-
Nỗi lòng của nhỏ!
Hôm nay sau giấc ngủ muộn màng mình lại nhớ tất cả …nhớ rõ ràng từng lời một của người ta, để rồi nghe có chút gì đó vụn vỡ trong lòng. Với mình, người ta luôn như là một ông Bụt, một vị thần mà những lúc mình cần thì Bụt lại hiện lên giúp đỡ. Trong lòng mình bao lần cứ ngỡ như thế và tự hỏi cuộc đời thật này sao lại có những người vô tư đến vậy, một sự giúp đỡ hồn nhiên…
Những lúc buồn Bụt hiện lên, cùng chia sẻ với mình và mỗi ngày khi mình ngủ người ta cũng hát ru hoài, đôi khi cháy điện thoại luôn mình mới ngủ…
Bụt của em ơi, sao Bụt mãi xuất hiện trong em để cho những khi vui cũng như buồn em muốn kể cho Bụt nghe…
Nhưng hôm qua….vâng ngày hôm qua là một ngày, có lẽ suốt cuộc đời nhỏ nhiều chuyện không thể quên…nó có chút gì đó vụn vỡ trong em, và ngôi thần tượng bỗng òa sụp đổ. Thì ra con người cũng có những vụn vặt đời thường dù đó là Bụt của em!
Đâu rồi một con người luôn hi sinh vì người khác? Và hình như tất cả đã biến đi, để lại nơi đây một người cũng đời thường với bao hỉ nộ ái ố và lời lẽ mà em không thể nào ngờ được thốt ra từ miệng của người ta…Vâng đôi môi ngày nào với giọng ngọt ngào hát ru nhỏ ngủ…và nhỏ không ngờ, thật không ngờ…nhỏ tự cấu vào tay mình coi có phải mình mơ hôn nữa…Nhưng không, mình đang tỉnh cơ mà…
Mình chỉ là một nhỏ nít, với suy nghĩ non nớt ham vui, cho nên đôi lúc cái xử sự của mình làm người ta phiền lòng chăng? Nhưng chuyện xảy ra mình đâu nghĩ sâu như vậy. Mình suy đi xét lại…mình có lỗi gì đây? Mình cũng hổng tài nào hiểu được…Cuộc sống của mình …người đã hiểu rõ và rất rõ, đã từng cùng sẻ chia…hằng ngày, sau những giờ đi học mình hay vào NR và tinhiu.com, hoahoctrò…nhưng đã lâu rồi NR gắn chặt với mình! Mình chẳng đi đâu hết…Cho đến một hôm, vâng chỉ hai hôm nay, mình ham vui vào KV và cũng rủ người vào chơi. Chỉ là thế giới ảo thôi, người ta chỉ đùa vui mà, chưa hề biết mặt mình, và mình đâu có nghĩ gì bởi vậy mới rủ người vào...
Thế rồi….tất cả dường như sụp đổ dưới chân mình, mà từng mảnh vỡ như cứa vào da thịt mình nghe đau buốt! Tại sao người kết tội mình mà chẳng cho lời giải đáp hoặc thanh minh? Đao phủ khi đưa người tử tội ra pháp trường hành quyết cũng cho nói lời cuối cùng mà…còn mình…còn thua cả kẻ tự tội??? Sao người cứ cố chấp…áp đặt mình!!!
Mỗi khi có chuyện gì sau giấc ngủ mình đều quên cả, nhưng sao lại không quên chuyện này cơ chứ??? Mình muốn điên lên , muốn hét to lên … Ôi sao đau đầu quá!...
Giờ trong lòng mình nghe bao đau xót ….Ngày tháng nào mang đến cho ta những niềm vui, để rồi cướp đi của ta những nụ cười, giờ chỉ còn lại trong ta là nước mắt với niềm đau không dứt???
-
Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!
Nhỏ ơi , buổi sáng an lành đang chờ Nhỏ kìa . Ăn sáng rồi đến trường nhanh nhé ...Vứt bỏ cái cảm giác vụn vỡ trong đây đi nghe .Để 4Q ...xử lý cho nà . Bỏ ...hết vô nồi hầm ...hầm cho nát nhừ ra Nhỏ nhé :D Chọc Nhỏ 1 chút .Cười lên đi nà . Chúc nhỏ 1 ngày vui và học tốt nha
-
Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!
Nhẹ nhàng cho lòng thanh thản đi hamy. Cuộc sống không lúc nào màu hồng cả, có chăng là mình nhìn và cảm nhận nó qua cặp kính màu hồng thì tốt hơn... Bụt của riêng hamy cũng không thoát được những hỉ nộ ái ố đời thường thì hà cớ chi lại bi quan về Bụt như thế? Khi thấy vui và thanh thản hãy click vào trang web mình yêu thích còn ngược lại thì... mở máy nghe nhạc rồi ngồi vào bàn học thôi hamy nhé! Cứ vui đi khi cuộc sống tươi đẹp đang mở ra trước mắt...
-
Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!
Nhỏ ơi! sau cơn mưa trời lại sáng mà nhỏ....mong nhỏ sớm vượt qua và quên đi những gì đã sảy ra với nhỏ..Chúc Nhỏ có đủ niềm tin và nghị lực....LH tin rằng Nhỏ sẽ làm dc...chúc Nhỏ vui...Thân!.
-
Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!
Hôm nay nhỏ đến trường trong tâm trạng mệt mỏi, rã rời..., bụng đói, đầu thì xoang hành đau nhói..., quên trước, quên sau mà chẳng hiểu tại sao??? Sách vở soạn rồi bỏ vào trong túi...cũng là cái túi thường ngày khác màu với túi đi học thêm, vậy mà mình lại lấy lộn cơ chứ! Đến trường coi lại hổng có tiền ăn sáng, thuốc cũng không, sao mình thê thảm quá vậy hả? Vội điện về cho ba mang xuống mà nước mắt cứ rưng rưng! Ô hay, mình hổng có khóc mà tại sao nước mắt ở đâu lại cứ mãi rơi rơi...Tự dưng hôm nay, bị ba la một chập mà mình cảm thấy vui cơ chứ? Lạ ghê! Hổng biết trên đời này có ai giống mình hôn nữa?
Giờ đây, mình chợt có cảm giác mình giống như nhỏ M và những gì mình thường nói nhỏ lại thể hiện hết ở chính mình! Mình thường hứa với người ta không để chuyện tình cảm chi phối việc học...thế nhưng, hôm nay mình không thể nào điều khiển được bản thân mình....Nghe lời cô 4, mình bỏ vào NR rồi, sao nó vẫn còn vấn vít quanh mình vậy nhỉ? Mình thật là đáng trách!
Mình chợt có cảm giác như mấy nhỏ bạn biết chuyện của mình, nhất là nhỏ M rất tinh quái khi nhìn mình và trêu" Lớp trưởng nhìn M, lớp trưởng cười, M nhìn lớp trưởng lệ M rơi!", mình mỉm cười mà mặt cứ méo xệch, và hình như nhỏ hổng tin khi mình giải thích là bị xoang hành đau đầu nên khóc vậy mà! Nhỏ M đúng là bagiawadat nên chẳng có chuyện gì qua được mắt của nó!
-
Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!
Nhỏ à! Thế thì từ nay nhỏ nên hỏi ý kiến một vài cô trong này đi nhé, mà chỉ vài cô thôi! Cũng mong nhỏ qua được mà tập trung vào học, sắp thi HK2 rồi đấy nha!!!
-
Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!
Mình không hiểu sao trước mắt người ta mình lại lóng nga lóng ngóng như con lật đật, lại còn mau nước mắt nữa cơ chứ? Điều ấy không hề xảy ra trước mắt người khác! Đâu rồi một nhỏ bản lĩnh, ngang tàng, chanh chua, đanh đá mà mọi người thường thấy? Mình có cảm giác như giây phút này, mình không còn là chính mình nữa? Mình không dám khẳng định mình là người can đảm, cứng rắn đâu...! Có lẽ, đó chỉ là lớp vỏ bên ngoài, còn bên trong mình thật sự yếu mềm và nhẹ dạ hơn lúc nào hết! Để rồi hôm nay, lớp vỏ ấy rơi đi còn lại chính mình - một nhỏ hay khóc nhất!
Tại sao mình lại ngu ngơ trước mắt người ta quá vậy? Hết lần này đến lần khác, mình luôn làm người ta đau lòng nhưng thật ra mình hổng cố ý! Nếu vì chuyện ấy mà Bụt đau lòng thì Bụt ơi, hãy cho em nhận lỗi, em không nghĩ sâu như Bụt đâu!
Đôi lúc mình muốn trải lòng với bạn bè, muốn hòa vào cuộc vui của tụi nó...nhưng rồi, tự dưng mình vẫn thấy lạc lõng giữa chốn đông người. Bởi vậy, nhỏ M thường nói mình là người của thế kỉ trước còn sót lại...
Giờ đây, mình cũng thấy đúng quá đi chứ, trong khi tụi nó đều thích loại nhạc sôi động còn mình thì ngược lại...thơ thẩn, thả hồn vào nhạc Trịnh và những bài mà Chế Linh hát! Mình cũng hổng hiểu mình là sao nữa??? Nhỏ M cứ la hét bảo mình thật sến...nhưng mình thấy mình có sến bao giờ đâu nhỉ?
-
Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!
Cò con này rảnh thật!
Tuổi này người ta lo học, lo chơi, lo chăm chút cho con đường trước mắt. Còn cò con này thì...
Đã thi HKII các môn tự trường ga đề gùi.
Lớp 9 sẽ thi khoảng 12/4 đổ đi. Điểm HKII quan chọng cho xét TN.
Chỗ cò chị thấy ha, lũ choi choi quánh nhau, ghen nhau, mắng chửi nhau chong lớp...tất tần tật là do tám chên mạng, quen chên mạng.
Chị còn biết một cò con nạo thai tám tuần tuổi , do dzô nhà trọ dzới một ku quen chên mạng, tin nhận từ bạn chị, sáng hôm qua.
Toàn thấy cò con online. Chắc học đã tốt gùi nên ứ cần học nữa!
Cò chị là dzô cùng thẳng thắn.
Lời thật thường khó nghe.
Cò con tự ngẫm ha.
-
Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!
HM ui, chỉ là một chút hiểu lầm thui muh !...HM nói Bụt của HM vào coi kỹ lại nha !... :)
Chúc HM có một buổi tối thanh thản và tìm thấy niềm vui !...
-
Ðề: Nỗi lòng của nhỏ!
HM đang học lớp mấy vậy?
Tuổi này, việc học là quan trọng nhất HM ạ.
Người ta chỉ có ngần ấy thời gian để học, qua rồi không tìm lại được..
Những chuyện khác, HM gác lại bỏ qua 1 bên đi...
Đừng nghĩ ngợi, ảnh hưởng đến việc học thì hậu quả mình chịu, ba mẹ mình chịu chứ người ta đâu có chịu...
Vui lên ha.