Sheiran
15-07-2009, 03:59 PM
Bột chiên - Tuy quen mà lạ
Thứ tư, 15 Tháng 7 2009 03:09 Sheiran
Nếu có ai đó lần đầu đến Sài Gòn hỏi tôi: "Sài Gòn có món ăn nào bình dân mà lạ không?",nhất định món đầu tiên tôi giới thiệu với người đó sẽ là 'Bột Chiên Sài Gòn".
Cách đây gần 8 năm, lúc tôi mới lên Sài Gòn (SG) học, quen một người bạn SG đầu tiên, khi tôi hỏi: “SG có món ăn nào bình dân mà lạ không?”, bạn tôi nheo mắt: “Để tui dẫn bà đi ăn Bột chiên”. Nghe xong, tôi mắt tròn mắt dẹt: “Bột mà chiên hả? tui thấy dưới quê tui người ta chỉ dùng bột làm bánh, có ai đem bột đi chiên đâu trời”. Bạn tôi phì cười, nửa đùa nửa thật: “SG mà, phải có cái lạ chứ, ăn rồi biết?”.
Thế là, suốt đoạn đường “vi hành” đến quán Bột chiên, trong đầu tôi không ngừng tưởng tượng cảnh người ta đem bột đi chiên sẽ như thế nào? Sẽ ăn ra làm sao?...
http://i224.photobucket.com/albums/dd239/hoathuongsitinh/Botchien.jpg
Nguồn: thuusa-photobucket
“Lần đầu làm quen với Bột chiên” của tôi diễn ra trên vỉa hè bên bờ kênh Nhiêu Lộc vào một tối trời trong. Kể ra cũng khá… “rồ man tíc”. Vỉa hè vắng vẻ, gió thổi hiu hiu, tiếng phừng của lửa, tiếng xèo của thức ăn - dầu mỡ, tiếng lách cách của xẻng… pha trộn nên bản hợp âm vừa đủ, không quá ồn ào, đủ để thực khách thấy vui tai mà ăn ngon miệng hơn, hào hứng hơn.
Thật bất ngờ khi tôi được “mục sở thị” món Bột chiên. Những miếng bột được nén lại vuông vắn, nhỏ nhắn, ươm vàng, đã đánh đổ mớ bột mịn màng phải dùng muỗng để xúc mới ăn được trong trí tưởng tượng nhí nhảnh của tôi. Lúc ấy, tôi lại nghĩ: “Bột mà đem chiên lên thế này ăn làm sao có mùi vị nhỉ?”. Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi vào bàn sau khi nghe nhỏ bạn “oanh vàng thỏ thẻ”: “Cho con hai dĩa 2 trứng nha dì!”.
Tôi liếm môi “khởi động” khi hai dĩa thức ăn đã bày ra trước mắt. Những viên bột chiên giòn được xếp lại gần nhau, kết dính - quây quần trong miếng chả trứng được điểm một màu hành xanh tươi tắn. Phía trên một bên là màu đỏ của tương ớt, một bên là màu trắng hồng của đu đủ thái sợi (Có nơi thay thế đu đủ bằng củ cải trắng và cà rốt hoặc thêm cải xá bấu xào mỡ tỏi), kế đến là chén xì dầu nâu nâu đã được pha dấm, đường vừa miệng với chút ớt cay cay… Cuối cùng, tôi nhận ra một điều: “Bột chiên lên không phải là không có mùi vị”.
Bột chiên được khởi nguồn rất bình dân, và có mặt từ chiếc xe nhỏ ven đường đến các quán ăn, nhà hàng sang trọng. Tùy từng nơi mà bột được chế biến khác nhau một chút từ nguyên liệu cơ bản là bột gạo và bột sắn – loại bột có tính mát và độ kết dính cao. Món ăn này tuy đơn giản nhưng khi nhắc đến ẩm thực SG, mấy dễ ai quên.
Năm nay, em gái tôi lên SG chuẩn bị vào Đại Học, tôi bảo nó: “Hôm nào rảnh Hai dẫn đi ăn Bột chiên SG”, mắt nó tròn xoe ngơ ngác: “Ủa, bột mà cũng đem chiên sao Hai?”…
Thứ tư, 15 Tháng 7 2009 03:09 Sheiran
Nếu có ai đó lần đầu đến Sài Gòn hỏi tôi: "Sài Gòn có món ăn nào bình dân mà lạ không?",nhất định món đầu tiên tôi giới thiệu với người đó sẽ là 'Bột Chiên Sài Gòn".
Cách đây gần 8 năm, lúc tôi mới lên Sài Gòn (SG) học, quen một người bạn SG đầu tiên, khi tôi hỏi: “SG có món ăn nào bình dân mà lạ không?”, bạn tôi nheo mắt: “Để tui dẫn bà đi ăn Bột chiên”. Nghe xong, tôi mắt tròn mắt dẹt: “Bột mà chiên hả? tui thấy dưới quê tui người ta chỉ dùng bột làm bánh, có ai đem bột đi chiên đâu trời”. Bạn tôi phì cười, nửa đùa nửa thật: “SG mà, phải có cái lạ chứ, ăn rồi biết?”.
Thế là, suốt đoạn đường “vi hành” đến quán Bột chiên, trong đầu tôi không ngừng tưởng tượng cảnh người ta đem bột đi chiên sẽ như thế nào? Sẽ ăn ra làm sao?...
http://i224.photobucket.com/albums/dd239/hoathuongsitinh/Botchien.jpg
Nguồn: thuusa-photobucket
“Lần đầu làm quen với Bột chiên” của tôi diễn ra trên vỉa hè bên bờ kênh Nhiêu Lộc vào một tối trời trong. Kể ra cũng khá… “rồ man tíc”. Vỉa hè vắng vẻ, gió thổi hiu hiu, tiếng phừng của lửa, tiếng xèo của thức ăn - dầu mỡ, tiếng lách cách của xẻng… pha trộn nên bản hợp âm vừa đủ, không quá ồn ào, đủ để thực khách thấy vui tai mà ăn ngon miệng hơn, hào hứng hơn.
Thật bất ngờ khi tôi được “mục sở thị” món Bột chiên. Những miếng bột được nén lại vuông vắn, nhỏ nhắn, ươm vàng, đã đánh đổ mớ bột mịn màng phải dùng muỗng để xúc mới ăn được trong trí tưởng tượng nhí nhảnh của tôi. Lúc ấy, tôi lại nghĩ: “Bột mà đem chiên lên thế này ăn làm sao có mùi vị nhỉ?”. Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi vào bàn sau khi nghe nhỏ bạn “oanh vàng thỏ thẻ”: “Cho con hai dĩa 2 trứng nha dì!”.
Tôi liếm môi “khởi động” khi hai dĩa thức ăn đã bày ra trước mắt. Những viên bột chiên giòn được xếp lại gần nhau, kết dính - quây quần trong miếng chả trứng được điểm một màu hành xanh tươi tắn. Phía trên một bên là màu đỏ của tương ớt, một bên là màu trắng hồng của đu đủ thái sợi (Có nơi thay thế đu đủ bằng củ cải trắng và cà rốt hoặc thêm cải xá bấu xào mỡ tỏi), kế đến là chén xì dầu nâu nâu đã được pha dấm, đường vừa miệng với chút ớt cay cay… Cuối cùng, tôi nhận ra một điều: “Bột chiên lên không phải là không có mùi vị”.
Bột chiên được khởi nguồn rất bình dân, và có mặt từ chiếc xe nhỏ ven đường đến các quán ăn, nhà hàng sang trọng. Tùy từng nơi mà bột được chế biến khác nhau một chút từ nguyên liệu cơ bản là bột gạo và bột sắn – loại bột có tính mát và độ kết dính cao. Món ăn này tuy đơn giản nhưng khi nhắc đến ẩm thực SG, mấy dễ ai quên.
Năm nay, em gái tôi lên SG chuẩn bị vào Đại Học, tôi bảo nó: “Hôm nào rảnh Hai dẫn đi ăn Bột chiên SG”, mắt nó tròn xoe ngơ ngác: “Ủa, bột mà cũng đem chiên sao Hai?”…