PDA

View Full Version : Đừng chia tay với người mình yêu!



Friday
28-08-2010, 08:44 PM
Đừng chia tay với người mình yêu!

Giờ đây, mỗi lần chứng kiến những đôi bạn trẻ đang hạnh phúc bên nhau, tôi rất muốn nói với họ: "Đừng bao giờ chia tay với người mình yêu".

Cho đến ngoài 40, tôi vẫn còn là một người đàn ông độc thân. Gia đình tôi lo lắng, bạn bè quan tâm. Dường như ai cũng bất ổn khi nhìn tôi “đi sớm về khuya một mình”. Từ lâu tôi đã có một căn hộ riêng khang trang, tiện nghi vật chất không thiếu thứ gì. Công việc của tôi phát triển tốt. Thế mà tôi vẫn chỉ có một mình. Xung quanh mọi người hỏi han, trêu chọc và rồi đến lúc họ cũng ngại ngùng và hoài nghi khi nói đến chuyện hôn nhân của tôi. Họ sợ đụng chạm vào những điều mà tôi đang cần che giấu…

Chỉ riêng tôi, những khi chiều buông, loay hoay một mình với bữa ăn tối rồi vùi đầu vào công việc mà tôi cố tình tha về nhà cho hết thời gian buổi tối, tôi lại thoáng nhớ một bóng hình, một nụ cười, một đôi mắt đen láy ngước lên trông chờ. Và trái tim tôi như thắt lại…

Ngày ấy tôi là một kỹ sư cầu đường được tổng công ty điều về xây cầu cho một vùng quê xa lắc. Lúc ấy, tôi đã qua tuổi 30 và chẳng hiểu do suy nghĩ nhiều hay do “máu xấu” như mọi người thường nói, hai bên thái dương tôi đã lấp lánh vài sợi tóc bạc. Gần nửa năm xây cây cầu qua dòng sông lớn cho những đứa trẻ đi học, tôi đã gặp tình yêu của mình.

Thanh Yên là con của chủ tịch xã, một người đàn ông nóng nảy và nghiêm khắc. Lúc đó Yên 19 tuổi nhưng đang học lớp 11 (ở quê ngày ấy đi học rất trễ). Cha của cô luôn đặt ra mục tiêu: con cái phải học hành tới nơi tới chốn. Ông chỉ có mình cô và ông muốn chứng minh rằng con ông sẽ hơn cả bọn trai làng. Vì thế, dù tôi và Yên ngày càng thân thiết, nhưng chúng tôi vẫn phải gặp nhau lén lút. Những cuộc hẹn hò của chúng tôi thường núp dưới hình thức hỏi bài, chỉ bài, sinh hoạt Đoàn đội…

Thế rồi một hôm, đúng hai tuần trước khi đội thi công cầu chuẩn bị ra đi, ông xồng xộc xông vào lán của chúng tôi. Hai mắt ông tóe lửa: “Hãy tránh xa con gái tôi ra nếu anh muốn yên lành. Cái trò bờm xơm gái địa phương rồi quệt mỏ bỏ đi của các anh tôi còn lạ gì. Anh đáng tuổi bố nó rồi, còn muốn lừa đảo nó hay sao ?...”

Tôi đứng chết lặng nhìn ông. Quả thật ông nói đúng, tóc tôi đã có sợi bạc. Còn cô ấy chỉ là một cô bé…

Từ hôm đó cho đến ngày đội tôi ra đi, chúng tôi không thấy bóng dáng Yên nữa. Có lẽ cô bé đã bị bố nhốt lại. Còn tôi, đau cắt đến tận tim gan với những lời ông nói, đau khi mình bị gọi là kẻ lừa đảo, đau khi nghe bọn con trai trong đội nghêu ngao "Cầu xây xong đã lâu..." Tôi không đi tìm Yên. Nhưng ánh mắt trong veo của cô bé, giọng hát ngọt đến không thể quên của cô cứ ám ảnh tôi mãi.

Đến phút cuối cùng, vào sáng sớm, khi bình minh còn chưa ló dạng, xe của chúng tôi sắp lăn bánh để trở về thành phố thì Yên từ đâu chạy tới. Từ trong xe, tôi nhận ra cô ngay lập tức. Không kịp suy nghĩ gì nữa, tôi phóng xuống xe. Yên khóc òa trong vòng tay tôi và lắp bắp:

- Em sẽ đi tìm anh. Anh đợi em nhé!

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi được chạm vào em.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi gần như vô cảm với bất kỳ người con gái nào. Ở bên họ, tôi trống rỗng. Tôi có sự nghiệp khá thành công. Thế nhưng hạnh phúc thì cứ đâu đó, chấp chới xa xa. Không hẳn là tôi nhớ Thanh Yên, không hẳn là tôi chung thủy với cô. Tôi cũng chưa bao giờ có ý định quay về tìm kiếm cô ấy. Năm tháng trôi qua, tôi nghĩ cô đã có cuộc sống của mình, hạnh phúc riêng của mình… Còn tôi, có lẽ chỉ là một rung động đầu đời thoáng qua của cô ấy. Tôi nghĩ mình không có quyền...

Nhưng trong sâu thẳm tiềm thức của tôi, vẫn hiển hiện đôi mắt đẫm lệ và thân hình non trẻ run rẩy như một con chim non trong vòng tay tôi. Tôi cảm nhận ở đó một tình yêu vô bờ dành cho mình. Và tôi không tìm lại được điều tương tự trong cuộc đời mình, cũng như không còn cảm giác rung động, nghẹn ngào vì được yêu …

Dù vậy bao giờ tôi cũng cảm thấy có lỗi với mẹ tôi vì chưa lấy vợ. Hầu như chiều nào, trước khi về nhà, tôi cũng ghé ngang thăm mẹ tôi. Tôi đưa bà ra công viên gần nhà, hai mẹ con thủ thỉ tâm sự với nhau. Công viên này là nơi tôi đã vùi đùa, lớn lên. Biết bao buổi chiều tôi, anh Hai và mẹ đã cùng nhau dạo chơi nơi này. Có lần mẹ ước ao: “Giá mẹ được nhìn thấy con của con chơi ở đây!” .

Vào một buổi chiều như thế, khi đang đẩy xe cho mẹ, tôi bỗng nghe tiếng thắng xe rất gấp. Chưa kịp quay lại tôi đã nghe tiếng gọi thảng thốt: “Anh, phải anh không?”. Trước mặt tôi là... Yên. Đúng là cô ấy! Nước mắt cô ấy chảy ràn rụa trên gương mặt không còn trẻ nhưng vẫn rất xinh đẹp. Không đợi tôi trả lời, cô hỏi ngay: “Sao anh không quay về? Em tìm anh khắp nơi…”.

Tôi không cần phải kể gì nhiều với mẹ. Bà nhìn thấy nước mắt đẫm trên mặt cô ấy và tôi. Chúng tôi ngồi bên nhau, trong công viên, cùng với mẹ tôi. Yên kể về những tháng ngày đã qua của mình, suýt nữa thì cô cũng đã lấy chồng. Nhưng đến phút cuối cô đã ngừng lại. Bởi cô không nghĩ rằng cần phải lấy chồng chỉ vì mình đã đến tuổi hay quá tuổi… Và Yên thường đi vòng quanh công viên này, cô đã từng nghe tôi kể về những kỷ niệm tuổi thơ ở đây.

Kể từ hôm đó, chúng tôi đã gắn liền cuộc đời với nhau và không bao giờ lìa xa nữa. Chúng tôi muốn lấy lại 10 năm xa cách. Chúng tôi yêu nhau bằng một tình yêu nguyên lành và duy nhất. Những khi nghe câu chuyện của vợ chồng tôi, bạn bè thường nói: đó là một điều kỳ diệu. Và chính tôi cũng cảm thấy thế. Điều kỳ diệu là chúng tôi đã bỏ lỡ, đã đánh mất tình yêu, nhưng rồi số phận đã giúp chúng tôi tìm lại nhau nguyên vẹn. Để sau này, khi nhìn những đôi lứa yêu nhau, tôi chỉ muốn nói với họ một điều : “Đừng chia tay với người mình yêu. Bởi đó có thể là tình yêu duy nhất!”.

Theo PNO