PDA

View Full Version : Sống Trên Đời Cần Lắm Một Tấm Lòng



MinhThy
16-09-2009, 05:34 PM
Nghẹn lòng trước cảnh con 5 tuổi chăm mẹ ung thư

Đôi bàn tay bé xíu, vừa xúc cơm vừa đỡ đầu mẹ, bé Trường nhẹ nhàng đút từng thìa cho mẹ rất thuần thục. Một năm nay, mọi việc chăm sóc người mẹ bị bệnh nan y đang lay lắt những ngày cuối đời đều do cậu bé chưa tròn 5 tuổi này lo hết.

Chối bỏ con thơ vì vợ mang căn bệnh tử thần

Dưới cái nắng chói chang của miền đất Tây Ninh, chúng tôi tìm đến nơi ở của mẹ con cô giáo Võ Thị Mến ở ấp Ninh Lộc, xã Ninh Sơn, Thị xã Tây Ninh. Trong nhà căn nhà mục nát và chắp vá, đập vào mắt chúng tôi một hình ảnh nát lòng - một đứa trẻ chưa tròn 5 tuổi đang đút từng thìa cơm cho người mẹ nằm thoi thóp trên chiếc võng cũ. Thấy khách đến, đứa bé mặc bộ đồ lấm lem vội khoanh tay lễ phép cúi chào rồi quay lại tiếp tục đút cơm cho mẹ.

http://dantri.vcmedia.vn/Uploaded/2009/09/16/beTruong1.jpg
Bé Trường đút cơm cho mẹ một cách thuần thục khi em chỉ mới gần 5 tuổi

Không khí tĩnh lặng buổi trưa bị phá tan bởi tiếng khóc nghẹn ngào của cô Mến khi vô tình chúng tôi hỏi đến cha bé Trường.

Do hoàn cảnh nghèo khó nên mãi đến năm 40 tuổi cô giáo Mến mới tìm cho mình được hạnh phúc với một người đàn ông góa vợ. Một năm sau (năm 2004), bé Mai Xuân Trường chào đời. Thằng bé kháu khỉnh và giống cha như đúc. Lúc ấy cô cứ tưởng số phận đã mỉm cười với mình.

Nhưng thật éo le, niềm hạnh phúc đó không kéo dài được lâu. Khi bé Trường được hơn 2 tuổi cũng là lúc cô Mến phát hiện mình mang căn bệnh hiểm nghèo.

Năm 2006, cô Mến thấy ngực mình đau buốt, chạy chữa khắp nơi nhưng cũng không tìm ra bệnh. Đến khi xuống bệnh viện ở TPHCM mới rụng rời, cô bị ung thư ngực đã di căn. Cũng lúc ấy, cô chịu thêm một niềm đau còn lớn hơn, người chồng lẳng lặng bỏ đi không một lời từ biệt.


Khi chăm mẹ xong, chú bé háo hức moi trong tủ ra khoe với chúng tôi những tấm hình được chụp hồi đầu năm.

Mân mê những tấm hình, bé Trường chỉ vào bộ quần áo mới nguyên trong tủ, khoe: "Mẹ nhờ dì mua mất tận 30.000 đồng đấy. Nhưng cũng từ đó đến nay con chưa mặc, còn để dành".

Mẹ ốm. Cha bỏ đi. Bé Trường thua thiệt đủ đường. Một năm nay, khi căn bệnh của mẹ trở nên trầm trọng, không thể đi lại, thì tất cả công việc trong nhà đều đến tay bé. Ngày qua ngày, Trường dần quen với công việc nhà và trở thành trụ cột của gia đình khi chưa tròn 5 tuổi.

Chúng tôi hỏi Trường thường làm gì giúp mẹ, bé nhanh nhảu trả lời: “Con biết vo gạo, nấu cơm, nhiều thứ lắm”. Người nhỏ xíu, mỗi lần bắc cơm chú bé phải trèo lên chiếc ghế rồi mới với tay tới chỗ cắm điện. “Thấy con nhỏ tiếp xúc với điện nguy hiểm nhưng cũng đành nhìn con làm vì người không thể ngồi dậy được”, cô Mến thở dài.

Cậu bé 5 tuổi này mấy năm nay đều tự chăm lo cho bản thân mình: tự tắm rửa, tự ăn, tự chơi, tự học. Nhìn chúng bạn được ba mẹ đón đưa, được chơi đủ trò trong trưa nắng, thèm lắm nhưng cu cậu không dám đi chơi xa, chỉ quẩn quanh bên mẹ, “ở nhà còn xoa dầu, bóp tay cho mẹ đỡ đau”.

http://dantri.vcmedia.vn/Uploaded/2009/09/15/truong-150909-1.jpg
Vừa cho mẹ ăn, bé Trường vừa bóp tay cho mẹ

“Thầy thuốc nhỏ” này còn thuộc nằm lòng những bài thuốc dân gian sắc cho mẹ. Chưa ý thức được mức độ hiểm nghèo của căn bệnh mà mẹ đang mang, Trường chỉ nghĩ “có thuốc cho mẹ uống là khỏi bệnh” nên hằng ngày, khi dì rảnh, Trường lại nhờ dì dắt đi tìm lá thuốc.

“Tội cháu nhất là những khi Tết hoặc Trung thu, nhìn những đứa trẻ khác được bố mẹ chở đi chơi, mua quà. Con mình chỉ biết nhìn theo các bạn...”, cô Mến nghẹn lời. Những lúc như vậy, Trường chỉ ôm mẹ mà nói: “Con không cần quà đâu. Mẹ dành tiền trị hết bệnh, mẹ đừng chết nghe mẹ!”.

Dấu chấm hết cho một cô giáo có tâm với nghề

Mười tám năm đứng trên bục giảng, biết bao thế hệ học trò qua lớp của cô.

Suốt 18 năm đi dạy, cô Mến luôn được xếp loại lao động giỏi. Nếu cô dạy thêm 2 năm nữa thì có lẽ nay đã nhận được giấy chứng nhận Nhà giáo ưu tú với 20 năm cống hiến rồi. Ấy vậy mà từ khi nghỉ dạy đến nay đã một năm, cô Mến vẫn chưa nhận được giải quyết chế độ nghỉ hưu sớm.

Khẽ nén tiếng rên trong những cơn đau giằng xé trong xương trong thịt, cô Mến nghẹn ngào kể lại: Bệnh phát càng nặng, cơn đau dồn dập, chi phí thuốc men tốn kém vô cùng. Cả tháng lương giáo viên không đủ chi cho một lần xuống thành phố trị bệnh. Khối u di căn gây lở loét nên cô đành phải nghỉ dạy.


Cô Võ Thị Mến, năm nay 45 tuổi, nguyên là giáo viên dạy địa trường THCS Nguyễn Tri Phương (TX Tây Ninh). Đầu năm 2007, cô Mến bị đau ở vùng ngực và tay trái, khám mới phát hiện mình bị ung thư đang di căn không thể phẫu thuật được. Các bác sĩ điều trị cũng chỉ cho thuốc uống để ngăn chặn sự phát triển của khối u, nhưng vẫn không giảm.

Hiện cô và con trai, bé Mai Xuân Trường, 5 tuổi đang tá túc tại nhà người chị thứ hai ở 271/3 ấp Ninh Lộc, Ninh Sơn, TX Tây Ninh (Điện thoại: 01264902397).

http://dantri.vcmedia.vn/Uploaded/2009/09/16/beTruong2.jpg
Cô Mến với những tấm bằng chứng nhận lao động giỏi những năm còn đi dạy

Cắn răng chịu đựng khi cơn đau hành hạ, không kiếm đâu ra tiền chữa trị, cô bấm bụng bán nền nhà nhỏ là chỗ trú mưa nắng của hai mẹ con, được tổng cộng 32 triệu. Nhưng số tiền này cũng nhanh chóng đội nón ra đi theo những đơn thuốc.

Tiền không, nhà cửa không, hai mẹ con dắt díu nhau về tá túc tại nhà người chị thứ hai vốn cũng không gì khá giả hơn.

Trong căn nhà chắp vá, chỗ lành ít hơn chỗ thủng, cô Mến khóc suốt trong buổi trò chuyện cùng chúng tôi. “Nỗi khổ cực, đau đớn của tôi chỉ biết kêu trời cho thấu, nhưng tôi “đi” không đặng, vì bé Trường còn bé quá”…

http://dantri.vcmedia.vn/Uploaded/2009/09/16/beTruong.jpg
Bữa cơm của mẹ con bé Trường chỉ có canh và nước tương

Chúng tôi ra về trong nỗi day dứt “chết không đặng” của cô giáo Mến và bước chân lon ton gọi với theo của cu Trường “Lần sau xuống, cô chú… cho con… một hình siêu nhân nghen!”.

Chút vòi vĩnh rụt rè của “người đàn ông trụ cột” 5 tuổi như lưỡi dao cứa vào lòng chúng tôi. Đằng sau sự can đảm của “người đàn ông trụ cột” kia, vẫn là tâm hồn của một đứa trẻ…


Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:



1. Cô Võ Thị Mến - 271/3 ấp Ninh Lộc, Ninh Sơn, TX Tây Ninh (Điện thoại: 01264902397).

2. Quỹ Nhân ái - Báo Khuyến học và Dân trí - Báo điện tử Dân trí (Hà Nội)

Số 2/48 Giảng Võ, Đống Đa, Hà Nội (Cạnh cây xăng Kim Mã)
Tel: 04. 3. 7366.491/ Fax: 04. 3. 7366.490
Email: quynhanai@dantri.com.vn
* Tài khoản VNĐ:

Tên TK: Báo Khuyến học & Dân trí

Số TK: 10 201 0000 220 639

Tại: Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Hoàn Kiếm


* Tài khoản USD:

Tên TK : Báo Khuyến học & Dân trí

Số TK : 10 202 0000 004346

SWIFT Code : ICBVVNVX106

Tại : Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công Thương thành phố Hà Nội

3. Văn phòng đại diện của báo:

VP Hà Tĩnh: 46 Nguyễn Công Trứ, Phường Tân Giang, TP Hà Tĩnh. Tel: 039.3.857.122


VP Đà Nẵng: 25 Nguyễn Tri Phương, Quận Thanh Khê, TP Đà Nẵng. Tel: 0511.3653.725


VP HCM: 40/17/16 Nguyễn Văn Đậu, phường 6 quận Bình Thạnh. Tel: 08. 35107. 331


VP Cần Thơ: 53/13 Lý Tự Trọng, Q Ninh Kiều, TP Cần Thơ. Tel: 071.3.733.269

(Theo DanTri)

TeacherABC
16-09-2009, 06:19 PM
Có xem trên HTV7 tối qua! Một hoàn cảnh thật đáng thương!

Sheiran
16-09-2009, 06:25 PM
Tây Ninh phải gần SG ko? Nếu phải khi nào sắp xếp đi 1 chuyến...

MinhThy
24-09-2009, 01:24 PM
***Xin các bạn hãy bỏ chút thời gian để đọc entry này, để thấy quanh ta cuộc sống còn những góc khuất, và ta quá bé nhỏ để vươn tay cứu giúp
...nếu không có những tấm lòng

Hôm nay MinhThy post lại bài về "Ngoại" - một cụ già đã hơn 90 tuổi ở khu triễn lãm Hoàng Văn Thụ, thời gian gần đây MinhThy lại có thêm một thông tin và hoàn cảnh éo le của Ngoại. MinhThy và các bạn mình đang cố gắng giúp đỡ phần nào cho cuộc sống và thuyết phục đưa Ngoại về Viện dưỡng lão để Ngoại được chăm sóc tốt hơn.

Ngoại ngồi ngay cổng chính của Trung tâm hội chợ triễn lãm quốc tế Hoàng Văn Thụ, Tân Bình, TPHCM rất mong các anh chị và các bạn khi có dịp đi ngang qua, hãy dừng xe mua giúp ngoại cái bánh hoặc đơn giản chỉ là trò chuỵên, vì Ngoại ngồi 1 mình buồn lắm.

Xin chân thành cảm ơn.

Bà ở trong một con hẻm nhỏ, ghập ghềnh và chật hẹp đến nỗi tôi chỉ có thể để xe ở ngoài mà đi bộ vào. Nơi đó ko fải là 1 căn nhà, mà trông như 1 cái chòi xiêu vẹo được chắp vá.

Một bà cụ nhỏ thó, lưng còng và ốm yếu bước ra. Tôi khóc. Ko thể nói được lời nào. Cứ thế, tôi chỉ khóc.

Các bức vách của căn nhà còn nguyên vết tích của gạch vữa, vậy mà hàng tháng nơi ấy móc túi của bà tận 500 ngàn. Bà bảo chúng tôi lên căn gác nhỏ của bà để xem nơi bà ngủ. Chiếc cầu thang gỗ ko tay vịn, với cặp mắt mờ và đôi chân yếu, bà tựa lưng vào tường và cứ thế bước lên, bước xuống. Ngay cả tôi còn ko đảm bảo cho sự an toàn của mình khi bước lên trên những mảnh gỗ ấy.

Căn gác nhỏ, ọp ẹp, hớ hênh và tạm bợ. Tôi đã bắt đầu quen với việc chế ngự cảm xúc, vậy mà đôi khi mắt vẫn cay cay vội vàng nhìn qua hướng khác.

...

Ko trò chuyện được lâu, vì bà phải đi bán lúc 13h. Vậy đó, ngày này qua ngày khác, bà ra khỏi nhà lúc 13h trưa và trở về khi đã 23h đêm. Sống với gió, với nắng, với mưa ngần ấy năm trời nên sức khỏe của bà bây giờ cũng mong manh lắm. Nhưng bà chỉ mong cái lưng hết nhức, cái chân hết đau, để bà còn đi bán kiếm tiền nuôi những đứa cháu.

Chia tay bà, tôi về nhà trong nỗi băn khoăn nghẹn ngào.

20h, tôi tìm đến chỗ bà bán. Bà quá nhỏ bé lặng lẽ trước sự ồn ào xô bồ của phố xá và con người nơi đây. Tôi thấy một vài bạn trai ngồi xung quanh bà. Họ chỉ lặng lẽ nhìn cho đến khi tôi xuất hiện. Tôi đã vui hơn khi được gặp bà và tưởng như đã chế ngự được cái cảm xúc trẻ con ban sáng. Nhưng... chỉ nói được câu thứ 2 tôi lại khóc. Anh thanh niên ấy lặng lẽ nhìn tôi.

Chúng tôi nhìn nhau và cùng nhìn bà. Hỏi thăm anh mới biết, cũng nhờ một vài bài viết nào đó trên blog mà anh tìm đến bà...

Từ 13h cho đến khi gặp tôi, bà chỉ bán được 10 ngàn.

Tôi ngồi bên bà suốt buổi tối. Xe cộ qua lại quá đông, đèn xe chiếu sáng làm tôi nhòe cả mắt, huống chi bà. Nhiều anh thanh niên dừng xe, dâng đôi bàn tay lễ phép biếu bà 10 ngàn. Những chị phụ nữ ghé mua mà ko cần tiền thối.

Tối nay tôi biết bà rất vui, vì bà cứ nhờ tôi đếm đi đếm lại 250 ngàn mà bà đã ko tin đó là số tiền bà kiếm được. Bà vui, tôi vui. Bà cười, tôi khóc.

Ngồi được một lúc thì có người phụ nữ tới lấy tiền bánh. Hôm nay bà bán được 38 cái và fải trả cho họ 95 ngàn. Bà ko lời 1 xu. Họ, kiếm tiền trên cái khổ của người khác.

21h30 bà ngủ gục, tôi giục bà về vì "hôm nay bà bán được nhiều rồi" nhưng tôi biết bà sẽ ko về. Bà là thế, cứ tẩn mẩn ngồi đó, cho đến khi phố xá vắng vẻ đìu hiu.

Rất mong mọi người hãy cùng chia sẽ với tôi về hoàn cảnh của bà cụ, người mà bất cứ ai cũng muốn gọi thân thương là Ngoại. Hãy cùng với chúng tôi giúp đỡ bà nhé.

Những hình ảnh của ngoại

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/hinh2-1.jpg

Để chụp được tấm ảnh này, ngoại phải chịu đau để đứng dậy vì lưng ngoại đau lắm

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/hinh4-1.jpg

Chỗ ngủ của ngoại

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/hinh5-1.jpg

"Ngoại chụp có đẹp ko con", bà đã hơn 90 tuổi

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/hinh9-1.jpg

Ngoại chỉ có thể ngồi như thế này, và ngoại đã ngồi như thế này suốt 10 tiếng ngoài đường trên chiếc ghế nhựa nhỏ

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/hinh7-1.jpg

Mắt ngoại gần như mù, ko thấy, ko phân biệt được đồ và tiền. Ai mua gì, đưa bao nhiêu nói bấy nhiêu để ngoại biết mà thối lại

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/hinh8-1.jpg

Cái bao đẹp quá, ngoại vuốt lại cho thẳng

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/hinh1-1.jpg

Cháu gái nuôi gọi ngoại là cố, bé ngoan ngoãn và lễ phép, đang học lớp 1. Hằng ngày vào chùa bán nhang kiếm tiền phụ ngoại. Hôm nay bé vui vì có nhiều quần áo đẹp :)

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/hinh6-1.jpg

Dì 2, con gái nuôi của ngoại, 70 tuổi, sức khỏe yếu nên dì cũng chỉ bán nhang và ở nhà lo cơm nước, giặt giũ cho ngoại.

Con bé 7 tuổi kêu bà bằng Cố không cha không mẹ, bà thương. Thằng cháu bị tâm thần chỉ ăn ở ngoài đường, còn có gì ngon đem về đều dành cho bà hết, bà không nỡ bỏ. Bà nói "bà mong được chết ở ngoài đường để tụi nhỏ không thấy bà lúc ấy..."

Tôi nghẹn... Lấy vội cuộn khăn giấy của bà...

Bà đi bán vì gia đình nhỏ của bà, 1 gia đình không có ai là ruột thịt, chỉ vì tình thương giữa người với người mà nên 1 gia đình. Và bà vẫn muốn góp công sức dù tuổi đã già sức đã cạn.

Tôi muốn được ngồi thêm với bà để bà tâm sự, nhưng thời gian bà đi bán đã sắp đến... Tạm biệt bà & chắc chắn tôi sẽ gặp lại bà.

Trưa...

Gần 2h mưa bắt đầu trút. Tôi nghĩ đến bà. Thay vội cái áo, lấy thêm cây dù, tôi vội vã chạy ngay đến chỗ bà bán. Tôi lại nghẹn.

Bà ngồi đó, co ro trong cây dù chỉ đủ che cho hàng hoá & nửa tấm thân cong cong của bà. Tôi gửi xe & ngồi với bà, trên lề đường, xe cộ qua lại, mưa vẫn rơi...

Tôi nói với bà muốn mua hết số hàng bà bán để bà về sớm nghỉ ngơi hôm nay. Bà nói không được, bà đã dặn chú xe ôm 11h tối lại đón, bà không muốn chú ko có tiền tối nay, cuộc sống chú vất vả lắm.

Rồi bà lấy bánh cho tôi, bà nói bánh của bà ngon lắm, loại tốt, bà bán không lấy lời nhiều như người ta. Ngoài bánh ra, bà còn bán chuối nướng. Bà bán giùm chị kia, "tội nghiệp nó lắm, ba mươi mấy tuổi mà phải một mình bươn chải nuôi chồng con & gia đình chồng. Bà bán giùm chứ không lấy lời."

Bà ngồi trên chiếc ghế nhựa, có tấm lót mỏng mà theo bà là tấm nệm. Bà mỏi lưng lắm chứ vì chẳng có chỗ dựa, nhưng "bà ráng chịu".

Tôi ngồi cùng bà cả 1 buổi chiều, lúc mưa lúc tạnh lúc lại mưa. Tôi cảm nhận rằng bà vui lắm, vì bà kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe, tâm sự những ước muốn của bà và cả khuyên nhủ tôi cách sống. Cuối mỗi câu chuyện, bà nói "bà buồn!", nhưng bà lại cười với tôi. Nụ cười của số phận.

Tôi khuyên bà vào viện dưỡng lão, vì ở đó bà sẽ có bè bạn, có cô y tá chăm sóc cho bà. Bà lắc đầu nguầy nguậy, bà muốn đi bán để có tiền nuôi cháu và bà muốn buổi tối được nằm trên chiếc giường nhỏ trên gác trong không gian yên tịnh.

Khách đến mua hàng bà không phải vì cái bánh cái kẹo, mà chính là muốn cho bà tiền. Bà không biết bao nhiêu tiền đâu, vì bà không thấy, bà hỏi tôi & cám ơn những người ấy. Tôi giúp bà gói bánh mà nước mắt rơi chẳng hay, vì cảm động. Có chị thấy tôi vậy, cũng lau vội nước mắt và thăm hỏi hoàn cảnh của bà. Tôi biết rằng vẫn có người tốt trên đời này.

Rồi cũng đến lúc tôi phải trở về với gia đình, tôi trả bà về lại với cuộc sống mưu sinh như thường ngày của bà, thui thủi bên cái bánh cái kẹo, với đồng tiền nhân ái & với cả nắng... gió... mưa...

Đường về tấp nập, mà tôi cứ thấy mãi dáng gầy cong cong của bà trên góc nhỏ con đường. Mưa đã tạnh, mà mắt tôi vẫn thấy cay xè như ngàn giọt mưa bắn vào.

Tôi biết, còn nhiều người như bà lắm...

Bà ngồi 1 góc rất nhỏ trên lề đường, trước cổng chính của Trung tâm Triển lãm Hoàng Văn Thụ. Các bạn có thể chạy ngang qua để thấy hoàn cảnh đáng thương của bà & hãy giúp đỡ bà.

Ko viết nữa, xem hình thôi nhé, mọi người sẽ cảm nhận sâu sắc hơn và thấy rằng cuộc sống của chúng ta vẫn còn rất may mắn và hạnh phúc.

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/5-1.jpg

Ngoại hỏi "sao con chụp hình Ngoại hoài vậy?". Tôi trả lời "vì Ngoại rất đẹp"

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/8-1.jpg

Ngoại che bánh kỹ lắm, chứ Ngoại thì sao cũng được. Cái nón lá của Ngoại ướt sũng, đội vào hay bị ngứa đầu

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/9.jpg

Ngồi dưới mưa, Ngoại khoe tôi hôm qua được anh thanh niên tốt bụng nào đó cho cái máy đọc kinh Phật của Úc. Ngoại khen đồ Úc xịn nhất, nhưng cái máy đọc tiếng Úc nên Ngoại ko hiểu. Lâu lâu Ngoại lấy ra nghe cho đỡ buồn

Tối thế này ai thấy được Ngoại?

http://i127.photobucket.com/albums/p157/myvitnhep68/17.jpg

Thật sự chẳng thấy gì cả, chỉ là 1 cây dù. Vậy mà Ngoại vẫn ráng ngồi bán đến tận 11g đêm

thachanhtim
24-09-2009, 02:42 PM
***

Hôm nay MinhThy post lại bài về "Ngoại" - một cụ già đã hơn 90 tuổi ở khu triễn lãm Hoàng Văn Thụ, thời gian gần đây MinhThy lại có thêm một thông tin và hoàn cảnh éo le của Ngoại. MinhThy và các bạn mình đang cố gắng giúp đỡ phần nào cho cuộc sống và thuyết phục đưa Ngoại về Viện dưỡng lão để Ngoại được chăm sóc tốt hơn.

Ngoại ngồi ngay cổng chính của Trung tâm hội chợ triễn lãm quốc tế Hoàng Văn Thụ, Tân Bình, TPHCM rất mong các anh chị và các bạn khi có dịp đi ngang qua, hãy dừng xe mua giúp ngoại cái bánh hoặc đơn giản chỉ là trò chuỵên, vì Ngoại ngồi 1 mình buồn lắm.

Xin chân thành cảm ơn.



Minh Thy ơi !
Câu chuyện về bà cụ nhóm chị đã từng đến, từng giúp, từng thăm...và hiện tại cũng thỉnh thoảng ghé qua cụ ...nhưng chỉ mua những món ăn cho cụ hoặc thấy cụ đang thiếu gì thì mua mà thôi...
http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=413547
Em tham khảo thêm topic này em nhé...
Và hiện tại nơi cụ đang ngồi bán có 01 số "..." đang lợi dụng lòng tốt mọi người mà ....cụ mắt mũi ko còn thấy đường rõ...
Cách đây khoảng mấy tháng tụi chị mới xây sửa xong cho cụ cái tolet...
hằng ngày hằng tuần ...vẫn còn nhóm tình nguyện viên ở với cụ để kìm thời ngăn ngừa ..."..." và quan tâm xem cụ thiếu gì để mà giúp đỡ...
Nhưng chuyện vào dưỡng lão thì cụ đã kiên quyết ko chịu đi ...tụi chị đã từng chỡ cụ đến dưỡng lão cho cụ chơi và để cụ ở thử 01 ngày ...nhưng cụ bỏ ăn cương quyết đòi về ....

MinhThy
24-09-2009, 06:54 PM
Minh Thy ơi !
Câu chuyện về bà cụ nhóm chị đã từng đến, từng giúp, từng thăm...và hiện tại cũng thỉnh thoảng ghé qua cụ ...nhưng chỉ mua những món ăn cho cụ hoặc thấy cụ đang thiếu gì thì mua mà thôi...
http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=413547
Em tham khảo thêm topic này em nhé...
Và hiện tại nơi cụ đang ngồi bán có 01 số "..." đang lợi dụng lòng tốt mọi người mà ....cụ mắt mũi ko còn thấy đường rõ...
Cách đây khoảng mấy tháng tụi chị mới xây sửa xong cho cụ cái tolet...
hằng ngày hằng tuần ...vẫn còn nhóm tình nguyện viên ở với cụ để kìm thời ngăn ngừa ..."..." và quan tâm xem cụ thiếu gì để mà giúp đỡ...
Nhưng chuyện vào dưỡng lão thì cụ đã kiên quyết ko chịu đi ...tụi chị đã từng chỡ cụ đến dưỡng lão cho cụ chơi và để cụ ở thử 01 ngày ...nhưng cụ bỏ ăn cương quyết đòi về ....

Vâng chị. Chuyện này em cũng biết được từ năm ngoái rồi. Lâu rồi em không đến thăm bà được, gần đây mới nghe tụi bạn nói lại. Mấy đứa bạn em cũng thuyết phục ngoại nhưng không được. Chẳng biết sao nữa >.<

TeacherABC
24-09-2009, 09:17 PM
Thông tin giữa TAT và MT phải hiểu như thế nào bây giờ? Làm việc tốt thì chúng ta không ngại nhưng chỉ e rằng lòng tốt bị đặt sai chỗ! Dù sao thì giúp đỡ cụ già như thế cũng là điều nên làm!

thachanhtim
24-09-2009, 10:09 PM
Thông tin giữa TAT và MT phải hiểu như thế nào bây giờ? Làm việc tốt thì chúng ta không ngại nhưng chỉ e rằng lòng tôt bị đặt sai chỗ! Dù sao thì giúp đỡ cụ già như thế cũng là điều nên làm!

Sáng nay đọc bài MT post, TAT muốn MT tham khảo thêm á...
Bà cụ thì thật đáng thương, chúng ta chỉ nên giúp cụ bằng những hình thức "đúng" nhất ..chúng ta đừng để lòng tốt bị bọn người bất lương lợi dụng ...
Từ thiện có rất nhiều cách, cách nào hữu hiệu nhất chúng ta sẽ làm...
Và khâu khảo sát thực tế luôn là quan trong nhất...
Nơi nào cần giúp, nơi đó cần gì ?...
Chứ đừng để tấm lòng và sự giúp đỡ của mình và mọi người ...như hạt muối bỏ biển thì ko đáng mà thôi...
Nơi đây các em tình nguyện viên hàng ngày vẫn âm thầm bên Cụ đó...
Hằng ngày chúng ta nếu có việc đi ngang có thể mua cho cụ bị phở, cái bánh, lóc sữa hoặc mua dùm quà bánh cho cụ ...đó là những gì chúng ta có thể giúp cụ trong thời gian này ?
Món bánh bao là món cụ thích nhất đó cả nhà...

MinhThy
25-09-2009, 06:38 AM
Sáng nay đọc bài MT post, TAT muốn MT tham khảo thêm á...
Bà cụ thì thật đáng thương, chúng ta chỉ nên giúp cụ bằng những hình thức "đúng" nhất ..chúng ta đừng để lòng tốt bị bọn người bất lương lợi dụng ...
Từ thiện có rất nhiều cách, cách nào hữu hiệu nhất chúng ta sẽ làm...
Và khâu khảo sát thực tế luôn là quan trong nhất...
Nơi nào cần giúp, nơi đó cần gì ?...
Chứ đừng để tấm lòng và sự giúp đỡ của mình và mọi người ...như hạt muối bỏ biển thì ko đáng mà thôi...
Nơi đây các em tình nguyện viên hàng ngày vẫn âm thầm bên Cụ đó...
Hằng ngày chúng ta nếu có việc đi ngang có thể mua cho cụ bị phở, cái bánh, lóc sữa hoặc mua dùm quà bánh cho cụ ...đó là những gì chúng ta có thể giúp cụ trong thời gian này ?
Món bánh bao là món cụ thích nhất đó cả nhà...

Lúc trước đây em có post bài này lên blog và hình như có post vào 4rum mình 1 lần rồi thì phải. Mấy đứa bạn em cũng thường ra đó ngồi với cụ. Nhưng em không hiểu sao, thuyết phục mãi mà cụ cũng không chịu vào viện dưỡng lão để có sự chăm sóc tốt hơn ... những người bất lương thì luôn rình rập để lợi dụng. Nhìn cụ em nhớ đến ông bà của mình, thật đúng là đau xót .. mà bất lực quá. Có lẽ đêm nay em sẽ lại ra đó, chị Tím ơi ... đi ko?

TeacherABC
25-09-2009, 06:47 AM
Lúc trước đây em có post bài này lên blog và hình như có post vào 4rum mình 1 lần rồi thì phải. Mấy đứa bạn em cũng thường ra đó ngồi với cụ. Nhưng em không hiểu sao, thuyết phục mãi mà cụ cũng không chịu vào viện dưỡng lão để có sự chăm sóc tốt hơn ... những người bất lương thì luôn rình rập để lợi dụng. Nhìn cụ em nhớ đến ông bà của mình, thật đúng là đau xót .. mà bất lực quá. Có lẽ đêm nay em sẽ lại ra đó, chị Tím ơi ... đi ko?

Con đường mà cụ ngồi rất gần với cơ quan anh trước đây, thế mà lại chẳng biết gì, nhờ MT và TAT post mới để ý! Sáng nay anh đi làm sẽ ghé ngang gởi cho cụ một cái banh bao!

TeacherABC
25-09-2009, 07:54 AM
Sáng thức dậy định bụng đi làm sẽ mần một tô bún bò! Rảo quanh trang NR đọc cm của MT rồi quyết định sẽ đi làm sớm hơn và sẽ mua 2 cái bánh bao để cùng ghé ăn sáng và hỏi chuyện bà cụ! Một cảm giác thật lạ trên đuờng đến cơ quan! Rảo 2 vòng truớc cổng TTTLTB mà chẳng thấy cụ đâu mà chỉ thấy các điểm bán bánh trung thu bao quanh chỗ cụ ngồi!!!!! Chẳng biết làm sao nên đành quay về với công việc! Giờ này nhìn 2 cái bánh bao to tuớng truớc mặt... ngán ngẩm thật vì mình có thích ăn bánh bao đâu... làm sao giải quyết bây giờ MT và TAT?:nguong: :nguong:

thachanhtim
25-09-2009, 09:04 AM
Sáng thức dậy định bụng đi làm sẽ mần một tô bún bò! Rảo quanh trang NR đọc cm của MT rồi quyết định sẽ đi làm sớm hơn và sẽ mua 2 cái bánh bao để cùng ghé ăn sáng và hỏi chuyện bà cụ! Một cảm giác thật lạ trên đuờng đến cơ quan! Rảo 2 vòng truớc cổng TTTLTB mà chẳng thấy cụ đâu mà chỉ thấy các điểm bán bánh trung thu bao quanh chỗ cụ ngồi!!!!! Chẳng biết làm sao nên đành quay về với công việc! Giờ này nhìn 2 cái bánh bao to tuớng truớc mặt... ngán ngẩm thật vì mình có thích ăn bánh bao đâu... làm sao giải quyết bây giờ MT và TAT?:nguong: :nguong:

Hà hà hà :nguong::nguong::nguong:
02 Cái bánh bao mang sang Tím xử giúp cho ...
Thông tin ko chịu cập nhật gì cả ? hehheeh..
Bà cụ thường đúng 2h mới ra chổ đó ngồi bán đến 10g hay 11h đêm mới về...
ABC ra buổi sáng thì làm gì có Cụ, mình thường là đi làm về ghé cụ hay khoảng 7,8g tối có đi ngang thì ghé cụ..
Mà mua 01 cái bánh bao thui...mua 2 cái cụ ăn ko hết lại để dành mai ăn sẽ đau bụng đó...Tím bị 01 lần rùi ...:ngoaymui::ngoaymui::ngoaymui:

TeacherABC
25-09-2009, 09:07 AM
Hà hà hà :nguong::nguong::nguong:
02 Cái bánh bao mang sang Tím xử giúp cho ...
Thông tin ko chịu cập nhật gì cả ? hehheeh..
Bà cụ thường đúng 2h mới ra chổ đó ngồi bán đến 10g hay 11h đêm mới về...
ABC ra buổi sáng thì làm gì có Cụ, mình thường là đi làm về ghé cụ hay khoảng 7,8g tối có đi ngang thì ghé cụ..
Mà mua 01 cái bánh bao thui...mua 2 cái cụ ăn ko hết lại để dành mai ăn sẽ đau bụng đó...Tím bị 01 lần rùi ...:ngoaymui::ngoaymui::ngoaymui:

Anh định mua cho cụ 1 cái và 1 cái cho anh để cùng ngồi ăn sáng với cụ! Híc... 2 cái bánh bao bây giờ vẫn đang truớc mặt anh nè!!!!!!:acac:

thachanhtim
25-09-2009, 09:14 AM
Anh định mua cho cụ 1 cái và 1 cái cho anh để cùng ngồi ăn sáng với cụ! Híc... 2 cái bánh bao bây giờ vẫn đang truớc mặt anh nè!!!!!!:acac:

Vậy mang qua em phụ giúp cho...
Hay là giờ em hóa trang thành Cụ rùi anh mang qua ăn với em há...
hà há ha...:botay::botay::botay:

TeacherABC
25-09-2009, 09:18 AM
Vậy mang qua em phụ giúp cho...
Hay là giờ em hóa trang thành Cụ rùi anh mang qua ăn với em há...
hà há ha...:botay::botay::botay:

Hi hi hi... Cụ ông TeacherABC ngồi ăn bánh bao cùng Cụ bà TAT nhỉ?:D :D :D Chắc anh bị chú xe ôm truớc cửa nhà em hỏi thăm sức khỏe quá...!!!!!:nguong::nguong::nguong:

thachanhtim
25-09-2009, 09:23 AM
Hi hi hi... Cụ ông TeacherABC ngồi ăn bánh bao cùng Cụ bà TAT nhỉ?:D :D :D Chắc anh bị chú xe ôm truớc cửa nhà em hỏi thăm sức khỏe quá...!!!!!:nguong::nguong::nguong:

Tự nhiên mình bị oan ức ngang...
Có tiếng mà chưa đc ôm lần nào hết ...hic hic hic...
:nguong::nguong::nguong:

TeacherABC
25-09-2009, 09:27 AM
Tự nhiên mình bị oan ức ngang...
Có tiếng mà chưa đc ôm lần nào hết ...hic hic hic...
:nguong::nguong::nguong:

LH đâu rồi trả lời trung thực nào? Nếu chưa thì do xe ôm của LH chạy quá chậm rồi?!:eek:

OA _ NỮ
25-09-2009, 09:46 AM
Oa nữ trước kia khi còn đi làm đêm, cũng hay mang chăn và đồ ăn cho những người vô gia cư vào những đêm đông. Xong chốc quay lại họ đã mang đi đổi rượu rồi, hỏi thì họ nói bị người khác lấy mất...
Nhiều khi muốn giúp lắm, xong ko biết giúp sao.
Ở condo Oa Nữ ở, có ông mục sư già da đen về hưu, Mỗi đêm he hay lần qua phố cổ gọi mấy người vô gia cư về nhà cho họ ăn uống, tắm rửa rồi ngủ qua đêm vào những ngày mưa tuyết...Oa Nữ đêm đi làm về cũng thường bào đầu bếp nấu soup hay cơn chiên mang lên nhà he cho họ. Họ thường hay níu áo hỏi xin rượu và thuốc lá...Potay.

langthang
25-09-2009, 10:04 AM
Theo thiển ý của langthang, còn rất rất rất nhiều chổ cần một tấm lòng. Nếu các bạn thật sự muốn làm từ thiện, xin đừng tập trung vào những nơi báo chí đưa tin, hoặc những người đã được những người khác giúp đỡ mà hãy tìm những nơi hoang sơ, hẻo lánh, khó khăn ... những người thật sự khát khao cần một câu nói ân tình, một nghĩa cử cao đẹp hay một miếng khi đói ... đó là những trại phong, nơi nuôi trẻ mồ côi, những người bệnh HIV hay những người tàn tật. Dưới đây là một nơi dành cho các bạn tham khảo.
Trung tâm bảo trợ xã hội Chánh Phú Hoà - Bình Dương. Nơi nuôi người già, người tàn tật và các trẻ em cơ nhở, không nơi nương tựa, đang thiếu ăn, đói uống hàng ngày.
Ngày chủ nhật 27/9 này, ba tổ chức Renaissance, Toyota fan club và Sourcing and Purchasing club sẽ tổ chức thăm viếng và tổ chức tiệc trung thu nơi đó.
Các bạn nào yêu thích có thể tham gia và liên hệ gấp với mail sau: sinh.huynh@renaissance-saigon.com
Mong lắm những tấm lòng ... để cho gió cuốn đi ...
P/S:
Những người tham gia sẽ tập trung tại thành phố - đi bằng xe bus hoặc hẹn tại trung tâm Chánh Phú Hoà. Quyên góp tiền mặt hoặc đồ đạc cũ. Có một bữa ăn miễn phí do nhà hàng Đồng Giã ở Thuận An tài trợ.

TeacherABC
25-09-2009, 06:57 PM
Cái bánh bao thứ 3 trong ngày!

Buổi sáng với 2 cái bánh bao trước mặt, chẳng biết giải quyết thế nào, thôi đành lấp cái bụng 1 cái vậy, còn 1 cái thấy cô nhân viên bước vào mình hỏi thăm đã ăn sáng chưa... May phước cô ấy chưa ăn thế là mời ngay...! Mắt cô bé tròn xoe ngạc nhiên vì chưa bao giờ lại có chuyện này xảy ra... Thế cũng xong!

Buổi chiều, sau khi làm 1 cái lẩu TL cùng một người bạn, trên đường về mưa khá nặng hạt chợt nhớ đến cụ già mà MT đã có bài viết. Ghé vào bên đường và mua cho Cụ một cái bánh bao to... Mình thầm nghĩ, chẳng may mà không gặp Cụ thì... khổ thật đấy! TTTLTB phía xa ngay trước mắt, rà xe chầm chậm vào đảo mắt tìm vẫn không thấy Cụ! Các kiốt bán bánh Trung Thu sáng đèn với những người mua bán. Phải đảo lại lần thứ hai mới thấy một tấm bạt khuất bên cây cột điện, lại gần thấy bà cụ ngồi co ro trên tay cầm cái dù nhỏ... Dừng xe lại và đến bên Cụ... Bà cụ già rất nhiều so với bức hình mà MT chụp! Nhìn Cụ móm mém hom hen lọt thỏm dưới cây dù quả thật mình không thể tưởng tượng tại sao lại có người khổ như thế? Mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt, hỏi thăm Cụ mà không thể nghe được cụ nói gì...! Gởi cho Cụ cái bánh bao còn nóng hổi và một ít tiền..."Con biếu Cụ!", bà cụ ngước mắt lên nhìn miệng lấp bấp điều gì trong họng... tay run run cầm cái hộp đựng bánh bao mà cứ lóng ngóng rớt xuống giỏ hàng mấy lần... Không hiểu sao tự dưng mắt mình thấy cay...!

Về lại cơ quan, cái cảm giác hạnh phúc ban đầu chợt tan mất chỉ còn đọng lại một nỗi buồn cho số phận cụ già quá khổ bên đường!

OA _ NỮ
30-09-2009, 06:01 AM
Cần lắm một tấm lòng, dù để gió cuốn đi. Oa nữ cũng như tất cả mọi người thật tâm đắc với câu nói để đời này của nhạc sĩ TCS.

Ở bên Oa Nữ, có những khi đi làm từ thiện, quyên tiền về VN cho các trẻ mồ côi, và để dựng lên những ngôi nhà tình thương. Khi gom được số tiền lớn, thường đưa cho các tổ chức từ thiện có uy tín trên thế giởi để gửi về VN...
Trong tận nơi sâu thẳm của mọi người, ai cũng băn khoăn, liệu số tiền này có đến tận tay của những người cần giup đỡ ko, hay lại rơi vãi do tệ nạn tham nhũng...
Oa Nữ hay lặp lại câu nói của NS TCS để an ủi mọi người.
Chỉ cần có tấm lòng...Và khi tấm lòng được thể hiện, thì mình cũng cảm thấy vui rồi, dù gió có cuốn trôi, dù có rơi vãi 5, 6 phần, thì cũng đến được nơi cần đến 4, 5 phần cũng đã được an ủi rồi....

Oa Nữ làm qua nghề salesman, thất mình thật thất bại vì ko đủ kiên nhẫn...Xong từ ngày đi làm thiện nguyện, quyên góp tiền thấy lòng kiên nhẫn của mình thật vô bờ bến. Vì đã có mục đích, và cũng vì câu nói...Chỉ cần tấm lòng nên đã thành công ko bất ngờ...

Có những khi ngồi tâm sự với bạn bè, có ai hỏi tiêu chuẩn khi trọn người bạn đời của mình phải như thế nào...Oa Nữ hay nói đùa, ko có tiêu chuẩn nào hết, khi đã vập vào rồi thì mọi tiêu chuẩn đều trở thành vô nghĩa....
Nhưng nói thế thôi...Đối với Oa Nữ, lòng trắc ẩn của con người là quan trọng nhất, nhất là đối với người bạn của mình.
Thật là thất vọng khi đi ngoài đường cùng với bạn của mình, gặp ai đó cần giúp đỡ, bạn mình dửng dưng, còn mình thì đang băn khoăn sao làm sao có thể giúp đây...
Nói thật, dù khi đó tình cảm đang phát triển tốt đẹp đến mấy, mình cũng cần suy nghĩ lại về con người này.

Chắc mọi người cũng cùng suy nghĩ giống Oa Nữ phải không.

chuột con
04-10-2009, 12:33 AM
Ở Saigon còn nhiều người cũng có 'bề ngoài' tương tự vậy. Đêm trên cầu Ông Lãnh, chỗ Hàng Xanh ... cũng có mấy cụ ngồi dọc dọc, xin tiền, trời mưa cũng ngồi nguyên vậy, trùm áo mưa... Chẳng biết là thật hay giả. Âu đó cũng là nghiệp của họ. Nhưng nếu đã được giúp mà còn không chịu thì không xứng đáng được giúp đỡ nữa.

DR MINH
04-10-2009, 08:28 AM
Topic hay quá!

Minh kể 1 câu chuyện mà sau này khi có vướng bận gì trong tư tưởng khi làm thiện nguyện nghỉ tới nó là Minh thấy nhẹ nhàng.

Ngày trước lúc mới ra trường, Minh làm ở khoa khám bệnh của 1 bệnh viện tỉnh. Sáng hôm đó sau khi khám 1 loạt bệnh thì có 1 bà cụ trong rất phúc hậu tay cầm cuốn sổ khám bệnh vào xin tiền Minh: Bác sỹ ơi! tôi khám bệnh xong nhưng hết tiền đi xe ôm về nhà rồi. Minh cầm cuốn sổ khám bệnh đúng là sổ khám bệnh của bệnh viện và chữ ký của đồng nghiệp ở phòng khám bên cạnh vừa ký xong. Minh cho bà cụ 5000 (cách đây 10 năm số tiền này cũng tương đối), bà cụ chần chừ rồi nói 10.000 mới đủ bác sỹ ơi! thế là Minh đưa bà cụ đủ số tiền mà không cần đắn đo.
Ngày hôm sau công việc cũng như thường lệ, đang ngồi khám bệnh bỗng nghe giọng cô điều dưỡng giúp việc ngồi kế bên la lên: Á ông bác Minh bị lừa rồi kìa, bà cụ hôm qua đi ăn xin tiếp kìa.
Vừa mệt mỏi vì công việc, vừa cảm giác bực bội bị người khác lừa dối, trưa đó về nhà dùng cơm với gia đình, Minh đem câu chuyện kể cho cả nhà nghe mà khônng kém phần bục tức, ba Minh nghe xong ông chỉ nói 1 câu nhẹ nhàng: có gì mà con khó chịu, con cứ nghỉ số tiền đó con dành cho ba lúc tuổi già thôi mà, số tiền đó dành cho ba lúc cơ nhở mà không có con bên cạnh thôi.
Chỉ cần ông cụ nói nhiêu đó mà Minh thấy nhẹ nhàng và sau này có làm gì trong công việc thiện nguyện Minh cũng hy vọng nó có tác dụng thật tốt.

nika
08-10-2009, 03:01 PM
nghe giống AQ của Lỗ Tấn suy nghĩ quá.