Nhudadauyeu
14-09-2010, 04:41 PM
Lấy được người vợ hoàn hảo thực tình không ít nỗi khổ. Vợ thường dễ cảm thấy không hài lòng về chồng và gây áp lực bằng việc nỗ lực "chỉnh đốn" chồng cho kỳ được.
Vợ đúng giờ như cái đồng hồ
Cô gái tên Linh ăn mặc sang trọng đi bên chàng trai trẻ tuổi. Hóa ra Linh là Việt Kiều, sống bên Tây đã lâu, bằng cấp cao ngất ngưởng. Nhưng đã bước sang tuổi 34 rồi mà cô vẫn chưa ưng ai. Qua một hội thảo chuyên nghành, Linh quen và yêu anh chàng tên Cường.
Cường trẻ hơn Linh tới 4 tuổi, chỉ là một nhân viên bình thường, khi được Linh ngỏ lời cầu hôn thì sướng rơn. Đám cưới rình rang của hai người diễn ra sau đó chỉ chừng 3 tháng. Đi ra ngoài Cường khá tự hào vì có vợ giỏi giang, giàu có. Còn Linh thì thích thú khi đi bên anh chồng trẻ trung, đẹp trai. Nhưng tình hình có vẻ như bắt đầu căng thẳng khi Linh nhận ra những điều không hợp khi sống với người chồng trẻ của mình.
Tính Linh khá độc lập và quyết đoán, trong khi đó, chồng cô, một người sống chậm rãi theo cái kiểu “ai hơn mình kém” và có phần “dựa hơi” vợ. Chẳng biết tự lúc nào Linh thấy anh chồng trẻ tuổi chẳng làm được trò trống gì cả. Điều đó đồng nghĩa với việc Cường cũng khốn đốn vì bị vợ thường xuyên “chỉnh”.
Ban đầu là việc Cường bị vợ thúc ép đi học lên Thạc sỹ hoặc văn bằng 2. Thứ nữa là anh làm gì, vợ cũng tỏ ra không yên tâm. Đến việc nhỏ trong nhà, Cường cũng lúng túng khi bị vợ chê là “làm nhớt như mũi”.
Tương tự, anh Phan cũng lấy được cô vợ khá là “đỉnh” mà bạn bè vẫn thường nói: “Số mày hên nên vớ được vợ đẳng cấp”. Trong con mắt của anh Phan thì đúng là vợ hoàn hảo thật, hoàn hảo đến từng việc nhỏ cho đến việc lớn. Tất nhiên kéo theo đó là việc anh phải “lập trình” theo cái sự hoàn hảo, chuẩn như đếm của vợ.
Cái khó nhất là vợ sạch sẽ, nhà cửa lúc nào cũng tinh tươm nên có những thói quen, anh Phan đành phải thay đổi theo ý vợ. Nhất cử nhất động anh không hút thuốc lá trong nhà nên phải thường xuyên phải đi ra ngoài hoặc vào nhà tắm đốt thuốc. Lỡ may mà sơ ý để một vài tàn thuốc vương vãi trong nhà thì sẽ bị vợ “lên giây cót”.
Những chuyện sinh hoạt tưởng như chẳng có gì to tát như tắm rửa, ăn uống, đi đứng của chồng con đều được vợ để ý từng ly từng tý. Có hôm anh Phan giật cả mình khi bị vợ góp ý: “Anh là đàn ông mà sống chẳng có chính kiến, cũng chẳng theo cái dòng nào cả”.
Thế là công việc của chồng, vợ đều sắn tay vào. Theo anh Phan thì không phải vợ giúp đỡ chồng mà ngược lại, anh cảm thấy mình trở nên hèn yếu dần. Anh thường lẩm bẩm, vợ giỏi thật, vị trí cao, làm gì cũng khuôn phép, và đúng giờ như cái đồng hồ.
Chỉ vì quan điểm hoàn hảo đến từng phút giây của vợ nên anh Phan phát khùng. Đi làm về muộn là tha hồ bị vợ trách móc. Ngay cả việc anh đi nhậu nhẹt với bạn bè cũng phải về nhà đúng giờ, nếu chậm chút thôi thì vợ sẽ bĩu môi chê chồng chậm chạp, cục mịch.
Bị vợ lúc nào cũng o ép nên mối quan hệ của hai người lúc nào cũng phải co kéo theo cái kiểu vợ nói thì chồng cấm có cãi. Rồi cũng đến lúc anh Phan “bỏ của chạy lấy người”, quyết bỏ cô vợ hoàn hảo của mình.
Vợ “ăn đứt” chồng cái địa vị
Khi về nước, mọi người vun cho chị Hương với vài đám nhưng đối tượng nào, chị cũng chê lấy chê để. Chị cứ sợ người ta bám lấy mình vì tiền. Sợ mình bị chơi sỏ nên chị đã phòng bị khá kỹ. Chỉ cần anh chàng nào muốn biết thu nhập của chị bao nhiêu là chị sẽ quay đi luôn. Thứ hai là gã trai nào mới hẹn hò lần đầu mà đã gợi ý chuyện cưới xin, lần thứ hai tỏ ra sẵn sàng lên giường thì chị cũng chuồn luôn.
Sau mấy bận mai mối không thành mà tuổi tác cũng chẳng còn trẻ nữa, thật lòng chị Hương cũng tỏ ra chán nản. Mọi người khuyên chị cứ lấy bằng cấp ra mà hỏi chồng, kiểu gì cũng xong cuôi. Nhưng chị lại tỉnh táo đến mức nghĩ rằng ai đến với mình cũng muốn lợi dụng. Và điều kiện cần của người chồng trong mắt chị là không tính toán, không thực dụng.
Thế là chị Hương loại trừ dần những anh chàng đẹp trai, ga lăng với ánh mắt lúng liếng. Chị cẩn thận gạch chân cả những anh chàng học chuyên nghành kinh tế, đơn giản vì trong nhà chỉ cần một người có đầu óc tính toán là đủ. Nhất là chị sợ lấy nhau về, mình trở thành món hàng cho chồng tính toán. Thế nên mãi mà chị vẫn chưa “nhắm” được ai vừa ý.
Chị Hương cũng không quá quan trọng trình độ của chồng mà chỉ cần thay chị chăm lo nhà cửa và con cái là được. Nhưng điều tối kỵ của chị là người đó không được can dự vào công việc và “quỹ đen quỹ đỏ” của vợ. Cuối cùng thì chị Hương cũng may mắn gặp được anh chàng lý tưởng tên Mạnh, giờ là chồng chị.
Anh Mạnh hơn vợ tuổi trẻ nhưng chị Hương lại “ăn đứt” chồng cái địa vị xã hội. Mà thực ra thì đi ra ngoài, chị Hương cũng là niềm mơ ước và ngưỡng mộ của khối đàn ông. Túi tiền lúc nào cũng rủng rỉnh, bằng cấp lại cao.
Ai cũng khen số của Mạnh đỏ nên mới lấy được vợ giỏi, vợ sang. Đám cưới của hai người diễn ra ngay sau đó khoảng hơn 2 tháng. Nhìn cô dâu hạnh phúc bên chú rể, không ít người thầm ước ao và thèm thuồng.
Nhưng sống được một thời gian, anh Mạnh đã thấy chán ngấy vì cái gì cũng hoàn hảo của vợ. Anh không thể chịu được khi cái gì vợ cũng biết. Chồng nói ra, vợ đều chặn họng. Thế nên nhiều lúc anh cứ im lặng cho lành, đỡ phải tranh luận đau đầu với vợ. Anh đánh vật với vị trí của người chồng mà lúc nào cũng cảm thấy mình ngô ngố và buồn cười.
Mới cưới nhau được vài tháng, vợ cứ đi công tác liên miên. Anh Mạnh không tra hỏi công việc của vợ hay đi đâu, làm gì. Thành ra anh thấy lẻ loi, cô độc và xa lạ. Mỗi lần vợ về thì lại hạch sách đủ điều. Do chỉ trình độ trung cấp nên khi nói chuyện, anh cứ thấy lép vế trước người vợ sắc sảo của mình.
Cách nghĩ của hai người quá khác nhau, lại chênh lệch về tuổi tác nên những trục trặc trong hôn nhân càng nảy sinh nhiều hơn. Tính chị Hương xưa nay khá khắt khe và cầu kỳ trong sinh hoạt nên nhà cửa luôn phải sạch sẽ, ngủ nghỉ đúng giờ giấc, ăn uống khoa học. Trong khi đó, anh Mạnh lại hay bày biện, thức khuya và lúc nào đói thì ăn. Đó là lý do khiến cho hai vợ chồng cứ hơi tý là cãi nhau.
Sau khi lấy được người chồng đúng như mơ ước, không giỏi giang, không thực dụng, không tính toán, lúc nào cũng nghe lời mình nhưng không ngờ chị Hương lại tỏ ra nhàm chán. Chị không ngờ cuộc sống hôn nhân đã chọn lựa kỹ từ trước vậy mà vẫn chẳng có kết quả như mong muốn.
Trước thái độ coi thường của vợ, anh Mạnh thấy đã đến lúc vội vã rời bỏ mái ấm lạnh lẽo của mình bằng lá đơn ly hôn. Sau khi bỏ vợ, anh cảm giác cuộc sống trở nên dễ chịu và yêu đời hơn, cứ như vừa thoát khỏi ngục tù vậy.
Việt Báo (Theo Eva)
Vợ đúng giờ như cái đồng hồ
Cô gái tên Linh ăn mặc sang trọng đi bên chàng trai trẻ tuổi. Hóa ra Linh là Việt Kiều, sống bên Tây đã lâu, bằng cấp cao ngất ngưởng. Nhưng đã bước sang tuổi 34 rồi mà cô vẫn chưa ưng ai. Qua một hội thảo chuyên nghành, Linh quen và yêu anh chàng tên Cường.
Cường trẻ hơn Linh tới 4 tuổi, chỉ là một nhân viên bình thường, khi được Linh ngỏ lời cầu hôn thì sướng rơn. Đám cưới rình rang của hai người diễn ra sau đó chỉ chừng 3 tháng. Đi ra ngoài Cường khá tự hào vì có vợ giỏi giang, giàu có. Còn Linh thì thích thú khi đi bên anh chồng trẻ trung, đẹp trai. Nhưng tình hình có vẻ như bắt đầu căng thẳng khi Linh nhận ra những điều không hợp khi sống với người chồng trẻ của mình.
Tính Linh khá độc lập và quyết đoán, trong khi đó, chồng cô, một người sống chậm rãi theo cái kiểu “ai hơn mình kém” và có phần “dựa hơi” vợ. Chẳng biết tự lúc nào Linh thấy anh chồng trẻ tuổi chẳng làm được trò trống gì cả. Điều đó đồng nghĩa với việc Cường cũng khốn đốn vì bị vợ thường xuyên “chỉnh”.
Ban đầu là việc Cường bị vợ thúc ép đi học lên Thạc sỹ hoặc văn bằng 2. Thứ nữa là anh làm gì, vợ cũng tỏ ra không yên tâm. Đến việc nhỏ trong nhà, Cường cũng lúng túng khi bị vợ chê là “làm nhớt như mũi”.
Tương tự, anh Phan cũng lấy được cô vợ khá là “đỉnh” mà bạn bè vẫn thường nói: “Số mày hên nên vớ được vợ đẳng cấp”. Trong con mắt của anh Phan thì đúng là vợ hoàn hảo thật, hoàn hảo đến từng việc nhỏ cho đến việc lớn. Tất nhiên kéo theo đó là việc anh phải “lập trình” theo cái sự hoàn hảo, chuẩn như đếm của vợ.
Cái khó nhất là vợ sạch sẽ, nhà cửa lúc nào cũng tinh tươm nên có những thói quen, anh Phan đành phải thay đổi theo ý vợ. Nhất cử nhất động anh không hút thuốc lá trong nhà nên phải thường xuyên phải đi ra ngoài hoặc vào nhà tắm đốt thuốc. Lỡ may mà sơ ý để một vài tàn thuốc vương vãi trong nhà thì sẽ bị vợ “lên giây cót”.
Những chuyện sinh hoạt tưởng như chẳng có gì to tát như tắm rửa, ăn uống, đi đứng của chồng con đều được vợ để ý từng ly từng tý. Có hôm anh Phan giật cả mình khi bị vợ góp ý: “Anh là đàn ông mà sống chẳng có chính kiến, cũng chẳng theo cái dòng nào cả”.
Thế là công việc của chồng, vợ đều sắn tay vào. Theo anh Phan thì không phải vợ giúp đỡ chồng mà ngược lại, anh cảm thấy mình trở nên hèn yếu dần. Anh thường lẩm bẩm, vợ giỏi thật, vị trí cao, làm gì cũng khuôn phép, và đúng giờ như cái đồng hồ.
Chỉ vì quan điểm hoàn hảo đến từng phút giây của vợ nên anh Phan phát khùng. Đi làm về muộn là tha hồ bị vợ trách móc. Ngay cả việc anh đi nhậu nhẹt với bạn bè cũng phải về nhà đúng giờ, nếu chậm chút thôi thì vợ sẽ bĩu môi chê chồng chậm chạp, cục mịch.
Bị vợ lúc nào cũng o ép nên mối quan hệ của hai người lúc nào cũng phải co kéo theo cái kiểu vợ nói thì chồng cấm có cãi. Rồi cũng đến lúc anh Phan “bỏ của chạy lấy người”, quyết bỏ cô vợ hoàn hảo của mình.
Vợ “ăn đứt” chồng cái địa vị
Khi về nước, mọi người vun cho chị Hương với vài đám nhưng đối tượng nào, chị cũng chê lấy chê để. Chị cứ sợ người ta bám lấy mình vì tiền. Sợ mình bị chơi sỏ nên chị đã phòng bị khá kỹ. Chỉ cần anh chàng nào muốn biết thu nhập của chị bao nhiêu là chị sẽ quay đi luôn. Thứ hai là gã trai nào mới hẹn hò lần đầu mà đã gợi ý chuyện cưới xin, lần thứ hai tỏ ra sẵn sàng lên giường thì chị cũng chuồn luôn.
Sau mấy bận mai mối không thành mà tuổi tác cũng chẳng còn trẻ nữa, thật lòng chị Hương cũng tỏ ra chán nản. Mọi người khuyên chị cứ lấy bằng cấp ra mà hỏi chồng, kiểu gì cũng xong cuôi. Nhưng chị lại tỉnh táo đến mức nghĩ rằng ai đến với mình cũng muốn lợi dụng. Và điều kiện cần của người chồng trong mắt chị là không tính toán, không thực dụng.
Thế là chị Hương loại trừ dần những anh chàng đẹp trai, ga lăng với ánh mắt lúng liếng. Chị cẩn thận gạch chân cả những anh chàng học chuyên nghành kinh tế, đơn giản vì trong nhà chỉ cần một người có đầu óc tính toán là đủ. Nhất là chị sợ lấy nhau về, mình trở thành món hàng cho chồng tính toán. Thế nên mãi mà chị vẫn chưa “nhắm” được ai vừa ý.
Chị Hương cũng không quá quan trọng trình độ của chồng mà chỉ cần thay chị chăm lo nhà cửa và con cái là được. Nhưng điều tối kỵ của chị là người đó không được can dự vào công việc và “quỹ đen quỹ đỏ” của vợ. Cuối cùng thì chị Hương cũng may mắn gặp được anh chàng lý tưởng tên Mạnh, giờ là chồng chị.
Anh Mạnh hơn vợ tuổi trẻ nhưng chị Hương lại “ăn đứt” chồng cái địa vị xã hội. Mà thực ra thì đi ra ngoài, chị Hương cũng là niềm mơ ước và ngưỡng mộ của khối đàn ông. Túi tiền lúc nào cũng rủng rỉnh, bằng cấp lại cao.
Ai cũng khen số của Mạnh đỏ nên mới lấy được vợ giỏi, vợ sang. Đám cưới của hai người diễn ra ngay sau đó khoảng hơn 2 tháng. Nhìn cô dâu hạnh phúc bên chú rể, không ít người thầm ước ao và thèm thuồng.
Nhưng sống được một thời gian, anh Mạnh đã thấy chán ngấy vì cái gì cũng hoàn hảo của vợ. Anh không thể chịu được khi cái gì vợ cũng biết. Chồng nói ra, vợ đều chặn họng. Thế nên nhiều lúc anh cứ im lặng cho lành, đỡ phải tranh luận đau đầu với vợ. Anh đánh vật với vị trí của người chồng mà lúc nào cũng cảm thấy mình ngô ngố và buồn cười.
Mới cưới nhau được vài tháng, vợ cứ đi công tác liên miên. Anh Mạnh không tra hỏi công việc của vợ hay đi đâu, làm gì. Thành ra anh thấy lẻ loi, cô độc và xa lạ. Mỗi lần vợ về thì lại hạch sách đủ điều. Do chỉ trình độ trung cấp nên khi nói chuyện, anh cứ thấy lép vế trước người vợ sắc sảo của mình.
Cách nghĩ của hai người quá khác nhau, lại chênh lệch về tuổi tác nên những trục trặc trong hôn nhân càng nảy sinh nhiều hơn. Tính chị Hương xưa nay khá khắt khe và cầu kỳ trong sinh hoạt nên nhà cửa luôn phải sạch sẽ, ngủ nghỉ đúng giờ giấc, ăn uống khoa học. Trong khi đó, anh Mạnh lại hay bày biện, thức khuya và lúc nào đói thì ăn. Đó là lý do khiến cho hai vợ chồng cứ hơi tý là cãi nhau.
Sau khi lấy được người chồng đúng như mơ ước, không giỏi giang, không thực dụng, không tính toán, lúc nào cũng nghe lời mình nhưng không ngờ chị Hương lại tỏ ra nhàm chán. Chị không ngờ cuộc sống hôn nhân đã chọn lựa kỹ từ trước vậy mà vẫn chẳng có kết quả như mong muốn.
Trước thái độ coi thường của vợ, anh Mạnh thấy đã đến lúc vội vã rời bỏ mái ấm lạnh lẽo của mình bằng lá đơn ly hôn. Sau khi bỏ vợ, anh cảm giác cuộc sống trở nên dễ chịu và yêu đời hơn, cứ như vừa thoát khỏi ngục tù vậy.
Việt Báo (Theo Eva)