cả. :nguong:. Những cục cưng nhà em mỗi lần đi dạo với em mà thấy có chó lớn tiến tớn hầm hừ lúc nào cũng đứng lại bảo vệ em mặc dù nó chỉ cao bằng cái chân ngta ^^
toitimtoi
17-07-2012, 06:12 PM
Chị oa nói rất đúng. Ta hãy chăm sóc tốt cho chú chó cưng của mình. Đừng quên cho nó ăn và để ý chăm sóc đến nó.
Cuộc đời ai cũng bận rộn. Có khi chính mình chả có ai chăm sóc (!), nhưng lại cần chăm cho chú chó nhỏ của mình (vì nó chả có ai chăm, ngoài mình).
Ai có lòng trắc ẩn, thường đều là người tốt bụng. Diễn đàn có những người như chị Oa, MT,...khiến cho TTT thấy thú vị và bổ ích. Không khéo nghiện D/đàn này mất (hihi...vì cũng mất thời gian tham gia bàn tán mà...).
Người tốt rất cần có sức mạnh (về mọi mặt) vì có tầm ảnh hưởng lớn và khi đó sẽ làm lợi nhiều hơn cho số đông.
toitimtoi
27-08-2013, 07:30 PM
Cơ hội cho mỗi con người phải do người đó tự tạo dựng mới bền lâu, vững chắc. Kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm làm việc và kinh nghiệm sống mang đến cho người ta cơ hội. Cơ hội nhiều hay ít, lớn hay nhỏ tuỳ ý chí và quyết tâm của cá nhân người đó muốn.
Thường thường ít người để ý nguyên tắc này. Mọi ngườ hay chờ đón cơ hội từ khách quan mang lại, mà không quyết tâm tạo ra cơ hội cho mình.
Cùng - đạt, thắng - thua, được - mất...cũng một phần do có cơ hội và nắm bắt được cơ hội, biến khả năng thành hiện thực hay không.
toitimtoi
27-08-2013, 07:56 PM
Thời buổi này, cạnh tranh cơ hội có khi lại quan trọng hơn cạnh tranh thị phần. Thị phần nhỏ do cung nhiều cầu ít, cầu không có khả năng thanh toán,...chiều hướng đó vẫn sẽ phải kéo dài do mục tiêu ổn định vĩ mô... Nếu ta chìm trong cuộc cạnh tranh thị phần, không có ưu thế, sẽ chẳng có lối ra (ưu thế = người không - ta có, người có - ta ưu, người ưu - ta rẻ, người rẻ - ta thôi); vì vậy cần chú ý cạnh tranh cơ hội.
Có người theo xu hướng "no vấn đề, đói cơ hội", sẽ mệt mỏi. Còn những người theo xu hướng: "no cơ hội, đói vấn đề", có thể sẽ thoát được khó khăn. Khủng hoảng kinh tế là thời của tái cơ cấu, giữ lại những gì cần thiết nhất, mạnh dạn cắt bỏ đầu thừa đuôi thẹo, cốt sao cho ra hiệu quả kinh tế. Giai đoạn này, người khó thì giữ đầu, người giàu lại dễ kiếm thêm của. Tồn tại và sống sót có khi lại hay; phát triển, mở rộng có khi lại dở (thị trường còn nữa đâu!).
Đục nước béo cò, đây là thời cơ tốt kiếm tiền và tài sản, đừng bỏ lỡ cơ hội!
Của trời cho mà không lấy là có tội, gặp vận may mà không theo là mang hoạ.
Phu sinh
28-08-2013, 03:46 PM
Cơ hội cho mỗi con người phải do người đó tự tạo dựng mới bền lâu, vững chắc. Kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm làm việc và kinh nghiệm sống mang đến cho người ta cơ hội. Cơ hội nhiều hay ít, lớn hay nhỏ tuỳ ý chí và quyết tâm của cá nhân người đó muốn.
Thường thường ít người để ý nguyên tắc này. Mọi ngườ hay chờ đón cơ hội từ khách quan mang lại, mà không quyết tâm tạo ra cơ hội cho mình.
Cùng - đạt, thắng - thua, được - mất...cũng một phần do có cơ hội và nắm bắt được cơ hội, biến khả năng thành hiện thực hay không.
Thời buổi này, cạnh tranh cơ hội có khi lại quan trọng hơn cạnh tranh thị phần. Thị phần nhỏ do cung nhiều cầu ít, cầu không có khả năng thanh toán,...chiều hướng đó vẫn sẽ phải kéo dài do mục tiêu ổn định vĩ mô... Nếu ta chìm trong cuộc cạnh tranh thị phần, không có ưu thế, sẽ chẳng có lối ra (ưu thế = người không - ta có, người có - ta ưu, người ưu - ta rẻ, người rẻ - ta thôi); vì vậy cần chú ý cạnh tranh cơ hội.
Có người theo xu hướng "no vấn đề, đói cơ hội", sẽ mệt mỏi. Còn những người theo xu hướng: "no cơ hội, đói vấn đề", có thể sẽ thoát được khó khăn. Khủng hoảng kinh tế là thời của tái cơ cấu, giữ lại những gì cần thiết nhất, mạnh dạn cắt bỏ đầu thừa đuôi thẹo, cốt sao cho ra hiệu quả kinh tế. Giai đoạn này, người khó thì giữ đầu, người giàu lại dễ kiếm thêm của. Tồn tại và sống sót có khi lại hay; phát triển, mở rộng có khi lại dở (thị trường còn nữa đâu!).
Đục nước béo cò, đây là thời cơ tốt kiếm tiền và tài sản, đừng bỏ lỡ cơ hội!
Của trời cho mà không lấy là có tội, gặp vận may mà không theo là mang hoạ.
Hic... Sao 3t kg lập topic mới???
thuphong
29-08-2013, 06:00 PM
.
Hic... Sao 3t kg lập topic mới???
Có lẽ bạn toitimtoi chưa quen hay là để admin Phù Sinh mở riêng cho bạn một blog gom những com để chia sẻ suy nghĩ với mọi người nhé?
toitimtoi
16-09-2013, 05:04 PM
Đúng là chưa quen, 3T nhờ anh PS lập giúp topic mới nhé. Tên gì tùy anh.
Nói chung 3T muốn chia sẻ một số suy nghĩ ở diễn đàn, trước là tham gia cho đông vui, sau là làm quen với các anh chi em để học hỏi. Cảm ơn anh PS và chị TP!
Powered by vBulletin® Version 4.2.2 Copyright © 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.