Anna
12-08-2009, 03:35 PM
Nếu em có thai
Anh sẽ làm gì nhỉ?
Nếu em có thai
Điều đó nằm ngoài ý muốn của anh. Và cả của em nữa.
Nhưng…
Nếu em có thai
Em sẽ sinh con.
Em dự định là như thế. Mà em cũng không biết chắc là mình sẽ có thai hay không.
Thực tâm thì em mong muốn mình sẽ không nảy sinh điều gì khác, cuối chu kỳ sẽ vẫn thấy màu đỏ xuất hiện. Để tâm trạng khỏi bị che phủ vì một đám mây đen.
Thực tâm em biết, anh sợ là em sẽ có thai sau lần bất cẩn quên đi rằng mặt trăng của em lâu tròn hơn bình thường. Nên anh cố gắng thuyết phục em uống Portinor ngay sau đó. Vậy mà em gàn dở từ chối. Tỉnh bơ rằng sẽ đẻ con cho em. Và nếu có người thích, thì cho cả họ nữa.
Nếu em sinh con
Anh có ở lại cạnh em, hay tránh mặt và rũ bỏ mối liên hệ với giọt máu của mình?
Nếu em sinh con
Em có cần đòi hỏi hay cầu xin mình đừng bị bỏ rơi như bao người bình thường vẫn làm hay không?
Nếu em sinh con
Em sẽ là một single-mom. Chắc chắn thế rồi! Anh sẽ chẳng vì một đứa bé mang dòng máu của mình mà cưới em. Vì anh chẳng thể hoặc chẳng muốn làm điều gì để thay đổi mối quan hệ ngày càng tệ của chúng ta.
Em chỉ giả dụ thế thôi.
Nếu em có thai
Nếu em sinh con
Anh sẽ làm gì?
Hỏi để chứng tỏ mình có băn khoăn. Chứ anh làm gì hay không làm gì em cũng biết hết rồi. Em vốn thông minh và nhạy cảm, chẳng phải từ lúc yêu anh mà rất lâu trước đó rồi. Nên người ta mới bỏ đi sạch. Không ai ở lại cạnh em cả. Mà nếu có người ở lại. Thì anh sẽ chẳng có chút duyên nào với em đâu. Tiếc thay họ đi hết. Còn mỗi mình em ngỡ ngàng tìm kiếm những cơ hội mới từ tình yêu hỗn hợp của nhân loại. Đông lắm. Nhiều lắm. Và em đã mỏi tay lắm. Khi không giữ được nổi một trái tim cho mình. Đến trái tim nhỏ bé của em, nó cũng đã chẳng còn nguyên vẹn. Nhưng nó muốn dành tất cả cho anh.
Trái tim của anh có dành chỗ cho em?
Dĩ nhiên là có. Nhưng em biết chắc rằng nó được chia năm sẻ bảy, có khi là chục, trăm phần cũng nên. Những phần to nhỏ không đều, cho mẹ, cho cha, cho anh em, họ hàng, cho bạn bè, cho đồng nghiệp, cho những người quen tri kỷ và cả sơ giao, cho những người yêu cũ, cho những người sắp yêu,… Em thì không thể biết hết được.
Dĩ nhiên là em cũng được một phần bé tí teo từ trái tim được chia sẻ quá nhiều của anh. Nhưng cái tí teo đó sẽ có ngày héo quắt queo khi mối quan hệ của chúng ta kết thúc. Nó sẽ khô, mỏng, nhẹ, bé hơn cả một sợi lông tơ và bay lẫn vào gió bụi không cách gì tìm lại được.
Nên em mới giả dụ
Nếu em có thai
Em sẽ sinh con
Đứa trẻ ấy mang dòng máu của anh
Thì cái phần em được sở hữu trong trái tim anh có lớn lên được chút nào không? Hay nó bị tiêu biến đi nhanh hơn cái quy luật bình thường, vì một sự cố nhân bản…
Em thì không thích có con. Anh thì chưa thích có con. Và chúng ta đổ lỗi cho tuổi tác, sự nghiệp, gia đình, lối sống để ngần ngại sinh ra một đứa trẻ. Những toan tính chẳng rõ ràng đó có thể đẩy đến một hoàn cảnh là giữ mọi chuyện như cũ, mà trong tâm đọng đầy tổn thương và sự khinh bỉ chính mình.
Nếu em có thai… Anh sẽ làm gì?
Những người bạn của em thay anh trả lời:
- Hỏi gì mà ngốc thế? Anh sẽ đưa em đi phá chứ sao!
- Anh sẽ bỏ chạy. Mà chạy đi đâu thì anh chưa biết.
- Anh sẽ tìm xem có thằng nào đó thay mình "đổ vỏ"…
Thế là rõ. Anh có đồng minh cho việc im lặng hoặc mất tích của mình. Hầu hết đàn ông Việt Nam đều có chung một kiểu suy nghĩ, em còn lý do gì để trách cứ anh. Em đành phải tự nguyện làm một bà mẹ độc thân chính hiệu. Không giống hầu hết các bà mẹ ở Việt Nam. Nghịch lý đến mức lo âu. Sao một điều tất yếu của đám đông lại đẻ ra một hệ quả dị biệt của vài cá thể như em? Phải chăng vì em không biết giữ mình theo cách phán xét của đạo đức xã hội?
Nếu em có thai… và không có chồng. Người đời sẽ nói em lầm lỗi. Em đáng nhận được sự thương hại để có động lực vượt qua mặc cảm. Buồn cười thật, giới hạn đời sống của em được quy chuẩn bởi những người khác. Và họ bảo em SAI là em SAI thật sao? Trong suy nghĩ của em, mọi chuẩn mực đều là điểm tới hạn cho những bao biện của lý lẽ đám đông. Phàm chẳng có gì là đúng sai ở đời. Tất cả chỉ là người ta đang ngụy tạo cho lối sống của mình trở nên có vẻ chính đáng – theo cách nghĩ suy của họ.
Để có thể chung sống với đám đông, nếu lỡ có thai, em sẽ phải tự kiếm lấy một người chịu chấp nhận chăm sóc đống vỏ ốc của anh để lại. Thời buổi này thì chẳng có ai ngu mà mắc lừa dễ như trong film nữa. Em thì không thích dối gạt ai. Nên em sẽ thành thật với mình và người. Rằng em đang có thai, tác giả đã mất tích và em cần ai đó giúp. Ai sẵn lòng giúp? Giúp bằng cách nào?
Những bạn bè tử tế của em. Vài người chân thành khuyên nên đến bệnh viện để bỏ đi khi sinh linh nhỏ bé chưa phôi hình người. Họ lo em vất vả khi làm một bà mẹ đơn độc và đứa con thiệt thòi khi thiếu sự chăm sóc của cha. Họ tình nguyện là người đưa em đến cái nơi chặn đứng sự tồn tại của bào thai chưa kịp đến ngày nghén. Em tự yên lòng. Vì ít ra trong trường hợp xấu nhất, em vẫn sẽ có người bên cạnh.
Những bạn bè tốt bụng của em. Vài người quan tâm sâu sắc đến hoàn cảnh lúc em sinh đứa bé ra mà không có một người chồng pháp lý chăm sóc. Họ vui vẻ với ý định sẽ nhận làm cha nuôi của đứa trẻ để nuôi giúp em phần nào. Có người bạn dễ thương, em còn đùa là nhận làm chồng em luôn đi, để nuôi cả em lúc em bận đẻ và chăm con không đi làm kiếm tiền được. Ban đầu bạn ấy lưỡng lự hỏi có cho bạn ấy thời gian suy nghĩ hay không? Và em nói em không bắt ép, chỉ đề xuất thôi, nên bạn ấy chịu luôn, nếu như em không đang đùa… Em vui. Vì ít ra bạn ấy cho em một sự an tâm tạm thời.
Anh biết chuyện sẽ bảo rằng, nói thì ai mà chả nói được. Tỏ ra tốt bụng với người khác là điều chẳng có gì khó khăn. Chỉ có người trong cuộc mới không thể biết nên làm gì cho đúng. Đúng sai theo anh là gì? Nếu em có thai… Em sẽ phải phá bỏ. Hay sinh con mà không cần sự quan tâm của anh. Hay dùng đứa con để trói buộc anh phải ở lại với em? Em hiểu anh sẽ không đưa ra một kết luận nào cả. Anh chỉ nói, em nên suy nghĩ kỹ, mọi quyết định là của em. Anh chỉ lo cho tương lai, sự nghiệp của em thôi. Nếu sinh con mà em thấy không ảnh hưởng gì đến mình thì anh cũng ủng hộ. Cách nói của anh chỉ là đang khéo léo đổ hết trách nhiệm cho em, nếu em có thai và nếu em sinh con thì anh vẫn là một kẻ bên lề vô can. Dẫu rằng vẫn nói anh biết mình phải có trách nhiệm nếu em có thai.
- Nếu em có thai… Anh sẽ làm gì?
- Anh không biết mình sẽ lo được cho em tới mức nào. Nhưng anh sẽ không vô trách nhiệm trong truyện này. Thực tình anh vẫn chưa muốn có con vào lúc này. Vì chưa đủ sức để lo cho hai mẹ con và cũng không muốn đứa trẻ ngày ngày lớn lên rồi ngồi trách anh.
- Em kiếm ai đó đổ vỏ thay anh nha!
- Đừng làm thế! Anh không muốn có ai đó gần gũi em. Vì em là người anh trân trọng. Và người kia, dù là ai cũng sẽ tội cho người ta lắm!
- Nếu em sinh con… Anh sẽ làm gì?
- Trước mắt, anh nghĩ sẽ gánh một phần trách nhiệm dạy dỗ và chu cấp tài chính!
- Một phần của anh là bao nhiêu từ 1% đến 1 nửa?
- Ít nhất là một nửa. Em nghĩ thế nào cũng được vì anh biết mình càng nói sẽ càng dở.
- Về chuyện em có thai, CÓ hay KHÔNG sẽ là tin vui của anh?
- Anh vừa muốn vừa không. Muốn vì anh muốn có con với em, thích con mình giống em. Không vì anh biết anh sẽ không lo hết được cho nó. Nên thế nào giờ cũng được. Chủ yếu là cuộc sống của em sau này…
- Nói vậy nghĩa là con em sẽ không có cha, cũng như ông bà nội?
- Anh sẽ nhận làm cha nuôi, để được nó gọi là cha. Dù suy nghĩ này không công bằng với em, nhưng không biết anh có làm được gì nhiều hơn không…
- Vậy thôi, anh đừng nhận. Cái gì cũng nên để nó đúng bản chất. Em sẽ tìm một người khác làm cha nuôi của nó. Còn anh không dám làm cha nó, thì cũng nên để mai mốt nó ngồi hận anh.
- Anh thấy mình ích kỷ. Nhưng chẳng biết hứa gì hay ho hơn nữa.
- Nhân quả mà! Nếu anh có con, anh còn không tốt được với nó. Huống hồ là tốt với em?
Nhiều người cho em một câu trả lời huề vốn: Nếu em có thai, anh sẽ làm bố. Họ nghĩ đơn thuần vậy đó. Vì nó tự nhiên, nó đúng bản chất. Nếu em sinh con, bằng mối liên hệ với anh. Tại sao anh lại không dám nhận mình là cha đẻ? Cớ gì lộn nhạo một điều tự nhiên lên thành khiên cưỡng. Tội nghiệp anh! Chẳng hề bất công gì với em đâu. Đứa con đã gánh hết về tương lai của nó rồi.
Dù anh không muốn làm cha.
Dù anh kiên quyết không ở lại bên em.
Dù anh im lặng và mất tích.
Dù anh có còn tồn tại trên cõi đời nữa...
Em cũng sẽ vẫn sinh con… Nếu em có thai… Anh không phải làm gì hết. Em chỉ hỏi cho có vẻ mình cần được quan tâm. Chỉ cần anh quay lưng đi, thì sự thương cảm của cả thế giới cũng chẳng thể xóa nhòa bức tường ngăn bọc cuộc sống của em và thai nhi.
Em cũng sẽ vẫn một mình nuôi dạy… Nếu em sinh con… Anh không phải làm gì hết. Em giữ cái thai, vì em muốn làm mẹ. Mẹ đơn thân, mẹ cô độc, đều là điều em đã dự liệu hết cho tương lai. Em sinh con ra vì ý muốn của mình, không phải cho anh, không phải vì bất cứ toan tính nào khác. Nên con là của em, riêng em cũng được… Phàm cái gì thực sự thuộc về em, em đều giữ rất trân trọng.
Anh không phải làm gì hết! Thật đấy… Em chẳng cần! Và em tin mình biết cách nuôi dạy khiến con cũng chẳng cần một người cha không muốn thừa nhận nó ngay khi chưa chào đời. Vì anh cứ nói yêu thương mà không dám làm chồng em, thì em lấy đủ niềm tin ở đâu để đem con của mình ra làm một mánh lới giữ chân anh lại. Nó chưa hình thành anh đã thấy phiền toái, sao có thể yêu thương nó như cách đã dành cho em?
Sau những nếu-thì đầy bất ổn. Điều anh muốn nhất hẳn là em đã có thai hay chưa? Em cũng thấy mình rắc rối khi cứ đem một giả định ra dằn vặt nhau. Vốn dĩ mối quan hệ của chúng mình ngày càng tệ. Vậy mà em cứ làm nặng nề hơn. Anh đã muốn vứt bỏ gánh nặng đó chưa? Anh đã thực sự muốn bỏ chạy chưa?
- Nếu em có thai và anh là người vô trách nhiệm, thì sẽ chẳng có gánh nặng nào cả. Còn khi anh cảm thấy có gánh nặng, là anh chấp nhận chuyện đó. Thì chẳng có gì ghê gớm…
- Nếu em không có thai… Anh sẽ làm gì?
- Thì mọi chuyện vẫn bình thường mà!
Bình thường nghĩa là anh không phải làm gì hết.
Nếu em có thai, anh cũng không phải làm gì hết.
Những điều anh phải làm ở đây là: không rời bỏ em, yêu em nhiều hơn, yêu con (sẽ sinh) gấp bội và nếu có thể thì lấy em làm vợ. Nhưng dù em có thai hay không, thì anh cũng chẳng muốn tiếp tục phải làm điều mình không thích. Thế thì em có thai làm gì để rồi không biết bất trắc nào chờ mình phía trước. Rõ ràng ai cũng có thể dự đoán được đứa trẻ sẽ thiệt thòi nhất. Vậy nên, em chỉ nếu thế thôi. Chứ em không hề có thai. Vì anh đã không làm gì hết để em tìm cách cho mình có thai, hay đúng hơn là cách gắn kết hai chúng ta.
Em không có thai… song chẳng hiểu sao em lại cứ muốn hỏi: Nếu em có thai… Anh sẽ làm gì?
Phải chăng vì em vẫn mong có gì đó thay đổi trong hiện thực thản nhiên: Anh không phải làm gì hết!
ST
Anh sẽ làm gì nhỉ?
Nếu em có thai
Điều đó nằm ngoài ý muốn của anh. Và cả của em nữa.
Nhưng…
Nếu em có thai
Em sẽ sinh con.
Em dự định là như thế. Mà em cũng không biết chắc là mình sẽ có thai hay không.
Thực tâm thì em mong muốn mình sẽ không nảy sinh điều gì khác, cuối chu kỳ sẽ vẫn thấy màu đỏ xuất hiện. Để tâm trạng khỏi bị che phủ vì một đám mây đen.
Thực tâm em biết, anh sợ là em sẽ có thai sau lần bất cẩn quên đi rằng mặt trăng của em lâu tròn hơn bình thường. Nên anh cố gắng thuyết phục em uống Portinor ngay sau đó. Vậy mà em gàn dở từ chối. Tỉnh bơ rằng sẽ đẻ con cho em. Và nếu có người thích, thì cho cả họ nữa.
Nếu em sinh con
Anh có ở lại cạnh em, hay tránh mặt và rũ bỏ mối liên hệ với giọt máu của mình?
Nếu em sinh con
Em có cần đòi hỏi hay cầu xin mình đừng bị bỏ rơi như bao người bình thường vẫn làm hay không?
Nếu em sinh con
Em sẽ là một single-mom. Chắc chắn thế rồi! Anh sẽ chẳng vì một đứa bé mang dòng máu của mình mà cưới em. Vì anh chẳng thể hoặc chẳng muốn làm điều gì để thay đổi mối quan hệ ngày càng tệ của chúng ta.
Em chỉ giả dụ thế thôi.
Nếu em có thai
Nếu em sinh con
Anh sẽ làm gì?
Hỏi để chứng tỏ mình có băn khoăn. Chứ anh làm gì hay không làm gì em cũng biết hết rồi. Em vốn thông minh và nhạy cảm, chẳng phải từ lúc yêu anh mà rất lâu trước đó rồi. Nên người ta mới bỏ đi sạch. Không ai ở lại cạnh em cả. Mà nếu có người ở lại. Thì anh sẽ chẳng có chút duyên nào với em đâu. Tiếc thay họ đi hết. Còn mỗi mình em ngỡ ngàng tìm kiếm những cơ hội mới từ tình yêu hỗn hợp của nhân loại. Đông lắm. Nhiều lắm. Và em đã mỏi tay lắm. Khi không giữ được nổi một trái tim cho mình. Đến trái tim nhỏ bé của em, nó cũng đã chẳng còn nguyên vẹn. Nhưng nó muốn dành tất cả cho anh.
Trái tim của anh có dành chỗ cho em?
Dĩ nhiên là có. Nhưng em biết chắc rằng nó được chia năm sẻ bảy, có khi là chục, trăm phần cũng nên. Những phần to nhỏ không đều, cho mẹ, cho cha, cho anh em, họ hàng, cho bạn bè, cho đồng nghiệp, cho những người quen tri kỷ và cả sơ giao, cho những người yêu cũ, cho những người sắp yêu,… Em thì không thể biết hết được.
Dĩ nhiên là em cũng được một phần bé tí teo từ trái tim được chia sẻ quá nhiều của anh. Nhưng cái tí teo đó sẽ có ngày héo quắt queo khi mối quan hệ của chúng ta kết thúc. Nó sẽ khô, mỏng, nhẹ, bé hơn cả một sợi lông tơ và bay lẫn vào gió bụi không cách gì tìm lại được.
Nên em mới giả dụ
Nếu em có thai
Em sẽ sinh con
Đứa trẻ ấy mang dòng máu của anh
Thì cái phần em được sở hữu trong trái tim anh có lớn lên được chút nào không? Hay nó bị tiêu biến đi nhanh hơn cái quy luật bình thường, vì một sự cố nhân bản…
Em thì không thích có con. Anh thì chưa thích có con. Và chúng ta đổ lỗi cho tuổi tác, sự nghiệp, gia đình, lối sống để ngần ngại sinh ra một đứa trẻ. Những toan tính chẳng rõ ràng đó có thể đẩy đến một hoàn cảnh là giữ mọi chuyện như cũ, mà trong tâm đọng đầy tổn thương và sự khinh bỉ chính mình.
Nếu em có thai… Anh sẽ làm gì?
Những người bạn của em thay anh trả lời:
- Hỏi gì mà ngốc thế? Anh sẽ đưa em đi phá chứ sao!
- Anh sẽ bỏ chạy. Mà chạy đi đâu thì anh chưa biết.
- Anh sẽ tìm xem có thằng nào đó thay mình "đổ vỏ"…
Thế là rõ. Anh có đồng minh cho việc im lặng hoặc mất tích của mình. Hầu hết đàn ông Việt Nam đều có chung một kiểu suy nghĩ, em còn lý do gì để trách cứ anh. Em đành phải tự nguyện làm một bà mẹ độc thân chính hiệu. Không giống hầu hết các bà mẹ ở Việt Nam. Nghịch lý đến mức lo âu. Sao một điều tất yếu của đám đông lại đẻ ra một hệ quả dị biệt của vài cá thể như em? Phải chăng vì em không biết giữ mình theo cách phán xét của đạo đức xã hội?
Nếu em có thai… và không có chồng. Người đời sẽ nói em lầm lỗi. Em đáng nhận được sự thương hại để có động lực vượt qua mặc cảm. Buồn cười thật, giới hạn đời sống của em được quy chuẩn bởi những người khác. Và họ bảo em SAI là em SAI thật sao? Trong suy nghĩ của em, mọi chuẩn mực đều là điểm tới hạn cho những bao biện của lý lẽ đám đông. Phàm chẳng có gì là đúng sai ở đời. Tất cả chỉ là người ta đang ngụy tạo cho lối sống của mình trở nên có vẻ chính đáng – theo cách nghĩ suy của họ.
Để có thể chung sống với đám đông, nếu lỡ có thai, em sẽ phải tự kiếm lấy một người chịu chấp nhận chăm sóc đống vỏ ốc của anh để lại. Thời buổi này thì chẳng có ai ngu mà mắc lừa dễ như trong film nữa. Em thì không thích dối gạt ai. Nên em sẽ thành thật với mình và người. Rằng em đang có thai, tác giả đã mất tích và em cần ai đó giúp. Ai sẵn lòng giúp? Giúp bằng cách nào?
Những bạn bè tử tế của em. Vài người chân thành khuyên nên đến bệnh viện để bỏ đi khi sinh linh nhỏ bé chưa phôi hình người. Họ lo em vất vả khi làm một bà mẹ đơn độc và đứa con thiệt thòi khi thiếu sự chăm sóc của cha. Họ tình nguyện là người đưa em đến cái nơi chặn đứng sự tồn tại của bào thai chưa kịp đến ngày nghén. Em tự yên lòng. Vì ít ra trong trường hợp xấu nhất, em vẫn sẽ có người bên cạnh.
Những bạn bè tốt bụng của em. Vài người quan tâm sâu sắc đến hoàn cảnh lúc em sinh đứa bé ra mà không có một người chồng pháp lý chăm sóc. Họ vui vẻ với ý định sẽ nhận làm cha nuôi của đứa trẻ để nuôi giúp em phần nào. Có người bạn dễ thương, em còn đùa là nhận làm chồng em luôn đi, để nuôi cả em lúc em bận đẻ và chăm con không đi làm kiếm tiền được. Ban đầu bạn ấy lưỡng lự hỏi có cho bạn ấy thời gian suy nghĩ hay không? Và em nói em không bắt ép, chỉ đề xuất thôi, nên bạn ấy chịu luôn, nếu như em không đang đùa… Em vui. Vì ít ra bạn ấy cho em một sự an tâm tạm thời.
Anh biết chuyện sẽ bảo rằng, nói thì ai mà chả nói được. Tỏ ra tốt bụng với người khác là điều chẳng có gì khó khăn. Chỉ có người trong cuộc mới không thể biết nên làm gì cho đúng. Đúng sai theo anh là gì? Nếu em có thai… Em sẽ phải phá bỏ. Hay sinh con mà không cần sự quan tâm của anh. Hay dùng đứa con để trói buộc anh phải ở lại với em? Em hiểu anh sẽ không đưa ra một kết luận nào cả. Anh chỉ nói, em nên suy nghĩ kỹ, mọi quyết định là của em. Anh chỉ lo cho tương lai, sự nghiệp của em thôi. Nếu sinh con mà em thấy không ảnh hưởng gì đến mình thì anh cũng ủng hộ. Cách nói của anh chỉ là đang khéo léo đổ hết trách nhiệm cho em, nếu em có thai và nếu em sinh con thì anh vẫn là một kẻ bên lề vô can. Dẫu rằng vẫn nói anh biết mình phải có trách nhiệm nếu em có thai.
- Nếu em có thai… Anh sẽ làm gì?
- Anh không biết mình sẽ lo được cho em tới mức nào. Nhưng anh sẽ không vô trách nhiệm trong truyện này. Thực tình anh vẫn chưa muốn có con vào lúc này. Vì chưa đủ sức để lo cho hai mẹ con và cũng không muốn đứa trẻ ngày ngày lớn lên rồi ngồi trách anh.
- Em kiếm ai đó đổ vỏ thay anh nha!
- Đừng làm thế! Anh không muốn có ai đó gần gũi em. Vì em là người anh trân trọng. Và người kia, dù là ai cũng sẽ tội cho người ta lắm!
- Nếu em sinh con… Anh sẽ làm gì?
- Trước mắt, anh nghĩ sẽ gánh một phần trách nhiệm dạy dỗ và chu cấp tài chính!
- Một phần của anh là bao nhiêu từ 1% đến 1 nửa?
- Ít nhất là một nửa. Em nghĩ thế nào cũng được vì anh biết mình càng nói sẽ càng dở.
- Về chuyện em có thai, CÓ hay KHÔNG sẽ là tin vui của anh?
- Anh vừa muốn vừa không. Muốn vì anh muốn có con với em, thích con mình giống em. Không vì anh biết anh sẽ không lo hết được cho nó. Nên thế nào giờ cũng được. Chủ yếu là cuộc sống của em sau này…
- Nói vậy nghĩa là con em sẽ không có cha, cũng như ông bà nội?
- Anh sẽ nhận làm cha nuôi, để được nó gọi là cha. Dù suy nghĩ này không công bằng với em, nhưng không biết anh có làm được gì nhiều hơn không…
- Vậy thôi, anh đừng nhận. Cái gì cũng nên để nó đúng bản chất. Em sẽ tìm một người khác làm cha nuôi của nó. Còn anh không dám làm cha nó, thì cũng nên để mai mốt nó ngồi hận anh.
- Anh thấy mình ích kỷ. Nhưng chẳng biết hứa gì hay ho hơn nữa.
- Nhân quả mà! Nếu anh có con, anh còn không tốt được với nó. Huống hồ là tốt với em?
Nhiều người cho em một câu trả lời huề vốn: Nếu em có thai, anh sẽ làm bố. Họ nghĩ đơn thuần vậy đó. Vì nó tự nhiên, nó đúng bản chất. Nếu em sinh con, bằng mối liên hệ với anh. Tại sao anh lại không dám nhận mình là cha đẻ? Cớ gì lộn nhạo một điều tự nhiên lên thành khiên cưỡng. Tội nghiệp anh! Chẳng hề bất công gì với em đâu. Đứa con đã gánh hết về tương lai của nó rồi.
Dù anh không muốn làm cha.
Dù anh kiên quyết không ở lại bên em.
Dù anh im lặng và mất tích.
Dù anh có còn tồn tại trên cõi đời nữa...
Em cũng sẽ vẫn sinh con… Nếu em có thai… Anh không phải làm gì hết. Em chỉ hỏi cho có vẻ mình cần được quan tâm. Chỉ cần anh quay lưng đi, thì sự thương cảm của cả thế giới cũng chẳng thể xóa nhòa bức tường ngăn bọc cuộc sống của em và thai nhi.
Em cũng sẽ vẫn một mình nuôi dạy… Nếu em sinh con… Anh không phải làm gì hết. Em giữ cái thai, vì em muốn làm mẹ. Mẹ đơn thân, mẹ cô độc, đều là điều em đã dự liệu hết cho tương lai. Em sinh con ra vì ý muốn của mình, không phải cho anh, không phải vì bất cứ toan tính nào khác. Nên con là của em, riêng em cũng được… Phàm cái gì thực sự thuộc về em, em đều giữ rất trân trọng.
Anh không phải làm gì hết! Thật đấy… Em chẳng cần! Và em tin mình biết cách nuôi dạy khiến con cũng chẳng cần một người cha không muốn thừa nhận nó ngay khi chưa chào đời. Vì anh cứ nói yêu thương mà không dám làm chồng em, thì em lấy đủ niềm tin ở đâu để đem con của mình ra làm một mánh lới giữ chân anh lại. Nó chưa hình thành anh đã thấy phiền toái, sao có thể yêu thương nó như cách đã dành cho em?
Sau những nếu-thì đầy bất ổn. Điều anh muốn nhất hẳn là em đã có thai hay chưa? Em cũng thấy mình rắc rối khi cứ đem một giả định ra dằn vặt nhau. Vốn dĩ mối quan hệ của chúng mình ngày càng tệ. Vậy mà em cứ làm nặng nề hơn. Anh đã muốn vứt bỏ gánh nặng đó chưa? Anh đã thực sự muốn bỏ chạy chưa?
- Nếu em có thai và anh là người vô trách nhiệm, thì sẽ chẳng có gánh nặng nào cả. Còn khi anh cảm thấy có gánh nặng, là anh chấp nhận chuyện đó. Thì chẳng có gì ghê gớm…
- Nếu em không có thai… Anh sẽ làm gì?
- Thì mọi chuyện vẫn bình thường mà!
Bình thường nghĩa là anh không phải làm gì hết.
Nếu em có thai, anh cũng không phải làm gì hết.
Những điều anh phải làm ở đây là: không rời bỏ em, yêu em nhiều hơn, yêu con (sẽ sinh) gấp bội và nếu có thể thì lấy em làm vợ. Nhưng dù em có thai hay không, thì anh cũng chẳng muốn tiếp tục phải làm điều mình không thích. Thế thì em có thai làm gì để rồi không biết bất trắc nào chờ mình phía trước. Rõ ràng ai cũng có thể dự đoán được đứa trẻ sẽ thiệt thòi nhất. Vậy nên, em chỉ nếu thế thôi. Chứ em không hề có thai. Vì anh đã không làm gì hết để em tìm cách cho mình có thai, hay đúng hơn là cách gắn kết hai chúng ta.
Em không có thai… song chẳng hiểu sao em lại cứ muốn hỏi: Nếu em có thai… Anh sẽ làm gì?
Phải chăng vì em vẫn mong có gì đó thay đổi trong hiện thực thản nhiên: Anh không phải làm gì hết!
ST