thuphong
30-08-2009, 08:00 AM
CHẾ TẠO KỶ NIỆM
NGUYỄN NGỌC TƯ
"Tôi ngờ vực, có thể mình sống nhạt nhẽo quá ,vô duyên quá chẳng ai nhớ tới nên phải quýnh quáng tìm cách buộc người đời đừng quên lãng …?"
Chắc là chúng ta sợ bị quên lãng
Kết luận đó thằng bạn rút ra sau khi hai đứa cười chảy nước mắt nhớ về thời thơ dại. Đỉnh điểm là một bữa nửa đêm rủ nhau ra nghĩa trang ngủ cho nó có ..kỷ niệm .
Ấn tượng sâu sắc đến nỗi sau này tản mát khắp nơi, đi ngang nghĩa trang xưa, hay đọc được cái tên hơi giống tên của bạn (dù Nguyễn Thanh Hờ in trên báo là giám đốc còn bạn mình thì bán..cà rem) ngay lập tức nhớ nôn nao cảnh cả bọn nằm nín thở nghe gió thổi qua những hàng mộ mỏng leo lét ,hun hút rập rờn.
Trong chuỗi ký ức đó , có cảnh tôi trong vai con học trò khô đét cắm đầu viết lưu bút cho mấy chục đứa bạn cùng lớp cũng để làm …kỷ niệm. Trang viết ướt mèm những lời tha thiết , thí dụ như “tôi sẽ thương nhớ bạn suốt đời”, hay mãi mãi chúng mình đừng quên nhau nhé”(Tôi quê độ cái chữ nhé quá trời).Trong lòng học-trò-tôi đầy hy vọng. Với những dòng lưu bút này bạn bè sẽ nhớ mình hoài hủy. Sự thực, tôi quên tụi nó tuốt luốt (dường như trước cả khi các bạn quên tôi)
Kỷ niệm, có một ………… tỷ kỷ niệm.Đôi khi chúng không tự nhiên tới mà phải nhọc nhằn “mần” ra nó ..cực khổ thấy mồ tổ.
Chứ như vầy thì có khổ không.? Khi phải rủ người yêu đi tung tăng dưới trời mưa trên con đường chiều vắng ngắt, quà khuyến mãi của kỷ niệm ướt ngoi ngóp đó là một trận sốt nhớ đời .Hồi trẻ, sức đâu mà bày trò không biết chán, nên có lúc còng lưng đạp xe đạp chở nhau hơn mười cây số ở ngoại ô, chỉ để đứng trên cầu ngắm mặt trăng biếc ngần, mắc vào lưới vó dưới dòng kinh …Thủ thuật làm ra kỷ niệm, sao cho càng ấn tượng càng tốt, càng lãng mạn càng hay. Cái người đang yêu khi đã rắp tâm “mần” kỷ niệm thì nghĩ cho cổ (hay cho ảnh) thương mình thêm nữa. Thí dụ hai đứa thành đôi thì có chuyện kể cho con cháu nghe,bằng tình tan thì đối phương sẽ nhớ mình tới chết khi mùa mưa cũ đi qua, khi vầng trăng cũ rời rợi trên đầu. Toan tính là vậy nhưng những kỷ niệm kiểu này là con dao hai lưỡi, cổ (hay ảnh) thì không biết sao, chớ ta nhói đến bay giờ, nhìn đâu cũng thương muốn chết ….
Mỗi lần ngồi nhớ lại ,chịu không nổi, tôi sặc ra một bụm cười ,rồi tự hỏi không biết mình làm ra vậy để chi ? Để chi? Ờ, có khi thằng bạn nói đúng ..chắc là ta sợ người đời quên lãng. Ngay bây giờ dường như nỗi ám ảnh đó vẫn đeo đuổi khôn nguôi. Thằng bạn nói ,có bữa đi làm về mệt thấy mụ nội mà cũng cố cõng thằng con bò quanh nhà, bắt bà vợ chụp hình cho nó nhớ :hồi nó ba tuổi ba nó có làm ngựa …Đỡ quá ..nghe bạn tôi nói tôi đỡ xấu hổ, té ra không hải chỉ riêng tôi thiếu … tử tế khi dẫn con đi công viên coi con voi …có ghẻ ..hay cùng nhau thả diều trên cánh đồng chiều..mà lòng thầm mong ước sao cho trong ký ức của nó có mình (tất nhiên hình ảnh của mình rất đẹp,hoặc đang nắn đồ chơi cho nó, hay cùng nằm ngửa trên rơm rạ thơm ngắm diều bay ngời ngợi trên trời ) Tôi còn dựng cả bối cảnh cái ngày đầu tiên nó đến trường , lúc vào đại học và dịp nó dựng vợ gả chồng sao cho trong hồi tưởng của đứa con , mỗi mốc quan trọng trong cuộc đời nó đều có tôi .
Mà ngộ, ba má tôi đầu tắt mặt tối lo kiếm miếng ăn cho bầy con chắc chắn là chẳng nhớ tới “mần ra “ kỷ niệm , nhưng sao tôi lại nhớ tới rớt nước mắt những đêm mấy ba con tôi gánh đất bồi liếp dưới trăng , những giồng rau cải ướt đầm đìa dưới thùng tưới trên vai má , và có lần tắm ao bị vỏ ốc cắt chân ,má bồng từ bộ ván bên này sang sang bộ ván bên kia, má chọc “lớn đầu còn bồng ,chân dài tới đầu gối rồi nè” … cả nhà chẳng ai cố công làm gì cả ..nhưng kỷ niệm ấp lẫm, ngọt lịm trong lòng.
Tôi ngờ vực, có thể mình sống nhạt nhẽo quá ,vô duyên quá chẳng ai nhớ tới nên phải quýnh quáng tìm cách buộc người đời đừng quên lãng …?
Nhưng ..nhưng trong hồi tưởng của tôi kỷ niệm cũng đông đúc lắm mà ,thiệt, Ở đó, có những bạn thời thơ ấu ( vì giành nhau xoài chua mà tôi lấy cái bảng gõ lên đầu nó ..ác ghê) , có ba má tôi ,những người đã từng gặp giữa đời , có cả người chưa gặp mà chỉ trò chuyện qua điện thoại ,qua e-mail, trong đó không ít người tôi cố tình “ mần kỷ niệm “ cho họ nhớ mình , rốt cụôc tôi còn nhớ nhiều hơn ..
Thôi, thà chịu cực một chút ,chịu mắc cỡ với lòng một chút, còn hơn ký ức mình trống trải vắng tanh …….
NGUYỄN NGỌC TƯ
"Tôi ngờ vực, có thể mình sống nhạt nhẽo quá ,vô duyên quá chẳng ai nhớ tới nên phải quýnh quáng tìm cách buộc người đời đừng quên lãng …?"
Chắc là chúng ta sợ bị quên lãng
Kết luận đó thằng bạn rút ra sau khi hai đứa cười chảy nước mắt nhớ về thời thơ dại. Đỉnh điểm là một bữa nửa đêm rủ nhau ra nghĩa trang ngủ cho nó có ..kỷ niệm .
Ấn tượng sâu sắc đến nỗi sau này tản mát khắp nơi, đi ngang nghĩa trang xưa, hay đọc được cái tên hơi giống tên của bạn (dù Nguyễn Thanh Hờ in trên báo là giám đốc còn bạn mình thì bán..cà rem) ngay lập tức nhớ nôn nao cảnh cả bọn nằm nín thở nghe gió thổi qua những hàng mộ mỏng leo lét ,hun hút rập rờn.
Trong chuỗi ký ức đó , có cảnh tôi trong vai con học trò khô đét cắm đầu viết lưu bút cho mấy chục đứa bạn cùng lớp cũng để làm …kỷ niệm. Trang viết ướt mèm những lời tha thiết , thí dụ như “tôi sẽ thương nhớ bạn suốt đời”, hay mãi mãi chúng mình đừng quên nhau nhé”(Tôi quê độ cái chữ nhé quá trời).Trong lòng học-trò-tôi đầy hy vọng. Với những dòng lưu bút này bạn bè sẽ nhớ mình hoài hủy. Sự thực, tôi quên tụi nó tuốt luốt (dường như trước cả khi các bạn quên tôi)
Kỷ niệm, có một ………… tỷ kỷ niệm.Đôi khi chúng không tự nhiên tới mà phải nhọc nhằn “mần” ra nó ..cực khổ thấy mồ tổ.
Chứ như vầy thì có khổ không.? Khi phải rủ người yêu đi tung tăng dưới trời mưa trên con đường chiều vắng ngắt, quà khuyến mãi của kỷ niệm ướt ngoi ngóp đó là một trận sốt nhớ đời .Hồi trẻ, sức đâu mà bày trò không biết chán, nên có lúc còng lưng đạp xe đạp chở nhau hơn mười cây số ở ngoại ô, chỉ để đứng trên cầu ngắm mặt trăng biếc ngần, mắc vào lưới vó dưới dòng kinh …Thủ thuật làm ra kỷ niệm, sao cho càng ấn tượng càng tốt, càng lãng mạn càng hay. Cái người đang yêu khi đã rắp tâm “mần” kỷ niệm thì nghĩ cho cổ (hay cho ảnh) thương mình thêm nữa. Thí dụ hai đứa thành đôi thì có chuyện kể cho con cháu nghe,bằng tình tan thì đối phương sẽ nhớ mình tới chết khi mùa mưa cũ đi qua, khi vầng trăng cũ rời rợi trên đầu. Toan tính là vậy nhưng những kỷ niệm kiểu này là con dao hai lưỡi, cổ (hay ảnh) thì không biết sao, chớ ta nhói đến bay giờ, nhìn đâu cũng thương muốn chết ….
Mỗi lần ngồi nhớ lại ,chịu không nổi, tôi sặc ra một bụm cười ,rồi tự hỏi không biết mình làm ra vậy để chi ? Để chi? Ờ, có khi thằng bạn nói đúng ..chắc là ta sợ người đời quên lãng. Ngay bây giờ dường như nỗi ám ảnh đó vẫn đeo đuổi khôn nguôi. Thằng bạn nói ,có bữa đi làm về mệt thấy mụ nội mà cũng cố cõng thằng con bò quanh nhà, bắt bà vợ chụp hình cho nó nhớ :hồi nó ba tuổi ba nó có làm ngựa …Đỡ quá ..nghe bạn tôi nói tôi đỡ xấu hổ, té ra không hải chỉ riêng tôi thiếu … tử tế khi dẫn con đi công viên coi con voi …có ghẻ ..hay cùng nhau thả diều trên cánh đồng chiều..mà lòng thầm mong ước sao cho trong ký ức của nó có mình (tất nhiên hình ảnh của mình rất đẹp,hoặc đang nắn đồ chơi cho nó, hay cùng nằm ngửa trên rơm rạ thơm ngắm diều bay ngời ngợi trên trời ) Tôi còn dựng cả bối cảnh cái ngày đầu tiên nó đến trường , lúc vào đại học và dịp nó dựng vợ gả chồng sao cho trong hồi tưởng của đứa con , mỗi mốc quan trọng trong cuộc đời nó đều có tôi .
Mà ngộ, ba má tôi đầu tắt mặt tối lo kiếm miếng ăn cho bầy con chắc chắn là chẳng nhớ tới “mần ra “ kỷ niệm , nhưng sao tôi lại nhớ tới rớt nước mắt những đêm mấy ba con tôi gánh đất bồi liếp dưới trăng , những giồng rau cải ướt đầm đìa dưới thùng tưới trên vai má , và có lần tắm ao bị vỏ ốc cắt chân ,má bồng từ bộ ván bên này sang sang bộ ván bên kia, má chọc “lớn đầu còn bồng ,chân dài tới đầu gối rồi nè” … cả nhà chẳng ai cố công làm gì cả ..nhưng kỷ niệm ấp lẫm, ngọt lịm trong lòng.
Tôi ngờ vực, có thể mình sống nhạt nhẽo quá ,vô duyên quá chẳng ai nhớ tới nên phải quýnh quáng tìm cách buộc người đời đừng quên lãng …?
Nhưng ..nhưng trong hồi tưởng của tôi kỷ niệm cũng đông đúc lắm mà ,thiệt, Ở đó, có những bạn thời thơ ấu ( vì giành nhau xoài chua mà tôi lấy cái bảng gõ lên đầu nó ..ác ghê) , có ba má tôi ,những người đã từng gặp giữa đời , có cả người chưa gặp mà chỉ trò chuyện qua điện thoại ,qua e-mail, trong đó không ít người tôi cố tình “ mần kỷ niệm “ cho họ nhớ mình , rốt cụôc tôi còn nhớ nhiều hơn ..
Thôi, thà chịu cực một chút ,chịu mắc cỡ với lòng một chút, còn hơn ký ức mình trống trải vắng tanh …….