PDA

View Full Version : Nhật ký đàn ông có vợ...



Boulevard
22-07-2010, 09:39 PM
Ngày 28.9...
Cả buổi chiều tôi đã không thể nào làm được gì. Cuộc sống của tôi bây giờ thật căng thẳng. Tôi đã yêu em, tình yêu của chúng tôi thật mãnh liệt. Nhiều khi tôi cũng cố nghĩ vì sao em không phải là người xinh đẹp hơn nhiều người con gái khác có tình cảm với tôi nhưng tôi lại rất yêu em. Khi ở bên em, tôi luôn vui và muốn mãi ở bên e. Tôi cũng biết em yêu tôi và điều mà tôi buồn nhất là khi yêu em, em đã không thực sự hiểu tôi cho tôi là kẻ hèn hạ, không đủ bản lĩnh để chia tay vợ… Mặc dù không còn tình yêu với vợ nhưng nếu ly dị tôi sẽ mất quyền nuôi hai đứa con mà chúng còn quá nhỏ. Tôi đã day dứt suốt thời gian qua bởi tôi biết tính vợ tôi, nếu chúng tôi chia tay, tôi sẽ vĩnh viễn mất con, đó là yêu cầu của vợ tôi. Ban ngày, tôi nhắn tin cho em nói em tắt máy di động một vài ngày để vợ tôi khỏi bắt tôi gọi để được mặt em. Vậy mà em vẫn cứ bật máy. Không biết em có yêu tôi không mà sao chỉ một yêu cầu nhỏ vậy em cũng không làm. Và rồi khi tôi bảo không gọi được mà máy điện thoại của em vẫn bật, tôi lại thành kẻ tội đồ…
Tối, không cơm nước, vợ chồng tôi vẫn cãi nhau về chuyện cần phải đi gặp em. Thực tình trong việc này tôi không hề sợ việc vợ tôi gặp em, tôi sẽ mất em mà chỉ sợ do tức tối, vợ tôi có thể làm những chuyện khôn ghay với em. Chuyện đó xảy ra thì người chịu thiệt thòi lại là em. Mà cuộc đời em thì đã bị tổn thương nhiều vì người đàn ông khác rồi. Tôi không muốn tôi lại làm đau thêm em. Tôi nghĩ nếu chỉ là chuyện cặp bồ thôi chắc tôi không lo lắng cho em nhiều khi hơn cả chính vợ tôi, kể cả lúc vợ tôi dọa tự tử.
Tối 28-9. Tôi vào mạng và nói chuyện với em, em thương tôi muốn nói chuyện với vợ tôi để vợ tôi không nghi ngờ và làm khổ tôi nữa nhưng tôi không muốn, bởi tôi viết vợ tôi sẽ không tin chuyện đó. Nhưng rốt cuộc ngăn em không được, họ nói chuyện với nhau. Và rồi vợ chồng tôi lại cãi nhau. Tôi lại một đêm không ngủ. Tôi lên mạng định nói chuyện với em nhưng biết em ngủ, không muốn quấy rầy vì tôi biết em cũng mệt. Tôi đọc báo nhưng không thể đọc nổi, ngồi một mình hút thuốc, uống bia đầu đau kinh khủng, tự nhiên tôi có chứng đau nửa đầu. Tôi cũng muốn nói chuyện với em, dù chỉ là một chốc, một lát. Tôi rất buồn vì câu nói của em: “Anh nói chuyện như thằng ăn trộm!”. Buồn nhưng biết làm sao vì tôi luôn bị vợ rình mò. Quả thực trong thời gian bọn nhỏ còn bé, tôi chưa muốn cắt đứt vì như vậy bọn chúng quá khổ. Con tôi mới đi học đã bị chấn động tâm lý vì sự cãi cọ của bố mẹ chúng, học không hề tập trung.
Ngày 29.9.
Sáng tôi hẹn em vào Hà Đông để lấy thuốc cho em nhưng tối hôm trước tôi thức đến sáng, không dậy kịp để đi cùng. Tôi điện thoại cho em và biết em đã tới cơ quan, chúng tôi gặp nhau đi ăn sáng, rồi đưa em về họp, tôi về công ty. 11giờ chúng tôi đi mua đồ ăn và ở bên nhau. Thời gian này tôi luôn bị vợ phát hiện. Nếu có gặp thực tình tôi lo cho em, chứ tôi đâu có sợ, tôi không muốn mọi việc rối tung lên lúc này.
Tối: Thực tình tôi lúc nào cũng muốn nói chuyện với em, chúng tôi có thể nói chuyện với nhau cả ngày mà không chán. Nhưng hôm nay tôi lại chiến đấu với vợ và đầu vẫn đau. Bố mẹ tôi và mọi người không cho tôi vào mạng. Tôi rất buồn, cãi nhau nhưng đầu óc chỉ nghĩ tới em, chỉ mong được vào mạng nói chuyện với em dù chỉ là một tý chút. Tôi đi ngủ sớm, mệt và chán vì cãi nhau với vợ, lúc này đây tôi thèm tự do quá, nhưng số tôi vậy biết làm sao, nếu con cái lớn chắc tôi chia tay vợ. Buồn nhất là con gái, nó luôn hỏi: “Sao bố mẹ không tranh luận với nhau à?” mỗi khi hai vợ chồng tôi chuyển sang chiến tranh lạnh. Tôi luôn nghĩ không biết em có yêu tôi không, có chờ tôi không? Vì tôi biết em không thể sống trong nỗi cô đơn, nhưng tôi đã cố gắng để em có tôi bất kể khi nào. Từ ngày yêu em, tôi bỏ cả thú uống bia, ngưng các cuộc vui bên bạn bè. Hôm nay tôi có hẹn gặp một người bạn ở nước ngoài về nhưng không ai cho tôi ra khỏi nhà. Bởi hễ tôi bước ra khỏi nhà là mọi người sẽ nghĩ tôi tranh thủ đi gặp em. Mà đúng thật, tôi chắc chắn sẽ về trước mọi việc để được gặp em, dẫu chỉ là một tý dăm ba phút. Tôi rất muốn gặp em. Tối tôi không được ra khỏi nhà. Buồn cả hai. Không được gặp bạn, không được gặp em. Vợ chồng tôi vẫn cãi nhau suốt tối.
Ngày 30.9… Sáng chúng tôi cãi nhau, em cùng bố đi Bắc Ninh ăn thịt dê. Giá như không có gì xảy ra tôi chắc đề nghị được đi cùng. Nhưng không thể. Tôi ngồi nhà buồn, chán thật. Cả buổi sáng cãi nhau và nhớ em.
Cả ngày tôi buồn vì không được gặp em, nhớ buồn kinh khủng lại cũng khong vào mạng nói chuyện được. Tôi cố tranh thủ vào mạng thì nhận được tin offline em kể chuyện đi chơi với một người bạn trai mới do bạn gái thân của em giới thiệu. Tôi chán nản và càng buồn. Đêm, tôi thức không ngủ đến gần sáng và chờ để mai đi xem bói cùng em. Tôi hy vọng số tôi sẽ có em, nhưng quả thực tôi buồn, chưa bao giờ buồn vậy và nghĩ rằng: Tất nhiên tôi đã có gia đình nhưng tôi không đi chơi với bất kỳ người phụ nữ nào vì không muốn em buồn. Kể cả việc quan hệ với vợ đã 6 tháng nay không hề có dù chỉ 1 lần. Nhưng không có tôi, em lại đi chơi… Không ngủ được vì nghĩ tới chuyện của tôi và em. Vợ tôi thì càng ngày càng làm cho tôi mất hết tình yêu vì những lời nói đầy cay nghiệt. Không biết sau này nếu lấy nhau, em có hay nói nhiều như thế không? Vợ tôi còn lập nick giả vờ là đàn ông để addnick của em nói chuyện thăm dò về em. Mặc dù tiền nong và tài khoản công ty đềubị vợ và gia đình phong tỏa, nhưng tôi vẫn cố gắng làm tất cả thậm chí vay mượnđể em vui và thoải mái từ việc mua nhà, cho tới sắm sửa trang hoàng ngôi nhà màchúng tôi sẽ sống sau này một cách tiện nghi nhất, để em không bị cái cảm giácđi phải đi nhà nghỉ. Tôi không từ nan đi với em khắp nơi vào nhà hát, đi xemphim, đi triển lãm... Chỗ nào ngon nhất, sang nhất tôi cũng đưa em tới, nhưngcó những lúc chỉ ngồi gặm bún sườn trên vỉa hè gần Vincom chúng tôi cũng thấyvui và hạnh phúc ở bên nhau. Không ít lần bạn bè, gia đình nhìn thấy chúng tôibên nhau đã điện thoại về báo lại cho vợ tôi. Và y như rằng hôm đó, tôi lại bịvợ chửi mắng, cào cấu… Nhưng vì em, tôi sẵn sàng chịu đựng cho qua ngày để mongcó ngày được sống với em trọn đời.
Ngày 1.10.
Ngày quốc khánh Trung Quốc, tôi để cả 3 cái chuông báo thức lúc 7g30 nhưng cả 3 cái kêu tôi đều không biết. Tôi quá mệt và ngủ thiếp đi, đầu tôi vẫn đau kinh khủng (nửa đầu) từ gần tuần nay. Sáng ra 9g30 tôi nhận được điện thoại, biết ngay là em. Vội dậy nhưng đau đầu quá lại nằm vật ra. Lần 2 lúc gần 10h, có điện thoại của bạn trai em mà em nhờ gọi, tôi cố gắng dậy và vội vàng đi, không kịp đánh răng vọt phóng đón em… phần vì em, phần vì biết số phận hôn nhân của tôi ra sao… Ông thầy bói nói kinh quá, nói chung tôi đi xem ai cũng nói tôi sẽ có 2 vợ. Tôi liên tưởng một ngày không xa tôi sẽ được ở bên em mãi mãi. Tôi vui vì điều đó. Tôi biết em yêu tôi, tôi biết em không có tính cách phóng khoáng như nhiều người đàn bà ở cái nghề của em, tôi càng yêu em hơn khi nghe em kể về sự chăm sóc con của em khi con nhỏ. Nhưng những ngày qua tôi buồn vì em đi chơi với bạn mới, thật buồn.
Trưa tôi về ăn cơm với ông. Suốt 2 tháng nay bố tôi suy sụp nhiều vì vợ chồng tôi, ông thương cháu vô cùng, tôi biết chưa có người cha nào thương con cháu như ông. Tôi thật có lỗi. Nếu lòng tôi muốn đi với em, nhưng vì thương ông tôi chưa thể. Ăn cơm với bố mà tôi không thấy ngon tý nào vì buồn và chán cho số phận quá. Tôi đã yêu em hết tình, làm tất cả những gì có thể, cả chuyện nhiều khi bỏ bê gia đình, tôi đã thực tình muốn bù đắp những gì em thiếu vì tôi biết em yêu tôi. Nhưng cách xử sự của em làm tôi chán nản, tôi ăn mà lần đầu tiên thấy chán uống bia. Tôi đã từng nghĩ sẽ cố không gặp em nữa bởi tôi bị xử sự tàn nhẫn quá (cho dù chỉ là trêu tức tôi). Nếu em bị như tôi thì sao? Tôi miên man và ngủ thiếp đi, tỉnh dậy điện thoại cho em cố gặp chỉ một chút. Em đồng ý, tôi vui lắm, nói dối ông là tôi đi cắt tóc và gặp anh Sơn tý việc. Chúng tôi đi chơi với nhau, nghĩ sẽ vui vẻ nhưng rốt cuộc lại cãi nhau. Rất tiếc là đúng lúc tôi đi chơi với em thì anh Sơn lại gọi điện thoại rủ tôi đi chơi ở nhà, anh lại nói với nhà tôi là không gặp tôi. Vậy là tôi lại thành tội đồ nói dối. Về nhà, vợ tôi chửi mắng thậm tệ. Chúng tôi lại cãi nhau suốt từ khi đó cho tới 9g tối, vợ tôi như người mất hồn. Bố tôi cũng tức giận nên ông bị tăng huyết áp đột ngột, ông phải vào viện nằm 1 đêm. Tôi buồn quá. Tối, chúng tôi không ngủ và lại cãi nhau và đi tới quyết định sẽ không cãi nhau để con cái học ít nhất hết lớp 1 hoặc hoặc kỳ 1 sau đó nếu không thể sống với nhau sẽ chia tay, nhưng tôi vẫn không được đi chơi với em và phải lo cho gia đình. Tôi đã đồng ý.
Đọc và trải nghiệm cho mình. Xin đừng lên án người đàn ông này nhé, vì giờ anh ta đã làm được điều này, nhưng bến bờ hạnh phúc vẫn chưa thể tới, người con gái mà anh ta yêu giờ đã không thể chờ đợi anh ta. Không trách cô ấy, không trách anh ấy... Họ là những con người mà...

Boulevard
23-07-2010, 04:16 PM
Những dòng chia sẻ của cả hai bài viết trên và bài viết này, hẳn trong số chúng ta cũng đã có người phải chịu cái hoàn cảnh này. Có hay không, giữ hay không một cuộc hôn nhân khi trái tim đã trở nên tàn phế ... Hóa ra đàn ông cũng biết khóc... :)

Anh: Anh không sao ngủ được, chẳng biết phải làm gì lúc này. Chắc thần kinh chết mất.
Anh: Giờ anh chẳng muốn làm gì nữa…
Anh: Anh khổ quá. Mọi việc bế tắc. Anh không chịu nổi nữa rồi.
Anh: Người ta lửng lơ thì anh biết làm thế nào? Anh vừa nói chuyện dứt khoát mà chẳng giải quyết được gì.
Em: Đầy đoạ nhau làm gì, khi mà thời gian đang trôi đi vô nghĩa từng ngày
Em: Cuộc đời có bao lâu nữa để mà sống phí hoài như thế hả anh.
Em: Em thấy chán anh. Vì những gì a nghĩ, a nói và a làm. Anh không dứt khoát thì chính anh khổ thôi
Anh: Ừ, thế cũng phải, Anh khổ lắm. Lúc một mình tấy cuộc đời sao vô nghĩa thế!Anh không muốn sống thế này nữa. Chẳng ai cần anh, chẳng ai thương anh. Anh chẳng thiết tha gì nữa.
Anh: Đúng thế. Em đang yêu và em đang hạnh phúc với tình yêu đó.
Anh: Anh mừng cho em đã tìm thấy hạnh phúc của mình.
Em: Những lời chúc đó có quá sớm hay k nữa
Anh: Anh thì làm gì có hạnh phúc. Đời anh nó thế… Anh: Anh chẳng còn hy vọng gì. Anh muốn tất cả những gì anh em mình nói chuyện, mình chát. Chỉ anh em mình giữ thôi. Đừng bao giờ chia sẻ với ai, em nhé.
Anh: Chúng ta hãy giữ nó cho riêng mình, em ạ
Anh: Anh không muốn bất kỳ ai làm vẩn đục mối quan hệ của chúng mình.
Anh: Anh sẽ giữ nó cho đến khi trút hơi thở cuối cùng. Không chia sẻ với ai.
Anh: Mọi thứ đều có thể mất đi, nhưng những thứ của chúng ta thì không, em nhỉ?
Anh: Từ mai anh sẽ không còn ai để chia sẻ. Anh không biết sẽ làm gì.
Anh: Thôi thế nhé. Chắc em mệt rồi, hãy đi ngủ để mai còn đi làm. Anh sẽ không làm phiền em nữa. Em hãy xóa hết những gì chúng ta chát với nhau và đừng bao giờ nhắc lại chuyện này. Anh không muốn sống nữa. Anh chẳng giữ nổi ai cả. Mọi thứ đều tuoojrt khỏi tay anh rồi.
Anh: Nếu anh còn sống trên đời, anh sẽ mãi coi em là người bạn. Mọi tình cảm còn lại, anh sẽ chôn chặt suốt cuộc đời.
Anh: Đời anh có 2 người đàn bà và giờ đây anh chẳng còn ai. Anh sẽ không bao giờ tìm cho mình đàn bà nữa.
Em: Thực ra anh không yêu em, đó chỉ là suy nghĩ thôi
Em: còn nếu yêu, a đã sống và hành động khác anh ạ
Anh: Cả đời anh có biết yêu ai đâu và cũng có ai yêu anh đâu.
Em: em nghĩ rằng anh chưa bao giờ có dược 1 tình yêu lớn thực sự
Em: mặc dù a đã lớn tuổi
Anh: Hy vọng những điều em nói là đúng. Nếu như vậy anh có thể sống thanh thản rồi.
Em: đương nhiên rồi
Anh: Cô đơn là đáng đời, em nhỉ?
Em: e k bình lụân điều này
Em: nhg e sống khác anh lắm. em là người biết đối diện và chấp nhận mọi hi sinh
Em: chấp nhận tất cả để có dược 1 tình yêu thực sự
Em: e có thể khổ
Anh: Thế em đã có được tình yêu thực sự chưa?
Em: mặc dù có thể e sai lầm, nhg con người đó giúp cho e có cảm giác được chia sẻ khi đi bên a ấy, e có thể cười, có thể khóc
Em: có thể bộc lộ kể cả t.c với anh ấy. E nghĩ rằng sự xuất hiện của anh ấy là đúng lúc đối với em!
Anh: Anh xin loi da lam em buon.
Em : và cái quan trọng, con người đó cho em 1 cảm giác e được trân trọng.
Em: Em k hề thấy 1 tin nhán hay đt của một cô gái nào khác khi đi bên em. Toàn bộ cả 2 số điện thoại chỉ có tin nhắn của em thôi.
Anh: Chúc em Hạnh phúc!
Em: Em cần 1 người chỉ của em thôi. Em sợ lắm cái cảm giác phải đi làm người thứ 3 lắm.
Anh: Nếu anh còn sống trên đời, anh sẽ coi em là người bạn. Mọi tình cảm còn lại, anh sẽ chôn chặt suốt đời.

onesieuthi
23-07-2010, 04:42 PM
câu chuyện buồn nhỉ :(

Boulevard
24-07-2010, 10:14 PM
Re: Nhật ký đàn ông có vợ...
Buồn thật... Vì có những lúc con người ta đã không thể sống hết là mình. Con cái, trách nhiệm, mọi mối quan hệ ràng buộc... Mà cái ràng buộc lớn nhất đó là con cái - thứ của cải vô giá đó là lý do khiến nhiều người không muốn con khổ, họ chấp nhận hi sinh mình vì hạnh phúc của gia đình và không muốn cho con mình mang 1 cái tiếng là bố mẹ ly dị

Boulevard thử làm 1 cuộc điều tra test ở góc đầu xem ý kiến của bà con về hai câu chuyện như thế nào nhé! Mong người tham gia ... Tự nhiên thấy topic có mục bình chọn điều tra, nên thử xem sao... Có nên tiếp tục 1 cuộc hôn nhân mà khi cả hai không còn tình yêu, đã ly thân hoặc không còn cảm xúc khi ở bên nhau hay không? Ý kiên thứ nhất: Phản đối cuộc tình tay ba, không chấp nhận cặp bồ (PA1 : Không chấp nhận), Ý kiến thứ 2: Nên chia tay để tạo sự dễ thở cho cả hai và để xây dựng một cuộc hôn nhân mới với người đàn bà thứ 2 (PA2: Nếu không còn tình cảm thì chia tay)

Phu sinh
24-07-2010, 11:26 PM
Hôm nay mới rảnh xíu đọc kỹ, cái poll không đầy đủ Bou ơi nên kg tham gia phiếu thăm dò bởi đâu phải chỉ có 2 chọn lựa! He... He... :ngoaymui:

Boulevard
24-07-2010, 11:35 PM
Ừ nhỉ? còn phương án thứ 3 ... Anh Phù Sinh giúp em thay đổi lại cái. Em chẳng biết thay kiểu gì... hichic... vì trong đầu em chỉ có 2 phương án thôi ạ!

Boulevard
25-07-2010, 11:35 PM
Đã có phương án thứ 3 : "Rất cảm thông", có thể hiểu là "có thể chấp nhận" và không lên án cuộc tình tay 3 nhưng không đồng nhất với quan điểm nên chia tay để xây dựng một hạnh phúc mới (phương án 2). BLV là người đầu tiên chọn phương án 2 : Có lẽ vì như BLV nghĩ đàn bà con gái khó mà giữ được sự cân bằng giữa hai khái niệm : "Chồng" và "bồ", thường thì người phụ nữ mà đã sa vào cuộc tình mới thì hay "đâm lao theo lao" lắm, và họ cũng ích kỷ khi nghĩ phải chia sẻ người đàn ông mình yêu với người đàn bà khác. Mềnh cổ hủ ghê! :o
Từ hôm qua tới hôm nay không có ai bình chọn cho phương án 1 : Không chấp nhận nhỉ? Phương án này còn cổ hủ hơn... :D]

Phu sinh
26-07-2010, 01:03 AM
- Hì... Có người này người khác chứ Bou, và suy nghĩ như Bou hoàn toàn chẳng phải là cổ hủ!

- Ngoài đời thật, lý do con cái cũng không phải là lý do duy nhất (Có thể là chiếm đa số trong các trường hợp) khiến cho người ta phải duy trì cuộc hôn nhân đã đổ vỡ hoàn toàn, còn khá nhiều lý do khác nữa mà đơi khi chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận đầy đủ!

doikocodon
28-07-2010, 06:16 PM
Mình chẳng biết chọn phương án nào .
Vì :
- Không hiểu lí do gì làm cho tình cảm vợ chồng sứt mẻ đến vậy . Vì có với nhau 2 mặt con rồi cơ mà , chia ngọt sẻ bùi đâu có ít. Đã thật sự là nhân vật nam này không còn chút tình cảm gì với vợ ?
- Tình vụng trộm liệu đã chắc là tình yêu đích thực ? Càng bị ngăn cấm thì càng không dứt được nhưng đã chắc gì sống được với nhau .

Nếu nhân vật này khẳng định được chắc chắn không còn tình cảm gì với vợ và mối tình kia đủ mãnh liệt để xổ toẹt bao năm chung sống đầu gối tay ấp với vợ thì ủng hộ phương án 2, li dị vợ để giải thoát cho cả hai và tránh hành hạ con cái bằng những cuộc cãi vã . Còn không thì nên nén lại, xúc cảm khác với tình cảm, nên ngồi lại nói chuyện thật sự chia sẻ và lắng nghe với vợ . Nhưng mà có vẻ như là nhân vật nam này đã có sự lựa chọn rồi, như phần lớn các tình huống ở các gia đình, coi chuyện tình này như một lần cảm nắng, trúng gió, một cơn bão mà thôi.

Boulevard
29-07-2010, 12:00 AM
Mình chẳng biết chọn phương án nào .
Vì :
- Không hiểu lí do gì làm cho tình cảm vợ chồng sứt mẻ đến vậy . Vì có với nhau 2 mặt con rồi cơ mà , chia ngọt sẻ bùi đâu có ít. Đã thật sự là nhân vật nam này không còn chút tình cảm gì với vợ ?
- Tình vụng trộm liệu đã chắc là tình yêu đích thực ? Càng bị ngăn cấm thì càng không dứt được nhưng đã chắc gì sống được với nhau .

Nếu nhân vật này khẳng định được chắc chắn không còn tình cảm gì với vợ và mối tình kia đủ mãnh liệt để xổ toẹt bao năm chung sống đầu gối tay ấp với vợ thì ủng hộ phương án 2, li dị vợ để giải thoát cho cả hai và tránh hành hạ con cái bằng những cuộc cãi vã . Còn không thì nên nén lại, xúc cảm khác với tình cảm, nên ngồi lại nói chuyện thật sự chia sẻ và lắng nghe với vợ . Nhưng mà có vẻ như là nhân vật nam này đã có sự lựa chọn rồi, như phần lớn các tình huống ở các gia đình, coi chuyện tình này như một lần cảm nắng, trúng gió, một cơn bão mà thôi.

Những phương án mà bạn tính tới, bạn đều có cách trả lời hợp lý. Trên thực tế BLV đã chứng kiến cảnh rất nhiều gia đình, vợ chồng không còn tình cảm với nhau nhưng vẫn cố níu kéo. Họ có những khoảng trời riêng và có bồ. Họ ứng xử với nhau trong gia đình chỉ là trách nhiệm, sự không vừa ý, không đồng lòng và không còn tình yêu đã ảnh hưởng rất nhiều tới tâm lý của con họ. Để rồi khi già rồi, họ mới chợt nhận ra họ đã đánh mất đi tuổi trẻ vì không có một giải pháp tối ưu nào cho mình. Sống như vậy chán cho họ và dĩ nhiên với con cái, chúng sẽ bị ám ảnh rất nhiều về cuộc hôn nhân không còn tình yêu của bố mẹ chúng. Tồn tại hay không tồn tại cuộc hôn nhân của mình, tất cả đều có giải pháp để khắc phục.

doikocodon
29-07-2010, 12:08 AM
Những phương án mà bạn tính tới, bạn đều có cách trả lời hợp lý. Trên thực tế BLV đã chứng kiến cảnh rất nhiều gia đình, vợ chồng không còn tình cảm với nhau nhưng vẫn cố níu kéo. Họ có những khoảng trời riêng và có bồ. Họ ứng xử với nhau trong gia đình chỉ là trách nhiệm, sự không vừa ý, không đồng lòng và không còn tình yêu đã ảnh hưởng rất nhiều tới tâm lý của con họ. Để rồi khi già rồi, họ mới chợt nhận ra họ đã đánh mất đi tuổi trẻ vì không có một giải pháp tối ưu nào cho mình. Sống như vậy chán cho họ và dĩ nhiên với con cái, chúng sẽ bị ám ảnh rất nhiều về cuộc hôn nhân không còn tình yêu của bố mẹ chúng. Tồn tại hay không tồn tại cuộc hôn nhân của mình, tất cả đều có giải pháp để khắc phục.

Thật sự là để đến mức phải chọn lựa như này thì quả là đáng tiếc . Vì phần lớn các cặp vợ chồng kết hôn xuất phát từ tình yêu, đã có những tháng ngày rất đẹp và đáng nhớ và chắc chắn lúc đó không thể nghĩ có lúc như này. NT3 có cơ hội để xen vào phải chăng vì vợ chồng đã đánh mất thói quen chia sẻ và tôn trọng ?

Boulevard
07-08-2010, 12:08 PM
Đã có 8 phiếu vote cho topic nhưng chưa thấy có số phiếu vote: "Không thể chấp nhận"... Nhà mình có ý kiến trao đổi không nhỉ ? Những vấn đề tế nhị và nhạy cảm này thì "cờ ngoài bài trong" là hay nhất!:D

explore
15-08-2010, 03:46 PM
Cái ông này rất đáng trách
Có bồ mà để vợ phát hiện và can thiệp sâu => không phải X-men :acac:

Boulevard
15-08-2010, 07:13 PM
Cái ông này rất đáng trách
Có bồ mà để vợ phát hiện và can thiệp sâu => không phải X-men :acac:

Vấn đề là khi có bồ thì cứ tưởng là chỉ là "bồ" nhưng khi dính sâu rồi, khó thoát thì lại muốn chuyển "bồ" thành "vợ"... Nếu sống với vợ mà dửng dưng thì lại thành có tội trong hôn nhân và làm vợ thêm khổ. Thế nên tỷ lệ ly dị ngày càng nhiều!

:stress::stress::stress:

Tazang
31-08-2010, 04:49 PM
Đọc topic của Bou mà hoa hết cả mắt mũi....thư giãn chút nào
http://i1221.photobucket.com/albums/dd474/tazangcb/w1.jpg
:cool::cool::cool::cool:

Sheiran
31-08-2010, 06:05 PM
Xem cái hình của anh TZ mừ em còn hoa mắt hơn. Hix... ^^

Boulevard
18-09-2010, 07:36 PM
Kể cũng thật là lạ. Khi cả hai người đều đã bước vào con đường tự do và chấm dứt mọi mối quan hệ của cuộc hôn nhân cũ... Nhưng rồi 2 con người đó vẫn không thể đến với nhau. Người đàn ông nồng nàn muốn gặp thì người phụ nữ lại e ngại, sợ cuộc trở lại của lối cũ sẽ không cho chị niềm vui. Và rồi khi chị có đủ can đảm để gọi anh tới với chị thì anh lại không thể tới... Cuộc sống, tình yêu là 1 sự trốn tìm và đuổi bắt. Khi ta tưởng như có thể nắm được trong tầm tay rồi thì nó lại chuội ra khỏi tầm ngắm, và khi ta tưởng nó xa lắc xa lơ rồi thì nó lại trở về vồn vã với bao lời dạt dào nhung nhớ... đại loại như: Anh thấy nhớ em đấy! Sao đi ngủ sớm thế? Chưa kịp nói đã ngủ rồi... Lại đang ngủ đấy hả em? Đi làm chưa ? Tối qua có ngủ ngon không em, anh không ngủ được vì nhớ tới em? Rồi những cú điện thoại không ngủ nổi vào đêm, người phụ nữ bật máy mới nhận ra bao nhiêu cuộc gọi nhỡ và cả tin nhắn... Không nồng nàn nhưng là những gì của phía trước. Đôi khi cứ đê cho sự nhung nhớ sẽ khiến con người ta thấy cuộc đời còn có chút dư vị, biết đâu khi gặp rồi lại chẳng còn chút gì vấn vương như xưa nữa nhỉ? :D

Boulevard
07-05-2011, 10:21 PM
Bây giờ nó mới hiểu ra 1 điều. Khi bị ràng buộc con người ta trở nên khao khát và lý tưởng, thèm thuồng để tới với nhau... Nhưng khi tự do rồi, cái cảm giác muốn xác lập quyền tự chủ không còn nữa... Tự do thì còn người ta nhìn lại, đủ tỉnh táo và suy nghĩ, rốt cuộc nó hiểu rằng, mọi cảm xúc và cả sự cháy bỏng tới mãnh liệt cũng sẽ qua đi... Nó bắt đầu nhận ra đủ mọi khía cạnh từ người đàn ông ấy. Nhạt nhẽo, đơn điệu, không lý trí, bản năng... Và nó xác lập bằng con đường duy nhất đó là tôi đi dường tôi, còn mặc xác anh... Anh đã được tự do, giờ anh phải đi tìm lại cái nửa của anh.. Chúc may mắn !