PDA

View Full Version : Những Chuyện Tình Đôi Phút



MinhThy
18-05-2009, 06:53 AM
Ba Khoảng Khắc Dấu Yêu

Một đời dấu yêu, chẳng qua chỉ vỏn vẹn ba khoảnh khắc.

Khoảnh khắc đầu tiên xảy ra trên giảng đường năm thứ hai đại học. Cô trò chuyện với anh ngồi bên cạnh rất tâm đầu ý hợp. Anh biết cô là người Vũ Hán, lúc sắp tan lớp, anh hỏi: "Thế sau này tôi đi Vũ Hán chơi, tìm bạn, có được không?". Cô bảo: "Tất nhiên rồi!". Tiện tay cô xé một trang sổ vẽ vội đường đi đưa cho anh.

Khảnh khắc thứ hai là lúc trên sân ga. Hát hò, khóc lóc, vẫy tay chào, tiễn từng bạn từng người bạn học, cuối cùng đứng lại trên sân ga còn có hai người, lúc nửa đêm phương Bắc, trời tháng Sáu cũng lành lạnh, vào lúc trăng sao cũng tối đen, anh đột ngột nói: "Em biết không, anh đã yêu em rất lâu rồi!"

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh, hốt nhiên hiểu ra tất cả, vì sao mỗi ngày gặp anh, nắng cũng rạng rỡ hơn. Cô gần như thảng thốt đáp lại: "Em cũng vậy!". Nhưng tiếng còi tàu từ xa tới đã nuốt hết tất cả âm thanh.

Sau này, cô gửi hết lá thư này tới lá thư khác cho anh, nhưng biệt vô âm tín, cô không rõ vì sao: nhầm địa chỉ, hay là... nhầm trái tim. Từ đó cô nghĩ hẳn không bao giờ gặp gỡ nhung nhớ, nhưng có lần trong đêm thâu mộng thấy anh đi về phía cô, dường như muốn thổ lộ cùng nhau hàng trăm nghìn lời nói, nhưng lại chỉ đau đớn, im lặng, quay đi... Cô bàng hoàng tỉnh dậy, ngồi trên giường tới tận bình minh.

Khoảnh khắc thứ ba, là sáu năm sau. Cô vừa cưới, cùng chồng đi Thượng Hải hưởng tuần trăng mật. Người chồng đôn hậu yêu thương không rõ vì sao vợ lại đòi nhất định phải ghé vào một thành phố nhỏ như An Khánh để tìm một người bạn học cũ.

Nhưng địa chỉ anh ghi cho cô, đã thành bãi cỏ hoang từ bao giờ, cả một dãy phố đã biến mất. Đứng đầu phố đầy đất cát, họ chẳng biết hỏi qua bao người, mới có một thanh niên kinh ngạc: "Anh trai tôi đây mà!"

Sáu năm mới gặp, mà như mới chia tay. Anh điềm đạm hỏi: "Em đến ư?". Cô đáp: "Vâng em đã đến!"

Vẫn chỉ trò chuyện vài lời. Công việc của anh thất thường, anh cười cười: "Hồi đó, suýt chút nữa anh đi Vũ Hán, công việc rồi quan hệ đã thu xếp xong rồi, bố anh lại mất... Thế là nhà chỉ còn mẹ già và em trai... Chả đi nổi!"

Có phải là đêm cô mơ thấy anh đi tới?

Ngồi một lúc, hoàng hôn xuống, thấy chồng nhìn đồng hồ, cô đứng dậy cáo từ, nói một câu lịch sự: "Đến Vũ Hán, tới nhà em chơi nhé, anh biết địa chỉ mà?". Anh đáp điềm đạm: "Anh biết!" Rồi mở ngăn kéo, trong dó một tờ giấy.

Tám năm trước, cô tiện tay xé trang sổ, mực đã bay màu, có dấu mũi tên còn đậm, chỉ vào nhà cô...

Dấu yêu, chỉ còn ba khoảnh khắc đó, trong đời...

Trang Hạ dịch (theo Wangshi -TQ)

MinhThy
18-05-2009, 04:55 PM
Em đồng ý ly hôn

Tôi luôn là người phụ nữ yếu đuối. Tôi dùng mọi cách để cứu vãn hôn nhân. Nấu những món ăn chồng thích, mua những CD chồng thích, dọn dẹp nhà gọn như chồng thích, vì chồng làm tất cả những gì tôi cho là hạnh phúc.

Tôi chưa bao giờ đòi hỏi chồng, tôi sợ chồng nghĩ tôi lắm chuyện. Nhưng giờ tôi đã hiểu, tình cảm lâu dài không so được với tình yêu sét đánh.

Lần đầu tiên nhìn thấy chồng và cô ấy là trên bức ảnh post trên mạng âm nhạc, lần đầu gặp mặt cô ấy là khi hai người rời cổng khách sạn, lần đầu được nghe chồng nhắc về cô ấy là tối kỷ niệm ba năm ngày cưới... đó quả thật là một cô gái đẹp.

Tôi xem trộm những mail chồng viết cho cô ấy, mỗi dòng ngọt ngào cảm động ấy tôi đều tự lừa mình rằng đó là viết về tôi, cho tôi. Làm sao chồng có thể yêu ai sâu nặng như thế khi chồng chưa hề nói đến việc ly hôn với tôi. Tôi sợ nói, vì sợ rằng nếu nói sẽ ly hôn thật, vĩnh viễn mất người chồng tôi yêu.

Chồng ạ, tôi thật sự yêu chồng, chỉ những khi chồng ngủ rồi tôi mới từ từ khóc. Cảm ơn chồng đã bên tôi từng đấy năm, yêu tôi như tôi yêu chồng. Ít nhất chồng chưa nói đến ly hôn, chồng còn quay về nhà, chồng còn ăn cơm tôi nấu, còn cười. Thế là tôi thấy đã đủ. Tôi yêu chồng nên tôi tha thứ cho cô ấy.

Cho đến tối qua chồng nói:

Anh có một anh bạn, anh ấy cưới vợ sáu năm rồi. Vợ tốt lắm, anh ấy cũng yêu vợ, nhưng cách đây bốn năm, anh ấy quen một cô, cũng rất tốt, cũng yêu anh ấy. Cho nên anh ấy yêu cả vợ cả bồ. Cô gái cũng là người hiểu biết nên không bao giờ đòi anh bạn anh cưới hay đòi anh ấy bỏ vợ. Vợ anh ấy cũng không bao giờ tìm cách ly hôn. Nhưng bây giờ cô gái kia có bầu rồi, nên đòi cưới. Cô ấy đã yêu bốn năm, những gì tốt đẹp nhất trong đời cô ấy, thì đã đều trao đi cả rồi.

Chồng hỏi tôi: Em bảo anh ấy nên làm thế nào đây?

Tôi không nói gì. Tôi biết đó là chuyện của chồng tôi. Đấy là sự lựa chọn của chồng tôi.

Buổi tối sau khi chồng ngủ, tôi ngồi ngắm khuôn mặt chồng, dáng vẻ chồng ngủ. Tôi hôn thận trọng trong nước mắt vì biết là những cái hôn cuối cùng.

Tôi đi đây. Tôi biết đó là kết thúc tốt nhất. Tôi đã dọn nhà sạch bong, cơm ở trong nồi, thức ăn nên hâm nóng trước khi ăn, đó là bữa cơm cuối cùng tôi nấu cho chồng. Ít uống rượu thôi vì bệnh dạ dày nhé, tôi đã đặt mua một năm sữa bò, họ sẽ đến đưa hàng ngày, nhớ hâm nóng trước khi uống.

Tôi không mang cái gì ra khỏi nhà cả. Tôi chỉ mang món quà ngày xưa lần đầu tiên được chồng tặng, là con gấu len, tôi đã quen ôm nó. Nó sẽ ở bên tôi.

Tôi nói tạm biệt với căn nhà đã ở từng ấy năm, tôi nói tạm biệt với gia đình đã sống từng ấy năm, và tôi nói với chồng sau từng ấy năm: Chúc anh hạnh phúc!

Tôi muốn dặn chồng rằng, hãy hạnh phúc, và đừng làm tổn thương người khác trong hạnh phúc của mình.

Tôi vẫn yêu chồng như ngày xưa. Chỉ có điều, từ sau khi ký giấy ly hôn và ra đi, tất cả sẽ bắt đầu không liên quan gì tới chồng nữa...

Trang Hạ dịch (theo PJBLOGGER)

OA _ NỮ
18-05-2009, 09:36 PM
Đọc xong câu chuyện, bỗng dưng lặng đi. Rồi tự hỏi, nếu mình rơi vào hoàn cảnh cô gái đó, mình có hành động như vậy ko?

Yes, mình cũng sẽ như thế, cũng lặng lẽ ra đi...Với cõi lòng tan nát.

MinhThy
19-05-2009, 08:03 PM
Tình Yêu Đi Mượn

Có lẽ, đã tồn tại một thứ tình cảm như thế.
Na ná như tình yêu nhưng lại chẳng phải tình yêu…
Nồng nhiệt hơn tình bạn nhưng đôi lúc lại lạnh nhạt hơn người dưng…
Hay gọi cách khác thì nó là một thứ tình cảm bù trừ...
Gần giống như tình yêu - Một tình yêu đi mượn.




"Anh, em sợ một ngày nào đó anh sẽ bỏ em…".

"Bỏ ư? Có yêu đâu mà bỏ. Chưa bao giờ ta yêu nhau em à, sao em phải sợ điều đó chứ".

"Ừ nhỉ, có yêu đâu mà sợ… không yêu... và sẽ chẳng bao giờ yêu…".

Họ là hai con người xa lạ, vô tình biết nhau và họ đến với nhau. Chẳng cần đến một lý do và chẳng cần xác định. Không săm soi quá khứ và chẳng ngó ngàng đến tương lai. Cũng không có chuyện yêu đương và càng không có sự ràng buộc... Chỉ biết rằng mỗi lúc buồn chán, có tâm sự… hoặc mỗi lúc cô đơn, thấy não nùng… hay mỗi lúc vấp ngã và không thể tự đứng vững với chính bản thân mình. Họ tìm đến nhau để mong một điểm tựa… mượn một chỗ dựa tuy không mãi mãi nhưng lại vững chắc dù biết chỉ tạm thời…

"Em… Anh buồn quá".

"Em biết! Chưa bao giờ em thấy anh như vậy cả. Em thương anh quá. Anh nói đi, em giúp gì được cho anh?"

"Chẳng gì cả! Đến đây, ngồi yên đấy và hãy ôm anh thôi…".

Họ là hai con người hoàn toàn khác nhau. Mỗi người đều có cuộc sống riêng và theo đuổi những mục đích khác biệt. Anh là một người thuộc xã hội, đầy những tham vọng, sống từng trải và lăn lội với xó xỉnh cuộc đời. Cô là một người thuộc công việc. Bận bịu giấy tờ nơi công sở và luôn bận rộn giao tiếp với khách hàng... Chẳng ai nghĩ rằng họ lại quen nhau cả… và cũng chẳng ai ngờ họ lại có thể đến với nhau như vậy. Nhưng tôi biết, vì tôi hiểu tuy họ khác nhau hoàn toàn về cuộc sống. Nhưng họ lại có cùng chung một điểm thật giống nhau... Họ đầy đủ về vật chất, nhưng thiếu thốn - một chỗ dựa tinh thần.

"Anh là cái sọt rác của em. Để mỗi khi em buồn, em ném những tâm sự vào đấy".

"Vậy sao?".

"Uhm… Vậy còn anh, anh coi em là cái gì?".

"Không phải bạn… Cũng chẳng phải tình yêu".

"…"

"Nhưng đôi khi lại hơn cả tình yêu. Và ít nhiều thì anh cũng không coi em như cái sọt rác. Mà anh coi em như một chỗ dựa, một điểm tựa duy nhất mà trong anh cần có…".

"Anh…".

Trong rạp chiếu phim, họ ngồi gần nhau, cùng im lặng, mắt dõi nhìn về phía màn chiếu… Có những cái liếc nhìn, nhưng rồi lại quay đi như chưa từng gặp gỡ. Anh đứng dậy khẽ cúi mình gượng nói:

"Xin lỗi cô cho tôi ra nhờ một chút".

Cô mỉm cười, khép chân lại và để anh đi ra. "Bíp… Bíp…". Cô mở tin nhắn, chẳng có gì ngoài một dấu ba chấm (…). Anh đi vào, cô thò chân ra như muốn chặn anh lại. Anh khéo léo bước qua, ngồi xuống ghế và quay sang nói với cô bạn gái bên cạnh:

"Em à, phim hôm nay… dường như không hay lắm".

Và như thế, cô một bên… và anh ngồi một bên… Còn một bên, là người anh yêu... ngày đấy…

Nếu có thể đưa tay em nắm
Ta sẽ cùng nhau đi suốt cuộc đời
Chẳng phải tình nhân, chẳng thành bè bạn
Anh là anh, em là em thôi...

( Theo Mr Lee's Blog )