PDA

View Full Version : Những điều đáng suy gẫm!



Anna
09-05-2011, 01:59 PM
An hưởng cuộc đời


Ngày xưa, có vị Hoàng Đế nọ muốn ban trọng ân cho một người cận thần. Nhà vua phán : "Ngươi có công lao rất lớn với ta. Kể từ cổng thành trở đi, ngươi phóng ngựa đi tới nơi nào ngươi dừng lại thì khoảng đất đó ta sẽ ban cho ngươi." Viên cận thần nhảy lên ngựa phóng đi, ra sức phóng ngựa để có được càng nhiều đất càng tốt. Người đó đi suốt ngày đêm, khi mệt và đói cũng không dám ngừng nghỉ vì muốn có nhiều đất. Tới một ngày kia, sức khoẻ kiệt quệ vì đói và mệt, hắn lả đi gần chết ở trong rừng. Hắn lẩm bẩm :" Tại sao ta tham lam quá độ vậy, ta tận sức để có được nhiều đất đai. Bây giờ thì gần chết rồi ta chỉ mong có được một thước đất để được chôn cất mà thôi!"
***
Ngẫm: Câu chuyện cổ kể trên cũng giống như cuộc đời của chúng ta. Hàng ngày, chúng ta gắng sức làm việc để mong có tiền tài, danh vọng và quyền thế. Chúng ta tận sức tới mức xao lãng sức khoẻ, đôi khi quên cả cuộc sống với gia đình, quên cả những cảnh đẹp thiên nhiên. Ngay cả trong những buổi họp bàn bè với danh nghĩa để giải trí, chúng ta vẫn có tư tưởng là sự giao thiệp sẽ có lợi cho việc tạo thêm tiền tài, danh vọng hay thế lực.
Rồi một ngày kia nghĩ lại, chúng ta sẽ thấy những sự cố gắng đó vô nghĩa lý. Than ôi! lúc đó thì ta không thể quay ngược kim đồng hồ được nữa, chúng ta đã bỏ mất dịp hưởng an lạc của cuộc đời một cách chân chính.
Hãy sống tỉnh thức, để an hưởng cái đẹp của thiên nhiên, để tìm ra lẽ sống của cuộc đời.
Cuộc đời rất mong manh, hãy an trú trong hiện tại.

TeacherABC
09-05-2011, 07:04 PM
Cuộc đời tưởng chừng như thật dài nhưng khi nhìn lại mới thấy quá nhanh. Mới ngày nào còn nằm trong vòng tay yêu thương của mẹ, nay nhìn lại mình trên đầu đã điểm hai thứ tóc...! Thế cho nên hãy an hưởng những gì cuộc đời ban cho và hãy sống tận hưởng hạnh phúc mình đang có...

Anna
10-05-2011, 07:50 AM
Sáng sớm ngày hôm sau

Ngư dân cuối cùng sống sót trong vụ bão đánh đắm tàu trôi dạt đến một hoang đảo. Khi anh tỉnh lại, bốn bề là mênh mông biển nước, xung quanh là những mảnh ván vỡ của tàu, còn ngư trường quen thuộc thì đã lùi xa rất xa. Mệt mỏi hoảng loạn và tuyệt vọng, anh liên tục lẩm nhẩm cầu khẩn một phép màu kỳ lạ xảy ra, nhưng cảm thấy vô vọng.

Kiệt sức và chán nản vì chờ đợi, anh quyết định dựng lên một cái lều nhỏ làm bằng những miếng vỏ tàu để chống lại thời tiết khắc nghiệt trên đảo và chứa những tài sản cuối cùng mà anh còn giữ được.

Sang ngày thứ sáu của cuộc sống trên hoang đảo, sau chuyến lặn lội tìm kiếm thức ăn trên đảo, anh quay lại bờ biển với căn lều khi trời đã tối. Nhưng chưa kịp tới gần nó thì một tia sét giáng thẳng xuống làm căn lều bốc cháy dự dội, khói bốc ngùn ngụt. Suy nghĩ đầu tiên đến với anh là mình thật bất hạnh, đến một chỗ nương thân cũng chẳng còn và tất cả với anh coi như đã hết.

Sáng sớm ngày hôm sau, chàng ngư phủ bất hạnh bị đánh thức bởi tiếng còi của một chiếc tàu thủy đang tiến lại gần đảo. Nó đến để cứu anh.

- Làm sao các anh biết tôi đang ở đây?" - Anh hỏi vị thuyền trưởng sau khi đã yên vị trên tàu.

- Chúng tôi nhìn thấy tín hiệu cấp cứu, lửa cháy và khói bốc cao từ phía đảo. Ðó chẳng phải là tín hiệu kêu cứu của anh sao?


"Con người thường dễ nản chí khi mọi việc trở nên tồi tệ, và hầu như quên mất rằng, mọi việc có thể hoàn toàn thay đổi vào "sáng sớm ngày hôm sau... "

Anna
18-05-2011, 03:49 PM
Đâu là hạnh phúc bạn đang có?

Vị vua nọ đang đi công du trên một chiếc tàu thì gặp cơn bão lớn. Gió to, sóng dữ gầm thét như muốn quật đổ những cột buồm và nuốt chửng con tàu. Một người trong đoàn tùy tùng nhà vua trước đây chưa từng ra biển nên vô cùng hoảng sợ. Anh ta khóc thét lên trong nỗi sợ hãi và mỗi lúc một to hơn. Không ai trên tàu có thể trấn an anh ta được.

Trong cơn giận giữ nhà vua hét lên:
- Có ai ở đây có thể làm cho tên hèn nhát kia câm miệng lại được không?

Ngài hỏi đến lần thứ 3, vẫn không một ai trong đám cận thần lên tiếng. Cuối cùng, có một người bước ra, ông ta là một hành khách trên tàu.
- Tôi nghĩ là tôi có thể khiến cho anh ta im lặng nếu tôi được toàn quyền làm điều đó.

Một thoáng do dự, nhưng vì nóng lòng muốn biết cách của người hành khách đó nên nhà vua ra lệnh:
- Làm ngay đi! Ta cho phép nhà ngươi.

Người khách liền ra lệnh những người lính ném anh ta xuống biển. Rơi xuống biển lạnh giá đầy sóng lớn, anh ta gào lên khiếp sợ và vùng vẫy trong hoảng loạn, cố tìm mọi cách ngoi lên mặt nước. Ít giây sau, người khách cho thả phao kéo anh ta lên. Khi bám được thành tàu, dù mệt rũ rượi và nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, nhưng anh ta đã hoàn toàn im lặng.

Quá ngạc nhiên và ấn tượng về những gì vừa diễn ra, nhà vua bèn hỏi người khách lạ tại sao anh ta có thể biết trước như vậy. Người khách đáp:
- Chúng ta không bao giờ nhận ra những điều bình dị mà quý giá đang có trong mọi tình huống, cho đến khi chúng ta rơi vào một tình trạng thực sự tồi tệ hơn.

Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó.

MinhThy
18-05-2011, 03:53 PM
Cứ đánh mất đi đã ... rồi tính tiếp, vì có thể lúc đó thấy nó đáng quý ... nhưng thời gian qua đôi khi lại nghĩ khác :nguong:

Anna
18-05-2011, 03:56 PM
Cứ đánh mất đi đã ... rồi tính tiếp, vì có thể lúc đó thấy nó đáng quý ... nhưng thời gian qua đôi khi lại nghĩ khác :nguong:

Hay ta!!!! hihi.. nhưng lỡ mà muốn lấy lại cái cũ thì sao pà? lúc đó tìm đâu ra??? :o

MinhThy
18-05-2011, 04:00 PM
Hay ta!!!! hihi.. nhưng lỡ mà muốn lấy lại cái cũ thì sao pà? lúc đó tìm đâu ra??? :o

Tui thuộc dạng người ko biết hối hận về những gì mình đã làm nên cũng chưa nghĩ đến chuyện lấy lại cái cũ, cứ thích đi tìm cái mới thôi hà :haha:

Anna
18-05-2011, 04:04 PM
Tui thuộc dạng người ko biết hối hận về những gì mình đã làm nên cũng chưa nghĩ đến chuyện lấy lại cái cũ, cứ thích đi tìm cái mới thôi hà :haha:

Vậy tui khác pà rùi! chưa muốn bỏ cái cũ thì sẽ ko chấp nhận cái mới (ko biết cái tính này tốt hay xấu nữa!!!!)

kehotro
18-05-2011, 04:18 PM
Tui thuộc dạng người ko biết hối hận về những gì mình đã làm nên cũng chưa nghĩ đến chuyện lấy lại cái cũ, cứ thích đi tìm cái mới thôi hà :haha:

Nội câu này thôi cũng cho thấy khả năng kinh doanh tuyệt vời.

Nhudadauyeu
18-05-2011, 05:45 PM
Đâu là hạnh phúc bạn đang có?
Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó. [/SIZE][/COLOR]

Và điều quan trọng nhất là phải sống thực lòng :love2::love2:

Anna
19-05-2011, 11:16 AM
Ý ĐẸP !

Cuộc sống giống một trò chơi tung hứng. Bạn phải luôn giữ năm quả banh trên không và bạn đặt tên chúng là: công việc, gia đình, sức khoẻ, bạn bè và tâm hồn. Bạn nhanh chóng nhận ra công việc là một quả banh làm bằng cao su. Nếu bạn lỡ làm rơi nó, nó sẽ nẩy trở lại, có khi cao hơn, có lúc thấp hơn tầm của bạn, nhưng không bao giờ đứng yên. Bốn quả banh kia - gia đình, sức khoẻ, bạn bè, tâm hồn - là những quả banh được làm bằng thủy tinh. Nếu bạn làm rơi rớt một trong bốn, nó sẽ có vết trầy xước, thậm chí vỡ tan.
Bạn thấy mình cần phải giữ mọi thứ được cân bằng. Hãy thử những cách sau đây:
- Đừng làm mòn giá trị của bản thân bằng việc so sánh bạn với người khác. Bởi vì mỗi người trong chúng ta đều là những người đặc biệt.
- Đừng đề ra mục tiêu của bạn chỉ vì người khác cho điều đó là quan trọng. Vì chỉ có bạn mới biết điều gì là tốt nhất cho mình.
- Đừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ hay tương lai. bằng cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay, vào lúc này, bạn đang sống tất cả mọi ngày trong cuộc đời.
- Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.
- Không điều gì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.
- Đừng ngần ngại thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo.
- Đừng e dè đối mặt thử thách. Chỉ khi thử sức mình, bạn mới học được can đảm.
- Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghĩ không thể nào tìm ra nó.
- Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho, cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt, cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu là cho nó đôi cánh tự do.
- Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.
- Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của một người là cảm thấy được tôn trọng.
- Đừng ngại học hỏi. Kiến thức là vô bờ, là một kho báu mà ta luôn có thể mang theo dễ dàng.
- Đừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại.
- Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá...

Anna
19-05-2011, 11:38 AM
Và điều quan trọng nhất là phải sống thực lòng :love2::love2:

Lâu rồi ko gặp chị. Giờ gặp lại ...đâu đâu cũng thấy TRÁI TIM, làm em muốn chóa mắt nè!
"TRONG ĐÔI MẮT EM, ANH LÀ TẤT CẢ...!!!" Còn trong mắt em là mấy chục con đom đóm luôn :botay:

Nhudadauyeu
19-05-2011, 06:28 PM
Lâu rồi ko gặp chị. Giờ gặp lại ...đâu đâu cũng thấy TRÁI TIM, làm em muốn chóa mắt nè!
"TRONG ĐÔI MẮT EM, ANH LÀ TẤT CẢ...!!!" Còn trong mắt em là mấy chục con đom đóm luôn :botay:

hihi, chị vẫn vậy mà, chị vẫn là chị của ngày nào em biết, có điều giờ cách nhìn nhận mọi vấn đề của cs đã khác hơn em à.

Anna
20-05-2011, 09:58 AM
Chuyện của số 1


Một, tiếng Anh là one, tiếng Hàn là il, tiếng Trung Quốc là nhất. Đơn giản nó chỉ là con số. Ít ỏi nhất trong tất cả các số. (dĩ nhiên, nó vẫn còn lớn hơn số không, nhưng điều đó không tính. Không nên so sánh giữa cái có và cái không có).

Một, cũng có nghĩa là đơn, là duy nhất. Khi người ta muốn nói về cái gì đó đơn độc lẻ loi, người ta nói "một...". Trăng cũng lẻ, mặt trời cũng lẻ. Những thứ cao ngạo là những thứ lẻ loi.

Có những thứ trên đời mình chỉ có thể có một. Chỉ có một người mẹ, một người ông, một người bà, ... để mà yêu thương. Chỉ có một trái tim, một cái đầu, một bộ óc.... để mà suy nghĩ, mà chứa đựng cả cuộc sống cả trăm điều vạn điều vào đó. Chỉ có một lần đầu tiên chui ra từ bụng mẹ để bắt đầu một cuộc thăng trầm. Chỉ có một lần được nghỉ ngơi một cách êm đềm nhất, bỏ hết những âu lo và cả những yêu thương lại phía sau.

Có những thứ trên đời tưởng chừng rất nhiều, nhưng xét cho cùng cũng chỉ có một. Thời gian là vô tận, nhưng mỗi khoảnh khắc chỉ trôi qua một lần. Chỉ có một ngày sinh nhật tuổi mười lăm, một ngày sinh nhật tuổi hai mươi... Chỉ có một lần bước chân vào trường tiểu học, một lần đầu tiên gặp một ai đó, một lần sau cùng chia tay ai đó... Dù là sau này có thể gặp rất nhiều lần đầu tiên nữa, nhưng đã là với người khác mất rồi.

Có những thứ trên đời rất nhiều, nhưng chỉ có thể chọn một. Người ta thường chọn món ăn xong rồi lại thèm món của người bên cạnh, vì một lần chỉ nên ăn một bữa ăn. Dạ dày con người thường hẹp. Trái tim con người vốn cũng rất hẹp, chỉ có thể chứa được một người.

Hoàng Tử Bé chỉ có một. Trăm năm ngàn năm sẽ không bao giờ có một hoàng tử bé thứ hai. Hoa hồng của hoàng tử cũng chỉ có một. Dù trên thế gian có triệu triệu khu vườn, mỗi khu vườn có trăm ngàn đóa hồng giống hệt nhau, cuối cùng cũng chỉ có một đóa hồng cậu đã chăm sóc, đã yêu thương, đã giận hờn...

Thế gian thì vô cùng. Ước mơ thì vô tận. Hoàng tử bé đi chu du khắp các thiên hà cuối cùng vẫn đau đáu nhớ về cái hành tinh bé nhỏ của mình. Sự trở về khó khăn và đau đớn. Hoàng tử bé thật có quay về được không? Có phải bao giờ cũng trở về được đâu...

Số một cũng có nghĩa là nhất. Có cái nhất, vì có nhiều. Có cái nhất, vì không thể đồng đều. Mặc dù không phải lúc nào cũng dễ quyết định cái nào là nhất. Có những cái nhất chỉ trong một khoảnh khắc, bước sang khoảng khắc khác đã phải nhường ngôi. Vị trí cao nhất thường là vị trí bấp bênh nhất.

Bạn yêu thương điều gì nhất trong đời?

Cái làm cho tôi tò mò nhất từ bé đến giờ là lý thuyết về lỗ đen vũ trụ. Cái gì phía sau đó? Không ai biết. Đã rơi vào đó, không thứ gì, kể cả ánh sáng, có thể thoát ra.

Giả sử, chỉ là giả sử thôi, có ai đó đoan chắc với bạn, rơi vào lỗ đen vũ trụ bạn sẽ không chết, mà trở nên hạnh phúc nhất đời, cảm thấy được những niềm vui trên đời này không có, sống được một cuộc sống khác mà mỗi khoảnh khắc cũng đáng giá cả một cuộc đời. Chỉ có điều là vĩnh viễn không thể quay lại được. Bạn có bước vào đó không?
99,99% sẽ trả lời là không. Tôi cũng vậy, tôi trả lời không. Mặc dù cuộc sống bây giờ chỉ tạm bình thường.

Giả sử ngược lại, bạn rơi vào đó, người bạn yêu thương nhất sẽ được hưởng cuộc sống thần tiên ấy, niềm hạnh phúc bất tận ấy, bạn có bước vào không?

Tôi gật đầu. Nhưng rồi tôi phải suy nghĩ xem chọn ai để làm người được hưởng hạnh phúc ấy.

Thật khó. Hóa ra bạn không thể mang cả cuộc sống mà trao hết cho một người.

Số 1, là duy nhất, là độc đoán, là bướng bỉnh, là cố chấp.
Mọi thứ bắt đầu ở nó. Nhưng không thể mãi là nó.
Có khi phải là nó. Có khi tự hỏi vì sao phải là nó.
Cuộc đời chứa đầy những số 1
Trăm ngàn triệu triệu số 1 chỉ tạo nên có một cuộc đời....

Anna
21-05-2011, 12:25 PM
Một Việc Nhỏ

Một gia đình gồm hai vợ chồng và bốn đứa con nhỏ. Dịp hè, họ cùng đi nghỉ mát ở một bãi biển. Bọn trẻ rất thích tắm biển và xây những toà lâu đài trên cát. Bố mẹ chúng thuê một cái lều ngồi uống nước trên bờ, dõi nhìn các con vui đùa không quá xa ngoài kia phía trước mặt.
Thế rồi họ trông thấy một bà cụ già nhỏ nhắn, ăn mặc xềnh xoàng, trên tay cầm một chiếc túi cũ đang tiến lại. Tóc bà đã bạc trắng bị gió biển thổi bốc lên càng làm cho khuôn mặt nhăn nheo của bà thêm khó coi. Bà cụ đang lẩm bẩm một điều gì đó, dáo dác nhìn rồi thỉnh thoảng lại cúi xuống nhặt những thứ gì đó trên bãi biển, bỏ vào cái túi.
Hai vợ chồng không hẹn mà cùng vội chạy ra gọi các con lại, căn dặn chúng phải tránh xa người đàn bà khả nghi kia. Dường như họ cố ý nói to cho bà ta nghe thấy để bà ta nên đi chỗ khác kiếm ăn.
Cụ già không biết có nghe thấy gì không giữa tiếng sóng biển ì ầm, chỉ thấy bà cứ từ từ tiến về phía họ. Thế rồi bà cụ dừng lại, nhìn mấy đứa trẻ dễ thương đang ngo ngác nhìn mình. Bà mỉm cười với họ nhưng không ai đáp lại, chỉ giả vờ ngó lơ đi chỗ khác. Bà cụ lại lẳng lặng làm tiếp công việc khó hiểu của mình. Còn cả gia đình kia thì chẳng hứng thú tắm biển nữa, họ kéo nhau lên quán nước phía trên bãi biển.
Trong lúc trò chuyện với người phục vụ bàn ăn cùng những người khách trong quán, hai vợ chồng quyết định hỏi thăm xem bà cụ khả nghi kia là ai và họ ... sững sờ: Bà cụ ấy là người dân ở đây, từng có một đứa cháu ngoại vì bán hàng rong trên bãi biển, vô tình đạp phải một mảnh chai rồi bị nhiễm trùng, sốt cao, đưa đi bệnh việc cấp cứu nhưng không kịp và đã bị chết không lâu vì bệnh uốn ván. Từ dạo ấy, thương cháu đến ngẩn ngơ, bà cứ lặng lẽ đi dọc bãi biển, tìm nhặt những mảnh chai, mảnh sắt hoặc hòn đá có cạnh sắc. Mọi người hỏi lý do thì bà đáp mà đôi mắt ướt nhoè: "Ồ tôi chỉ làm một việc nhỏ thôi ấy mà, để các cháu bé có thể vui chơi trên bãi biển mà không bao giờ bị chết như đứa cháu đáng thương của tôi".
Nghe xong câu chuyện, người chồng vội chạy ngay xuống bãi biển mong có thể nói một lời xin lỗi và một lời biết ơn chân thành, nhưng bà cụ đã đi rất xa rồi. Bóng bà chỉ còn là một chấm nhỏ trên bãi biển vắng người khi chiều đang xuống...

Anna
27-05-2011, 11:05 AM
Những con sói trong tâm hồn

Một cậu bé đến gặp ông mình để kể cho ông nghe về nỗi bực tức của mình khi bị bạn cùng lớp chơi xấu.

Sau khi nghe xong câu chuyện, người ông liền nói: “Để ông kể cho cháu nghe chuyện này. Đôi lúc, ông cũng cảm thấy rất ghét những người như vậy, nhưng rồi ông không buồn vì những gì họ làm. Bởi vì sự thù hận, bực bội chỉ làm cho cháu mệt mỏi chứ không làm đau kẻ thù của cháu. Điều đó cũng giống hệt như cháu uống thuốc độc nhưng lại đi cầu nguyện cho kẻ thù của mình chết. Ông đã phải đấu tranh với những cảm xúc như thế này nhiều lần rồi!”.

Ngừng một lúc, ông lại nói tiếp “Cũng giống như có hai con sói bên trong ông, một con thì rất hiền và chẳng bao giờ làm hại ai. Nó sống hòa hợp với tất cả mọi thứ xung quanh và nó không bao giờ tấn công ai cả, bởi vì sự tấn công đã không được dự tính sẵn. Nó chỉ đánh nhau khi điều đó là đáng để làm và làm theo một cách rất khôn ngoan, đúng đắn”.

Người ông từ tốn nói tiếp: “Nhưng con sói còn lại thì không như thế! Nó lúc nào cũng giận dữ. Một việc thật nhỏ nhặt cũng có thể khiến nó nổi giận. Nó đánh nhau với tất cả mọi người, mọi vật bất kể lúc nào, mà không hề có lý do. Nó không nghĩ rằng đó là do sự tức giận và thù hận của nó quá lớn. Thật khó để hai con sói này cùng sống trong ông. Cả hai con đều cùng muốn chiếm lĩnh tâm hồn ông”.

Cậu bé nhìn chăm chú vào mắt người ông rồi hỏi “Ông ơi! Vậy con sói nào thắng hả ông?!”.

Người ông nói một cách nghiêm nghị “Đó là con sói mà cháu vẫn hằng nuôi dưỡng!”.

Vũ Phong
27-05-2011, 12:19 PM
Một topic hay, ý nghĩa. Cảm ơn chủ nhân Anna! Cho phép VP được đóng góp một câu chuyện nhỏ do chính VP viết.

KIẾN CON DŨNG CẢM


Có một chú kiến nhỏ tí xíu, 6 cái chân bé tí xíu, 2 cái râu còn bé tí xíu hơn. Một hôm vì chú mải chơi, nên bị lạc đàn, xểnh chân, chú lăn tòm xuống một cái hố cát.

Nói là hố cát, nhưng nó chẳng quá to với loài người, nhưng lại rất to với loài kiến. Ở dưới hố, kiến con lo lắng lắm, kiến cố kêu thật to, gọi ba mẹ, anh chị em nhà kiến, nhưng chẳng ai nghe thấy cả. Suýt nữa thì kiến con khóc nhè, nhưng chú ta nhớ lời mẹ dặn: "Họ nhà kiến chúng ta tuy nhỏ bé nhưng rất khỏe, bởi có 3 đôi chân dẻo dai, có sức bật rất lớn, cử động linh hoạt, không những thế cả đàn chúng ta đoàn kết, yêu thương, chở che, bảo vệ nhau, mỗi thành viên trong đàn đều rất nghị lực và cố gắng phi thường, bởi thế con có biết: chúng ta có thể mang vác được những đồ vật lớn hơn, nặng hơn cả cơ thể của chúng ta đấy!".

Nghĩ thế, kiến con liền cố sức để leo lên phía trên. Chà, những hạt cát cứ vuột khỏi nhau, leo lên được nửa bước kiến con lại bị tụt xuống... Chú cứ nhích dần, nhích dần từng tí một. Mỗi lần bị tụt xuống chú lại cố gắng bật dậy để leo lên. Được lưng chừng, chú cố rướn chân để bám vào một hạt cát to, nhưng chẳng may hạt cát bung ra, cả chú và hạt cát cùng lăn tòm xuống đáy hố, kiến ngã chổng kềnh. Chú bật dậy. Ừ, mình không chịu khuất phục, phải cố lên, cố lên... kiến tự nhủ như vậy. Cứ như thế, kiến lại nhích từng bước, từng bước, cứ nhích dần, nhích dần từng tí một... 6 cái chân choãi ra, rồi 4 cái chân sau làm đà đẩy cho 2 cái chân trước leo bám, 2 cái râu bé tí xíu cũng cố dựng lên rồi quặp xuống để chống chèo, đẩy lên, đẩy lên từng tí một...

Cuối cùng thì kiến con cũng leo lên được đến gần miệng hố, cảm giác mệt mỏi, toàn thân rã rời, mấy cái chân như muốn rụng đến nơi. Còn chút nữa thôi, còn một đoạn ngắn xíu nữa thôi... cố lên, cố lên, kiến cố ghìm chân và bật lên bằng chính sức lực nhỏ bé nhưng gan dạ, ngoan cường của mình, để rồi... kiến con đã lên khỏi hố cát. Chú ta dừng lại để thở, rồi ngoảnh nhìn cái hố sâu kia... "Hừ, thì ra mi thử thách sức mạnh và lòng dũng cảm, sự kiên trì, nhẫn nại của ta, khà khà... vậy là ta đã chiến thắng mi... khà khà...ha ha...". Kiến con cười khoái chí rồi hăm hở đi tiếp. Phía trước kia, ba mẹ, ông bà, cậu mợ, cô dì, chú bác, các anh em họ hàng nhà kiến đang nháo nhác đi tìm... Hì, thể nào ba mẹ cũng sẽ ôm kiến vào lòng, xoa đầu kiến và nói: "Con trai của mẹ ngoan quá, dũng cảm quá!"./.

Vũ Phong
28-05-2011, 12:23 AM
ĐỒNG TIỀN NHÂN NGHĨA
Vũ Phong

Bên cạnh giường bệnh mẹ tôi là một chú bé, cũng bị tai biến mạch máu não. Mẹ tôi 72, mắt nhắm nghiền, chân tay bất động, ống thở và ống xông, dây dợ loằng ngoằng, máy đo cơ thể cứ “tanh tách” đèn xanh, đôi khi đèn vàng. Chú bé, 9 tháng. Hai tay, hai chân giang rộng ra hai bên, bàn tay nắm chặt hay là co quắp? Tôi đoán là cả hai, nên đèn cứ thỉnh thoảng lại báo đỏ, dồn dập… Cũng ống thở, ống xông; nhưng cái ống xông nhỏ tí xíu, cái ống thở cũng nhỏ tí xíu, được đặt ở miệng chứ không "mở ở khí quản" như mẹ tôi; hai mắt mở to, đen láy... đẹp và trong sáng vô ngần. Đôi mắt chú bé không chớp. Không hề chớp.

Tôi nhìn. Nhìn thật lâu. Thương cảm. Một già, một trẻ nằm đấy. Tôi - thằng đàn ông “chân cứng”, làm đá phải mềm biết bao lần… "sức dài, vai rộng" là thế... vậy mà, lặng im… bất lực trước cả hai người. Chiều qua, mẹ chú bé đi mua sữa, bị kẻ gian lấy hết tiền, đến là khổ... “chó cắn váy rách”, đẻ và nuôi con một mình, biết nhờ cậy vào ai?

Tôi cũng chẳng có gì, đang lo cho mẹ hơn một tháng nay rồi. Nhưng lại nghĩ, đầu tháng... sắp tới ngày lĩnh lương... thằng bé, hết hộp sữa kia, tiền - mẹ nó sẽ lấy ở đâu? “Cho” thì sợ mọi người xung quanh nghĩ mình "sao ấy"; “không cho” thì không đành lòng. Tôi móc ví, đếm lại… rồi ghé tai ba, hỏi ba, ba gật đầu nhìn tôi mỉm cười.

Tôi vẫy người mẹ ra cửa, rồi ra phía chân cầu thang, tôi đưa chị hai tờ bạc loại "một trăm ngàn đồng" đủ để mua hai hộp sữa. Tôi nói nhỏ đủ cho chị nghe thấy: "chị cầm lấy, thêm tiền lo cho cháu…". Chị nhìn tôi…. bất chợt nghẹn ngào, bờ vai rung lên... rồi chị nức nở. Bỗng tiếng ai đó gọi thất thanh... "đâu rồi? mẹ thằng bé đâu rồi?" chị hoảng hốt cùng tôi chạy lao vào... Cũng may, chỉ là cơn co giật nhẹ. Thằng bé lại im im một lúc, hai tay vẫn nắm chặt, giang rộng ra hai bên... Hai tờ giấy bạc vẫn nằm trên bàn tay chị run run… chị khóc. Khóc rất to, khóc tức tưởi... Mọi người ngơ ngác nhìn tôi, rồi cùng nhìn chị ấy... những ánh mắt như dò hỏi... Cuối cùng, thì hai đồng tiền đã nói hộ tất cả.

Mọi người trong khoa phòng, kẻ nhiều, người ít... lần lượt đưa cho chị. Chị ngơ ngác rồi nghẹn ngào, chẳng nói được gì… bàn tay chị run run cầm nắm những đồng tiền nhân nghĩa... có đồng chẵn, có đồng lẻ, có đồng vẫn còn chưa kịp vuốt phẳng. Ai cũng cầu mong cho chú bé sống mà không để lại di chứng.

- Hà Nội, 30/12/2007 -

Anna
30-05-2011, 11:42 AM
Chiếc xe Bus kế tiếp


Bạn biết đấy, tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: "Hmm, xe đầy rồi... chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy."

Thế là bạn bỏ qua chiếc hiện tại, ngồi chờ chiếc thứ hai. Khi chiếc xe thứ hai tới, bạn nhìn lên và lại tự lẩm bẩm: "Xe này sao cũ thế nhỉ, tồi tàn quá!" Và bạn cũng chẳng bước lên xe, ngồi đợi chiếc tiếp theo.

Một lát sau, chiếc xe thứ ba chạy tới. Chiếc xe này không cũ, không có đông khách nhưng bạn vẫn không hài lòng: "Cái xe này không có điều hoà, thôi mình cố đợi chiếc sau".

Một lần nữa, bạn lại bỏ qua chiếc xe hiện tại và ngồi chờ chiếc kế tiếp. Trời thì tối dần, và cũng có vẻ muộn rồi. Bạn tặc lưỡi nhảy đại lên chiếc xe buýt tiếp theo, và chẳng mấy chốc bạn phát hiện ra rằng mình chọn nhầm xe mất rồi!

Như vậy, bạn lãng phí thời gian và tiền bạc trong lúc ngồi chờ những gì bạn mong muốn! Thậm chí nếu có một chiếc xe buýt có điều hoà chạy tới, chưa chắc chiếc xe buýt này đã có thể thoả mãn được tiêu chuẩn của bạn, vì biết đâu điều hoà trên xe quá lạnh thì sao.

Các bạn thân mến, muốn mọi thứ đến với mình như là mình mong ước là một việc sai lầm. Vì vậy, nếu bạn không cảm thấy ngại thì cứ thử nắm lấy một cơ hội xem sao. Giả sử bạn cảm thấy chiếc xe buýt không làm cho bạn hài lòng, bạn chỉ việc nhấn chiếc nút đỏ, và xuống ở bến đỗ gần nhất, đơn giản vậy thôi.

Có ai dám nói rằng cuộc đời là công bằng... Việc tốt nhất mà ta có thể làm là phải tinh ý và cởi mở hơn khi quan sát. Nếu chiếc xe buýt này không hợp với bạn, hãy nhảy xuống. Tuy nhiên bạn phải luôn luôn có những dự phòng khác để có thể dùng trên chuyến xe tiếp theo.

Nhưng đừng vội... Tôi chắc rằng có thể bạn đã có được kinh nghiệm này từ trước. Bạn trông thấy một chiếc xe buýt chạy tới (tất nhiên là chiếc xe bạn mong muốn), bạn vẫy xe, nhưng bác tài xế lại giả vờ như không trông thấy bạn và bỏ qua bến mà bạn đang chờ. Đơn giản là chiếc xe này không dành cho bạn rồi.
Lời cuối của câu chuyện này là, cảm giác được yêu giống như việc chờ một chiếc xe buýt mong ước. Bạn nhảy lên một chiếc xe, tức là chấp nhận cho nó một cơ hội, và mọi việc bây giờ hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân bạn. Nếu bạn chưa có một quyết định cụ thể, hãy ĐI BỘ. Đi bộ giống như là việc chưa sẵn sàng yêu vậy. Mặt tốt của nó là bạn vẫn có thể chọn bất cứ chiếc xe buýt nào bạn muốn. Những người không muốn chờ đợi thêm nữa thì phải hài lòng với chiếc xe buýt mà họ đã chọn.

Còn thêm một điều nữa... đôi khi việc chọn một chiếc xe buýt quen thuộc thì tốt hơn là việc mạo hiểm chọn một chiếc xe lạ. Nhưng tất nhiên, cuộc đời sẽ không chẳng có gì là hoàn hảo nếu như thiếu sự mạo hiểm trong đó.

Vẫn còn một chiếc xe buýt mà tôi quên không nói với bạn - chiếc xe mà bạn không hề phải đợi. Chiếc xe này tự nó dừng lại, mời bạn lên xe và cùng bạn thực hiện cuộc hành trình hoàn hảo cho đến cuối đời.

Bạn không bao giờ thua cuộc khi yêu cả.

Bạn chỉ luôn thua cuộc bởi ngập ngừng mà thôi.

Anna
30-05-2011, 11:48 AM
Phỏng vấn Thượng đế


Tôi mơ thấy rằng mình có một cuộc phỏng vấn với Thượng đế.
- Mời vào - Thượng đế nói - Con muốn phỏng vấn Ta phải không?
- Nếu ngài có thời giờ, thưa Ngài. Tôi đáp.

Thượng đế mỉm cười nói :
- Thời giờ của Ta là vô tận đủ để làm tất cả mọi việc. Con có điều gì thắc mắc muốn hỏi Ta đây?
- Thưa Ngài, điều gì về nhân loại làm Ngài kinh ngạc nhất?

Thượng đế đáp :
- Đó là họ chán trẻ thơ, vội vã để trưởng thành, và rồi lại khát khao được trở về thời thơ ấu.
- Họ đánh mất sức khỏe của họ cho việc kiếm tiền rồi tiêu dùng tiền bạc để phục hồi sức khỏe.
- Họ lo nghĩ đến tương lai mà quên đi hiện tại.
- Họ sống như là họ sẽ không bao giờ chết, và họ chết như là họ chưa từng sống.

Thượng đế nắm tay tôi và chúng tôi im lặng trong một khoảng khắc, sau đó tôi hỏi :
- Khi làm cha mẹ, Ngài có những lời khuyên gì về cuộc sống mà ngài muốn con cái của Ngài học hỏi?

Với nụ cười nở trên môi, Ngài trả lời :
- Học để biết chúng ta không thể làm cho bất cứ ai yêu mến chúng ta, những gì mà chúng ta có thể làm là hãy để bản thân mình được yêu thương.
- Học để biết rằng những gì giá trị nhất trên cõi đời này không phải là giá trị vật chất chúng ta sở hữu mà là trong cuộc sống của chúng ta có những ai.
- Học để biết rằng đừng nên so sánh bản thân chúng ta với những người khác, vì tất cả mọi người sẽ được phán đoán riêng rẽ dựa trên nhân cách của chính họ.
- Học để biết rằng một người giàu có không phải là người có tất cả, mà chỉ là người cần tối thiểu mà thôi.
- Học để biết rằng chúng ta chỉ mất vài giây để khơi dậy vết đau trong lòng những người khác, nhưng sẽ mất rất nhiều năm để hàn gắn.
- Học để biết tha thứ bằng cách thực hành hạnh khoan dung.
- Học để biết rằng có những người thương yêu chúng ta tha thiết, nhưng lại không biết làm cách nào để biểu lộ hay bày tỏ những tình cảm của họ.
- Học để biết rằng tiền bạc có thể mua đươc mọi thứ, nhưng không thể mua đươc hạnh phúc.
- Học để biết rằng hai người có thể cùng nhìn vào một vật nhưng lại thấy hoàn toàn khác nhau.
- Học để biết rằng không phải lúc nào người khác tha thứ cho chúng ta là đủ mà chúng ta phải biết thứ tha cho bản thân chúng ta nữa.

Tôi ngồi đó trong một phút giây để hưởng thụ giờ khắc quí báu đó, rồi tiếp :
- Cám ơn thời giờ và mọi việc mà Ngài đã dành cho con.
Ngài đáp :
- Bất cứ giờ phút nào Ta cũng ở đây, các con chỉ cần gọi thì Ta lập tức trả lời.

hotmanvt
01-06-2011, 08:52 PM
Ủa sao bài nào của Anna post lên đều có Mod Teacher nhảy vô cảm ơn hết vậy cà...??? Không biết Mod Tea này có tình.... có ý...... gì với Anna không vậy ta????
Dù sao Anna sưu tầm những bài viết thật thú vị, định bấm CẢM ƠN ..... nhưng Mod Tea đã làm thay gồi .....

Anna
02-06-2011, 01:38 PM
BÌNH YÊN

Một vị vua treo giải thưởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều họa sĩ đã cố công. Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích có hai bức và ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên là bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm bức tranh đều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hòan hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi, nhưng những ngọn núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp. Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xóa. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.
Nhưng khi nhà vua ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ khe nứt của một tảng đá. Trong bụi cây một con chim đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ của mình… Bình yên thật sự.
“Ta chấm bức tranh này!” – Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên”.

Phu sinh
02-06-2011, 01:43 PM
Ủa sao bài nào của Anna post lên đều có Mod Teacher nhảy vô cảm ơn hết vậy cà...??? Không biết Mod Tea này có tình.... có ý...... gì với Anna không vậy ta????
Dù sao Anna sưu tầm những bài viết thật thú vị, định bấm CẢM ƠN ..... nhưng Mod Tea đã làm thay gồi .....

Hì... Nút cảm ơn là nút cá nhân hổng có đại diện nên hổng có vụ cám ơn dùm! Hì... :D

Anna
02-06-2011, 01:49 PM
NẾU MỘT NGÀY EM IM LẶNG

Nếu một ngày tôi hoàn toàn im lặng. Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?

Có thể bạn sẽ nghĩ rằng, ôi con nhỏ trái tính trái nết. Cứ để nó một mình rồi nó sẽ hết hâm.

Có vài người sẽ hỏi tôi rằng vì sao em im lặng? Có vài người sẽ cuốn lên rằng...sao em không nói lời nào?

Nếu một tuần tôi hoàn toàn im lặng. Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?

Có thể bạn sẽ chạy lại hỏi tôi làm sao, rồi sẽ nhận một nụ cười nhẹ từ tôi và đôi mắt tôi nhìn bạn như muốn nói "Tôi không sao đâu..."

Nếu suốt 1 tháng trời tôi vẫn im lặng. Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?

Có thể bạn sẽ thôi không nhìn tôi dò hỏi, thôi không cố gắng im lặng ngồi cạnh tôi chờ đợi tôi sẽ nói điều gì đó. Bạn cũng không cố gắng tìm hiều tại sao tôi im lặng nữa. Và bạn sẽ thở dài mỗi khi có ai đó nhắc về tôi trước mặt. Tôi thành một góc nhỏ gì đó không thể hiểu nối trong tim bạn.

Có thể một vài người sẽ quên rằng tôi là ai? và cũng có một số người sẽ loáng thoáng nhớ rằng đã từng có một người bạn như thế.

Còn nếu đã nửa năm rồi, tôi im lặng.Bạn sẽ đối xử với tôi ra sao?

Rất tiếc là lúc đó bạn đã không còn nghĩ gì đến tôi nữa rồi. Sự im lặng của tôi đã xua tôi ra khỏi ký ức và` suy nghĩ của bạn. Nếu có lúc nào đó lơ đãng nhớ lại, bạn sẽ ngạc nhiên nghĩ rằng sao chúng ta có thể từng thân thiết với nhau chừng ấy.

Dường như quy luật khắc nghiệt quá bạn nhỉ? và tôi cũng biết đó là lẽ thường mà....

Và rồi...
Khi ánh nắng buổi sáng đầu tiên của ngày thứ ...nào đó... tính từ khi tôi im lặng chiếu xuống giường bạn.

Bạn thấy trên bậu cửa sổ còn lại một bông cúc trắng và lá thư xanh màu lá cỏ. Lá thư tôi viết cho bạn:


"Sự im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương."

Im lặng đôi khi có những nguyên nhân của nó, Im lặng không có nghĩa là quên..

NHƯ VẪN CÒN ĐÂY

http://www.nhaccuatui.com/m/wU11CVXbwX

TeacherABC
02-06-2011, 02:39 PM
Nếu một ngày em im lặng


Đó là ngày anh buồn nhất...

Nhudadauyeu
02-06-2011, 03:55 PM
"Sự im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương."

Im lặng đôi khi có những nguyên nhân của nó, Im lặng không có nghĩa là quên..[/COLOR]


Đã từng thử im lặng, nhưng lý trí ko thắng nổi con tim....:acac::acac::acac:

Anna
02-06-2011, 04:08 PM
Đã từng thử im lặng, nhưng lý trí ko thắng nổi con tim....:acac::acac::acac:

Thử lần nữa xem sao chị? :botay:

Nhudadauyeu
02-06-2011, 04:10 PM
Thử lần nữa xem sao chị? :botay:


hic, đã thử mấy lần nhưng ko thể....huhu:acac::acac::acac:

Anna
03-06-2011, 11:03 AM
Bức Tranh Bị Bôi Bẩn


Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngày kia chàng bắt tay vào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian.

Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuy nhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trong cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguy hiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét. Tuy nhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.

Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấy một cây cọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sự hoàn mỹ tuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật cây cọ từ tay người đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tay định đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuy nhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữ lấy người họa sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình".

Vậy nên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngay dưới chân bạn.

TeacherABC
04-06-2011, 04:40 PM
"Xin lỗi em!"

Bữa tối, chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.

- Cô gái vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: “Em yêu anh”.
- Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: “Anh có vợ rồi”.
-“Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?”
Chàng trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình.
24 tuổi, trẻ trung, có ý chí.
Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và biết nói, đó thực sự là một cô gái tuyệt vời.
Thật đáng tiếc.
-“Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh”. Cô gái cuối cùng cũng không đợi được, nói thêm một câu.

-“Nhưng anh yêu vợ anh”. Chàng trai trả lời một cách cương quyết.
-“Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng thấy mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các bữa tiệc của công ty ….?”
Cô gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.
-“Em yêu anh vì cái gì?”. Chàng trai lên tiếng.
-“Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều nữa. Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc biệt”.
-“Em biết ba năm trước anh như thế nào không?”. Chàng trai châm điếu thuốc nói.
-“Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng nữa”.
-“Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ”. Chàng trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói.
“Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi tìm gái bán hoa, bị công an bắt.”
-“Vậy tại sao….” Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã làm chàng trai thay đổi.
-“Vì cô ấy à?”
-“Ừ”.
-“Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh. Đã dạy anh rất nhiều điều, khiến anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.
Trước mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí bướng bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô ấy, chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy, công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn”.
Chàng trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói.
-“ Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy. Tất nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng dám để anh mua đâu.”
“Khoảng thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa đông đến, tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi vị đó chỉ có cô ấy mới làm được.”

Chàng trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về những chuyện đã qua.
Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng nghe.
Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm.
-“À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ à?” Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.
-“Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô ấy”.
‘Vâng em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi.” Cô gái thất vọng và lắc đầu nói. “Chỉ có điều, đến độ tuối của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả cô ấy.”

-“Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng không?”.
-“Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé.” Chàng trai đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.
-“Không cần đâu, em tự về được mà”. Cô gái xua tay nói. “Anh về đi, đừng để cô ấy lo lắng”.
Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.
“Cô ấy đẹp không?”
“Đúng thế. Cô ấy rất đẹp”.

Bóng chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói loà trong đêm tối.
Chàng trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn lên.
Chàng đi đến mép giường và ngồi xuống.
“Bà xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này, nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một mình cô đơn quá à…”
Chàng trai lặng người đi và nói không thành tiếng.
Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh trong lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt dịu dàng của một cô gái đã quá cố...

(St)

Anna
04-06-2011, 05:05 PM
"Xin lỗi em!"

Bữa tối, chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.

- Cô gái vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: “Em yêu anh”.
- Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: “Anh có vợ rồi”.
-“Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?”
Chàng trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình.
24 tuổi, trẻ trung, có ý chí.
Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và biết nói, đó thực sự là một cô gái tuyệt vời.
Thật đáng tiếc.
-“Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh”. Cô gái cuối cùng cũng không đợi được, nói thêm một câu.

-“Nhưng anh yêu vợ anh”. Chàng trai trả lời một cách cương quyết.
-“Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng thấy mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các bữa tiệc của công ty ….?”
Cô gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.
-“Em yêu anh vì cái gì?”. Chàng trai lên tiếng.
-“Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều nữa. Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc biệt”.
-“Em biết ba năm trước anh như thế nào không?”. Chàng trai châm điếu thuốc nói.
-“Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng nữa”.
-“Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ”. Chàng trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói.
“Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi tìm gái bán hoa, bị công an bắt.”
-“Vậy tại sao….” Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã làm chàng trai thay đổi.
-“Vì cô ấy à?”
-“Ừ”.
-“Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh. Đã dạy anh rất nhiều điều, khiến anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.
Trước mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí bướng bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô ấy, chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy, công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn”.
Chàng trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói.
-“ Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy. Tất nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng dám để anh mua đâu.”
“Khoảng thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa đông đến, tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi vị đó chỉ có cô ấy mới làm được.”

Chàng trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về những chuyện đã qua.
Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng nghe.
Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm.
-“À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ à?” Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.
-“Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô ấy”.
‘Vâng em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi.” Cô gái thất vọng và lắc đầu nói. “Chỉ có điều, đến độ tuối của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả cô ấy.”

-“Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng không?”.
-“Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé.” Chàng trai đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.
-“Không cần đâu, em tự về được mà”. Cô gái xua tay nói. “Anh về đi, đừng để cô ấy lo lắng”.
Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.
“Cô ấy đẹp không?”
“Đúng thế. Cô ấy rất đẹp”.

Bóng chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói loà trong đêm tối.
Chàng trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn lên.
Chàng đi đến mép giường và ngồi xuống.
“Bà xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này, nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một mình cô đơn quá à…”
Chàng trai lặng người đi và nói không thành tiếng.
Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh trong lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt dịu dàng của một cô gái đã quá cố...

(St)


Một tình yêu thực sự dành riêng cho người mình yêu trong đó còn có sự hy sinh. Anh chàng này đã làm được điều đó. Vì tình yêu chân chính thì trong sạch, nó nằm trong tim chứ không phải trong giác quan. Người ta có thể quyến rũ người đàn bà bằng sự dối trá. Nhưng người ta chỉ chinh phục được người đàn bà bằng tấm lòng chân thật mà thôi.

Anna
04-06-2011, 05:19 PM
Đẹp là gì?

*Tất cả mọi người đều có nét đẹp riêng. Cho nên, nếu có ai đó nói rằng bạn không xinh đẹp, đừng buồn, hãy hiểu là họ chưa khám phá được vẻ đẹp đích thực của bạn đó thôi.

* Cái đẹp như một quyển sách. Vì vậy, thật ngốc nếu chỉ đánh giá nó theo vẻ bề ngoài.

* Cho dù tôi có mất đi đôi mắt, tôi vẫn có thể nhìn thấy vẻ đẹp thiên thần của bạn bằng chính trái tim mình.

* Vẻ đẹp tuyệt vời nhất trên thế gian này được tìm thấy trong những trái tim biết thương yêu !

Anna
07-06-2011, 12:50 PM
Bí Quyết 90/10

Bí quyết đó là gì? 10 % cuộc đời là những gì xẩy đến với bạn. 90% cuộc đời là do phản ứng của bạn đối với những chuyện xẩy đến đó.

Thế nghĩa là sao? Giờ hãy thử xét một ví dụ:
Bạn đang dùng điểm tâm cùng với gia đình. Con gái bạn làm đổ cà phê lên áo bạn. Chuyện đó xẩy ra bất chợt, bạn không kiểm soát được. Điều xẩy ra tiếp sao đó là phản ứng thuộc quyền quyết định của bạn. Bạn mắng cháu, cháu phát khóc, bạn trách cả vợ mình đã đặt tách cà phê quá gần rìa bàn. Hai người bắt đầu cài nhau một hồi. Bạn đùng đùng bước lên lầu thay quần áo. Khi bạn trở xuống, con bạn vẫn khóc, vẫn chưa ăn xong để đi học. Cháu bị lỡ chuyến xe đưa rước, vợ bạn phải hối hả đi làm. Bạn đi nhanh ra xe, đưa con gái đến trường, sợ trễ, bạn chạy xe vượt tốc độ cho phép. Sau khi bị phạt nặng, bạn đưa con tới trường trễ hết 15 phút. Con bạn chạy nhanh vào lớp, không kịp chào bạn. Bạn đến văn phòng trễ mất 20 phút, lại thấy mình để quên chiếc cặp ở nhà. Ngày của bạn đã bắt đầu một cách khủng khiếp. Chuyện càng lúc càng tệ hại tiếp tục xẩy ra.

Buổi chiều bạn buồn chán trở về nhà để thấy vợ con không vui vẻ đón mừng mình như ngày hôm trước.
Tại sao bạn có một ngày buồn chán như thế?
a. Tại tách cà phê chăng?
b. Tại con gái bạn chăng?
c. Tại người cảnh sát à?
d. Do bạn gây ra đấy chứ.

Câu trả lời đúng là câu d. Bạn đã không làm chủ cái 90% thuộc quyền phản ứng của mình. Cách phản ứng trong 5 giây của bạn đã tạo ra một ngày bất hạnh. Bạn cũng đã có thể phản ứng một cách khác. Khi tách cà phê đổ, cháu bé muốn khóc, bạn đã có thể nói: "Không sao đâu con, lần sau con nên cẩn thận hơn một chút". Bạn nhẹ nhàng lên lầu thay áo và mang theo chiếc cặp. Bạn xuống nhà vừa kịp vẫy tay chào cháu lên xe đưa rước. Vợ chồng bạn hôn nhau rồi cùng đi làm. Bạn đến cơ quan sớm 5 phút và vui vẻ chào các đồng nghiệp buổi sáng. Có lẽ sếp cũng khen bạn về một ngày làm việc có hiệu quả.

Hãy nhớ rằng phản ứng của bạn rất quan trọng. Chuyện bất ngờ xảy ra chỉ chiếm 10%, quyết định phản ứng của bạn chiếm 90%. Hãy nhớ và áp dụng bí quyết 90/10 cho mọi việc xảy ra trong ngày, bạn thấy cuộc đời của bạn tốt hơn thật nhiều. Chúc bạn thành công.

Anna
09-06-2011, 11:24 AM
Mãi mãi offline

Trời lại mưa, những cơn mưa đầu mùa làm tôi nhớ tới hồi mới gặp anh trên mạng. Thủa đó mùa mưa cũng vừa mới đến, còn tôi thì mới biết truy cập Internet… Những cuộc trò chuyện trên mạng đã làm cho tôi cảm thấy mình gần gũi anh hơn.

Mỗi sáng, sau khi tỉnh giấc, công việc đầu tiên tôi làm là kết nối với Internet, đánh thức anh bằng phím Ctrl+G, buzz anh một cái rồi hét toáng: “Dậy thôi, sáng rồi”. Anh cười và trả lời bằng một cú buzz tương tự: ”Dậy rồi…”

Thời gian cứ thế trôi qua, lần nào gặp anh offline, tôi cũng buzz anh một cái vào sườn và nói: “Nhìn anh offline ngộ hơn online nhiều”. Dù chuyện gặp nhau online và offline càng ngày càng thường xuyên hơn nhưng tôi vẫn không bỏ thói quen buzz anh mỗi sáng. Mỗi lần thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi cảm thấy thật dễ chịu.

Ba năm sau ngày chúng tôi gặp nhau, anh chuyển công tác về tỉnh. Mỗi sáng, dù không còn thấy tên anh trong danh sách bạn bè đang online, tôi vẫn buzz anh một cái… Mỗi lần, từ tỉnh về offline với tôi, anh đều buzz tôi một cái vào trán: “Em làm tràn cái offline list của anh đó…”

Thế rồi có một ngày, người thân của anh báo với tôi rằng không bao giờ anh còn có thể online được nữa, anh đã mãi mãi offline. Tôi nhận tin đó trong bàng hoàng. Tôi bỏ thói quen online mỗi sáng ngay khi vừa tỉnh giấc, để không buzz rồi gọi anh thức nữa, anh đang yên giấc mà…

Sáng ấy, đúng vào ngày kỷ niệm chúng tôi biết nhau, tôi online, định buzz anh như một cách tưởng niệm người đã khuất thì bỗng nhiên tên anh trong danh sách bạn bè đang online sáng lên, tim tôi muốn ngừng đập khi thấy anh buzz tôi: “Tuy anh không còn có thể online để trò chuyện với em như nữa nhưng anh vẫn muốn nhắc – Dậy đi em”. Kèm cú buzz đó là một thông báo nho nhỏ cho biết đó là dịch vụ tự động nhắn tin theo lịch. Tôi đã khóc, cho anh, cho tôi và cho cả những buổi sáng online gọi nhau thức dậy.

St.

Anna
10-06-2011, 05:13 PM
Vì sao bạn là người giàu có?

Chàng thanh niên nọ lúc nào cũng than vãn số mình không tốt, không thể giàu có được. Một ngày, một ông lão đi qua, nhìn thấy vẻ mặt ủ ê của anh bèn hỏi:
- Chàng trai, sau trông cậu buồn thế, có việc gì không vui à?
- Cháu không hiểu tại sao cháu làm việc chăm chỉ, vất vả mà vẫn nghèo. - Chàng trai buồn bã nói.
- Nghèo ư, cháu là một người giàu có đấy chứ.
- Chưa ai nói với cháu như vậy cả, cháu rất nghèo.
- Giả như ta chặt một ngón tay cái của cháu, ta trả cháu 3 đồng vàng, cháu có đồng ý không?
- Không ạ.
- Giả như ta chặt của cháu một bàn tay, ta trả cháu 30 đồng vàng, cháu đồng ý không?
- Không bao giờ.
- Vậy ta muốn lấy đi đôi mắt của cháu, ta trả cháu 300 đồng vàng, cháu thấy thế nào?
- Cũng không được.
- Vậy, ta trả cháu 3.000 đồng vàng để cháu trở thành một ông lão như ta, già cả, lú lẫn được không?
- Đương nhiên là không.
- Cháu muốn giàu. Vậy ta sẽ đưa cho cháu 30.000 đồng tiền vàng để lấy đi mạng sống của cháu, cháu thấy thế nào?
- Cháu cảm ơn ông! Cháu đã hiểu cháu cũng là một người giàu có.


---0---


Trong cuộc sống, rất nhiều người thường than thân trách phận mà không hiểu thực ra mình còn hạnh phúc hơn rất nhiều người khác. Bạn hãy xem:
- Nếu sáng nay tỉnh dậy, cảm thấy mình khỏe mạnh, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều người không còn cơ hội sống đến ngày mai.
- Nếu bạn chưa bao giờ phải trải qua sự tàn phá của chiến tranh, sự đơn độc, lạnh lẽo trong nhà tù, chưa bị đói rét rình rập, thì bạn đã may mắn hơn 500 triệu người trên trái đất.
- Nếu trong tủ lạnh nhà bạn có thức ăn, bạn có quần áo để mặc, có tiền để tiêu, thì bạn đã hạnh phúc hơn biết bao người nghèo đói vô gia cư trên thế giới.
- Nếu bạn có tài khoản trong ngân hàng, thì bạn đã được xếp vào nhóm 8% những người giàu có trên thế giới.
- Nếu bố mẹ bạn vẫn còn sống và vẫn sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau, thì bạn thuộc số ít nhóm người hạnh phúc nhất trên thế giới.
- Nếu trên khuôn mặt bạn lúc nào cũng nở một nụ cười tươi tắn, bạn luôn cảm thấy lạc quan yêu đời, thì bạn là người vô cùng hạnh phúc bởi trên thế giới có rất nhiều người muốn lạc quan như bạn mà cũng không được.
- Nếu bạn được ôm người thân vào lòng hay được dựa vào bờ vai của họ để nói lên tâm sự của mình, thì bạn đã hạnh phúc hơn rất nhiều những người không bao giờ nhận được tình yêu từ người khác.
- Nếu bạn đọc được những dòng chữ này, thì bạn hạnh phúc hơn 2 tỷ người không thể đọc được trên trái đất này.

Sau khi đọc xong những dòng chữ này, bạn có thể nhìn lại mình qua gương và mỉm cười: “Hóa ra, mình cũng là một người giàu có.”

TeacherABC
10-06-2011, 05:59 PM
Đọc bài viết của Anna xong nhìn lại mình, quả thật mình quá hạnh phúc!

Anna
17-06-2011, 01:10 PM
Hạnh phúc vô biên

Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất chấp hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi đi một nữa, nhưng hạnh phúc được sẻ chia sẽ nhân lên gấp đôi.

Hai người đàn ông cùng bệnh nặng, được xếp chung một phòng tại bệnh viện. Một người được phép ngồi dậy một tiếng mỗi ngày vào buổi chiều để thông khí trong phổi. Gường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng. Người kia phải nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳ nghỉ đã trải qua.

Mỗi chiều, khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả lại cho bạn cùng phòng những gì ông thấy ngòai cửa sổ. Người kia, mỗi buổi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc một tiếng đó - cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi những họat động và màu sắc bên ngòai.

Cửa sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt ngỗng đùa giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình nhân tay trong tay đi dạo giữa vườn hoa và nắng chiều rạng rỡ. Những cây cổ thụ sum suê tỏa bóng mát và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện.

Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống động.

Ngày và đêm dần trôi...

Một sáng, khi mang nước tắm đến phòng họ, cô y tá phát hiện người đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ả trong giấc ngủ. Cô y tá báo cho người nhà đến mang ông ta về. Một ngày kia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến cạnh cửa sổ.

Đối diện cửa sổ chỉ là bức tường xám xịt. Ông hỏi cô y tá cái gì khiến cho người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô y tá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng không thấy được bức tường nữa. Cô nói: "Nhưng có lẽ ông ta muốn khuyến khích ông can đảm hơn lên".

Boulevard
26-08-2011, 07:21 AM
Lá thư cuối cùng của người lái xe tải


Một lần trên xa lộ, tôi thấy một nhóm cảnh sát hoàng gia Canada và vài người công nhân đang tháo gỡ phần còn lại của một chiếc xe tải bị mắc kẹt bên vách đá. Tôi đậu xe lại, nhập vào nhóm tài xế xe tải đang lặng lẽ quan sát đội công nhân.

Một cảnh sát bước lại chỗ chúng tôi chậm rãi nói: "Rất tiếc, người tài xế đã chết khi chúng tôi phát hiện ra anh ta. Có lẽ anh ấy bị lạc tay lái trong lúc trời có bão tuyết hai ngày trước đây. Thật khó để nhận ra người bị nạn nếu chúng tôi không may mắn thấy ánh nắng phản chiếu từ kính chiếu hậu". Viên cảnh sát lắc đầu buồn bã, rút trong túi áo khoác một lá thư: "Đây này, các anh nên đọc cái này. Tôi đoán anh ấy đã sống được khoảng hai giờ trước khi chết vì lạnh".

Tôi chưa bao giờ thấy cảnh sát khóc. Tôi nghĩ họ đã thấy quá nhiều cái chết và chứng kiến nhiều cảnh tượng hãi hùng nên họ không còn cảm giác gì trước những việc tương tự. Nhưng viên cảnh sát ấy đã lau nước mắt và đưa tôi lá thư. Đọc thư, tôi cũng như những người tài xế khác, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ giấu những giọt nước mắt, trở về xe của mình.

Những từ ngữ trong thư như nung cháy tôi. Và sau nhiều năm, nó vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, như thể tôi đang cầm nó trước mặt. Tôi muốn chia sẻ lá thư đó với bạn, bạn bè của bạn và gia đình của họ.


Thư của Bill, tháng 12 năm 2000

"Vợ yêu quý của anh,

Đây là lá thư mà không người đàn ông nào muốn viết. Nhưng anh cũng đủ may mắn khi có một ít thời gian nói lên những gì anh đã quên nói nhiều lần trước đây.

Anh yêu em, em yêu ạ. Em đã từng nói đùa rằng anh yêu chiếc xe tải còn hơn cả yêu em bởi vì anh dành nhiều thời gian cho nó quá! Anh yêu cái khối sắt này vì nó cần cho chúng ta. Nó chứng kiến anh vượt qua những nơi khó khăn, những giờ khó nhọc. Anh đã có thể luôn kỳ vọng vào nó trên những chuyến hàng xa và nó luôn mau chóng giúp anh hoàn thành công việc. Nó không bao giờ làm anh thất vọng. Nhưng em có biết rằng anh yêu em cũng bởi những lý do đó. Em cũng đã chứng kiến anh vượt qua những thời khắc khó khăn.

Anh nhớ anh đã than phiền về chiếc xe cũ kỹ vậy mà anh không nhớ em cũng từng than thở khi mệt mỏi trở về nhà. Anh quá lo nghĩ đến những rắc rối của mình đến nỗi không nghĩ gì đến em. Anh nghĩ về những thứ em đã phải từ bỏ vì anh: quần áo, du lịch, tiệc tùng, bạn bè... Em đã không bao giờ trách móc và vì lý do nào đó anh đã không bao giờ nhớ cám ơn em. Khi anh ngồi uống cà phê với bạn bè, anh luôn nói về chiếc xe và những khoảng tiền sửa chữa nó. Anh nghĩ anh đã quên mất em là người bạn đời của anh.

Sự hy sinh và phấn đấu của em cũng nhiều như việc anh cố gắng để có được một chiếc xe mới. Anh rất hãnh diện về chiếc xe này và anh cũng rất hãnh diện về em. Nhưng anh chưa bao giờ nói với em điều đó. Anh cho đó là điều dĩ nhiên em đã biết. Nhưng nếu anh dành nhiều thời gian với em thay vì để chùi rửa, lau bóng chiếc xe thì anh đã có thể nói những lời thật lòng mình với em.

Nhiều năm tháng qua, trong những lần rong ruổi trên đường, anh biết những lời cầu nguyện của em luôn theo anh. Nhưng lần này những lời đó không đủ. Anh đang đau quá. Anh đang trên chặng đường cuối cùng. Và anh muốn nói lên những điều mà lẽ ra anh phải nói nhiều lần trước đây. Những điều bị lãng quên vì anh quá quan tâm đến chiếc xe và công việc.

Anh đang nghĩ đến những ngày kỷ niệm của hai đứa hay ngày sinh nhật đã bỏ lỡ, cả những vở kịch, những trận đấu hockey của các con mà em phải tham dự một mình vì anh đang đâu đó trên đường. Anh đang nghĩ về những đêm em cô đơn và nghĩ đến anh đang ở đâu, công việc như thế nào. Anh đang nghĩ về những lúc anh muốn gọi cho em chỉ để nói lời chúc ngủ ngon nhưng vì lý do gì đó lại tiếp tục chạy xe. Anh nghĩ về những giây phút thanh thản, yên lành khi nghĩ đến em cùng các con. Những bữa cơm gia đình em dành nhiều thời gian để chuẩn bị và tìm nhiều lý do để giải thích với các con vì sao anh không ăn cùng. (Vì anh đang bận thay dầu cho xe, anh đang bận sửa xe, anh đang ngủ vì buổi sáng anh phải đi sớm,...). Luôn luôn có một lý do nào đó! Khi chúng ta lấy nhau, em không biết thay bóng đèn, nhưng chỉ hai năm sau em đã có thể sửa lò sưởi những khi trời bão trong khi anh đang chờ dở hàng ở Florida.

Anh đã phạm nhiều sai lầm trong đời nhưng nếu nói anh chỉ có một lần quyết định đúng, anh nghĩ đó là khi anh hỏi cưới em.

Cơ thể anh đang đau. Nhưng tim anh thì đau hơn nhiều. Em không có mặt lúc anh ra đi, lần đầu tiên từ khi chúng ta có nhau. Anh thật sự thấy cô đơn và sợ hãi. Anh cần em nhiều lắm và anh biết đã quá trễ rồi. Anh nghĩ thật là tức cười, bây giờ tình yêu của anh thì đang ở xa anh ngàn dặm còn khối sắt vô tri đã sai khiến cuộc sống của anh nhiều năm nay thì đang ở đây. Nhưng anh cảm thấy em đang ở cạnh. Anh có thể cảm nhận tình yêu của em, trông thấy khuôn mặt em. Em đẹp lắm, có biết không? Anh nghĩ gần đây anh không nói với em điều đó dù em vẫn rất xinh đẹp.

Hãy nói với các con rằng anh yêu chúng rất nhiều. Anh sợ phải ra đi quá nhưng giờ phút đó đã đến rồi em yêu ạ. Anh yêu em rất nhiều. Hãy nhớ chăm sóc bản thân và luôn nhớ rằng anh đã yêu em nhiều hơn bất cứ cái gì trên đời. Anh chỉ quên không nói với em điều đó mà thôi.

Anh yêu em!

Bill."

Lời ngỏ:
"...Nếu bạn đang chờ đến ngày mai, tại sao lại không thực hiện mọi thứ ngay trong ngày hôm nay ? Bởi nếu ngày mai không bao giờ tới, bạn sẽ phải hối tiếc rất nhiều vì đã không dành những giây phút hiếm hoi còn lại để sẻ chia một nụ cười, một cái ôm...
...Hãy giữ những người mà bạn thật sự yêu thương trong vòng tay của mình, thì thầm vào tai họ, nói với họ rằng bạn yêu thương họ nhiều như thế nào..."
- Nếu tôi biết rằng...

TeacherABC
16-09-2011, 09:38 AM
Trong một khóa học chuyên môn, mình được cô giáo giới thiệu với cả lớp một đoạn clip tràn đầy xúc động! Tìm trên NR đề mục nào có thể giới thiệu cùng các bạn chia sẻ nhưng không thấy nên đành mượn đất của Anna "Những điều đáng suy gẫm!" để giới thiệu cùng các bạn. Mong chủ topic thông cảm!


http://www.youtube.com/watch?v=LnLVRQCjh8c

OA _ NỮ
17-09-2011, 02:55 AM
OA NỮ lần nào coi đoạn video này trên tube cũng cảm cảm động và khâm phục cặp đôi chỉ có nửa này đã làm lên một sự hoàn hảo toàn bích đến tuyệt vời. Thật đúng là trên đời cái gì cũng có thể làm được nếu có nghị lực và lòng quyết tâm.

OA _ NỮ
17-09-2011, 03:17 AM
OA NỮ đang theo học một khoá học ngắn về hồi phục sức khoẻ về tâm lý và làm sao để tránh bệnh ... Trong đó có mục. ``Bạn hãy viết về những điểm mạnh của bạn``
Sau khi OA NỮ ngồi cắn bút ngẫm nghĩ mãi viết ra những điểm mạnh của mình và đọc đi đọc lại...Chợt trong lòng như có những hồi chuông ngân vang làm mình nhận thức ra chính bản thân mình đang sở hữu một khối tài sản quý giá vô ngần mà bao lâu nay mình ko hề nhận ra. Tài sản to lớn mà ta có được chính là bản thân mình!

Sau đó OA NỮ lên mạng tìm được một bài rất hay nói về điều đó. Post lên cho cả nhà cùng suy ngẫm.

Tài sản quý báu nhất nằm ở đâu?



Tài sản quý báu nhất của bạn nằm ở đâu? Trong két sắt, trong nhà băng, trong đất đai, ruộng vườn hay nhà xưởng? Hay là mỏ vàng, mỏ bạc, là kho báu còn nằm sâu trong lòng đất?

Một chân lý đơn giản, hiển nhiên nhưng không phải lúc nào mỗi chúng ta cũng nhận ra được: Tài sản to lớn mà ta có được chính là bản thân mình!

Ngay cả lúc chúng ta tuyệt vọng, cùng khổ, bị tổn thương, mất mát về thể xác, tinh thần...thì chỉ có chính ta, với cả những điểm mạnh và điểm yếu, với đầy đủ những mâu thuẫn vốn có, chứ không phải là một ai khác. Chính ta là " vốn liếng" duy nhất giúp ta đương đầu và vượt qua nghịch cảnh, tìm kiếm hạnh phúc đích thực.

Hãy yêu thương bản thân mình, tin tưởng vào chính mình, bạn sẽ thấy cuộc sống chuyển động dưới sức mạnh của nghị lực, sáng tạo, yêu thương. Và hạnh phúc là thứ tài sản sinh sôi từ sự quên mình, lòng vị tha, sự quan tâm sâu sắc đến người khác.

Nếu như có một ai đó thật sự có giá trị lớn lao trong cuộc đời bạn. Một ai đó có thể cho bạn một lời khuyên thông minh và ý nghĩa nhất. Một ai đó luôn hiểu bạn. Một ai đó sẵn lòng truyền đạt những tình cảm chân thành nhất đến bạn. "Một ai đó"- không ai khác, chính là bạn!

Hầu hết mọi người trong chúng ta ít khi dành nhiều thời gian cho chính mình. Chúng ta quá bận rộn với những lo toan của cuộc sống hiện đại. Rồi chúng ta bận tâm, lo lắng cho những mối quan hệ xã giao xung quanh....

Nhiều người chưa bao giờ nhận thức được khả năng tiềm tàng vĩ đại của bản thân vì có những hành động và suy nghĩ lạc hướng trong cuộc sống. Họ quên đi những mong muốn chính đáng của bản thân.

Hãy học cách sử dụng thời gian hợp lý.

Hãy trân trọng và phát huy những năng lực tiềm tàng trong bạn.

Hãy tạo thói quen dành một ít thời gian riêng tư quý báu cho chính bản thân mình mỗi ngày, cũng như đừng quên mục đích sống, những mơ ước, hoài bão chính đáng của bạn hôm nay và ngày sau.

Hãy lắng nghe những suy nghĩ của bạn lên tiếng.

Hãy khám phá những cảm xúc thật của chính mình.

Hãy tự thoả mãn với những niềm vui mà cuộc sống ban tặng cho bạn.

Bạn là cá nhận tuyệt vời và là tài sản quý nhất cho chính bạn!

Bạn chính là người khao khát hiến dâng những điều kỳ diệu nhất cho cuộc sống.

Hãy là chính bạn! Hãy dành thời gian cho bản thân bạn nhiều hơn để thấy rằng cuộc sống có ý nghĩa biết bao!

.....Mình nhận ra được những điều này khi vừa trải qua những cơn đau đớn về thể xác, sự dày vò của bệnh tật đối với bản thân, có lúc quá đau đã đi đến bế tắc cùng cực và tuyệt vọng . Khi mình đã lãng quên chính mình, thiếu sự quan tâm chăm lo cho chính mình. Và mình đã phải trả giá...!! Hy vọng rằng, đây là thông điệp mà mình gửi đến tất cả mọi người, hãy yêu thương bản thân hơn, khi hãy còn kịp!

Dung_SHA
17-09-2011, 01:18 PM
Em đồng ý với với quan điểm " Tài sản quý nhá nhất của con người là chính bản thân mình" Nếu ta yêu chính bản thân mình, tự tin trong cuộc sống thì có thể vượt qua mọi trở ngại thử thách và đón nhận niềm vui trong cuộc sống. Do đó, để hạnh phúc, sung sướng, ta hãy yêu chính bản thân mình !:rolleyes:
Bài viết thật là hay, cám ơn chị Oa đã gửi đến cho mọi người !

Phu sinh
18-09-2011, 12:24 PM
Hài... Dẫu biết rằng thế nhưng nhiều khi vẫn cứ quên béng đi mất, để rồi lại hành hạ bản thân mình chỉ vì những điều vớ vẫn!

yeu100C
19-09-2011, 06:12 PM
@ chị ON
Y Bổ sung thêm một điều nữa
Mỗi tuần dành vài phút vào NR nữa chứ không thì không được đọc những bài hay như vầy cửa chị ON và anh PS
Y lại thấy có những người đứng lên được sau khi ngã lại quên đi. Những điều không được quên đó là nghĩa nhân ở đời.
Đứng dậy tìm lại bản thân mình không có nghĩa là trèo lên người đồng cảnh ngộ đạp người ta để mình ngoi lên.

Anna
29-09-2011, 10:00 AM
Trong một khóa học chuyên môn, mình được cô giáo giới thiệu với cả lớp một đoạn clip tràn đầy xúc động! Tìm trên NR đề mục nào có thể giới thiệu cùng các bạn chia sẻ nhưng không thấy nên đành mượn đất của Anna "Những điều đáng suy gẫm!" để giới thiệu cùng các bạn. Mong chủ topic thông cảm!


http://www.youtube.com/watch?v=LnLVRQCjh8c

Hôm nay mới thấy topic này, rất xúc động... Nhưng sau này anh TABC không cần phải "xin phép" Anna đâu nghen. Nếu có bài nào hay thì anh cứ post lên cho mọi người cùng xem nhé!

Anna
02-12-2011, 02:32 PM
Không biết bài này các bạn đã đọc chưa, nhưng hnay mình mới đọc được, xin chia sẻ cùng mọi người nhé!


Bà bán rau

Ăn rau không chú ơi?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau...!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" - cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơi! Tiếng bà cụ yếu ớt.
- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.
Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?
- Hai nghìn một mớ - Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

http://i496.photobucket.com/albums/rr328/afrozenworld_anna0608/ba-ban-rau.jpg

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

- Nghĩ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ.

Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ.

Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế.

Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện.

Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.
- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? - chị bán nước khẽ hỏi.
- Tội nghiệp bà cụ! một giọng người đàn bà khác.
- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.
Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi.
Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia. Gã không ngờ...!

Theo Lê Thắng
(Quảng Xương, Thanh Hóa)
Nguồn: VnExpress

Anna
23-04-2012, 10:24 AM
Đừng vội xét đoán

Đừng vội kết án ai. Vì bạn không biết cuộc sống của họ thế nào cũng như điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ và những gì họ đang phải nỗ lực vượt qua.

Vừa nhận được điện thoại, vị bác sĩ vội vã tới bệnh viện. Ông khoác vội trang phục phẫu thuật và tiến ngay tới phòng mổ. Lúc đó, người cha của cậu bé sắp sửa phẫu thuật đang ngồi đợi tại cửa phòng.

Vừa nhìn thấy bóng bác sĩ, người cha nói ngay: “Tại sao giờ này ông mới đến? Ông không hay biết con trai tôi rất nguy kịch sao? Thực lòng ông có trách nhiệm nghề nghiệp không vậy?”

Bác sĩ điềm tĩnh trả lời: “Thật xin lỗi, lúc này không phải ca tôi trực nên tôi không có mặt tại bệnh viện. Thế nhưng vừa nhận được điện báo tôi đến ngay đây… Và lúc này tôi muốn tịnh tâm một chút để chuẩn bị phẫu thuật”.

Người cha giận dữ: “Tịnh tâm à?! Giả như con của ông đang nằm trong phòng cấp cứu thì ông có tịnh tâm được không? Nếu như con trai ông sắp chết, ông sẽ làm gì?”

Vị bác sĩ lại mỉm cười trả lời:

“Tôi sẽ nói điều mà ông Gióp đã nói trong Kinh Thánh: ‘Thân trần truồng sinh từ bụi đất, tôi sẽ trở về
bụi đất thân trần truồng. Chúa đã sinh ra, Chúa lại lấy đi, xin chúc tụng Chúa’. Những bác sĩ không có khả năng giữ lại mạng sống. Ông hãy đi và cầu nguyện cho con trai ông. Chúng ta sẽ nỗ lực hết mình và cậy trông vào ân sủng Thiên Chúa”.

“Khuyên lơn người khác khi mà bản thân mình chẳng dính dáng gì xem ra quá dễ dàng”. Người cha phàn nàn.

Cửa buồng phẫu thuật đóng lại. Vị bác sĩ miệt mài vài giờ liền trong buồng mổ. Và ông rời khỏi buồng phẫu thuật trong niềm hạnh phúc: “Cảm tạ Chúa. Con trai ông đã được cứu. Nếu muốn biết thêm chi tiết, hãy hỏi cô ý tá vừa giúp tôi”. Không chờ câu trả lời của người cha, vị bác sĩ tiến thẳng ra cổng và rời khỏi bệnh viện.

Ngay khi nhìn thấy dáng dấp cô y tá xuất hiện, người cha nói ngay:

“Loại người gì mà lại cao ngạo đến như thế kia chứ! Thậm chí ông ta không thèm dành vài giây trả lời cho tôi biết hiện trạng con trai tôi”.

Cô y tá cúi xuống, tuôn trào nước mắt. Trong xúc động, cô chậm rãi trả lời: “Con trai duy nhất của bác ấy mới qua đời hôm qua do một tai nạn. Hôm nay bác ấy đang lo tang sự cho cậu. Thế nhưng vừa nhận được điện báo bác ấy tới ngay để cứu con trai ông. Bây giờ thì bác ấy trở về tiếp tục lo hậu sự cho đứa con yêu quý của mình”.

Đừng vội kết án ai. Vì bạn không biết cuộc sống của họ thế nào cũng như điều gì đang diễn ra trong tâm hồn họ và những gì họ đang phải nỗ lực vượt qua.

Sưu tầm

Anna
24-04-2012, 08:59 AM
Đồng tiền vàng


Buổi trưa. Trời oi bức, nắng như đổ lửa. Nằm dưới cây sấu già, nó thiu thiu ngủ, đầu gối lên cái bọc dúm dó, cũ kỹ, bên cạnh là cái bát sắt hoen gỉ nằm chỏng chơ.

Từ sáng tới giờ chưa có chút gì bỏ bụng, đi xin mãi nó chỉ được 1 tờ năm trăm đồng mất góc. Đói rũ người. Nó hi vọng giấc ngủ sẽ xua tan cái đói đang cồn cào trong nó, nhưng không được...

Chợt nó giật thót mình khi có bàn chân ai đó giẫm lên người. Đang đói, mệt, nó la toáng lên:
- Mù à? Người ta nằm thế mà giẫm cả lên người!
Đáp lại nó là giọng khản đặc, run run của 1 bà lão :
- Bà mù...ừ...mù thật cháu ạ...thôi bà đã trót...cho bà xin.
Nó lặng người, từ hai hốc mắt nó có cái gì đó ươn ướt, mặn chát rỉ ra...
- Cháu xin lỗi. Cháu không biết là bà... như thế...

Bà lão ngúc ngoắc đầu như thể chấp nhận. Rồi chiếc nón lá rách lướp tướp, cũ mèm tiếp tục huơ đi huơ lại. Theo cây gậy tre dò đường, bà dò dẫm bước đi...
- Lạy các ông, các bà...Xin các ông các bà thương xót,nhón tay làm phúc...
Nó vội lần trong bọc, rút ra tờ năm trăm mất góc, gọi với theo:
- Bà ơi!
Bà lão quay đầu lại.
- Cháu xin biếu bà!
Khuôn mặt nhăn nhúm của bà lộ vẻ mừng rỡ. Bà chậm chạp đi về phía nó, chìa nón cạnh cây sấu già chờ đợi...

1 cơn gió thoảng qua, hanh hao thả từ trên cây sấu vài chiếc lá khô vào nón.
Ngỡ nó bỏ tiền vào, bà đưa tay quờ đi quờ lại trong nón nhưng bàn tay run rẩy nhăn nheo chỉ chạm phải chiếc lá khô giòn. Bà lầm bầm:
- Trời ơi, sao nó lại nỡ lừa cả người mù hả trời!
Bà lão rủa thầm rồi từ từ quay người lại đi tiếp.

Nó ngồi dưới gốc cây, chìa tờ giấy bạc ra vẻ thành khẩn. Chờ mãi mà chẳng thấy bà lão nhận tiền, nó đứng dậy thảng thốt gọi :
- Bà ơi! Cháu biếu bà thật đấy mà...
Chỉ có tiếng lá xào xạc đáp lại.

Nó đứng đó 1 lúc lâu, suy nghĩ nhưng không hiểu vì sao bà lão không nhận tiền của nó. Nó cúi xuống, cắp cái bọc vào nách, cầm cái bát, với cây gậy lò dò tìm đường thập thững bước đi.
Bóng của nó - 1 đứa bé mù in trên mặt đường tròn như 1 đồng tiền vàng.

Sưu tầm