PDA

View Full Version : Cảm nhận...



chuột con
09-10-2009, 10:37 PM
Mục lục

1. Chị Tôi (http://niemrieng.com/diendan/showpost.php?p=53841&postcount=1)
2. Hà Nội Mùa Vắng Những Cơn Mưa (http://niemrieng.com/diendan/showpost.php?p=53935&postcount=2)
3. Chiều Hạ Vàng (http://niemrieng.com/diendan/showpost.php?p=53996&postcount=3)
4. Đêm Nẵm Mơ Phố (http://niemrieng.com/diendan/showpost.php?p=54055&postcount=4)
5. Thu Hát Cho Người (http://niemrieng.com/diendan/showpost.php?p=54526&postcount=5)
6. Preludio para Marie (http://niemrieng.com/diendan/showpost.php?p=54922&postcount=6)
7. Nỗi Nhớ Mùa Đông (http://niemrieng.com/diendan/showpost.php?p=54925&postcount=7)
8. A story about World War II - 1945 ... (http://niemrieng.com/diendan/showpost.php?p=55078&postcount=8)
9. Lá Diêu Bông (http://niemrieng.com/diendan/showpost.php?p=55474&postcount=10)
10. Phía Tối Tâm Hồn Tôi (http://niemrieng.com/diendan/showpost.php?p=56548&postcount=11)








http://img295.imageshack.us/img295/1760/tranh25dz9.jpg

Chị Tôi

trình bày Trần Tiến


http://media2.ns.gate.vn/Music/BHV/Final/BHV66_ChiToi.mp3

Bước trên con đường trải sỏi đi vào khu nghĩa trang, tôi nghe người bạn kể chuyện về người chị của mình. Câu chuyện về người đã dành cả cuộc đời mình để chăm lo cho các em. Trong không gian yên tĩnh một buổi chiều tàn cuối thu, lá vàng rơi như trút bỏ nỗi buồn lặng thầm ở lại trên cây. Chúng tôi tiến gần đến ngôi mộ còn chưa lên màu cỏ xanh nằm cạnh hai ngôi mộ khác với bát hương khá đầy. Trong ảnh của ngôi mộ mới xây là người con gái với nụ cười buồn và đôi mắt còn đang như nhìn vào nơi xa xăm…

Theo những lời kể của người bạn, tôi hình dung ra câu chuyện dài mà hồi kết thật buồn. Cậu bạn tôi với chị và các em sinh ra trong một gia đình nghèo đông con. Chị là chị cả và mình chị lo từng ấy công việc nhà cửa, chăm sóc các em mỗi ngày từ hồi bé xíu khi bố mẹ đi làm từ sáng tới tối mịt mới về nhà. Nhà đói quá nên chị thường nhường lại phần cơm nhỏ của mình cho bốn đứa em còn lại. Mỗi ngày, chị vừa quét sân, nấu cơm vừa địu đứa út trên lưng và chơi với mấy đứa nhỏ. Chị hầu như chẳng bao giờ đi chơi bên nhà hàng xóm nhưng đi tới đâu chị cũng được bà con trong làng yêu mến. Cuộc đời chị vất vả từ bé và nỗi mệt mỏi ấy theo chị đến tận ngày chị nhắm mắt…

Nhà tôi trên bến sông có chiếc cầu nhỏ cong cong
Hàng cau dưới nắng trong lá trầu không
Chị tôi trông dễ thương bán rau chợ cầu Đông í a
Chị tôi chưa lấy chồng.
Thời con gái lưng ong có bao người thầm mong theo
Mẹ dục con gái yêu lấy chồng đi
Chị thương hai đứa em thương mẹ già con đau í a
Chị tôi chưa lấy chồng.

Như bao gia đình đông con khác, chị lớn lên trong gánh lo toan cơm áo gạo tiền. Ngày đó, để đỡ đần bố mẹ, ngoài việc đồng áng chị cũng đi chợ, buôn bán lẻ, gặt hái thuê mỗi cuối vụ mùa. Chị làm hết thảy bao việc, ngay cả khi những việc đó là quá sức với người con gái nhỏ bé như chị. Tuy không đi học nhưng bù lại chị hiền thảo và rất mực yêu thương bố mẹ, với các em chị luôn là tấm gương cho lòng hiếu thuận. Bạn tôi kể có lần chị thấy cậu ngồi dạy học cho mấy đứa em sao đó, chị cười mà bảo trông cậu như một thầy giáo làng. Ước mơ từ những lời yêu thương của chị mà giờ đây khi đã trở thành một giáo viên, cậu bạn tôi vẫn còn như nhỏ bé lắm trước ngôi mộ của chị.

Câu chuyện dần trở nên buồn hơn khi cậu bạn tôi kể lại vào một ngày mùa đông rét buốt, khi mặt đất đanh lại và cây cỏ héo khô rạp mình trong từng cơn gió thốc, bố cậu ra đi vì lao lực. Trong mái nhà xiêu vẹo ấy nấc lên từng hồi tiếng uất ức của người mẹ trẻ và bầy con mà đứa bé nhất mới lên mười. Chị gồng mình làm nơi cho mẹ dựa dẫm, rồi tiếp tục bước chậm rãi đến ngày mai mà nỗi buồn trong lòng không thể nguôi ngoai. Trong kí ức thời thơ ấu của cậu bạn tôi và ba đứa em nhỏ không biết ngày mai sẽ tiếp tục ra sao nếu không có chị bên cạnh những lúc buồn vui.

Cho đến ngày mẹ cậu bạn tôi cũng vì đau buồn và kiệt sức theo chân người bố đi về miền cực lạc, chị lại gồng mình làm điểm tựa cho các em. Nỗi buồn đau mất dần những người thân khiến chị như không thể gắng gượng thêm được nữa nhưng vẫn tiếp tục hành trình mà bố mẹ để lại với nhiệm vụ chăm sóc các em. Chị nhận nhiều sự giúp đỡ của bà con hàng xóm nhưng chưa khi nào chị dám nhận lời yêu thương của bất cứ ai. Cậu bạn tôi kể, mỗi sáng đến trường lại thấy thương chị ở nhà như một người phụ nữ chưa chồng mà vất vả với các em chẳng khác gì với những đứa con của mình. Như vậy, ai mà dám ngỏ lời yêu mà dẫu có đi chăng nữa, chị cũng không muốn ai khổ như chị, lụy vì chị với đàn em. Bây giờ tôi mới hiểu, cậu bạn tôi vẫn thường nói chị đã hi sinh cả tuổi xuân để dành tất cả tình yêu cho các em của mình..

Khi tiếng cuốc đã vọng khắp rừng chiều, mùi hương trầm quyện vào trong cỏ cây, tôi trở ra ngoài đường mà lòng còn nặng nỗi thương cảm với chị. Chúng tôi đi vào làng và thăm lại ngôi nhà xưa mà giờ đây chỉ còn là cái nền đất trơ trọi. Khi trút hơi thở cuối cùng, chị đã căn dặn các em phải giữ lại cho được mảnh đất này và dù đi đâu về đâu cũng nhớ những ngày giỗ của bố mẹ mà về hương khói. Mới gần hai năm từ ngày chị ra đi, cuộc sống ở nơi quê nhà không mấy đổi khác, cậu bạn tôi mới ra trường và xin ở lại dạy học trên thành phố. Mấy đứa em còn lại được gửi đến nhà họ hàng ở làng bên nên ngôi nhà rách nát khi xưa cũng bỏ. Chỉ còn lại một ban thờ nhỏ đứng giữa trời đất. Cậu bạn tôi thắp hương và bỗng bật khóc. Một mái nhà hương khói cho bố mẹ và người chị, cậu cũng không giữ được.

Như những người phụ nữ trên đất nước Việt Nam bao đời vẫn giữ trọn đạo tòng phu tòng tử, chị cũng đã gắng gượng đến phút cuối cùng khi cơ thể bệnh tật ăn mòn sức khỏe và tuổi xuân theo tháng ngày vất vả. Căn bệnh ung thư ác nghiệt đã không cho phép chị nhìn thấy ngày tươi sáng của các em. Nhưng có lẽ ở thế giới bên kia chị đang được đoàn tụ với bố mẹ của mình.

Trong những câu chuyện mà người ta hay kể về chị, chẳng ai nói đến người phụ nữ chưa lấy chồng. Mà chỉ âm thầm trong tiếc nuối, mọi người thương cảm và nghĩ cho chị một hạnh phúc chưa trọn vẹn dẫu rằng cuộc đời quá đỗi bất công.

Chiều đã toan về trong bóng tối, làn khói mỏng manh từ phía bàn thờ lặng cuốn theo hơi thở dài của cậu bạn tôi. Ngồi đó, cậu ấy nghĩ ngợi điều gì, mắt dõi theo bóng tà dương đang khép lại nơi cuối trời. Tôi hiểu những âm thầm lúc này, như một lời thơ Nguyễn Bính đã từng tâm sự trong bài “Xuân tha hương”: Chiều qua ngồi ngắm hoàng hôn xuống, Nhớ chị làm sao nhớ lạ lùng...

Huy Hoàng

chuột con
10-10-2009, 07:02 PM
http://files.myopera.com/vunhatduy/blog/ha_noi_mua_dong.jpg


HÀ NỘI MUÀ VẮNG NHỮNG CƠN MƯA
guitarist Văn Vượng


http://stream.kapsule.info/fsfsdfdsfdserwrwq3/b7837737803fa01bf4d291f41b2ee202/4ad06930/4/d7/4d79b65659e5f7650ac0c10f8d5109d7.mp3

chuột con
11-10-2009, 02:00 PM
http://images.family.channelvn.net/Images/Uploaded/Share/2008/07/20080731034127933/thuyen.jpg

CHIỀU HẠ VÀNG

Bảo Yến

http://stream.kapsule.info/fsfsdfdsfdserwrwq3/9101632bb18638545ec0fc3ea1f038ef/4ad16650/6/fa/6fac1a8afe2f0578075d4d20fecf0a54.mp3

chuột con
12-10-2009, 10:32 AM
http://i198.photobucket.com/albums/aa58/conchuotnho/quan%20coc/demnammopho.jpg


ĐÊM NẰM MƠ PHỐ

http://media2.ns.gate.vn/Music/BHV/Final/BHV26_DemNamMoPho2.mp3

Đêm, và mưa lại rơi những giọt tí tách từ mái hiên. Có lẽ, thời tiết ngoài ấy, trời đã lập đông. Chỉ một cô bé biết, ngồi lại cạnh mình bên góc quán cóc ven đường giờ đây chỉ là những kỉ niệm. Những nỗi nhớ của em về một mùa gió lạnh ở thành phố quê hương đang mơn man quay trở lại. Và hình như, em cũng đang có cảm giác gió lạnh chập chờn ở nơi xứ nắng này. Đâu đó trong đêm yên tĩnh, tiếng gió xao xác đang đưa vầng trăng nhích dần lên cao. Đêm thứ bao nhiêu không nhớ, cô bé ngồi trong góc quán quen ấy và lặng im thức trắng cùng phố…

Hà Nội trong mỗi người mỗi một khác biệt. Với những người lớn tuổi, Thăng Long cổ kính với những bức tường thành đổ vỡ. Dưới con mắt người nghệ sĩ, Hà thành như một cô gái đẹp dịu dàng thướt tha trong tà áo dài Việt. Và đa số du khách biết đến Hà Nội khi hương hoa sữa mùa thu đã ngấm ngầm đi vào nỗi nhớ. Cô bé của tôi thì muốn nhớ đến thành phố của mình với buổi sớm sương giăng trên các nẻo đường. Khi đã sống ở Hà Nội và rời đi tới những miền đất khác, trái tim cô bé ấy vẫn ghi đậm cảm xúc bảng lảng những hình ảnh quá đỗi thân quen. Và chỉ có bấy nhiêu về nơi ấy, đâu còn gì trong em sống dậy được nữa khi đôi mắt đã không còn thấy ánh mặt trời…

Khi tiếng còi tàu rúc lên hồi tiễn biệt, em ngồi đó hướng ánh mắt vô hồn ra ngoài khoảng không sân ga. Đưa tay ra ngoài cửa sổ tàu, em biết nắng đang nhảy nhót trên bàn tay mình, gió đang vỗ về chia sẻ và ở đâu đó hương hoa sữa thoảng đưa rất nhẹ. Vậy là em sẽ rời Hà Nội và đi vào Nam. Đưa tiễn em lần cuối là con gió mùa thu chợt lạnh. Em chỉ cảm thấy thế. Em không thấy những nỗi buồn trên gương mặt của ai đó, không biết người nào tiễn đưa em đứng ngoài kia ôm mặt khóc... Giờ thì ngày cũng như đêm, em đánh rơi ý niệm về thời gian và không gian để mà mong muốn bất kể điều gì. Có lẽ, em đã muốn nhìn thấy ai ngoài kia lần cuối. Nhưng rốt cuộc, bất lực trước những cảm giác mới không thể thay thế đôi mắt, em bật khóc. Tàu chuyển bánh và mang theo tất cả vào ký ức xa rồi ánh sáng...

Cô bé lẳng lặng ngồi nghe bên thềm mưa thêm ngày một nặng hạt. Không chút ánh sáng. Ngoài đường chắc không còn ai lai vãng. Ngồi sát vào góc tường, lục tìm trong chiếc túi đeo bên mình, em lấy tai nghe và lần tìm những phím bấm trên chiếc mp3. "Đêm nằm mơ phố" mang nhiều hàm nghĩa và trong nỗi khát khao của em, được một lần nhìn thấy lại ánh sáng. Bỗng nghe đâu đó tiếng thở dài. Nghe quen lạ! Nhưng rồi tiếng nhạc nhẹ chầm chậm lướt đi...


Đêm đêm nằm mơ phố, trăng rơi nhòa trên mái
Đi qua hoàng hôn ghé thăm nhà.
Em như là sương khói, mong manh về trên phố,
Đâu hay một hôm gió mùa thu.

Đã có lần em thấy từ khung cửa sổ phòng mình cả căn gác mái đắm trong một màu vàng huyền ảo dưới ánh trăng. Trăng thì chẳng bao giờ vỡ đâu, em nghĩ thế. Nhưng giờ đây trong con mắt nhìn bóng đêm hoàn hảo, em mơ ước lại được về căn gác ấy, ngồi nơi thềm trăng và hát. Điều duy nhất em làm được, là tưởng tượng trong tăm tối một chút ánh sáng nhỏ nhoi. Và dường như em đã tự huyễn hoặc mình bao lần rồi, thứ chỉ tồn tại trong kí ức. Nhớ làm sao, những con phố lá vàng rơi đầy, thành cổ rêu xanh nghìn tuổi, những sớm sang mùa sương giăng quanh những con đường bên người ấy... Đến một cảm giác về gió cũng rất mơ hồ nếu không thấy tóc mình bay lên, không biết nắng nếu không thấy nóng khi đi chân trần trên đất, không biết trời sắp mưa vì đâu còn thấy mây giông trên đầu. Nhưng điều buồn nhất với em là không thể cảm thấy sương rơi bên mình dù đã rất cố gắng đưa tay về trước tới khi ướt đẫm nước trong lòng tay. Thứ mà đơn giản em có thể nhìn thấy được mỗi hoàng hôn, thứ như khói trắng lửng lơ trong không trung sao thật khó, thật nhớ, thật buồn. Em không thể cầm lấy, em không thể sờ thấy,thật buồn là em không có cảm giác với điều làm em nhớ nhất về Hà Nội được nữa, vì em không thể nhìn thấy...

Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo,
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố
Đêm xin bình yên nhé, con đường vàng ánh trăng.
Đèn dầu khuya quán quen chờ sáng

Tiếng nhạc chậm buồn và tiếng hát lảnh lót giữa thu không cứ luồn vào trong ký ức, khơi dậy cái nhìn ngày thời tiết chuyển mùa. Nhưng em chỉ cảm nhận được ánh đèn leo lét trong quán từ một nguồn hơi ấm nhỏ nhoi cạnh mình. "Đêm nằm mơ phố" như nói lên nỗi niềm trong em, đã quá nhẹ với xót xa và đau đớn nhưng vẫn da diết và dễ dàng bật khóc. Em không biết ở Sài thành trời có đổi gió bất ngờ như ngoài Bắc hay không. Nhưng đêm hôm nay em cứ mang theo áo khoác và ngồi chờ điều kì diệu của mình đến. Một ngày nào đó tay biết lạnh mùa đông, biết thứ mật vàng ánh trăng theo gót về nhà, thì giờ đây em cứ ủ dột bên ánh đèn dầu tù mù của người chủ quán cóc. Chiếc ghế gỗ cứ chực nghiêng qua một bên, em sợ nó đổ nếu không nhìn thấy nó khập khiễng. Ừ nhỉ, em chênh vênh nhận ra mình đâu nhìn thấy... Ngoài trời, ánh trăng có đi qua những đám mây đen dày mà rót xuống con đường buồn im vắng?... Con đường vàng ánh trăng... Có tiếng ho khẽ. Em khẽ hỏi người chủ quán:"đường phố mùa này ở Sài Gòn vàng vọt quá bác nhỉ?". Người chỉ quán cất giọng trầm khàn trả lời:" Đêm nào chẳng vậy, cháu. Đèn cao áp đầy đường mà". À... em bật lên tiếng thốt khẽ. Em quên mất, em không nhớ ra ánh đèn thành phố thế nào. Em mỉm cười, đôi mắt xa xăm hát khe khẽ theo bài hát...

Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết,
Quên đi tình yêu quá vô cùng.
Sương giăng Hồ Tây trắng, đâu trong ngày xưa ấy,
Tôi soi tình tôi giữa đời em

Có một điều ước trong đêm nay, em đã chờ đợi cả năm rồi, hình như chừng đó thời gian thì phải, cái nắm tay ấm áp và những lời thì thầm kể chuyện đường phố. Em đã hầu như chỉ biết đến cuộc sống buồn tẻ nơi căn phòng tràn ngập hương hoa tử đinh hương nồng nàn mỗi buổi sớm, tiếng đôi chim trong lồng líu lo hót, tiếng chú mèo quá đỗi hiền lành cứ cuộn tròn vào lòng em ngủ,... Và em chỉ đến cái quán cóc này một tháng nay để nghe không khí Noel đã về. Người ta đi chơi nhiều quá, còn em thì ngồi đây, từ lúc còi xe inh ỏi, tiếng bước chân loẹt xoẹt qua lại, tiếng người nói râm ran không một giọng Bắc... Không còn nhớ nổi trong ngày xưa ấy, sương có giăng mắc trên những cành thông, có thấy cái lạnh thấu da nhưng vẫn cảm thấy ấm áp bên bạn bè, có nhìn thấy ánh trăng buồn bã thay vì những ánh đèn trang trí khắp đường phố. Em lại ngồi đây, đôi mắt đã chết, cái nhìn đã hết, đâu còn gì niềm vui, không ông già Noel nào cho em được cảm giác xưa ấy. Em ngồi tới quá khuya và điều ước của em có lẽ phải được thực hiện rồi, nếu được... Em bật khóc và lần này em không giấu được tiếng thổn thức nữa...

"Em có muốn nhớ lại ngày bên anh không?"

Và chỉ có thế, em ngẩng lên, im bặt, nhớ lại điều gì đó, tiếng thở dài, tiếng ho nhẹ, tiếng của ... Anh!? Em đưa tay về trước. Lần tìm hình dạng khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, đôi môi ấy,... Em sửng sốt quá. Và em biết, đêm nằm mơ phố lại về ...

Mèo Còi

chuột con
14-10-2009, 10:10 PM
THU HÁT CHO NGƯỜI


http://stream.kapsule.info/fsfsdfdsfdserwrwq3/7a73b8d45355a811c8996df442deaae0/4ad5af30/0/36/03623f3e881ab30cc48dc610fc7fc84e.mp3

http://nhacvietplus.vietnamnet.vn/Library/Images/20/2007/09/anhphainghe/thuhat.gif

Dòng sông năm xưa anh và em cùng các bạn lênh đênh trên những con thuyền để qua bên kia con sông cùng nhau, giờ đây đã vắng bóng em... Hôm nay anh trở lại bến xưa vào đúng tháng mười - mùa thu, anh đứng nhìn dòng nước trôi hững hờ, những cánh hạc bay, bay vút vào khoảng không trung xa xôi, nhìn xa xa những đồi sim ẩn hiện mà lòng nhớ em vô bờ.

"Dòng sông nào đưa người tình đi biền biệt.
Mùa thu nào đưa người về thăm bến xưa.
Hoàng hạc bay, bay mãi bỏ trời mơ.
Về đồi sim, ta nhớ người vô bờ. "

Những kỷ niệm của đôi ta một thời hiện lên trong ký ức của anh. Tình yêu mặn nồng, những nụ hôn anh trao em đắm đuối một thời ta yêu nhau còn ẩn hiện đâu đây... Anh yêu em hơn cả bản thân mình, để rồi, định mệnh đã đẩy em ra xa anh. Anh chỉ còn biết đứng đây một mình với một nỗi đau sâu thẳm, khóc cho tình mình sao trái ngang, làm anh vĩnh viễn mất em, và giờ đây ngóng đợi em với cõi lòng tan nát, lệ ướt hoen mi...

"Ta vẫn chờ em dưới gốc sim già đó,
Để hái dâng người một đóa đẫm tương tư.
Đêm nguyệt cầm ta gọi em trong gió.
Sáng linh lan hồn ta khóc bao giờ.

Ta vẫn chờ em trên bao la đồi nương,
Trong mênh mông chiều sương
Giữa thu vàng, bên đồi sim trái chín
Một mình ta ngồi khóc tuổi thơ rơi."


http://nhacvietplus.vietnamnet.vn/Library/Images/20/2007/09/anhphainghe/thuhat1.gif

Thời gian thấm thoát đã hơn mười năm trôi qua, cuộc đời xô đẩy mỗi người một thân phận, nhưng ngày những ngày biệt ly làm anh luôn khắc khoải nhớ đến em, nhớ tình yêu của chúng mình đã khắc sâu vào trái tim anh. Để đến hôm nay khi trở lại bến xưa anh vẫn hoài mong, hoài thương và muốn hát cho em nghe bản tình ca bất tận của đôi ta...

"Thời gian nào trôi bềnh bồng trên phận người.
Biệt ly nào không muộn phiền trên dấu môi.
Màu vàng lên, biêng biếc ánh chiều rơi.
Nhạc hoài mong, ta hát vì xa người.
Thu hát cho người, Thu hát cho người, người yêu ơi"

Có những cuộc tình luôn đi theo cùng chúng ta theo suốt tháng năm. Cám ơn cuộc đời đã mang em đến cho anh, để đến giờ dù xa em mà anh vẫn không thể nào quên, xin tặng em một bài ca " Thu hát cho người" em nhé!...

Theo Việt Nam Cây Đa

chuột con
16-10-2009, 11:31 PM
Preludio para Marie

<object width="445" height="364"><param name="movie" value="http://www.youtube-nocookie.com/v/btOy-tTvsPM&hl=en&fs=1&color1=0x006699&color2=0x54abd6&border=1"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube-nocookie.com/v/btOy-tTvsPM&hl=en&fs=1&color1=0x006699&color2=0x54abd6&border=1" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="445" height="364"></embed></object>

chuột con
17-10-2009, 12:40 AM
nằm nghe xôn xao tiếng đời, mà ngỡ ai đó nói cười ...


NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
Quang Lý trình bày

<object width="445" height="364"><param name="movie" value="http://www.youtube-nocookie.com/v/82CqDO7HtT4&hl=en&fs=1&color1=0x006699&color2=0x54abd6&border=1"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube-nocookie.com/v/82CqDO7HtT4&hl=en&fs=1&color1=0x006699&color2=0x54abd6&border=1" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="445" height="364"></embed></object>

chuột con
18-10-2009, 09:45 PM
a story about World War II - 1945 ...



<object width="445" height="364"><param name="movie" value="http://www.youtube-nocookie.com/v/518XP8prwZo&hl=en&fs=1&color1=0x006699&color2=0x54abd6&border=1"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube-nocookie.com/v/518XP8prwZo&hl=en&fs=1&color1=0x006699&color2=0x54abd6&border=1" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="445" height="364"></embed></object>

Phu sinh
18-10-2009, 09:58 PM
Chuột này! Nếu có thể thì chịu khó làm một cái list của các bài nhạc ngay trên post đầu tiên được không em!

chuột con
21-10-2009, 12:56 AM
Chuột này! Nếu có thể thì chịu khó làm một cái list của các bài nhạc ngay trên post đầu tiên được không em!

dạ, để em sẽ làm thưa anh!


<object width="445" height="364"><param name="movie" value="http://www.youtube-nocookie.com/v/XhCB-Exc2AI&hl=en&fs=1&color1=0x006699&color2=0x54abd6&border=1"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube-nocookie.com/v/XhCB-Exc2AI&hl=en&fs=1&color1=0x006699&color2=0x54abd6&border=1" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="445" height="364"></embed></object>

chuột con
30-10-2009, 02:34 PM
http://mst.eva.vn/upload/news/2009-08-08/mua-phan-boi3.jpg

Phía Tối Tâm Hồn Tôi
Phú Quang
Quang Lý


http://www.nhaccuatui.com/m/8FXVeqnqqr

chuột con
12-12-2009, 08:14 PM
<object width="425" height="344"><param name="movie" value="http://www.youtube.com/v/rzvKPDSHn0U&hl=en_US&fs=1&"></param><param name="allowFullScreen" value="true"></param><param name="allowscriptaccess" value="always"></param><embed src="http://www.youtube.com/v/rzvKPDSHn0U&hl=en_US&fs=1&" type="application/x-shockwave-flash" allowscriptaccess="always" allowfullscreen="true" width="425" height="344"></embed></object>

chuột con
12-12-2009, 08:14 PM
Hỡi nỗi ưu phiền của anh, em đừng khóc nữa, đừng quấy, đừng vòi anh nữa
Nãy giờ em khóc nhè đòi đêm phải xuống, thì đây, đêm đã xuống rồi đây
Một bầu không khí u huyền trùm phủ lấy thành phố Pari
Cho một số người, đêm mang đến sự yên bình
Cho một số người khác, nó lại mang đến nỗi ưu tư
Trong khi cả đám nhân quần ùa nhau tháo chạy
Dưới lằn roi quất vụt của nỗi nghiện ngập truy hoang, của thứ đồ tể không tha thứ một ai cả
Đi tìm đến những cuộc truy hoang để trút về bao nhiêu là hối hận
Thì đau khổ của anh, em hãy đưa tay cho anh nắm, hãy đến đây với anh
Tránh xa bọn họ

Hãy nhìn kìa những năm tháng đã ra đi không bao giờ trở lại đang nghiêng mình nhìn xuống nhân gian
Trên những lan can của thiên đình, mặc những bộ áo một thời vang bóng
Từ đáy nước, nỗi u hoài nhịn nhục mỉm cười đang ngoi đầu đứng dậy
Vầng mặt trời thoi thóp tắt lịm dần dưới nhịp cầu cong vút
Và như một dải khăn sô dài triền miên bất tận kéo căng mãi từ phương Đông
Em hãy nghe đi, em thân yêu, em hãy nghe đi từng bước chân của nàng đêm
Từ từ
Dần dần
Chầm chậm
Rón rén
Tiến đến chúng ta.

Vĩnh Lạc - Việt dịch

chuột con
13-12-2009, 02:13 PM
tuổi 13
thơ: nguyên sa
nhạc: ngô thụy miên
sĩ phú trình bày

http://static.mp3.zing.vn/skins/gentle/flash/mp3playlist.swf?xmlURL=http://mp3.zing.vn/play/?pid=IWZAC6ZI||4&songID=0&autoplay=false&wmode=transparent

chuột con
13-12-2009, 02:13 PM
Tuổi mười ba
nguyên sa

Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng?
Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay
Trời nắng ngọt ngào.... tôi ở lại đây
Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng.

Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám?
Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba
Tôi phải van lơn ngoan nhé, đừng ngờ....
Tôi phải dỗ như là... tôi đã nhớn.

Tôi phải đợi như là tôi đã hẹn
Phải thẹn thò như sắp cưới hay vừa yêu
Phải nói vơ vào rất vội: người yêu
Nếu ai có hỏi thầm: ai thế?

Tôi nói lâu rồi.. nhưng ngập ngừng khe khẽ
Ðể giận hờn chim bướm chả giùm tôi
Nhưng rồi lòng an ủi "nắng chưa phai...."
Tình chưa cũ bởi vì tình chưa mới...."

Má vẫn đỏ, đỏ một màu con gái
Với những lời hiền dịu nhưng chua ngoa
Lòng vẫn ngỡ ngàng: tóc ướp bằng thơ
Sao hương sắc lên mắt mình thi tứ?....

Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chia sẻ
Ðôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng
Tôi biết nói gì? Cả trăm phút đều thiêng
Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng

Chân díu bước và mắt nhìn vương vướng
Nàng đến gần tôi chỉ dám... quay đi
Cả những giờ bên lớp học trường thi
Tà áo khuất thì thầm "chưa phải lúc...."

Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc...
Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường
Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương
Tôi thay mực cho vừa màu áo tím....

Chả có gì.... sao lòng mình cũng thẹn
Ðến ngượng ngùng bỡ ngỡ... hay là ai?
Trăm bức thư lót giấy kẻ dòng đôi
Mà nét chữ còn run (dù rất nhẹ)

Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yếm kể
Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa?
Nên đêm vui sao cũng chớm buồn thưa
Và lo sợ khi lòng mừng quá đỗi...

Rồi trách móc: trời không gần cho tay với
Và cả nàng hư quá, sao mà kiêu....
Nên đến trăm lần: "Nhất định mình chưa yêu..."
Hôm nay nữa.... nhưng lòng mình sao lạ quá.....