PDA

View Full Version : Em đã ngủ với chồng chị chưa?



Boulevard
10-10-2010, 09:27 AM
Người đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ: - Em đã ngủ với chồng chị chưa?



Đàn bà trẻ sa sầm nét mặt, đôi mắt ghì chặt vào đáy ly sóng sánh ánh cam. Vài phút lặng lẽ trôi qua, đàn bà trẻ phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn mà nội dung chẳng liên quan gì đến câu hỏi: - Anh ấy nói với em, chị không chăm lo và không thể chia sẻ cùng anh ấy....


Đàn bà đứng tuổi tiếp nhận bằng nét mặt thản nhiên. Giống như cô đã quen với tiếng báo thức lúc 6h30 mỗi ngày, để tất bật chuẩn bị bữa sáng cho chồng, đánh hộ anh đôi giày để anh có thể an tâm rời khỏi nhà đi làm. Đàn bà đứng tuổi chậm rãi tuông từng lời:


- Đây không phải là lần đầu tiên chị nghe câu nói ấy từ cửa miệng một phụ nữ trẻ. Có điều chị tự hỏi: "Tại sao trong cuộc đời, hầu hết đàn bà chỉ cần duy nhất một người đàn ông hiểu mình, chăm lo cho mình. Trong khi đa số đàn ông lại cần nhiều người đàn bà hiểu mình, chăm lo cho mình đến thế?".


Đàn bà trẻ cúi xuống, nước mắt khi không mà chảy. Tiếng đàn bà đứng tuổi vẫn vang lên đều đặn:


- Trong mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta chỉ có hai cách giải thích. Hoặc là cả ba cùng có lỗi, hoặc là không ai có lỗi, lỗi tại "Nhan sắc" mà ra... Thôi, chị về đây, còn phải đi đón cháu. Em từ từ suy nghĩ và chọn cho mình một kết cục mà em muốn. Chỉ có điều "Nhan sắc" là thứ phù du nhất cuộc đời này em ạ...! Đàn bà đứng tuổi đi rồi, để lại trong gió ánh mắt đen láy và mùi hương thoang thoảng. Đàn bà trẻ nhìn theo dáng dấp ấy và thầm nghĩ: "Chị ta từng được gọi là nhan sắc...". Chuông điện thoại reo vang, đàn bà trẻ giật mình. Đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông - như đa số đàn ông khác - cần nhiều đàn bà trong cuộc đời, nói hối hả: "Em à, cẩn thận nhé. Mụ nhà anh phát hiện ra em rồi. Mụ để cả xấp hình chụp chúng ta đi vào nhà nghỉ, rồi cả căn nhà nơi em đang trọ học. Tạm thời đừng liên lạc nhiều nhé. Anh sẽ tranh thủ giải quyết để gặp em sớm...". Đàn bà trẻ không đáp trả. Tiếng tít tít vang lên vồn vã và bất ngờ. Bất ngờ như cơn mưa ngoài khuôn quán kia. Lúc này cô mới nhận ra sự tinh xảo của đàn bà đứng tuổi khi chọn quán cà phê cô và người đàn ông ấy thường hò hẹn làm nơi gặp nhau hôm nay. Đàn bà trẻ nhìn ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: "Nhan sắc..."


Đàn bà đứng tuổi để toàn bộ tập ảnh giấy tờ liên quan đến người tình mới nhất của chồng lên bàn làm việc cho anh rồi lẳng lặng trở về phòng. Nhìn lại mình trong gương, đàn bà đứng tuổi biết mình đã sai khi chiều qua đổ lỗi mọi điều cho "Nhan sắc". Đàn bà nhớ lại lời một người đàn bà lớn tuổi hơn: "Đàn ông nào vốn mang tính trăng hoa thì hoạ may khi chết đi mới bỏ được. Chấp nhận lấy anh ta là chấp nhận cảnh chồng chung cả đời..." . Đàn bà đứng tuổi thở dài, tắt đèn trong tiếng nhạc da diết buồn "Bàn tay làm sao níu, một thời vừa đi qua..."


Đàn ông trở về sau cơn mưa giông bất ngờ. Phong bì hình ảnh vợ để trên bàn đêm qua vẫn còn làm anh chới với. Hai lần trước vợ chỉ nói: "Anh dừng lại đi, đừng để em biết quá nhiều...". Đàn ông ngoan ngoãn nghe theo vì thiết nghĩ: "Còn nhiều thời gian khác mà!". Lần này, đàn bà làm điều gay cấn hơn. Đàn ông nằm vật nơi phòng khách, chẳng dám vào phòng ngủ. Anh sợ những câu chất vấn không lối thoát dành cho mình, sợ mình trở thành thằng hèn như kẻ trộm bị bắt gặp. Đàn ông ngủ quên lúc nào không hay. Đàn ông muôn đời là thế. Họ không như đàn bà, điển hình là đàn bà trong phòng ngủ kia, ngổn ngang cả đêm không chợp mắt.


6h30, đàn bà choàng dậy như một loại phản xạ vô điều kiện. Nhưng rồi nghĩ lại, đàn bà cho phép mình lao vào phòng tắm chà rửa bản thân sạch sẽ, bóng loáng trước khi lao vào bếp. Đàn bà cho phép mình thoa chút phấn son trước khi đánh giày cho chồng. Và gọi chồng dậy với ánh mắt vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đàn ông hớn hở như thoát được nạn, thay đồ, ăn sáng, và huýt sáo rời khỏi nhà đi làm, không quên hôn vợ.


Đến cơ quan, đàn ông hí hửng rút điện thoại định gọi cho đàn bà trẻ, bất ngờ đọc được tin nhắn gửi sẵn từ đêm qua: "Em tha thứ cho anh, chúng ta tha thứ cho nhau. Em cố gắng và em biết anh cũng sẽ cố gắng. Chỉ có điều: Nhất quá tam. Chúng ta cùng ghi nhớ điều đó. Em yêu anh!" Đàn ông run tay vì biết đàn bà đứng tuổi không nói đùa. Đàn ông đang nghĩ, liệu những nhan sắc đang phới phới ngoài kia, rồi có mang đến cho anh những điều anh đang sở hữu? Liệu khi những nhan sắc ấy tàn phai, anh còn lại gì?


Đàn ông bóp trán, buông điện thoại. Ngồi thừ một lúc, anh mở email làm việc. Tên đàn bà trẻ đứng đầu trong inbox với lá thư "Nhan sắc". Đàn ông hồi hộp mở ra. Đàn bà trẻ viết:


"Em và nhan sắc cũ của anh đã gặp nhau cách đây vài ngày. Chị ấy không còn mới như em. Nhưng chị ấy có thứ nhan sắc khác. Tuỳ vào sự lựa chọn của anh. Em mong tin anh!".


Đàn ông nghe tim đập liên hồi. Ngã vật ra ghế, nốc cạn ly cà phê. Ly cà phê có thể đã làm đàn ông tỉnh táo hơn hoặc đã làm anh ta say. Đàn ông đem mọi thứ lên bàn cân, như vốn phải thế trong đầu óc một gã kinh doanh thành đạt. Đàn ông khôn ngoan, bản lĩnh nhìn thấy rõ ràng ngày hôm qua có sức mạnh lớn lao thế nào trong việc tạo ra hôm nay. Đàn ông cũng không còn đủ trẻ để liều lĩnh đem chưa - đến - nửa - cuộc - đời còn lại ra cá cược.


Đàn ông im lặng rời khỏi inbox. Chiều hôm ấy, đàn ông về sớm, đón con cùng vợ dưới cơn mưa tầm tã. Đàn bà đứng tuổi không quên chiếc khăn tay trong ví, lau vội nước mưa trên mặt, trên tóc chồng. Đàn ông nhìn vợ, nhớ lời đàn bà trẻ trong lá thư rồi nghĩ: "Đàn bà đứng tuổi của mình có một thứ nhan sắc mà không phải bất kì nhan sắc nào cũng có được..."


Vấn đề là, suy nghĩ ấy rồi sẽ tồn tại trong cuộc đời còn lại của đàn ông được bao lâu? Khi hàng ngày đàn ông vẫn phải tiếp xúc và nhìn thấy hàng nghìn nhan sắc mới đang hừng hực ngoài kia?...

SunWild
10-10-2010, 09:45 AM
Trên thực tế thì câu hỏi này chắc không bao giờ đặt ra và cũng không nên đặt ra từ vị trí một người vợ đối với người thứ 3 :)

mainhungayhomqua
10-10-2010, 09:59 AM
Trên thực tế thì thì đa số đàn bà nói chung là như nhau, đều cố gắng chăm sóc, tận tuỵ, hết lòng với người yêu hay chồng con dù ở vị trí nào đi chăng nữa. Tuy nhiên vì ủng hộ "người đứng tuổi" cho phù hợp với lễ giáo và đế "đền đáp" những năm tháng đã từng "cơm ngon canh ngọt" hoặc "rau cháo bên nhau" nên trong văn chương người ta thường cố gắng "nâng" họ lên bằng cách "hạ thấp" người "phụ nữ trẻ xuống".

OA _ NỮ
12-10-2010, 12:21 PM
Trên thực tế thì câu hỏi này chắc không bao giờ đặt ra và cũng không nên đặt ra từ vị trí một người vợ đối với người thứ 3 :)

Ồ, Sun có lẽ chưa được biết đó thôi. Câu hỏi này chị đã từng hỏi qua 2 cô đệ tử của chồng chị rồi. "Trong hai em, ai đã ngủ với chồng chị rồi)? Kà, ka.
Kết quả là hai cô nhìn nhau mắt tóe lửa, rồi thì sau đó chị phải vội đi chuẩn bị bông băng, thuốc xát trùng...

Phu sinh
12-10-2010, 12:43 PM
Ồ, Sun có lẽ chưa được biết đó thôi. Câu hỏi này chị đã từng hỏi qua 2 cô đệ tử của chồng chị rồi. "Trong hai em, ai đã ngủ với chồng chị rồi)? Kà, ka.
Kết quả là hai cô nhìn nhau mắt tóe lửa, rồi thì sau đó chị phải vội đi chuẩn bị bông băng, thuốc xát trùng...

Kinh nghiệm từ nay về sau, nên... cẩn thận... khi ngồi cạnh... OA! :rolleyes: :botay:

SunWild
12-10-2010, 12:50 PM
Ồ, Sun có lẽ chưa được biết đó thôi. Câu hỏi này chị đã từng hỏi qua 2 cô đệ tử của chồng chị rồi. "Trong hai em, ai đã ngủ với chồng chị rồi)? Kà, ka.
Kết quả là hai cô nhìn nhau mắt tóe lửa, rồi thì sau đó chị phải vội đi chuẩn bị bông băng, thuốc xát trùng...

Hihi chết cười :haha: Kiểu này chắc phải lên danh sách rồi đánh dấu vào :haha:

Huyzozo
12-10-2010, 06:01 PM
THƯ CỦA BỒ NHÍ GỬI CHO BÀ VỢ!

Thưa bà.

Dù chúng ta có vô cùng xung khắc, chúng ta vẫn phải nhất trí một điểm: Chồng bà là đàn ông.
Mà đàn ông thì sao? Đàn ông thì ham thích nhiều thứ. Ham thích đến mãnh liệt. và, bà đừng giấu em, bà hãy công nhận rằng, phụ nữ chúng ta yêu đàn ông vì họ có ham thích và biết cách thực hiện nó. ( Chúng ta cũng ham thích nhưng chủ yếu thực hiện bằng cách mua nó).
Ông thì thích máy móc, ông thì thích kiến trúc, ông thích vật lý và hóa học, ông dại hơn một chút thì thích thơ văn. Toàn những ham thích có lợi cho xã hội.
Nhưng đàn ông không chỉ ham thích một thứ. Nếu gà chỉ thích giun, bò chỉ thích cỏ tươi hay thỏ chỉ thích củ cải thì đàn ông lại thích đa dạng. Chuyện ấy trong bóng đá, trong ẩm thực, trong bia bọt không sao, nhưng trong vấn đề phụ nữ, tính đa dạng đó là cuộc sống thêm rắc rối.
Bà thân mến.
Em tin rằng bà có rất nhiều ưu điểm. Sở dĩ em quen với ông nhà là do ông ấy thông minh ( chứ không phải chỉ có tiền như thiên hạ vẫn đồn ). Và, một người thông minh không khi nào chọn vợ quá kém. Thậm chí, bà không những không quá kém mà còn rất nổi bật ở nhiều phương diện.
Theo như ông tiết lộ một cách đầy thành kính, bà nấu ăn ngon, bà rửa bát sạch, bà lau nhà bóng và bà đi chợ rẻ. Bà còn đối xử tốt với chó, mèo. Em xin thú thực, tất cả các phương diện đó em đều thua bà. Khi em nấu món canh, ai cũng nghĩ là món xào. Khi em rửa bát, tốt nhất lúc dùng nên rửa lại. Khi em lau nhà hay quét nhà, em để cái đống rác ở chỗ nọ chỗ kia. Chợ duy nhất em đi là chợ mỹ phẩm. Còn chó, mèo em chỉ nuôi chúng trong tranh.
Nhưng ông vẫn thích em. Tiện đây xin tiết lộ: thời gian thích không hề ngắn, cường độ thích không hề yếu và chi phí thích không hề thấp. Bà kinh ngạc. Bà không tin ư? Bà nhớ rõ là ông vẫn về nhả, vẫn ăn cơm tối, vẫn lịch sự với bà... Bà cảm giác chả có khe hở nào để em lọt vô cái pháo đài do bà xây dựng, canh gác và tuần tra.
Bà nhầm.
Em xin phép không đi vào chi tiết. Em chỉ nói một cách văn học rằng, không có gì ngăn cản được con tim. Nhất là một con tim già lao về phía một con tim trẻ. Như trên đã nói, em thua bà cả một tỷ thứ. Đúng một tỷ thứ, chả bớt phần nào. Nhưng, em lại hơn bà hai tỷ.
Bà sẽ gầm lên. Bà sẽ quát: hơn ở chỗ nào? Thưa bà, những thứ em hơn lại vô cùng vớ vẩn. Em thành thật tin thế. Nhưng đàn ông tiếc thay lại không tin.
Em biết chớp chớp mắt. Em biết ngồi gần ông mà lại vẹo người. Em biết đánh vào lưng ông, hay đánh ở chỗ thấp hơn, vừa đánh vừa cong môi nhìn đi chỗ khác. Em biết hét lên khi thấy con sâu và ù té chạy khi gặp con thằn lằn.
Cái gì em cũng ngạc nhiên và nhờ ông giải thích. Em tin ông là vô địch về trí thức, về thể thao, và luôn thể hiện lòng tin ấy ra mồm. Mỗi lời nói của ông, với em đều là chân lý. Em khâm phục khi ông uống bia. Em kiêu hãnh khi ông châm thuốc lá. Em ngồi nép mình khi ông tụ tập. Em lo lắng nhưng chả bao giờ tra hỏi lúc ông đi khuya.
Và, quan trọng nhất, thưa bà, da em trắng, eo em nhỏ, môi em đỏ và chân em chả khác chân dài. Em mặc váy hồng, em thắt nơ xanh và em dùng dầu thơm của Pháp. Nước Pháp, chắc bà cũng biết, vô địch về các loại dầu thơm.
Khi ở bên ông, em không ngốc và không tham lam như các phim truyền hình quay vội vàng mà bà vẫn xem đâu ạ. Chúng em không bàn bạc về tiền bạc. Hai người đều mơ tới ánh trăng, tới những khát vọng chưa thực hiện và đều thích nhìn sao trên trời. Hai người có thể xung đột vì một bài thơ, giận dỗi vì một bức tranh và bỏ ra về vì một bông hoa bày không đúng cách (trong khi ông và bà giận dỗi nhau vì một mâm cơm, cãi nhau vì hóa đơn tiền điện và ra khỏi nhà vì chậu quần áo chưa phơi).
Thưa bà.
Đấy, ông tới em, em tới ông là như thế đấy. Nó thanh cao thì em không dám nói, nhưng nó cũng chẳng phàm tục như sách vụ án viết đâu. Em xin bà hãy mừng vì điều đó.
Tuy ông phạm tội nhưng tội ấy còn sang. Bà hãy tự an ủi như thế, tại sao em viết thư này? Tại vì em xin trả lại ông cho bà. Chúng em nhất trí cái gì đẹp thì phải ngắn và chúng em đã ngắn đủ dài. Toàn bộ sự tinh tế của tình yêu nằm ở chỗ này, và bà không biết được.
Xin bà hãy dang tay đón ông về, em lấy danh dự thề rằng ông không sứt mẻ quá nhiều, đơn giản ông vì ông có còn nhiều đâu để mà sứt mẻ. Bà hãy coi ông như vừa sau chuyến du lịch mạo hiểm trở lại nhà. Cần chở che và sẵn sàng che chở.
Em đi đây. Cuộc sống là khám phá và em thích khám phá nhiều nơi. Bà đừng trách em. Bà cũng đừng tự trách mình. Khi em bằng tuổi bà, em cũng chả hơn gì bà đâu.
Chúc bà vui khoẻ.

DIỄM LỆ ĐÀI TRANG

(Trích Tiểu phẩm của tác giả LÊ HOÀNG)

Huyzozo
13-10-2010, 10:41 AM
THƯ CỦA BÀ VỢ GỬI CHO BỒ NHÍ.

THƯA CÔ

Tôi đã đọc thư cô một cách bình tĩnh. Đúng như cô nói, ở tuổi tôi và địa vị tôi, sự bình tĩnh luôn luôn có thừa.
Này cô,
Việc chồng có bồ nhí khiến tôi ngạc nhiên. Đó là cảm giác đầu tiên, và thành thật với cô, nó hơn cả cảm giác căm phẫn.
Vì sao vậy?
Thưa cô, vì tôi tin chắc rằng lão (hãy gọi sự vật với đúng tên và đúng tuổi của chúng cô nhỉ) đã đuối sức rồi, nói một cách chắc chắn, một cách không có gì phải bàn cãi cả.
Khi viết thư cho tôi, cô có vẻ tự đắc pha chút hả hê. Cô cảm thấy mình giật được từ tay bà khác một mỏ vàng, và mình có những phẩm chất khác thường nên mới gặp may như thế.
Cô nhầm thảm hại quá, cô ơi!
Quả thật lão là cái mỏ. Hay nói chính xác hơn, đã từng là mỏ. Điều ấy cách đây ba mươi năm về trước, cả thành phố đều phải công nhận chứ đâu cần phải một cô gái có trí tuệ siêu việt gì.
Nhưng trên, trong và dưới cái mỏ ấy, tôi đã đào, đã cuốc, đã đẽo và đã nổ mìn, khai thác rầm rộ, quy mô mấy chục năm.
Và giờ đây, mỏ chỉ còn khung, còn lại sự hoang tàn. Chỉ có đôi mắt ngốc của cô, chỉ có cặp môi dại của cô và chỉ có tí não khờ của cô mới không nhận ra điều đó.
Cô vớ được lão, khi tôi trong một chừng mực nào đó, đã mặc cho lão tự do. Cho lão có cảm giác sổng chuồng. Đàn ông sống bằng ảo tưởng cô ạ, và nuôi dưỡng cái ảo tưởng đó một cách khéo léo là nhiệm vụ của phụ nữ chúng ta.
Tôi không vui gì khi lão có bồ. Nhưng chớ nói rằng tôi quá hoảng sợ vì điều đó. Tôi quá hiểu đứa khác sẽ được bao nhiêu trong khi mình đã vớ bao nhiêu. Phần của cô, hỡi ôi, thật là thảm hại.
Cô khoe là cô ngây thơ và nhí nhảnh. Cô té xỉu khi gặp thằn lằn và ngã lăn ra khi gặp tắc kè. Dạ thưa cô, khi bằng tuổi cô, tôi cũng ngây thơ như thế. Nhưng lúc này, gặp hai của đấy, tôi chỉ đập một cái cho bẹp dí là xong.
Rồi cô khoe là cô biết chớp mắt, biết ngả đầu và biết cười he hé nghiêng nghiêng. Ôi dào, những trò đó ngày xưa tôi làm mãi. Và bây giờ vẫn có thể làm, thậm chí còn làm hay hơn cô ấy chứ, nhưng vì mục đích gì, gặt hái gì khi mọi thứ đã no nê? Cô nhìn lão trong quán cà phê hạng sang. Trong com – lê và cà vạt đắt tiền. Còn tôi có khá nhiều dịp (nhiều hơn cả cần thiết) nhìn lão trong quần đùi rộng, trong áo may ô chả hiểu là màu gì.
Và tôi cam đoan rằng, cái tôi nhìn mới là cái thật. Cái cô nhìn là giả. Cô thừa biết thế, chẳng qua cô đang tự dối mình. Cô chê tôi chỉ biết rửa bát, nấu cơm. Cô thương tôi vì tôi chỉ chăm chăm lo cái nhà sạch bóng. Nhưng tôi lại thích vậy. Vì đấy là nhà tôi và lão chỉ có nửa phần. Còn lão có bóng hay không, có sạch hay không, lão phải tự lo. Tôi còn bận lo cho bản thân mình.
Tôi không chúi mũi vô bếp như cô tưởng và như lão tưởng chút nào. Tôi say mê đánh bài. Tôi nghiện làm đầu và giũa móng tay. Tôi ham thích “tám” và hăng hái đi chùa. Tôi khoác áo lụa mỡ gà, khoác vòng cẩm thạch và tôi đã sắm đủ cho mình (bằng tiền lão, dĩ nhiên).
Còn việc cô ngắm trăng cùng chàng, đọc thơ cùng chàng, hay đốt nến cùng chàng thì xin cô cứ tự nhiên. Những thứ vớ vẩn và phù du đó ngày xưa tôi cũng nghĩ là ghê gớm lắm. Nhưng tôi nhanh chóng phát hiện ra chúng suốt đời loanh quanh như thế, và chả có lợi ích gì. Chúng chỉ như hạt tiêu rắc vô bát phở, không hề bổ béo, chỉ khiến nó dậy mùi. Mà mùi thì tôi đã chán. Chán không phải do tâm hồn tôi cằn cỗi, mà do đã đủ rồi.
Cuối thư, cô cho biết đã chuồn ra khỏi lão, hoặc lão đã chuồn khỏi cô. Tôi chả hiểu ai đã thoát được ai. Nhưng chắc chắn là tôi suýt thoát. Tiếc quá. Giá như lão đi với cô, giá như lão ảo tưởng về sức mình thì tôi đã có cơ hội tuyệt vời để lại được tung tăng.
Tôi tin chắc mình tung tăng chả khi nào muộn, khi mình kiêu hãnh, mình không nghèo khó và mình có sự mặn mà. Những thứ đó cô còn lâu mới đạt tới, cô bé đáng thương ơi!
Cô yên tâm. Tôi sẽ đón lão về. Cáo chết còn quay về núi, trong khi lão chả phải cáo, lão là người. Tôi cũng chả dày vò, chả đay nghiến chi đâu. Tôi không phải hàng tôm hàng cá. Tôi chỉ cười khẩy mà thôi. Một nụ cười đã làm lão nhớ cả chục năm.
Chúc cô may mắn trên con đường chinh phục các lão khác. Thế gian chả thiếu ông già, cô cứ việc xông lên. Chào cô

DIỄM BÀ
(Trích tiểu phẩm của tác giả Lê Hoàng)

OA _ NỮ
15-10-2010, 03:31 AM
Quả thật lão là cái mỏ. Hay nói chính xác hơn, đã từng là mỏ. Điều ấy cách đây ba mươi năm về trước, cả thành phố đều phải công nhận chứ đâu cần phải một cô gái có trí tuệ siêu việt gì.

Đọc bài viết này OA thật khoái trí, cứ ngồi cười hà hà một mình. Tưởng tưởng ra cô gái kia bỏ bao thời gian, công phu đi đào mỏ, gặp phải cái mỏ rỗng, hay mỏ sắt...Rồi thất vọng, ngồi chửi đổng một mình. Tiếc cho cái công tỉa tót, công mài da, công uốn lưỡi...
Đàn ông sống bằng ảo tưởng cô ạ, và nuôi dưỡng cái ảo tưởng đó một cách khéo léo là nhiệm vụ của phụ nữ chúng ta.
Đúng thế. OA có mấy ông anh rể, chỉ thích ngồi kề kà với OA . Chị gái và cháu OA mỗi khi chồng ra khỏi nhà, hỏi chồng đi dâu. mấy anh rể nói đến nhà dì Th chơi. Thế là vợ và cháu lại cười tủm tỉm và nói. Bố chỉ thích được dì bơm bíp. Mấy ông anh đều nói. “ ừ, ở cái tuổi này rồi, bố chỉ còn ăn mày dĩ vãng, và mỗi khi 8 với dì Thu, bố có cảm tưởng thời trai trẻ của mình bùng phát”
Thế là mấy bà chi OA la oái oái gọi phone cho OA. “Mày cất cái bơm xe đạp đểu đi nhá, mỗi khi ở nhà mày về, mặt ông ấy cứ nghệt ra, rồi vênh lên. Cả con người cứ phập phồng như lên đồng. tao phải hạ hỏa ông ấy, bắt làm việc nhà mệt phờ đến đờ cả người. Hết còn bay với bổng. Nhưng cũng phải cám ơn em gái, nhờ em bơm vài câu nên đêm đến he vô tình bị ảo tưởng ám ảnh, chị được nhờ cái ảo giác đó em gái à”

Tôi tin chắc mình tung tăng chả khi nào muộn, khi mình kiêu hãnh, mình không nghèo khó và mình có sự mặn mà. Những thứ đó cô còn lâu mới đạt tới, cô bé đáng thương ơi!

Thích nhất câu này, làm OA nhớ lại mấy năm trước hình ảnh về một cô bé đến tận KS của OA, ghen ngược với OA khi cô bé dõng dạc tuyên bố.
“Tôi có tất cả những khí chất của bà đang có, xong tôi còn hơn bà tuổi trẻ và sắc đẹp”

OA cũng trả lời cô bé đó tương tự như câu trên.

“Đừng dùng từ khí chất ám thị vào cô. Cô ko xứng. Những thứ cô đang có, tôi cũng đã từng có, và vẫn hiện có.. Trong thâm tâm cô tự biết. Cô ko bao giờ có thể so sánh được với tôi. Dù cuộc đời cô cố gắng đến thế nào, để vươn tới chạm vào ước mơ của cô sẽ được như tôi.

Tôi kêu hãnh về giá trị bản thân khi
Tự mình gây dựng. Sáng tạo thành quả. Chắt lọc tinh hoa. Hưởng thủ hết mình.

- Cô mãi mãi ko bao giờ có nổi khí khái đó, để có được khí chất của tôi. Đó là điều phân biệt giữa phong độ và đẳng cấp, đó là điều khác biệt giữa cô và tôi.


P.S. Câu chuyện trên, OA từng kể ở NKCE hồi nấm mốc đang được mùa.
































.

yeu100C
15-10-2010, 07:11 AM
ông dại hơn một chút thì thích thơ văn

Hic dại cả lũ rồi hic hic

Huyzozo
15-10-2010, 04:56 PM
Chị Oa ơi, theo chị thì ở VN số đàn ông ly hôn vợ để đến với bồ chiếm khoảng bao nhiêu % ạ?




Hic dại cả lũ rồi hic hic

Anh Y100 dại trước em...hê hê hê

thuphong
15-10-2010, 05:03 PM
.
Theo chị số đàn ông đang có vợ lại có bồ là không đếm xuể
:haha:
Số đàn ông có vợ đồng thời có hai bồ trở lên cũng nhiều không kém.
:D:D:D

Huyzozo
15-10-2010, 05:08 PM
.
Theo chị số đàn ông đang có vợ lại có bồ là không đếm xuể
:haha:
Số đàn ông có vợ đồng thời có hai bồ trở lên cũng nhiều không kém.
:D:D:D


Em đang tính nhập quốc tịch Ả rập nè chị, chứ ở VN như thế này thì hư chết...hê hê hê

SunWild
15-10-2010, 06:39 PM
.

Số đàn ông có vợ đồng thời có hai bồ trở lên cũng nhiều không kém.

Đặc biệt là các nhà thơ :haha:

thuphong
15-10-2010, 08:01 PM
Đặc biệt là các nhà thơ :haha:

Nhất là các nhà thơ nghiệp dư... bởi nếu chuyên nghiệp thì chắc là miễn dịch rùi

:haha:

SunWild
15-10-2010, 08:03 PM
Nhất là các nhà thơ nghiệp dư... bởi nếu chuyên nghiệp thì chắc là miễn dịch rùi

:haha:
Chuyên nghiệp thì chắc giống Xuân Diệu :haha:

thuphong
15-10-2010, 08:18 PM
Chuyên nghiệp thì chắc giống Xuân Diệu :haha:

Thì bác ấy cần mẫu viết thơ tình mà...
:haha: :haha:

langthang
08-05-2011, 06:24 PM
.
Theo chị số đàn ông đang có vợ lại có bồ là không đếm xuể
:haha:
Số đàn ông có vợ đồng thời có hai bồ trở lên cũng nhiều không kém.
:D:D:D

Ô hay, hóa ra là vậy à!

Klosen
23-06-2011, 08:55 PM
nghệ thuật giữ chồng, không phải ai cũng có:D. người ta bảo lạt mềm buộc chặt mà