PDA

View Full Version : Bàn tròn Âm nhạc



Pearly
30-01-2010, 09:28 AM
Pearly mở topic này theo yêu cầu của Sunwild,với mong muốn được có những lời bình phẩm,cãm nhận về những bài nhạc hay,không phân biệt thể loại nào.Ước mong mọi người cùng tham gia nhé.

Pearly
30-01-2010, 10:16 AM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/nREmdfQGpGs&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/nREmdfQGpGs&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>

Yesterday
The Beatles
Yesterday, all my troubles seemed so far away.
Now it looks as though they're here to stay.
Oh, I believe in yesterday.

Suddenly, I'm not half the man I used to be.
There's a shadow hanging over me.
Oh, yesterday came suddenly.

Why she had to go
I don't know she wouldn't say.
I said something wrong,
Now I long for yesterday.

Yesterday, love was such an easy game to play.
Now I need a place to hide away.
Oh, I believe in yesterday.

Why she had to go
I don't know she wouldn't say.
I said something wrong,
Now I long for yesterday.

Yesterday, love was such an easy game to play.
Now I need a place to hide away.
Oh, I believe in yesterday.
Mm mm mm mm mm mm mm.

“Yesterday, all my troubles seemed so far away,now it looks as though they´re here to stay, oh I believe in Yesterday...”
Giọng hát trầm rũ buồn của Paul McCartney, một trong hai trụ cột của nhóm nhạc huyền thoại The Beatles vang lên. Như thể có một dòng diện chạy qua người tôi, một dòng điện dễ chịu chứ không phải cái dòng của các hạt điện tử có tác động sinh lý nguy hiểm. Gai gai và thẩn thờ, chìm đắm trong hoài niệm là những cảm giác ban đầu của tôi khi nghe lại những nốt nhạc đầu tiên của Yesterday bất tử. Đã khá lâu rồi tôi không nghe và hát lại ca khúc này, đã khá lâu rồi vì mải đắm chìm, rong chơi với những giai điệu đẹp đẽ khác mà tôi không tìm về với Yesterday.

Hôm nay vì một lí do không phải vì ngẫu nhiên mà tôi lại tìm về với nó, tìm lại giai điệu của những “Ngày hôm qua” hoài niệm và đẹp đẽ như một giấc mơ. Yesterday, ca khúc mà có lẽ các bạn yêu âm nhạc, yêu những ca khúc mộc mạc, tình cảm và rất sáng tạo của tứ quái The Beatles, không ai không biết đến. Không ít trường hợp có những bạn đến với âm nhạc, đến với The Beatles chỉ vì bất chợt được lắng nghe những giai điệu sâu lắng, mê hồn của Yesterday văng vẳng phát ra từ cái băng cassete. Tiếng hát văng vẳng từ cái đài cuả nhà hàng xóm? Từ một quán nhạc hay từ cái đài kỷ niệm gắn liền với quãng đời sinh viên mơ mộng và lắm khát khao cháy bỏng?... nhiều! rất nhiều! Tôi nhận thấy Yesterday, đối với rất nhiều người là cả một kỷ niệm của quá khứ, của ngày hôm qua. Mỗi người đều có một kỷ niệm riêng với nó mà cứ mỗi lần nghe lại nó thì bao kỷ niệm lại ùa về làm thổn thức mỗi người.

Tôi đến với Yesterday không phải vì The Beatles huyền thoại mà ngược lại mới đúng. Nghĩa là tôi đến với The Beatles chỉ vì Yesterday, Yesterday như là một trong những cú hích cho tôi đi vào thế giới âm thanh quyến rũ của The Beatles, để rồi từ Yesterday tôi tìm thấy bao khoảng khắc, bao giai điệu không thể nào quên với The Beatles. Mặc dù vậy không như nhiều bạn, Yesterday không phải là ca khúc của The Beatles mà tôi nghe đầu tiên. Hồi ấy nghe nhạc quốc tế mà không biết ngoại ngữ nhiều, chủ yếu nghe giai điệu mà cóc cần hiểu rõ nội dung của ca khúc nó như thế nào. Âm thanh từ cái đài cassete phát ra hẳn không thể bằng những cái đĩa CD bây giờ nhưng nó vẫn có gì đấy đáng trân trọng, đáng lưu giữ. Tôi vẫn giữ những cái băng nhạc tuyển chọn các ca khúc quốc tế, vẫn còn giữ được quyển lời bài hát ngày nào, quyển lời ca khúc nay đã cũ và rách nát theo năm tháng nhưng vẫn còn đó những nét chữ nguệch ngoạc cảm xúc bộc phát của tôi, vẫn còn đó những bản dịch mà tôi nhờ người khác dịch chép vào. Tôi không thể đánh mất nó đi vì nó là những kỷ niệm, là quá khứ cuả tôi. Viết đến đây tôi mới nhớ tới cái câu mà tôi rất tâm đắc của nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường về quá khứ “...quá khứ là tài sản quý báu còn lại sau cùng của đời người,mãi mãi không thay đổi”. Vâng! đúng thế! hãy cố giữ lại những gì thuộc về quá khứ, dù chỉ là nhỏ nhoi và mỏng manh.

Yesterday đến với tôi lần đầu tiên như thế nào đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ, bao kỷ niệm như thể mới chỉ diễn ra ở ngày hôm qua vậy. Lúc ấy cũng chẳng phân biệt được giọng hát và phong cách của The Beatles, vì thế lần đầu tiên tôi nghe Yesterday là do một nghệ sĩ khác The Beatles trình bày chứ không phải là do The Beatles trình bày, ấy thế mà tôi không hề hay biết. Không chỉ riêng nghệ sĩ đó trình bày lại Yesterday mà còn nhiều nhiều nghệ sĩ từ nổi tiếng nhất cho đến nghiệp dư khác cũng đã từng cover lại nó, Yesterday quả là có tính thông dụng cao. Không phải ngẫu nhiên mà nhiều tạp chí âm nhạc có uy tín bình chọn nó là ca khúc số một của nhân loại của mọi thời đại. Chắc hẳn rằng nó phải có cái gì đấy đặc biệt mới thông dụng và được mọi người yêu thích như vậy chứ? Ngay từ lần đầu tiên nghe nó tôi đã nhận thấy ở nó phảng phất những nét nhạc buồn bã, quyến rũ, những giai điệu mộc mạc giản dị không loè loẹt son phấn dưới cái nền nhạc đệm của chỉ một cây Guitar gỗ và có ít đoạn âm thanh của vĩ cầm xen vào da diết và hoài niệm. Giai điệu của nó phải nói là đẹp như chỉ có trong mơ vậy, mà quả vậy nó được Paul McCartney sáng tác sau một giấc mơ. Chuyện là như thế này, một buổi sáng, Paul thức dậy nhưng trong đầu anh chàng nhạc sĩ mộng mơ này vẫn còn vấn vương một nét giai điệu, nét giai điệu mà đã đến với Paul trong giấc mơ vừa qua. Ngay lập tức Paul tiến đến ngồi vào cây đàn Piano và dạo lại ngay giai điệu đó và Paul nắm bắt được nó rất nhanh. Buổi điểm tâm hôm đó, vừa ăn Paul vừa nghĩ ca từ cho giai điệu mà vừa mới đến với Paul. Nhưng quả thật không có cảm hứng thì có thiên tài cũng chịu, kết quả là những ca từ của giai điệu đó ra đời nhưng lại ảnh hưởng nhiều về cái buổi điểm tâm hôm đó, đọc ngay cái tên của nó (là tên một món ăn ưa thích của Paul mà Paul có dùng nó vào buổi điểm tâm hôm đó) cũng đã đủ thấy điều đó.

Ca từ của Yesterday ban đầu rất thô, chẳng lãng mạn, trữ tình và triết lý gì cả. Mãi hai tuần sau đó ca từ tự nhiên đến với Paul và nó chính là Yesterday bất hủ mà chúng ta vẫn thường nghe ngày nay. Có một điều rằng ngay cả Paul cũng không tin giai điệu đó là của anh, Paul cảm thấy giai điệu rất quen thuộc,gặp bất cứ một người nào Paul cũng hát cho họ nghe để hỏi họ rằng đã nghe giai điệu này bao giờ chưa. Không ai đã nghe nó trước đó và thế là đích thực Yesterday là của Paul, là cuả The Beatles rồi.Bài hát này của The Beatles nhưng nó có thể xem là một màn độc tấu của Paul McCartney, The Beatles thu âm ca khúc này với chỉ có mình Paul tham gia cùng với cây Guitar gỗ và có một ít đoạn nhạc phát ra từ cây vĩ cầm. Và bây giờ... chúng ta hãy cùng nhau lạc bước vào thế giới của “Ngày hôm qua” đẹp như một giấc mơ:
“Yesterday, all my troubles seemed so far away, now it looks as though they´re here to stay, oh I believe in Yesterday...”
Tiếng đàn dạo đầu của chiếc Guitar nhẹ nhàng, đơn giản phát ra, Paul bắt đầu cất tiếng hát. Những ký ức về ngày hôm qua thật đẹp, ngày hôm qua là một ngày mà bao nỗi buồn không có chỗ để tồn tại trong ta nhưng hôm nay bỗng nhiên trong ta có một nỗi buồn chen lấn vào. Lúc này ta cảm thấy nhớ và tiếc vô cùng cái ngày hôm qua. Buồn nhưng ta vẫn có những tia sáng được thắp lên từ quá khứ, vẫn cảm thấy vơi đi phần nào nỗi buồn khi nhớ về những ngày hôm qua. Đan xen những câu hát của Paul là những nốt nhạc trầm phát ra từ cây Guitar quả là thật hay, từ từ đưa giọng hát của Paul vang lên cao vút.
“... Suddenly, I´m not half the man I used to be, there´s a shadow hanging over me, oh yesterday came suddenly...”
Ngày hôm qua hiện về trong ta thật bất ngờ, bất ngờ như chính cái cách mà những nỗi buồn đã lấn vào ta vậy. Lúc ta buồn lúc đó ta mới cảm thấy nhớ những ngày hôm qua, nhớ những gì đẹp nhất mà ta đã có ở ngày hôm qua. Lúc này chỉ ước ao có một máy quay ngược thời gian để ta được quay về với những ngày hôm qua thôi. Tiếng đàn vĩ cầm, ở đoạn trên bắt đầu cất lên, réo rắt và da diết đưa ta về sống với những ngaỳ tháng quá khứ đẹp đẽ, những ngày tháng mà nỗi buồn không có chỗ để tồn tại.
“... Why she had to go I don´t know she wouldn´t say.
I said something wrong, now I long for yesterday...”
Giọng Paul bắt đầu cao lên và đưa cảm xúc người nghe lên đến tột đỉnh. Một sự thắc mắc và phần nào có sự trách móc trong đoạn trên. Cô gái ra đi mà không hề giải thích cho chàng trai một câu, không hề cho chàng trai biết những lỗi lầm mà chàng trai đã mắc phải. Đau khổ một cách bất ngờ và khó hiểu,giờ chàng trai chỉ còn biết cách nhớ về những ngày tháng của quá khứ đẹp đẽ khi hai người còn ở bên nhau, đó là những gì còn lại của chàng trai. Bài hát cứ thế, đánh vào cảm xúc của người nghe một cách nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng sẽ còn in hằn mãi về sau.
"... Yesterday, love was such an easy game to play, now I need a place to hide away, oh I believe in vesterday, mm mm mm mm..."
Ngày hôm qua, tình yêu đúng là như một trò chơi đễ dàng nhưng bây giờ chàng trai mơí cảm thấy được cái vị đắng ngắt của tình yêu, tình yêu quả là không dễ chơi một chút nào nếu ta không biết cách gìn giữ và vun đắp nó. Buồn và cô đơn, chàng trai bây giờ chỉ muốn tìm một nơi để trốn tránh với sự thực và hiện tại, để một mình gặm nhấm nỗi cô đơn và tìm lại, hồi tưởng về những ngày hôm qua đẹp đẽ, âu cũng là để có chút tia sáng để thắp lên cho ngày hôm nay và những ngày mai. Nếu không có ngày hôm qua thì ngày hôm nay và những ngày mai chỉ là những ngày dài dày đặc màn đêm và bóng tối.

Bài hát kết thúc trong tiếng ngâm trầm trầm, rũ buồn của Paul, nhưng sao ta vẫn còn cảm thấy một cái gì đó trống trải trong ca khúc này, một mối tình quá buồn chăng? Dù sao đi nữa bạn hãy thử lắng nghe Yesterday một lần, tôi chắc rằng bạn sẽ được sống trong một không khí thật tuyệt vời của ngày hôm qua đẹp như một giấc mơ. Hãy tin vào tôi và hãy tin vào “Ngày hôm qua”!

OA _ NỮ
30-01-2010, 12:03 PM
Cám ơn Thày PL, bài cảm nhận của thày viết thật sâu sắc
Yesterday, love was such an easy game to play, now I need a place to hide away, oh I believe in vesterday, mm mm mm mm

Lâu lắm mới nghe lại bài hát này, thấy tâm hồn thật thư thái dễ chịu. Lại đọc bài của thày PL nữa thấy thấm đâu ko.

Thày viết nhiều bài về cảm nhận âm nhạc nữa nha, Thày viết hay thiệt, Nhạc sĩ có khác. Cám ơn thầy lần nữa.

COCKOO
30-01-2010, 12:30 PM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/4VX6gMudhCU&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/4VX6gMudhCU&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>



When I look into your eyes
I can see a love restrained
But darlin' when I hold you
Don't you know I feel the same
'Cause nothin' lasts forever
And we both know hearts can change
And it's hard to hold a candle
In the cold November rain
We've been through this such a long long time
Just tryin' to kill the pain
But lovers always come and lovers always go
An no one's really sure who's lettin' go today
Walking away
If we could take the time to lay it on the line
I could rest my head
Just knowin' that you were mine
All mine
So if you want to love me
then darlin' don't refrain
Or I'll just end up walkin'
In the cold November rain

Do you need some time...on your own
Do you need some time...all alone
Everybody needs some time...on their own
Don't you know you need some time...all alone
I know it's hard to keep an open heart
When even friends seem out to harm you
But if you could heal a broken heart
Wouldn't time be out to charm you

Sometimes I need some time...on my
own Sometimes I need some time...all alone
Everybody needs some time...on their own
Don't you know you need some time...all alone

And when your fears subside
And shadows still remain, ohhh yeahhh
I know that you can love me
When there's no one left to blame
So never mind the darkness
We still can find a way
'Cause nothin' lasts forever
Even cold November rain


Don't ya think that you need somebody
Don't ya think that you need someone
Everybody needs somebody
You're not the only one
You're not the only one

November Rain là một trong rất nhiều bài tôi thích và cũng có nhiều kỷ niệm với nó. Nhớ lại những năm đầu thập kỷ 90 (92-93 thì phải) khi đó đã bắt đầu trào lưu đĩa CD và Laser Disc nhưng giá thành quá đắt, đĩa thì hiếm. Tôi cũng may mắn được sở hữu một bộ dàn Laser Disc và trong số đĩa ít ỏi của tôi có một đĩa chọn lọc bao gồm những ca khúc bất hủ lúc bấy giờ của Sinéad O'Connor; New Kids on the Block; UB40; …tất nhiên không thể thiếu November Rain của Guns N’ Roses.

Thui để đó đi nhậu đã, uống say say về viết tiếp.

Pearly
30-01-2010, 05:08 PM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/fJeMFTn_4vg&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/fJeMFTn_4vg&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>

Cry On My Shoulder
If the hero, never comes to you
If you need someone, you're feeling blue
If you wait for love, and you're alone
If you call your friends, nobody's home
You can run away, but you can't hide
Through a storm and through a lonely night
Then I'll show you there's a destiny
The best things in life, they are free

But if you wanna cry: cry on my shoulder
If you need someone, who cares for you
If you're feeling sad, your heart gets colder
Yes I show you what real love can do

If your sky is grey oh let me know
There's a place in heaven, where we'll go
If heaven is, a million years away
Oh just call me and I'll make your day
When the nights are getting cold and blue
When the days are getting hard for you
I will always stay by your side
I promise you, I'll never hide

But if you wanna cry: cry on my shoulder
If you need someone, who cares for you
If you're feeling sad, your heart gets colder
Yes I show you what real love can do

But if you wanna cry: cry on my shoulder
If you need someone, who cares for you
If you're feeling sad, your heart gets colder
Yes I show you what real love can do

Tình yêu là gì mà người ta phải chết vì nhau? Tình yêu là gì mà con người cứ mãi luôn theo đuổi? Tình yêu là gì... Ai có thể trả lời được câu hỏi tình yêu?
Chắc chẳng ai có thể đưa ra được định nghĩa tuyệt đối về yêu. Lúc còn nhỏ tôi đã từng tưởng rằng tình yêu chỉ là mến một nụ cười, ấn tượng với một khuôn mặt hay một cử chỉ quan tâm... nhưng đâu chỉ đơn giản có vậy?!
Tôi chưa trải hết cuộc đời để có thể chiêm nghiệm được tình yêu nhưng giờ đây, khi đã lớn hơn, cái nhìn của tôi về nó không còn giản đơn như trước nữa. Đâu chỉ những vẻ bề ngoài, làm nên tình yêu phải là cái bên trong kia! Sự chân thành, hy sinh, cảm thông, chia sẻ...
Đó cũng là những gì tôi đã cảm nhận được từ Cry On My Shoulder - bài hát thực sự để lại ấn tượng trong tôi ngay từ lần nghe đầu tiên. Những giai điệu ngọt ngào, từng nốt nhạc vang lên đã dệt nên nỗi lòng của chàng trai với người mình yêu, về một tình yêu chân thành mà cao thượng biết bao!!!
Anh hiểu tâm trạng của em khi những giấc mơ không thành hiện thực:
"If the hero never come to you
If you need someone you're feeling blue
If you away from love and you're alone
Nếu người hùng trong mơ đã chẳng đến bên em
Nếu em cảm thấy buồn... em thấy cần một ai kia bên cạnh
Nếu em đang phải xa người mình yêu..."
Ai chẳng có ước mơ về một nửa thân yêu của mình; hình ảnh đó tốt đẹp, tuyệt vời biết bao khi một ngày kia một chàng hoàng tử, một người hùng sẽ hiện ra đưa em tới miền cổ tích... Nhưng em ơi, giấc mơ là giấc mơ còn thực tại vẫn cứ là thực tại. Hình ảnh đẹp về một người yêu lí tưởng đang bị ngăn cách với em bởi một chữ "xa" vô định về không gian và thời gian.
Anh biết em buồn lắm khi vây quanh em là nỗi cô đơn, khi mà em muốn tâm sự cùng bạn bè nhưng chẳng ai nhấc máy cả, bởi mọi người còn đang bận rộn, đang vui vẻ bên người yêu. Em có thể giấu đi nỗi buồn, nỗi cô đơn, những hụt hẫng trong cuộc sống nhưng liệu em có vượt được qua chúng không? Những cơn bão lòng lớn quá, những đêm cô độc dài quá mà đôi vai em lại quá bé nhỏ!
"Then I show you there's destiny
The best things in life
They're free
Nhưng anh sẽ chỉ cho em nhận ra số phận
Rằng những gì tốt đẹp nhất trên đời
Nào phải mất tiền mua?"
Đừng bi quan em ơi, số phận không phải cái bất biến. Cuộc đời đâu phải là màu đen, đừng vô vọng về những gì tốt đẹp, chúng không xa vời đâu, gần lắm! Anh sẽ chỉ cho em thấy cuộc sống tốt đẹp biết bao, anh sẽ cho em thấy em đáng được hưởng sự dịu dàng của tình yêu, của cuộc sống biết nhường nào...
"But if you wanna cry
Cry on my shoulder
Nhưng nếu lòng em muốn khóc
Hãy ngả đầu lên vai anh mà khóc nghe em..."
Anh không phải là một người hùng, nhưng đôi vai anh sẽ là bờ tựa vững chắc cho em mỗi khi yếu lòng. Anh không phải là một người lí tưởng như em mong ước nhưng anh thực sự quan tâm tới em.
Anh không phải là một hoàng tử nhưng anh muốn là người đốt lửa sưởi ấm con tim giá lạnh của em. Anh sẽ cho em thấy những gì một tình yêu chân thành có thể làm được.
"If your sky is grey oh let me know...
If heaven is a million years away
Nếu bầu trời với em chỉ một màu tăm tối
Dù với em thiên đường có ngàn xa, xa lắm"
Hãy gọi tên anh, hãy cho anh hay, anh sẽ đưa em tới thiên đường của hạnh phúc. Dẫu rằng nơi ấy không thể như trong cổ tích nhưng đó sẽ là tất cả những gì tốt đẹp nhất anh có thể làm được cho em. Nơi ấy em sẽ là công chúa còn anh nguyện là hoàng tử của đời em. Người yêu ơi:
"I will always stay here by you side
I promise you I'll never hide
Anh sẽ vẫn mãi luôn bên em, cùng hướng về phía trước
Anh hứa đấy, anh sẽ chẳng khi nào lẩn trốn đâu em!!!..."
Những gì anh làm chỉ bởi vì "anh yêu em".
"What real love can do - Những gì một tình yêu chân thành có thể làm được" - Đoạn điệp khúc lặp đi lặp lại cứ vang lên cuối bài hát đã tạo nên điểm nhấn thật sâu sắc. Tôi chợt nhận ra hai chữ "Chân thành" tuy giản dị, mộc mạc mà ý nghĩa biết bao, hình như nó đã hàm chứa tất cả. Liệu đó có phải là chất men của Tình yêu?...
Tôi lại nhớ về em,em đã gọi phone thật muộn và đã khóc thật nhiểu...
Ước gì lúc ấy anh ở cạnh bên em... A. ơi !
"But if you wanna cry
Cry on my shoulder
Nhưng nếu lòng em muốn khóc
Hãy ngả đầu lên vai anh mà khóc nghe em..."

Pearly
30-01-2010, 05:20 PM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/4VX6gMudhCU&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/4VX6gMudhCU&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>



When I look into your eyes
I can see a love restrained
But darlin' when I hold you
Don't you know I feel the same
'Cause nothin' lasts forever
And we both know hearts can change
And it's hard to hold a candle
In the cold November rain
We've been through this such a long long time
Just tryin' to kill the pain
But lovers always come and lovers always go
An no one's really sure who's lettin' go today
Walking away
If we could take the time to lay it on the line
I could rest my head
Just knowin' that you were mine
All mine
So if you want to love me
then darlin' don't refrain
Or I'll just end up walkin'
In the cold November rain

Do you need some time...on your own
Do you need some time...all alone
Everybody needs some time...on their own
Don't you know you need some time...all alone
I know it's hard to keep an open heart
When even friends seem out to harm you
But if you could heal a broken heart
Wouldn't time be out to charm you

Sometimes I need some time...on my
own Sometimes I need some time...all alone
Everybody needs some time...on their own
Don't you know you need some time...all alone

And when your fears subside
And shadows still remain, ohhh yeahhh
I know that you can love me
When there's no one left to blame
So never mind the darkness
We still can find a way
'Cause nothin' lasts forever
Even cold November rain


Don't ya think that you need somebody
Don't ya think that you need someone
Everybody needs somebody
You're not the only one
You're not the only one

November Rain là một trong rất nhiều bài tôi thích và cũng có nhiều kỷ niệm với nó. Nhớ lại những năm đầu thập kỷ 90 (92-93 thì phải) khi đó đã bắt đầu trào lưu đĩa CD và Laser Disc nhưng giá thành quá đắt, đĩa thì hiếm. Tôi cũng may mắn được sở hữu một bộ dàn Laser Disc và trong số đĩa ít ỏi của tôi có một đĩa chọn lọc bao gồm những ca khúc bất hủ lúc bấy giờ của Sinéad O'Connor; New Kids on the Block; UB40; …tất nhiên không thể thiếu November Rain của Guns N’ Roses.

Thui để đó đi nhậu đã, uống say say về viết tiếp.

Bài hát này đối với tôi thật ý nghĩa vì đã có quá nhiều kỉ niệm của tôi và mưa tháng mười một. Cứ mỗi lần sáng sớm thức dậy khi cảm thấy khí trời lành lạnh thì tôi lại bất giác nhìn lên lịch. Và tôi lại bắt gặp một điều hết sức bình thường. Tháng mười một đã về. Và rồi mỗi buổi chiều khi tôi phóng xe rất vội để về nhà, để tránh những tia nước nhỏ bé và lạnh lẽo thì tôi như được gặp lại chính mình. Khi tôi chợt nhận ra rằng tôi đang đi trong mưa tháng mười một.


Kỷ niệm đầu đời và rồi để tôi không bao giờ quên được khi nhắc đến hai chữ November rain đó chính là em. Tôi đã gặp em và yêu em lúc nào không biết, em là mối tình đầu của tôi, là một người con gái hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi khi xa em rồi đến tận bây giờ tôi cũng không thể nào yêu một người con gái khác. Tôi đã nghe đâu đó lời bài hát "you light up my life" em là người thắp sáng cuộc đời tôi. Và tôi biết rằng cụm từ này đối với tôi nó chỉ dành cho em. Khi gặp em tôi không hề biết đến hai chữ "nhạc rock" là gì. Và chính em, chính em đã là người thắp sáng ngọn lửa đam mê nhạc rock trong tim tôi chứ không phải một ai khác. Và rồi tôi đã yêu rock, một tình yêu nồng cháy như thể tôi đang yêu em vậy. Ngày ấy giữa hai chúng ta có quá nhiều khoảng cách và sự mặc cảm đã không cho tôi thốt lên được ba chữ rất đỗi bình thường đó trước mặt em. Và cho đến bây giờ khi tình cờ gặp lại em tôi cũng không đủ can đảm để thốt lên ba chữ ấy. Cứ mỗi lần nhớ đến em tôi lại nhớ đến November rain, tôi nghĩ rằng tôi và chàng trai trong video clip đó có một điểm gì đó rất giống nhau. Anh ta thì phải xa người yêu vĩnh viễn, còn tôi tôi không xa em nhưng tôi không thể níu kéo quá khứ ở lại. Mọi việc đã đi quá xa rồi.
"Let it be", có phải là hay hơn không tôi đã nhiều lần an ủi mình như thế. Giờ đây mỗi lần tháng mười một về lòng tôi như thắt lại và khi được đi trong những cơn mưa tháng mười một thì tôi như rút hết được mọi ưu phiền của cuộc sống hiện tại. Khi trong tâm trí tôi chỉ nghĩ đến em. Tôi không biết rồi sau này tôi có yêu ai và có ai đó yêu tôi hay không nhưng đối với tôi em là mãi mãi. Là mưa tháng mười một. Là rock. Tôi yêu em!

SunWild
30-01-2010, 06:53 PM
Cảm ơn Thày Pearly đã tạo dựng một góc âm nhạc của NR, trong đó chúng ta có thể chia sẻ những kỷ niệm và cảm xúc của mình gắn liền với những bài hát và những khúc nhạc thân quen.

Có thể nói SW và âm nhạc có duyên nhưng không có nợ, giống như một chàng trai yêu một cô gái nhưng không lấy được nhau. SW có may mắn được gắn liền với cây đàn piano từ rất bé, nhưng sau 5-7 năm thì tự quyết định đi theo một hướng khác không liên quan gì đến âm nhạc. Không biết đó là quyết định hay hay dở, nhưng thật sự SW rất ngưỡng mộ Thày và các nhạc sĩ gắn bó cuộc sống của mình với âm nhạc.

Tuy vậy cuộc sống của SW gắn liền với những bài hát và có thể nói là SW đã sống và trưởng thành nhờ âm nhạc rất nhiều. SW xa nhà từ khá sớm và bây giờ nhìn lại có thể nói mọi thăng trầm của cuộc sống đều vượt qua được ít nhiều nhờ những bản nhạc, những bài hát đồng cảm vào những thời điểm có tính chất quyết định. Không thể quên những ngày mà chiếc giàn CD chỉ chạy 1 đĩa nhạc hay 1 bài nhạc duy nhất, để rồi SW có thể bình tâm tìm lại được nghị lực vượt qua chính mình. Ngay cả bây giờ cũng vậy, những bài hát vẫn tiếp tục là người bạn đồng hành không thể thiếu... (bên cạnh những bài thơ hihi)

Pearly
30-01-2010, 07:04 PM
Cảm ơn Thày Pearly đã tạo dựng một góc âm nhạc của NR, trong đó chúng ta có thể chia sẻ những kỷ niệm và cảm xúc của mình gắn liền với những bài hát và những khúc nhạc thân quen.

Có thể nói SW và âm nhạc có duyên nhưng không có nợ, giống như một chàng trai yêu một cô gái nhưng không lấy được nhau. SW có may mắn được gắn liền với cây đàn piano từ rất bé, nhưng sau 5-7 năm thì tự quyết định đi theo một hướng khác không liên quan gì đến âm nhạc. Không biết đó là quyết định hay hay dở, nhưng thật sự SW rất ngưỡng mộ Thày và các nhạc sĩ gắn bó cuộc sống của mình với âm nhạc.

Tuy vậy cuộc sống của SW gắn liền với những bài hát và có thể nói là SW đã sống và trưởng thành nhờ âm nhạc rất nhiều. SW xa nhà từ khá sớm và bây giờ nhìn lại có thể nói mọi thăng trầm của cuộc sống đều vượt qua được ít nhiều nhờ những bản nhạc, những bài hát đồng cảm vào những thời điểm có tính chất quyết định. Không thể quên những ngày mà chiếc giàn CD chỉ chạy 1 đĩa nhạc hay 1 bài nhạc duy nhất, để rồi SW có thể bình tâm tìm lại được nghị lực vượt qua chính mình. Ngay cả bây giờ cũng vậy, những bài hát vẫn tiếp tục là người bạn đồng hành không thể thiếu... (bên cạnh những bài thơ hihi)

Sunwide chia sẽ thật hay...Nếu được SW post lên cãm nhận của em về một bải nhạc nào mà em thích nhất nhé...Cám ơn em thật nhiều

Pearly
31-01-2010, 11:02 AM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/fJeMFTn_4vg&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/fJeMFTn_4vg&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>

Cry On My Shoulder
If the hero, never comes to you
If you need someone, you're feeling blue
If you wait for love, and you're alone
If you call your friends, nobody's home
You can run away, but you can't hide
Through a storm and through a lonely night
Then I'll show you there's a destiny
The best things in life, they are free

But if you wanna cry: cry on my shoulder
If you need someone, who cares for you
If you're feeling sad, your heart gets colder
Yes I show you what real love can do

If your sky is grey oh let me know
There's a place in heaven, where we'll go
If heaven is, a million years away
Oh just call me and I'll make your day
When the nights are getting cold and blue
When the days are getting hard for you
I will always stay by your side
I promise you, I'll never hide

But if you wanna cry: cry on my shoulder
If you need someone, who cares for you
If you're feeling sad, your heart gets colder
Yes I show you what real love can do

But if you wanna cry: cry on my shoulder
If you need someone, who cares for you
If you're feeling sad, your heart gets colder
Yes I show you what real love can do


Có người nói với tôi rằng đôi vai chính là phần quan trọng nhất của cơ thể, chỉ vì nó là nơi mà những người ta thương yêu nhất có thể dựa đầu vào khi họ khóc. Trong cuộc đời của mỗi người đều phải trải qua biết bao chông gai, có những lúc mệt mỏi tưởng như ngã quỵ, khi đó chỉ cần bờ vai của một người thân, người bạn, người yêu thì mọi khó khăn không là gì cả (đó là những gì mà Cry on my shoulder sẽ mang đến cho mọi người - bài hát do Michael Jackson sáng tác và biểu diễn).

Giai điệu mượt mà của bài hát chất chứa bao nỗi lòng của chàng trai với người mình yêu, một tình yêu chân thành và cao thượng biết bao: “Nếu người hùng trong mơ đã chẳng đến bên em, nếu em cảm thấy buồn, em cần một ai đó bên cạnh... , nếu em gọi điện mà bạn bè chẳng có ai ở nhà... , nếu em muốn khóc hãy ngả đầu lên vai tôi mà khóc. Nếu em cần một người thực sự quan tâm đến em,... nếu con tim em trở nên giá lạnh, khi ấy tôi sẽ chỉ cho em xem một tình cảm chân thành có thể làm được gì.” (If the hero never comes to you, if you need someone you’re feeling blue,... if you you call your friends nobody’s home,... if you wanna cry, cry on my shoulder. If you need someone who cares for you. If you’re feeling sad, your heart gets colder, yes I show you what real love can do).

Chúng ta luôn đặt ra những hình mẫu lý tưởng cho người yêu, luôn mơ tới những chàng trai tuyệt vời như trong truyện, nên đã vô tình không nhìn thấy có một chàng trai cũng rất đáng yêu ngay bên cạnh mình. Người đó tuy không có đôi mắt biết cười của Zai zai, người đó chỉ có cặp kính cận nhưng đó lại là người ngồi suốt mấy giờ đồng hồ trên mạng để tìm tài liệu giùm bạn, người đã mua đồ ăn sáng cho bạn khi bạn bệnh, chạy xuống mấy tầng lầu để mua thuốc đau dạ dày cho bạn, lắng nghe bạn tâm sự, cho bạn mượn bờ vai để ngả vào khi bạn khóc... Lời bài hát đã đánh thức trái tim của biết bao cô gái, rằng không cần phải tìm đâu xa xôi, hạnh phúc ở ngay bên cạnh mình. Giọng hát nhẹ nhàng, sâu lắng như lời thổ lộ chân thành làm thổn thức trái tim của người nghe, giai điệu du dương, ngọt ngào của từng câu chữ làm mọi thứ xung quanh bạn như bất động. Bạn chơi vơi giữa chốn thiên đường với tình yêu dịu ngọt, bạn thật sự xúc động, muốn chạy ngay đến bên người đó.

Trước tình cảm chân thành, cảm thông, chia sẻ đó thì dẫu tim có bạn băng giá đến đâu cũng phải tan chảy: “Nếu bầu trời với em chỉ một màu tăm tối, dù với em thiên đường có ngàn dặm xa xăm, hãy cho tôi hay, tôi sẽ cùng em đến nơi đó. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em, tôi hứa đấy, tôi sẽ chẳng khi nào lẩn trốn em đâu.” (If your sky is grey, if heaven is a million years away oh let me know. I will always stay by your side, I promise you I’ll never hide). Nếu có ai đó nói với bạn những lời này thì bạn đừng vội lắc đầu mà cho rằng điều đó không có thật, chỉ là những lời sáo rỗng. Bạn hãy nhìn vào đôi mắt của họ, bạn sẽ hiểu ngay rằng trên đời này vẫn còn tồn tại một tình cảm mộc mạc, chân thành và đang hiện hữu ngay trước mặt bạn.

Hãy tin đi và bạn sẽ biết thế nào là hạnh phúc. Hãy yêu thương, quý trọng những gì bên cạnh, đừng mãi chạy theo những ảo tưởng mà bỏ qua cái thật sự quan trọng của đời mình. Khi gặp khó khăn, bạn sẽ thấy đôi vai của những người bạn và người thân có ý nghĩa như thế nào. Và bạn hãy để đôi vai của mình trở thành chỗ dựa của mọi người, khi đó bạn sẽ thấy mình hạnh phúc biết bao.

*

Việt Hùng

Pearly
31-01-2010, 11:14 AM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/5c4x0yuKpeY&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/5c4x0yuKpeY&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>
Đã có ý kiến nếu người ngoài hành tinh đến với chúng ta mà hai bên không thể trao đổi được với nhau, thì chỉ cần cho họ nghe bản Giao hưởng số 5 của Beethoven là họ sẽ hiểu thế giới con người!

Trên thế giới, người ta vẫn xem nhạc cổ điển là đỉnh cao của âm nhạc, kể cả của văn hoá nhân loại.

Nhưng nhạc cổ điển không phải dễ nghe, dễ thưởng thức. Trước hết, nói về thưởng thức, trong âm nhạc không lời (khí nhạc) mỗi người có một cách cảm nhận khác nhau. Cùng nghe một bản nhạc, người này thả hồn về thuở ấu thơ tung tăng bắt bướm bên sườn đồi, người khác lại nhớ giây phút chia tay với người yêu đầu đời, kẻ khác lại nhớ đến người mẹ đã ra đi… là bởi vì mỗi chúng ta xúc cảm với âm nhạc theo cách riêng.

Chúng ta thán phục những người thao thao bất tuyệt về kiến thức âm nhạc. Chúng ta thấy mình thấp bé khi nghe người khác tuyên bố bản Giao hưởng số 3 của Beethoven thật oai hùng, khúc nhạc Ave Maria của Schubert là thoát tục, sự thăng hoa của tình yêu… Nhưng bạn đừng sợ, đó chỉ là những cảm nhận của ai đó, chỉ có giá trị gợi ý mà không hề định hướng.

Những mức độ nghe

Theo cách nghĩ trước đây, chẳng hạn Hugh M. Miller trong cuốn Introduction to Music, người ta thường phân chia việc thưởng thức âm nhạc thành 4 mức độ: thụ động, cảm giác, cảm xúc và tư duy.

Trong nhiều trường hợp, âm nhạc không đòi hỏi người nghe chú ý. Các bản nhạc trong bữa ăn chỉ giúp ta thêm ngon miệng, có không khí ấm cúng để thù tạc với bạn bè, người thân. Hoặc bạn mở nhạc êm dịu để dễ ngủ hơn… Bạn đang nghe nhạc ở mức độ thụ động.

Ở mức độ cảm giác, bạn không cần phải có chút kiến thức âm nhạc nào. Bạn cảm thấy hay hay, vui vui, buồn, thích thú… vì các âm thanh đẹp đẽ đang trôi nổi, bồng bềnh. Thái độ thưởng thức cảm tính này cũng đem lại chút ít giá trị cho người nghe, nhưng chưa đủ tạo nên sự thưởng thức âm nhạc trọn vẹn.

Ở mức độ cảm xúc, bạn đã đáp trả lại tín hiệu âm nhạc. Âm nhạc đã gợi cho bạn nhiều cảm xúc riêng, tuỳ theo trải nghiệm của bạn. Bạn không nhất thiết phải hùa theo người khác để thốt lên: "Chao ơi, bản Sonate ánh trăng thật tuyệt vời. Nghe cứ như từng giọt ánh trăng rơi trong vườn hoa vào một đêm thu…", nếu thực sự bạn không cảm thấy như thế. Dẫu sao với mức độ này, bạn cũng đã khá hơn là nghe cách lơ đãng, nghe cho có, cho vui.

Ở mức độ tư duy, bạn phải tập trung lắng nghe, hiểu được và phân tích, đánh giá bản nhạc, cũng như ý thức được mình đang có những tâm tình, ý nghĩ gì khi nghe bản nhạc này. Danh hoạ Raphael từng nói: "Hiểu biết tức là bình đẳng". Khi chúng ta hoàn toàn hiểu được một tác phẩm âm nhạc, chúng ta đã nắm bắt được cái "khoảnh khắc chân lý" đã khai sinh ra tác phẩm đó. Bạn đang nằm trong tâm tư của nhà soạn nhạc. Muốn hiểu được một tác phẩm, bạn phải biết lắng nghe.

Khi có ai đó tích cực thâm nhập vào câu chuyện ta đang kể, khích lệ ta, hiểu được điều ta muốn diễn tả, người đó mới thực sự là kẻ biết lắng nghe đúng nghĩa. Với âm nhạc cũng thế. Hơn nữa, bạn còn phải có chút ít vốn kiến thức về âm nhạc như lịch sử âm nhạc, thể loại âm nhạc, nhạc lý… Đọc đến đây, bạn đừng nhăn mặt nhíu mày: "Sao rắc rối thế! Học ở đâu, đọc sách nào?". Không cần phải đến trường lớp nếu bạn không rảnh. Bạn hãy hỏi bạn bè đã biết sơ qua âm nhạc. Và tìm đọc những sách âm nhạc đại cương. Biết những kiến thức sơ đẳng âm nhạc cũng ví như khi hiểu một số luật về bóng đá, bạn xem trận đấu giữa hai đội sẽ thích thú nhiều hơn là không biết chút nào về luật lệ túc cầu, phải không bạn?

Bài tập nghe cụ thể

Theo quan điểm hiện đại, như Joseph Machlis viết trong cuốn The Enjoyment of Music, trong nghệ thuật cũng như trong cuộc sống, các yếu tố cảm giác, cảm xúc và tư duy đan quyện nhau, chứ không phân định rạch ròi. Như thế, với cùng một bản nhạc, chúng ta cảm thụ nó khác biệt theo không gian và thời gian.

Sau khi đã phân tích vấn đề thưởng thức âm nhạc nói chung, trở lại đề tài làm sao để là người sành nghe nhạc cổ điển, chúng ta có thể tóm tắt các hệ luận như sau:

1.Thường xuyên nghe và chú tâm: Đọc sách và bàn luận về âm nhạc chỉ là phụ trợ. Cũng như tình yêu, âm nhạc dễ dàng nếm trải hơn là phân định.

2. Nghe đi, nghe lại một bản nhạc: cho đến khi huýt sáo được một vài đoạn, tức là trở nên thân thuộc với bản nhạc đó. Một kinh nghiệm nhỏ: bạn nên nghe tổng quát một bản nhạc, sau đó nghe lại, nhưng chỉ lắng nghe giai điệu. Bạn nghe lại, nhưng lần này chỉ nghe bè trầm (bass), và cứ thế lần lượt bè đệm, bè tòng… Cuối cùng bạn nghe tổng hợp. Bạn sẽ khám phá ra mỗi bè có một sức sống riêng. Bạn sẽ thích thú hoà mình vào bản nhạc.

3. Loại bỏ thành kiến: có người chưa nghe đã tưởng tượng không chịu nổi loại nhạc này, loại nhạc nọ. Hãy đón nhận âm thanh một cách hồn nhiên, vô tư như trẻ thơ, bạn sẽ ngạc nhiên nhận thấy chân trời thưởng ngoạn âm nhạc của mình mở rộng rất nhiều.

4. Nếu được, nên ghi lại cảm xúc: ý nghĩ của mình khi nghe lần đầu, và những thay đổi ở lần thứ "n" …

Sau một thời gian thực hành, bạn bè sẽ thán phục khi nghe bạn ngân nga một số giai điệu, nhận ra ngay tên bản nhạc và tác giả, nêu nhận xét, cảm nhận rất cá tính và thú vị của riêng bạn về tác phẩm đó. Nhưng đó chưa phải là niềm vui lớn nhất. Phần thưởng lớn nhất mà bạn hưởng, đó là bạn sung sướng vì âm nhạc khai mở cho bạn thấy tâm hồn người sáng tạo, nhưng lại kết thúc bằng cách bộc lộ cho bạn thấy được chính bạn. Chúc bạn sành nhạc cổ điển ngay hôm nay.

(Theo SGTT)

Pearly
31-01-2010, 11:53 AM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/5c4x0yuKpeY&color1=0xb1b1b1&color2=0xcfcfcf&hl=en_US&feature=player_embedded&fs=1"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowScriptAccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/5c4x0yuKpeY&color1=0xb1b1b1&color2=0xcfcfcf&hl=en_US&feature=player_embedded&fs=1" type="application/x-shockwave-flash" allowfullscreen="true" allowScriptAccess="always" width="425" height="344"></embed></object>
Đoạn mở đầu của Ludwig van Beethoven, Symphony No.5 có lẽ là đoạn tác phẩm nổi tiếng nhất trong thế giới nhạc cổ điển. Bốn nốt nhạc -ta tạm gọi như vậy cho dễ hiểu, thật ra là motif hay nhạc tố- đầu tiên của Symphony No.5 có thể được xem như một biểu tượng của Văn hoá Tây phương cũng như câu nói nổi tiếng "To be or not to be" trong vở kịch Hamlet của Shakespeare...



Ludwig van Beethoven sáng tác bản Giao hưởng số 5 vào năm 1808 khi ông 37 tuổi, cuộc sống riêng tư bị rắc rối bởi chứng điếc ngày càng tăng. Bản giao hưởng số 5 mang âm hưởng chủ đạo là ngợi ca tình yêu cuộc sống, cuộc chiến của con người chống lại định mệnh đang gõ cửa.

Symphony-Giao hưởng là một Genre hay Type -thể loại tác phẩm quy mô dành cho dàn nhạc giao hưởng - Orchestra. Symphony thường được chia ra làm nhiều movements - chương. Xin nhắc lại: Trong âm nhạc, nhiều nốt thành phrase, nhiều phrase thành section, nhiều section thành movement và các movements hợp thành bản nhạc. Movements có cấu trúc với các luật lệ riêng mà các nhà soạn nhạc phải tuân theo. Một symphony điển hình bao gồm 4 chương với Tempo tương ứng là nhanh-chậm-vừa-nhanh (fast-slow-moderate-fast).

Beethoven bắt đầu bản giao hướng số 5 với 4 nốt nhạc nhanh và bất ngờ (short-short-short-long). Bốn nốt nhạc đặc biệt này càng thêm rõ ràng khi không có thêm bất cứ một giai điệu nào đệm thêm vào. Chúng tạo cho chúng ta sự ngạc nhiên. Đó là cái gì? Lời hô hào? Lời kêu gọi? Hay là sự báo trước? Rhythm mở đầu ngắn ngủi đó được gọi là motif hay motive- nhạc tố, một nhịp điệu ngắn, tách biệt trong âm nhạc. Motive này được Beethoven lặp lại nhiều lần trong tác phẩm.

Xin bạn lưu ý tới volume của âm thanh trong khoảng 40-42 giây đoạn mở đầu của chương 1-the first Movement. Nếu âm thanh lớn hơn ta có crescendo, ngược lại ta có diminuendo. Ở đây Beethoven sử dụng crescendo, mục đích ngụ ý là "âm nhạc đang tiếp tục, chúng ta đang đi...", ông đưa chúng ta từ điểm A tới điểm B. Khi bạn thấy âm nhạc bất ngờ dừng lại, im lặng... Vậy là chúng ta đã đến điểm B rồi! Lúc này bạn sẽ nghe thấy French horn chơi solo( ở khoảng giây thứ 42-50, Mục đích của French horn ở đây là gì? Nó có ý nghĩa là "Chúng ta bắt đầu một điều mới mẻ nhé!". Quả vậy, sau đó bạn sẽ nghe thấy một giai điệu tuyệt đẹp được bắt đầu bằng bè giây - strings, sau đó là bộ gỗ- woodwinds(ở khoảng giây thứ 45-53). Sự chuyển động trữ tình và tương phản của âm nhạc kiểu như vậy có ý nghĩa như một lời mở đầu và có mặt trong nhiều motive mở đầu. Opening section sẽ được kết thúc với sự lặp lại của motive, được chuyển qua một giai điệu cương quyết hơn.

Toàn bộ bản giao hưởng sẽ đưa chúng ta qua 4 giai đoạn: sợ hãi, tuyệt vọng, sau cùng, thắng lợi ( fear, despair,ultimately, triumph) ngợi ca tình yêu cuộc sống, cuộc chiến của con người chống lại định mệnh đang gõ cửa. Hãy nhớ lại vì sao nó lại có nội dung như vậy: Trên thế giới, thời kỳ này được đánh dấu bởi chiến tranh Napoleon, rối loạn chính trị tại Áo, và sự chiếm giữ Vienna bởi quân đội của Napoleon năm 1805 !

Chương một:

Theo phong cách sonata form truyền thống. Bắt đầu bằng 2 phrases như chúng ta xét ở trên, khiến cho người nghe phải chú ý. Xin bạn một lần nữa nhớ lại: Nhiều phrases tạo thành một section, nhiều section thành movement và các movements hợp thành bản nhạc. Tiếp theo là sự mô phỏng, liên tục nhằm mở rộng giai điệu. Tiếp sau đó bạn sẽ nghe tiếng kèn - horn, đây là một cầu nối từ giai điệu thứ nhất qua giai điệu thứ hai. Motif 4 nốt nhạc lại vang lên tượng trưng cho giờ phút thử thách nghiêm trọng đã đến. Tiếp theo là sự tan vỡ đột ngột: một giai điệu đau buồn của oboe. Một giai điệu mạnh mẽ kết thúc chương 1.

Chương hai:

Một giai điệu hợp bởi viola và cello được đệm bởi double basses mở đầu cho chương 2. Theme thứ hai tiếp theo với sự hoà âm của clarinets, bassoons, violins.

Chúng ta tạm dừng ở đây. Như đã nói ngay từ đầu, chúng ta học cách nghe nhạc cổ điển với một cách tiếp cận đơn giản nhất. Chúng tôi sẽ cố gắng cúng bạn phân tích từng đoạn ngắn các tác phẩm, mục đích là để chúng ta dần dần hiểu một tác phẩm nhạc cổ điển bất kỳ khi đã quen thuộc với những phân tích ngắn. Các bạn cố gắng nghe, cố gắng thử phân tích những phần còn lại.


Chúc bạn một ngày vui vẻ. Laughing !

Pearly
31-01-2010, 11:19 PM
Cám ơn Thày PL, bài cảm nhận của thày viết thật sâu sắc
Yesterday, love was such an easy game to play, now I need a place to hide away, oh I believe in vesterday, mm mm mm mm

Lâu lắm mới nghe lại bài hát này, thấy tâm hồn thật thư thái dễ chịu. Lại đọc bài của thày PL nữa thấy thấm đâu ko.

Thày viết nhiều bài về cảm nhận âm nhạc nữa nha, Thày viết hay thiệt, Nhạc sĩ có khác. Cám ơn thầy lần nữa.
Cám ơn chị ON thật nhiều,P chỉ mong có một ngày được gặp chị để cùng cãm nhận thật nhiều về " Ngày Hôm Qua"...
Mong lắm....

Pearly
01-02-2010, 11:22 AM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/6uq8VHotSvc&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/6uq8VHotSvc&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>

"Có một ngày" - sáng tác Phú Quang, thơ Nguyễn Khoa Điềm, ca sĩ Trọng Tấn. Một bài hát rất hay nhưng có lẽ không phải dành cho giới trẻ, mà chỉ dành cho những kẻ đã có gia đình?



Có một ngày em không yêu anh

Em về nơi xa, với chiếc áo anh chưa từng thấy.



Có một ngày

Em cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác,

những nỗi buồn của mùa mưa bão

những buồn vui anh không có bao giờ



Ngày em không yêu anh, em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ

Chiếc áo sờn vai em đã thay bằng màu áo khác

Ngày ấy anh bắt đầu bằng bước chân của ngày quen em.



Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác

Riêng năm tháng cuộc đời

vẫn như ngày xưa...



Mỗi lần nghe mà thấy chạnh lòng, xót xa cho người đàn ông. Cho dù năm tháng có đổi thay, anh vẫn là con người của tình yêu xưa cũ. Vạn vật thay đổi, chỉ tình yêu thủa ban đầu chẳng thể níu giữ bước chân hạnh phúc của kẻ ngoại tình. Sao không hận thù, sao không đập phá... lại chỉ thấy mình hụt hẫng và trắng tay trở lại ngày đầu với "bước chân của ngày quen em"...



Manh nha đâu đó tư tưởng của sự phá cách, rồi lại thôi. Lại tự hỏi người chồng sẽ ra sao nếu người phụ nữ ra đi??? lại sợ anh rơi vào tình cảnh của người đàn ông kia... xót xa và trăn trở...

Liệu có ai cố gắng giữ mình chỉ vì một bài hát như mình không???

Mọi người có cùng cãm nhận như Pearly không? Hãy cùng chia sẽ cảm nhận của mình nhé

Pearly
01-02-2010, 11:37 AM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/o27PoaQlfng&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/o27PoaQlfng&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>

Trong cuộc sống thường nhật đầy thăng trầm này khi chỉ có một mình đối diện bóng đêm về khuya với khoảng lặng trong tâm tưởng, em hay thả hồn mình phiêu bồng về nơi đâu? Riêng anh mỗi khi nhắm mắt lại rồi thả mặc cho tâm hồn mình rong chơi tự do, muôn lần như một, tâm hồn anh luôn lặng lẽ trôi về một mùa thu xưa…



Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm

Không còn lời ru, mơ trên môi mềm

Em thơ, như mùa xuân đầu, nối dài đêm thâu



Anh làm mùa thu, cho em mơ màng

Anh làm lời ru, quấn quýt bên nàng

Em đi, tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang



Ngày xưa, cái thời xa xôi ấy anh đã chùng lòng mình xuống trước vẻ đẹp thánh thiện và trong sáng đến nao lòng của em, một cô gái Bắc Kỳ nho nhỏ .Quen nhau vào mùa thu , cái dạo mà Sài Gòn thường xuyên bị cúp điện đột xuất thất thường, mọi người cùng đổ ra ngoài hành lang lớp học mong tìm một chút mát mẻ hiếm hoi ,chỉ có riêng chúng mình cùng ngồi ngắm trăng qua khung cửa sổ lớp học…Thế rồi có là định mệnh hay không khi anh và em quen nhau rồi chia tay cũng là lúc đất trời sang thu? Em đi rồi có tiếc nuối chút nào không sắc thu vàng của Sài Gòn ồn ào mà lắng dịu , có nuối tiếc gì chút xuân muộn màng hay không?



Còn thương nhớ nhau, về thắp sao trời

Còn thương nhớ nhau, từng đêm bão tố

Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về



Đường ta đã qua, chìm khuất chân trời

Đường ta sẽ qua, nào ai biết tới

Chiều buông rã rời, ru lòng thôi mơ, ru buồn nên thơ



Ngày đó , anh cứ tự nhủ mãi rằng không biết mặt đất có nứt ra hay không để anh chui xuống nếu như lời tỏ tình sẽ bị em khước từ để rồi chúng mình ngày đó cho đến tận lúc chia xa vẫn trong tình trạng tình trong như đã, mặt ngoài còn e…Giờ đây sao trời thì anh không thể thắp,nhưng mỗi khi trống vắng trong lòng theo thói quen anh lại nhìn lên bầu trời đêm đang nhấp nháy ngàn vạn ánh sao , để rồi thở dài nhè nhẹ mà nhớ về tóc ước trăng thề và lời yêu chưa nói trên môi vụng về thuở nào.…



Ngoảnh đầu nhìn lại những chặng đường mình đã đi qua người ta không thể không có tiếc nuối một chút gì đó, quãng đường trước mắt là gì thì dễ có mấy ai mà biết được, thôi thì hãy cứ ru lòng thôi mơ và ru buồn nên thơ em nhỉ….

(Sưu tầm)

Pearly
01-02-2010, 11:52 AM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/ZDUjt6iH52E&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/ZDUjt6iH52E&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>
Tôi thích nhưng ít nghe Secret Garden, vì một lý do rất đơn giản: lười (thực sự tôi có quá nhiều thứ để nghe, và SG không được xếp ở vị trí ưu tiên). Lý do thứ hai, dường như tôi sợ. Sợ cái gì thì chẳng rõ. Tôi thích nhưng ít nghe Secret Garden thường đưa tôi vào trạng thái hoài cảm và đẩy tôi ra giữa khoảng chênh vênh bên bờ vực gió lộng, phía dưới là biển cả mênh mông (sao lại là biển mà không phải là thảo nguyên hay đồng hoang vẫn thường hiển hiện trong những mộng mị đêm đêm, tôi cũng chẳng rõ). Dường như tôi e dè sự cô đơn trong cái khoảng không rộng lớn ấy. Vâng, tôi có quá nhiều thứ để nghe, và SG chưa bao giờ được xếp ở vị trí ưu tiên.

Chia tay người yêu, tôi về lại căn phòng của mình, tự biến mình thành con ngốc gục đầu vào gối khóc nức nở. Trong cái trạng thái xáo trộn ấy, tôi bật máy tính, ngồi viết lấy viết để (viết gì thì đến giờ chẳng nhớ, lúc xong xóa luôn rồi). Sau đó mò vào cái kho nhạc mà tôi đã từng bỏ công chăm bẵm, thu thập và phân loại cẩn thận đâu ra đấy để bắt đầu trò chơi của mình.

Đầu óc trống rỗng, trong mắt vẫn còn lởn vởn những hình hài vô định của khói thuốc, tai nghe văng vẳng những lời thì thầm dứt khoát của anh, dường như vọng về từ xa lắm. Gạt đi, tôi mở hết tất cả các file chứa nhạc ra cùng lúc, cut và paste loạn xà ngầu. Tôi đổi tên bất cứ bài hát nào tôi thấy thành bất cứ cái tên gì tôi vụt nghĩ đến. Ừ, Der Morgen Danach, cái này để tên gì hay nhỉ ? À, Tèo. Ngắn gọn dễ nhớ. Rồi tới Janie’s Got A Gun, Mén. Còn Asturias ? Ái chà, Lan thích bài này, gọi nó là Lan vậy (rồi chẳng hiểu sao tôi lại cứ tưởng tượng ra cảnh Ông Già – biệt danh 1 tên bạn của Lan, tôi chẳng nhớ tên thật của hắn – với cái đầu bù xù đang ngồi vẹo đầu đàn bản này, cặp mắt lim dim trông ngu chết được !). Piano Ballade ? Bài này tôi lại khoái nghe, thôi đặt tên nó là Khùng cho tiện. When The Crowds Are Gone – Savatage lại làm tôi nhớ đến Tage, nhớ đến cặp kiếng và cái vóc gầy gầy, kiếng và gầy, thôi gọi Cầy cho gọn. Còn đây, Cơn Mê Chiều – Nguyễn Minh Khôi, bài này Thái Thanh hát mà. Khựng lại một chút, tôi đổi cho nó cái tên Tránh Thai, thế là đắc ý bật cười khanh khách. Rồi Trăm Năm Bến Cũ – Phạm Duy, Mộng Thủy ca bài này đến là hay đến là nhão, đổi thành Hay Mà Nhão…

Mải mê say sưa với cái trò chơi cực kỳ nhảm nhí, tôi quên luôn chuyện đi ngủ. Ờ ngoài, cái vầng trăng lỡ thì quá lứa kia hắt ra thứ ánh sáng nhờ nhờ như ma mị, như chiêu hồn. Thành phố bên bờ sông này dù có thơ mộng hơn Sàigòn, nhưng ban đêm trong khu phố bói cũng chẳng ra đến 1 thằng dế nào gáy cho ngon cho lành một tí. Chắc bọn nó cũng ngộp thở vì cái mùi dưới cống ngầm.

Mấy hôm như thế, chẳng biết cái quỷ quái gì khiến tôi lao đầu vào cái trò vô bổ ấy. Tôi mở nhạc suốt ngày đêm, đọc đi đọc lại những cái tên cải biên, cố gắng cải tạo triệt để cái đầu óc vốn ngăn nắp của mình. Để làm gì ư ? Tôi cũng không biết, có lẽ là để lấp đầy sự trống rỗng.

Đầu tuần, tôi vác bộ mặt lờ đờ lên công ty, ngồi gà gật trước màn hình máy tính, chẳng làm được cái gì cho ra hồn. Theo lời 1 anh bạn, vào Dpreview cũng tòi ra được một ít, này thì Olympus, này thì Nikon... Buồn ngủ quá. Cái web gì mà giao diện đen thui. Tôi mò qua chỗ khác. Sony DSC F828, $1.439USD, Zoom 14X, trông thèm nhỏ dãi, tỉnh cả ngủ !

Sếp tới, hôm nay sếp tới trễ, cùng đi với 1 người bạn. Sếp bận rồi bắt tôi tiếp khách giùm. Trời ạ, sếp cứ đem con bỏ chợ vài lần thế này là đủ teo em rồi.

Chắc mẩm là mình sẽ không nói chuyện về bánh mì và logic như trong 1 bài thơ nào đấy, tôi tằng hắng, chào ông ta – ông X. Ông X là một người mê văn chương âm nhạc. À, thế thì cũng có thể nói chuyện được. Ông X say sưa nói về Seagull Jonathan Livingston, ông X mê mải bàn về Kundera cùng cấu trúc đồng hiện, về nhạc cổ điển, về triết học… Toàn những thứ cao siêu. Ông X giỏi thật, cái gì ông X cũng biết… Bất chợt lúc đó cái Windows Media Player của tôi random tới bài Der Morgan Danach (ông X chắc chẳng bao giờ rờ tới một cái đĩa Rock Ballad chứ đừng nói…). Ông X lắng nghe một chút rồi quay qua hỏi tên bài hát, tôi trả lời tỉnh queo : “Tèo !”. Chết cha, lỡ miệng rồi ! Tôi nhìn ông trân trối, ông X cũng nhìn tôi trân trối. Tôi cười trừ, ông cũng cười. Tôi dám chắc 90% ông bắt chước tôi vì nghĩ đến cái cười của quỷ sứ Kundera. Con người ta vốn thường biến mình thành lố bịch chỉ vì sợ mình trở nên lố bịch mà (cái cười của tôi cũng không ngoại lệ).

Trong lúc bối rối, tôi quay qua cầm lấy con chuột, rê đi click đại. Giọng nữ ma quái cất lên “Chiều nay không có em mưa non cao về dưới ngàn…”. Ông X như muốn lấy lại khí thế, quay sang tôi nói : “giọng Thái Thanh liêu trai quá em nhỉ ! Mà bản này tên gì vậy ?” Tôi lại buột miệng “Tránh Thai” ! Thôi rồi, thế là xong ! Tôi lấm lét liếc qua, cái mặt ông X lúc ấy vừa ngỡ ngàng, vừa đần đần, trông hài không chịu được. Tôi phá lên cười, ông X càng nghệt mặt ra chẳng hiểu gì. Tôi nói lấp liếm : “Xin lỗi, em đùa thôi ạ”. Câu chuyện lại tiếp tục.

Cuối buổi nói chuyện, tôi rút ra một kết luận : ông X hiền thật, hiền như cục đất.

Vài hôm sau, từ HN, Cục Đất gởi vào cho tôi 1 cái CD MP3 nhỏ xíu, ở trên ghi “Secret Garden” (chắc có ý định cải tạo cái đầu mà ông nghĩ chứa toàn dao búa kéo với thuốc tránh thai của tôi). Tôi nhận được buổi chiều, chẳng hiểu sao không thấy vui mà lại buồn buồn lạ, cái nỗi buồn khó hiểu chết tiệt ấy khiến đầu tôi nhức như búa bổ. Tôi thèm chạy ra biển, thèm một chút bay bổng nhảy nhót của Song Of The Seashore. Định bụng về nhà sẽ mở Song Of The Seashore nhưng khốn nạn thay, tất cả tên bài hát đều đã bị xáo trộn, bói cũng chẳng ra nó ở chỗ nào. Vẫn không chịu thừa nhận là mình ngu và điên, tôi nhét cái CD nhỏ xíu vào, và 1 giọng nữ cất lên…

Cái giọng êm ái cao vút ấy khiến tôi lặng người đi trong một buổi chiều dìu dịu lặng gió, giữa tiếng con nít nhà hàng xóm khóc ré lên, giữa tiếng lên ga xe máy, giữa tiếng ti vi nhộn nhạo, giữa tiếng chó sủa…. Tôi chìm sâu vào một khoảng không vô tận. Dường như biển đang bước lại gần tôi, sóng xô về phía tôi, và gió lùa tóc tôi bay về phía trùng khơi. Tôi nghe được tiếng những hạt cát nhỏ nhất lạo xạo dưới chân mình. Tôi cứ nằm lặng đi như thế, tới khi máy chơi bài tiếp theo, Song From A Secret Garden, tôi biết bài này. Bật dậy nhìn lại xem bản nhạc hồi nãy tên gì, trên màn hình hiển thị : “Track 03”. Bố ai biết Track 03 là bài gì ! Tôi phát cáu, hình như cái Cục Đất ấy định chơi lại tôi thì phải, đã thế tôi gọi bài này là Cục Đất cho bõ ghét.

Tối, tôi nhận được điện từ HN. Giọng Cục Đất nhẹ nhàng bên kia đầu dây : “Em nghe cái CD anh gởi chưa ? Thấy dễ chịu không ?”. Tôi tỉnh queo : “hay, nhất là Cục Đất. Cái giọng nữ ấy trong suốt và mặn mà như biển vậy”. Cục Đất thoáng khựng lại một chút, rồi cười hiền hiền (rõ khổ đàn ông sao mà lại cười hiền hiền, làm tôi cũng mềm nhũn ra) : “Đúng là em ! Em muốn nói bản Nocturne phải không ? Sao lại gọi nó là Cục Đất ?” Tôi trả lời : “Vì nó cười hiền hiền”.

Thế rồi tôi yêu Cục Đất. Cục Đất cứ một tháng lại bay vào thăm tôi một lần. Chúng tôi thường hẹn nhau ở 1 quán café tên Hương Xưa. Người yêu cũ của Cục Đất cũng tên Hương. Khi anh nói cho tôi nghe điều này, tôi đã phí mất một buổi chiều để ngồi tưởng tượng ra hồi đó hai người yêu nhau như thế nào, cô ấy thích gì, diện mạo ra sao. Cô ấy chắc là nhõng nhẽo lắm, thế nào cũng bắt Cục Đất của tôi chở đi mua sắm đủ thứ : nào là dầu thơm Estée Lauder này, nào là túi xách Luis Vuiton này, nào là mỹ phẩm L’oreal này… Cô ấy chắc không thích ăn bún bò và bánh bột lọc như tôi đâu, cô ấy thế nào cũng bắt anh dẫn vào nhà hàng ăn Spaghetti này, Pizza này… Tóc cô ấy chắc dài, và thế nào cũng duỗi thẳng tưng ra !... Tôi cứ mê mải chơi cái trò tự dày vò mình ấy, rồi cứ đinh ninh cô Hương đó chắc phải đúng như những gì tôi tưởng tượng…

***
Công ty mới tuyển thêm người vào bộ phận tiếp thị. Cô gái mới đến trẻ đẹp, vóc nhỏ nhắn, tóc duỗi phẳng lì. Hôm đầu tiên gặp, tôi chào cô, hỏi tên gì. Cô nói : “dạ, em tên Hương”. Bỗng dưng tôi thấy nóng mặt, buột miệng hỏi : “cô thích hiệu gì ? Estée Lauder hay Dior ?”. Nhận ra mình vừa hỏi một câu chẳng ăn nhập gì cả, tôi đứng đực ra. Cô gái hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười duyên dáng : “Em thích Estée Lauder chị à”.

Cô nàng Estée Lauder ngoan hiền dịu dàng không biết nghe nhạc. Từ ngày có cô, mấy tên đàn ông bên phòng kỹ thuật suốt ngày tìm cớ lượn qua lượn lại dập dìu ở phòng làm việc của tôi. Tôi cười khẩy, mắt mải mê theo dõi những thông tin của sản phẩm mới ra, đầu óc lại cứ văng vẳng những Ravenheart hay Everybody’s Fool. Thế giới xoay bên ngoài cuộc sống tin thần của tôi, và Cục Đất hiền lành bị cái tính cứng đầu cứng cổ của tôi xoay vòng vòng mỗi lần gặp mặt. Ừ phải rồi, mỗi lần nghĩ tới Cục Đất tôi lại cười hiền hiền, có lẽ bắt chước anh.



Cục Đất đến Công ty tìm tôi nhưng tôi đi vắng, Estée Lauder ngoan hiền dịu dàng không biết nghe nhạc ngồi tiếp chuyện anh. Khi tôi về, tôi vội vàng kéo anh ra một góc khác, trong lòng không dưng mà thấy ghen ghen lo lo…

Sau buổi đó, Estée Lauder thường nhìn trộm tôi. Tôi biết nhưng lờ đi, ra sức chứng tỏ năng lực và hiểu biết của mình để cô ta biết cô ta không thể nào hơn tôi được. Tôi còn tự trấn an mình, cô ta chẳng biết quái gì về âm nhạc và văn chương cả. Thế nhưng, những cú điện thoại hàng đêm sao cứ vắng dần. Cục Đất cũng không còn cười hiền hiền với tôi nữa, anh hay nổi cáu trước sự cứng đầu và ngang bướng của tôi. Những buổi tối dài dằng dặc ngồi đợi phone của anh, tôi mở Nocturne. Nocturne cô đơn và hoang vắng. Cục Đất của tôi mỗi ngày một thêm lạnh nhạt, và dường như đang có âm mưu biến tôi thành con hươu cao cổ. Những ngày anh không gọi cho tôi, Nocturne trở nên thê lương và cái giọng nữ ấy đôi khi tôi nghe thấy thống thiết tuyệt vọng. Cho đến một ngày, tôi không mở Nocturne nữa. Tạm biệt Dạ Khúc của trùng khơi.

“Trong mỗi con người đều có một khu vườn bí mật”. Tôi dường như không đủ dịu dàng và nhạy cảm để thấu hiểu khu vườn của anh. Và anh nữa, anh nói, anh cố gắng và cảm thấy bất lực trước thế giới bên trong tôi. Tôi chia tay với anh, chia tay nụ cười hiền hiền. Cục Đất trong tôi trở lại là ông X ngày nào - ông X cái gì cũng biết. Tôi không đến café Hương Xưa nữa, thỉnh thoảng đi ngang, tôi thấy thấp thoáng một mái tóc dài duỗi thẳng tưng và mùi Estée Lauder lẩn quẩn đâu đó.

Tôi giã từ Khu Vườn Bí Mật của anh, và trở lại với những Tèo, Lan, Mén, Hay Mà Nhão… trong khu vườn nhỏ bé của mình. Ở đó, tôi cảm thấy bình yên, và lặng gió, đủ để tôi không còn mơ về biển.

(Sưu tầm)

SunWild
01-02-2010, 12:06 PM
Thày Pearly có hỏi SW về bài hát yêu thích nhất, nhưng có lẽ mỗi bài hát SW yêu thích trong 1 bối cảnh cụ thể nào đó, với một tâm trạng nào đó, và cũng có thể với một người nào đó nữa. Lại nhớ một kỷ niệm đã rất xa rồi, khi ấy SW còn rất trẻ khoảng 18-19, vào một khoảnh khắc rất buồn khi chia tay người yêu đầu tiên vì lý do khách quan, SW được một người bạn rủ đi nghe 1 vở opera kéo dài... 6 tiếng. Thật sự SW cũng ko rành nhiều về opera nhưng vào lúc đó được nghe opera trong phòng hoà nhạc với một khung cảnh đặc biệt làm SW ko hề cảm thấy nhàm chán mà chỉ chìm vào cảm xúc của mình, tan vào âm nhạc... Có lẽ với một tâm trạng bình thường thì ngồi nghe 6 giờ đồng hồ là quá tải, nhưng thực sự lúc đó thời gian trôi rất nhanh...

Pearly
06-02-2010, 09:05 AM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/Zw1vvGYHQBw&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/Zw1vvGYHQBw&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>
"Hapy New Year " by Abba

No more champagne
And the fireworks are through
Here we are, me and you
Feeling lost and feeling blue
It's the end of the party
And the morning seems so grey
So unlike yesterday
Now's the time for us to say...

Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I

Sometimes I see
How the brave new world arrives
And I see how it thrives
In the ashes of our lives
Oh yes, man is a fool
And he thinks he'll be okay
Dragging on, feet of clay
Never knowing he's astray
Keeps on going anyway...

Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I

Seems to me now
That the dreams we had before
Are all dead, nothing more
Than confetti on the floor
It's the end of a decade

In another ten years time
Who can say what we'll find
What lies waiting down the line
In the end of eighty-nine...

Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I

Thời khắc của những ngày cuối năm, đâu đó trên phố đã vang lên giai điệu quen thuộc của bài hát: “Happy New Year” bất hủ của nhóm ABBA.

Cảm nhận về “Happy New Year”, mỗi năm trong ta mỗi khác, bởi mỗi năm ta lớn khôn thêm, khắc khỏai hơn,suy ngẫm nhiều hơn về những ngày đã qua.Đã kết thúc một năm rồi ư?

Một năm sắp khép lại, vậy mà xung quanh ta vẫn còn những nỗi đau, nỗi mất mát của người dân Miền Trung vẫn còn đang sống sau bão lũ. Năm cũ khép lại trong hình ảnh đau buồn…

Sẻ chia bao mất mát và cầu chúc cho các nạn nhân có thêm nhiều hi vọng và ý chí vươn lên để mà tồn tại, như một phần lời trong đoạn điệp khúc “Happy New Year”

Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year

Nghe lại Happy New Year vào thời khắc giao mùa đã ý nghĩa, càng ý nghĩa hơn khi cảm nhận từng chữ từng lời trong bài hát ứng với thời điểm hiện tại.

“The morning seems so grey, so unlike yesterday”

Những ngày qua, quả thật có nhiều nỗi âu lo, u ám.

It's the end of the party
And the morning seems so grey
So unlike yesterday
Now's the time for us to say...


Có điều gì đó tương đồng giữa lời hát Abba và tâm trạng của người nghe vào lúc này. Bối cảnh của bài hát (dựa trên lời nhạc) có lẽ một khoảng lặng nào đó trong thời khắc chuyển giao năm mới. Abba vừa trở về từ một bữa tiệc tất niên, chờ đợi kim đồng hồ điểm mười hai tiếng.

No more champagne
And the fireworks are through
Here we are, me and you
Feeling lost and feeling blue


Chẳng còn champagne cũng chẳng còn pháo hoa, giờ chỉ có anh và em ngồi đây cùng với cảm nhận mất mát điều gì đó, một nỗi buồn man mác.

“Ashes of our live..The dreams we had before are all dead”

Thảm họa chợt ập đến vào những ngày lễ cuối năm và xóa tan đi mọi hân hoan háo hức. Những giấc mơ đẹp cũng đã tan biến… Những giờ phút của năm cũ đang trôi qua, điều gì đang chờ đợi họ trong năm mới? Không nhà cửa, đói, rét...; sống được đến giờ phút này đã là may mắn, phải hình dung tới một ngày mai sẽ ra sao, đối với các nạn nhân của thảm họa, liệu có quá xa vời?

Sometimes I see
How the brave new world arrives
And I see how it thrives
In the ashes of our lives
Oh yes, man is a fool
And he thinks he'll be okay
Dragging on, feet of clay
Never knowing he's astray
Keeps on going anyway...


“Happy New Year” - chào một ngày mới, một năm mới - Lời ca vang đã vang lên xóa tan đêm đen, với bao nhiêu ước mơ, niềm vui bỗng phút chốc dâng tràn, lời ca đã vang lên với bao yêu thương…

Hãy lắng nghe, câu ca mà Abba đang hát, hát cho đời, hát cho người , cho bạn và cho tôi.

Gạt đi mọi phiền muộn. Sao chúng ta không cầu chúc nhau những điều hạnh phúc cho năm mới sắp đến.

Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I


Năm mới hạnh phúc. Cùng chúc mọi người có một cái nhìn mới - dù chỉ là đôi lúc - một thế giới mà mọi người xung quanh đều là bạn bè anh em. Chúc mọi người có nhiều hi vọng và một tinh thần vươn lên. Vì nếu không, chúng ta cũng sẽ nằm xuống nhắm mắt mà thôi. Không riêng gì bạn và tôi.

Xin chúc cho mọi người một mùa xuân tươi vui suốt đời, như những đóa hoa luôn tươi ngát hương, sẽ luôn vui không bao giờ buồn.

Xin chúc cho mọi người một tình yêu bền lâu suốt đời, luôn có nhau trên bước đừơng đến tương lai sáng soi trong tim, với muôn yêu thương trong con tim.

Mùa xuân đã tới, lũ chim vui vẻ chào mừng mùa xuân bằng một bài ca vui tươi; và với hơi thở của những cơn gió nhẹ, mùa xuân tan ra với một tiếng thì thầm đáng yêu.

“Happy New Year - May the New Year bring you and yours a full measure of health, happiness and prosperity”

Pearly
01-03-2010, 06:20 PM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/TyqJvv-nkb0&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/TyqJvv-nkb0&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>

Triệu Đóa Hoa Hồng
(Nhạc: Nga (Alla Pugacheva), Lời Việt: Unknown)

Một chuyện tình yêu anh họa sĩ
Gửi trong tranh vẽ những vui buồn
Lòng anh thầm yêu nàng ca sĩ
Cô gái rất yêu bông hoa hồng

Tặng một đại dương hoa hồng thắm

Cho nàng ca sĩ anh yêu thầm

Và ngôi nhà xinh anh đã bán

Bằng giọt máu nóng trái tim mình


Dưới ánh nắng sương long lanh
Triệu cành hồng khoe sắc thắm
Mỗi sáng sớm bên song thưa
Em bên hoa cười trong nắng
Mới diễm phúc cho anh
Thêm bao yêu thương lòng say đắm
Sẽ mãi mãi như hoa kia
Trao cho em suốt cuộc đời

Và vì bình minh em tỉnh giấc
Tưởng còn say đắm giấc mơ màng
Khoảng vườn nhà em hoa rực rở
Ai đã mang hoa trao cho nàng

Thầm hỏi lòng em ai triệu phú
Ai người mang đến những bông hồng
Một mình lẻ loi trong thương nhớ
Chờ em anh đứng dưới hiên buồn


———————————————— —————————–







A Million of Red Roses
(Pugacheva, Alla)

There once lived a painter
He had a house and his paintings
He was in love with an actress
And that actress loved flowers
Then he sold his house
Sold his paintings too
And with that money he bought
A whole sea of flowers

Million, million
Million of red roses
From your window, from your window
From your window you can see
Who’s in love, who’s in love
Who’s crazy in love with you
My whole life for you
I will turn into flowers

In the morning you’ll wake up at your window
Maybe, you’ve lost your mind
As if still in a dream
Your whole yard is filled with flowers
Suddenly your heart is turning cold
Who’s the rich baron doing this
Instead under the window, barely breathing
The poor painter is standing

Million, million
Million of red roses
From your window, from your window
From your window you can see
Who’s in love, who’s in love
Who’s crazy in love with you
My whole life for you
I will turn into flowers

The meeting was short
By night she left on a train
But in her life she always remembered
Song of the beautiful of roses
The painter lived out his life alone
Many pains he lived through
But in his life he always had
A whole sea of beautiful roses

Million, million
Million of red roses
From your window, from your window
From your window you can see
Who’s in love, who’s in love
Who’s crazy in love with you
My whole life for you
I will turn into flowers


———————————————— —————————–

Миллион алых роз

(Пугачева, Алла)

Жил-был художник один
Домик имел и холсты
Но он актрису любил
Ту, что любила цветы
Он тогда продал свой дом
Продал картины и кров
И на все деньги купил
Целое море цветов

Миллион, миллион
Миллион алых роз
Из окна, из окна
Из окна видишь ты
Кто влюблен, кто влюблен
Кто влюблен, и всерьез
Свою жизнь для тебя
Превратит в цветы

Утром ты встанешь у окна
Может, сошла ты с ума
Как продолжение сна
Площадь цветами полна
Похолодеет душа
Что за богач здесь чудит
А под окном, чуть дыша
Бедный художник стоит

Миллион, миллион
Миллион алых роз
Из окна, из окна
Из окна видишь ты
Кто влюблен, кто влюблен
Кто влюблен и всерьез
Свою жизнь для тебя
Превратит в цветы

Встреча была коротка
В ночь ее поезд увез
Но в ее жизни была
Песня безумия роз
Прожил художник один
Много он бед перенес
Но в его жизни была
Целая площадь цветов

Миллион, миллион
Миллион алых роз
Из окна, из окна
Из окна видишь ты
Кто влюблен, кто влюблен
Кто влюблен и всерьез
Свою жизнь для тебя
Превратит в цветы

Vietnamese translation unknown
English translation by Andrey Kirilenko
Original Russian lyrics belong to the artist

Câu chuyện kể về chàng họa sĩ yêu thầm một cô ca sĩ. Cô gái rất yêu những bông hồng. Để làm đẹp lòng cô, chàng họa sĩ đã bán cả ngôi nhà để mua cho nàng ca sĩ một triệu đóa hồng. Câu chuyện tình tưởng như đẹp đẽ như tựa đề của bài hát nhưng nghe kỹ ra thì đó lại chuyện tình từ một phía. Bao nhiêu kỷ niệm đẹp chỉ là giấc mơ trong phút chốc để rồi một sớm mai tỉnh dậy đối mặt với thực tế phũ phàng. Khi chưa kịp tặng một triệu đóa hoa từ trái tim dâng tặng thì cô ca sĩ đã nhận hoa từ người khác, để rồi “một mình lẻ loi trong thương nhớ, chờ Em Anh đứng dưới hiên buồn”.


Triệu bông hồng thắm (Миллион алых роз - tiếng Nga) là tên một ca khúc của Nghệ sĩ Nhân dân Liên Xô R.V. Pauls, phổ nhạc từ bài thơ cùng tên của nhà thơ Nga A.A.Voznesenski.

Bài thơ và bài hát đều dựa theo một câu chuyện trong quyển thứ năm "Бросок на юг" (Về phương nam) thuộc tiểu thuyết "Повесть о жизни" (Tiểu thuyết cuộc đời) của nhà văn K.G.Paustovsky viết năm 1960 về chuyện tình của họa sĩ tự học người Gruzia Niko Pirosmani (1862-?) với nữ ca sĩ người Pháp Marguerite tại Tiphlis (tên gọi cũ của Tbilisi)

Bài hát có tiết tấu nhanh, sôi động nhưng phảng phất nỗi buồn. Ca sĩ Alla Pugacheva thể hiện bài này rất thành công.

Tại Nhật Bản, bài hát này nổi tiếng và phổ biến đến mức được người dân nơi đây đều cho là “biểu tượng của tình ca” và nó có mặt trong tất cả các phòng hát karaoke nơi đây.


"Một chuyện tình yêu anh họa sĩ
Gửi trong tranh vẽ những vui buồn
Lòng anh thầm yêu nàng ca sĩ
Cô gái rất yêu bông hoa hồng..."

Đó là những lời thơ tha thiết của thi sĩ người Nga Andrei Andreevich Voznhesenski vẫn vang lên trong bản tình ca quen thuộc đối với hầu hết các thế hệ người Việt Nam
"Triệu bông hồng" (do nhạc sĩ, NSND Latvia Raimond Pauls phổ nhạc).

Giai thoại:


Một bài thơ, một khúc hát ra đời luôn luôn có xuất xứ sâu xa của nó. Bài "Triệu bông hồng" này mang theo mình một câu chuyện tình đầy cảm động, lãng mạn và cả chua xót nữa của Niko Pirosmani (Nikolai Aslanovich Pirosmanashvili, 1862-1918), danh họa tự học người Gruzia, người chiếm một vị trí đặc biệt trong nền văn hóa, xã hội và hội họa xứ này.

Niko Pirosmani cả đời sống trong cảnh nghèo hèn và khốn khổ, chỉ đến gần cuối đời, những sáng tác của ông mới được nhắc đến trên báo chí và sau khi qua đời, những họa phẩm của ông mới được thu thập và đáng giá đúng mức. Hiện, đa phần của gia tài nghệ thuật của Niko Pirosmani đã có vị trí rất trang trọng trong Bảo tàng Mỹ thuật Quốc gia Gruzia.

Niko Pirosmani còn được nhớ đến bởi câu chuyện tình động lòng và huyền thoại với Margarita, một nữ ca sĩ - vũ nữ gốc Pháp, sang Gruzia năm 1905. Tình yêu (đơn phương) của chàng họa sĩ nghèo khó và cô ca sĩ hồi ấy ở tâm điểm của sự chú ý tại các phòng trà, tiệm cà phê Tiflis, đã là đề tài của vô số huyền thoại lãng mạn về tình yêu, cũng như, của những vần thơ, mà đáng kể nhất là "Triệu bông hồng" của thi sĩ Nga Andrei Voznesensky (1933-), về sau được nhạc sĩ, NSND Latvia Raimond Pauls (1936-) phổ nhạc (năm 1983), để trở thành một ca khúc đỉnh cao của nữ danh ca Nga, "người đàn bà hát" Alla Pugacheva (1949-). Bản thân nhà danh họa cũng dành cho người mình yêu một họa phẩm mang tựa đề "Nữ ca sĩ Margaria", hiện được bày tại Bảo tàng Mỹ thuật Quốc gia Gruzia.

Tuy nhiên, chắp cánh cho những huyền thoại, những lời thơ và những bản nhạc, là câu chuyện về cuộc đời và tình yêu của nhà họa sĩ "không nhà, không cửa, không gia đình, chỉ có một tình yêu" (lời của thân nhân Niko Pirosmani và người đương thời quen biết ông), được nhà văn Konstantin Pautovsky chấp bút trong quyển thứ năm "Về phương Nam", trong loạt "Tiểu thuyết cuộc đời" (năm 1960). Mang tựa đề "Tấm vải sơn tầm thường" (loại vải rẻ tiền, không thấm nước mà Niko Pirosmani phải khó nhọc mới thỉnh thoảng có để vẽ), mối tình tuyệt vọng của người họa sĩ bần hàn đã thăng hoa dưới ngòi bút tài hoa của Paustovsky.

Qua đời trong cảnh khốn cùng và mối tình duy nhất không được đáp trả, nhưng Niko Pirosmani đã có một khoảnh khắc chói sáng trong cuộc đời: cô ca sĩ vốn quen với ánh đèn sân khấu, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên và ngây ngất hạnh phúc trước rừng hoa rực rỡ và hiểu rằng chàng họa sĩ nghèo (người đã bán cả ngôi nhà, tài sản, cả những bức tranh để mua cả rừng hoa này) lại chính là người đàn ông duy nhất, yêu cô với tình yêu thánh thiện đến mức biến cả đời anh thành đại dương hoa để tặng cô!

Nhiều người vẫn nghĩ: một tình yêu lớn sớm muộn gì cũng tìm được con đường đến trái tim kẻ khác, cho dù trái tim ấy có lạnh lẽo đến mấy đi nữa nhưng thực tế điều đó không hoàn toàn đúng. Pirosmani yêu say đắm Margarita, nhưng Margarita thì không yêu chàng trai, mà chỉ thương chàng bởi chàng đã phải sống cuộc đời bất hạnh và khốn khổ.

Và cuối cùng của chuyện tình này, có một điều người viết vẫn phải nói, và đó là một trong những sự thật cay đắng phía sau những chuyện tình đẹp và cao thượng trên thế gian này: chẳng bao lâu sau, Margarita đã tìm được một kẻ giàu có theo đuổi cô, và cùng với người đàn ông này, cô đã rời khỏi Tiflis...

Tình yêu là khi người ta sẵn sàng cho đi, hy sinh dù biết rằng sẽ chẳng khi nào mình nhận lại được. Triệu lời yêu thương, triệu điều chia sẻ sẽ giống như triệu đóa hồng dành để tặng cho những người biết trân trọng cuộc sống, trân trọng tình yêu…trong cuộc đời này.

"Sẽ diễm phúc như ai kia được yêu thương lòng say đắm

Sẽ mãi mãi như hoa kia trao cho Em suốt cuộc đời"

(Bài viết có sử dụng một số tư liệu từ nhipcauthegioi.hu)

Sheiran
01-03-2010, 06:28 PM
Nghe bài Triệu đoá hoa hồng là nhớ 8/3/2005 có ng tặng mình 1 đĩa nhạc mang tên Triệu đoá hoa hồng do Hồng Ngọc hát. ^^

Cá Chuồn
01-03-2010, 06:39 PM
Bài này lần đầu tiên Cá được nghe là khoảng những năm đầu thập niên 80 của thế kỷ trước. Bài hát do ca sỹ Ái Vân thể hiện bằng tiếng Việt và trái tim còn non nớt của Cá đã bắt đầu rung những nhịp khác thường đầu tiên. Đến khi Cá đi học ĐH ở LX thì Cá được nghe Alla Pugachepva ( Ca sỹ được người Nga mến gọi là "người đàn bà hát" lúc đó) thể hiện thì cảm giác hầu như không thể tả. Bản dịch sang tiếng Việt khá sát. Cá đặc biết thích điệp khúc của bài hát này ( bằng tiếng Nga). Nếu có dịp sẽ hát phần điệp khúc đó bằng tiếng Nga cho mọi người cùng nghe ( dù giọng Cá phảng phất hương vị của 30 năm hút thuốc :D). "anh sẽ biến cuộc đời mình thành những bông hoa dành tặng em...." thật tuyệt phải không? Thanks anh Pearly nhé.

Pearly
01-03-2010, 09:30 PM
Bài này lần đầu tiên Cá được nghe là khoảng những năm đầu thập niên 80 của thế kỷ trước. Bài hát do ca sỹ Ái Vân thể hiện bằng tiếng Việt và trái tim còn non nớt của Cá đã bắt đầu rung những nhịp khác thường đầu tiên. Đến khi Cá đi học ĐH ở LX thì Cá được nghe Alla Pugachepva ( Ca sỹ được người Nga mến gọi là "người đàn bà hát" lúc đó) thể hiện thì cảm giác hầu như không thể tả. Bản dịch sang tiếng Việt khá sát. Cá đặc biết thích điệp khúc của bài hát này ( bằng tiếng Nga). Nếu có dịp sẽ hát phần điệp khúc đó bằng tiếng Nga cho mọi người cùng nghe ( dù giọng Cá phảng phất hương vị của 30 năm hút thuốc :D). "anh sẽ biến cuộc đời mình thành những bông hoa dành tặng em...." thật tuyệt phải không? Thanks anh Pearly nhé.

Khi nào off ở QN, anh sẽ đàn cho em hát nhé..

Pearly
01-03-2010, 09:32 PM
Nghe bài Triệu đoá hoa hồng là nhớ 8/3/2005 có ng tặng mình 1 đĩa nhạc mang tên Triệu đoá hoa hồng do Hồng Ngọc hát. ^^
Đến ngày off ở QN,em sẽ được tặng 99 đoá hồng,lúc đó em nhớ hát bài này nha.

Sheiran
01-03-2010, 09:41 PM
Đến ngày off ở QN,em sẽ được tặng 99 đoá hồng,lúc đó em nhớ hát bài này nha.


Ủa ở QN có ng tặng hoa cho em hả thầy :nguong:

Pearly
01-03-2010, 09:59 PM
Ủa ở QN có ng tặng hoa cho em hả thầy :nguong:

Nghe nói có người xếp hoa lại thành hình trái tim,rồi ngõ lời câu hôn đó em.hổng tin hỏi là biết liền

Sheiran
01-03-2010, 11:18 PM
Nghe nói có người xếp hoa lại thành hình trái tim,rồi ngõ lời câu hôn đó em.hổng tin hỏi là biết liền

Em hổng tin đâu :D