View Full Version : Lê Kiều Như và tác phẩm "Sợi xích"
thuphong
15-03-2010, 01:01 PM
.
Sợi xích của Lê Kiều Như dừng phát hành
(Dân trí) - Tiểu thuyết đầu tay Sợi xích của ca sỹ/diễn viên Lê Kiều Như đã bị ngưng phát hành sau khi nhận phản hồi dữ dội từ độc giả, những người yêu văn chương.
NXB hội nhà văn hiện chưa có ngày cụ thể phát hành cuốn sách này nhưng một vài website vẫn đưa tin, Sợi xích sẽ được phát hành ngày 22/3 tới.
Chỉ thời gian ngắn sau khi một chương trong cuốn truyện của Lê Kiều Như được đưa lên mạng đã có rất nhiều phản hồi của cư dân mạng. Đa phần trong số đó tỏ ra khá “bàng hoàng” với nội dung chương sách mà họ vừa đọc được. Nhiều người tỏ ra bức xúc với việc vì sao một cuốn sách có những đoạn văn “khiêu khích” như vậy mà vẫn được cấp quyền xuất bản bởi nội dung của nó được cho là dung tục và phản cảm.
http://dantri.vcmedia.vn/Uploaded/2010/03/15/xich115310.jpg
Sợi xích hiện là một chủ đề “nóng” được bàn tán khắp các blog, diễn đàn, các phương tiện truyền thông. Ở nhiều diễn đàn, nhiều cư dân mạng còn “biến tấu” đoạn trích trong cuốn sách của Lê Kiều Như sang một hướng khác đầy châm biếm và ngộ nghĩnh.
http://dantri.vcmedia.vn/Uploaded/2010/03/15/xich215310.jpg
“Ý thức” được độ “hot” của mình nên trong buổi họp báo ra mắt cuốn sách của Lê Kiều Như, chỉ có những khách mời có tên trong danh sách mới được tham dự cuộc họp báo, còn những ai không có tên thì “làm ơn đứng ra ngoài”. Với những nhà báo “may mắn” có mặt trong buổi họp báo, mặc dù đã được đọc trước vài chương trên mạng và biết trước một vài thông tin bên lề của cuốn sách nhưng cũng không khỏi bị “chới với” khi đọc cuốn sách này.
Điểm dễ nhận thấy nhất trong cuốn sách chính là văn phong… ngây ngô của tác giả. Văn phạm rời rạc, khó hiểu, kết cấu, tứ truyện, cách xây dựng hình tượng, tính cách nhân vật gần như không có, tình tiết câu truyện thì đều đều không có một chút ý đồ nào…
.
thuphong
15-03-2010, 01:17 PM
.
Lê Kiều Như:Từ lúc 'sexy' người ta mới biết đến mình(!)
Từ một cô gái tóc dài tha thướt luôn xuất hiện với chiếc áo dài, bỗng nhiên Lê Kiều Như liên tục... cởi đồ trên phim và trong các bộ ảnh nóng bỏng. Không những thế, cô còn viết luôn tiều thuyết chủ yếu nói về chuyện phòng the.
http://images.vietnamnet.vn/dataimages/201003/original/images1933737_LeKieuNhu6.jpg
Lê Kiều Như giấu mái tóc dài để tung tăng với tóc ngắn.
CHUNG QUANH VIỆC XUẤT BẢN CUỐN "SỢI XÍCH" CỦA LÊ KIỀU NHƯ
Lê Kiều Như ra mắt sách + sex (!)
- Ngày 12/3, Lê Kiều Như diện bộ đầm theo kiểu "có cũng như không" xuất hiện trong buổi lễ ra mắt cuốn sách Sợi xích mà cô là tác giả.
Lê Kiều Như đã xuất hiện trong bộ đầm trắng "mặc như không mặc". Từ xa, cứ tưởng cô không mặc gì và chỉ điểm vài chiếc hoa che phần ngực.
http://vnexpress.net/Files/Subject/3B/A1/9A/A4/nbhu-4_jpgto.jpg
Lê Kiều Như trong buổi ra mắt sách hôm 12/3. Ảnh: Thoại Hà.
Trong buổi giới thiệu cuốn sách, Lê Kiều Như luôn miệng: "Nếu cuốn sách thành công, ngày này năm sau Như sẽ làm tiệc mừng sinh nhật cuốn sách" (?!).
Chiều cùng ngày, có thông tin rộ lên cuốn sách của Lê Kiều Như sẽ bị thu hồi. Trao đổi với VietNamNet, Lê Kiều Như khẳng định "không hề có chuyện đó" sau khi hỏi kỹ thông tin từ Nhà xuất bản Hội Nhà Văn.
Theo thông tin được in trên sách, sách được xuất bản theo số đăng ký kế hoạch xuất bản: 1099/2099/CXB/08-90/HNV, cấp ngày 15/12/2009. Bìa sau kèm theo lời đề tựa của chính tác giả: "Tôi muốn viết về những bản năng nhục thể của con người, mặt phải và mặt trái của sex... Tôi muốn viết trên khía cạnh giá trị mãnh liệt, trân trọng tình yêu khi có sex, nhờ sex mà thế giới con người tồn tại cho đến hôm nay, sex làm cho con người tươi tốt, thăng hoa trong cuộc sống... nhưng sex cũng làm cho con người khổ đau, cùng quẫn...".
Những đoạn văn "giật nẩy người" trong cuốn sách bị coi là "dâm thư" của Lê Kiều Như
* "Đêm đến, tôi nằm bên cạnh anh, nhìn anh ngủ và nói thầm trong đầu. Anh hãy thức dậy đi, hãy cho em biết mùi đàn ông là gì, cho em nhìn thấy được báu vật của anh ngóc đầu chào em đầy kiêu hãnh". (trang 30)
* "Anh lấy tay bắt đầu kéo áo trên người tôi xuống, đôi môi thèm khát của anh đang lướt nhẹ trên da thịt tôi. Tôi ưỡn ngực đong đưa khiêu khích. Anh đặt tôi nằm lên bàn một cách nâng niu rồi cúi xuống hôn lên môi, lên cổ tôi. Tay anh sờ nhẹ lên ngực, rồi môi anh cũng đang sục sạo tìm kiếm... Có chút ánh sáng xuyên nhẹ qua khe cửa, cơn hoan lạc lan tỏa khắp người tôi. Tôi trông như một miếng mồi đang chờ được dâng tế... Tôi dang rộng hai chân, đẩy đầu anh xuống bên dưới... Rồi tôi quíu lại, hai chân khép chặt...(trang 49-50)
* Anh đã làm tôi ẩm ướt và nóng bỏng. Tôi nẩy người lên, đê mê như muốn anh nuốt cả bầu ngực vào miệng... Tôi tê dại cả người. Có cái gì đó như đang cương cứng mấp mé giữa đôi chân của tôi, làm tôi càng thôi thúc, hứng tình nhiều hơn... Anh cắn nhẹ và lả lướt vào những vùng nhạy cảm... anh nhấc hẳn hông tôi lên. Rồi bất ngờ anh nhấn vào rồi từ từ... sau đó đẩy sâu vào bên trong. Tôi quíu cả hai chân lại và rú lên. Nó ran rát và đau. Tôi lạnh cóng và bóp chặt hai lòng bàn tay vào nhau. Còn anh, như một con thú hoang hổn hển ra vào, dịch chuyển rồi lại phi nhanh. Cổ họng tôi rên rỉ bằng những tiếng rên run rẩy, cắn răng nếm đau đớn đi cùng cùng sự khoái cảm đang dâng trào...
Thanh Chung
TeacherABC
15-03-2010, 04:55 PM
Ngưng phát hành sách 'Sợi xích' của Lê Kiều Như
NXB Hội nhà văn vừa có văn bản đề nghị tạm ngưng phát hành 2.000 cuốn "Sợi xích", sau khi nhận được khá nhiều phản hồi ồn ào từ dư luận.
Trao đổi với VnExpress.net, Giám đốc NXB Hội nhà văn Trung Trung Đỉnh cho biết, ngay khi báo chí đưa thông tin về buổi ra mắt Sợi xích tại TP HCM, NXB có công văn đề nghị đơn vị liên kết thực hiện sách là công ty Youbooks niêm phong toàn bộ số sách nói trên.
http://www.vnexpress.net/Files/Subject/3B/A1/9A/A4/sx.jpg
NXB chưa cho biết ngày cụ thể "Sợi xích" phát hành nhưng trên trang web của Vinabook cho biết, sách phát hành ngày 22/3.
"NXB chưa nhận được sách nộp lưu chiểu của tác giả và của công ty. Cộng thêm việc tác giả tổ chức buổi ra mắt sách mà theo dư luận là phản cảm, chúng tôi phải đề nghị công ty sách làm đúng theo quy định của Luật xuất bản là: sau 10 ngày nộp lưu chiểu mới phát hành sách", giám đốc NXB nói.
Tuy luật là thế, ông Đỉnh cũng cho biết, NXB cần có thời gian để xem xét, kiểm tra lại tác phẩm này một lần nữa nên thời hạn phát hành sách chưa thể xác định được.
Nói về nội dung của cuốn sách, vị giám đốc khẳng định: "Chỉ có thể nói đây là cuốn sách kém chất lượng. Cách viết của tác giả còn đơn giản, mô tả tình dục có phần thô. Chúng tôi in Sợi xích vì đây là tác phẩm đầu tay của tác giả mới. Chúng tôi hoàn toàn không in sách sex, 'dâm thư'. Vấn đề ở đây nằm ở lỗi biên tập".
Tuy thế, trang web của công ty sách Vinabook vẫn đưa tin Sợi xích sẽ được phát hành vào ngày 22/3.
Sợi xích là cuốn sách đầu tay của ca sĩ Lê Kiều Như, viết về thân phận của một cô dâu trẻ (xuất thân từ trại mồ côi, lớn lên làm cô giáo dạy dương cầm) phải gắn cuộc sống của mình với một ông chồng đại gia, yêu cô, muốn sở hữu cô nhưng bị bất lực. Cô đã bị ông bắt trói vào sợi xích, khi biết ý định bỏ trốn. Trong những ngày sống mà như chết với cảnh cầm tù, cô đã ngoại tình với một chàng trai trẻ. Đến phút cuối, cô phát hiện ra sự thật về chàng trai ấy. Cô hụt hẫng và băn khoăn trước những éo le của cuộc sống, một người đầy tình yêu thương nhưng bất lực và một người dư sinh lực lại mau quên lời thề. Và cô đã chọn cho mình một lối thoát.
Sau khi đọc trọn vẹn Sợi xích, nhà thơ Lê Thiếu Nhơn nhận xét: "Ở góc độ người đọc, tôi thấy Sợi xích chưa phải là sách sex. Đây là cuốn sách bình thường, tác giả viết yếu. Yếu tố sex chưa đậm đặc như nhiều người nghĩ mà vấn đề là người viết về sex kém. Gọi đây là truyện ngắn cũng không phải mà tiểu thuyết thì cũng chưa thành hình vì bố cục quá đơn giản, sơ sài. Cái được nhất của cuốn này là người viết đã nêu lên được một hình tượng rất văn học là hình ảnh người đàn bà bị chồng xích gợi lên nỗi đau về thân phận phụ nữ. Tiếc là tác giả có ý nhưng chưa giải quyết được vấn đề mình nêu ra trong sách".
Nói thêm về vấn đề NXB Hội nhà văn chấp nhận in cuốn sách này, nhà thơ cho rằng: "Chỉ có những ai thật lãng mạn mới nghĩ rằng, ngày nay, NXB Hội nhà văn chỉ in những tác phẩm thật sự có giá trị về văn học".
(VNEXPRESS)
COCKOO
15-03-2010, 05:10 PM
....Anh ấy dắt tôi đến một khu phố Tàu để dạo chơi. Dọc khu phố là những ghánh hàng rong, nhiều lồng đèn hoa được treo hai bên đường, có những tửu quán được bài trí như thời thập niên tám mươi, vài cặp tình nhân vui vẻ say sưa, ôm hôn nhau không quan tâm những ánh mắt chung quanh... Có một cặp lướt ngang mặt tôi cười mỉa.
- Đến đây mà còn ra vẻ đài các nữa làm gì, mắt cứ nhìn như chưa bao giờ nhìn thấy người. Đúng là đồ nhà quê.
Lần đầu tiên tôi đến đây nên không tránh khỏi sự tò mò. Đi tiếp một khoảng đường nữa tôi như lạc vào mê cung, tôi như quên có anh đi bên cạnh, nơi đây một số phụ nữ tươi mát và đàn ông qua lại như đang buông mồi câu khách... Có cả những phụ nữ lớn tuổi cũng đang cười đùa ve vãn đàn ông, nhìn vào những góc tối, từng cặp đang ve vuốt hôn nhau, tiếng gió rít trên tay làm tôi ớn cả sống lưng ở nơi hoan lạc này. Đến lúc này tôi vẫn không biết anh ấy đưa tôi đến đây để làm gì, anh chỉ luôn miệng hỏi tôi với vẻ mặt đầy hào hứng.
- Em thấy vui không?
Rồi anh đưa tôi lên một con tàu, đang cặp bến chờ khách, con tàu có cái tên “Nhớ mãi” nhiều cặp đổ xô xuống tàu, trong đó có tôi và anh, trên tàu có nhiều căn phòng bằng ván đóng cạnh nhau, tiếng gió hú hoà cùng tiếng nhạc văng vẳng, làm cho tôi nổi cả gai ốc. Khách ở đây có người nôn nóng hối hả, có kẻ rụt rè cúi mặt như muốn giấu điều gì. Tàu vừa nhổ neo, mọi người vào số phòng của mình, và cặp của tôi cũng được một phòng.
Vách của những căn phòng, không ngăn được những tiếng thở thôi thúc, những tiếng rên man dại hòa cùng tiếng nhạc khiến tôi không thể chịu được, tôi bắt đầu buông mình cùng thanh âm nhức nhối đó.
Anh ấy bắt đầu chạm vào người tôi và nói:
- Anh như một kẻ đói khát lâu ngày, mình sẽ bắt đầu bước vào cuộc thử nghiệm khác những gì trước đây, xin em hãy đón chào nó, em hãy để cho anh đưa em vào miền hoan lạc, hành hạ đôi ta trong niềm khóai cảm và đừng cưỡng lại sự lạ lẫm cho dù nó có là đau đớn.
Cả hai nhìn nhau như chuẩn bị cho khúc dạo đầu, trong mắt anh lửa đang đỏ lên như một con báo hoang khát mồi, anh bắt đầu hôn lên khắp người tôi, cả hai như muốn tan chảy vào nhau hứa hẹn một cuộc mây mưa hoàn hảo, anh tắt cả những ngọn đèn mờ ảo trong phòng, tôi nghĩ nếu anh tắt đèn chắc sẽ tự tin hơn. Tôi thả mình theo bóng tối, anh lấy khăn choàng cổ trói hai tay tôi lại. Ôi anh muốn chơi trò gì đây?
Tôi tò mò và chờ đợi những điều lạ lẫm ấy...
Anh đã làm tôi ẩm ướt và nóng bỏng, tôi nẩy người lên, đê mê như muốn anh nuốt cả bầu ngực tôi vào miệng... Tôi tê dại cả người, có cái gì đó như đang cương cứng mấp mé giữa đôi chân của tôi, làm tôi càng thôi thúc, hứng tình nhiều hơn... anh cắn nhẹ và lả lướt vào những vùng nhạy cảm... Anh nhấc hẳn hông tôi lên, bất ngờ anh nhấn vào rồi từ từ đẩy sâu vào bên trong. Tôi quíu cả hai chân lại và rú lên, nó ran rát và đau, tôi lạnh cóng và bóp chặt hai lòng bàn tay vào nhau, còn anh như một con thú hoang hổn hển ra vào, dịch chuyển rồi lại phi nhanh, cổ họng tôi rên rỉ bằng những tiếng rên run rẩy, cắn răng nếm đau đớn đi cùng sự khoái cảm đang dâng trào...
Nẩy người, tay tôi đã vuột khỏi khăn trói tay, anh vẫn còn đang hổn hển với những vũ khúc, tôi đau đớn như đang bị xé da thịt, lấy tay mình tự ve vuốt lên ngực rồi mò mẫm xuống phía dưới chỗ anh đang... Tôi hoảng hốt bật đèn sáng lên!
Một sự thật kinh hòang! Tôi hét lên và tung cửa chạy ra ngoài, trượt té xuống ...
Con mắt tôi lờ đờ, chao đảo, không biết mình sống hay đã chết, trong đầu toàn những hình ảnh khốn nạn của ngày hôm qua, tôi khép chặt đôi mi mà ứa lệ. Tôi ức nghẹn không nói nên lời, chỉ ước gì trong lúc này mình đủ sức để giết được kẻ khốn đó! Nước mắt tôi cứ tuôn trào vì những hành động đau đớn mà anh đã dành cho tôi.
Quỷ quái cho cuộc đời tôi, tôi nhìn anh mà đầy căm hận, trong người tôi lúc này như ai đang xé nát! tôi không ngờ anh biến tôi thành một trò chơi đồi bại bẩn thỉu như vậy! Món dương vật giả đã cướp mất trinh trắng của tôi, ôi! Không có gì đau bằng, thằng chồng ngu xuẩn bệnh hoạn đã làm cho tôi thấy cuộc đời tối đen, đang nằm trong một ống cống thối tha nhất trên đời! Mỗi lần nhìn thấy anh tôi như đang thấy món dương vật vô tri, vô giác ấy. Cuộc đời con gái tôi giữ gìn, hôm nay lại biến thành trò chơi kinh tởm của anh! Có phải tôi đang sống trong địa ngục, kẻ vô tâm cho tôi thấy cuộc đời này toàn màu đen. Người tôi rã rời, cổ tôi như có ai đang cắt, kiệt sức, liệt giường. Tôi như một cái xác không hồn chờ ngày được chôn.
(Trích chương IV)
http://images1.afamily.channelvn.net/Images/Uploaded/Share/2009/09/22/le-kieu-nhu.jpg
http://images.vietnamnet.vn/dataimages/201003/original/images1933744_LeKieuNhu_bikini.jpg
Hết đóng cảnh nóng rồi lại chụp nude, giờ lại xuất bản thêm "dâm thư'...lạy hồn. :youarethewoman:
thuphong
15-03-2010, 10:10 PM
.
Trao đổi với PV Báo SGGP, Nhà văn Trung Trung Đỉnh, Giám đốc NXB Hội Nhà văn, đã gửi lời xin lỗi đến bạn đọc và xin nhận mọi trách nhiệm về việc để lọt ra thị trường một tác phẩm gây dư luận xấu như Sợi xích của Lê Kiều Như.
Ông nói: Trách nhiệm cuối cùng thuộc về tôi nên tôi không muốn đổ lỗi cho ai cả. Đây là sự bất cẩn của tôi khi không xem lại tác phẩm này mà tin tưởng vào anh em ở các khâu khác. Cá nhân tôi cứ nghĩ rằng là một ca sĩ, chuyện Kiều Như viết yếu cũng là bình thường nhưng ít nhất cô cũng có nhiệt tình sáng tác. Khá hiếm ca sĩ, diễn viên lại muốn thử sức trong con đường văn chương nên ban đầu tôi nghĩ cũng nên khuyến khích khi có một cô ca sĩ trẻ như Kiều Như viết sách. Chuyện miêu tả tình dục trong Sợi xích, bản thân tôi cho rằng nó không thấm vào đâu so với nhiều tác phẩm được xuất bản khác nhưng cái tên Kiều Như lại gây chú ý dư luận hơn, nhất là khi Như làm hẳn một buổi giới thiệu sách khá "bất thường" so với các buổi ra mắt sách khác.
Trở lại với buổi lễ ra mắt sách đầy ấn tượng, nóng bỏng tại khách sạn New World. Nổi tiếng từ sau cảnh quay khỏa thân chết trong bồn tắm ở phim Chuông reo là bắn, Lê Kiều Như rất biết phát huy thế mạnh hình thể của mình. Nếu không có poster cuốn sách gắn ngay ở nơi tổ chức họp báo giới thiệu sách, người ta sẽ nhầm tưởng buổi lễ ra mắt sách là lễ ra mắt một bộ phim có cảnh nóng nào khác mà Kiều Như vừa đóng khi phần lớn thời gian, nhà tổ chức đã dành phát lại toàn bộ cảnh nóng trong những bộ phim mà Kiều Như từng tham gia.
Về vấn đề xuất bản Sợi xích, nhà văn Trung Trung Đỉnh cho rằng: "Ngay sau khi có dư luận bàn tán về nội dung của cuốn sách này, chúng tôi đã tiến hành xem xét và có công văn ngay cho Công ty Youbooks đề nghị tạm ngưng phát hành Sợi xích. Sau khi tiến hành kiểm tra, chỉnh sửa lại chúng tôi sẽ xem xét có cho tiếp tục xuất bản hay không. Ngoài ra, tôi cũng lưu ý là việc Youbooks thực hiện một số việc không hề liên hệ với chúng tôi như tự tiện thêm vào sách 20 trang hình ảnh mà không thông qua NXB. Youbooks cũng đã tổ chức ra mắt sách trước khi sách nộp lưu chiểu. Theo quy định, 10 ngày sau khi nộp lưu chiểu, sách mới được phát hành. Hôm nay, NXB Hội Nhà văn sẽ làm việc với Công ty Youbooks để giải quyết những vấn đề nêu trên".
Sưu tầm
"Lập thân tối hạ kỵ văn chương"
Sắc đẹp là tài sản vô giá mà thượng đế và gia đình ban tặng cho mỗi người dù có bao nhiêu tiền cũng không thể mua được mong những người có được món quà vô giá đó biết trân trọng nó.
OA _ NỮ
15-03-2010, 10:25 PM
Đọc mấy đoạn văn trích dẫn trên của tác giả. Oa Nữ bỗng chợt thấy sao quen quen...Ồ thì ra là văn phong của MX, nhưng ko đủ hấp dẫn và hiện thực bằng, xong mức độ rẻ tiền có phần hơn.
Mưa Trên Cuộc Tình
15-03-2010, 11:18 PM
Riêng việc đủ dũng khí để thể hiện mình đã là điều đáng quý, đã là mặt tích cực của LKN, qua việc chụp hình Nude, viết sách, tổ chức xuất bản, ra mắt, PR, chấp nhận nhảy vào mảng đề tài nhạy cảm .. v..v..
Nếu nhìn vấn đề theo khía cạnh này thì theo mình, nên ủng hộ LKN, vì dám tạo ra cho mình một vị thế riêng, một hướng đi riêng, còn phần đúng sai, hay dở xin không dám luận bàn ở đây. Nó tương tự như việc bạn đủ dũng cảm bước lên sân khấu để trình diễn một bản nhạc cho dù bạn biết bạn không phải là ca sĩ.
Còn hơn nhiều kẻ nói rất hay nhưng cả đời không làm được việc gì cho nên hồn, chỉ biết cả đời ăn mày dĩ vãng, mà loại này dạo này mình thấy nhiều lắm.
Tazang
16-03-2010, 07:46 AM
Có bác nào có YM của Chị này ko nhỉ, cho em nhá
NHỘNG
16-03-2010, 08:38 AM
Có bác nào có YM của Chị này ko nhỉ, cho em nhá
Bác có từ lâu rồi, giờ lên đây tung hỏa mù đấy hả. Lại giấu làm của riêng đây.
TeacherABC
16-03-2010, 08:49 AM
Có bác nào có YM của Chị này ko nhỉ, cho em nhá
Bác đang ẵm... em nào trên tay mà còn xin YM của LKN thế? :nguong::D
Tazang
16-03-2010, 09:44 AM
Bác đang ẵm... em nào trên tay mà còn xin YM của LKN thế? :nguong::D
Vâng, thế nói túm lại là Bác Giáo cho em xin cái YM của Chị này đi, em xin hậu tạ chu đáo:rolleyes::rolleyes::rolleyes:
TeacherABC
16-03-2010, 09:49 AM
Vâng, thế nói túm lại là Bác Giáo cho em xin cái YM của Chị này đi, em xin hậu tạ chu đáo:rolleyes::rolleyes::rolleyes:
Hi hi hi... anh mà có YM của chị ấy thì... a....n....h............................. s....ẽ... .................................................. .........g....ở....i... ......................n....g....a....y............ .................................................. .................................................. .................................................. .................................................. .................................................. ........................................c......... .......h.....................o.................... .................................................. ................... :nguong: :D :D
Tazang
16-03-2010, 10:02 AM
Hi hi hi... anh mà có YM của chị ấy thì... a....n....h............................. s....ẽ... .................................................. .........g....ở....i... ......................n....g....a....y............ .................................................. .................................................. .................................................. .................................................. .................................................. ........................................c......... .......h.....................o.................... .................................................. ................... :nguong: :D :D
Em lạy anh.........................a.....n....h .......m......a............c......h.....a...y..... ......R.....o.......t......d....a...........l....a ...u................t.....h.....e................k ....i....a............t....h....i.........c.....o. ...n.......g.....i.............n...u.....a........ h.....a............G.....i...o....i:D:D:D:D:D:D
TeacherABC
16-03-2010, 10:05 AM
Em lạy anh.........................a.....n....h .......m......a............c......h.....a...y..... ......R.....o.......t......d....a...........l....a ...u................t.....h.....e................k ....i....a............t....h....i.........c.....o. ...n.......g.....i.............n...u.....a........ h.....a............G.....i...o....i:D:D:D:D:D:D
A.....n.....h...............................c....u ....n....g......................n...g.....h....i.. .............t...h...e............................ ................ :D :D :D :D
Nam Quan
16-03-2010, 10:27 AM
Kiều như sống lại càng tươi mới
Loạn bút bình phê chú với thầy
Vóc ngọc ba vòng Ôi! diễm tuyệt
Thòm thèm ngắm ảnh chớ sờ tay
Lão K
18-03-2010, 05:17 AM
Đọc mấy đoạn văn trích dẫn trên của tác giả. Oa Nữ bỗng chợt thấy sao quen quen...Ồ thì ra là văn phong của MX, nhưng ko đủ hấp dẫn và hiện thực bằng, xong mức độ rẻ tiền có phần hơn.
Uổng quá, phải chi Lê Kiều Như cộng tác với anh Tư viết Sợi Xích thì tác phẩm này có cơ hội trở thành một best seller.:haha::haha::haha:
NHAT NGUYET
18-03-2010, 08:45 AM
Uổng quá, phải chi Lê Kiều Như cộng tác với anh Tư viết Sợi Xích thì tác phẩm này có cơ hội trở thành một best seller.:haha::haha::haha:
Có best bằng... cô nàng "tóc vàng" không hả Anh Tư :D :D :D và cũng cần có nữ độc giả C.T Hoa Tigôn đọc và bình luận nữa anh nhỉ :rolleyes: :rolleyes: :rolleyes:
Triplec
18-03-2010, 08:25 PM
LÊ KIỀU NHƯ - biểu tượng điển hình về sự suy đồi của văn hóa nghệ thuật?
Joyce Anne Nguyen
Gần đây trong dư luận đang khá xôn xao về 1 cô nường tên Lê Kiều Như, trước khi hoàn toàn vô danh tiểu tốt, sau này mới được biết đến sau khi nường bắt đầu cởi đồ, như chính nường đã trơ trẽn khoe 1 cách đầy hãnh diện trước báo giới. Trước tiên với những màn cởi tụt không cần thiết trong "Chuông reo là bắn", hay còn được gọi bên lề là "Chuông reo là cởi", đạo diễn Trương Dũng, 1 bộ film hầu như không có nội dung, hội tụ những cô nàng rỗng tuếch thích phơi bày cơ thể. Khi ấy, khách quan mà nói, tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về nội dung film cũng như các nữ diễn viên. Sau này Lê Kiều Như bắt đầu nổi lềnh bềnh với những tấm nude khá bạo và gần đây nhất với những cuốn sách hạ cấp bị xem là làm ô uế và nhục nhã nền văn học VN khi đưa vào quá nhiều những cảnh "phòng the" trắng trợn, trơ tráo và thô thiển khó tưởng tượng, và vừa rồi, trong buổi họp báo cuốn "Sợi xích", nường xuất hiện trong bộ quần áo gần như trong suốt, xẻ đùi, kiểu mặc cũng như không, với gương mặt trơ trẽn mời chào như gái điếm và tặng kèm bộ ảnh nude của chính mình để tiếp thị và câu khách, 1 cách hết sức gượng gạo và rẻ tiền để được nổi tiếng. Cuốn sách này đã bị ngưng phát hành, và báo chí trong lẫn ngoài nước đều cùng nhau phê phán cô nường háo danh và vô liêm sỉ, chà đạp lên chính lòng tự trọng của mình chỉ vì chút hào quang hư ảo.
Tôi thực sự không biết Lê Kiều Như đã nghĩ gì, và đang nghĩ gì khi quyết định làm bất kỳ cái gì chỉ để có được danh tiếng, kể cả việc danh tiếng này thực ra là tai tiếng, là nhục nhã cho chính bản thân cũng như gia đình và người yêu là nhạc sĩ Nguyễn Nhất Huy.
Trước kia tôi không hề biết Lê Kiều Như là ai. Khi xem qua "Chuông reo là bắn", tôi chỉ có những hình dung rất lờ mờ, có lẽ có 1 cô nường nào đó tên là Lê Kiều Như. Không lâu sau đó ấn tượng duy nhất của tôi về nường chỉ là clip "Đừng yêu em" được lan truyền trên mạng, biệt danh "Lê Kiều Như- búp bê bị hư". Thẳng thắn mà nói, tôi là người yêu âm nhạc, tôi cũng thích hát, khi vui tôi hát vu vơ, khi buồn tôi cũng vu vơ hát, nhưng tôi ý thức được mình không có khả năng, và không bao giờ muốn làm trò cười cho thiên hạ. Khi xem qua clip "Đừng yêu em" và đọc những comment của mọi người, tôi tự hỏi, nếu tôi là Lê Kiều Như, tôi sẽ cảm thấy như thế nào. Ồ vâng, tôi đã nghĩ tôi sẽ lao đầu xuống sông tự tử, hoặc ít nhất cũng tự lặn đi không bao giờ xuất hiện nữa để quên đi cái nhục của mình. Tôi đã tự hỏi, làm sao Lê Kiều Như có thể vô tư đung đưa trên sân khấu biểu diễn với giọng hát y như hát karaoke như vậy. Nhưng khi ấy ấn tượng của tôi về cô nường này chỉ rất mờ nhạt. Đây là giọng hát dở nhất tôi từng nghe qua, nhưng dĩ nhiên tôi không thể phủ nhận trong làng giải trí vẫn còn nhan nhản những người hoàn toàn không có tài năng, và không có đủ ý thức về bản thân để biết chọn cho mình 1 nghề khác. Nên tôi hoàn toàn không quan tâm.
Nhưng rồi gần đây khi dư luận bắt đầu xôn xao về việc ngưng phát hành cuốn "Sợi xích", tôi có cảm giác không tốt mấy. 1 cô nường sẵn sàng cởi tuột luột chỉ để đánh bóng tên tuổi và nổi tiếng cho bằng được, 1 cô nường rỗng tuếch và thiếu tự trọng, sẽ viết được những gì? Và thế đấy, với 1 người như vậy, ta có thể hy vọng được gì? Chỉ cần vài câu trích trong chính "Sợi xích", mọi người có thể hình dung toàn bộ cuốn sách sẽ như thế nào “Anh đã làm tôi ẩm ướt và nóng bỏng, tôi nẩy người lên, đê mê như muốn anh nuốt cả bầu ngực tôi vào miệng... Tôi tê dại cả người, có cái gì đó như đang cương cứng mấp mé giữa đôi chân của tôi, làm tôi càng thôi thúc, hứng tình nhiều hơn... anh cắn nhẹ và lả lướt vào những vùng nhạy cảm... Tôi hoảng hốt bật đèn sáng lên!”.
Tôi là người có tư tưởng thoáng. Tôi thích tiểu thuyết của Haruki Murakami, Elfriede Jelinek... Tôi thích ảnh nude nghệ thuật của Robert Mapplethorpe, Elena& Vitaly Vansilieva, Giuseppe Sarcinella, Sascha Huttenhain, Nu Zebre, Virgiliu Narsis... Tôi không phải kiểu người bảo thủ, cổ thủ hay nói quá nhiều đến thuần phong mỹ tục. Bản thân tôi, thẳng thắn mà nói, không nghĩ đó thực sự là 1 vấn đề trầm trọng khi Lê Kiều Như làm người mẫu ảnh nude. Tôi không nghĩ đó là vấn đề thực sự trầm trọng và đáng phê phán. Cô Lê Kiều Như ạ, cô muốn viết về sex, cũng được thôi, xã hội ngày nay tự do không bó hẹp, cô thích viết về sex, cô cứ viết. Nhưng văn học có những chuẩn mực riêng của nó cô ạ. Không phải bất kỳ cái gì viết ra thành chữ đều là văn học. Cô tuyên bố nếu lần này thành công, năm sau cô sẽ mừng sinh nhật của "Sợi xích". Và cô sững sờ ngạc nhiên khi cuốn sách của cô bị ngưng phát hành. Cô thấy lạ ư? Vì văn học có những chuẩn mực của nó. Nếu cứ nghĩ như cô, bất kỳ cái gì viết ra thành chữ đều được xem là văn học, tôi cũng sẽ viết cô ạ, tôi sẽ viết chuyện ngày ngày tôi thức dậy đánh răng rửa mặt đi toilet, tôi ăn sáng tôi đi học, tôi thấy buồn ngù như thế nào, rồi tôi leo lên xe buýt tôi đi về, tôi ăn uống, tôi học bài, tôi đi ngủ. À không những thứ như thế không gọi là văn học. Cũng như những cảnh "phòng the" rẻ tiền của cô không được gọi là văn học. Tôi giải thích rõ hơn nhé, nếu cũng cùng những nội dung tôi vừa kể với cô, nhưng tôi lồng vào đó nỗi nhớ nhà của tôi, những trải nghiệm của tôi về cuộc sống ở VN và Na Uy nơi tôi đang sống hiện tại, lồng vào đó nỗi cô độc của tôi, những trăn trở buồn bã của tôi, với những mối quan hệ chằng chịt nhập nhằng và những suy nghĩ băn khoăn của tôi về cuộc sống, về bản chất con người, về những mối quan hệ giữa người và người, về những giai đoạn khó khăn, những khoảnh khắc tôi chỉ muốn lụi 1 dao giết chết mình, hoặc những giây phút hạnh phúc tận hưởng cuộc sống tốt đẹp chẳng hạn, thế đấy, nếu tôi viết như thế, có thể lọng cọng, có thể với thứ văn không thực sự xuất sắc, nhưng ít nhất tôi cũng đã cố gắng nói lên cái gì đó, 1 cái gì đó nhất định tôi định truyền tải. Và ít nhất tôi cũng đã cố nhồi nhiều thứ vào câu chuyện của tôi. Còn cô, cô Lê Kiều Như ạ, cô có 1 ý tưởng, như chính cô đã nói "Nội dung cuốn sách nói về cô gái trinh tiết lấy một ông chồng đại gia nhưng không có khả năng làm đàn ông. Ông này dày vò cô đủ điều vì không thể làm vợ của mình thành đàn bà. Cô gái khao khát được ngủ với người đàn ông thực sự nên cô ngoại tình. Dĩ nhiên khi diễn tả tâm lý nhân vật tôi phải viết rất cụ thể, như chuyện ông chồng "chơi" đồ giả, cô vợ thấy lạnh lẽo hơn đồ thật... Tôi chỉ có thể gọi tiểu thuyết Sợi xích của mình là thể loại tình cảm và... tâm sinh lý". Rút cuộc cũng chỉ vòng quanh chuyện tình dục.
Tình dục, và cái gì sau đó?
Tôi thực sự băn khoăn. Cô có thực sự nghĩ thế không, cô Lê Kiều Như? Khi cô nói "Trước đây tôi thường mặc áo dài, luôn luôn đoan trang thuỳ mị. Nhưng thử hỏi có mấy người biết đến Lê Kiều Như, có mấy người nghe tôi hát? Từ ngày tôi cởi đồ, đóng cảnh chết khoả thân trong phim Chuông reo là bắn, cuộc đời tôi bước sang trang khác. Gần như nói đến cảnh nóng trong phim là khán giả biết đến tôi"?
Tôi không biết cô nghĩ gì khi tuyên bố điều này, nhưng cô đang giẫm đạp lên chính cái liêm sỉ của mình đấy, cô ạ. Trước kia tôi đã nghĩ cô thiếu tự trọng. Nhưng chính xác ra, phải nói là, không có tự trọng, tự ái.
Cuộc đời bước sang trang khác ư? Đó có phải là điều tốt không?
Được khán giả biết đến ư? Nhưng thế có tốt không?
Ôi tôi không ngờ cô Lê Kiều Như lại có thể cảm thấy tự hào vì những màn khoe cơ thể của chính mình, khi cô hoàn toàn không có tài năng để có thể nổi bật lên và tỏa sáng, và cách duy nhất để vụt lên và được mọi người chú ý chỉ là 1 cách rất hạ cấp và rẻ tiền: lột đồ ra!
oOo
Tuy nhiên, tôi lại có cảm giác thế này. Lúc này đây, khi cuốn sách của nường Lê Kiều Như bị ngưng phát hành, các tờ báo cùng nhau đả kích và phê phán sự đồi trụy thảm hại của nường, 1 biểu tượng đầy ghê tởm về sự suy thoái của văn hóa nghệ thuật VN, mọi người cũng sẽ cùng nhau, đa số, khinh bỉ và chê bai móc mỉa nường.
Nhưng qua 1 thời gian, nường sẽ có được cái nường muốn. Danh tiếng. Và người hâm mộ.
Tôi không biết những người khác nghĩ gì, và tôi không rõ lắm ở nước khác sẽ như thế nào, nhưng ở VN, vì những lý do nhất định nào đó, có những người có những vụ tai tiếng ầm ĩ, nhưng qua thời gian, họ cũng trở thành "sao", như họ muốn. Với fan club của họ. Chẳng hạn như vụ clip sex của Hoàng Thùy Linh. Dĩ nhiên ban đầu cũng vẫn có những người bảo vệ, bảo đó không phải là lỗi của Thùy Linh, rằng nường này trót dại, rằng mọi người cần phải khoan dung tha thứ, nhưng thực tế khi ấy phần nhiều vẫn lên án, bảo Hoàng Thùy Linh nên biết hổ thẹn. Khi clip sex tung đi khắp nơi, và nhất là, đây không phải là quay lén, cũng chẳng phải bị lừa. Bất kỳ ai đã xem qua "clip Vàng Anh" cũng đều biết cả 2 "diễn viên" đều rất chủ động. Nhưng lúc này thì sao? Thời gian trôi qua, vụ việc chìm nghỉm, những lời phê bình cũng lắng xuống, và khi Hoàng Thùy Linh xuất hiện trở lại, xinh đẹp hơn, tự tin hơn và cũng trâng tráo hơn, Hoàng Thùy Linh rõ ràng trở nên nổi tiếng hơn trước. Khi tôi đọc qua comment của các fan trong 1 số diễn đàn trong nước, tôi không thể tin vào mắt mình "Cái gì đang diễn ra ở đây vậy?"
Hoặc hoa hậu Thùy Dung. Thời gian đầu, hầu như tất cả đều coi khinh và phê phán cô nường dối trá làm bằng giả, không đẹp, không có trình độ, học 1 trường rất bình thường ở Đà Nẵng và còn chưa tốt nghiệp phổ thông, nói tóm lại không có bất kỳ 1 phẩm chất nào để xứng đáng với ngôi vị hoa hậu. Bản thân tôi xếp Thùy Dung vào 1 trong những người mặt dày nhất tôi từng thấy qua trong đời. Khi có quá nhiều người chỉ trích vì chưa tốt nghiệp phổ thông, nường Thùy Dung không lâu sau đó đã thi và cuối cùng cũng tốt nghiệp. Với số điểm 33/60! Và nường làm tôi bật nhào khỏi ghế với tuyên bố "Với Dung việc học tập là quan trọng nhất. Dung xác định ngay từ đầu, các hoạt động nghệ thuật chỉ là bề ngoài, còn muốn có một vị trí vững chắc trong xã hội thì học tập mới là con đường mở ra cánh cửa của mọi thành công trong tương lai." Và 1 người làm giả giấy tờ như thế lại có thể trơ trẽn nói "Con gái miền Trung nói chuyện không được khéo léo cho lắm so với con gái miền Bắc và miền Nam nhưng họ thật thà, chất phác. Ngày trước Dung không khéo léo cho lắm trong việc giao tiếp nhưng từ khi đăng quang Hoa hậu, Dung thấy mình khéo hơn rất nhiều rồi."
Khi ấy, khi đọc những nhận xét, những phê bình, chỉ trích của nhiều người khác, tôi rất muốn biết liệu nường Thùy Dung trước khi xuất hiện trước báo chí trả lời phỏng vấn, nường có đọc những gì người ta nhận xét về mình không. Và lòng tự trọng nường đánh rơi ở đâu mà lại có thể vẫn đi nhận tiền ở Đà Nẵng sau khi đăng quang hoa hậu. Tôi tin, nếu nường biết nhục và từ chối, ít ra nường có thể vớt vát chút tôn trọng từ công chúng. Nhưng dĩ nhiên nường đã không nghĩ đến điều ấy. Nường vẫn đi.
Và giờ đây, trên thực tế khi mọi chuyện đã qua, Thùy Dung đã nổi tiếng, với đúng nghĩa đen của từ "nổi tiếng". Nổi lềnh bềnh. Và có những người tôn sùng nường, và nói nường đẹp như thiên thần?!
Bạn biết không, tôi cảm giác, rồi cuối cùng nường Lê Kiều Như cũng sẽ có được cái nường muốn. Danh tiếng, và sự tung hô từ những loại người như cái loại đang tung hô Hoàng Thùy Linh và Thùy Dung, và những trường hợp tương tự.
Cái suy thoái của văn hóa nghệ thuật VN hiện nay không chỉ thể hiện trong sự suy đồi và bê tha của người làm nghệ thuật, như những nhạc sĩ ỉ ơi nhét đủ thứ hổ lốn với nhau và thêm chút giai điệu rồi gọi đó là âm nhạc, hoặc những bà nhà văn tỉ mỉ mô tả cảnh ái ân trong trang sách, sự suy thoái còn thể hiện trong chính công chúng, của những người thưởng thức nghệ thuật dễ dãi, chấp nhận và tung hô đủ thứ hạ cấp và rẻ tiền.
nguồn: hatnang.net (http://hatnang.net/showthread.php?t=37791)
kehotro
18-03-2010, 09:42 PM
Sau khi nâng cấp vòng I Kiều Như bắt đầu chiến thuật : Cởi để nổi. Rất nhều trang web và bài báo đã nói về việc này. Nhưng quả thật nếu không cởi, không tung scandal lên thì chỉ còn nước bán thịt sống cho đại gia hay cho những người có khả năng tạo sao. Cái gì cũng có cái giá của nó! Mà VN lúc này chăm chú xem phim cũng chỉ để nhìn mấy em chân dài show hàng. Phim thì đằng nào dở, nếu được ngắm chân dài thì cũng đỡ..................Chán!
Mời xem vài bức của LKN
http://ngoisao.net/News/Hau-truong/2009/07/3B9CA9D5/nhu-1.jpg
Tấm này chụp đẹp thật!
http://img.photo.zing.vn/file_uploads/gallery/w642h/q42008/2009/04/16/02/33041239866513.jpg
http://img.photo.zing.vn/file_uploads/gallery/w642h/q42008/2009/04/16/02/36071239866516.jpg
http://img.photo.zing.vn/file_uploads/gallery/w642h/q42008/2009/04/16/02/72561239866517.jpg
Nếu chịu khó quan sát kỹ các bạn sẽ thấy giữa hàng thật và hàng dao kéo có nhiều điểm rất khác nhau! Tuy nhiên, nâng cấp cũng đồng nghĩa có đầu tư để có thể phát triển. Cuộc sống với mặt trái vô cùng tàn khốc muốn ngoi lên chẳng phải chuyện dễ dàng!
Mưa Trên Cuộc Tình
18-03-2010, 10:15 PM
Âu thì đáng thuơng hơn đáng ghét.
Ngẫm cho cùng thì em nó chỉ là sản phẩm của cơ chế TT theo định huớng ..... (ai cũng hiểu mừ). Em nó cũng không lừa lọc hay chà đạp lên ai để tiến lên. (Đành rằng em nó rẻ tiền thật)
Bảo rằng em nó làm lệch lạc nhận thức lớp trẻ hay dẫn đầu cho trào lưu ái sex thì thành ra đề cao em nó à :D
Thôi thì nhân ái, bao dung và rộng luợng một tí, thế mới là đàn ông. Nhìn và cuời như xem tấu hài í mà, đập em nó mà làm gì. Dù gì thì em nó cũng là phụ nữ, cũng là một con nguời, mà lại còn nhỏ tuổi, còn bồng bột.
NHAT NGUYET
19-03-2010, 09:19 AM
LÊ KIỀU NHƯ - biểu tượng điển hình về sự suy đồi của văn hóa nghệ thuật?
Joyce Anne Nguyen
Mình không biết Anne Nguyễn là ai? ở đâu? làm gì? nhưng đọc bài viết có vẻ đao to búa lớn quá, ngay cái title đã nói lên điều đó, cá nhân Lê Kiều Như chưa là "cái gì" đó, đủ để được gọi là "biểu tượng điển hình" và nhất là cụm từ: "về sự suy đồi của nền văn hóa nghệ thuật" rất cực đoan. Lời lẽ dùng cho bài viết thì hằn học, giống như là tình địch, thậm chí như kẻ thù, dành cho nhau vậy.
Suy cho cùng đó chỉ là những hiện tượng của cuộc đời, những lệch lạc nhất thời đáng thương nhiều hơn đáng trách.
Nói riêng về "Sợi xích" cũng không có gì đến nỗi phải "lùm xùm" như hiện nay, nếu... tác giả không phải là LKN :D, có chăng là vì tác giả viết quá non tay, thậm chí là vụng về, thô thiển, thế thôi! Có lẽ chủ đề sex, hay dính dáng đên sex nên được mọi người chú ý, nếu liệt"Sợi xích" vào hàng dâm thư thì hơi... "đề cao" nó quá :D , thú thật NN đọc nó mà chẳng có cảm xúc gì, cứ trơ trơ ra, vì văn vẻ quá vụng, không lôi cuốn mà cũng chẳng hấp dẫn, còn xa lắm để được gọi là "dâm thư".
phale
19-03-2010, 01:11 PM
Phàm làm việc gì, cũng là nhắm một mục đích gì.
Hay dở không bàn... nhưng quả là "Sợi xích" đang nổi tiếng rồi...
Chưa kể là đang được lùng tìm để đọc nữa.
NHAT NGUYET
19-03-2010, 01:26 PM
Phàm làm việc gì, cũng là nhắm một mục đích gì.
Hay dở không bàn... nhưng quả là "Sợi xích" đang nổi tiếng rồi...
Chưa kể là đang được lùng tìm để đọc nữa.
Hị... hị... đàng nào thì cũng nổi... tiếng... nhỉ? không danh tiếng thì cũng... tai tiếng... kết quả là có hàng triệu... hàng triệu người biết đến cái tên Lê Kiều Như và chắc chắn khi cô ca sĩ này chạy show đến đâu, nơi ấy vé bán đắc như tôm tươi, đã có tiền lệ HN như thế rồi còn gì :eek: :eek: :eek: ôi! cái mặt trái của thời đại thông tin....
:botay: :botay: :botay:
phale
19-03-2010, 01:32 PM
Hị... hị... đàng nào thì cũng nổi... tiếng... nhỉ? không danh tiếng thì cũng... tai tiếng... kết quả là có hàng triệu... hàng triệu người biết đến cái tên Lê Kiều Như và chắc chắn khi cô ca sĩ này chạy show đến đâu, nơi ấy vé bán đắc như tôm tươi, đã có tiền lệ HN như thế rồi còn gì :eek: :eek: :eek: ôi! cái mặt trái của thời đại thông tin....
:botay: :botay: :botay:
Phải khen là cô ấy đã biết tận dụng mặt trái này theo cách của mình.
Trước đây PL hông biết Lê Kiều Như là ai. Giờ thì biết cô ấy là ai, đóng phim gì, truyện đầu tay nội dung thế nào...:o:D
Có người viết cả chục đầu sách hay, mà chắc gì đã được nhiều nguời biết.
Ví dụ như bây giờ PL đố "Lưu Dung Trứ" là ai? Liệu có bao nhiêu người trả lời ngay được nhỉ?
Lão K
20-03-2010, 06:09 AM
Mình không biết Anne Nguyễn là ai? ở đâu? làm gì? nhưng đọc bài viết có vẻ đao to búa lớn quá, ngay cái title đã nói lên điều đó, cá nhân Lê Kiều Như chưa là "cái gì" đó, đủ để được gọi là "biểu tượng điển hình" và nhất là cụm từ: "về sự suy đồi của nền văn hóa nghệ thuật" rất cực đoan. Lời lẽ dùng cho bài viết thì hằn học, giống như là tình địch, thậm chí như kẻ thù, dành cho nhau vậy.
LK nghe đồn Anne Nguyễn ở một thành phố nhỏ ở tiểu bang Texas, làm manicurist (dân mình hay gọi là làm móng).
Sau một ngày làm việc mệt nhọc, về đến nhà Anne thấy ông chồng yêu quý của mình ôm máy tính, say sưa ngắm Lê Kiều Như. Đã vậy, tối hôm đó, ổng còn mớ "Như ơi, Như à, đừng xa anh đêm nay. Kỳ này về thăm nhà thế nào anh cũng ráng tìm ra em để xin chữ ký".
Anne tức quá, lôi ông chồng dậy, làm việc một trận. Chưa đã nư, cô nàng lên mạng google coi LKN là ai mà ông chồng mình mê mệt như vậy. Sau khi biết được tự sự, nàng bèn góp nhặt các từ thật kêu và moi hết vốn liếng chữ nghĩa của mình phọt ra "Biểu tượng điển hình về sự suy đồi của văn hóa nghệ thuật".
Cái này là nghe đồn chớ thực hư ra sao, LK thiệt tình ... không biết :o.
kehotro
20-03-2010, 11:29 AM
Hị... hị... đàng nào thì cũng nổi... tiếng... nhỉ? không danh tiếng thì cũng... tai tiếng... kết quả là có hàng triệu... hàng triệu người biết đến cái tên Lê Kiều Như và chắc chắn khi cô ca sĩ này chạy show đến đâu, nơi ấy vé bán đắc như tôm tươi, đã có tiền lệ HN như thế rồi còn gì :eek: :eek: :eek: ôi! cái mặt trái của thời đại thông tin....
:botay: :botay: :botay:
Với chiêu biến thể của : Kẻ đốt đền Herostratos ngày nay rất nhiều người dùng. Cho dù tòa án thời ấy xử tử và không tuyên danh nhưng các nhà sử học cũng làm tên tuổi Herostratos sống mãi đến ngày nay dẫu trải qua hơn hai ngàn năm.
LKN là ai? Trước đó không ai biết. Giờ thì đa số ai cũng biết. Kể từ khi vụ scandal đầu tiên của VN nhiều người đã đoán được người có scandal sẽ nổi tiếng. Thậm chí có VK giàu sụ nhảy vào đòi cưới sau vụ đó.
Nếu biết mặt trái của giới Văn nghệ sĩ thì chẳng ai trách làm gì. Nhiều người nổi tiếng hiện nay đi lên nhờ ai và từ đâu .........LKN chẳng đáng trách! Và như MTCT nói cô ấy cũng chẳng chà đạp ai.
NHAT NGUYET
20-03-2010, 12:19 PM
LK nghe đồn Anne Nguyễn ở một thành phố nhỏ ở tiểu bang Texas, làm manicurist (dân mình hay gọi là làm móng).
Sau một ngày làm việc mệt nhọc, về đến nhà Anne thấy ông chồng yêu quý của mình ôm máy tính, say sưa ngắm Lê Kiều Như. Đã vậy, tối hôm đó, ổng còn mớ "Như ơi, Như à, đừng xa anh đêm nay. Kỳ này về thăm nhà thế nào anh cũng ráng tìm ra em để xin chữ ký".
Anne tức quá, lôi ông chồng dậy, làm việc một trận. Chưa đã nư, cô nàng lên mạng google coi LKN là ai mà ông chồng mình mê mệt như vậy. Sau khi biết được tự sự, nàng bèn góp nhặt các từ thật kêu và moi hết vốn liếng chữ nghĩa của mình phọt ra "Biểu tượng điển hình về sự suy đồi của văn hóa nghệ thuật".
Cái này là nghe đồn chớ thực hư ra sao, LK thiệt tình ... không biết :o.
Pótay.com :botay: :botay: :botay:
Lần sau anh về VN, chắc chắn LKN sẽ đón anh tận chân cầu thang máy bay... với... cái... kéo... cầm tay... và... xoẹt... đem...ngâm rượu
:haha: :haha: :haha:
thuphong
20-03-2010, 12:57 PM
.
"VỤ "SỢI XÍCH" XẢY RA, NGHĨ TỚI NGHĨ LUI THÌ CHỈ CÓ CÔ LÊ KIỀU NHƯ NÀO ĐÓ LÀ CÓ LỢI NHẤT. TỪ MỘT NGƯỜI VÔ DANH, CÔ BỖNG TRỞ NÊN NỔI... TAI TIẾNG, RẤT NHIỀU NGƯỜI BIẾT. CÁI CÔNG TY YOUBOOKS THÌ KHÔNG BIẾT THẾ NÀO VÌ ĐÃ TRẢ 100 TRIỆU NHUẬN BÚT, CHI TIỀN TỔ CHỨC HỌP BÁO RA MẮT... CÒN THU ĐƯỢC BAO NHIÊU THÌ CHỈ CÓ TRỜI MỚI BIẾT! NHƯNG CHẲNG PHẢI LO CHO HỌ, CÓ THUA ME HỌ CŨNG CÓ CÁCH GỠ BÀI CÀO! RIÊNG, THIỆT THÒI NHẤT LÀ CÁC BÁC NXB HỘI NHÀ VĂN. LÀM SÁCH LIÊN KẾT THÌ CÙNG LẮM NXB ĐƯỢC MỘT, HAI TRIỆU TIỀN XUẤT BẢN PHÍ, CÁC BÁC LIÊN QUAN THÌ MỘT VÀI LY CÀ PHÊ, LY BIA..., DĂM BA LỜI TÁN TỤNG VÀ CÓ GÌ THÊM THÌ CŨNG CHẲNG ĐÁNG!? THẾ NHƯNG UY TÍN NXB BỊ SỨT MẺ, CÁC BÁC LIÊN QUAN THÌ BỊ ĐAU ĐẦU...
ĐÚNG LÀ CÁI SỢI XÍCH LIÊN KẾT XUẤT BẢN NÓ ĐỘC THẬT!"
Về vấn đề xuất bản Sợi xích, nhà văn Trung Trung Đỉnh cho rằng: "Ngay sau khi có dư luận bàn tán về nội dung của cuốn sách này, chúng tôi đã tiến hành xem xét và có công văn ngay cho Công ty Youbooks đề nghị tạm ngưng phát hành Sợi xích. Sau khi tiến hành kiểm tra, chỉnh sửa lại chúng tôi sẽ xem xét có cho tiếp tục xuất bản hay không. Ngoài ra, tôi cũng lưu ý là việc Youbooks thực hiện một số việc không hề liên hệ với chúng tôi như tự tiện thêm vào sách 20 trang hình ảnh mà không thông qua NXB. Youbooks cũng đã tổ chức ra mắt sách trước khi sách nộp lưu chiểu. Theo quy định, 10 ngày sau khi nộp lưu chiểu, sách mới được phát hành. Hôm nay, NXB Hội Nhà văn sẽ làm việc với Công ty Youbooks để giải quyết những vấn đề nêu trên".
Trong thực tế, cuốn sách vấp phải phản ứng gay gắt của dư luận. Nhiều độc giả không ngần ngại gọi Sợi xích bằng từ "dâm thư", đi kèm đó là những nhận định khá nặng nề về nhân cách tác giả. Trả lời về vấn đề này, ông Trung Trung Đỉnh cho rằng sách có sự cố về biên tập, NXB sẽ thẩm định thêm, nhưng ông phủ định ý kiến cho rằng NXB đã cho ra đời một "dâm thư". "Có nhiều cuốn sách viết về tình dục còn "nặng" hơn Sợi xích, chỉ có điều cách diễn đạt của tác giả Sợi xích kém, vụng và thô. Và Lê Kiều Như là một ca sĩ, diễn viên nên dư luận chú ý nhiều", ông nói.
"Dù muốn hay không thì "Sợi xích" cũng đã góp phần vào việc "trói quanh" nhà xuất bản Hội Nhà Văn, từng là một thương hiệu đảm bảo về chất lượng văn chương ở nước ta. Thật không biết trách ai: trách cái "cơ chế thị trường" buộc NXB HNV phải "bươn chải" để sống nên sinh ra lắm chuyện buồn lòng; hay trách cái cung cách làm việc thiếu nghiêm ngặt của các nhà văn làm quản lý thường cứ "lơ mơ" như khi sáng tác!"
Điều mình băn khoăn chính là chúng ta đang quản lý văn hóa nghệ thuật như thế nào đây? Theo mình con đường ngắn nhất để đi vào lòng người và giáo dục thế hệ con cháu chúng ta chính là văn học, nghệ thuật. Hàng ngày muốn hay không nó cũng đập vào mắt. Đối với mình có thể chỉ là vài ca sỹ ăn mặc nhìn k đẹp. Tác phẩm không đáng đọc nhưng lũ trẻ con mới là vấn đề...chúng nhìn và dần dà học theo một cách vô thức...
Những ai đã từng có con tuổi dở dang thì có thể hiểu để có 1 đứa nhóc đi đúng hướng theo con đường học hành phải vất vả thế nào với truyện tranh, game online...đang tràn ngập thị trường.
Chúng đọc những truyện như "sợi xích" thì sẽ thế nào? liệu chúng có đủ nhận thức như ta để coi đó là sách vô bổ không?
Lẽ ra những người có trách nhiệm phải định hướng được điều đó hơn là đổ mọi gánh nặng cho gia đình.
kehotro
21-03-2010, 11:24 AM
Cái tựa sách rất hay: Sợi xích.
Đã là Sợi xích thì tất nhiên phải có nhiều mắt xích, chính các mắt xích ấy liên kết lại mới thành được Sợi xích. Còn cá nhân mỗi mắt xích cụ thể là ai thì chỉ có LKN mới biết rõ.
Và vô hình chung chúng ta cũng hóa thành từng mắt xích để bàn luận dù phản đối hay giữ thái độ trung dung cũng làm LKN thêm nổi tiếng. Hahaha.
sơn_nữ83
23-03-2010, 12:04 PM
Em cũng đọc khá nhiều bài viết về cuốn truyện này,không thể phủ nhận nhờ nó mà LKN trở nên cực "hot"- dù một số trích đoạn trên mặt báo không thể tưởng tưởng được đó lại là lời văn của một cuốn tiểu thuyết.
Đọc bài một người bạn viết về LKN thấy ...muốn :D nên em copy về share với mọi người ạ
Người họ Lê, tên Như, thường gọi Lê Kiều Như. là một nữ nhi có tướng mạo khác phàm, nhìn thoảng qua ví tựa Phan Kim Liên sống lại nhưng bội phần ma mị. Đặc biệt đôi bầu nhũ hoa to lớn khác thường nên bá tánh thường gọi Nhũ Như.
Tục truyền rằng khi bờ cõi gặp nạn loạn đảng, Như gánh nước đi ngang qua chiến trường, vừa thoáng thấy đôi bầu nhũ của Như, lại thêm dáng đi uốn éo ma quái, quân giặc bủn rủn tay chân do ngỡ gặp yêu nữ ôm đại pháo liền bỏ chạy trối chết. Kể từ đó Như được phép làm càng ngày càng tác yêu tác quái.
Nhắc lại cách đây vài năm nhân có gánh hát rất lớn diễn tuồng “Gióng Chung Xuất Kích” (diễn nôm: Chuông reo là bắn). Như dùng đôi bầu nhũ của mình gây bạo loạn lớn khắp bờ cõi. Tòa thiên nhiên lõa lồ của Như ước chừng gây tiếng vang còn lớn hơn cả tiếng đại hồng chung! Các bô lão đau đầu khoanh tay đứng nhìn khi Như chơi chiêu bài “đội lốt nghệ thuật”: hễ ai chê sẽ bị liệt vào hàng ngu muội, mà khen thì không biết dùng lỡi lẽ sao cho đặng mà không bị bá tánh hờn ghét. Một mặt Như dùng Đại Nhũ Yêu Pháp: dí cặp nhũ tựa đại bác vào mặt bất cứ ai phản mình khiến cả một cõi quan quân hồn xiêu phách tán không sao cất được tiếng than, đành nhắm mắt cho qua chuyện. Chỉ có lòng dân căm hờn, nữ nhi thiên hạ sục sôi ví tựa hào khí Trưng – Triệu sống dậy. Trí thức khắp nơi đăng đàn mở hội kêu gọi trừ dâm nữ nhưng không thành. Chỉ có phường du thử du thực trục lợi được dịp thỏa thuê dâm tính.
Theo pháp sư nhiều nơi bấm độn, để nuôi dưỡng tà khí khiến đôi nhũ nở to khác thường, các huyệt dẫn khí huyết nuôi não bộ của Như phải bị bế, chỉ còn tập trung về phần ngực. Nên Như sinh ra nửa mê nửa tỉnh. Kì thực không phải do tâm thần Như điều khiển hành động, mà tất cả là do đôi nhũ kia đưa đường dẫn lối. Ví tựa chúng là một cặp sinh linh sống có hồn phách riêng biệt. Dẫn dụ Như đến phá tan nát cả ngàn năm tinh hoa của nhân dân. Ở đâu có hội ca hát, Như xuất hiện cất tiếng hát khốc liệt kết hợp Xà Vũ uốn éo tựa loài rắn ma, lại thêm đôi yêu nhũ xoáy tít gọi nộ khí xung trời! Nghệ nhân, ca đoàn khắp nơi bị uế khí vây bủa, suốt mấy năm trời cắn răng chịu chết dưới giọng hát ma chê quỉ hờn của Nhũ Như.
Cao tăng khắp nơi vây yểm bùa phép trừ Như bao bận mà không được, do Như liên tục rải bùa yêu nữ khắp nơi. Bùa yêu của Như là loại ma thuật cao tay nhất, chỉ nghe tên đã thất kinh như “Lạc Tiên”, là loại bùa lấy tiên nữ làm đề tài, nhưng kì thực lại là trá hình của ma nữ dụ dẫn đàn ông. Bùa họa hình Như đang thế lơi lả, da thịt lộ liễu, mắt đầy dâm khí. Cao tăng khắp nơi bị khích động, phép thuật nhiễu loạn. Triều đình vốn trước sợ phép yêu nên đã qua loa xong chuyện, nay lại càng thất thế. Không ai dám nói càn vì há miệng mắc quai. Phép ma của Như uế tràn bốn phương.
Có người nói Như là hồ ly tinh tu luyện thành.
Kẻ lại cho rằng Như vốn là dân nữ bình thường nhưng dâm khí quá mạnh nên bị tẩu hỏa nhập ma…
Sự thực thế nào không ai dám cả quyết. Chỉ biết rằng bá tánh hễ nghe nhắc đến tên Như là kinh hồn bạt vía tựa như bị nhét yêu nhũ vào mồm không thở được. Nghe tên đã vậy, chứ kẻ yểu mạng hay vận số đã tới, gặp phải Nhũ Yêu Nữ lúc ả đang xuất hành thì mang tâm bệnh, nhẹ thì nói mê nói sảng, nặng thì không hoàn lại hồn, toàn thân bất tọai. Oán khí ngất trời!
Để khuếch đại ma lực, Như tiếp tục tung ra một bộ dâm thư.
Bộ dâm thư này tập hợp rất nhiều lời chú của Như về chuyện phòng the nhưng mang màu sắc ma quái điên loạn. Như luyện dâm thư suốt một năm ròng, đến khi tung ra gây kinh thiên động địa khủng khiếp chưa từng có! Thế mới thấy Nhũ Ma Nữ này quyết tâm biến dương gian thành cõi ma của riêng ả. Hết dùng Nhĩ Thuật, Nhãn Thuật, nay xài đến chiêu sách ác độc nhất là Tâm Thuật, gieo rắc vào đầu nam phụ lão ấu bốn phương dâm ám của bản thân ma nữ hòng khiến đầu óc loài người ngu muội, vật vờ người không ra người, ma không ra ma! May sao nhân dân vốn đã quen đối phó với yêu nữ nên biết cách tìm đọc những bản sớ luận như thế này hòng giải trừ yêu thuật. Chỉ có triều đình quan lại vẫn còn trong cảnh u mê không dám ra tay diệt trừ ma nữ. Thế mới có thơ rằng:
Hỡi ơi quân thần đi đâu vắng
Ma nữ hoành hành khắp nhơn gian
Dâm thư một bộ, cuồng oán khí
Nhũ yêu một cặp, bạt đất Nam!
Người xưa có câu “Thời thế sinh anh hùng”, vậy nay sự biến xảy ra, nhân dân nước mắt thành sông chờ mong hào kiệt khắp nơi dốc sức diệt trừ ma nữ. Kết cục thế nào hồi sau sẽ rõ.
gÁiNgoAn
24-03-2010, 08:57 PM
Đọc những đoạn văn của LKN nhớ đến 1 người xưa: DDCN
OA _ NỮ
25-03-2010, 12:12 AM
Đọc những đoạn văn của LKN nhớ đến 1 người xưa: DDCN
Còn Oa Nữ thì nhớ đến Quyên MTV.:rolleyes:
Lão K
27-03-2010, 07:17 AM
Pótay.com :botay: :botay: :botay:
Lần sau anh về VN, chắc chắn LKN sẽ đón anh tận chân cầu thang máy bay... với... cái... kéo... cầm tay... và... xoẹt... đem...ngâm rượu
:haha: :haha: :haha:
Nếu LKN cần nhắm rượu, LK sẽ sẵn sàng ... "dâng hiến" :haha:
NHỘNG
27-03-2010, 11:16 AM
Còn Oa Nữ thì nhớ đến Quyên MTV.:rolleyes:
Còn em thì nhớ đến huyền thoại Thaithit
Pearly
09-04-2010, 07:48 PM
Mở đầu: Tôi đã trăn trở nhiều đêm và bị ám ảnh bởi người phụ nữ đáng thương đó, bi kịch và hình ảnh ấy xâm chiếm tôi suốt bao năm qua. Nhiều khi tôi rơi nước mắt nghĩ đến sự thật, giả trong cuộc sống…
Có đêm tôi thức trắng, viết về số phận, những đau đớn của tình yêu. Sau sự thiếu thốn, mất mát, họ trở thành một dạng người khao khát hưởng sự khoái lạc bản năng và tự biến mình trở thành nô lệ cho , lạc lối trong cuộc sống, nối theo sự cùng quẫn của lý trí, và bi kịch trút lên cuộc đời họ!
Tôi muốn viết về những bản năng nhục thể của con người, mặt phải và mặt trái của … Tôi muốn viết trên khía cạnh giá trị mãnh liệt, trân trọng tình yêu khi có .
Nhờ mà thế giới con người tồn tại cho đến hôm nay, làm con người tươi tốt, thăng hoa trong cuộc sống… Nhưng cũng làm cho con người khổ đau, cùng quẫn…
Lòng ham muốn nhục dục, đánh thức lòng ham muốn sở hữu… Tôi cần có một tình yêu cao đẹp, biết sống vì nhau… vượt trên cả những gì người ta cho là …
Chương I
Tôi sẽ là cô dâu đẹp nhất trên đời… Nghĩ đến đó tim cứ bồi hồi, nôn nao, không biết những gì chờ đợi mình khi về làm dâu nhà ấy? Tôi yêu tất cả những gì có trong Tuấn, nhớ giọng nói trầm ấm, gương mặt đầy ngạo nghễ nhìn xuống cuộc đời của anh. Anh có cặp mắt quyến rũ như ngọn lửa ngầm, đôi mắt quyến rũ ấy đang lướt nhìn khắp thâm thể tôi, như những dòng nham thạch tan chảy nung nóng ngọn lửa tình. Anh thích đôi bàn tay và cả những ngón tay của tôi nữa. Anh thường mút từng ngón tay, rồi anh nắm chặt ngón tay tôi lại, tôi rùng mình, người đờ đi.
Tôi cúi mặt ngượng ngùng, cảm giác bộ ngực trong lớp áo mình đang mặc săn lại và vươn thẳng, như muốn bật tung ra ngoài vậy, anh lấy tay sờ nhẹ nâng niu…
Chỉ cần anh tấn công thêm một chút nữa thôi, tôi sợ mình không cưỡng nỗi sự đê mê quyến rũ đó.
Cho dù đó là những cảm giác lạ, nhưng tôi và anh cố nến những háo hức, những rạo rực, quyết dành trọn vẹn bản giao hưởng vĩ đại mà Thượng Đế ban tặng loài người cho đêm tân hôn.
Rồi ngày tuyệt vời ấy cũng đã đến, đến với một đứa con gái sống trong trại mồ côi như tôi!
Nhìn mọi người nhốn nháo chờ đón đằng trai, và tất cả hình ảnh thân thuộc xung quanh đây, tôi lưu luyến không cầm được lòng!
Ôi! Tôi cảm thấy sao hạnh phúc đến với tôi ngọt ngào tới vậy!
Cô bại gái thân thiết thu xếp hành trang cho tôi về nhà chồng, dặn dò đủ thứ:
- Về bên chồng phải tự biết lo sức khỏe cho mình, phải thường xuyên điện thoại cho Loan và mọi người nghe Hồng, đừng nói có chồng rồi quên hết tất cả đấy!
Loáng thoáng nghe mọi người trầm trồ bộ đồ cưới đang mặc, mà nước mắt tôi tuôn rơi, ôi những giọt nước mắt hạnh phúc!
Giây phút này thật lạ. Tôi như con chim non sắp xa bầy, vừa cảm giác nhìn bầu trời phía trước đang rộng mở. Nhưng lại có cảm giác lo sợ, một nỗi lo sợ mơ hồ…
- Nè hạnh phúc là phải cười chứ, không nên khóc nhe cô nương.
Câu nói của Loan làm tôi giật mình trở về với thực tại.
Loan vừa chặm nước mắt cho tôi vừa nói:
- Tụi mình là những đứa trẻ mồ côi, cho đến hôm nay chỉ có Loan và Hồng là những người may mắn có được một đám cưới hẳn hoi! Loan chúc mừng Hồng, sang năm nhớ cho mình ẵm một hoàng tử với nha!
Tiếng ồn ào bên ngoài cho thấy mọi người đang loay hoay chuẩn bị cho giờ rước dâu. Nhìn những người bạn gái còn ở lại, tôi thầm cầu nguyện họ cũng sẽ được khoác lên mình chiếc áo cưới như tôi.
Và trong tiếng lao xao, nhốn nháo của mọi người, chú rể xuất hiện, tay ôm bó hoa. Sau anh, một đoàn người sang trọng bước xuống từ những chiếc xe hơi bong loáng. Nhìn anh còn nổi bật hơn cả đám người sang trọng kia, tôi lung túng.
Ôi, anh đang tiến vào khu rừng ấm áp để rước nàng Lọ Lem! Tôi toát cả mồ hôi hột, tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Loan cười, nói khẽ vào vai tôi:
- Làm gì mà toát mồ hôi dữ vậy, khăn nè chặm đi, kẻo bay hết son phấn.
Tôi vừa chặm mồ hôi vừa nghe mọi người xầm xì:
- Nhỏ Hồng coi vậy mà có phước, lấy chồng vừa lịch thiệp vừa đẹp trai lại còn là đại gia nữa đó.
Những lời nói đó là niềm vinh hạnh cho một thân phận như tôi.
- Cầu trời cho con được sống mãi trong hạnh phúc bên cạnh người chồng con yêu quí, con nguyện sẽ một lòng chung thủy cho đến cuối cuộc đời…
Đó là lời cầu nguyện đầu tiên khi tôi bước chân ra khỏi trại mồ côi về nhà
chồng.
Nhìn mọi người đều xúc động và vui mừng, tôi cảm thấy mình còn nợ nơi đây một món nợ ân tình, mà cả đời này, kiếp này vẫn không sao trả hết!
Ngày thứ nhất
Tim tôi bồi hồi khi bước qua ngưỡng cửa. Nghe được luồng gió ấm mang hương thơm của cây cối trổ bông… Tôi đứng bên cửa sổ ngó ra vườn, nhìn hàng phượng đỏ thắm đung đưa trước gió, nhắm mắt lại hòa mình vào không gian của căn nhà mới…
Bước vào phòng khách, trên tường có hai trái tim trong hàng chữ đỏ “Anh Tuấn – Thu Hồng. Trăm năm hạnh phúc”.
Bàn chân tôi bước nhẹ trên lớp thảm, tôi chạm tay vào những món đồ cổ xinh xắn…
Cảm giác mình đang lạc vào một lâu đài cổ kính.
Bước vào phòng ngủ tôi ngạc nhiên khi thấy rất nhiều bóng đèn có hình đôi uyên ương, treo lơ lửng trên đầu giường cùng những cây nến. Bên trái căn phòng bài
trí lộng lẫy với bức rèm voan trắng và cây đàn dương cầm. Tôi lấy tay lướt nhẹ trên phím đàn, người cứ lâng lâng như đang hòa vào từng nốt nhạc tình yêu…
Rồi đây sẽ không còn những ngày tháng cô đơn, buồn tủi. Tôi vẫn không muốn trút bỏ chiếc áo cưới trên người, vì muốn giữ cảm giác này dài đến vô tận!
Nhìn chiếc giường cưới mà lòng cứ nôn nao, vì nghĩ đến tối nay người ngủ cạnh tôi không phải là Loan, tôi chợt thẹn thùng vặn những ngón tay vào nhau…
Đúng lúc ấy cửa phòng bật mở, Tuấn bước vào làm tôi giật mình. Anh nở nụ cười trên gương mặt đầy men rượu của buổi tiếp khách hôm nay:
Em thay áo nghỉ ngơi cho khỏe, em có mệt không?
Nhìn gương mặt điển trai đầy cá tính cùng đôi mắt đa tình của anh có gì đó trong tôi đang nóng dần lên…
Tôi cứ len lén nhìn vào mắt anh, thầm cảm ơn Thượng Đế cho tôi có được người chồng yêu quí! Ôi thiên đàng của tôi!
Anh đến tắt bớt đèn, rồi thắp một ngọn nến thơm:
- Sao, em có vừa ý với cây đàn này không? Anh đã mua nó từ Hồng Kông mang về tặng em đấy. đáng lý để nó ngoài phòng khách nhưng anh muốn tạo một khung cảnh riêng cho em, nên đem vào phòng ngủ, để mỗi sang thức dậy được ngắm em, nhìn những ngón tay của em lướt trên từng phím đàn, mà không cần phải bước ra phòng khách…
Tôi mỉm cười, ôm xiếc anh vào lòng, vì cách bài trí của anh trong căn phòng này thật lạ đời, có mấy ai đặt đàn dương cầm trong phòng ngủ. chắc đây là phong cách anh dành riêng cho tôi và nó rất đáng yêu đấy chứ…
Anh đến gần ôm hôn và đặt vào tay tôi một bộ áo dài trắng:
- Bắt đầu từ hôm nay em sẽ là vợ yêu của anh rồi. Em nhìn đi, áo dài trắng có thêu đóa hoa hồng, như hạnh phúc của em và anh, hoa hồng cũng là tên của em đó, còn sắc trắng này tinh khuyết và chung thủy, không bao giờ thay màu…
“Anh yêu em”
Câu nói ấy làm tôi thật hạnh phúc, quên cả việc tặng anh chiếc áo len tôi đan từ trước đó…
Anh nhìn tôi với ánh mắt lơ đờ rồi ngã lăn ra giường ngủ… khi tôi chưa nói được câu nào.
ROLEX
10-04-2010, 02:46 AM
Đọc những đoạn văn của LKN nhớ đến 1 người xưa: DDCN
Còn Oa Nữ thì nhớ đến Quyên MTV.:rolleyes:
Điều gì tương tự để gợi nhớ zậy ta :eek: :eek:
Cảm xúc tình dục ??
Thân phận ???
Hay cái rẻ tiền trong văn LKN ???
:botay: :botay: :botay:
Pearly
10-04-2010, 09:55 AM
Ngày thứ hai
Sáng sớm giật mình thức dậy, tôi vẫn còn lạ lẫm với không gian của ngôi nhà mới.
Đêm qua, tôi ngủ quên lúc nào không hay. Quay sang nhìn anh vẫn còn ngủ, tôi kéo chăn đắp cho anh, trời đang nhuốm lạnh do cơn mưa buổi sang. Tôi nhẹ nhàng bước xuống nhà, làm quen với căn bếp.
Tôi chuẩn bị bữa ăn sang của ngày đầu tiên cho chồng… Đang loay hoay làm món, bỗng từ phía sau có vòng tay ấm áp ôm chặt tôi:
- Sao em không ngủ thêm một chút nữa cho khỏe?
- Em có làm gì đâu mà mệt. Hôm nay là ngày đầu tiên em làm nội trợ, không biết có vừa miệng anh không?
- Vợ yêu chắc chắn là nấu món gì cũng ngon, em có cần anh phụ việc không? Chứ một mình em làm buồn lắm.
Thấy vậy tôi đưa rổ rau cho anh làm, anh ngắt cọng dài, cọng ngắn làm tôi mắc cười:
- Anh ơi! Rửa rau coi chừng sâu đó nghen.
- Em yên tâm, con sâu mà gặp anh sẽ tự lăn ra chết… Á có một con sâu nè!
Anh đưa con sâu cho tôi, tôi hoảng hồn la lên. Tôi và anh rượt đuổi trong nhà, tiếng cười vang dội của hai người làm tôi thấy thế gian thật tuyệt vời khi có chồng bên cạnh…
Buổi tối cũng đến, anh đốt thật nhiều ngọn nến thơm trong phòng, đem lại cho tôi cảm giác rất ấm cúng và lãng mạn…
Tôi nằm trên giường với bộ đồ ngủ mong manh. Tôi giả nhắm mắt lại… Anh đến gần hôn nhẹ, lên má tôi, rồi lần đến môi, khiến tôi chìm trong cảm giác phiêu linh, bồng bềnh…
- Em mặc them áo vào cho ấm.
Tôi ngỡ ngàng, mở mắt to nhìn anh. Anh nhìn tôi cười, đi ra góc bàn lục lọi tìm kiếm gì đó. Thêm một lúc, anh biến mất ở nhà sau.
Chờ hoài, sốt ruột, tôi đành bước xuống giường tìm anh.
Tôi thấy anh đang ngồi co ro trong một góc tối, không biết anh đang làm gì? Tôi đặt tay lên vai anh.
Anh giật mình, ngước nhìn tôi với ánh mắt hoảng hốt rồi ấp úng:
- Em …a… bà hoàng của anh có từng nghe chuyện “Nghìn lẻ một đêm” chưa?
Tôi thấy hơi lảng với câu hỏi của anh trong lúc này, nhưng không muốn anh cụt hứng, nên mỉm cười.
Anh đưa tôi vào phòng, leo lên giường ôm tôi rồi bắt đầu kể chuyện. Được một lúc anh ngủ thiếp đi. Tôi hụt hẫng nhìn anh, với nhiều dấu hỏi trong đầu, rồi lặng lẽ đắp chăn cho anh ngủ!
Nhìn anh ngủ một lúc, tôi cũng nhắm mắt lại, nhưng vẫn bồn chồn đến gần sáng, vì nghĩ đến món quà quí nhất của đời con gái tôi dành tặng anh.Tôi sẽ không nói ra vì muốn anh tự khám phá điều đó… Nó cũng đồng nghĩa với chữ “còn trinh”.
Đêm thứ ba
Tôi lướt nhẹ những ngón tay trên phím đàn, đánh thức anh dậy bằng một bản nhạc của ngày thứ hai đầu tuần … Anh nghiêng người nhìn tôi, nở nụ cười. Căp mắt và nụ cười anh làm hồn tôi chìm sâu them vào từng nốt nhạc … Anh đến ôm tôi vào lòng, rồi hôn lên môi:
- Em hãy đánh thức anh với những phím đàn này vào mỗi buổi sang nghe em yêu! Anh rất thích nghe và ngắm em những buổi sang sớm chơi đàn như vậy, cô giá dương cầm của anh …
Ôi tôi yêu tất cả những gì trong anh!
Nhìn anh soi gương, đang chỉnh lại chiếc cà vạt đeo trên cổ, vuốt mái tóc trên vầng trán cao, tôi khoác vào anh chiếc áo vét đen cho buổi họp đầu tuần. Anh lúc này thật bảnh bao và quyến rũ làm sao, còn tôi đang chuẩn bị cho giờ lên lớp của mình …
Hôm nay tôi thấy sao thời gian trôi qua thật lâu, nhìn kim đồng hồ nhích dần mà cứ mong về nhà thật sớm …
Muốn tạo bất ngờ cho tối hôm nay, tôi cột thật nhiều cành hoa hồng lại, treo lơ lửng trong phòng, giăng những tấm vải lụa phất phơ, rồi bật một ít nhạc slow để tạo không gian lãng mạn. Tôi nhìn quanh, ngắm nghía rồi tự mỉm cười, nhìn chiếc áo dài trắng treo lơ lửng trên tường, khoác nó lên người, ngồi chờ anh …
Từ ngoài bước vào, thấy tôi, anh nhìn không chớp mắt. Tôi hơi e thẹn, anh đến gần, vuốt mái tóc tôi …
- Em là người phụ nữ hấp dẫn nhất trên đời này!
Câu nói của anh làm tôi ngập tràn hạnh phúc, tôi thở phào nhẹ người. Chợt những khuy nút áo dài tự bung ra, như mời gọi … hai đứa nhìn nhau với đôi mắt đầy lửa tình, khao khát …
Anh cứ nhìn đăm đăm vào khe áo đó … như không cưỡng lại được, tôi cắn nhẹ đôi môi, mắt khép hờ chờ đợi.
Hơi thở anh như đang tiến gần tôi, ánh mắt đa tình làm tôi ngây ngất. Anh như lượn lờ giữa những khu vườn yên tĩnh bằng một luồng gió, cuốn đi tà áo dài tôi đang bận trên người…
Tôi khúm núm, e dè với sự trần trụi và nhắm mắt lại chuẩn bị những điều người ta cho là khoái lạc của tình yêu. Rồi anh như một con ong vờn trên cánh hoa hút mật, mật ngọt của nhụy hoa đang ươn ướt. Tôi như bị thôi miên bởi khúc dạo đầu, cơ thể đang tan chảy theo điệu vờn của anh…
Những giọt mật đầu tiên đã tươm ra hai bên cánh hoa, anh như con ốc nhơn nhớt bám lấy đôi gò bồng đảo. Anh bắt đầu dồn dập nhanh hơn qua từng hơi thở. Còn tôi như bị đê mê đờ đẫn bởi con ốc sên lướt qua từng thớ thịt. Tôi ưỡn người sẵn sang tư thế để đón chào cho dù nó là khoái cảm hay đau đớn …
Lửa tình đang dâng đầy bỗng nhiên anh vụt tắt, người anh như mềm nhũn ra, anh cố leo lên để lấy đà, nhưng anh đã không làm được!
Đêm đó, tôi nhìn trong mắt anh có nhiều điều kỳ lạ, lúc thì cao trào ham muốn như ngọn lửa đốt cháy tôi, rồi sau đó lại e dè muốn né tránh điều gì. Tôi bước xuống giường, đốt them nhiều nến thơm. Anh nhìn thấy nhiều ngọn nến sang càng tỏ vẻ không thích. Anh lại lảng tránh ánh mắt của tôi.
Giống như vở kịch câm đang xảy ra trong đêm động phòng vậy! Phải nói sao đây khi người mở lời trước phải là anh chứ, sao anh không cho tôi biệt điều gì đang xảy ra?
Pearly
12-04-2010, 10:25 AM
Từng ngày trôi qua … Một tháng … Rồi đến ba tháng … Anh vẫn bằng những nụ hôn …
Anh luôn luôn treo chiếc áo dài trắng cạnh giường ngủ.
Sau cuộc mây mưa không thành, anh thích tôi khoác chiếc áo dài trắng trên người mà ngủ, bên trong không cần phải mặc đồ lót …
Tôi không hiểu tại sao anh lại làm vậy, mỗi khi khoác áo vào anh chỉ nói với
tôi:
- Anh thích ngắm em mặc như vậy!
Tôi im lặng và anh tiếp:
- Em có thất vọng với cuộc hôn nhân giữa anh và em không?
- Sao anh hỏi vậy?
- Anh chỉ sợ …
Tôi lấy tay bịt miệng anh lại, vì tôi biết anh muốn nói gì, và tôi hiểu anh nghĩ gì! Tôi không oán chồng, chỉ mong anh cùng tôi tận hưởng những ngày dài hạnh phúc!
Tuy vậy mỗi khi gần anh tôi rất mong điều đó sẽ xảy ra, nếu được vậy thì còn gì bằng, nghĩ đến đó tôi lại nhìn anh, càng thấy trong người nóng rực bởi vẻ mặt điển trai và cặp mắt quyến rũ đầy lửa tình ấy.
Đêm đến, tôi nằm bên cạnh anh, nhìn anh ngủ và nói thầm trong đầu.
“Anh hãy thức dậy đi, hãy cho em biết mùi đàn ông là gì, cho em nhìn thấy được báu vật của anh ngóc đầu chào em đầy kieu hãnh”.
Tâm ý đó cũng không đi đến đâu. Đêm này qua ngày nọ sự thèm khát cứ tiếp tục giày vò tôi…
Trời bắt đầu lạnh nhiều hơn, anh đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Ước gì nơi đây có tuyết, anh nguyện sẽ làm bếp lửa sưởi ấm cho em! Anh sẽ dắt em đến một nơi thật nhiều tuyết em có thích không?
Lúc đó tôi không nói gì, chỉ biết siết chặt anh vào lòng mà hạnh phúc dâng trào.
Tôi vẫn mang tâm niệm sẽ chờ anh, tôi tin sẽ có ngày anh làm được điều đó.
Mỗi ngày tôi nấu nhiều món anh, bồi dưỡng cho anh khi đi làm về.
Anh luôn nở nụ cười trên môi với những lời khen.
- Vợ yêu nấu ăn ngon quá…
Những câu nói ấy làm tôi mát cả lòng. Ngoài trời đang mưa to, anh loay hoay dưới bếp. Anh đang bí mật làm món gì đó, không cho tôi biết, vì anh muốn tạo sự bất ngờ.
Còn tôi đang làm nước ép dưa hấu, ép xong đổ vào ly, đi được vài bước, bị trượt chân té lăn cù quèo, anh hoảng hốt chạy đến đỡ tôi lên.
- Em có sao không?
- Em không sao.
Tôi vừa nói đến đó, anh đã cười lăn ra sàn nhà.
- Ôi, em giống con ma quá… ha..ha..ha..
Toàn bộ nước ép dưa hấu đổ hết vào mặt và người tôi. Vậy mà anh ấy cười! Lúc đó tôi giận ra cửa sổ đứng.
Biết tôi đang bực mình, anh chạy lấy khăn lau, tôi không thèm ngó, anh ghì chặt tôi vào lòng, rồi liếm lên má tôi.
- Ngọt quá vợ yêu ơi, bộ giận anh hả?
Anh ôm chặt tôi, nhìn ra cửa sổ:
- Anh rất thích trời mưa như thế này vào mỗi buổi sáng sớm, để ở nhà đắp chăn ôm em mà ngủ.
Tôi giả vờ như không nghe, mặc dù trong lòng rất vui vì những lời anh nói. Thấy vậy anh liền “chọt lét” tôi, làm tôi tức cười bỏ chạy, anh rượt theo tôi. Tiếng cười vang dội khắp nhà. Ôi! Thật tuyệt vời, đây là mái ấm của tôi!
Anh nói khẽ vào tai tôi.
- Mình chơi một trò chơi nhé em yêu.
Tôi cười khúc khích:
- Anh muốn chơi trò gì đây?
Anh kéo tôi vào phòng, bật nhạc lên. Rồi anh tắt hết đèn trong phòng, ấn tôi xuống giường. Sau đó tiếp tục lấy tay chọt vào nách tôi, làm tôi mắc cười mà nhột đến mức la lên.
“Em chịu thua anh rồi, tha cho em đi, em nhột quá”!
Hai đứa ôm xiết nhau đùa giỡn trên giường trong bóng tối. Thú vị thật! Tôi thầm mong điều đó sẽ xảy ra trong lúc này.
Suy nghĩ của tôi vẻ như sắp thành sự thật. Trong bóng tối anh lấy tay vuốt ve, sờ nắn vào ngực tôi, môi và lưỡi cạ vào cổ tôi. Rồi đến lỗ tai, anh thì thào:
- Em biết không, em là người phụ nữ mà anh yêu quí nhất trên đời! Anh không muốn rời xa em… Anh cô đơn lắm em ạ! Đã nhiều phụ nữ rời xa anh… Anh xin em! Hãy cho anh thời gian… đừng bỏ anh em nhé!
Nói đến đó anh nấc nghẹn muốn khóc! Còn tôi như từ trên trời rơi xuống khi nghe những lời anh nói…
Sau buổi tối đáng nhớ ấy, anh bị cảm và đau đầu. Tôi phải tạm thời nghỉ dạy để chăm sóc anh. Anh rất vui khi có tôi bên cạnh. Nhìn anh như một con mèo ngoan, đáng yêu vô cùng… Một thời gian sau, tôi chỉ còn chơi đàn ở nhà, không đến trường dạy nữa…
Pearly
12-04-2010, 10:40 AM
Loan đến thăm tôi. Bước vào nhà cô ấy cứ khen mãi:
- Ôi nhà sang trọng và đẹp thật, ở lại đây hoài vẫn không thấy chán!
Loan hỏi thăm về công việc của tôi:
- Sao cả tháng nay mình không thấy Hồng đi dạy nữa?
- Ừ dạo này anh Tuấn không được khỏe cho lắm nên Hồng muốn xin nghỉ một thời gian để lo cho anh ấy.
Loan trố mắt nhìn tôi, hỏi tiếp:
- Ủa chồng Hồng bị bệnh gì vậy?
Tôi ngập ngừng trước câu hỏi của Loan. Rồi đánh trống lảng sang chuyện khác, hỏi thăm chị, em trong trại mồ côi… Rồi đến chuyện chồng con của Loan. Loan kể tôi nghe đủ thứ, khoe với tôi về chuyện vợ chồng của mình… Mỗi ngày ít nhất một lần, chẳng thấm vào đâu. Sẵn chuyện, Loan quay sang hỏi tôi về việc ân ái với chồng, tôi như bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt. Không muốn cho bạn mình biết chuyện.
Nhìn Loan sắc mặt hồng hào, tươi trẻ hơn trước đây, như bông hoa nở rộ, tràn đầy sinh lực, tôi cuối mặt, giấu nỗi lòng.
- Hồng thì cũng thường thôi, vì sợ kiệt sức lắm … hihi… – Nói đến đó hai đứa cùng bật cười.
Tuấn lúc đó vừa về thấy hai người vui vẻ, anh muốn mời Loan ở lại ăn cơm chiều với gia đình, nhưng Loan từ chối và hẹn dịp khác, hai vợ chồng tôi đưa Loan ra cửa. Anh nói với Loan:
- Khi nào rảnh nhớ qua đây chơi với Hồng nghe! À, vợ chồng anh đã chuẩn bị nhiều món quà đến thăm cô, chú… trong trại mồ côi. Ngày mai Loan có muốn đi cùng không?
- Ngày mai Loan về thăm gia đình chồng rồi.
Nói đến đó, Loan cười, nói khẽ vào tai tôi:
- Có chồng như vậy hạnh phúc quá còn gì.
Loan ra về trong tâm trạng rất vui, còn tôi càng thấy chạnh lòng hơn với những câu nói của bạn.
CHƯƠNG II
Cuối tuần anh đưa tôi đi chơi. Hôm ấy trời mưa to và rất lạnh, đại lộ vắng
người, anh dừng xe lại lấy áo khoác đang mặc choàng vào tôi:
- Em khoác vào cho ấm, trời mưa gió như vậy dễ bệnh lắm đó em!
Chợt tôi hôn lên môi anh với nụ hôn bất đắc dĩ, như thay lời cảm ơn! Mưa vẫn rơi tầm tã, đổ xuống như một tấm màn trắng phủ chụp không gian, thấp thoáng sau màn mưa là hàng phượng đỏ thắm. Tôi chớp mắt, vệt nước lăn dài trên má như những hạt mưa. Tôi cầu mong cho cơn mưa sẽ dài bất tận, để không ai nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má tôi!
Ngồi trong xe ngắm mọi thứ bên ngoài rồi vòng lên đại lộ, nhìn những cặp tình nhân đang trú mưa hai bên đường, tôi cảm thấy họ ấm áp hơn nhiều so với cái giá lạnh của thời tiết…
Chợt xe dừng lại một tiệm bánh ngọt, nơi đây lúc nào cũng đông khách, cho dù ngoài trời vẫn còn mưa:
- Nào, em cứ ngồi yên trong xe.
Tôi chưa kịp nói câu nào anh đã nhanh chân mở cửa xe, chạy vào tiệm bánh. Chắc anh luôn nhớ món bánh khoái khẩu, lần nào đi chơi đều đến đây ăn. Nơi đây có nhiều laọi bánh ngọt và bánh nướng, nhưng tôi và anh ấy chỉ thích món bánh nướng ngũ vị, vị chua ngọt và mùi thơm nồng nàn của cái bánh làm tôi ghiền.
Nhìn anh bước ra tiệm bánh, mặt hớn hở, lấy tay che mưa cho cái bánh, tôi bật cười… Ôi chàng khờ của tôi!
Vào trong xe anh như một con mèo ướt, như không biết gì ngoài cái bánh cầm trên tay, tôi lấy khăn chặm nước mưa cho anh mà bật cười, suy nghĩ đến cảnh tượng nếu anh làm rơi cái bánh nướng này xuống nước, anh sẽ làm gì với nó đây, giây phút ấy sẽ còn đáng yêu hơn nữa…
- Em ơi! Bánh này chỉ còn đúng một cái, em ăn cho nóng thì mới ngon.
- Sao chỉ mình em chứ?
- Thôi, chỉ có một cái thấm vào đâu, họ còn nói bánh này ăn khách lắm đấy, có người phải đặt trước để mua được nó. Sắp tới anh sẽ học làm món bánh này về trổ tài em xem.
- Anh chưa biết lấy lòng phụ nữ, nói đùa như thật.
- Để xem nhé cưng, anh biết trong bánh này có 5 loại trái cây và sữa, rồi thêm…
Chết tới đây là anh bí rồi! Nhưng em sẽ bất ngờ đấy… À hay là vợ chồng mình đặt tên cho cái bánh này đi em?
- Cũng hay đấy, để em suy nghĩ xem…
Vẻ mặt lém lỉnh của anh làm tôi nghĩ đến những đứa con, sau này tôi và anh cũng cần phải đặt tên cho chúng… Ngày đó chắc tuyệt vời lắm, em bé vừa chào đời anh bế nó trên tay rồi cả hai đặt tên cho đứa con yêu dấu là…
Bất ngờ anh quay sang:
- À hay là mình đặt tên bánh này là Darling cake được không em?
- Ồ tuyệt quá, Darling cake, anh hay thật!
Anh không nói gì, lấy tay nựng má tôi như con nít, rồi bật cười…
Anh đưa tôi đến nơi đầu tiên mà hai đứa gặp nhau, anh ôm tôi vào lòng rồi chỉ lên nhành hoa:
- Em nhìn xem… Hôm đó cũng nhờ những nhành hoa này mà tụi mình có nhau cho đến bây giờ đó.
Tôi cười:
- Lúc đó em cũng không ngờ nhóm bạn của anh và anh cũng thích hoa đến như vậy.
Anh như đổi sắc mặt, nụ cười cũng tắt đi.
- Mấy thằng quỉ sứ đó, hay cười nhạo thách thức anh …
- Họ thách anh chuyện gì?
- Anh…
Như lỡ lời, anh chợt im lặng.
Nhưng anh mắt anh buồn rười rượi…
Vừa lúc đó, một cô gái mặt đầy son phấn, có bộ ngực căng tròn đi cùng bạn trai ngang qua, mùi nước hoa vẫn còn phảng phất của cô ấy làm tôi cảm thấy dể chịu.
Anh và tôi khựng lại, tôi nhìn anh, anh có vẻ giả vờ làm ngơ như không thấy gì…
Và suy nghĩ của tôi bắt đầu xáo trộn. Sự xuất hiện của cô ấy khiến tôi phải nhìn lại mình: “Có khi nào mình chưa đủ sự hấp dẫn để khiêu khích chồng?”
Về nhà tôi luôn đứng trước gương để xăm soi mình. Lần này tôi quyết định làm một cuộc “cách mạng” cho mình.
Bình thường tôi ăn bận kín đáo, nhưng lần này tôi quyết định đi mua nhiều đồ lót, đồ ngủ hở ngực, nước hoa…để xem có thay đổi được chút gì không?
Vừa bước vào nhà thấy tôi, anh không tỏ thái độ quan tâm gì tới cái áo đầm trắng mỏng, khoét sâu hở ngực mà tôi cố tình bận. Thấy vậy, tôi càng cố dịch cái áo xuống sâu hơn, đi loanh quanh trong nhà tạo dáng, muốn cặp mắt ấy hướng về tôi, nhưng cũng không khả quan cho lắm, nên tôi đã chủ động đến trước mặt anh giả vờ hỏi này kia cho anh chú ý bộ ngực của mình…
Nhưng rồi cũng chỉ có câu:
- Ôi em lúc nào cũng đẹp và hấp dẫn hết…
Tôi ghét câu nói ấy. Tôi giả vờ xuống bếp lấy một ít nước ép dưa hấu đổ lên
ngực, rồi la toáng lên!
Áo bị loang ướt đỏ, thấm vào da thịt nhìn thấy những sợi long măng mấp mé xung quanh đầu ngực với áo đầm trắng mỏng manh.
Anh chạy đến bên tôi. Tôi bèn la:
- Anh ơi! Em bị nước dưa hấu tăng lực của anh làm ướt hết cả ngực nồi nè! Đền em đi.
Được rồi, anh sẽ đến ngay đây, bây giờ em nhắm mắt lại đi.
Tôi dàn trận xem như không phí công. Ôi mình trở nên tinh ma lúc nào không hay…
Anh lấy tay bắt đầu kéo dây áo trên người tôi xuống, đôi môi thèm khát của anh đang lướt nhẹ trên da thịt tôi. Tôi ưỡn ngực đong đưa khiêu khích. Anh đặt tôi nằm lên bàn một cách nâng niu rồi cuối xuống hôn lên môi, lên cổ tôi. Tay anh sờ nhẹ lên ngực, rồi môi anh cũng đang sục sạo tìm kiếm… Có chút ánh sáng xuyên nhẹ qua khe cửa, cơn hoan lạc lan tỏa khắp người tôi. Tôi trông như một miếng mồi đang chờ được dâng tế… Tôi dang rộng hai chân, đẩy đầu anh xuống bên dưới… Rồi tôi quíu lại, hai chân khép chặt… Còn anh như một con báo đang vờn mồi trước khi ăn. Mắt tôi như đang khóc, sướng dần với những điệu nghệ lả lướt của anh. Trong lúc cao trào, anh chợt quay sang:
- Chắc là em yêu của anh phải vào nhà tắm thôi, nước dưa hấu ngọt, nếu đàn kiến mà người được sẽ không tha em đâu… ha… ha…
Anh khiến tôi cụt hứng, câu nói không ăn nhập vào đâu. Cái tôi chờ không phải là những câu nói đó, chẳng lẽ tôi phải gào lên, anh ơi hãy làm nữa đi, hãy làm tình với em đi!
Thật là một ngày tồi tệ. Tôi như một con ngốc khi nghĩ mình sẽ quyến rũ và khiêu khích được lòng ham muốn của anh. Một người khao khát… Còn một người dửng dưng!!!
Thời gian trôi qua, tôi thấy mình bị thiếu đi một thứ gì đó, tư tưởng tôi như
đang chia đôi, nó đấu tranh cho một bên là tình cảm thanh cao, một bên là khoái cảm thể xác – thứ mà lúc này tôi cần phải nếm…
Tôi như đám bọt biển đang vỡ tan trong nước, phải chăng tôi đang xây một lâu đài hạnh phúc trên cát? Tôi đang trông chờ thứ tình mà người ta thường nói “có nếm được sự khoái cảm, có tận hưởng được hương vị của tình ái thì mới yêu nhau lâu dài”.
Mỗi ngày tôi càng vẽ nhiều bức tranh về tình yêu và ngôi nhà hạnh phúc, để tìm đâu đó là cuộc đời mình, tôi tô nhiều màu sắc cho căn nhà, đôi trai gái khỏa thân hôn nhau trong một căn phòng ấm áp…
Rồi tôi bắt đầu dùng một ít rượu mỗi ngày để quên đi hiện tại, nhất là khi bên cạnh anh…
Tôi trút tâm tư vào những phím dương cầm, những ngón tay lướt phím với hơi thở nhanh dần…
Trời bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa bong bóng, làm cho tôi càng thấy buồn và tôi điện thoại cho Loan vì muốn sang thăm cô ấy.
Đến nhà Loan, bấm chuông nhưng không ai mở cửa. Định quay về, nhưng thấy cửa khép hờ, nên tôi tự động bước vào.
Vừa bước vào trong tôi nghe tiếng thở, hòa cùng tiếng nhạc… Chân tôi lúc này như chùn xuống, tim tôi đập mạnh, nhưng tâm trí tôi lại thôi thúc theo tiếng rên đầy hoan lạc đó!
Cánh cửa phòng khép hờ, tôi hé mắt nhìn vào…
Thật tuyệt vời làm sao, hai vợ chồng họ đang tung hứng với những vũ khúc trên giường. Chiếc giường sắt cót két theo giai điệu của hai người, với tấm màn the đung đưa trong gió. Loan ngồi trên người anh ấy như đang cưỡi ngựa, mái tóc xõa trên vai, bộ ngực trần nẩy lên theo từng nhịp. Hai người làm cho tôi như đang hòa mình nhập cuộc, tôi lấy tay sờ lên bầu ngực. Bất ngờ anh ấy vật Loan xuống, rồi từ từ đầy sâu vào trong. Nhìn vật cương cứng của người đàn ông đó sừng sững ra vào với đủ tư thế trên người cô ấy, đôi mắt của hai người đầy mê đắm… tôi đờ đẫn cả người, không rời mắt với những hình ảnh kích dục nóng bỏng ấy, cho đến khi họ rên xiết tới đỉnh điểm cuối cùng…
Sự mãn nguyện của hai vợ chồng họ, in trong đầu tôi khi trở về nhà.
Nhìn chiếc áo dài trắng treo lơ lửng trong phòng tôi như muốn xé nát nó ra từng mảnh! Tại sao anh ấy luôn thích khoác vào tôi những lúc tôi đang thèm được yêu trong ân ái.
Chẳng lẽ tôi phải trở thành gái già trinh nguyên cho đến chết?!
Tôi cởi hết đồ lót trong người, khoác chiếc áo dài đó và chờ anh.
Vừa bước vào thấy tôi, anh ngạc nhiên hỏi:
- Sao em ăn mặc như vậy?
Tôi không nói gì, mở toang hết nút áo dài, muốn cho anh nhìn thấy hết thân thể tôi!
Anh ngạc nhiên nhìn tôi đăm đăm:
- Hôm nay em sao vậy? Nói cho anh biết đi?
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời. Chỉ trách thấm anh trong đầu, biết mình như vậy sao cưới tôi về đây, để biến tôi thành trò hề trong nhà này?
Tôi im lặng và anh cũng im lặng như hiểu tôi muốn gì và nghĩ gì. Anh nhìn tôi với ánh mắt buồn bã rồi lủi thủi bước ra khỏi phòng.
Nhìn anh ngồi một mình gục mặt, tôi cảm thấy mình có lỗi!
Đến gần bên anh tôi ôm chặt anh vào lòng:
- Em xin lỗi anh, đừng giận em nghe!
Im lặng một lúc, anh ngước lên nhìn tôi thật sâu lắng:
- Em không có lỗi, người có lỗi là anh! Anh không làm tròn trách nhiệm của một người chồng!
Tưởng sau ngày hôm đó hai vợ chồng tôi sẽ vui vẻ bên nhau, nhưng không hiểu sao trong đầu tôi luôn nhớ hình ảnh làm tình của vợ chồng Loan.
Tôi luôn có những giấc chiêm bao thấy mình làm tình với nhiều người đàn ông xa lạ, lúc giật mình tỉnh giấc vẫn còn cảm giác đê mê, ngây dại, “ngõ hẹp” vẫn còn ươn ướt, với cuộc làm tình trong mơ ấy…
Có lần giật mình thức dậy không thấy chồng đâu, tôi nhẹ chân bước ra ngoài.
Rất nhiều tàn thuốc trên mặt bàn, có bao giờ anh hút thuốc nhiều như vậy đâu?
Anh ngồi như kẻ vô hồn, mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi đến gần định hỏi, nhưng anh nhắm mắt lại. Chắc anh vẫn buồn về chuyện hôm đó. Tôi thấy mình thật đáng ghét. Nhưng tôi biết nói gì với anh trong lúc này? Chỉ biết nằm vào lòng anh, cả hai cùng thức đến sáng…
Một buổi sáng đẹp trời, tôi nấu thật nhiều món ăn cho chồng trước khi đi làm.
Hôm nay tôi muốn làm nhiều món lạ hơn những lần trước để tẩm bổ cho anh. Nấu xong tôi dọn lên bàn, vào phòng đánh thức anh dậy ăn sáng, nhưng anh đã đi lúc nào không hay. Tôi thấy một lá thư anh để lại.
“Hôm nay anh không ăn sáng, chiều anh bận việc nên về rất trễ cũng không ăn cơm. Em khỏi nấu cho vất vả”.
Vài chữ viết thật hời hợt của anh làm tôi rất buồn! Không hiểu sao anh lại làm như vậy?
Chiều hôm đó tôi vẫn nấu cơm như thường lệ và nhịn đói để chờ anh về ăn chung…
Hoàng hôn đã tắt, tôi đem những bức hình đám cưới của hai vợ chồng ra xem… Nhìn lên đồng hồ đã 10 giờ tối, tiếng gió vi vu đong đưa những ngọn cây, đám lá xào xạc, như bước chân anh về! Tôi ôm bờ vai lạnh, mím chặt đôi môi vì trời se buốt!
Nhìn ra cửa ngóng chờ anh! Bụng đói cồn cào nhưng mà tôi vẫn chờ đến lúc ngủ quên mà chẳng hay.
Giật mình thức dậy đã 12 giờ khuya, tôi bắt đầu thấy lo, nên gọi điện thoại cho anh nhiều lần, điện thoại đã tắt máy. Nhìn ra cửa, trời tối đen và sấm sét, gió mạnh ào ạt, đập vào những cánh cửa “ầm ầm” làm cho tôi ớn ốc gáy, thót cả tim!
Tôi mở hết tất cả đèn trong nhà…
Tôi tới lui phập phồng không biết có chuyện gì mà hôm nay anh lại về trễ thế?
Tiếng kèn inh ỏi trước cửa nhà, tôi mừng quá chạy ra đón. Anh bước xuống xe mùi rượu nồng nặc. Vừa bước vào trong anh đã ói xối xả lên người tôi. Nhìn anh lúc này rất bê tha, đáng ghét. Tôi trông chờ, để nhìn anh như thế này ư?
Hỏi gì anh cũng khôg trả lời, chỉ lăn ra sàn ngủ không biết gì.
Tôi giận, bỏ vào phòng, mặc kệ anh với bộ đồ hôi hám cùng mùi rượu trong người, tôi trăn trở trong phòng nhưng không ngủ được! Tôi cầm một tấm chăn bước xuống giường. Nhìn anh nằm trên sàn nhà đúng như một thằng bợm nhậu xấu xí, tôi đắp chăn lên người anh rồi ngồi đó nhìn …
Buổi sáng thật trong lành, tôi uống một cốc nước trong để thanh lọc cơ thể. Nhìn ra cửa phòng, mặt trời bắt đầu ló rạng, có một tia sang đang rọi vào người tôi, như một niềm hy vọng … cho một ngày mới!
Tôi đang cắm hoa vào bình, điện thoại trong nhà reo lên:
- Alô Loan nè, mình báo cho Hồng tin vui đây, mình có thai được 3 tháng rồi, mình và anh ấy vui lắm. Còn Hồng dự tính khi nào sinh con?
Tôi cắt ngang lời Loan, nói đang bận chút việc, sẽ gọi lại sau, và cúp máy.
Ngoài trời mưa nhiều hơn, tôi đang thả hồn vào những phím đàn cho vơi đi nỗi cô đơn. Nhìn những xác phượng rơi lả tả dưới mưa, mắt tôi ngấn lệ. Tôi tự hỏi lòng, đây có phải hạnh phúc như tôi hằng mong đợi?
Mỗi ngày đi qua như càng tệ hơn, anh bắt đầu đi sớm về khuya, mùi rượu nồng nặc, đúng tác phong của một kẻ bê tha.
Có khi anh ngồi một mình đâu đó thật lâu, không nói gì với ai. Anh làm không khí trong căn nhà ngày càng nặng nề và tẻ nhạt hơn. Tôi hỏi anh đủ thức chuyện về công việc làm ăn và sức khỏe của anh nhưng anh vẫn không nói gì nhiều ngoài câu:
”Mọi chuyện bình thường, không có gì đâu em!”
Buổi cơm chiều chủ nhật, tôi nấu pín bò hầm thuốc bắc cho anh và them nhiều món mà anh thích, dù sao đi nữa tôi vẫn là một người vợ.
Nhìn nhiều món ăn trên bàn anh như ngán ngẩm. Tôi cứ múc vào bát cho anh …
- Em có chuyện muốn bàn với anh.
- Chuyện gì em cứ nói, anh nghe đây!
Tôi gắp miếng trứng rán vào miệng rồi tiếp:
- Em tính tuần sau sẽ đi làm lại. Ở nhà mấy tháng nay em thấy buồn quá anh à!
Anh không trả lời tôi. Chuông điện thoại reo trên bàn, anh bắt lên nghe, trả lời được vài câu, cúp máy, anh quay ngoắt người quát tháo:
- Ăn uống cũng không được yên!
Nói đến đó anh đứng dậy bỏ vào phòng một mạch. Miếng trứng rán chưa kịp nuốt vào như đã mắc nghẹn nơi cổ tôi. Tức tối, tôi theo anh vào phòng:
- Anh chưa trả lời câu hỏi của em, có phải em đã mất tự do của mình?
Anh vẫn không trả lời khiến tôi càng tức.
- Sao anh vẫn không trả lời em? Chẳng lẽ anh muốn em làm nô lệ cho anh, chết già trong căn nhà này. Anh…
Anh cắt ngang câu nói của tôi:
- Cô phải biết cô là gì của tôi! Cô đi làm hay là đi giao du với những thằng
khác? Chẳng lẽ một người đàn ông như tôi, không nuôi được cô? Tiền dạy đàn của cô mỗi tháng không đủ một chầu nhà hàng.
- Anh nói vậy chẳng khác nào không muốn cho tôi đi làm! Anh nhìn lại mình đi, anh có xứng đáng là một người đàn ông?
Tôi chưa kịp nói tiếp đã bị một cái tát vào mặt. Anh bỏ ra ngoài phòng, tôi ôm mặt bàng hoàng với cái tát anh vừa tặng tôi!
Tôi khuỵu xuống nhà, người lịm đi, ngồi ngây ra đó!
Nhớ đến câu nói của Loan: “Loan và Hồng là những người có phước, có chồng đám cưới hẳn hoi! Chúc mừng Hồng nhe, sang năm nhớ ẵm một hoàng tử”
Tôi cười mỉa, ngán ngẩm cho số phận của mình
Tôi vẫn ngồi ngay ra đó. Từ phía sau anh ôm tôi vào lòng. Đưa ly nước vào miệng tôi:
- Cho anh xin lỗi chuyện vừa rồi, anh… em tát vào mặt anh đi!
Anh tự lấy tay tát vào mặt anh nhiều lần, tôi vẫn không nói gì và không quan tâm đến những gì anh làm. Tôi đứng dậy bỏ ra ngoài, mặc anh với những cái tát đó…
Tôi thấy mình nhạt nhẽo, sự cộng hưởng về mặt thể chất và tinh thần, tôi thao thức trong sự cô đơn khi có chồng cũng như không, tâm trí tôi như đan trỗi dậy bắt tôi suy nghĩ thật nhiều… Ôi sao tôi lại như thế này? Không biết những người phụ nữ khác lấy chồng có gặp những chuyện như tôi?
(Còn Tiếp)
COCKOO
12-04-2010, 11:32 AM
.......và em cứ hát........
<object width="480" height="385"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/av3Fvdjfh84&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/av3Fvdjfh84&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="480" height="385"></embed></object>
Powered by vBulletin® Version 4.2.2 Copyright © 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.