Trang 2 / 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 LastLast
Bài 11 đến 20/26

Chủ đề: 100 bài thơ hay nhất Việt Nam thế kỷ 20

  1. #11
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    26
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Ðề: 100 bài thơ hay nhất Việt Nam thế kỷ 20

    10.
    Tràng Giang
    Huy Cận

    Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp
    Con thuyền xuôi mái nước song song
    Thuyền về nước lại sầu trăm ngả
    Củi một cành khô lạc giữa dòng

    Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu
    Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiều
    Nắng xuống, chiều lên sâu chót vót
    Sông dài, trời rộng, bến cô liêu

    Bèo dạt về đâu hàng nối hàng
    Mênh mông không một chuyến đò ngang
    Không cầu gợi chút niềm thân mật
    Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng

    Lớp lớp mây cao đùn núi bạc
    Chim nghiêng cánh nhỏ bóng chiều sa
    Lòng quê dờn dợn vời con nước
    Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà

  2. #12
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    26
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Ðề: 100 bài thơ hay nhất Việt Nam thế kỷ 20

    11.
    Dọn về làng
    Nông Quốc Chấn

    Mẹ! Cao - Lạng hoàn toàn giải phóng
    Tây bị chết bị bắt sống hàng đàn
    Vệ quốc quân chiếm lại các đồn
    Người đông như kiến, súng dày như củi.

    Sáng mai về làng sửa nhà phát cỏ
    Cày ruộng vườn, trồng lúa ngô khoai
    Mấy năm qua quên Tết tháng Giêng, quên rằm tháng bảy
    Chạy hết núi lại khe, cay đắng đủ mùi
    Nhớ một hôm mù mịt mưa rơi
    Cơn gió bão trên rừng cây đổ
    Cơn sấm sét lán sụp xuống nát cửa
    Ðường đi lại vắt bám đầy chân.

    Súng nổ kia! Giặc Tây lại đến lùng
    Từng cái lán, nó đốt đi trơ trụi
    Nó vơ hết áo quần trong túi
    Mẹ địu em chạy tót lên rừng
    Lần đi trước, mẹ vẫy gọi con sau lưng
    Tay dắt bà, vai đeo đẫy nải
    Bà lòa mắt không biết lối bước đi.

    Làm sao bây giờ: ta phải chống!
    Giặc đã bắt cha con đi, nó đánh,
    Cha chửi Việt gian, cha đánh lại Tây
    Súng nổ ngay đì đùng một loạt
    Cha ngã xuống nằm lăn trên mặt đất
    Cha ơi: cha không biết nói rồi...
    Chúng con còn thơ, ai nuôi ai dạy?
    Không ai chống gậy khi bà cụ qua đời!
    Mẹ ngồi khóc, con cúi đầu cũng khóc
    Sợ Tây nghe, mẹ dỗ "nín" con im.
    Lán anh em rải rác không biết nơi tìm
    Không ván, không người đưa cha đi cất
    Mẹ tháo khăn phủ mặt cho chồng
    Con cởi áo liệm thân cho bố!
    Mẹ con đưa cha đi nằm một chỗ
    Máu đầy tay, trên mặt nước tràn...
    Mày sẽ chết! thằng giặc Pháp hung tàn
    Băm xương thịt mày, tao mới hả!

    Hôm nay Cao - Bắc - Lạng cười vang
    Dọn láng, rời rừng, người xuống làng
    Người nói cỏ lay trong ruộng rậm
    Con cày mẹ phát ruộng ta quang.
    Ðường cái kêu vang tiếng ô tô
    Trong trường ríu rít tiếng cười con trẻ.
    Mờ mờ khói bếp bay trên mái nhà lá.
    Mặc gà gáy chó sủa không lo
    Ngày hai bữa rau ta có muối
    Ngày hai buổi, không tìm củ pầu, củ nâu
    Có bắp xay độn gạo no lâu,
    Ðường ngõ từ nay không cỏ rậm
    Trong vườn chuối, hổ không dám đến đẻ con
    Quả trên cành không lo tự chín tự rụng
    Ruộng sẽ không thành nơi máu chảy từng vũng.
    Bộ đội đỡ phải đi thung lũng núi rừng
    Ra đường xe, hát nói ung dung
    Từng đoàn người dắt lá cây tiến bước
    Súng bên vai, bao gạo buộc bên vai,
    Chân đi có giày không sợ nẻ
    Trên đầu có mũ che nắng mưa

    Mặt trời lên sáng rõ rồi mẹ ạ!
    Con đi bộ đội, mẹ ở lại nhà,
    Giặc Pháp, Mỹ còn giết người cướp của trên đất nước ta.
    Ðuổi hết nó đi, con sẽ về trông mẹ

    Mùa đông 1950

  3. #13
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    26
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Ðề: 100 bài thơ hay nhất Việt Nam thế kỷ 20

    12.
    Quê Hương
    Nguyễn Bá Chung

    Ba mươi năm xa cách quê hương
    Bảy lần về thôi cũng là tạm đủ
    Nhớ lần đầu - tóc tang trời ủ rủ
    Đến bây giờ ánh sáng đã bừng lên

    Có cái gì là lạ không thể quên
    Như nỗi nhớ không biết tên mà gọi
    Như nỗi đau không thể làm dịu vợi
    Như ngôi nhà vẫn mãi mãi đi tìm

    Như bầu trời nửa xám nửa không quen
    Mảnh đất vỡ bồi máu xương ta đó
    Đỉnh Yên Tử hoa đại còn vết đỏ
    Những người xưa vì nước xả thân mình

    Con đường quê vẫn mãi mãi gập ghềnh
    Bao năm tháng những người làng chịu đói
    Năm Ất Dậu tất cả làng tụ lại
    Ăn cháo hoa suốt cả mấy tháng trời

    Bát cháo hoa mà ngọt cả một đời
    Quý hơn cả bao ngọc vàng cộng lại
    Xa ngàn dặm để mà còn nhớ mãi
    Vết thương đau chưa chôn đủ tháng ngày

    Để về đây nhận lại mặt người
    Để mình biết mình vẫn là mình cũ
    Bao đổi thay thăng trầm bong lớp vỏ
    Nhìn quê hương để lại nhận ra mình

  4. #14
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    26
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Ðề: 100 bài thơ hay nhất Việt Nam thế kỷ 20

    13.
    Say đi em
    Vũ Hoàng Chương

    Khúc nhạc hồng êm ái
    Điệu kèn biếc quay cuồng
    Một trời phấn hương
    Đôi người gió sương
    Đầu xanh lận đận, cùng xót thương càng nhớ thương
    Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo
    Hồn ngả lâu rồi nhưng chân còn dẻo,
    Lòng trót nghiêng mà bước vẫn du dương,
    Lòng nghiêng tràn hết yêu đương
    Bước chân còn nhịp. Nghê thường lẳng lơ.

    Ánh đèn tha thướt
    Lưng mềm, não nuột dáng tơ
    Hàng chân lả lướt
    Đê mê hồn gửi cánh tay hờ.
    Âm ba gờn gợn nhỏ,
    Ánh sáng phai phai dần
    Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân
    Lui đôi vai, tiến đôi chân,
    Riết đôi tay, ngả đôi thân,
    Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió
    Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ,
    Hãy thêm say, còn đó rượu chờ ta !
    Cổ chưa khô, đầu chưa nặng, mắt chưa hoa
    Tay mềm mại, bước còn chưa chuếnh choáng.
    Chưa cuối xứ Mê Ly, chưa cùng trời Phóng Đãng.
    Còn chưa say, hồn khát vẫn thèm men.

    Say đi em! Say đi em!
    Say cho lơi lả ánh đèn
    Cho cung bực ngả nghiêng, điên rồ xác thịt.
    Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết!

    Ta quá say rồi
    Sắc ngả màu trôi
    Gian phòng không đứng vững
    Có ai ghì hư ảnh sát kề môi.
    Chân rã rời
    Quay cuồng chi được nữa
    Gối mỏi gần rơi
    Trong men cháy, giác quan vừa bén lửa
    Say không còn biết chi đời
    Nhưng em ơi,
    Đất trời nghiêng ngửa
    Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ;
    Đất trời nghiêng ngửa
    Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!

  5. #15
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    26
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Ðề: 100 bài thơ hay nhất Việt Nam thế kỷ 20

    14.
    Miền Trung
    Hoàng Trần Cương

    Bao giờ em về thăm
    Quê hương anh một thời ngút lửa
    Miền Trung mỏng và sắc như cật nứa
    Chuốt ruột mình thành giải lụa Sông Lam

    Miền Trung
    Tấm lưng trần đen sạm
    Những đốt sống Trường Sơn lởm chởm giăng màn
    Thoáng bóng giặc núi bửa báng súng
    Những đứa con văng mình như mảnh đạn
    Thương mẹ một mình trời sinh đá mồ côi

    Miền Trung
    Bao đời núi bể kề đôi
    Ôi! Biển Đông - giọt nước mắt của muôn ngàn thế hệ
    Nóng hổi như vừa lăn xuống
    Theo những tượng đá cụt đầu của Trường Sơn uy nghiêm

    Miền Trung
    Câu ví dặm nằm nghiêng
    Trên nắng và dưới cát
    Đến câu hát cũng hai lần sàng lại
    Sao lọt tai rồi vẫn day dứt quanh năm

    Miền Trung
    Bao giờ em về thăm
    Mảnh đất nghèo mùng tơi không kịp rớt
    Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ
    Chỉ gió bão là tốt tươi như cỏ
    Không ai giao mà trắng mặt người

    Miền Trung
    Eo đất này thắt đáy lưng ong
    Cho tình người đọng mật
    Em gắng về
    Đừng để mẹ già mong.

  6. #16
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    26
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Ðề: 100 bài thơ hay nhất Việt Nam thế kỷ 20

    15.
    Đường Về quê mẹ
    Đoàn Văn Cừ

    U tôi ngày ấy mỗi mùa xuân,
    Dặm liễu mây bay sắc trắng ngần,
    Lại dẫn chúng tôi về nhận họ
    Bên miền quê ngoại của hai thân.

    Tôi nhớ đi qua những rặng đề,
    Những dòng sông trắng lượn ven đê .
    Cồn xanh, bãi tía kề liên tiếp,
    Người xới cà, ngô rộn bốn bề .

    Thúng cắp bên hông, nón đội đầu,
    Khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu
    Trông u chẳng khác thời con gái
    Mắt sáng, môi hồng, má đỏ au .

    Chiều mát, đường xa nắng nhạt vàng,
    Đoàn người về ấp gánh khoai lang,
    Trời xanh cò trắng bay từng lớp,
    Xóm chợ lều phơi xác lá bàng.

    Tà áo nâu in giữa cánh đồng,
    Gió chiều cuốn bụi bốc sau lưng.
    Bóng u hay bóng người thôn nữ
    Cúi nón mang đi cặp má hồng.

    Tới đường làng gặp những người quen.
    Ai cũng khen u nết thảo hiền,
    Dẫu phải theo chồng thân phận gái
    Đường về quê mẹ vẫn không quên

  7. #17
    Newbie Photobucket
    Ngày gia nhập
    May 2009
    Bài viết
    26
    Thanks
    0
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Default Ðề: 100 bài thơ hay nhất Việt Nam thế kỷ 20

    16.
    Anh đừng khen em
    Lâm Thị Mỹ Dạ

    Lần đầu khi mới làm quen
    Anh khen cái nhìn em đẹp
    Trời mưa òa cơn nắng đến
    Anh khen đôi má em hồng
    Gặp người tàn tật em khóc
    Anh khen em nhạy cảm thông
    Thấy em sợ sét né giông
    Anh khen sao mà hiền thế
    Thấy em nâng niu con trẻ
    Anh khen em thật dịu dàng
    Khi hôn lên câu thơ hay
    Ấp trang sách vào mái ngực
    Em nghe tim mình thổn thức
    Thương người làm thơ đã mất
    Trái tim giờ ở nơi đâu
    Khi đọc một cuộc đời buồn
    Lòng em xót xa ấm ức
    Anh khen em cảm xúc
    Và bao điều nữa...Anh khen

    Em sợ lời khen của anh
    Như sợ đêm về trời tối
    Nhiều khi ngồi buồn một mình
    Trách anh sao mà nông nỗi
    Hãy chỉ cho em cái kém
    Ðể em nên người tốt lành
    Hãy chỉ nơi anh cái xấu
    Ðể em chăm chút đời anh
    Anh ơi anh có biết không
    Vì anh em buồn biết mấy
    Tình yêu khắt khe thế đấy
    Anh ơi anh đừng khen em

  8. #18
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    Jun 2009
    Bài viết
    264
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Ðề: 100 Bài thơ hay nhất trong thế kỉ XX



    17. NGUYỆT CẦM

    (Xuân Diệu)

    Trăng nhập vào đây cung nguyệt lạnh
    Trăng thương, trăng nhớ, hỡi trăng ngần
    Đàn buồn, đàn lặng, ôi đàn chậm
    Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân

    Mây vắng, trời trong, đêm thuỷ tinh
    Lung linh bóng sáng bỗng rung mình
    Vì nghe nương tử trong câu hát
    Đã chết đêm rằm theo nước xanh

    Thu lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời
    Đàn ghê như nước, lạnh, trời ơi
    Long lanh tiếng sỏi vang vang hận:
    Trăng nhớ Tầm Dương, nhạc nhớ người...

    Bốn bề ánh nhạc, biển pha lê
    Chiếc đảo hồn tôi rợn bốn bề
    Sương bạc làm thinh, khuya nín thở
    Nghe sầu âm nhạc đến sao Khuê.

    *
    * *

    18. CÔ BỘ ĐỘI ẤY ĐÃ ĐI RỒI

    (Phạm Tiến Duật)

    Cô bộ đội ấy đã đi rồi
    Chuyển đơn vị vào vùng rừng trong ấy
    Em gái đi, các anh ở lại
    Biết đến bao giờ mới được gặp nhau

    Lũng thì thẳm mà rừng thì sâu
    Để hun hút nhớ nhau biền biệt
    Bao nhiêu bạn bè, bao nhiêu bạn bè thân thiết
    Xa nhau như xa nhau hôm nay

    Thôi em đừng bẻ đốt ngón tay
    Nước mắt dễ lây mà rừng thì lặng quá
    Anh biết rồi bao nhiêu vất vả
    Tháng năm dài cùng nhau đi qua

    Để sáu bảy năm em gái xa nhà
    Hăm bảy tuổi chuyện chồng con chưa nói
    Cả một thời trẻ trung sôi nổi
    Ở bên nhau bếp lửa giữa rừng xa

    Nhớ nhau, nhớ nhau ở giữa rừng già
    Ngón tay nóng cầm viên thuốc mát
    Cái đêm đói ngồi nghe chim đắp tát
    Con chó vàng cọ chân em đòi ăn

    Nhớ nhau, nhớ nhau những buổi mưa dầm
    Căn nhà dột tóc em ướt hết
    Anh ngồi nghĩ gì em chẳng biết
    Cứ hát tràn những câu hát bâng quơ

    Nhớ trưa đỉnh đèo ta đứng ngẩn ngơ
    Nhìn mây trắng chân trời ngỡ biển
    Biển Đông thì xa, biết ta nhìn chẳng đến
    Nhưng em vui anh kể chuyện em nghe

    Trưa vác gạo ta dừng bên khe
    Một đoàn tù binh đi qua đang đứng ngó
    Bên những thằng người áo quần loang lổ
    Bóng em lồng bóng suối trong veo
    Lúc ấy lòng anh biết mấy tự hào
    Tự hào vì có em ở đây, tự hào vì đất nước
    Ở đây màu hồng xiết bao thân thuộc
    Xao xuyến lòng anh, xao xuyến bạn bè

    Đến chào anh sáng mai em đi
    Như ngày nào chào bà con hàng xóm
    Sự xa cách nhỏ trong sự xa cách lớn
    Một cuộc chia tay trong triệu cuộc chia tay

    Rồi ngày mai xa vắng nơi đây
    Em lại có bao nhiêu đồng đội mới
    Trong chiến tranh một khát khao sôi nổi
    Là nhân dân đoàn tụ muôn đời

    Cô bộ đội ấy đã đi rồi.

    *
    * *

    19. TÂY TIẾN

    (Quang Dũng - Phù Lưu Chanh, 1948)

    Sông Mã xa rồi Tây tiến ơi!
    Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi
    Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi
    Mường Lát hoa về trong đêm hơi

    Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm
    Heo hút cồn mây, súng ngửi trời
    Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống
    Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi

    Anh bạn dãi dầu không bước nữa
    Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
    Chiều chiều oai linh thác gầm thét
    Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người

    Nhớ ôi Tây tiến cơm lên khói
    Mai Châu mùa em thơm nếp xôi

    Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa
    Kìa em xiêm áo tự bao giờ
    Khèn lên man điệu nàng e ấp
    Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ

    Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
    Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
    Có nhớ dáng người trên độc mộc
    Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa

    Tây tiến đoàn binh không mọc tóc
    Quân xanh màu lá dữ oai hùm
    Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
    Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm

    Rải rác biên cương mồ viễn xứ
    Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh
    Áo bào thay chiếu, anh về đất
    Sông Mã gầm lên khúc độc hành

    Tây tiến người đi không hẹn ước
    Đường lên thăm thẳm một chia phôi
    Ai lên Tây tiến mùa xuân ấy
    Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.

    *
    * *

    20. LÊN CÔN SƠN

    (Khương Hữu Dụng)

    Lên đỉnh Côn Sơn tìm Nguyễn Trãi
    Trên đầu xanh ngắt một bầu không
    Bàn cờ thế sự quân không động
    Mà dấy quanh mình nỗi bão giông.

    __________________
    Last edited by phale; 07-08-2009 at 02:56 PM.
    Sao Anh lấp lánh trên trời
    Trăng Em soi sáng rạng ngời trong đêm
    Hai ta soi sáng biển thêm
    Cùng nhau lướt sóng để mềm con tim
    .

  9. #19
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    Jun 2009
    Bài viết
    264
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Ðề: 100 Bài thơ hay nhất trong thế kỉ XX

    21.ĐÒ LÈN

    (Nguyễn Duy)

    Thuở nhỏ tôi ra Cống Na câu cá
    níu váy bà đi chợ Bình Lâm
    bắt chim sẻ ở vành tai tượng Phật
    và đôi khi ăn trộm nhãn chùa Trần

    Thuở nhỏ tôi lên chơi đền cây Thị
    Chân đất đi đêm xem lễ Đền Sòng.
    Mùi huệ trắng quyện khói trầm thơm lắm
    Điệu hát văn lảo đảo bóng cô đồng.

    Tôi đâu biết bà tôi cơ cực thế
    bà mò cua, xúc tép ở đồng Quan
    bà đi gánh chè xanh Ba Trại
    Quán cháo, Đồng Giao thập thững những đêm hàn

    Tôi trong suốt giữa đôi bờ hư thực
    giữa bà tôi và tiên phật thánh thần
    cái năm đói củ giong riềng luộc sượng.
    cứ nghe thơm mùi huệ trắng, hương trầm

    Bom Mỹ giội nhà bà tôi bay mất
    đền Sòng bay, bay tuốt cả chùa chiền
    Thánh với Phật rủ nhau đi đâu hết
    bà tôi đi bán trứng ở ga Lèn?

    Tôi đi lính, lâu không về quê ngoại
    dòng sông xưa vẫn bên lở bên bồi
    Khi tôi biết thương bà thì đã muộn
    Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi!

    *
    * *

    22. CHIỀU

    (Hồ Dzếnh)

    Trên đường về nhớ đầy
    Chiều chậm đưa chân ngày
    Tiếng buồn vang trong mây.

    Chim rừng quên cất cánh
    Gió say tình ngây ngây
    Có phải sầu vạn cổ
    Chất trong hồn chiều nay?

    Tôi là người lữ khách
    Màu chiều khó làm khuây
    Ngỡ lòng mình là rừng
    Ngỡ hồn mình là mây
    Nhớ nhà châm điếu thuốc
    Khói huyền bay lên cây...

    *
    * *

    23. THĂM MẢ CŨ BÊN ĐƯỜNG

    (Tản Đà - 1925)

    Chơi lâu nhớ quê về thăm nhà,
    Đường xa, người vắng, bóng chiều tà.
    Một dãy lau cao làn gió chạy,
    Mấy cây thưa lá sắc vàng pha.

    Ngoài xa trơ một đống đất đỏ,
    Hang hốc đùn lên đám cỏ gà.
    Người nằm dưới mả, ai ai đó ?
    Biết có quê đây hay vùng xa ?

    Hay là thuở trước kẻ cung đao
    Hám đạn liều tên quyết mũi dao,
    Cửa nhà xa cách, vợ con khuất,
    Da ngựa gói bỏ lâu ngày cao?

    Hay là thuở trước kẻ văn chương
    Chen hội công danh nhỡ lạc đường,
    Tài cao phận thấp, chí khí uất,
    Giang hồ mê chơi quên quê hương ?

    Hay là thuở trước khách hồng nhan
    Sắc sảo khôn ngoan đất trời ghen,
    Phong trần xui gặp bước lưu lạc,
    Đầu xanh theo một chuyến xuân tàn ?

    Hay là thuở trước khách phong lưu
    Vợ con đàn hạc đề huề theo,
    Quan san xa lạ đường lối khó
    Ma thiêng nước độc phong sương nhiều ?

    Hay là thuở trước bậc tài danh
    Đôi đôi lứa lứa cũng linh tinh
    Giận duyên tủi phận, hờn ân ái
    Đất khách nhờ chôn một khối tình ?

    Suối vàng sâu thẳm biết là ai ?
    Mả cũ không ai kẻ đoái hoài!
    Trải bao ngày tháng trơ trơ đó,
    Mưa dầu nẵng dãi, trăng mờ soi!

    Ấy thực quê hương con người ta
    Dặn bảo trên đường những khách qua:
    Có tiếng khóc eo thời có thế,
    Trăm năm ai lại biết ai mà ?

    *
    * *

    24. CHA TÔI

    (Lê Đạt)

    Đất quê cha tôi đất quê Đề Thám
    Rừng rậm sông sâu
    Con gái cũng theo đòi nghề võ
    Ngày nhỏ cha tôi dẫn đầu lũ trẻ đi chăn trâu
    Phất ngọn cờ lau
    Vào rừng Na Lương đánh trận
    Mơ làm Đề Thám
    Lớn lên, cha tôi đi dạy học
    Gối đầu trên cuốn Chiêu hồn nước
    Khóc Phan Chu Trinh
    Như khóc người nhà mình
    Ôm mộng bôn ba hải ngoại
    Lênh đênh khói một con tàu
    Sớm tối ngâm nga mấy vần cảm khái
    Đánh nhau với Tây
    Bỏ việc lang thang vào Nam ra Bắc
    Cắt tóc đi tu nhưng quá nặng nghiệp đời
    Gần hai mươi năm trời
    Tôi vẫn nhớ lời cha tôi cháy bỏng
    Dạy tôi làm thơ, ước mơ, hi vọng
    Những câu Kiều say sưa đưa cuộc đời bay bổng
    Tiếng võng trưa hè mênh mông
    Phong trần mài một lưỡi gươm
    Những phường giá áo túi cơm sá gì.

    Nhưng công việc làm ăn mỗi ngày mỗi khó
    Cuộc đời chợ đen chợ đỏ
    Thù hằn con người
    "Muốn sống thanh cao đi lên trời mà ở
    Mày đã quyết kiêu căng
    Níu lấy cái lương tâm gàn dở
    Dám không tồi như chúng tao
    Suốt đời mày sẽ khổ".

    Quan lại trù cha tôi cứng đầu cứng cổ
    Người "An Nam" dám đánh "ông Tây"
    Mẹ ỉ eo dằn vặt suốt ngày
    Chửi mèo, mắng chó
    "Cũng là chồng là con
    Chồng người ta khôn ngoan
    Được lòng ông tuần ông phủ
    Mang tiền về nuôi vợ".

    Bát đĩa xô nhau vỡ
    Cha tôi nằm thở dài
    Cha nhịn đi cho đỡ
    Anh em tôi, bỏ cơm
    Hai đứa dắt nhau ra đường tha thẩn
    Trời mùa đông trăng sáng
    Sao nở như hoa

    Không biết Ngưu Lang trên kia
    Có bao giờ cãi Chức Nữ.
    Rồi cha tôi lui tới nhà quan tuần, quan phủ
    Lúc về, gặp tôi đỏ mặt quay đi
    Một hôm, tôi thấy chữ R.O treo ngoài cửa

    Cha tôi không dạy tôi làm thơ nữa
    Người còn bận đếm tiền ghi sổ
    Thỉnh thoảng nhớ những ngày oanh liệt cũ
    Một mình uống rượu say
    Ngâm mấy câu Kiều, ôm mặt khóc
    Tỉnh dậy lại loay hoay ghi sổ đếm tiền
    Hai vai nhô lên
    Đầu lún xuống
    Như không mang nổi cuộc đời
    Bóng in tường vôi im lặng
    Ngọn đèn leo leo ánh sáng
    Bóng với người như nhau
    Mùi ẩm mốc, tiếng mọt kêu cọt kẹt
    Ở chân bàn hay ở cha tôi?

    Cuộc sống hàng ngày nhỏ nhen tàn bạo.
    Rác rưởi gia đình miếng cơm manh áo
    Tàn phá con người.
    Những mơ ước thời xưa như con chim gẫy cánh
    Rũ đầu chết ngạt trong bùn
    Năm tháng mài mòn bao nhiêu khát vọng.
    Cha đã dạy con một bài học lớn
    Đau thương kiên quyết làm người.
    Không nên lùi bước cuộc đời phải thắng.

    *
    * *

    25. MẸ VÀ QUẢ

    ( Nguyễn Khoa Điềm)

    Những mùa quả mẹ tôi hái được
    Mẹ vẫn trông vào tay mẹ vun trồng
    Những mùa quả lặn rồi lại mọc
    Như mặt trời khi như mặt trăng
    Lũ chúng tôi từ tay mẹ lớn lên
    Còn những bí và bầu thì lớn xuống
    Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
    Rỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi
    Và chúng tôi, một thứ quả trên đời
    Bảy mươi tuổi mẹ đợi chờ được hái
    Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi
    Mình vẫn còn một thứ quả non xanh.

    *
    * *

    26. NÚI MƯỜNG HUNG DÒNG SÔNG MÃ

    ( Cầm Giang - 2-1953)

    Anh là núi Mường Hung
    Em là dòng sông Mã
    Sông nhiều rêu, nhiều cá
    Núi nhiều thú, nhiều măng
    Chiều bóng anh che sông
    Sớm mắt em long lanh
    Sáo cành cây ạnh thổi vang lanh lảnh
    Gió lùa qua miệng anh lại mỉm cười
    Rộn ràng em thuyền độc mộc ngược xuôi
    Như trăm nỗi băn khoăn khi đến tuổi
    Nếu trời làm em sóng nổi
    Anh ngả mình ngăn lại lúc phong ba
    Em là búp bông trắng
    Anh là ngọn lúa vàng

    Thi nhau lớn đẹp nương
    Toả mùi thơm cùng nghe chim hót
    Em cứ về nhà trước
    Đợi anh ở bên sông
    Anh làm no lòng mương
    Em làm vui ấm bản
    Nếu con gấu giẫm gãy cành bông trắng
    Lá lúa anh sẽ cứa đứt chân
    Nếu lúa này chuột, khỉ dám đến ăn
    Sợi bông em sẽ bay mù mắt nó

    Anh là rừng thẳm
    Em là suối sâu
    Cây rừng anh làm cầu
    Bắc ngang lên dòng suối
    Hoa sim nở đỏ chói
    Soi bóng xuống lòng em
    Nếu hùm về, suối em thành thác
    Nếu sói về, rừng anh sẽ thành chông
    Quyết chẳng chịu đau lòng
    Đời chúng ta rừng núi
    Suối em phá tan bóng tối
    Rừng anh chặn lại bão dông
    Để anh lớn mãi thành núi Mường Hung
    Em ngoan chảy thành dòng sông Mã.

    *
    * *

    27. MẮT BUỒN

    ( BÙI GIÁNG)

    Bóng mây trời cũ hao mòn
    Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
    Tấm thân với mảnh hình hài
    Tấm thân thể với canh dài bão giông
    Cá khe nước cõng lên đồng
    Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng
    Tạ từ tháng chạp quay nghiêng
    Âm trang sử lịch thu triền miên trôi

    Bỏ trăng gió lại cho đời
    Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
    Bỏ người yêu bỏ bóng ma
    Bỏ hính hài của tiên ngan trên trời
    Bây giờ riêng đối diện tôi
    Còn hai con mắt khóc người một con.

    *
    * *

    28. HAI SẮC HOA TIGÔN

    (T.T.KH.)
    <DIV></DIV>
    <DIV>Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
    Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
    Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
    Tôi chờ người ấy với yêu thương

    Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
    Dải đường xa vút bóng chiều phong,
    Và phương trời thẳm mờ sương cát,
    Tay vít dây hoa trắng lạnh lòng.

    Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
    Thở dài trong lúc thấy tôi vui.
    Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ,
    Anh sợ tình ta cũng thế thôi.

    Thuở đó nào tôi có hiểu gì,
    Cánh hoa tan tác của sinh ly,
    Cho nên cười đáp: mầu hoa trắng
    Là chút lòng trong chẳng biết suy.

    Đâu biết lần đi một lỡ làng
    Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
    Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
    Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường.

    Từ đấy thu rồi thu lại thu,
    Lòng tôi còn giá đến bao giờ.
    Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
    "Người ấy" cho nên vẫn hững hờ.

    Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
    Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
    Mà từng thu chết, từng thu chết,
    Vẫn giấu trong tâm bóng một người.

    Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
    Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
    Nhung hồng tựa trái tim tan vỡ
    Và đỏ như màu máu thắm phai

    Tôi nhớ lời người đã bảo tôi,
    Một mùa thu cũ rất xa xôi.
    Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
    Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

    Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
    Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu...
    Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
    Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.

    Nếu biết rằng tôi đã có chồng,
    Trời ơi, người ấy có buồn không?
    Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ,
    Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.

    *
    * *

    29. ĐỌC THƠ ỨC TRAI

    (Sóng Hồng _ Hà Nội, mùa đông 1963)

    <DIV>Đêm đông sương lạnh
    Quanh nhà tiếng trùng ra rả
    Dưới đèn lần đọc thơ Ức Trai
    Canh khuya nói chuyện với người xưa
    Và thức tỉnh một thời qua.

    Hơn năm trăng năm trước,
    Nhân dân ta vùng lên đuổi quân xâm lược.
    Ai chí khí hiên ngang,
    Hơn đời mưu lược,
    Cứu dân cứu nước, nhớ lời cha,
    Một lòng ưu ái vì dân tộc,
    Lo trước vui sau giữ nếp nhà.
    Mười năm quyết chiến,
    Ngang dọc xông pha.
    Lấy nhân nghĩa chống bạo tàn,
    Dựa sức dân dẹp tan kình ngạc.
    Vung gươm khiếp vía quân Minh,
    Múa bút mềm gan tướng giặc.

    Sau khi sóng kình im bặt,
    Chí đang hăng dựng nước buổi thanh bình,
    Vì đâu phải lui về núi cũ,
    Bạn với cúc tùng cho ngày tháng trôi qua!
    Tưởng thoát chốn phồn hoa
    Mặc ai bon chen danh lợi
    Đau đớn nhìn việc đời biến đổi
    Như mây trôi nước chảy xuôi dòng

    Lúc thuyền ai hờ hững ở trên sông!
    Nhưng duyên nợ nước mây chưa trọn,
    Chí lo việc lớn vẫn hăng say.
    Bi kịch Lệ Chi Viên để lụy bậc thiên tài,
    Hận anh hùng, nước biển Đông cũng không rửa sạch!

    Nay đọc thơ Người,
    Lòng ta đau xót.
    Thấm từng câu:
    Yêu nước thương dân,
    Tâm hồn cao khiết.
    Sự nghiệp muôn năm vẫn sáng ngời.

    Ù ù gió thổi bên ngoài,
    Trăng bạc rung rinh cành sấu.
    Trông ra tưởng thấy Ức Trai.
    Trên đỉnh Côn Sơn đang mỉm cười
    Nhìn con cháu thời Hồ Chí Minh anh dũng
    Đã lấy máu viết nên Bình Tây đại cáo.

    *
    * *

    30. BÀI THƠ TÌNH Ở HÀNG CHÂU

    (Tế Hanh - 1956)

    Anh xa nước nên yêu thêm nước
    Anh xa em càng nhớ thêm em
    Trăng Tây Hồ vời vợi thâu đêm
    Trời Hàng Châu bốn bề êm ái
    Mùa thu đã đi qua còn gửi lại
    Một ít vàng trong nắng trong cây
    Một ít buồn trong gió trong mây
    Một ít vui trên môi người thiếu nữ...
    Anh đã đến những nơi lịch sử
    Đường Tô Đông Pha làm phú
    Đường Bạch Cư Dị đề thơ
    Hồn người xưa vương vấn tự bao giờ
    Còn thao thức trên cành đào ngọn liễu
    Phong cảnh đẹp nhưng lòng anh thấy thiếu
    Bức tranh kia anh muốn điểm thêm màu
    Có hai ta cùng tựa bên cầu
    Cho mặt nước Tây Hồ trong sáng nữa
    Lá phong đỏ như mối tình đượm lửa
    Hoa cúc vàng như nỗi nhớ dây dưa
    Làn nước qua ánh mắt ai đưa
    Cơn gió đến bàn tay em vẫy
    Chúng mình đã yêu nhau từ độ ấy
    Có núi sông và có trăng sao
    Có giận hờn và có chiêm bao
    Cay đắng ngọt bùi cuộc đời kháng chiến
    Nói sao hết em ơi bao kỉ niệm...
    Những ngày buồn nghĩ đến thấy vui vui
    Những ngày vui sao lại thấy bùi ngùi
    Anh không muốn hỏi nhiều quá khứ
    Ngày đẹp nhất là ngày rồi gặp gỡ
    Rời Tây Hồ trăng xuống Bắc Cao Phong
    Chỉ mình anh với im lặng trong phòng
    Anh ngước nhìn bức thêu trên vách:
    Hai bóng người đi một hàng tùng bách
    Bàn tay nào đã dệt nỗi lòng anh ?
    Tiếng mùa xuân đem sóng vỗ bên mình
    Vơ vẩn tình chăn chập chờn mộng gối
    Anh mơ thấy Hàng Châu thành Hà Nội
    Nước Tây Hồ Bỗng hoá nước Hồ Tây
    Hai chúng mình cùng bước dưới hàng cây.
    (1956)
    __________________
    Sao Anh lấp lánh trên trời
    Trăng Em soi sáng rạng ngời trong đêm
    Hai ta soi sáng biển thêm
    Cùng nhau lướt sóng để mềm con tim
    .

  10. #20
    Silver Member PhotobucketPhotobucketPhotobucket
    Ngày gia nhập
    Jun 2009
    Bài viết
    264
    Thanks
    0
    Thanked 1 Time in 1 Post

    Default Ðề: 100 Bài thơ hay nhất trong thế kỉ XX

    31. TRỞ VỀ QUE NỘI

    (Ca Hiến Lê - 9 - 1965)

    Ôi quê hương xanh biếc bóng dừa
    Có ngờ đâu hôm nay ta trở lại
    Quê hương ta tất cả vẫn còn đây
    Dù người thân đã ngã xuống đất này
    Ta lại gặp những mặt người ta yêu biết mấy
    Ta nhìn ta, ta ngắm, ta say
    Ta run run nắm những bàn tay
    Thương nhó dồn trong tay ta nóng bỏng.

    Đây rồi đoạn đường xưa
    Nơi ta vẫn thường đi trong mộng
    Kẽo kẹt nhà ai tiếng võng trưa
    Ầu ơ... thương nhớ lắm
    Ơi nhũng bông trang trắng, những bông trang hồng.
    Như tấm lòng em trong trắng thủy chung
    Như trái tim em đẹp màu đỏ thắm
    Con sông nhỏ tuổi thơ ta đã tắm
    Vẫn còn đây nước chẳng đổi dòng
    Hoa lục bình tím cả bờ sông.

    Mẹ lưng còng tóc bạc
    Ngậm ngùi kể chuyện ta nghe
    Tám em bé chết vì bom xăng đặc
    Trên đường đi học trở về.
    Giặc giết mười người trong một ấp
    Bà con khiêng xác chất đầy ghe

    Chở lên Bến Tre đấu tranh với giặc
    Làng ta mấy lần bom giội nát
    Dừa ngã ngổn ngang, xơ xác bờ tre,
    Mẹ dựng tạm mái lêu che mưa che gió.
    Ta có ngờ đâu mái lều của mẹ
    Dưới lớp đất kia ngọn lửa vẫn còn
    Mẹ ta tần tảo sớm hôm
    Nuôi các anh ta dười hầm bí mật
    Cả đời mẹ hy sinh gan góc
    Hai mươi năm giữ đất, giữ làng
    Ôi mẹ là bà mẹ miền Nam.
    Ta có ngờ đâu em ta đấy
    Dưới mái lều kia em đã lớn lên
    Em đệp lắm như mùa xuân bừng dậy
    Súng trên vai cũng đẹp như em
    Em ơi! Sao tóc em thơm vậy
    Hay em vừa đi qua vườn sầu riêng
    Ta yêu giọng em cười trong trẻo
    Ngọt ngào như nước dừa xiêm

    Yêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻo
    Dịu dàng như những nàng tiên
    Em là du kích, em là giao liên
    Em là chính quê hương ta đó
    Mười một năm rồi ta nhớ, ta thương

    Đêm đầu tiên ta ngủ giữa quê hương
    Sao thấy lòng ấm lạ
    Dù ngoài trời tầm tã mưa tuôn
    Tiếng đại bác gầm rung vách lá
    Ôi quê hương ta đẹp quá!
    Dù trên đường còn những hố bom
    Dù áo em vẫn còn mảnh vá
    Chỉ có trái tim chung thủy, sắt son
    Và khẩu súng trong tay cháy bỏng căm hờn.

    *
    * *

    32. ĐÊM MƯA

    (TÔ HOÀN)

    Con về thăm mẹ, đêm mưa
    Mới hay nhà dột, gió lùa bốn bên

    Mưa rơi sợi thẳng, sợi xiên
    Cứ nhằm vào mẹ những đêm trắng trời

    Con đi đánh giặc suốt đời
    Vẫn không che được một nơi mẹ nằm.

    *
    * *

    33. NHỮNG ĐỨA TRẺ CHƠI TRƯỚC CỬA ĐỀN

    (THI HOÀNG)

    Ông từ giữ đền ơi xin ông đấy
    Chấp với bọn trẻ ranh rửng mỡ làm gì
    Thế là ông cười rồi ông nhỉ
    Cho chúng nó chơi đừng đuổi chúng đi.

    Này thằng Tâm con nhà bố Tầm
    Trước cửa đền xin đừng giồng cây chuối
    Lại còn hét như giặc cái
    Con bé cái Nhân con bà Nhẫn kia.

    Những mắt cười vê tít lại cứ như sợi chỉ
    Gạch sân đền ấm lên ửng má
    Tiếng trẻ con non màu lá mạ
    Vệt mồ hôi tươi mưởi quệt ngang mày.

    Thật tuyệt vời thằng cháu ông Đương
    Ngón tay cái rất to cho được vào lỗ mũi
    Ra đây nhảy dây, ra đây trốn đuổi
    Chúng như là hạt mẩy dưới hoàng hôn.

    Hoa mẫu đơn cũng tưng bừng í ới
    Khói hương bài thơm tỉ tê lân la
    Cây vun tán lên vun xôi đóng oản
    Gió liu riu cho thấm tháp chan hòa.

    Chợt ngẫm thấy trẻ em là giỏi nhất
    Làm được buôie chiều rất giống ban mai
    Thánh cũng hân hoan ...đố ai biết được
    Ngài ở trong kia hay ở ngoài này.

    *
    * *

    34. CỬU LONG GIANG TA ƠI
    (Nguyên Hồng)

    Ngày xưa ta đi học
    Mười tuổi thơ nghe gió thổi mùa thu
    Mắt ngẩng lên trông bản đồ rực rỡ
    Như đồng hoa bỗng gặp một đêm mơ

    Bản đồ mới tường vôi cũng mới
    Thầy giáo lớn sao, thước bảng cũng lớn sao
    Gậy thần tiên và cánh tay đạo sĩ
    Ðưa ta đi sông núi tuyệt vời

    Tim đập mạnh hồn ngây không sao hiểu
    Mê Kông sông dài hơn hai ngàn cây số mông mênh
    Nguồn tự Trung Hoa có Vạn lý trường thành
    Có Hy Mã lạp sơn, Ðộng Ðình hồ, Tây du, Thủy Hử
    Mê Kông chảy
    Cây lao đá đổ
    Ngẫm nghĩ voi đi
    Thác Khôn cười trắng xóa
    Lan hoang dứa mật thông nhựa lên hương
    Những trưa hè ngun ngút nắng Trường Sơn
    Rừng Lào- Miên rộng quá
    Dân Lào - Miên mến yêu
    Xôi nếp nước trong sẵn sàng chia bạn đói
    Ta đi... bản đồ không còn nhìn nữa
    Sáng trời thu lại còn bướm với trời xanh
    Trúc đào tươi chim khuyên riả cánh sương đọng long lanh
    Ta cởi áo lội dòng sông ta hát
    Mê Kông chảy Mê Kông cũng hát
    Rừng núi lùi xa
    Ðất phẳng thở chan hòa
    Sóng tỏa chân trời buồm trắng
    Nam bộ
    Nam bộ
    Chín nhánh Mê Kông phù sa nổi váng...
    Ruộng bãi Mê Kông trồng không hết lúa
    Bến nước Mê kông tôm cá ngập thuyền
    Sầu riêng thơm dậy đất Thủ Biên
    Suối mát dội trong lòng dừa trĩu quả

    Mê Kông quặn đẻ...
    Chín nhánh sông vàng
    Nông dân Nam bộ gối đất nằm sương
    Mồ hôi vã bãi lau thành đồng lúa
    Thành những tên đọc lên nước mắt đều muốn ứa
    Những Hà tiên, Gia định, Long Châu
    Những Gò công, Gò vấp, Ðồng tháp, Cà mau
    Những mặt đất
    Cha ông ta nhắm mắt
    Truyền cháu con không bao giờ chia cắt
    Ta đã lớn
    Thầy giáo già đã khuất
    Thước bản to nay thành cán cờ sao
    Những tên làm man mác tuổi thơ xưa
    Ðã thấm máu của bao hồn bất tử
    Những Minh Khai, Hà Huy Tập, Lê Hồng Phong, Trần Phú
    Những bông hoa dân tộc anh hùng
    Mười sáu tuổi xanh
    Em Ðuốc Sống đốt mình phá tan kho giặc
    Võ thị Sáu vùng răng cắn chặt
    Giữ trung trinh cho đến phút cuối cùng
    Ðạn giặc xuyên lỗ chỗ ngực măng non
    Ðỏ thắm nụ cười
    Chào Bác Hồ và Việt nam bất diệt.
    Ðêm nay
    Cửu Long Giang vẫn âm vang sóng cát
    Sao khuya lấp lánh
    Lửa chài thức sáng nhịp hát hò ơ
    Ðồng Tháp xa đưa những tiếng mẹ ru
    Hồ Chí Minh thành ca dao bát ngát...

    *
    * *

    35.ĐÊM NAY BÁC KHÔNG NGỦ



    (Minh Huệ - 1951)

    Anh đội viên thức dậy
    Thấy trời khuya lắm rồi
    Mà sao Bác vẫn ngồi
    Đêm nay Bác không ngủ.

    Lặng yên như bếp lửa
    Vẻ mặt Bác trầm ngâm
    Ngoài trời mưa lâm thâm
    Mái lều tranh xơ xác.

    Anh đội viên nhìn Bác
    Càng nhìn lại càng thương
    Người Cha mái tóc bạc
    Đốt lửa cho anh nằm.

    Rồi bác đi dém chăn
    Từng người từng người một
    Sợ cháu mình giật thột
    Bác nhón chân nhẹ nhàng.

    Anh đội viên mơ màng
    Như nằm trong giấc mộng
    Bóng Bác cao lồng lộng
    Â'm hơn ngọn lửa hồng.

    Thổn thức cả nổi lòng
    Thầm thì anh hỏi nhỏ:
    - Bác ơi! Bác chưa ngủ?
    - Bác có lạnh lắm không?

    - Chú cứ việc ngủ ngon
    Ngày mai đi đánh giặc!
    Vâng lời anh nhắm mắt
    Nhưng bụng vẫn bồn chồn.

    Không biết nói gì hơn
    Anh nằm lo Bác ốm
    Lòng anh cứ bề bộn
    Vì Bác vẫn thức hoài.

    Chiến dịch hãy còn dài
    Rừng lắm dốc lắm ụ
    Đêm nay Bác không ngủ
    Lấy sức đâu mà đi.

    - Lần thứ ba thức dậy
    Anh hốt hoảng giật mình
    Bác vẫn ngồi đinh ninh
    Chòm râu im phăng phắc.

    Anh vội vàng nằng nặc:
    - Mời Bác ngủ Bác ơi!
    Trời sắp sáng mất rồi
    Bác ơi: Mời Bác ngủ

    - Chú cứ việc ngủ ngon
    Ngày mai đi đánh giặc
    Bác thức thì mặc Bác
    Bác ngủ không an lòng

    Bác thương đoàn dân công
    Đêm nay ngủ ngoài rừng
    Rải lá cây làm chiếu
    Manh áo phủ làm chăn...

    Trời thì mưa lâm thâm
    Làm sao cho khỏi ướt
    Càng thương càng nóng ruột
    Mong trời sáng mau mau.

    Anh đội viên nhìn Bác
    Bác nhìn ngọn lửa hồng
    Lòng vui sướng mênh mông
    Anh thức luôn cùng Bác.

    Đêm nay Bác ngồi đó
    Đêm nay Bác không ngủ
    Vì một lẽ thường tình
    Bác là Hồ Chí Minh.

    *
    * *

    36. NỖI NIỀM THỊ NỞ

    (Quang Huy)

    Người ta cứ bảo dở hơi
    Chấp chi miệng thế lắm lời thị phi
    Dở hơi nào dở hơi gì
    Váy em sắn lệch nhiều khi cũng tình

    Làng này khối kẻ sợ anh
    Rượu be với chiếc mảnh sành cầm tay
    Sợ anh chửi đổng suốt ngày
    Chỉ mình em biết anh say rất hiền

    Anh không nhà cửa bạc tiền
    Không ưa luồn cúi không yên phận nghèo
    Cái tên mơ mộng Chí Phèo
    Làm em đứt ruột mấy chiều bờ ao

    Quần anh ống thấp ống cao
    Làm em hồn vía nao nao đêm ngày
    Khen cho con Tạo khéo tay
    Nồi này thì úp vung này chứ sao

    Đêm nay trời ở rất cao
    Sương thì đãm quá trăng sao lại nhoà
    Người ta mặc kệ người ta
    Chỉ em rất thật đàn bà với anh
    Thôi rồi đắt lắm tiết trinh
    Hồn em nhập bát cháo hành nghìn năm.

    *
    * *

    37. ĐƯỜNG KHUYA TRỞ BƯỚC
    (Đinh Hùng)

    Tôi đến đêm xưa, Em vắng nhà,
    Trăng vàng, mây bạc, sầu như hoa.
    Tôi từ viễn phố rời chân lại,
    Chỉ thấy sương nhiều như lệ sa.

    Ở cũng bâng khuâng, đi chẳng đành,
    Đêm trời, sao cũ sáng long lanh.
    Lòng ta ngẫm truyện mười phương vậy:
    Người gái khuê phòng kia mắt xanh?

    Tôi cũng chưa đi hết dặm đường,
    Đời dài, mới đến nửa sầu thương.
    Một đêm trở bước cho lòng nghĩ,
    Sao biếc rơi tàn mộng phấn hương.

    *
    * *

    38. NGƯỜI VỀ

    (Hoàng Hưng)

    Người về từ cõi ấy
    Vợ khóc một đêm con lạ một ngày

    Người về từ cõi ấy
    Bước vào cửa người quen tái mặt

    Người về từ cõi ấy
    Giữa phố đông nhồn nhột sau gáy

    Một năm sau còn nghẹn giữa cuộc vui
    Hai năm còn mộng toát mồ hôi
    Ba năm còn nhớ một con thạch thùng
    Mười năm còn quen ngồi một mình trong tối

    Một hôm có kẻ nhìn trân trối
    Một đêm có tiếng bâng quơ hỏi

    Giật mình
    một cái vỗ vai.

    *
    * *

    39. ĐỒNG CHÍ

    (Chính Hữu - 2-1948)

    Quê hương anh nước mặn đồng chua
    Làng tôi nghèo đất cày lên sỏi đá
    Anh với tôi vốn người xa lạ
    Tự phương trời chẳng hẹn quen nhau.
    Súng bên súng, đầu sát bên đầu
    Đên rét chung chăn, thành đôi tri kỷ
    Đồng chí!

    Ruộng nương anh gửi bạn thân cày
    Gian nhà không, mặc kệ gió lung lay
    Giếng nước gốc đa, nhớ người ra lính.
    Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,
    Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.

    Áo anh rách vai
    Quần tôi có vài mảnh vá
    Miệng cười buốt giá
    Chân không giày
    Thương nhau tay nắm lấy bàn tay!

    Đêm nay rừng hoang sương muối
    Đứng cạnh bên nhau chờ giặt tới
    Đầu súng trăng treo.

    *
    * *

    40. KHI CON TU HÚ

    (Tố Hữu)

    Khi con tu hú gọi bầy,
    Lúa chiêm đang chín trái cây ngọt dần,
    Vườn ươm dậy tiếng ve ngân,
    Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào,
    Trời xanh càng rộng càng cao,
    Đôi con tu hú lộn nhào từng không...

    Ta nghe hè dậy bên lòng,
    Mà chân muốn đạp tan phòng hè ôi.
    Ngột làm sao, chết uất thôi,
    Con chim tu hú ngoài trời cứ kêu.

    *
    * *
    Sao Anh lấp lánh trên trời
    Trăng Em soi sáng rạng ngời trong đêm
    Hai ta soi sáng biển thêm
    Cùng nhau lướt sóng để mềm con tim
    .

Trang 2 / 3 Đầu tiênĐầu tiên 123 LastLast

Posting Permissions

  • Bạn không thể tạo chủ đề mới
  • Bạn không thể trả lời
  • Bạn không thể dùng tập tin đính kèm
  • Bạn không thể hiệu chỉnh bài
  •